Kim Bài Trợ Lý
Chương 24
Tiêu Nghị chỉ cần viết hai bài, một là 《 Phong phiêu nhứ 》 , một là 《 Thặng nam thời đại 》 , đều là bài hát nhân vật của Lô Chu, đến lúc đó nhìn chất lượng quyết định, chất lượng tốt, nói không chừng sẽ mời ca sĩ nổi tiếng đến hát, cũng được làm ca khúc chủ đề.
Đỗ Mai giống như không quá tin tưởng Tiêu Nghị có thể viết ca khúc hay, trên thực tế ngay cả Tiêu Nghị cũng không tin. Từ năm nhất đại học, hắn không còn có sáng tác gì, duy nhất một ca khúc 《 Niên hoa 》, cũng chính là ca khúc cùng Đỗ Mã qua nhiều năm như vậy còn nhớ rõ, hát dưới tuyết, cũng chỉ là lúc còn trẻ lông bông, linh cảm ngay lập tức tới.
Nhưng dàn nhạc của bọn họ hát ở Lệ Giang, hát trong khải hoàn, hát sau biển, tại rất nhiều địa phương đều hát qua, đều không có làm bài hát này nổi danh.
Tiêu Nghị cảm thấy mình rốt cuộc không viết ra được, loại cảm giác này làm hắn phi thường khủng hoảng cùng buồn rầu. Hắn biết nhất định là Lô Chu hướng Đỗ Mai đề cử hắn, Lô Chu dìu dắt hắn, quan tâm hắn, vả lại vô điều kiện, sử dụng phương thức độc đáo của Lô Chu.
Cuối tầng trệt, cửa sổ sát đất nơi này là nơi tốt nhất nhìn ra được phong cảnh bên ngoài, bình thường không ai sử dụng, chỉ có một mình Tiêu Nghị, nhìn ngoài cửa sổ. Hắn tràn ngập áy náy, cảm kích, rồi lại sợ mình vô pháp hoàn thành kỳ vọng cao của y, gánh nặng như thế Tiêu Nghị vô pháp thừa nhận.
Hắn trầm mặc một khắc, vừa xót xa trong lòng lại ngọt ngào, nghĩ nghĩ, nếu Lô Chu nói như vậy, coi như viết ca khúc cho thần tượng mình đi, đến đây đi, tôi tiếp nhận khiêu chiến.
Hắn ở trong đầu chỉnh lý tri thức tương quan âm nhạc nhiều năm bị quên đi, nghiêm túc nhìn kịch bản một lần, hai ca khúc này nhất định phải phù hợp với phong cách từng người trong hai bộ phim… 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu là một tiểu nam nhân nghiêm túc kiên định, tựa như chính Tiêu Nghị mất phương hướng trong đô thị.
Y mê man, bần cùng, mệt đến muốn chết muốn sống, bắc phiêu nhiều năm lại chưa thành gia lập nghiệp, y chờ mong một hồi ái tình nhưng đối tượng ái tình lại cao không thể leo tới…
Ngày đầu tiên đi qua, Tiêu Nghị còn nhìn kịch bản, cân nhắc nhân vật của Lô Chu.
Hắn thì thào hừ vài câu, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, đàn vài âm phù, thanh âm của đàn dương cầm trống trải bên trong hơn nữa còn chói tai.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tiêu Nghị viết rồi sửa, sửa rồi viết, mỏi mệt bất kham, tổng cảm thấy như thế nào đều không đúng. Hắn thay đổi ca khúc, bắt đầu nghĩ đến nhân vật trong 《 Phong phiêu nhứ 》, khi thì như chiếc võng, không có đầu mối.
Tiêu Nghị quả thực muốn điên rồi, hắn rất sợ Lô Chu thất vọng nhưng càng sợ hắn thất vọng, mình lại càng là thúc thủ phược chân, cái gì đều không nghĩ ra được.
“A a a ——" Tinh thần của Tiêu Nghị quả thực rất tồi tệ, trong ba ngày này, hắn ăn ở công ty, mỗi ngày có người tới quét tước, hắn không thấy được Lô Chu nhưng trong đầu tất cả đều là y, Tiêu Nghị mỗi khi xoát Weibo của y đều sẽ cảm thấy trong lòng phi thường khó chịu.
“Tôi làm không được…" Tiêu Nghị nói, hắn cảm thấy mình sắp khóc.
Tiêu Nghị giống con thỏ tư cơ không khí lực, gục xuống bàn.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị cảm thấy làm như thế nào đều không thích hợp, ca khúc hắn cũng không muốn viết, chỉ muốn cùng Lô Chu trò chuyện, cho dù bị y mắng vài câu cũng tốt, tâm tình đều sẽ tốt hơn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, 9 giờ rưỡi tới, hắn không biết Lô Chu ngủ chưa, quay phim nhất định mệt chết đi, trở về liền ngủ, thậm chí Lô Chu căn bản sẽ không để ý hắn. Tiêu Nghị nhìn số điện thoại di động có tên của Lô Chu, muốn gọi điện thoại cho y, lại chậm chạp không ấn xuống, Lô Chu không có ở đây thật giống như thiếu cái gì, toàn bộ thế giới đều trở nên không giống.
Hắn liều mạng muốn vì Lô Chu làm chút gì, nhưng rốt cục đến lúc này, lại phát hiện mình cái gì cũng làm không được, hắn buồn bực thực tựa như từ trước nói thương yêu, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.
Mấy ngày này, hắn làm thế nào đều cũng không nổi, suốt ngày bị vây trong tịch mịch, ăn cơm đi ngủ đều nhớ Lô Chu.
【 Ngủ? 】 Lô Chu gửi tin nhắn.
Tiêu Nghị mừng rỡ như điên, trả lời một câu 【 Chưa. 】
Lô Chu tựa hồ sợ quấy rầy Tiêu Nghị, không có gọi điện thoại lại đây.
Lô Chu 【 Viết xong ? 】
Tiêu Nghị 【 Nhanh, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng. 】
Lô Chu 【 Không được thì về trước đi, dù sao cũng quay vài tháng, có linh cảm thì viết. 】
Tiêu Nghị vừa xót xa trong lòng lại phiền muộn, muốn chết, làm như thế nào? Tiêu Nghị quả thực khóc không ra nước mắt, hắn rất ỷ lại Lô Chu là bởi vì nguyên nhân mình là phế vật sao?
Tiêu Nghị không thể như vậy, nếu không hắn sớm hay muộn sẽ bị mình bức điên.
Hắn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bấm điện thoại cho Đỗ Mã hỏi “Có rảnh không? Theo tôi uống chút rượu đi, Đỗ Mã."
Đỗ Mã nói “Đi a, ở đâu? Cậu gần đây thế nào?"
“Quả thực hỏng bét." Tiêu Nghị tựa vào ghế thở dài.
Đỗ Mã nói “Tôi tới đón cậu."
“Tôi tới tìm cậu." Tiêu Nghị nói.
Nhà của Đỗ Mã ở trên tầng cao nhất trong một tòa nhà lớn, lên tầng, trang hoàng thập phần hiện đại, chỉ có một mình anh ta, anh ta đứng trước tủ rượu rót cho Tiêu Nghị dương tửu, Tiêu Nghị ngồi ở trước bàn ăn, một thân lộn xộn, khí tức ngả ngớn mùa xuân giống như làm tình cảm của hắn hoàn toàn vô pháp ức chế.
“Cậu thương anh ta sao?" Cả người Đỗ Mã thấu lại đây.
Tiêu Nghị “…"
“Xin cậu thương xót." Tiêu Nghị nói “Đừng đùa tôi."
“Giả sử như cậu thương anh ta." Đỗ Mã nghe Tiêu Nghị buồn bực tố khổ, cười đem dương tửu phóng ở trước mặt hắn nói “Có tình cảm, đem tình cảm vào trong tác phẩm của cậu, cái này không phải là điều giáo sư trước kia của chúng ta nói sao?"
“Nô tài làm không được a!" Tiêu Nghị vẻ mặt bất đắc dĩ “Tôi cũng không phải gay, tôi tuy rằng thương anh ta, nhưng đó là ái mộ, cũng không phải kia… Cái kia yêu."
Đỗ Mã thản nhiên nói “Cậu giả bộ cậu là gay, trong điện ảnh và truyền hình không phải rất nhiều sao? Như thế nào còn bài xích như vậy, cổ hủ."
Tiêu Nghị uống một hớp rượu, vẫn nhớ Lô Chu, hắn thở dài một tiếng, tay trái búng trán, ngón giữa cùng ngón cái mát xa huyệt thái dương, mặc dù nói như vậy, Đỗ Mã nói cũng không sai, trong học viện âm nhạc 10 người thì 5 người gay, cũng phô trương như trong điện ảnh và truyền hình, lên đại học, mọi người cũng không kỳ quái với chuyện này, kéo kéo cũng rất nhiều.
“Cậu nhớ rõ A Cẩu không?" Đỗ Mã nói.
“Ân." Tiêu Nghị đáp, nhớ tới cậu ta là một người bạn cùng phòng khác của hắn và Đỗ Mã, chính là nghiên cứu sinh Tiêu Nghị cùng Đỗ Mã cổ vũ, thi ra nước ngoài nghiên cứu.
“A Cẩu vẫn luôn thích cậu, tôi đoán cậu không biết." Đỗ Mã nói.
“A? !" Tiêu Nghị suýt nữa nâng cốc đánh nghiêng, khó có thể tin nói “Không thể nào!"
Đỗ Mã nói “Cậu kết giao bạn gái, cậu ta mới xuất ngoại, cậu đều thật tốt với chúng tôi, A Cẩu còn có một đoạn thời gian hoài nghi cậu với tôi, việc này không phải thực tầm thường sao? Tôi nghĩ cậu sẽ thấy nhưng không thể trách mới đúng."
“Với tôi mà nói." Tiêu Nghị nói “Hai cậu là huynh đệ! Tình cảm gì đều kém tình cảm của chúng ta, mà ngay cả ái tình cũng là… Được, tôi thừa nhận, tình cảm của tôi cùng hai cậu hoàn hảo như ái tình, cái này quá xa … Nói trở về."
Đỗ Mã cười ha ha nói “Có người thích nam nhân, có người thích nữ nhân, cậu đều tốt với các huynh đệ, trước kia nữ sinh trong lớp học nói giỡn, nói cậu là thụ, có thể thấy được cậu hoặc nhiều hoặc ít có chút khuynh hướng này."
Tiêu Nghị dở khóc dở cười, ngón tay đảo quanh ly rượu, Đỗ Mã nói “Nói cách khác, cậu hiện tại thích Lô Chu, là toàn tâm toàn ý thần phục anh ta, quyết tâm quỳ liếm, không phải gả cho anh ta, sinh tiểu hài tử cho anh ta, OK? Mang theo loại cảm xúc này đi viết một ca khúc, cậu có thể thành công."
Tiêu Nghị nâng cốc thật mạnh đặt ở trên bàn, Đỗ Mã nói “Có cảm giác rơi vào bể tình không? Hồi ức một chút?"
Tiêu Nghị mới vừa kết thúc một đoạn ái tình, không nghĩ tới muốn nổi lên cảm giác lần thứ hai rơi vào bể tình, cư nhiên là với Lô Chu, tuy rằng thực hoang đường thực sến, nhưng hắn thừa nhận Đỗ Mã nói đúng, ái tình, ma túy cùng *** cùng với tử vong là chất xúc tác tốt nhất cho nghệ thuật.
Đỗ Mã nói “Tôi hiểu được loại tình cảm sùng bái, ngưỡng mộ này của cậu. Lô Chu có tiền có địa vị, đặc biệt tốt với cậu… Nếu cậu là nữ sinh lập tức liền khăng khăng một mực yêu thương anh ta."
Tiêu Nghị nói “Cậu không hiểu, không phải bởi vì anh ta có tiền, mà là…"
“Nhân cách." Đỗ Mã nói “Nhân phẩm, tính cách. Thay thế thành ái tình cũng là khả thi. Nữ hài tử thích nam sinh, không phải sùng bái anh ta, muốn toàn tâm toàn ý mà ỷ lại anh ta sao?"
Phải không? Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ là như vậy.
Trên đầu Tiêu Nghị một đống hắc tuyến loạn thất bát tao, Đỗ Mã tiêu sái búng tay một cái nói “Ái tình là một viên thuốc hay cho nghệ thuật, thử nhìn, tôi tin tưởng cậu có thể, A Thỏ."
Đỗ Mã đứng dậy đi tắm rửa, Tiêu Nghị vẫn lẳng lặng ngồi ở trước bàn ăn.
12 giờ, di động lại vang lên vẫn là của Lô Chu, trái tim Tiêu Nghị kinh hoàng, từ trước mỗi ngày ở bên người Lô Chu, từ ban đầu đối với Lô Chu tràn ngập phun tào, càng về sau mỗi ngày chỉ cần có thể cùng y chung một chỗ cũng rất cao hứng, tái đến khi bọn họ ngắn ngủi tách ra, Tiêu Nghị chưa bao giờ có một lần nhớ Lô Chu như thế, chỉ cần có thể nghe thấy thanh âm của y đã cảm thấy hết thảy tràn ngập hy vọng, dù bị mắng, Tiêu Nghị cũng vui vẻ.
Tiêu Nghị tiếp điện thoại.
Lô Chu không khách khí nói “Không trả lời tin nhắn, cậu mọc cánh dài muốn bay có phải hay không!"
“Thực xin lỗi thực xin lỗi." Tiêu Nghị vội nói.
“Trừ bỏ thực xin lỗi còn nói cái gì? !" Lô Chu phẫn nộ “Cậu ở nơi nào?"
“Tại…" Tiêu Nghị không dám nói mình chạy đến nhà Đỗ Mã nói “Tại công ty."
Lô Chu bên kia tĩnh vài giây nói “Kia như thế nào không trả lời?"
Tiêu Nghị nói “Vừa rồi đang ngủ, không nghe thấy."
Lô Chu tức giận nói “Quên đi, còn viết?"
Tiêu Nghị nói “Không, bất quá vừa mới có linh cảm, chuẩn bị viết."
“Vậy không làm phiền cậu." Lô Chu nói “Ngô, sinh nhật vui vẻ."
Lô Chu nói xong liền đem điện thoại treo, Tiêu Nghị mắt nhìn lịch mới phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình, Lô Chu cư nhiên nhớ rõ! Y giống như cho tới bây giờ chưa nói qua a!
“Đi quán bar chơi không?" Đỗ Mã thay quần áo xuống lầu hỏi “Tìm muội muội hoặc suất ca ca cho cậu, khai phòng phóng thích một chút áp lực?"
Tiêu Nghị d—_—b.
Đỗ Mã nói “Tôi đi đây, trở về mang điểm tâm cho cậu."
Tiêu Nghị “Có thể mượn đàn dương cầm cùng thư phòng dùng một chút không?"
Đỗ Mã “Đương nhiên."
Tiêu Nghị vào thư phòng của Đỗ Mã, phòng rất lớn, Đỗ Mã thích đọc sách, chỉ có một cái đệm, một giá sách, đối mặt là hai cửa sổ sát đất, bên ngoài là cảnh đêm rực rỡ ở ngoài lầu 36, hôm nay Bắc Kinh thổi gió, bầu trời đêm sáng sủa, ngọn đèn dầu lóe ra.
Tiêu Nghị ngồi ở trước cửa sổ sát đất, thật lâu nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ đủ mọi màu sắc, ngựa xe như nước. Theo thời gian điểm điểm tích tích đi qua, thế giới dần dần ngủ say, ngọn đèn dầu dần tắt, ngoài phòng trong phòng lâm vào một mảnh xa xôi cô tịch.
Giống như tiếng sấm chớp, gió nổi mây phun, linh cảm hỏa hoa trong một đêm yên tĩnh phát ra suy nghĩ không thể vãn hồi, ban đêm giống như xuất hiện ngân hà cùng sao trời ôn nhu, nó ở trong một mảnh yên lặng cùng thành thị điềm tĩnh mà bao dung lẫn nhau.
Vạn ngọn đèn dầu, quang mang đèn đường quen thuộc, cùng xuân hạ giao tiếp là lúc khí tức xanh tươi, Lô Chu cầm áo khoác, cuốn tay áo trong tiểu khu hành tẩu.
Giống như âm nhạc cuồn cuộn trong biển ảnh ngược xuất loang loáng, ái tình hèn mọn, tư vị phức tạp, cùng với khát vọng gia đình, đan chéo thành nhạc cảm mông lung, đó là thanh âm xe tư gia rong ruổi, là đô thị về đêm người về trông thấy trong nhà còn có một ánh đèn được thắp sáng, là thế giới phồn hoa như nước chảy, vĩnh không ngừng bước trong bể người, ồn ào náo động, ồn ào, củi gạo dầu muối cùng sinh họat của tiểu thị dân lần lượt thay đổi thành một khúc hiện thực chi ca, là vô số lần gặp thoáng qua, mê man chờ người kia.
Đủ loại cảm giác tựa như lốc xoáy, tư vị hỗn tạp ai cũng nói không rõ, thế gian bách thái, đại khái như thế, trong đầu Tiêu Nghị vô số hồi ức hỗn loạn vô tự dần dần rõ ràng cũng trồi lên mặt nước. Đêm khuya mọi âm thanh câu tịch, thế giới ngủ say là lúc nhà thiết kế, tác gia, biên kịch, người làm âm nhạc… Hết thảy sáng tác gia lại còn tự hỏi, bọn họ đem linh cảm giao cho trực giác sàng chọn phán đoán, chỉ vì đây là thời khắc nhất cảnh sinh tình, nó xuất hiện trong nhân loại mãi mãi cho phép, vả lại trải qua ngàn vạn năm diễn biến, chữ khắc vào đồ vật với bên trong gien mỗi người, thiên mã hành không (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) suy nghĩ, tín mã từ cương mặc sức tưởng tượng, phảng phất bị hải triều nâng lên cũng hướng bờ cát lóe ra ánh sáng lóa mắt.
Một tay Tiêu Nghị giật giật, nghiêng đầu, giống như muốn nghe thanh âm ái tình khấu động tâm huyền, lại như mang theo chua xót, lúc tưởng niệm dung mạo đã mơ hồ kia, lại hóa thành cảm giác an toàn cùng cảm giác ôn nhu người yêu nam tính dương cương ở sâu trong nội tâm, lấy tính cách độc đáo cùng mị lực của Lô Chu, tựa như tinh quang đầy trời trong đêm dài, không chỗ nào không có.
Hắn bắt giữ hồi ức của Lô Chu cùng hơi thở của y, chậm rãi đứng lên, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, ngón tay đặt trên phím đàn, không đúng… Là một âm phù khác, một khắc kia, Tiêu Nghị bắt giữ đoạn ngắn lướt qua—— Lô Chu nắm tay hắn, chuyên chú thâm tình nhìn hai mắt của hắn.
Hắn quyết đoán đè xuống phím đàn cách vách kia, phát ra một tiếng chấn vang, nối thẳng sâu trong nội tâm hắn, làm cả thế giới đều lâm vào run rẩy, ngay sau đó, Tiêu Nghị bắn ra liên tiếp âm, hoặc ôn nhu hoặc co quắp , □ bộ phận tựa như ngàn ngọn đèn trong đêm phồn hoa, chiếu sáng vô số căn nhà ấm áp, mà ở dưới đèn hoa, hết thảy quy về lặng im, âm nhạc cùng đi với bọn họ đến đầu đường Bắc Kinh.
Tiêu Nghị bá bá đem nhạc phổ nhớ xuống dưới, ném sang một bên, tiện đà nhắm lại hai mắt, Lô Chu mặc quân trang cùng Hứa Phong Diêm trùng hợp cùng một chỗ. Đây là phần thứ hai của hắn, khi âm cuối cùng của ca khúc thứ nhất chấm dứt, ca khúc thứ hai chợt thoáng hiện âm phù thứ nhất, ca khúc mây bay nước chảy lưu loát sinh động dâng lên.
Ngày hôm sau, thái dương dâng lên, ngoài cửa sổ không trung hôi mông mông (u tối). Đỗ Mã mệt muốn chết, đẩy cửa tiến vào, Tiêu Nghị bừng tỉnh.
“Tôi nhìn?" Đỗ Mã cười nói.
Trên mặt Tiêu Nghị dính một loạt ấn ký hình phím đàn, mỏi mệt bất kham đứng lên, Đỗ Mã hừ hừ nhạc phổ, có chút kinh ngạc nói “Thỉnh người điền từ?"
Tiêu Nghị đánh răng, ngồi ở trước bàn, ăn bữa sáng Đỗ Mã mang về nói “Tôi tự làm."
“Không tồi." Đỗ Mã nói “Rất tốt."
Đỗ Mã đem Tiêu Nghị đuổi về công ty rồi đi ngủ, buổi sáng chủ nhật, Tiêu Nghị đẩy cửa trở lại phòng làm việc, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên bàn máy tính, có một cái bánh sinh nhật.
Đêm qua rời đi trước, hiện tại mới 8 giờ, công ty còn không có người đi làm, người mang bánh ngọt tới chỉ có một.
Tiêu Nghị trong lòng tràn ngập cảm động, ngồi xuống, ăn miếng bánh ngọt, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị nửa ngủ nửa tỉnh, tinh thần bị vây vào trạng thái cực độ không ổn định, tới tới lui lui mà hừ hai ca khúc, bánh ngọt ăn hơn một nửa, cảm giác cả ngày đói khát của hắn đều từ trong bánh sinh nhật chiếm được thỏa mãn, giống như đó là lương thực tinh thần cùng vật chất của hắn.
Nhưng mà lúc hắn lầm bầm lầu bầu, hắn không biết nên đối mặt Lô Chu thế nào, vì hắn điền từ cũng là như thế, thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào nói ra, cuối cùng hắn thấp giọng nói “Tôi đoán anh xem không hiểu."
Tiêu Nghị viết xuống từ thứ nhất, giống như fan viết thư tình cho thần tượng, viết đến mặt sau, càng viết càng nội liễm, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng tới vòng lui), hắn bắt đầu dần dần hiểu được soạn từ , mệt chết đi mệt chết đi —— Tựa như tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng) chạy đến đồ mi chi với Lâm Tịch, giấu ở chỗ sâu trong mạch nước ngầm với Trương Á Đông, đó là chân tình phóng thích, cũng là sinh mệnh bên trong thiết thân trải qua phiền muộn, cái gì bầu không khí, cái gì nhạc cảm, bất quá đều là tài nghệ.
Mà nhắm thẳng vào tình cảm nhân tâm, viết một ca khúc, điền một thủ từ đã trọn vẹn đem nhân tâm ra, để tác giả thưởng thức.
Tiêu Nghị thở phào một cái, nhìn tác phẩm của mình, tiện đà cười cười, hát lên.
Còn chưa đủ, còn muốn sửa, trước như vậy đi.
Thời tiết oi bức làm hắn thực không thoải mái, vài ngày không tắm rửa, Tiêu Nghị rất nhớ Lô Chu, muốn nói cho y biết đã viết xong, muốn gọi điện thoại cho y, lại cảm thấy nên chờ tác phẩm hoàn thành lại cho y nhìn cho thỏa đáng.
Một đêm này, toàn bộ Bắc Kinh thình lình xảy ra một hồi giông tố, ban ngày ngày hôm sau, Tiêu Nghị ngồi ở trong phòng u ám, không bật đèn, cẩn thận cân nhắc, sửa lại cả ngày, xóa rồi sửa, cầm tự điển điện tử đối chiếu. Chạng vạng, mưa càng lớn, đại lâu đều tan tầm. Tiêu Nghị đi xuống lầu, dư lại Lâm Nghiêu, Đỗ Mai hẹn người ăn cơm, Lâm Nghiêu nhìn Tiêu Nghị, liền cười nói “Viết xong?"
“Không." Tiêu Nghị nói “Bất quá sắp rồi, ngày mai tôi đi Tụ Hoa, tìm bọn họ liên hệ dàn nhạc."
Lâm Nghiêu nói “Hôm nay có thể về nhà?"
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Tái ngốc một ngày đi, Chu ca lại tới sao?"
“Đều ở trường quay." Lâm Nghiêu nói.
Tiêu Nghị mắt nhìn lịch trình của Lô Chu, hôm nay còn phải diễn đêm, hẳn là sẽ không tới, hắn về công ty viết ca khúc, Lâm Nghiêu đưa cho Lô Chu hai trợ lý tạm thời, Tiêu Nghị xuống lầu ăn, một ngày mưa to, sấm sét ầm ầm vang, tâm tình Tiêu Nghị cũng rất tốt.
Hắn ở dưới quán ăn ăn canh hầm, nghĩ nghĩ, không dám trực tiếp gọi điện thoại cho Lô Chu, sợ y đang dùng cơm, liền gọi cho trợ lý của Lâm Nghiêu. Trợ lý trả lời buổi tối quay nội cảnh, còn diễn, mưa đã lâu, Tiêu Nghị ăn cơm xong, thấy 8 giờ rưỡi, bên ngoài còn có sét đánh, tại cửa sổ sát đất đột nhiên muốn đi nhìn Lô Chu.
Lão tử rốt cục cũng có thể tham ban! Tiêu Nghị thừa dịp quán canh hầm còn chưa có đóng cửa, kêu một phần canh gà, dùng bình thuỷ công ty, xuất ngoại kêu xe đi tới trường quay.
Đoàn phim《 Thặng nam thời đại 》tìm một tiểu khu khác quay nội cảnh còn chưa bắt đầu giao dịch bán phòng, cũng chỉ có đoàn phim bọn họ, vừa thấy mưa to chạy trốn không được, Tiêu Nghị xuống xe chỉ có ngắn ngủn vài bước bị ướt sũng, càng muốn mệnh còn cúp điện, đông cơ đoàn phim ầm ầm vang.
Lô Chu quay xong một hồi, vừa mới nghỉ ngơi, thấy Tiêu Nghị nhất thời ngẩn ra.
“Cậu tới làm gì? !" Lô Chu nói “Bên ngoài mưa lớn như vậy."
“Hắc hắc tôi đến tham ban thuận tiện thăm anh." Tiêu Nghị nói “Ăn khuya không? Ăn cơm không?"
Lô Chu mặc quần áo thủ công, ống quần kéo lên giống dân công, tay áo vẫn ướt, ý bảo Tiêu Nghị ngồi xuống, mình tiếp nhận bình thuỷ liền bắt đầu lang thôn hổ yết.
“Chưa ăn cơm chiều sao?" Tiêu Nghị nói “Như thế nào không ai đi mua? Vô liêm sỉ! Trợ lý đâu? Như thế nào cho anh bị đói quay a!"
“Mưa quá lớn." Lô Chu nói “Trên đường kẹt xe, hậu cần không đến, mọi người chờ 9 giờ xong rồi đi ăn khuya."
Trên đường đều đóng cửa, chỗ nào còn có chỗ ăn khuya, gió thổi qua hành lang, Tiêu Nghị nhất thời bị lạnh đến gần chết, Lô Chu ăn hết canh gà cả thịt cũng ăn hết, tinh thần chấn hưng, tiếp tục đi lên diễn, dặn Tiêu Nghị “Ở chỗ này chờ, về nhà, đừng tới công ty."
Tiêu Nghị nhìn Lô Chu diễn một hồi, im ắng, sợ bừng tỉnh nữ nhân vật chính, nữ nhân vật chính khóc xong hiển nhiên mệt, nằm ở trên ghế sa lông dưới đất, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Lô Chu mặc áo may ô quần bò, một bộ đại thúc, muốn đi hôn nữ nhân vật chính, rồi lại không dám, kia thật cẩn thận lại sợ làm cho cô ấy tỉnh lại, làm người ta cảm thấy vừa buồn cười lại cảm động, tuyệt không có vẻ đáng khinh.
Tiếp, Lô Chu quỳ trên mặt đất, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn nữ nhân vật chính ngủ, nữ nhân vật chính bỗng nhiên mở mắt ra, thấu đi lên.
Lô Chu không để cho cô ấy hôn, nữ nhân vật chính cũng chỉ là làm động tác, không dám thật sự chiếm tiện nghi của Lô Chu, đạo diễn hô cắt, thực tốt, tiếp theo là nữ nhân vật chính cùng diễn cảnh khuê mật, Lô Chu lại ngồi, Tiêu Nghị cười nói “Tôi cho rằng cô ấy thật sự hôn lên."
Lô Chu vươn đầu lưỡi, răng nanh cắn cánh gà.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu giảo hoạt mỉm cười, Tiêu Nghị suýt nữa cũng bị Lô Chu cấp cười chết, nguyên lai vừa rồi nữ nhân vật chính làm bộ muốn hôn, Lô Chu đem xương gà nhổ ra hàm ý bảo cô dám? Nữ nhân vật chính một đầu hắc tuyến.
Lô Chu còn chưa đã ngứa tìm canh uống, nữ nhân vật chính lại diễn xong một cảnh, Lô Chu đi lên, ánh sáng điều ám, hai người nhìn TV ngẩn người, nữ nhân vật chính tựa vào trên vai Lô Chu, Lô Chu ôm cô ấy lên, ôm vào ngủ. Một cảnh cuối cùng chấm dứt.
Mưa càng lớn, Tiêu Nghị đến Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai mưa to điên cuồng như vậy, cả cầu vượt cũng ngập, lần này quả thực là tận thế, sấm sét tại thành thị xuyên đến xuyên đi, 9 giờ rưỡi, nhóm trợ lý đều bị đuổi đi, đoàn phim kết thúc công việc, Tiêu Nghị lái xe, hai người bị kẹt xe, cầu vượt tất cả đều là nước, lại còn ngập quá trần xe.
“Đi không được." Tiêu Nghị nói “Nước quá sâu!"
Một loạt xe đứng ở trong nước, mực nước đến bánh xe, Lô Chu nói “Đường phía trước cũng kẹt!"
Ầm vang một tiếng sấm, Tiêu Nghị nói “Làm như thế nào?"
“Lương phan!" Lô Chu nói “Mẹ nó, cách vách còn kẹt xe!"
Tiêu Nghị “…"
Cách vách căn bản không có kẹt xe, nhưng hai nam nhân thừa dịp kẹt xe ôm hôn môi mà thôi, Tiêu Nghị bấm loa, Lô Chu nói “Đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng, đi về, không xa ."
Khoảng cách tới nhà bọn họ còn có 3 dặm, Tiêu Nghị đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng lớn, bung dù cho Lô Chu, Lô Chu lại cầm ô, y cao hơn Tiêu Nghị, bung dù chắn Tiêu Nghị, hai người mới vừa xuống xe một hồi liền toàn thân ướt đẫm, xuyên qua đường cái đi về phía đối diện.
“Anh sao không mang dù!" Tiêu Nghị hô.
“Đều phân cho tiểu hài tử!" Lô Chu hướng Tiêu Nghị quát “Ra ngoài đã lên xe! Ai biết mưa lớn như vậy!"
Bình thường đi 2-3 km thực nhẹ nhàng, mưa to lại giống như đi thế nào cũng không tới nơi, Lô Chu cùng Tiêu Nghị đi tới, Lô Chu đơn giản một tay nắm cả vai hắn, hai người dựa vào tường đi.
Tim Tiêu Nghị đập kinh hoàng, trên người Lô Chu còn không ngừng nhỏ nước, hiển nhiên đã chật vật về đến nhà, quần áo toàn bộ ướt đẫm, hiện ra cơ bắp.
“Chu ca!" Tiêu Nghị lớn tiếng nói.
“Cái gì? !" Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái.
“Anh nhớ tôi không." Tiêu Nghị nhỏ lại thanh âm.
Mưa to phô thiên cái địa (ún ùn kéo đến), thanh âm rầm đi qua bọn họ, lúc Tiêu Nghị mở miệng ý thức được có chút xấu hổ, những lời này liền nhỏ chút, ầm vang một tiếng điện quang lóe ra, triệt để xóa rớt câu nói kia của hắn.
Lô Chu còn nói câu gì, Tiêu Nghị a một tiếng, Lô Chu giận dữ hét “… Ý điểm ——!"
Tiêu Nghị: “? ? ?"
Lô Chu một tay kéo hắn đến trước người, môi cơ hồ là dán vào lỗ tai Tiêu Nghị nói “Có một chút!"
Tiêu Nghị cười ha ha, đột nhiên một đạo tia chớp bổ trúng lầu cách đó không xa, khoảnh khắc lôi đình cùng điện đồng thời xuất hiện, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, cột thu lôi hút lôi, nửa giây, bốn phía ánh sáng như ban ngày, một đạo quang đánh lên bầu trời đêm.
Nháy mắt cuồng lôi chấn vang bao phủ ý thức của họ giống như trời sụp đất nứt, tận thế đã đến.
Tiêu Nghị quát to một tiếng, Lô Chu ôm hắn chợt lóe thân, đem hắn đổ lên cửa tàu điện ngầm, hai người ôm thật chặt. Lô Chu theo bản năng phản ứng không đến một giây mà Tiêu Nghị cũng là phản xạ có điều kiện ôm Lô Chu, vừa rồi cuồng lôi kia làm hai người đều bị dọa, mặt Lô Chu dính nước nhìn Tiêu Nghị thở dốc, lại quay đầu nhìn đại lâu.
“Mẹ nó…" Lô Chu nói “Tim của lão tử đều phải bị dọa đi ra."
Tiêu Nghị nói “Tôi còn tưởng rằng… Tòa nhà kia sắp ngã…"
Tiêu Nghị tựa vào cửa tàu điện ngầm thở hổn hển rất lợi hại, Lô Chu nói “Ngồi tàu điện ngầm đi, mạng già bị dọa rớt phân nửa."
Lô Chu thu dù, tóc ướt đẫm, bọn họ đứng chờ tàu điện ngầm, bên trong nơi nơi đều là người, Lô Chu mang dép lê, ống quần xắn đến đầu gối, một thân ướt sũng, có nữ hài phát hiện Lô Chu, động động bạn mình, ý bảo mau nhìn.
“Xin hỏi…"
Tiêu Nghị không chờ cô ta mở miệng, nhân tiện nó: “Thân mến cô cảm thấy Lô Chu sẽ mang dép lê 10 đồng tiền đến tàu điện ngầm sao."
Chung quanh đều ha ha ha nở nụ cười, Tiêu Nghị vỗ vỗ bả vai Lô Chu, hai người lên xe, tóc Lô Chu che trán, mặt hướng cửa xe, quần áo ướt đẫm cơ hồ cũng bị người nhìn lại chẳng hề để ý mà tựa vào lan can bên cạnh, cùng Tiêu Nghị nhìn, hai người đều nở nụ cười.
Đỗ Mai giống như không quá tin tưởng Tiêu Nghị có thể viết ca khúc hay, trên thực tế ngay cả Tiêu Nghị cũng không tin. Từ năm nhất đại học, hắn không còn có sáng tác gì, duy nhất một ca khúc 《 Niên hoa 》, cũng chính là ca khúc cùng Đỗ Mã qua nhiều năm như vậy còn nhớ rõ, hát dưới tuyết, cũng chỉ là lúc còn trẻ lông bông, linh cảm ngay lập tức tới.
Nhưng dàn nhạc của bọn họ hát ở Lệ Giang, hát trong khải hoàn, hát sau biển, tại rất nhiều địa phương đều hát qua, đều không có làm bài hát này nổi danh.
Tiêu Nghị cảm thấy mình rốt cuộc không viết ra được, loại cảm giác này làm hắn phi thường khủng hoảng cùng buồn rầu. Hắn biết nhất định là Lô Chu hướng Đỗ Mai đề cử hắn, Lô Chu dìu dắt hắn, quan tâm hắn, vả lại vô điều kiện, sử dụng phương thức độc đáo của Lô Chu.
Cuối tầng trệt, cửa sổ sát đất nơi này là nơi tốt nhất nhìn ra được phong cảnh bên ngoài, bình thường không ai sử dụng, chỉ có một mình Tiêu Nghị, nhìn ngoài cửa sổ. Hắn tràn ngập áy náy, cảm kích, rồi lại sợ mình vô pháp hoàn thành kỳ vọng cao của y, gánh nặng như thế Tiêu Nghị vô pháp thừa nhận.
Hắn trầm mặc một khắc, vừa xót xa trong lòng lại ngọt ngào, nghĩ nghĩ, nếu Lô Chu nói như vậy, coi như viết ca khúc cho thần tượng mình đi, đến đây đi, tôi tiếp nhận khiêu chiến.
Hắn ở trong đầu chỉnh lý tri thức tương quan âm nhạc nhiều năm bị quên đi, nghiêm túc nhìn kịch bản một lần, hai ca khúc này nhất định phải phù hợp với phong cách từng người trong hai bộ phim… 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu là một tiểu nam nhân nghiêm túc kiên định, tựa như chính Tiêu Nghị mất phương hướng trong đô thị.
Y mê man, bần cùng, mệt đến muốn chết muốn sống, bắc phiêu nhiều năm lại chưa thành gia lập nghiệp, y chờ mong một hồi ái tình nhưng đối tượng ái tình lại cao không thể leo tới…
Ngày đầu tiên đi qua, Tiêu Nghị còn nhìn kịch bản, cân nhắc nhân vật của Lô Chu.
Hắn thì thào hừ vài câu, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, đàn vài âm phù, thanh âm của đàn dương cầm trống trải bên trong hơn nữa còn chói tai.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tiêu Nghị viết rồi sửa, sửa rồi viết, mỏi mệt bất kham, tổng cảm thấy như thế nào đều không đúng. Hắn thay đổi ca khúc, bắt đầu nghĩ đến nhân vật trong 《 Phong phiêu nhứ 》, khi thì như chiếc võng, không có đầu mối.
Tiêu Nghị quả thực muốn điên rồi, hắn rất sợ Lô Chu thất vọng nhưng càng sợ hắn thất vọng, mình lại càng là thúc thủ phược chân, cái gì đều không nghĩ ra được.
“A a a ——" Tinh thần của Tiêu Nghị quả thực rất tồi tệ, trong ba ngày này, hắn ăn ở công ty, mỗi ngày có người tới quét tước, hắn không thấy được Lô Chu nhưng trong đầu tất cả đều là y, Tiêu Nghị mỗi khi xoát Weibo của y đều sẽ cảm thấy trong lòng phi thường khó chịu.
“Tôi làm không được…" Tiêu Nghị nói, hắn cảm thấy mình sắp khóc.
Tiêu Nghị giống con thỏ tư cơ không khí lực, gục xuống bàn.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị cảm thấy làm như thế nào đều không thích hợp, ca khúc hắn cũng không muốn viết, chỉ muốn cùng Lô Chu trò chuyện, cho dù bị y mắng vài câu cũng tốt, tâm tình đều sẽ tốt hơn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, 9 giờ rưỡi tới, hắn không biết Lô Chu ngủ chưa, quay phim nhất định mệt chết đi, trở về liền ngủ, thậm chí Lô Chu căn bản sẽ không để ý hắn. Tiêu Nghị nhìn số điện thoại di động có tên của Lô Chu, muốn gọi điện thoại cho y, lại chậm chạp không ấn xuống, Lô Chu không có ở đây thật giống như thiếu cái gì, toàn bộ thế giới đều trở nên không giống.
Hắn liều mạng muốn vì Lô Chu làm chút gì, nhưng rốt cục đến lúc này, lại phát hiện mình cái gì cũng làm không được, hắn buồn bực thực tựa như từ trước nói thương yêu, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.
Mấy ngày này, hắn làm thế nào đều cũng không nổi, suốt ngày bị vây trong tịch mịch, ăn cơm đi ngủ đều nhớ Lô Chu.
【 Ngủ? 】 Lô Chu gửi tin nhắn.
Tiêu Nghị mừng rỡ như điên, trả lời một câu 【 Chưa. 】
Lô Chu tựa hồ sợ quấy rầy Tiêu Nghị, không có gọi điện thoại lại đây.
Lô Chu 【 Viết xong ? 】
Tiêu Nghị 【 Nhanh, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng. 】
Lô Chu 【 Không được thì về trước đi, dù sao cũng quay vài tháng, có linh cảm thì viết. 】
Tiêu Nghị vừa xót xa trong lòng lại phiền muộn, muốn chết, làm như thế nào? Tiêu Nghị quả thực khóc không ra nước mắt, hắn rất ỷ lại Lô Chu là bởi vì nguyên nhân mình là phế vật sao?
Tiêu Nghị không thể như vậy, nếu không hắn sớm hay muộn sẽ bị mình bức điên.
Hắn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bấm điện thoại cho Đỗ Mã hỏi “Có rảnh không? Theo tôi uống chút rượu đi, Đỗ Mã."
Đỗ Mã nói “Đi a, ở đâu? Cậu gần đây thế nào?"
“Quả thực hỏng bét." Tiêu Nghị tựa vào ghế thở dài.
Đỗ Mã nói “Tôi tới đón cậu."
“Tôi tới tìm cậu." Tiêu Nghị nói.
Nhà của Đỗ Mã ở trên tầng cao nhất trong một tòa nhà lớn, lên tầng, trang hoàng thập phần hiện đại, chỉ có một mình anh ta, anh ta đứng trước tủ rượu rót cho Tiêu Nghị dương tửu, Tiêu Nghị ngồi ở trước bàn ăn, một thân lộn xộn, khí tức ngả ngớn mùa xuân giống như làm tình cảm của hắn hoàn toàn vô pháp ức chế.
“Cậu thương anh ta sao?" Cả người Đỗ Mã thấu lại đây.
Tiêu Nghị “…"
“Xin cậu thương xót." Tiêu Nghị nói “Đừng đùa tôi."
“Giả sử như cậu thương anh ta." Đỗ Mã nghe Tiêu Nghị buồn bực tố khổ, cười đem dương tửu phóng ở trước mặt hắn nói “Có tình cảm, đem tình cảm vào trong tác phẩm của cậu, cái này không phải là điều giáo sư trước kia của chúng ta nói sao?"
“Nô tài làm không được a!" Tiêu Nghị vẻ mặt bất đắc dĩ “Tôi cũng không phải gay, tôi tuy rằng thương anh ta, nhưng đó là ái mộ, cũng không phải kia… Cái kia yêu."
Đỗ Mã thản nhiên nói “Cậu giả bộ cậu là gay, trong điện ảnh và truyền hình không phải rất nhiều sao? Như thế nào còn bài xích như vậy, cổ hủ."
Tiêu Nghị uống một hớp rượu, vẫn nhớ Lô Chu, hắn thở dài một tiếng, tay trái búng trán, ngón giữa cùng ngón cái mát xa huyệt thái dương, mặc dù nói như vậy, Đỗ Mã nói cũng không sai, trong học viện âm nhạc 10 người thì 5 người gay, cũng phô trương như trong điện ảnh và truyền hình, lên đại học, mọi người cũng không kỳ quái với chuyện này, kéo kéo cũng rất nhiều.
“Cậu nhớ rõ A Cẩu không?" Đỗ Mã nói.
“Ân." Tiêu Nghị đáp, nhớ tới cậu ta là một người bạn cùng phòng khác của hắn và Đỗ Mã, chính là nghiên cứu sinh Tiêu Nghị cùng Đỗ Mã cổ vũ, thi ra nước ngoài nghiên cứu.
“A Cẩu vẫn luôn thích cậu, tôi đoán cậu không biết." Đỗ Mã nói.
“A? !" Tiêu Nghị suýt nữa nâng cốc đánh nghiêng, khó có thể tin nói “Không thể nào!"
Đỗ Mã nói “Cậu kết giao bạn gái, cậu ta mới xuất ngoại, cậu đều thật tốt với chúng tôi, A Cẩu còn có một đoạn thời gian hoài nghi cậu với tôi, việc này không phải thực tầm thường sao? Tôi nghĩ cậu sẽ thấy nhưng không thể trách mới đúng."
“Với tôi mà nói." Tiêu Nghị nói “Hai cậu là huynh đệ! Tình cảm gì đều kém tình cảm của chúng ta, mà ngay cả ái tình cũng là… Được, tôi thừa nhận, tình cảm của tôi cùng hai cậu hoàn hảo như ái tình, cái này quá xa … Nói trở về."
Đỗ Mã cười ha ha nói “Có người thích nam nhân, có người thích nữ nhân, cậu đều tốt với các huynh đệ, trước kia nữ sinh trong lớp học nói giỡn, nói cậu là thụ, có thể thấy được cậu hoặc nhiều hoặc ít có chút khuynh hướng này."
Tiêu Nghị dở khóc dở cười, ngón tay đảo quanh ly rượu, Đỗ Mã nói “Nói cách khác, cậu hiện tại thích Lô Chu, là toàn tâm toàn ý thần phục anh ta, quyết tâm quỳ liếm, không phải gả cho anh ta, sinh tiểu hài tử cho anh ta, OK? Mang theo loại cảm xúc này đi viết một ca khúc, cậu có thể thành công."
Tiêu Nghị nâng cốc thật mạnh đặt ở trên bàn, Đỗ Mã nói “Có cảm giác rơi vào bể tình không? Hồi ức một chút?"
Tiêu Nghị mới vừa kết thúc một đoạn ái tình, không nghĩ tới muốn nổi lên cảm giác lần thứ hai rơi vào bể tình, cư nhiên là với Lô Chu, tuy rằng thực hoang đường thực sến, nhưng hắn thừa nhận Đỗ Mã nói đúng, ái tình, ma túy cùng *** cùng với tử vong là chất xúc tác tốt nhất cho nghệ thuật.
Đỗ Mã nói “Tôi hiểu được loại tình cảm sùng bái, ngưỡng mộ này của cậu. Lô Chu có tiền có địa vị, đặc biệt tốt với cậu… Nếu cậu là nữ sinh lập tức liền khăng khăng một mực yêu thương anh ta."
Tiêu Nghị nói “Cậu không hiểu, không phải bởi vì anh ta có tiền, mà là…"
“Nhân cách." Đỗ Mã nói “Nhân phẩm, tính cách. Thay thế thành ái tình cũng là khả thi. Nữ hài tử thích nam sinh, không phải sùng bái anh ta, muốn toàn tâm toàn ý mà ỷ lại anh ta sao?"
Phải không? Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ là như vậy.
Trên đầu Tiêu Nghị một đống hắc tuyến loạn thất bát tao, Đỗ Mã tiêu sái búng tay một cái nói “Ái tình là một viên thuốc hay cho nghệ thuật, thử nhìn, tôi tin tưởng cậu có thể, A Thỏ."
Đỗ Mã đứng dậy đi tắm rửa, Tiêu Nghị vẫn lẳng lặng ngồi ở trước bàn ăn.
12 giờ, di động lại vang lên vẫn là của Lô Chu, trái tim Tiêu Nghị kinh hoàng, từ trước mỗi ngày ở bên người Lô Chu, từ ban đầu đối với Lô Chu tràn ngập phun tào, càng về sau mỗi ngày chỉ cần có thể cùng y chung một chỗ cũng rất cao hứng, tái đến khi bọn họ ngắn ngủi tách ra, Tiêu Nghị chưa bao giờ có một lần nhớ Lô Chu như thế, chỉ cần có thể nghe thấy thanh âm của y đã cảm thấy hết thảy tràn ngập hy vọng, dù bị mắng, Tiêu Nghị cũng vui vẻ.
Tiêu Nghị tiếp điện thoại.
Lô Chu không khách khí nói “Không trả lời tin nhắn, cậu mọc cánh dài muốn bay có phải hay không!"
“Thực xin lỗi thực xin lỗi." Tiêu Nghị vội nói.
“Trừ bỏ thực xin lỗi còn nói cái gì? !" Lô Chu phẫn nộ “Cậu ở nơi nào?"
“Tại…" Tiêu Nghị không dám nói mình chạy đến nhà Đỗ Mã nói “Tại công ty."
Lô Chu bên kia tĩnh vài giây nói “Kia như thế nào không trả lời?"
Tiêu Nghị nói “Vừa rồi đang ngủ, không nghe thấy."
Lô Chu tức giận nói “Quên đi, còn viết?"
Tiêu Nghị nói “Không, bất quá vừa mới có linh cảm, chuẩn bị viết."
“Vậy không làm phiền cậu." Lô Chu nói “Ngô, sinh nhật vui vẻ."
Lô Chu nói xong liền đem điện thoại treo, Tiêu Nghị mắt nhìn lịch mới phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình, Lô Chu cư nhiên nhớ rõ! Y giống như cho tới bây giờ chưa nói qua a!
“Đi quán bar chơi không?" Đỗ Mã thay quần áo xuống lầu hỏi “Tìm muội muội hoặc suất ca ca cho cậu, khai phòng phóng thích một chút áp lực?"
Tiêu Nghị d—_—b.
Đỗ Mã nói “Tôi đi đây, trở về mang điểm tâm cho cậu."
Tiêu Nghị “Có thể mượn đàn dương cầm cùng thư phòng dùng một chút không?"
Đỗ Mã “Đương nhiên."
Tiêu Nghị vào thư phòng của Đỗ Mã, phòng rất lớn, Đỗ Mã thích đọc sách, chỉ có một cái đệm, một giá sách, đối mặt là hai cửa sổ sát đất, bên ngoài là cảnh đêm rực rỡ ở ngoài lầu 36, hôm nay Bắc Kinh thổi gió, bầu trời đêm sáng sủa, ngọn đèn dầu lóe ra.
Tiêu Nghị ngồi ở trước cửa sổ sát đất, thật lâu nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ đủ mọi màu sắc, ngựa xe như nước. Theo thời gian điểm điểm tích tích đi qua, thế giới dần dần ngủ say, ngọn đèn dầu dần tắt, ngoài phòng trong phòng lâm vào một mảnh xa xôi cô tịch.
Giống như tiếng sấm chớp, gió nổi mây phun, linh cảm hỏa hoa trong một đêm yên tĩnh phát ra suy nghĩ không thể vãn hồi, ban đêm giống như xuất hiện ngân hà cùng sao trời ôn nhu, nó ở trong một mảnh yên lặng cùng thành thị điềm tĩnh mà bao dung lẫn nhau.
Vạn ngọn đèn dầu, quang mang đèn đường quen thuộc, cùng xuân hạ giao tiếp là lúc khí tức xanh tươi, Lô Chu cầm áo khoác, cuốn tay áo trong tiểu khu hành tẩu.
Giống như âm nhạc cuồn cuộn trong biển ảnh ngược xuất loang loáng, ái tình hèn mọn, tư vị phức tạp, cùng với khát vọng gia đình, đan chéo thành nhạc cảm mông lung, đó là thanh âm xe tư gia rong ruổi, là đô thị về đêm người về trông thấy trong nhà còn có một ánh đèn được thắp sáng, là thế giới phồn hoa như nước chảy, vĩnh không ngừng bước trong bể người, ồn ào náo động, ồn ào, củi gạo dầu muối cùng sinh họat của tiểu thị dân lần lượt thay đổi thành một khúc hiện thực chi ca, là vô số lần gặp thoáng qua, mê man chờ người kia.
Đủ loại cảm giác tựa như lốc xoáy, tư vị hỗn tạp ai cũng nói không rõ, thế gian bách thái, đại khái như thế, trong đầu Tiêu Nghị vô số hồi ức hỗn loạn vô tự dần dần rõ ràng cũng trồi lên mặt nước. Đêm khuya mọi âm thanh câu tịch, thế giới ngủ say là lúc nhà thiết kế, tác gia, biên kịch, người làm âm nhạc… Hết thảy sáng tác gia lại còn tự hỏi, bọn họ đem linh cảm giao cho trực giác sàng chọn phán đoán, chỉ vì đây là thời khắc nhất cảnh sinh tình, nó xuất hiện trong nhân loại mãi mãi cho phép, vả lại trải qua ngàn vạn năm diễn biến, chữ khắc vào đồ vật với bên trong gien mỗi người, thiên mã hành không (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) suy nghĩ, tín mã từ cương mặc sức tưởng tượng, phảng phất bị hải triều nâng lên cũng hướng bờ cát lóe ra ánh sáng lóa mắt.
Một tay Tiêu Nghị giật giật, nghiêng đầu, giống như muốn nghe thanh âm ái tình khấu động tâm huyền, lại như mang theo chua xót, lúc tưởng niệm dung mạo đã mơ hồ kia, lại hóa thành cảm giác an toàn cùng cảm giác ôn nhu người yêu nam tính dương cương ở sâu trong nội tâm, lấy tính cách độc đáo cùng mị lực của Lô Chu, tựa như tinh quang đầy trời trong đêm dài, không chỗ nào không có.
Hắn bắt giữ hồi ức của Lô Chu cùng hơi thở của y, chậm rãi đứng lên, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, ngón tay đặt trên phím đàn, không đúng… Là một âm phù khác, một khắc kia, Tiêu Nghị bắt giữ đoạn ngắn lướt qua—— Lô Chu nắm tay hắn, chuyên chú thâm tình nhìn hai mắt của hắn.
Hắn quyết đoán đè xuống phím đàn cách vách kia, phát ra một tiếng chấn vang, nối thẳng sâu trong nội tâm hắn, làm cả thế giới đều lâm vào run rẩy, ngay sau đó, Tiêu Nghị bắn ra liên tiếp âm, hoặc ôn nhu hoặc co quắp , □ bộ phận tựa như ngàn ngọn đèn trong đêm phồn hoa, chiếu sáng vô số căn nhà ấm áp, mà ở dưới đèn hoa, hết thảy quy về lặng im, âm nhạc cùng đi với bọn họ đến đầu đường Bắc Kinh.
Tiêu Nghị bá bá đem nhạc phổ nhớ xuống dưới, ném sang một bên, tiện đà nhắm lại hai mắt, Lô Chu mặc quân trang cùng Hứa Phong Diêm trùng hợp cùng một chỗ. Đây là phần thứ hai của hắn, khi âm cuối cùng của ca khúc thứ nhất chấm dứt, ca khúc thứ hai chợt thoáng hiện âm phù thứ nhất, ca khúc mây bay nước chảy lưu loát sinh động dâng lên.
Ngày hôm sau, thái dương dâng lên, ngoài cửa sổ không trung hôi mông mông (u tối). Đỗ Mã mệt muốn chết, đẩy cửa tiến vào, Tiêu Nghị bừng tỉnh.
“Tôi nhìn?" Đỗ Mã cười nói.
Trên mặt Tiêu Nghị dính một loạt ấn ký hình phím đàn, mỏi mệt bất kham đứng lên, Đỗ Mã hừ hừ nhạc phổ, có chút kinh ngạc nói “Thỉnh người điền từ?"
Tiêu Nghị đánh răng, ngồi ở trước bàn, ăn bữa sáng Đỗ Mã mang về nói “Tôi tự làm."
“Không tồi." Đỗ Mã nói “Rất tốt."
Đỗ Mã đem Tiêu Nghị đuổi về công ty rồi đi ngủ, buổi sáng chủ nhật, Tiêu Nghị đẩy cửa trở lại phòng làm việc, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên bàn máy tính, có một cái bánh sinh nhật.
Đêm qua rời đi trước, hiện tại mới 8 giờ, công ty còn không có người đi làm, người mang bánh ngọt tới chỉ có một.
Tiêu Nghị trong lòng tràn ngập cảm động, ngồi xuống, ăn miếng bánh ngọt, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị nửa ngủ nửa tỉnh, tinh thần bị vây vào trạng thái cực độ không ổn định, tới tới lui lui mà hừ hai ca khúc, bánh ngọt ăn hơn một nửa, cảm giác cả ngày đói khát của hắn đều từ trong bánh sinh nhật chiếm được thỏa mãn, giống như đó là lương thực tinh thần cùng vật chất của hắn.
Nhưng mà lúc hắn lầm bầm lầu bầu, hắn không biết nên đối mặt Lô Chu thế nào, vì hắn điền từ cũng là như thế, thiên ngôn vạn ngữ nhưng không cách nào nói ra, cuối cùng hắn thấp giọng nói “Tôi đoán anh xem không hiểu."
Tiêu Nghị viết xuống từ thứ nhất, giống như fan viết thư tình cho thần tượng, viết đến mặt sau, càng viết càng nội liễm, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng tới vòng lui), hắn bắt đầu dần dần hiểu được soạn từ , mệt chết đi mệt chết đi —— Tựa như tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng) chạy đến đồ mi chi với Lâm Tịch, giấu ở chỗ sâu trong mạch nước ngầm với Trương Á Đông, đó là chân tình phóng thích, cũng là sinh mệnh bên trong thiết thân trải qua phiền muộn, cái gì bầu không khí, cái gì nhạc cảm, bất quá đều là tài nghệ.
Mà nhắm thẳng vào tình cảm nhân tâm, viết một ca khúc, điền một thủ từ đã trọn vẹn đem nhân tâm ra, để tác giả thưởng thức.
Tiêu Nghị thở phào một cái, nhìn tác phẩm của mình, tiện đà cười cười, hát lên.
Còn chưa đủ, còn muốn sửa, trước như vậy đi.
Thời tiết oi bức làm hắn thực không thoải mái, vài ngày không tắm rửa, Tiêu Nghị rất nhớ Lô Chu, muốn nói cho y biết đã viết xong, muốn gọi điện thoại cho y, lại cảm thấy nên chờ tác phẩm hoàn thành lại cho y nhìn cho thỏa đáng.
Một đêm này, toàn bộ Bắc Kinh thình lình xảy ra một hồi giông tố, ban ngày ngày hôm sau, Tiêu Nghị ngồi ở trong phòng u ám, không bật đèn, cẩn thận cân nhắc, sửa lại cả ngày, xóa rồi sửa, cầm tự điển điện tử đối chiếu. Chạng vạng, mưa càng lớn, đại lâu đều tan tầm. Tiêu Nghị đi xuống lầu, dư lại Lâm Nghiêu, Đỗ Mai hẹn người ăn cơm, Lâm Nghiêu nhìn Tiêu Nghị, liền cười nói “Viết xong?"
“Không." Tiêu Nghị nói “Bất quá sắp rồi, ngày mai tôi đi Tụ Hoa, tìm bọn họ liên hệ dàn nhạc."
Lâm Nghiêu nói “Hôm nay có thể về nhà?"
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Tái ngốc một ngày đi, Chu ca lại tới sao?"
“Đều ở trường quay." Lâm Nghiêu nói.
Tiêu Nghị mắt nhìn lịch trình của Lô Chu, hôm nay còn phải diễn đêm, hẳn là sẽ không tới, hắn về công ty viết ca khúc, Lâm Nghiêu đưa cho Lô Chu hai trợ lý tạm thời, Tiêu Nghị xuống lầu ăn, một ngày mưa to, sấm sét ầm ầm vang, tâm tình Tiêu Nghị cũng rất tốt.
Hắn ở dưới quán ăn ăn canh hầm, nghĩ nghĩ, không dám trực tiếp gọi điện thoại cho Lô Chu, sợ y đang dùng cơm, liền gọi cho trợ lý của Lâm Nghiêu. Trợ lý trả lời buổi tối quay nội cảnh, còn diễn, mưa đã lâu, Tiêu Nghị ăn cơm xong, thấy 8 giờ rưỡi, bên ngoài còn có sét đánh, tại cửa sổ sát đất đột nhiên muốn đi nhìn Lô Chu.
Lão tử rốt cục cũng có thể tham ban! Tiêu Nghị thừa dịp quán canh hầm còn chưa có đóng cửa, kêu một phần canh gà, dùng bình thuỷ công ty, xuất ngoại kêu xe đi tới trường quay.
Đoàn phim《 Thặng nam thời đại 》tìm một tiểu khu khác quay nội cảnh còn chưa bắt đầu giao dịch bán phòng, cũng chỉ có đoàn phim bọn họ, vừa thấy mưa to chạy trốn không được, Tiêu Nghị xuống xe chỉ có ngắn ngủn vài bước bị ướt sũng, càng muốn mệnh còn cúp điện, đông cơ đoàn phim ầm ầm vang.
Lô Chu quay xong một hồi, vừa mới nghỉ ngơi, thấy Tiêu Nghị nhất thời ngẩn ra.
“Cậu tới làm gì? !" Lô Chu nói “Bên ngoài mưa lớn như vậy."
“Hắc hắc tôi đến tham ban thuận tiện thăm anh." Tiêu Nghị nói “Ăn khuya không? Ăn cơm không?"
Lô Chu mặc quần áo thủ công, ống quần kéo lên giống dân công, tay áo vẫn ướt, ý bảo Tiêu Nghị ngồi xuống, mình tiếp nhận bình thuỷ liền bắt đầu lang thôn hổ yết.
“Chưa ăn cơm chiều sao?" Tiêu Nghị nói “Như thế nào không ai đi mua? Vô liêm sỉ! Trợ lý đâu? Như thế nào cho anh bị đói quay a!"
“Mưa quá lớn." Lô Chu nói “Trên đường kẹt xe, hậu cần không đến, mọi người chờ 9 giờ xong rồi đi ăn khuya."
Trên đường đều đóng cửa, chỗ nào còn có chỗ ăn khuya, gió thổi qua hành lang, Tiêu Nghị nhất thời bị lạnh đến gần chết, Lô Chu ăn hết canh gà cả thịt cũng ăn hết, tinh thần chấn hưng, tiếp tục đi lên diễn, dặn Tiêu Nghị “Ở chỗ này chờ, về nhà, đừng tới công ty."
Tiêu Nghị nhìn Lô Chu diễn một hồi, im ắng, sợ bừng tỉnh nữ nhân vật chính, nữ nhân vật chính khóc xong hiển nhiên mệt, nằm ở trên ghế sa lông dưới đất, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Lô Chu mặc áo may ô quần bò, một bộ đại thúc, muốn đi hôn nữ nhân vật chính, rồi lại không dám, kia thật cẩn thận lại sợ làm cho cô ấy tỉnh lại, làm người ta cảm thấy vừa buồn cười lại cảm động, tuyệt không có vẻ đáng khinh.
Tiếp, Lô Chu quỳ trên mặt đất, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn nữ nhân vật chính ngủ, nữ nhân vật chính bỗng nhiên mở mắt ra, thấu đi lên.
Lô Chu không để cho cô ấy hôn, nữ nhân vật chính cũng chỉ là làm động tác, không dám thật sự chiếm tiện nghi của Lô Chu, đạo diễn hô cắt, thực tốt, tiếp theo là nữ nhân vật chính cùng diễn cảnh khuê mật, Lô Chu lại ngồi, Tiêu Nghị cười nói “Tôi cho rằng cô ấy thật sự hôn lên."
Lô Chu vươn đầu lưỡi, răng nanh cắn cánh gà.
Tiêu Nghị “…"
Lô Chu giảo hoạt mỉm cười, Tiêu Nghị suýt nữa cũng bị Lô Chu cấp cười chết, nguyên lai vừa rồi nữ nhân vật chính làm bộ muốn hôn, Lô Chu đem xương gà nhổ ra hàm ý bảo cô dám? Nữ nhân vật chính một đầu hắc tuyến.
Lô Chu còn chưa đã ngứa tìm canh uống, nữ nhân vật chính lại diễn xong một cảnh, Lô Chu đi lên, ánh sáng điều ám, hai người nhìn TV ngẩn người, nữ nhân vật chính tựa vào trên vai Lô Chu, Lô Chu ôm cô ấy lên, ôm vào ngủ. Một cảnh cuối cùng chấm dứt.
Mưa càng lớn, Tiêu Nghị đến Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai mưa to điên cuồng như vậy, cả cầu vượt cũng ngập, lần này quả thực là tận thế, sấm sét tại thành thị xuyên đến xuyên đi, 9 giờ rưỡi, nhóm trợ lý đều bị đuổi đi, đoàn phim kết thúc công việc, Tiêu Nghị lái xe, hai người bị kẹt xe, cầu vượt tất cả đều là nước, lại còn ngập quá trần xe.
“Đi không được." Tiêu Nghị nói “Nước quá sâu!"
Một loạt xe đứng ở trong nước, mực nước đến bánh xe, Lô Chu nói “Đường phía trước cũng kẹt!"
Ầm vang một tiếng sấm, Tiêu Nghị nói “Làm như thế nào?"
“Lương phan!" Lô Chu nói “Mẹ nó, cách vách còn kẹt xe!"
Tiêu Nghị “…"
Cách vách căn bản không có kẹt xe, nhưng hai nam nhân thừa dịp kẹt xe ôm hôn môi mà thôi, Tiêu Nghị bấm loa, Lô Chu nói “Đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng, đi về, không xa ."
Khoảng cách tới nhà bọn họ còn có 3 dặm, Tiêu Nghị đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng lớn, bung dù cho Lô Chu, Lô Chu lại cầm ô, y cao hơn Tiêu Nghị, bung dù chắn Tiêu Nghị, hai người mới vừa xuống xe một hồi liền toàn thân ướt đẫm, xuyên qua đường cái đi về phía đối diện.
“Anh sao không mang dù!" Tiêu Nghị hô.
“Đều phân cho tiểu hài tử!" Lô Chu hướng Tiêu Nghị quát “Ra ngoài đã lên xe! Ai biết mưa lớn như vậy!"
Bình thường đi 2-3 km thực nhẹ nhàng, mưa to lại giống như đi thế nào cũng không tới nơi, Lô Chu cùng Tiêu Nghị đi tới, Lô Chu đơn giản một tay nắm cả vai hắn, hai người dựa vào tường đi.
Tim Tiêu Nghị đập kinh hoàng, trên người Lô Chu còn không ngừng nhỏ nước, hiển nhiên đã chật vật về đến nhà, quần áo toàn bộ ướt đẫm, hiện ra cơ bắp.
“Chu ca!" Tiêu Nghị lớn tiếng nói.
“Cái gì? !" Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái.
“Anh nhớ tôi không." Tiêu Nghị nhỏ lại thanh âm.
Mưa to phô thiên cái địa (ún ùn kéo đến), thanh âm rầm đi qua bọn họ, lúc Tiêu Nghị mở miệng ý thức được có chút xấu hổ, những lời này liền nhỏ chút, ầm vang một tiếng điện quang lóe ra, triệt để xóa rớt câu nói kia của hắn.
Lô Chu còn nói câu gì, Tiêu Nghị a một tiếng, Lô Chu giận dữ hét “… Ý điểm ——!"
Tiêu Nghị: “? ? ?"
Lô Chu một tay kéo hắn đến trước người, môi cơ hồ là dán vào lỗ tai Tiêu Nghị nói “Có một chút!"
Tiêu Nghị cười ha ha, đột nhiên một đạo tia chớp bổ trúng lầu cách đó không xa, khoảnh khắc lôi đình cùng điện đồng thời xuất hiện, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, cột thu lôi hút lôi, nửa giây, bốn phía ánh sáng như ban ngày, một đạo quang đánh lên bầu trời đêm.
Nháy mắt cuồng lôi chấn vang bao phủ ý thức của họ giống như trời sụp đất nứt, tận thế đã đến.
Tiêu Nghị quát to một tiếng, Lô Chu ôm hắn chợt lóe thân, đem hắn đổ lên cửa tàu điện ngầm, hai người ôm thật chặt. Lô Chu theo bản năng phản ứng không đến một giây mà Tiêu Nghị cũng là phản xạ có điều kiện ôm Lô Chu, vừa rồi cuồng lôi kia làm hai người đều bị dọa, mặt Lô Chu dính nước nhìn Tiêu Nghị thở dốc, lại quay đầu nhìn đại lâu.
“Mẹ nó…" Lô Chu nói “Tim của lão tử đều phải bị dọa đi ra."
Tiêu Nghị nói “Tôi còn tưởng rằng… Tòa nhà kia sắp ngã…"
Tiêu Nghị tựa vào cửa tàu điện ngầm thở hổn hển rất lợi hại, Lô Chu nói “Ngồi tàu điện ngầm đi, mạng già bị dọa rớt phân nửa."
Lô Chu thu dù, tóc ướt đẫm, bọn họ đứng chờ tàu điện ngầm, bên trong nơi nơi đều là người, Lô Chu mang dép lê, ống quần xắn đến đầu gối, một thân ướt sũng, có nữ hài phát hiện Lô Chu, động động bạn mình, ý bảo mau nhìn.
“Xin hỏi…"
Tiêu Nghị không chờ cô ta mở miệng, nhân tiện nó: “Thân mến cô cảm thấy Lô Chu sẽ mang dép lê 10 đồng tiền đến tàu điện ngầm sao."
Chung quanh đều ha ha ha nở nụ cười, Tiêu Nghị vỗ vỗ bả vai Lô Chu, hai người lên xe, tóc Lô Chu che trán, mặt hướng cửa xe, quần áo ướt đẫm cơ hồ cũng bị người nhìn lại chẳng hề để ý mà tựa vào lan can bên cạnh, cùng Tiêu Nghị nhìn, hai người đều nở nụ cười.
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường