Kim Bài Trợ Lý
Chương 26
Tiêu Nghị nói “Anh xem Lê Trường Chinh cũng không có bạn gái a, vẫn luôn không. Mọi người cũng đều nói anh ta là gay."
Lô Chu nói “Chính là bởi vì anh ta bị nói là đồng tính luyến ái nhiều, nếu không phải anh ta không ngừng có thành tựu, giới giải trí người Hoa với gay vẫn thực bài xích, hiểu?"
“A." Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nói “Cậu nghe tôi nói tới Lê Trường Chinh cậu không cao hứng? Sự thật chính là như vậy, anh ta đã xuất quỹ phân nửa. Vốn là trong vòng luẩn quẩn lén lút như thế nào, tìm nam tìm nữ, không ai quản nhưng một khi xuất quỹ liền tiếp không đến trò hay, đạo diễn không nguyện ý dùng anh ta, nhà sản xuất cũng hiểu được anh ta không thể diễn thẳng nam, ai cũng sẽ không tìm anh ta."
“Cái này tôi biết." Tiêu Nghị gật đầu nói “Bán hủ có thể gia tăng đề tài nhưng nếu thật sự là gay, tiền đồ sẽ xong."
“Biết thì tốt." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị “Nhưng đề tài của chúng ta không phải đang nói yêu đương sao? Như thế nào lại chuyển tới xuất quỹ …"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị nói “Vậy anh thì sao? Nếu không cùng em tôi?"
Lô Chu phốc một tiếng bật cười, một câu của Tiêu Nghị khiến cho tâm tình của y tốt lên, hai người nhớ tới lần trước về nhà Tiêu Nghị, Tiêu ba còn vội vàng giới thiệu cho Lô Chu chuyện hẹn hò.
“Em cậu." Lô Chu nói “Phốc, đã có một thỏ tư cơ, tôi cũng không muốn cùng một mẹ thỏ tư cơ kết hôn… Ha ha ha."
Tiêu Nghị —_—.
Bắc Kinh vừa đến cuối tháng 4 đầu tháng 5, nơi nơi đều là người, bông liễu bay tới bay lui, Tiêu Nghị cảm giác phổi mình đều phải biến dị, may mắn Lô Chu không diễn, tạm thời nghỉ ngơi. Trong nhà mở điều hòa cùng tinh lọc không khí, Tiêu Nghị gọi điện thoại mua đồ ăn tươi sống, kêu siêu thị mỗi ngày đem vật liệu đưa đến trong nhà.
Ban ngày cùng Lô Chu đồng thời rèn luyện, buổi chiều Lô Chu học khóa hình thể, chạng vạng 1 giờ mát xa mặt cùng dưỡng da, buổi tối cùng Tiêu Nghị làm chút đồ ăn Hồ Bắc, ngẫu nhiên còn đọc một chút kịch bản.
Tiêu Nghị từng nghe nói rất nhiều nghệ sĩ đều là bao cỏ (bất tài), nhưng theo hắn chứng kiến, đại bộ phận nghệ sĩ vẫn thực khắc khổ, trừ 1 số người phóng khoáng lạc quan, diễn xuất tốt, tới 40 tuổi còn xài được, diễn viên không hoàn toàn dựa vào khuôn mặt, hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm liêu. Giống Lô Chu sinh hoạt, so với Tiêu Nghị, thậm chí rất nhiều bạn cùng lứa tuổi càng khắc khổ cũng càng khỏe mạnh, biết học tập nạp điện cũng biết vận động, nghiêm túc sinh hoạt.
Ninh Á Tình từ trước lại học múa ba lê, tuy rằng diễn xuất còn non nhưng bình thường luyện công cũng khỏe mạnh dẻo dai, Trương Hân Nhiên lại học nhạc cụ dân gian, thường thường khắc khổ luyện tỳ bà cùng với rèn luyện hình thể.
Còn lại giống Ô Hằng Cổ, Hồ Dương này đó cũng đều không sống ngợp trong vàng son, ít nhất khi Tiêu Nghị tiến tổ, Hồ Dương mỗi ngày đều sẽ đọc kịch bản, cũng đi theo Quách đạo tác bút. Ô Hằng Cổ thì sẽ học viết thư pháp, nhiều lần Tiêu Nghị đi vào văn phòng, đều nhìn thấy anh ta đang luyện chữ. Cái loại minh tinh mỗi ngày chỉ cần đi dạo cửa hàng, chạy xe tham dự party, tùy tùy tiện tiện có thể diễn xuất tốt, chỉ có có thể xuất hiện trong phim Hàn.
Lô Chu một mình bị ép tới vẻ mặt oanh liệt, vốn đang muốn buộc Tiêu Nghị bồi y học hình thể khóa, cuối cùng Tiêu Nghị lấy chuyện từ chức uy hiếp Lô Chu, Lô Chu mới đành phải thôi.
Liền như vậy một tháng đi qua, Đỗ Mai sẽ gọi điện thoại lại đây, gần đây một lần, lại là nói cho bọn họ biết một tin tức tốt, người bên Tụ hoa nói 《 Thặng nam thời đại 》 đã được chiếu. Tuy rằng không phải 4 đài tiếp sóng nhưng cũng chọn đài tốt, Hoàng Kim Đương.
Tiêu Nghị tâm hoa nộ phóng nói cho Lô Chu, Lô Chu đắp mặt nạ trên mặt, chỉ nói “A."
“Ca khúc của nhân vật chính còn không biết như thế nào đâu." Tiêu Nghị nói “Bất quá lập tức quảng bá, quá tốt nha! Tháng 6 a!"
Lô Chu xả xuống mặt nạ đi rửa mặt nói “Ca khúc của cậu được lựa chọn làm chủ đề, mời thiên vương hát."
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu theo bản năng muốn né tránh Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lại run sợ trong lòng nói.
“Vị thiên vương nào? Không phải là Uông Phong chứ."
Lô Chu “…"
Lô Chu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nói tên, Tiêu Nghị cuồng khiếu một tiếng, đi lên lầu.
Lô Chu cả giận nói “Cậu cao hứng cái gì! Không phải nhìn mặt mũi tôi, ai sẽ nâng cậu a!"
Tiêu Nghị cao hứng vọt vào trong phòng, một đầu đánh vào trên giường, tiện đà cầm thú nhồi bông của Lô Chu, ở trên giường lăn một vòng, lại đè nặng nó tấu vài vòng, tái ôm nó vừa hôn lại gặm.
Lô Chu đi tới, trên mặt run rẩy.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị lập tức buông ra thú nhồi bông, vẻ mặt nghiêm túc nói “Không có gì, ngô, tạm được!"
Lô Chu quả thực bất lực nói “Đỗ Mai có đưa tiền cho cậu không?"
Tiêu Nghị “Còn có tiền?"
Lô Chu ngô thanh nói “Chỉ có hai vạn, các người này, ai —— Lại đây hầu hạ nam thần thoa nước tinh hoa…"
Tiêu Nghị đi qua thoa tinh hoa cho y, ngón tay trên mặt Lô Chu sờ tới sờ lui, Lô Chu giận dữ hét “Cậu sờ tường sao! Đánh vòng! Đánh vòng hiểu hay không!"
Tiêu Nghị vội thay đổi phương hướng, còn đắm chìm trong vui vẻ, Lô Chu vẻ mặt muốn đánh nói “Các người quả thực là đói chết ven đường, một ca khúc, muốn chết muốn sống, hai vạn đồng tiền, không đủ tôi mời khách ăn bữa cơm…"
Tiêu Nghị thấu đi lên, hung hăng hôn môi Lô Chu.
Lô Chu nhất thời trợn to hai mắt, thần tình đỏ bừng, hai tay cứng đờ.
Tiêu Nghị quả thực muốn cao hứng điên rồi, hôn Lô Chu lại xoay người chạy.
“A ha ha ha ha ha —— “
“A a a —— “
“Tôi yêu chết anh Chu ca! Tôi rất cao hứng a ha ha ha ha!"
Lô Chu “…"
Lô Chu ngồi, biểu tình thay đổi trong nháy mắt, Tiêu Nghị đã không biết phải phát tiết như thế nào, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới ca khúc mình viết có thể trở thành ca khúc chủ đề phim truyền hình, vẫn là Lô Chu diễn, vẫn là Hoàng Kim Đương! Hắn a a a gọi, đạo quang trong mắt đổi tới đổi lui, nằm ở trên ghế sa lông xuất thần.
5 giây sau, Tiêu Nghị bắt đầu mộng tưởng hão huyền, cầm cúp Cách Lai, hướng phía thước đèn loang loáng vẻ mặt đứng đắn nói “Cảm tạ trợ lý của tôi Lô Chu…"
“Aha ha ha…" Tiêu Nghị vẻ mặt thỏ tư cơ đáng khinh cười ngây ngô.
Lô Chu đã hoàn toàn không nhìn hắn, ngồi chà xát nước tinh hoa, trên mặt còn có chút đỏ.
Phán tinh tinh phán ánh trăng, rốt cục chờ đến cuối tháng.
Tiêu Nghị ăn cơm xong, cầm chén bỏ vào bồn rửa, liền mở ra TV chờ xem phim, Lô Chu dở khóc dở cười nói “Cậu xem cái gì! Một phim sinh hoạt cậu còn xem như phim điện ảnh a!"
Lô Chu vẻ mặt bất đắc dĩ rửa chén, y không cho dì làm vệ sinh đụng tới bát đũa cùng chén đĩa của y, mỗi ngày ăn cơm xong đều là Tiêu Nghị rửa chén, hôm nay Tiêu Nghị xem TV, Lô Chu cũng chỉ đeo tạp dề tự mình rửa chén.
Tiêu Nghị nín thở nhìn màn hình, Lô Chu cầm chén, đứng bên cạnh hắn, Tiêu Nghị nói “Chu ca anh không xem sao?"
“Không." Lô Chu nói “Rất sến."
“Không cần như vậy ——" Tiêu Nghị kêu thảm thiết, ôm thắt lưng y đem y kéo tới trên ghế sa lông.
Lô Chu đành phải ngồi, mặt không đổi sắc chờ phim truyền hình mình làm diễn viên chính, mở màn 1 phút, ca khúc chủ đề《 Thặng nam thời đại 》bắt đầu, giai điệu《 Độc xướng nhạc viên 》vang lên, Tiêu Nghị chuyên tâm xem, lông mày khẽ nhếch mà còn thấp giọng xướng theo.
Trong bóng tối, quang ảnh biến ảo, Tiêu Nghị vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, Lô Chu lại quay đầu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái. Tiêu Nghị nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Lô Chu, lông mày giật giật, trong mắt nói, song phương đều không rõ ý tứ của đối phương nhưng không khí cùng cảm giác kia lại hiểu.
Bọn họ nhìn vào mắt nhau, vài giây sau, hô hấp hai người đều có một chút khác thường, Tiêu Nghị tiện đà nhắm lại hai mắt, hừ vài tiếng nói “Thiên vương hát thật tốt quá, cái loại cảm giác này đều có thể biểu lộ ra."
Lô Chu mất tự nhiên muốn tránh ra nói “Thiết, đều nói quá."
“Chớ đi ——" Tiêu Nghị nói.
Lô Chu chỉ phải tha ghế dựa lại đây, hai chân đặt ở trên, bồi Tiêu Nghị nhìn mình diễn phim sến, Tiêu Nghị nhìn đến buồn cười, còn oa ha ha ha nở nụ cười.
Lô Chu vẻ mặt chết lặng ăn đồ ăn vặt, ước chừng xem hai tập.
Từ hôm nay, mỗi ngày Tiêu Nghị đúng giờ xem, chờ xem 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu ở bên cạnh chít chít oai oai, một hồi nói cái này không tốt, một hồi nói cái kia rất tha, nhìn thấy trung gian, Tiêu Nghị cũng phát hiện.
Diễn tổng thể rất dài, mấy tập về sau bắt đầu lê thê, có chút không kiên nhẫn, tiết tấu quá chậm, chỉ có lúc Lô Chu lên sân khấu Tiêu Nghị mới cảm thấy xinh đẹp, không có Lô Chu đã muốn đổi kênh.
“Ô Hằng Cổ diễn cũng được." Lô Chu bình luận “Cậu ta thích hợp."
“Ân." Tiêu Nghị gật đầu nói “Cậu ấy rất thích hợp diễn quý công tử."
Ô Hằng Cổ diễn phần lớn là vương tử, nhị thế tổ nhưng muốn anh ta giống Lô Chu, vừa có thể diễn đế vương uy nghiêm, tiểu nhân vật hàm hậu có năng lực khống chế tầng dưới xã hội, thậm chí còn muốn biểu diễn nhân vật phản diện biến thái… Lại không được.
Nhưng mà bộ phim này, tiếng hô cao nhất ngược lại là Ô Hằng Cổ, có lẽ nghiệm chứng câu nói kia của Đỗ Mai, nam nhân vật chính là lấy nội dung, nam thứ lấy tình yêu, Ô Hằng Cổ đứng đầu, thảo luận về Lô Chu không nhiều lắm, có lẽ bởi vì tất cả mọi người không quá thích lão xử nam 35, côi cút bắc phiêu, không xe không nhà, tiền lương 5 nghìn.
Càng nhiều người thích Ô Hằng Cổ tiêu sái trẻ tuổi suất khí nhiều tiền.
Nhưng Tiêu Nghị cảm thấy lúc Lô Chu diễn Khấu Bân, thặng nam chịu lực ở đô thị có càng nhiều đặc điểm cùng tình cảm tức giận, bọn họ đều thiếu tiền, lão mã kéo xe mang theo toàn gia nông thôn thân thích, một người phượng hoàng, gà chó lên trời (cả họ được nhờ), nhưng mà ai cũng không biết ở Bắc Kinh nhóm phượng hoàng nam phiêu bạc không mục tiêu, không kế hoạch, không hộ khẩu tại Bắc Kinh, nguyện vọng duy nhất chính là thông qua mình gian khổ dốc sức, cuối cùng đổi đến một thân phận người thành thị, dừng bước tại thành phố lớn, thay đổi vận mệnh của chính mình, nhi tử, tôn tử.
Lô Chu nói cho hắn biết, nhân vật chính lấy nội dung nam thứ lấy tình yêu là bởi vì biên kịch không đủ công lực, viết không tốt. Phản ứng của 《 Thặng nam thời đại 》là nằm trong dự kiến, muốn đuổi theo chủ đề cầu điểm, lại không giống hiện thực, đành phải một nửa thần tượng, một nửa tức giận, thỏa mãn yêu cầu nhà đầu tư.
Đến tới gần kết cục, Tiêu Nghị nhìn thống kê tỉ lệ xem, chỉ có 0. 89%, 10 tập cuối cùng đã không có ai thảo luận Khấu Bân, mọi người hoặc là đều nói Ô Hằng Cổ cùng Lô Chu là CP, hoặc là đều tán gẫu Ô Hằng Cổ, một mảnh lửa nóng.
Tiêu Nghị có chút phiền, cảm thấy Lô Chu làm mướn không công nhưng Đỗ Mai phải là thật cao hứng, vừa bảo trì độ hấp thụ ánh sáng của Lô Chu, càng nâng Ô Hằng Cổ lên, kế tiếp Ô Hằng Cổ nước lên thì thuyền lên.
Lô Chu ngược lại không quan tâm tỉ lệ xem, mỗi ngày xem xong xoát taobao đi ngủ, Tiêu Nghị nhận được điện thoại của bạn học nói “Đại hiệp, ca khúc chủ đề《 Thặng nam thời đại 》 là cậu viết?"
Tiêu Nghị nhất thời có loại cảm giác lâng lâng nói “Ừ, ai, viết cũng giống nhau nha, không nghĩ tới cậu cũng thấy đấy."
“Cậu được đấy!" Đối phương che dấu không trụ kinh ngạc nói “Viết tốt như vậy! Còn bảo thiên vương ca? Kiếm không ít đi!"
Tiêu Nghị lập tức khiêm tốn nói “Không không, kỳ thật là giúp bằng hữu viết, đúng vậy, chính là Lô Chu, Aha ha, giao tình, đẩy cũng đẩy không được, ha hả a, rất tốt, cậu gần đây thế nào nha —— “
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nghị cúp điện thoại, lập tức đi thăm dò ca khúc kia của mình, phát hiện trong truyền thông là đề cử đứng đầu, xem ra bạn học nói phố lớn ngõ nhỏ thường phát bài hát này là sự thật!
Tiêu Nghị có bọn họ lưu hành nhạc của mình, lại tìm bằng hữu trước kia làm mai mối điều tra.
“Như vậy tính đỏ sao?" Tiêu Nghị hỏi Lô Chu.
“Đỏ." Lô Chu nhìn số liệu thống kê liền nói “Thực đỏ, ca khúc chủ đề kia của Lê Trường Chinh còn không có cao bằng cậu đâu."
“A ——" Tiêu Nghị nói.
“Ha ha ha Tiêu tổng tính toán kế tiếp tiến quân chỗ nào a ——" Lô Chu vỗ vỗ bả vai Tiêu Nghị, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói “Đến lúc đó cũng đừng quên Tiểu Lô tôi ha hả ha hả."
“Sẽ không sẽ không." Tiêu Nghị khiêm tốn cười nói.
Lô Chu cả giận nói “Cậu còn thật mộng tưởng hão huyền a! Đi tắm rồi ngủ đi!"
Tiêu Nghị “…"
Tiêu Nghị nói “Cũng không có gì dùng a, ca khúc còn không có kiếm được nhiều như làm trợ lý, hơn nữa…"
“Hơn nữa cái gì?" Sắc mặt Lô Chu trầm xuống nói “Hơn nữa ký hợp đồng 2 năm, muốn chạy cũng chạy không thoát?"
Tiêu Nghị nói “Hơn nữa tôi cảm thấy đời này, nhiều lắm chỉ có 2 bài này có thể đỏ, anh không biết tôi viết như thế nào đâu, dù sao… Tôi cảm thấy vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội như thế, cùng loại linh cảm này… Đúng rồi, ly máy bay có muốn không? Giá đặc biệt."
Tiêu Nghị lật sang trang có mấy hạng mục khuyến mãi giá đặc biệt trên Ipad, mặt trên tất cả đều là các loại kiểu dáng ly máy bay kiểu Tenda.
Lô Chu lúc này mới không nói cái gì nữa nói “Lật."
Tiêu Nghị “Ly máy bay kỳ thật không tồi, Chu ca anh không có bạn gái, nếu trường kỳ không tự mình giải quyết, tuyến tiền liệt dễ dàng…"
Lô Chu gào thét “Cậu đánh rắm a!"
Tiêu Nghị đành phải sang trang, Lô Chu nói “Tôi đột nhiên nghĩ tới mỗi lần tôi mua đồ cậu không phải nghĩ tôi không cần chứ? Cho nên cầm cho mình dùng? Vì an toàn của cậu mà suy nghĩ, ly máy bay tôi mua một cái là được, cậu cầm dùng đi, miễn cho một chút mua 10 cái, hại cậu tinh tẫn nhân vong…"
Tiêu Nghị lập tức nói “Không bằng chúng ta hôm nay xoát cái khác đi, 1 số thế nào?"
Một tháng còn chưa qua, 《 Thặng nam thời đại 》 cũng chưa quảng bá xong, Tiêu Nghị nhìn tỉ lệ xem không cao, nhất là không ai khen Lô Chu, cũng không có gì hưng trí, vì thế phim này triệt để phác phố.
Lô Chu nói là không quan tâm tỉ lệ xem nhưng vẫn có chút tâm thủy tinh, mỗi ngày muốn nhìn có người thảo luận về y không, trên Skype không ai nói tới y, y lại không cam lòng, có người chửi y, y lại nóng nảy, cộng thêm mỗi ngày ở nhà nấu cơm ăn cơm, tập thể hình không có gì ảnh hưởng, ngược lại béo lên 4 cân, Tiêu Nghị đáng thương lại đành phải chuẩn bị giảm béo cho y.
“Đương nhiên là cậu sai." Lô Chu bưng bát nói “Cậu không phối hợp dinh dưỡng một chút sao?"
“Được." Tiêu Nghị nói “Về sau chúng ta cùng giảm béo."
Tiêu Nghị vĩnh viễn ăn không mập, cũng chỉ đi theo y mỗi ngày ăn nhẹ. Vẻ mặt Lô Chu âm trầm, nhìn cái gì đều không vừa mắt, Tiêu Nghị nói “Chu ca, kỳ thật chuyện tỉ lệ xem… Không cần quá để ý, tôi cảm thấy chờ 《 Phong phiêu nhứ 》 cùng 《 Kỵ binh băng hà 》 phát sóng, tỉ lệ xem nhất định sẽ bạo."
Tiêu Nghị kỳ thật cảm thấy tỉ lệ xem có điều vị, nhưng hắn thấy Lô Chu mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn không tốt, cũng chỉ dùng tương lai an ủi y.
“Cậu không hiểu." Lô Chu không kiên nhẫn xua tay nói “Đi xào thịt đi, tôi không muốn ăn chay, miệng lạt quá."
Tiêu Nghị đành phải đứng lên đi xắt thịt khô xào rau cho y ăn, ngồi xuống, Lô Chu trường hu khẩu khí, nghĩ nghĩ nói “Không phải hồng hay không, mà là muốn chuyển hình, vấn đề này, tôi đã sớm nói qua với Đỗ Mai."
“Anh không già a." Tiêu Nghị nói “Anh hiện tại diễn tiểu nam sinh hai mươi mấy tuổi vẫn có thể, bất quá tôi càng thích anh diễn thành thục một chút."
“Cậu thích nam nhân thành thục?" Lô Chu nói.
“Ân." Tiêu Nghị nghĩ thầm lời này như thế nào nghe như tôi như là người biến thái thích đại thúc…
Lô Chu nói “Nghệ sĩ đến tuổi phải chuyển hình, không thể giống người sắp 40 còn diễn mấy nhận vật tiểu cô nương 17-18 thích, hiểu?"
“Ân ân." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị xào thịt khô, đặt ở trước mặt Lô Chu, đại khái hiểu được nói “Thần tượng không nhận sao?"
“Không phải không nhận." Lô Chu nói “Muốn tận lực chút, phát triển theo phương hướng phim tinh phẩm, diễn phim niên đại, diễn cổ trang mới là đại già, có trợ giúp sắp xếp thượng vị, cũng giúp chính mình phát triển. Phim thanh xuân cãi nhau ầm ĩ, phim thần tượng cùng thời trang không muốn đóng, tốt nhất là một năm 1 bộ."
Tiêu Nghị nói “Kỳ thật tôi càng thích xem anh đóng điện ảnh, vì cái gì không đóng điện ảnh?"
Lô Chu bất đắc dĩ nói “Tôi cũng muốn, không đạo diễn nào tìm tôi."
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu nói “Ngay từ đầu có người tìm tôi đóng phim, kêu tôi chỉ đóng phim, bất quá không có tiền thì có biện pháp nào, Quách đạo bảo tôi đóng phim truyền hình tôi liền đi, tôi còn không tới nỗi thiếu tiền chỉ đi diễn. Bọn họ cảm thấy đóng phim truyền hình nhiều sẽ low, phủng không thành công trong phim điện ảnh, nâng lên, không tới vài ngày còn muốn đi diễn phim truyền hình, không vui lòng nâng."
Lô Chu động đũa, như có điều suy nghĩ dùng bữa, thịt khô vừa lên, Lô Chu vừa lòng, xem ra mấy ngày hôm trước cũng bị canh suông quả thủy thức ăn chay cấp đói. Tiêu Nghị nói “Bất quá Đỗ tổng sẽ không để cho anh chọn, cô ấy còn muốn anh tái chống đỡ vài năm, anh là cây tiền của cô ấy."
Lô Chu có chút ngoài ý muốn Tiêu Nghị sẽ nói như vậy, y gật gật đầu, Tiêu Nghị nghĩ thầm xem ra cổ Lô Chu như vậy sự nghiệp sẽ khó khăn, cùng với sợ hãi với mình.
“Tựa như chúng tôi sáng tác âm nhạc…" Tiêu Nghị nói.
“Cậu một tiểu trợ lý." Lô Chu cười nhạo “Còn sáng tác âm nhạc?"
Tiêu Nghị “Được rồi, trước kia, trước kia học âm nhạc liền sẽ hoài nghi mình không phải kiểu sáng tác này, sau đó thật vất vả viết một ca khúc, bài tiếp theo nhất định phải tốt hơn bài phía trước, nếu không sẽ hết thời, có đôi khi, mình cho rằng mình càng thống khổ càng khó vượt qua, tôi hiểu tâm tình của anh."
Lô Chu không nói cái gì nữa, Tiêu Nghị lại lẩm bẩm “Cho nên vẫn là làm kẻ bất lực là tốt nhất, không có gì áp lực."
Lô Chu phù một tiếng phun cơm.
Sau khi ăn xong Tiêu Nghị rửa chén, Đỗ Mã gọi điện thoại cho hắn, hỏi buổi tối có thể đi ra chơi không. Tiêu Nghị liền hỏi Lô Chu, Lô Chu không vui nói “Lại là Đỗ Mã?"
Tiêu Nghị nói “Có thể đi ra ngoài không?"
Lô Chu “Không được."
Tiêu Nghị đành phải gọi cho Đỗ Mã nói không đi, Lô Chu dựng thẳng lỗ tai nghe, chờ Tiêu Nghị nói không đi, Lô Chu lại nói “Quên đi, cậu đi đi."
Tiêu Nghị đành phải lại gọi cho Đỗ Mã nói đi.
Lô Chu “Đi liền không cần trở lại."
Tiêu Nghị lại gọi cho Đỗ Mã nói không đi.
Lô Chu “Đỗ Mã tính tình tốt như vậy?"
Tiêu Nghị “Tôi chỉ là giả bộ gọi điện thoại mà thôi."
Lô Chu “…"
10 giờ, trong nhà ăn.
Nơi này là địa phương ăn khuya cho người có tiền, trước kia Lô Chu mang Tiêu Nghị tới một lần, không ít minh tinh đều thích tới đây. Tiêu Nghị nhìn thấy Đỗ Mã cùng một người khác đang ngồi ở lầu hai, Đỗ Mã đưa tay ra hiệu, một người khác mặc âu phục nhàn nhã nghe ca.
Tiêu Nghị đi qua, nam nhân kia chuyển lại đây, Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền từ ghế lô rớt xuống lầu một.
Nam nhân tóc hơi dài, mang theo khí chất u buồn, dưới ánh đèn hơi ám mặt mày hình dáng phân minh, so với Lô Chu mày rậm mắt to, con người rắn rỏi phong cách tổng công, người này ngũ quan càng nhu hòa, khí tràng cũng càng ôn nhuận, nhìn Tiêu Nghị còn chưa mở miệng, liền khiến người ta có loại cảm giác như mộc xuân phong.
Lê… Trường… Chinh…
Tiêu Nghị nếu ở trên đường cái nhìn thấy người này, nói không chừng còn nhận không ra nhưng trong quán rượu, lại là bên người Đỗ Mã, nhất định chính là anh ta!
“Đến, tôi giới thiệu một chút, đây là Tiêu Nghị, Tiêu Nghị, nam thần của cậu, đừng nói cậu nhận không ra." Đỗ Mã nói.
Lê Trường Chinh cười nói “Tôi đã nhìn thấy cậu, lần trước tại Tần vương cung."
“Đúng vậy." Tiêu Nghị cười cười, cùng Lê Trường Chinh bắt tay nói “Anh là thần tượng của tôi."
“Cậu cũng là thần tượng của tôi." Lê Trường Chinh cười nói.
Tiêu Nghị “…"
Lê Trường Chinh nói “Nghe xong ca khúc của cậu, tôi xin Đỗ Mã vài ngày, cậu ta mới đáp ứng hẹn gặp cậu, để hai ta thấy mặt nhau, tôi không có gì để nói, cám ơn cậu viết ca khúc hay như vậy, làm tôi nghĩ tới cảm giác trước kia tại Bắc Kinh dốc sức làm."
“Anh … Điện ảnh." Tiêu Nghị nói “Ân, cũng… Cùng với lúc tôi học đại học, tôi nói thật sự, mối tình đầu của tôi, mỗi lần xem phim điện ảnh của anh, tôi cùng bạn gái của tôi đều nhìn anh, thuận tiện gặp mặt."
Lê Trường Chinh cười ha hả, nghĩ nghĩ nói “Ân, không sai biệt lắm là lúc đó, đó là lúc mới xuất đạo."
Lô Chu nói “Chính là bởi vì anh ta bị nói là đồng tính luyến ái nhiều, nếu không phải anh ta không ngừng có thành tựu, giới giải trí người Hoa với gay vẫn thực bài xích, hiểu?"
“A." Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nói “Cậu nghe tôi nói tới Lê Trường Chinh cậu không cao hứng? Sự thật chính là như vậy, anh ta đã xuất quỹ phân nửa. Vốn là trong vòng luẩn quẩn lén lút như thế nào, tìm nam tìm nữ, không ai quản nhưng một khi xuất quỹ liền tiếp không đến trò hay, đạo diễn không nguyện ý dùng anh ta, nhà sản xuất cũng hiểu được anh ta không thể diễn thẳng nam, ai cũng sẽ không tìm anh ta."
“Cái này tôi biết." Tiêu Nghị gật đầu nói “Bán hủ có thể gia tăng đề tài nhưng nếu thật sự là gay, tiền đồ sẽ xong."
“Biết thì tốt." Lô Chu nói.
Tiêu Nghị “Nhưng đề tài của chúng ta không phải đang nói yêu đương sao? Như thế nào lại chuyển tới xuất quỹ …"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị nói “Vậy anh thì sao? Nếu không cùng em tôi?"
Lô Chu phốc một tiếng bật cười, một câu của Tiêu Nghị khiến cho tâm tình của y tốt lên, hai người nhớ tới lần trước về nhà Tiêu Nghị, Tiêu ba còn vội vàng giới thiệu cho Lô Chu chuyện hẹn hò.
“Em cậu." Lô Chu nói “Phốc, đã có một thỏ tư cơ, tôi cũng không muốn cùng một mẹ thỏ tư cơ kết hôn… Ha ha ha."
Tiêu Nghị —_—.
Bắc Kinh vừa đến cuối tháng 4 đầu tháng 5, nơi nơi đều là người, bông liễu bay tới bay lui, Tiêu Nghị cảm giác phổi mình đều phải biến dị, may mắn Lô Chu không diễn, tạm thời nghỉ ngơi. Trong nhà mở điều hòa cùng tinh lọc không khí, Tiêu Nghị gọi điện thoại mua đồ ăn tươi sống, kêu siêu thị mỗi ngày đem vật liệu đưa đến trong nhà.
Ban ngày cùng Lô Chu đồng thời rèn luyện, buổi chiều Lô Chu học khóa hình thể, chạng vạng 1 giờ mát xa mặt cùng dưỡng da, buổi tối cùng Tiêu Nghị làm chút đồ ăn Hồ Bắc, ngẫu nhiên còn đọc một chút kịch bản.
Tiêu Nghị từng nghe nói rất nhiều nghệ sĩ đều là bao cỏ (bất tài), nhưng theo hắn chứng kiến, đại bộ phận nghệ sĩ vẫn thực khắc khổ, trừ 1 số người phóng khoáng lạc quan, diễn xuất tốt, tới 40 tuổi còn xài được, diễn viên không hoàn toàn dựa vào khuôn mặt, hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm liêu. Giống Lô Chu sinh hoạt, so với Tiêu Nghị, thậm chí rất nhiều bạn cùng lứa tuổi càng khắc khổ cũng càng khỏe mạnh, biết học tập nạp điện cũng biết vận động, nghiêm túc sinh hoạt.
Ninh Á Tình từ trước lại học múa ba lê, tuy rằng diễn xuất còn non nhưng bình thường luyện công cũng khỏe mạnh dẻo dai, Trương Hân Nhiên lại học nhạc cụ dân gian, thường thường khắc khổ luyện tỳ bà cùng với rèn luyện hình thể.
Còn lại giống Ô Hằng Cổ, Hồ Dương này đó cũng đều không sống ngợp trong vàng son, ít nhất khi Tiêu Nghị tiến tổ, Hồ Dương mỗi ngày đều sẽ đọc kịch bản, cũng đi theo Quách đạo tác bút. Ô Hằng Cổ thì sẽ học viết thư pháp, nhiều lần Tiêu Nghị đi vào văn phòng, đều nhìn thấy anh ta đang luyện chữ. Cái loại minh tinh mỗi ngày chỉ cần đi dạo cửa hàng, chạy xe tham dự party, tùy tùy tiện tiện có thể diễn xuất tốt, chỉ có có thể xuất hiện trong phim Hàn.
Lô Chu một mình bị ép tới vẻ mặt oanh liệt, vốn đang muốn buộc Tiêu Nghị bồi y học hình thể khóa, cuối cùng Tiêu Nghị lấy chuyện từ chức uy hiếp Lô Chu, Lô Chu mới đành phải thôi.
Liền như vậy một tháng đi qua, Đỗ Mai sẽ gọi điện thoại lại đây, gần đây một lần, lại là nói cho bọn họ biết một tin tức tốt, người bên Tụ hoa nói 《 Thặng nam thời đại 》 đã được chiếu. Tuy rằng không phải 4 đài tiếp sóng nhưng cũng chọn đài tốt, Hoàng Kim Đương.
Tiêu Nghị tâm hoa nộ phóng nói cho Lô Chu, Lô Chu đắp mặt nạ trên mặt, chỉ nói “A."
“Ca khúc của nhân vật chính còn không biết như thế nào đâu." Tiêu Nghị nói “Bất quá lập tức quảng bá, quá tốt nha! Tháng 6 a!"
Lô Chu xả xuống mặt nạ đi rửa mặt nói “Ca khúc của cậu được lựa chọn làm chủ đề, mời thiên vương hát."
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu theo bản năng muốn né tránh Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lại run sợ trong lòng nói.
“Vị thiên vương nào? Không phải là Uông Phong chứ."
Lô Chu “…"
Lô Chu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nói tên, Tiêu Nghị cuồng khiếu một tiếng, đi lên lầu.
Lô Chu cả giận nói “Cậu cao hứng cái gì! Không phải nhìn mặt mũi tôi, ai sẽ nâng cậu a!"
Tiêu Nghị cao hứng vọt vào trong phòng, một đầu đánh vào trên giường, tiện đà cầm thú nhồi bông của Lô Chu, ở trên giường lăn một vòng, lại đè nặng nó tấu vài vòng, tái ôm nó vừa hôn lại gặm.
Lô Chu đi tới, trên mặt run rẩy.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu “…"
Tiêu Nghị lập tức buông ra thú nhồi bông, vẻ mặt nghiêm túc nói “Không có gì, ngô, tạm được!"
Lô Chu quả thực bất lực nói “Đỗ Mai có đưa tiền cho cậu không?"
Tiêu Nghị “Còn có tiền?"
Lô Chu ngô thanh nói “Chỉ có hai vạn, các người này, ai —— Lại đây hầu hạ nam thần thoa nước tinh hoa…"
Tiêu Nghị đi qua thoa tinh hoa cho y, ngón tay trên mặt Lô Chu sờ tới sờ lui, Lô Chu giận dữ hét “Cậu sờ tường sao! Đánh vòng! Đánh vòng hiểu hay không!"
Tiêu Nghị vội thay đổi phương hướng, còn đắm chìm trong vui vẻ, Lô Chu vẻ mặt muốn đánh nói “Các người quả thực là đói chết ven đường, một ca khúc, muốn chết muốn sống, hai vạn đồng tiền, không đủ tôi mời khách ăn bữa cơm…"
Tiêu Nghị thấu đi lên, hung hăng hôn môi Lô Chu.
Lô Chu nhất thời trợn to hai mắt, thần tình đỏ bừng, hai tay cứng đờ.
Tiêu Nghị quả thực muốn cao hứng điên rồi, hôn Lô Chu lại xoay người chạy.
“A ha ha ha ha ha —— “
“A a a —— “
“Tôi yêu chết anh Chu ca! Tôi rất cao hứng a ha ha ha ha!"
Lô Chu “…"
Lô Chu ngồi, biểu tình thay đổi trong nháy mắt, Tiêu Nghị đã không biết phải phát tiết như thế nào, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới ca khúc mình viết có thể trở thành ca khúc chủ đề phim truyền hình, vẫn là Lô Chu diễn, vẫn là Hoàng Kim Đương! Hắn a a a gọi, đạo quang trong mắt đổi tới đổi lui, nằm ở trên ghế sa lông xuất thần.
5 giây sau, Tiêu Nghị bắt đầu mộng tưởng hão huyền, cầm cúp Cách Lai, hướng phía thước đèn loang loáng vẻ mặt đứng đắn nói “Cảm tạ trợ lý của tôi Lô Chu…"
“Aha ha ha…" Tiêu Nghị vẻ mặt thỏ tư cơ đáng khinh cười ngây ngô.
Lô Chu đã hoàn toàn không nhìn hắn, ngồi chà xát nước tinh hoa, trên mặt còn có chút đỏ.
Phán tinh tinh phán ánh trăng, rốt cục chờ đến cuối tháng.
Tiêu Nghị ăn cơm xong, cầm chén bỏ vào bồn rửa, liền mở ra TV chờ xem phim, Lô Chu dở khóc dở cười nói “Cậu xem cái gì! Một phim sinh hoạt cậu còn xem như phim điện ảnh a!"
Lô Chu vẻ mặt bất đắc dĩ rửa chén, y không cho dì làm vệ sinh đụng tới bát đũa cùng chén đĩa của y, mỗi ngày ăn cơm xong đều là Tiêu Nghị rửa chén, hôm nay Tiêu Nghị xem TV, Lô Chu cũng chỉ đeo tạp dề tự mình rửa chén.
Tiêu Nghị nín thở nhìn màn hình, Lô Chu cầm chén, đứng bên cạnh hắn, Tiêu Nghị nói “Chu ca anh không xem sao?"
“Không." Lô Chu nói “Rất sến."
“Không cần như vậy ——" Tiêu Nghị kêu thảm thiết, ôm thắt lưng y đem y kéo tới trên ghế sa lông.
Lô Chu đành phải ngồi, mặt không đổi sắc chờ phim truyền hình mình làm diễn viên chính, mở màn 1 phút, ca khúc chủ đề《 Thặng nam thời đại 》bắt đầu, giai điệu《 Độc xướng nhạc viên 》vang lên, Tiêu Nghị chuyên tâm xem, lông mày khẽ nhếch mà còn thấp giọng xướng theo.
Trong bóng tối, quang ảnh biến ảo, Tiêu Nghị vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, Lô Chu lại quay đầu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái. Tiêu Nghị nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Lô Chu, lông mày giật giật, trong mắt nói, song phương đều không rõ ý tứ của đối phương nhưng không khí cùng cảm giác kia lại hiểu.
Bọn họ nhìn vào mắt nhau, vài giây sau, hô hấp hai người đều có một chút khác thường, Tiêu Nghị tiện đà nhắm lại hai mắt, hừ vài tiếng nói “Thiên vương hát thật tốt quá, cái loại cảm giác này đều có thể biểu lộ ra."
Lô Chu mất tự nhiên muốn tránh ra nói “Thiết, đều nói quá."
“Chớ đi ——" Tiêu Nghị nói.
Lô Chu chỉ phải tha ghế dựa lại đây, hai chân đặt ở trên, bồi Tiêu Nghị nhìn mình diễn phim sến, Tiêu Nghị nhìn đến buồn cười, còn oa ha ha ha nở nụ cười.
Lô Chu vẻ mặt chết lặng ăn đồ ăn vặt, ước chừng xem hai tập.
Từ hôm nay, mỗi ngày Tiêu Nghị đúng giờ xem, chờ xem 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu ở bên cạnh chít chít oai oai, một hồi nói cái này không tốt, một hồi nói cái kia rất tha, nhìn thấy trung gian, Tiêu Nghị cũng phát hiện.
Diễn tổng thể rất dài, mấy tập về sau bắt đầu lê thê, có chút không kiên nhẫn, tiết tấu quá chậm, chỉ có lúc Lô Chu lên sân khấu Tiêu Nghị mới cảm thấy xinh đẹp, không có Lô Chu đã muốn đổi kênh.
“Ô Hằng Cổ diễn cũng được." Lô Chu bình luận “Cậu ta thích hợp."
“Ân." Tiêu Nghị gật đầu nói “Cậu ấy rất thích hợp diễn quý công tử."
Ô Hằng Cổ diễn phần lớn là vương tử, nhị thế tổ nhưng muốn anh ta giống Lô Chu, vừa có thể diễn đế vương uy nghiêm, tiểu nhân vật hàm hậu có năng lực khống chế tầng dưới xã hội, thậm chí còn muốn biểu diễn nhân vật phản diện biến thái… Lại không được.
Nhưng mà bộ phim này, tiếng hô cao nhất ngược lại là Ô Hằng Cổ, có lẽ nghiệm chứng câu nói kia của Đỗ Mai, nam nhân vật chính là lấy nội dung, nam thứ lấy tình yêu, Ô Hằng Cổ đứng đầu, thảo luận về Lô Chu không nhiều lắm, có lẽ bởi vì tất cả mọi người không quá thích lão xử nam 35, côi cút bắc phiêu, không xe không nhà, tiền lương 5 nghìn.
Càng nhiều người thích Ô Hằng Cổ tiêu sái trẻ tuổi suất khí nhiều tiền.
Nhưng Tiêu Nghị cảm thấy lúc Lô Chu diễn Khấu Bân, thặng nam chịu lực ở đô thị có càng nhiều đặc điểm cùng tình cảm tức giận, bọn họ đều thiếu tiền, lão mã kéo xe mang theo toàn gia nông thôn thân thích, một người phượng hoàng, gà chó lên trời (cả họ được nhờ), nhưng mà ai cũng không biết ở Bắc Kinh nhóm phượng hoàng nam phiêu bạc không mục tiêu, không kế hoạch, không hộ khẩu tại Bắc Kinh, nguyện vọng duy nhất chính là thông qua mình gian khổ dốc sức, cuối cùng đổi đến một thân phận người thành thị, dừng bước tại thành phố lớn, thay đổi vận mệnh của chính mình, nhi tử, tôn tử.
Lô Chu nói cho hắn biết, nhân vật chính lấy nội dung nam thứ lấy tình yêu là bởi vì biên kịch không đủ công lực, viết không tốt. Phản ứng của 《 Thặng nam thời đại 》là nằm trong dự kiến, muốn đuổi theo chủ đề cầu điểm, lại không giống hiện thực, đành phải một nửa thần tượng, một nửa tức giận, thỏa mãn yêu cầu nhà đầu tư.
Đến tới gần kết cục, Tiêu Nghị nhìn thống kê tỉ lệ xem, chỉ có 0. 89%, 10 tập cuối cùng đã không có ai thảo luận Khấu Bân, mọi người hoặc là đều nói Ô Hằng Cổ cùng Lô Chu là CP, hoặc là đều tán gẫu Ô Hằng Cổ, một mảnh lửa nóng.
Tiêu Nghị có chút phiền, cảm thấy Lô Chu làm mướn không công nhưng Đỗ Mai phải là thật cao hứng, vừa bảo trì độ hấp thụ ánh sáng của Lô Chu, càng nâng Ô Hằng Cổ lên, kế tiếp Ô Hằng Cổ nước lên thì thuyền lên.
Lô Chu ngược lại không quan tâm tỉ lệ xem, mỗi ngày xem xong xoát taobao đi ngủ, Tiêu Nghị nhận được điện thoại của bạn học nói “Đại hiệp, ca khúc chủ đề《 Thặng nam thời đại 》 là cậu viết?"
Tiêu Nghị nhất thời có loại cảm giác lâng lâng nói “Ừ, ai, viết cũng giống nhau nha, không nghĩ tới cậu cũng thấy đấy."
“Cậu được đấy!" Đối phương che dấu không trụ kinh ngạc nói “Viết tốt như vậy! Còn bảo thiên vương ca? Kiếm không ít đi!"
Tiêu Nghị lập tức khiêm tốn nói “Không không, kỳ thật là giúp bằng hữu viết, đúng vậy, chính là Lô Chu, Aha ha, giao tình, đẩy cũng đẩy không được, ha hả a, rất tốt, cậu gần đây thế nào nha —— “
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nghị cúp điện thoại, lập tức đi thăm dò ca khúc kia của mình, phát hiện trong truyền thông là đề cử đứng đầu, xem ra bạn học nói phố lớn ngõ nhỏ thường phát bài hát này là sự thật!
Tiêu Nghị có bọn họ lưu hành nhạc của mình, lại tìm bằng hữu trước kia làm mai mối điều tra.
“Như vậy tính đỏ sao?" Tiêu Nghị hỏi Lô Chu.
“Đỏ." Lô Chu nhìn số liệu thống kê liền nói “Thực đỏ, ca khúc chủ đề kia của Lê Trường Chinh còn không có cao bằng cậu đâu."
“A ——" Tiêu Nghị nói.
“Ha ha ha Tiêu tổng tính toán kế tiếp tiến quân chỗ nào a ——" Lô Chu vỗ vỗ bả vai Tiêu Nghị, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói “Đến lúc đó cũng đừng quên Tiểu Lô tôi ha hả ha hả."
“Sẽ không sẽ không." Tiêu Nghị khiêm tốn cười nói.
Lô Chu cả giận nói “Cậu còn thật mộng tưởng hão huyền a! Đi tắm rồi ngủ đi!"
Tiêu Nghị “…"
Tiêu Nghị nói “Cũng không có gì dùng a, ca khúc còn không có kiếm được nhiều như làm trợ lý, hơn nữa…"
“Hơn nữa cái gì?" Sắc mặt Lô Chu trầm xuống nói “Hơn nữa ký hợp đồng 2 năm, muốn chạy cũng chạy không thoát?"
Tiêu Nghị nói “Hơn nữa tôi cảm thấy đời này, nhiều lắm chỉ có 2 bài này có thể đỏ, anh không biết tôi viết như thế nào đâu, dù sao… Tôi cảm thấy vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội như thế, cùng loại linh cảm này… Đúng rồi, ly máy bay có muốn không? Giá đặc biệt."
Tiêu Nghị lật sang trang có mấy hạng mục khuyến mãi giá đặc biệt trên Ipad, mặt trên tất cả đều là các loại kiểu dáng ly máy bay kiểu Tenda.
Lô Chu lúc này mới không nói cái gì nữa nói “Lật."
Tiêu Nghị “Ly máy bay kỳ thật không tồi, Chu ca anh không có bạn gái, nếu trường kỳ không tự mình giải quyết, tuyến tiền liệt dễ dàng…"
Lô Chu gào thét “Cậu đánh rắm a!"
Tiêu Nghị đành phải sang trang, Lô Chu nói “Tôi đột nhiên nghĩ tới mỗi lần tôi mua đồ cậu không phải nghĩ tôi không cần chứ? Cho nên cầm cho mình dùng? Vì an toàn của cậu mà suy nghĩ, ly máy bay tôi mua một cái là được, cậu cầm dùng đi, miễn cho một chút mua 10 cái, hại cậu tinh tẫn nhân vong…"
Tiêu Nghị lập tức nói “Không bằng chúng ta hôm nay xoát cái khác đi, 1 số thế nào?"
Một tháng còn chưa qua, 《 Thặng nam thời đại 》 cũng chưa quảng bá xong, Tiêu Nghị nhìn tỉ lệ xem không cao, nhất là không ai khen Lô Chu, cũng không có gì hưng trí, vì thế phim này triệt để phác phố.
Lô Chu nói là không quan tâm tỉ lệ xem nhưng vẫn có chút tâm thủy tinh, mỗi ngày muốn nhìn có người thảo luận về y không, trên Skype không ai nói tới y, y lại không cam lòng, có người chửi y, y lại nóng nảy, cộng thêm mỗi ngày ở nhà nấu cơm ăn cơm, tập thể hình không có gì ảnh hưởng, ngược lại béo lên 4 cân, Tiêu Nghị đáng thương lại đành phải chuẩn bị giảm béo cho y.
“Đương nhiên là cậu sai." Lô Chu bưng bát nói “Cậu không phối hợp dinh dưỡng một chút sao?"
“Được." Tiêu Nghị nói “Về sau chúng ta cùng giảm béo."
Tiêu Nghị vĩnh viễn ăn không mập, cũng chỉ đi theo y mỗi ngày ăn nhẹ. Vẻ mặt Lô Chu âm trầm, nhìn cái gì đều không vừa mắt, Tiêu Nghị nói “Chu ca, kỳ thật chuyện tỉ lệ xem… Không cần quá để ý, tôi cảm thấy chờ 《 Phong phiêu nhứ 》 cùng 《 Kỵ binh băng hà 》 phát sóng, tỉ lệ xem nhất định sẽ bạo."
Tiêu Nghị kỳ thật cảm thấy tỉ lệ xem có điều vị, nhưng hắn thấy Lô Chu mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn không tốt, cũng chỉ dùng tương lai an ủi y.
“Cậu không hiểu." Lô Chu không kiên nhẫn xua tay nói “Đi xào thịt đi, tôi không muốn ăn chay, miệng lạt quá."
Tiêu Nghị đành phải đứng lên đi xắt thịt khô xào rau cho y ăn, ngồi xuống, Lô Chu trường hu khẩu khí, nghĩ nghĩ nói “Không phải hồng hay không, mà là muốn chuyển hình, vấn đề này, tôi đã sớm nói qua với Đỗ Mai."
“Anh không già a." Tiêu Nghị nói “Anh hiện tại diễn tiểu nam sinh hai mươi mấy tuổi vẫn có thể, bất quá tôi càng thích anh diễn thành thục một chút."
“Cậu thích nam nhân thành thục?" Lô Chu nói.
“Ân." Tiêu Nghị nghĩ thầm lời này như thế nào nghe như tôi như là người biến thái thích đại thúc…
Lô Chu nói “Nghệ sĩ đến tuổi phải chuyển hình, không thể giống người sắp 40 còn diễn mấy nhận vật tiểu cô nương 17-18 thích, hiểu?"
“Ân ân." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị xào thịt khô, đặt ở trước mặt Lô Chu, đại khái hiểu được nói “Thần tượng không nhận sao?"
“Không phải không nhận." Lô Chu nói “Muốn tận lực chút, phát triển theo phương hướng phim tinh phẩm, diễn phim niên đại, diễn cổ trang mới là đại già, có trợ giúp sắp xếp thượng vị, cũng giúp chính mình phát triển. Phim thanh xuân cãi nhau ầm ĩ, phim thần tượng cùng thời trang không muốn đóng, tốt nhất là một năm 1 bộ."
Tiêu Nghị nói “Kỳ thật tôi càng thích xem anh đóng điện ảnh, vì cái gì không đóng điện ảnh?"
Lô Chu bất đắc dĩ nói “Tôi cũng muốn, không đạo diễn nào tìm tôi."
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu nói “Ngay từ đầu có người tìm tôi đóng phim, kêu tôi chỉ đóng phim, bất quá không có tiền thì có biện pháp nào, Quách đạo bảo tôi đóng phim truyền hình tôi liền đi, tôi còn không tới nỗi thiếu tiền chỉ đi diễn. Bọn họ cảm thấy đóng phim truyền hình nhiều sẽ low, phủng không thành công trong phim điện ảnh, nâng lên, không tới vài ngày còn muốn đi diễn phim truyền hình, không vui lòng nâng."
Lô Chu động đũa, như có điều suy nghĩ dùng bữa, thịt khô vừa lên, Lô Chu vừa lòng, xem ra mấy ngày hôm trước cũng bị canh suông quả thủy thức ăn chay cấp đói. Tiêu Nghị nói “Bất quá Đỗ tổng sẽ không để cho anh chọn, cô ấy còn muốn anh tái chống đỡ vài năm, anh là cây tiền của cô ấy."
Lô Chu có chút ngoài ý muốn Tiêu Nghị sẽ nói như vậy, y gật gật đầu, Tiêu Nghị nghĩ thầm xem ra cổ Lô Chu như vậy sự nghiệp sẽ khó khăn, cùng với sợ hãi với mình.
“Tựa như chúng tôi sáng tác âm nhạc…" Tiêu Nghị nói.
“Cậu một tiểu trợ lý." Lô Chu cười nhạo “Còn sáng tác âm nhạc?"
Tiêu Nghị “Được rồi, trước kia, trước kia học âm nhạc liền sẽ hoài nghi mình không phải kiểu sáng tác này, sau đó thật vất vả viết một ca khúc, bài tiếp theo nhất định phải tốt hơn bài phía trước, nếu không sẽ hết thời, có đôi khi, mình cho rằng mình càng thống khổ càng khó vượt qua, tôi hiểu tâm tình của anh."
Lô Chu không nói cái gì nữa, Tiêu Nghị lại lẩm bẩm “Cho nên vẫn là làm kẻ bất lực là tốt nhất, không có gì áp lực."
Lô Chu phù một tiếng phun cơm.
Sau khi ăn xong Tiêu Nghị rửa chén, Đỗ Mã gọi điện thoại cho hắn, hỏi buổi tối có thể đi ra chơi không. Tiêu Nghị liền hỏi Lô Chu, Lô Chu không vui nói “Lại là Đỗ Mã?"
Tiêu Nghị nói “Có thể đi ra ngoài không?"
Lô Chu “Không được."
Tiêu Nghị đành phải gọi cho Đỗ Mã nói không đi, Lô Chu dựng thẳng lỗ tai nghe, chờ Tiêu Nghị nói không đi, Lô Chu lại nói “Quên đi, cậu đi đi."
Tiêu Nghị đành phải lại gọi cho Đỗ Mã nói đi.
Lô Chu “Đi liền không cần trở lại."
Tiêu Nghị lại gọi cho Đỗ Mã nói không đi.
Lô Chu “Đỗ Mã tính tình tốt như vậy?"
Tiêu Nghị “Tôi chỉ là giả bộ gọi điện thoại mà thôi."
Lô Chu “…"
10 giờ, trong nhà ăn.
Nơi này là địa phương ăn khuya cho người có tiền, trước kia Lô Chu mang Tiêu Nghị tới một lần, không ít minh tinh đều thích tới đây. Tiêu Nghị nhìn thấy Đỗ Mã cùng một người khác đang ngồi ở lầu hai, Đỗ Mã đưa tay ra hiệu, một người khác mặc âu phục nhàn nhã nghe ca.
Tiêu Nghị đi qua, nam nhân kia chuyển lại đây, Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền từ ghế lô rớt xuống lầu một.
Nam nhân tóc hơi dài, mang theo khí chất u buồn, dưới ánh đèn hơi ám mặt mày hình dáng phân minh, so với Lô Chu mày rậm mắt to, con người rắn rỏi phong cách tổng công, người này ngũ quan càng nhu hòa, khí tràng cũng càng ôn nhuận, nhìn Tiêu Nghị còn chưa mở miệng, liền khiến người ta có loại cảm giác như mộc xuân phong.
Lê… Trường… Chinh…
Tiêu Nghị nếu ở trên đường cái nhìn thấy người này, nói không chừng còn nhận không ra nhưng trong quán rượu, lại là bên người Đỗ Mã, nhất định chính là anh ta!
“Đến, tôi giới thiệu một chút, đây là Tiêu Nghị, Tiêu Nghị, nam thần của cậu, đừng nói cậu nhận không ra." Đỗ Mã nói.
Lê Trường Chinh cười nói “Tôi đã nhìn thấy cậu, lần trước tại Tần vương cung."
“Đúng vậy." Tiêu Nghị cười cười, cùng Lê Trường Chinh bắt tay nói “Anh là thần tượng của tôi."
“Cậu cũng là thần tượng của tôi." Lê Trường Chinh cười nói.
Tiêu Nghị “…"
Lê Trường Chinh nói “Nghe xong ca khúc của cậu, tôi xin Đỗ Mã vài ngày, cậu ta mới đáp ứng hẹn gặp cậu, để hai ta thấy mặt nhau, tôi không có gì để nói, cám ơn cậu viết ca khúc hay như vậy, làm tôi nghĩ tới cảm giác trước kia tại Bắc Kinh dốc sức làm."
“Anh … Điện ảnh." Tiêu Nghị nói “Ân, cũng… Cùng với lúc tôi học đại học, tôi nói thật sự, mối tình đầu của tôi, mỗi lần xem phim điện ảnh của anh, tôi cùng bạn gái của tôi đều nhìn anh, thuận tiện gặp mặt."
Lê Trường Chinh cười ha hả, nghĩ nghĩ nói “Ân, không sai biệt lắm là lúc đó, đó là lúc mới xuất đạo."
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường