Kim Bài Đả Thủ
Chương 87
Tết âm lịch năm 2002 đến hơi muộn. Mặc dù ngày đầu năm đã trôi qua, lịch cũng đã lật sang năm 2002, nhưng cách lễ mừng năm mới vẫn còn một thời gian. Tuy vậy, bầu không khí đón chào năm mới đã lan khắp mọi nơi. Thời tiết rét cóng, trong không khí đượm mùi hanh khô và lạnh giá, hội chợ triển lãm nông sản đua nhau khai mạc, có người đã chuẩn bị đồ tết cả rồi.
Chủ thuê nhà gọi điện thoại cho Dương Lỗi, đã đến hạn trả tiền thuê. Chủ thuê tốt bụng nói với hắn, qua năm mới chưa đầy vài tháng, nơi này sẽ bị phá bỏ, đừng thuê nữa.
Căn nhà này, Dương Lỗi thuê nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba năm trước có một đoạn thời gian ngày nào cũng chui rúc trong nhà chẳng chịu ra, hắn không còn tới đây nữa, lại không cho người khác ở, cứ để trống như thế, chủ thuê cảm thấy anh chàng này kỳ quặc vô cùng.
“Thuê. Buổi chiều tôi sẽ đem tiền tới."
Với Dương Lỗi mà nói, bây giờ việc thuê căn nhà này chẳng qua chỉ là một thói quen.
Sắp phá bỏ chứ gì, vậy thuê đến ngày nó biến mất đi.
Xế chiều Dương Lỗi đến trả tiền thuê, thuận tiện ghé thăm căn nhà, chủ thuê cũng đi chung với hắn để quét dọn. Dương Lỗi ra ban công đứng một lát rồi chuẩn bị về, trước khi đi có nhìn thoáng qua mặt đất, trông thấy một đầu thuốc lá.
Một đầu thuốc lá lăn lóc trong góc, rất khó phát hiện.
Dương Lỗi nhìn đầu thuốc lá kia, khựng lại.
Hắn nhớ lâu rồi mình không có đến đây hút thuốc. Lần trước ban công bị mưa xối ướt, mọi vết tích đã bị dọn sạch sẽ.
Dương Lỗi đứng yên, nhìn chằm chằm đầu thuốc lá dưới đất.
“Dì à, có người nào khác vào căn nhà này không?"
Dương Lỗi đột nhiên hỏi chủ thuê.
“Làm gì có! Không phải cậu đã nói không cho người khác vào sao!"
Chủ thuê bước ra, nhìn thấy đầu thuốc lá còn sót lại.
“À, lần trước tôi đến quét dọn, con tôi có đến phụ, chắc là nó hút đấy!"
Chủ thuê đi tới, nhanh nhẹn quét dọn tàn thuốc.
Dương Lỗi im lặng đứng một lát, cười tự giễu rồi mở cửa đi về.
Ở góc đường có một sạp bán báo nhỏ. Bảy năm trước, trước khi lên đường đến trường quân đội, Dương Lỗi từng muốn đưa mẹ Đại Hổ đến viện dưỡng lão tốt nhất thành phố, nhưng bà nhất quyết không chịu rời khỏi nơi này, nói rằng sợ Hổ Tử trở về không tìm thấy mình. Dương Lỗi và đám anh em chung tay dựng sạp báo này cho bà, từ nay về sau bà lão đã có một nơi che gió che mưa. Lúc trước Phòng Vũ từng dặn dò, vì vậy mấy năm qua, không chỉ Dương Lỗi mà anh em của Phòng Vũ vẫn luôn thầm lặng chăm sóc cho bà, chưa bao giờ ngừng. Hiện tại khu vực này cũng có thế lực cai quản, cũng có thu “phí bảo kê", nhưng đám lưu manh nọ từng là anh em một thời của Phòng Vũ, nhiều năm như thế, sạp báo của mẹ Đại Hổ chưa từng bị người xung quanh đến phá lần nào.
Mẹ Đại Hổ tuổi đã cao, vì cú sốc của Đại Hổ năm xưa, bà vốn không được tỉnh táo lắm, hai năm qua lúc thì hồ đồ lúc thì tỉnh táo, những anh em đến thăm bà, bà chẳng gọi được tên ai, bà chỉ biết gọi “Vũ Tử". Bà thường nói Vũ Tử đến thăm mình, còn cho mình tiền nữa, nhưng thật ra mọi người đều biết, người mà bà nhắc tới hẳn là Dương Lỗi, Nhị Hắc, Hoa Miêu, hoặc Dương Tử.
Mẹ Đại Hổ vẫn run rẩy ngồi trong sạp bán báo, thấy Dương Lỗi đến, bà híp cặp mắt đục ngầu.
“… Vũ Tử, sao con lại đến nữa rồi, không phải hai ngày trước vừa đến sao? Còn cho bà tiền nữa…"
Dương Lỗi không lên tiếng, mẹ Đại Hổ thường ngớ ngẩn như vậy. Chắc là hai ngày trước đã có anh em khác đến thăm. Sắp sang năm mới, đám anh em chăm sóc bà thường đến nhiều hơn.
Dương Lỗi mang đến cho bà một chiếc áo bông. Trước Tết hằng năm, Dương Lỗi luôn nhớ mua quần áo mùa đông cho bà lão, xem như quà mừng năm mới cho bà.
Bà lão không nhìn Dương Lỗi, lầm bầm tự nhủ một mình: “Vũ Tử, bao nhiêu tuổi rồi? Sao lần nào cũng đến một mình vậy? … Mau lập gia đình đi…"
Gia đình Phương Mai bắt đầu thúc giục, tình hình của bố Phương Mai không khả quan cho lắm, nhà họ Phương muốn nhanh chóng giải quyết chuyện hôn sự, cho nên hẹn vợ chồng Dương Đại Hải ra gặp mặt. Hai nhà đều là người quen, hết lòng ủng hộ chuyện của các con, đôi bên vui vẻ bàn chuyện hôn sự, chẳng mấy chốc đã quyết định đâu vào đấy. Phương Mai cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc, có thể kéo đến chừng nào hay chừng nấy, cô lấy cớ vừa vào công ty được nửa năm, công ty thường lo ngại về năng lực của phụ nữ có gia đình, điều này sẽ ảnh hưởng đến vị trí quản lý của cô, đợi khi nào công việc ổn định rồi, vài tháng nữa hẵng tính đến chuyện kết hôn. Để làm yên lòng cha mẹ đôi bên, Phương Mai và Dương Lỗi bàn bạc, trước tiên cứ chụp ảnh cưới đã, người lớn nhìn thấy sẽ yên tâm, không hối hả thúc giục nữa.
Ảnh cưới được chụp tại studio tốt nhất Giang Hải, nếu đã đóng kịch thì phải đóng cho trót. Dương Lỗi và Phương Mai, một anh đẹp trai một cô đẹp gái, hiệu quả ảnh chụp chẳng thua gì ngôi sao điện ảnh. Studio nhìn ảnh mẫu mà thích mê, bèn thương lượng với hai người, muốn đặt ảnh vào tủ kính thủy tinh lớn ngay mặt tiền studio.
Chịu không nổi mấy người trong studio mè nheo nài nỉ, Dương Lỗi và Phương Mai miễn cưỡng đồng ý, dù sao sớm muộn gì người xung quanh cũng biết chuyện. Thế là ảnh cưới của hai người bị phóng to gấp mấy lần, đặt trước cửa chính studio, làm thành hộp đèn.
Phương Mai chọn tạo hình sườn xám, búi tóc kiểu Lưu Vân cổ điển, cử chỉ phóng khoáng sôi nổi vốn có cũng thay đổi, thay vào đó là dịu dàng và thanh nhã, vừa e thẹn vừa động lòng người. Dương Lỗi mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo hơi mở, cúi đầu ôm Phương Mai vào lòng, gương mặt khôi ngôi, sống mũi cao thẳng, mi mắt rũ xuống, mang đến cảm giác dịu dàng như có như không, bảnh bao chẳng kém gì nam người mẫu.
Studio ngay tại giao lộ, biết bao người đến người đi, tấm ảnh cưới này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Buổi tối, một chiếc xe taxi dừng tại giao lộ chờ đèn đỏ. Tài xế ngẩng đầu lên, nhìn thấy hộp đèn to đùng trước cửa studio.
Người nọ nhìn, không nhúc nhích.
“Chà chà, ảnh cưới này chụp đẹp ghê!" Hành khách cũng bị hộp đèn hấp dẫn.
“Em thích hả, vậy chúng ta cũng tới đây chụp đi."
“Với anh? Nhìn chú rể của người ta đi, đẹp trai quá chừng luôn! Anh chụp kiểu nào cũng không bằng nổi! …"
Đôi tình nhân cười tí tởn.
Đèn xanh sáng lên, chiếc taxi đầu hàng lại không nhúc nhích.
Tiếng còi xe phía sau réo inh ỏi.
“Chiếc xe đằng trước bị cái quái gì vậy??"
Đám chủ xe phía sau không nhịn được nữa, dốc sức nhấn còi.
“Anh bạn, sao không lái đi? … Đèn xanh rồi kìa anh bạn!"
Hành khách buồn bực thúc giục.
Tài xế rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía trước.
Hắn chậm rãi đẩy cần số, đạp chân ga…
Dương Lỗi bận rộn tổng kết cuối năm, rồi lại bận rộn sắp xếp kế hoạch tác huấn cho năm sau, còn bên đây Dương Đại Hải vội vàng mua nhà tân hôn cho hắn. Dương Lỗi ở bộ đội chưa được phân phòng, Dương Đại Hải đã sớm chuẩn bị một căn tại khu vực cao cấp trong thành phố cho con trai. Đó là một căn biệt thự hai tầng độc môn độc viện*, là một phần bất động sản đắt giá ở địa phương. Bên trong đã bắt đầu lắp đặt thiết bị, Dương Đại Hải chờ ngày Dương Lỗi kết hôn lâu lắm rồi, những thứ này đều được chuẩn bị sẵn.
*độc môn độc viện: nhà riêng lẻ, tách biệt, tương tự như “single house", xây trên một lô đất và không dính chung vách với nhà nào khác.
Ngoài mặt, Dương Lỗi phải thường xuyên đến xem nhà, quan sát tiến độ lắp đặt thiết bị, còn phải cùng Phương Mai đi sắm đủ thứ đồ. Hai người bận tối tăm mặt mũi, sâu sắc cảm nhận được màn kịch này chẳng dễ như nói miệng. Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, liên quan tới gia đình hai bên hay thậm chí cả gia tộc, huống chi hai nhà đều là danh gia vọng tộc, không phải chỉ lĩnh giấy chứng nhận rồi đãi tiệc là xong, có nhiều việc phải chuẩn bị lắm.
Dương Lỗi thậm chí còn chưa nộp báo cáo kết hôn cho cấp trên, nhưng lại không thể không đi đặt một đống đồ dùng cho đám cưới, bận đến nỗi chân không chạm đất. Hắn và Phương Mai cùng đi xem vài nơi tổ chức tiệc cưới, hai người ngồi xuống, chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
*chân không chạm đất: ý nói đi rất nhanh, giống như mũi chân không chạm đất, ở trường hợp này có nghĩa là bận rộn chạy tới chạy lui liên tục.
“Đều tại tớ, kéo cậu lên nhầm thuyền cướp biển rồi." Phương Mai vô cùng áy náy.
“Dù sao cũng không xuống được, thôi lên luôn đi!" Dương Lỗi an ủi Phương Mai.
Ngày nghỉ, hai người lại đi dạo đến tận tối, Phương Mai có việc về trước, xe của Dương Lỗi bị chiến hữu mượn, đành phải tự mình xách một túi đồ lớn đón xe về nhà tân hôn. Lúc này đã qua giờ cao điểm, đường sá vốn không khó đi lắm, nhưng sau khi trời tối lại có tuyết rơi, mưa bụi xen lẫn bông tuyết, người đón xe ngày càng nhiều, xe hiển nhiên ngày càng ít. Dương Lỗi đứng ven đường hồi lâu nhưng chẳng đón được chiếc taxi nào, vất vả lắm mới có một chiếc xuất hiện, thế mà lại bị một gã vượt lên trước chộp mất.
“Chết tiệt!"
Dương Lỗi nhịn không được mắng.
Hắn nhẫn nại nhìn xung quanh, lạnh đến hai chân tê cóng, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi quẹo ra từ ngã rẽ ở đằng xa. Xe dừng lại, đang cho khách xuống.
Dương Lỗi xách túi đồ chạy như bay đến sau xe, hắn mở cửa sau ra, ném hết đống đồ vào ghế sau, tiếp theo đóng cửa lại, kéo cửa trước ngồi vào trong.
“Đi đâu?"
Tài xế nhìn phía trước, hỏi một cách máy móc.
“Mạc Sầu Đông…"
Chữ “đường" còn chưa ra khỏi miệng, Dương Lỗi bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu sang.
“……" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bốn mắt chạm nhau, chăm chú nhìn đối phương.
Chủ thuê nhà gọi điện thoại cho Dương Lỗi, đã đến hạn trả tiền thuê. Chủ thuê tốt bụng nói với hắn, qua năm mới chưa đầy vài tháng, nơi này sẽ bị phá bỏ, đừng thuê nữa.
Căn nhà này, Dương Lỗi thuê nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba năm trước có một đoạn thời gian ngày nào cũng chui rúc trong nhà chẳng chịu ra, hắn không còn tới đây nữa, lại không cho người khác ở, cứ để trống như thế, chủ thuê cảm thấy anh chàng này kỳ quặc vô cùng.
“Thuê. Buổi chiều tôi sẽ đem tiền tới."
Với Dương Lỗi mà nói, bây giờ việc thuê căn nhà này chẳng qua chỉ là một thói quen.
Sắp phá bỏ chứ gì, vậy thuê đến ngày nó biến mất đi.
Xế chiều Dương Lỗi đến trả tiền thuê, thuận tiện ghé thăm căn nhà, chủ thuê cũng đi chung với hắn để quét dọn. Dương Lỗi ra ban công đứng một lát rồi chuẩn bị về, trước khi đi có nhìn thoáng qua mặt đất, trông thấy một đầu thuốc lá.
Một đầu thuốc lá lăn lóc trong góc, rất khó phát hiện.
Dương Lỗi nhìn đầu thuốc lá kia, khựng lại.
Hắn nhớ lâu rồi mình không có đến đây hút thuốc. Lần trước ban công bị mưa xối ướt, mọi vết tích đã bị dọn sạch sẽ.
Dương Lỗi đứng yên, nhìn chằm chằm đầu thuốc lá dưới đất.
“Dì à, có người nào khác vào căn nhà này không?"
Dương Lỗi đột nhiên hỏi chủ thuê.
“Làm gì có! Không phải cậu đã nói không cho người khác vào sao!"
Chủ thuê bước ra, nhìn thấy đầu thuốc lá còn sót lại.
“À, lần trước tôi đến quét dọn, con tôi có đến phụ, chắc là nó hút đấy!"
Chủ thuê đi tới, nhanh nhẹn quét dọn tàn thuốc.
Dương Lỗi im lặng đứng một lát, cười tự giễu rồi mở cửa đi về.
Ở góc đường có một sạp bán báo nhỏ. Bảy năm trước, trước khi lên đường đến trường quân đội, Dương Lỗi từng muốn đưa mẹ Đại Hổ đến viện dưỡng lão tốt nhất thành phố, nhưng bà nhất quyết không chịu rời khỏi nơi này, nói rằng sợ Hổ Tử trở về không tìm thấy mình. Dương Lỗi và đám anh em chung tay dựng sạp báo này cho bà, từ nay về sau bà lão đã có một nơi che gió che mưa. Lúc trước Phòng Vũ từng dặn dò, vì vậy mấy năm qua, không chỉ Dương Lỗi mà anh em của Phòng Vũ vẫn luôn thầm lặng chăm sóc cho bà, chưa bao giờ ngừng. Hiện tại khu vực này cũng có thế lực cai quản, cũng có thu “phí bảo kê", nhưng đám lưu manh nọ từng là anh em một thời của Phòng Vũ, nhiều năm như thế, sạp báo của mẹ Đại Hổ chưa từng bị người xung quanh đến phá lần nào.
Mẹ Đại Hổ tuổi đã cao, vì cú sốc của Đại Hổ năm xưa, bà vốn không được tỉnh táo lắm, hai năm qua lúc thì hồ đồ lúc thì tỉnh táo, những anh em đến thăm bà, bà chẳng gọi được tên ai, bà chỉ biết gọi “Vũ Tử". Bà thường nói Vũ Tử đến thăm mình, còn cho mình tiền nữa, nhưng thật ra mọi người đều biết, người mà bà nhắc tới hẳn là Dương Lỗi, Nhị Hắc, Hoa Miêu, hoặc Dương Tử.
Mẹ Đại Hổ vẫn run rẩy ngồi trong sạp bán báo, thấy Dương Lỗi đến, bà híp cặp mắt đục ngầu.
“… Vũ Tử, sao con lại đến nữa rồi, không phải hai ngày trước vừa đến sao? Còn cho bà tiền nữa…"
Dương Lỗi không lên tiếng, mẹ Đại Hổ thường ngớ ngẩn như vậy. Chắc là hai ngày trước đã có anh em khác đến thăm. Sắp sang năm mới, đám anh em chăm sóc bà thường đến nhiều hơn.
Dương Lỗi mang đến cho bà một chiếc áo bông. Trước Tết hằng năm, Dương Lỗi luôn nhớ mua quần áo mùa đông cho bà lão, xem như quà mừng năm mới cho bà.
Bà lão không nhìn Dương Lỗi, lầm bầm tự nhủ một mình: “Vũ Tử, bao nhiêu tuổi rồi? Sao lần nào cũng đến một mình vậy? … Mau lập gia đình đi…"
Gia đình Phương Mai bắt đầu thúc giục, tình hình của bố Phương Mai không khả quan cho lắm, nhà họ Phương muốn nhanh chóng giải quyết chuyện hôn sự, cho nên hẹn vợ chồng Dương Đại Hải ra gặp mặt. Hai nhà đều là người quen, hết lòng ủng hộ chuyện của các con, đôi bên vui vẻ bàn chuyện hôn sự, chẳng mấy chốc đã quyết định đâu vào đấy. Phương Mai cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc, có thể kéo đến chừng nào hay chừng nấy, cô lấy cớ vừa vào công ty được nửa năm, công ty thường lo ngại về năng lực của phụ nữ có gia đình, điều này sẽ ảnh hưởng đến vị trí quản lý của cô, đợi khi nào công việc ổn định rồi, vài tháng nữa hẵng tính đến chuyện kết hôn. Để làm yên lòng cha mẹ đôi bên, Phương Mai và Dương Lỗi bàn bạc, trước tiên cứ chụp ảnh cưới đã, người lớn nhìn thấy sẽ yên tâm, không hối hả thúc giục nữa.
Ảnh cưới được chụp tại studio tốt nhất Giang Hải, nếu đã đóng kịch thì phải đóng cho trót. Dương Lỗi và Phương Mai, một anh đẹp trai một cô đẹp gái, hiệu quả ảnh chụp chẳng thua gì ngôi sao điện ảnh. Studio nhìn ảnh mẫu mà thích mê, bèn thương lượng với hai người, muốn đặt ảnh vào tủ kính thủy tinh lớn ngay mặt tiền studio.
Chịu không nổi mấy người trong studio mè nheo nài nỉ, Dương Lỗi và Phương Mai miễn cưỡng đồng ý, dù sao sớm muộn gì người xung quanh cũng biết chuyện. Thế là ảnh cưới của hai người bị phóng to gấp mấy lần, đặt trước cửa chính studio, làm thành hộp đèn.
Phương Mai chọn tạo hình sườn xám, búi tóc kiểu Lưu Vân cổ điển, cử chỉ phóng khoáng sôi nổi vốn có cũng thay đổi, thay vào đó là dịu dàng và thanh nhã, vừa e thẹn vừa động lòng người. Dương Lỗi mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo hơi mở, cúi đầu ôm Phương Mai vào lòng, gương mặt khôi ngôi, sống mũi cao thẳng, mi mắt rũ xuống, mang đến cảm giác dịu dàng như có như không, bảnh bao chẳng kém gì nam người mẫu.
Studio ngay tại giao lộ, biết bao người đến người đi, tấm ảnh cưới này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Buổi tối, một chiếc xe taxi dừng tại giao lộ chờ đèn đỏ. Tài xế ngẩng đầu lên, nhìn thấy hộp đèn to đùng trước cửa studio.
Người nọ nhìn, không nhúc nhích.
“Chà chà, ảnh cưới này chụp đẹp ghê!" Hành khách cũng bị hộp đèn hấp dẫn.
“Em thích hả, vậy chúng ta cũng tới đây chụp đi."
“Với anh? Nhìn chú rể của người ta đi, đẹp trai quá chừng luôn! Anh chụp kiểu nào cũng không bằng nổi! …"
Đôi tình nhân cười tí tởn.
Đèn xanh sáng lên, chiếc taxi đầu hàng lại không nhúc nhích.
Tiếng còi xe phía sau réo inh ỏi.
“Chiếc xe đằng trước bị cái quái gì vậy??"
Đám chủ xe phía sau không nhịn được nữa, dốc sức nhấn còi.
“Anh bạn, sao không lái đi? … Đèn xanh rồi kìa anh bạn!"
Hành khách buồn bực thúc giục.
Tài xế rốt cuộc quay đầu lại, nhìn về phía trước.
Hắn chậm rãi đẩy cần số, đạp chân ga…
Dương Lỗi bận rộn tổng kết cuối năm, rồi lại bận rộn sắp xếp kế hoạch tác huấn cho năm sau, còn bên đây Dương Đại Hải vội vàng mua nhà tân hôn cho hắn. Dương Lỗi ở bộ đội chưa được phân phòng, Dương Đại Hải đã sớm chuẩn bị một căn tại khu vực cao cấp trong thành phố cho con trai. Đó là một căn biệt thự hai tầng độc môn độc viện*, là một phần bất động sản đắt giá ở địa phương. Bên trong đã bắt đầu lắp đặt thiết bị, Dương Đại Hải chờ ngày Dương Lỗi kết hôn lâu lắm rồi, những thứ này đều được chuẩn bị sẵn.
*độc môn độc viện: nhà riêng lẻ, tách biệt, tương tự như “single house", xây trên một lô đất và không dính chung vách với nhà nào khác.
Ngoài mặt, Dương Lỗi phải thường xuyên đến xem nhà, quan sát tiến độ lắp đặt thiết bị, còn phải cùng Phương Mai đi sắm đủ thứ đồ. Hai người bận tối tăm mặt mũi, sâu sắc cảm nhận được màn kịch này chẳng dễ như nói miệng. Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, liên quan tới gia đình hai bên hay thậm chí cả gia tộc, huống chi hai nhà đều là danh gia vọng tộc, không phải chỉ lĩnh giấy chứng nhận rồi đãi tiệc là xong, có nhiều việc phải chuẩn bị lắm.
Dương Lỗi thậm chí còn chưa nộp báo cáo kết hôn cho cấp trên, nhưng lại không thể không đi đặt một đống đồ dùng cho đám cưới, bận đến nỗi chân không chạm đất. Hắn và Phương Mai cùng đi xem vài nơi tổ chức tiệc cưới, hai người ngồi xuống, chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
*chân không chạm đất: ý nói đi rất nhanh, giống như mũi chân không chạm đất, ở trường hợp này có nghĩa là bận rộn chạy tới chạy lui liên tục.
“Đều tại tớ, kéo cậu lên nhầm thuyền cướp biển rồi." Phương Mai vô cùng áy náy.
“Dù sao cũng không xuống được, thôi lên luôn đi!" Dương Lỗi an ủi Phương Mai.
Ngày nghỉ, hai người lại đi dạo đến tận tối, Phương Mai có việc về trước, xe của Dương Lỗi bị chiến hữu mượn, đành phải tự mình xách một túi đồ lớn đón xe về nhà tân hôn. Lúc này đã qua giờ cao điểm, đường sá vốn không khó đi lắm, nhưng sau khi trời tối lại có tuyết rơi, mưa bụi xen lẫn bông tuyết, người đón xe ngày càng nhiều, xe hiển nhiên ngày càng ít. Dương Lỗi đứng ven đường hồi lâu nhưng chẳng đón được chiếc taxi nào, vất vả lắm mới có một chiếc xuất hiện, thế mà lại bị một gã vượt lên trước chộp mất.
“Chết tiệt!"
Dương Lỗi nhịn không được mắng.
Hắn nhẫn nại nhìn xung quanh, lạnh đến hai chân tê cóng, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi quẹo ra từ ngã rẽ ở đằng xa. Xe dừng lại, đang cho khách xuống.
Dương Lỗi xách túi đồ chạy như bay đến sau xe, hắn mở cửa sau ra, ném hết đống đồ vào ghế sau, tiếp theo đóng cửa lại, kéo cửa trước ngồi vào trong.
“Đi đâu?"
Tài xế nhìn phía trước, hỏi một cách máy móc.
“Mạc Sầu Đông…"
Chữ “đường" còn chưa ra khỏi miệng, Dương Lỗi bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu sang.
“……" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bốn mắt chạm nhau, chăm chú nhìn đối phương.
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi