Kim Bài Đả Thủ
Chương 124: Phiên ngoại Hoa Miêu tiền truyện [1]
Trần Chí Cường từng là một cậu bé thanh tú ưa nhìn.
Từ nhỏ, hàng xóm láng giềng đều nói, Chí Cường trông thật xinh xắn, làm cho mọi người yêu thích. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan nhu hòa, từ nhỏ đã giống một cô bé, bao giờ cũng ăn mặc gọn gàng chỉnh tề.
Gia cảnh của Trần Chí Cường không tốt, bố mẹ bôn ba làm việc kiếm sống, rất ít khi quan tâm đến cậu, nhưng Trần Chí Cường không để người lớn phải bận tâm đến mình, thuận lợi lên đến cấp hai.
Lúc mới vào trung học, vóc dáng của cậu quá nhỏ, tướng tá lại giống con gái, bị không ít bạn cùng lứa ăn hiếp. Nhưng tính tình của Trần Chí Cường vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn, cho dù ở bên ngoài bị ức hiếp, cậu cũng chịu đựng một mình, về nhà chưa bao giờ nói. Đến năm mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng của Trần Chí Cường cao lên hẳn, bắt đầu ra dáng con trai, thế nên không còn ai ăn hiếp cậu nữa. Thành tích của cậu ở lớp xếp hạng trung bình, Trần Chí Cường muốn học đến cấp ba, đại học thì cậu chưa dám nghĩ tới, chỉ muốn học hết cấp ba, ít nhất có thể vào trường trung cấp kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định để làm, giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Vì vậy lúc đó Trần Chí Cường vẫn còn là một cậu học trò giỏi. Chí ít, là một cậu học trò ngoan.
Đến năm thứ ba của cấp hai, lớp học của Trần Chí Cường có thầy giáo mới.
Thầy giáo này còn rất trẻ, chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Sư phạm. Khi thầy giáo bước vào phòng học tự giới thiệu, đám nữ sinh bên dưới đều đỏ mặt —— Thầy giáo này thật là đẹp trai, đi khắp cả trường cũng không tìm được giáo viên nào đẹp trai như vậy.
Trần Chí Cường vừa nhìn thấy thầy giáo liền sửng sốt, trước đó bọn họ đã từng gặp nhau một lần.
Sáng sớm trên đường tới trường, trời đột nhiên đổ mưa, lúc Trần Chí Cường đi được nửa đường, có người vội vàng chạy tới trong mưa, nói với cậu: “Bạn học, có thể dùng chung dù với cậu không?"
Trần Chí Cường thấy hắn không giống người xấu, thế nên nhường nửa bên dù cho hắn. Người nọ mỉm cười nói cảm ơn, trên đường đi còn thân thiết tán dóc với Trần Chí Cường, mãi cho đến cổng trường.
“Nếu không thì, cho anh mượn cây dù này đó."
Trần Chí Cường có lòng tốt, cậu đến rồi, nhưng người ta còn chưa đến mà.
Người nọ cũng không khách sáo, mỉm cười nhận lấy cây dù.
“Anh sẽ trả lại cho em."
Trần Chí Cường không ngờ lại trùng hợp như vậy, thì ra người này là thầy giáo mới.
Lúc tan học, thầy giáo mới gọi Trần Chí Cường gọi vào văn phòng.
“Cảm ơn dù của em."
Trần Chí Cường cảm thấy thầy giáo cười lên trông thật nhã nhặn và đẹp mắt, khiến lòng người nảy sinh hảo cảm.
“Tại sao anh lại là thầy giáo chứ." Trần Chí Cường nhịn không được, nói.
“Anh không giống sao?" Thầy giáo tên Vương Minh mỉm cười nhìn cậu.
“Không giống." Trần Chí Cường trung thực trả lời.
“Vậy anh giống cái gì?" Vương Minh có vẻ rất thích nói chuyện với Trần Chí Cường.
“Không biết nói thế nào nữa, dù sao cũng không giống thầy giáo."
“Ha ha!"
Vương Minh cười lớn, tiếng cười sang sảng mà tràn đầy sức sống, Vương Minh thân thiết xoa đầu Trần Chí Cường.
Vương Minh dạy Hóa học, chẳng bao lâu hắn đã trở thành thầy giáo được hoan nghênh nhất cả lớp.
Cách dạy của hắn vừa hay vừa sinh động, tính cách lại thú vị, luôn hòa đồng với học sinh. Tất cả mọi người đều thích hắn, đặc biệt là nữ sinh, ai cũng xem hắn như thần tượng. Nghe nói còn có nữ sinh can đảm lén lút viết thư tình cho hắn. Ngồi cùng bàn với Trần Chí Cường là một cô nhóc mập mạp, ngay cả cô bé này cũng thầm mến Vương Minh, Trần Chí Cường từng thấy cô nàng vụng trộm ghi hai chữ “thầy Vương" lên vở.
Trần Chí Cường cũng thích Vương Minh. Cậu bị cách dạy học của Vương Minh thu hút.
Một đống công thức và nguyên tố hóa học vừa rắc rối vừa khó hiểu, qua lời dạy của Vương Minh lại trở nên thú vị vô cùng. Trần Chí Cường sùng bái Vương Minh, cậu tò mò tại sao Vương Minh lại biết nhiều như thế, sao có thể biến những thứ nhàm chán trong sách trở nên dễ hiểu và hấp dẫn như thế.
Cậu bắt đầu chăm chú học tập, mỗi khi Vương Minh vào lớp hỏi bài, Trần Chí Cường vô cùng chờ mong Vương Minh gọi mình trả lời, thế nhưng cậu chưa bao giờ giơ tay, cậu hy vọng Vương Minh sẽ tự chú ý đến cậu.
Dường như Vương Minh cũng rất chú ý đến Trần Chí Cường, thường xuyên chủ động gọi cậu trả lời.
Mỗi lần Trần Chí Cường ưỡn ngực trả lời xong, Vương Minh đều hài lòng gật đầu, mỉm cười với cậu, khiến cậu hết sức mừng rỡ. Có một lần Vương Minh đứng trước toàn lớp khen cậu tiến bộ rất nhiều, Trần Chí Cường cảm thấy trong lòng như cất giấu một con thỏ vậy, cứ nhảy bịch bịch không thôi. Từ trước đến nay cậu chưa từng được thầy cô nào khen ngợi như thế, đột nhiên cậu cảm thấy mình cũng có tương lai, cảm giác này thật tốt quá.
Có một lần tan học, xe đạp của Trần Chí Cường bị hư, cậu đành phải đi bộ về nhà. Lúc đi xuống sườn dốc gần trường học, Vương Minh đạp xe qua bên cạnh cậu, dừng lại, hỏi tại sao em không đạp xe, Trần Chí Cường nói xe hỏng rồi, Vương Minh nói vậy lên đây đi, thầy chở em một đoạn!
Trần Chí Cường ngồi lên ghế sau xe đạp của Vương Minh, Vương Minh kéo tay cậu choàng ngang hông mình, nói ôm chặt đấy, đừng té xuống! Đôi chân đạp mạnh một cái, thong dong đạp ra ngoài.
Bọn họ chạy xuyên qua nhóm người tan học, các học sinh kinh ngạc nhìn Trần Chí Cường ngồi sau xe đạp của thầy Vương, Trần Chí Cường cảm thấy vừa hưng phấn vừa tự hào, cậu hồi hộp ôm eo thầy Vương, cảm nhận nhiệt độ vừa bền chắc lại mạnh mẽ truyền đến tay mình, nghe tim mình đập bang bang trong lồng ngực.
Vương Minh đưa Trần Chí Cường về đến tận nhà.
“Cảm ơn thầy Vương."
Trần Chí Cường nhỏ giọng nói, ngượng ngùng nhìn Vương Minh.
Bố mẹ Trần Chí Cường không có ở nhà, Trần Chí Cường lễ phép mời Vương Minh vào uống nước, Vương Minh cũng thật sự vào trong ngồi một lát, còn vào cả căn phòng nhỏ của Trần Chí Cường.
“Phòng của em thật sạch sẽ." Vương Minh ngạc nhiên cảm thán, tuy rằng phòng của Trần Chí Cường rất đơn sơ, nhưng còn gọn gàng hơn cả phòng con gái.
“Em Trần, em chẳng giống nam sinh tí nào." Vương Minh cười nói.
Nghe Vương Minh nói thế, Trần Chí Cường cảm thấy lòng mình nhoi nhói. Cũng vì cậu lớn lên giống con gái, ngôn hành cử chỉ cũng khác với bé trai bình thường, cho nên mới thường xuyên bị cười nhạo, bị chê là ẻo lả. Trần Chí Cường không quan tâm đám nam sinh kia cười nhạo mình thế nào, nhưng khi nghe Vương Minh cũng nói như vậy, Trần Chí Cường không lên tiếng.
“Sao vậy, có phải em không vui không… đừng giận, ý của thầy là, em rất hiểu chuyện, rất tài giỏi…"
Vương Minh có chút luống cuống.
Nhìn dáng vẻ đó của Vương Minh, Trần Chí Cường cảm thấy rất mới lạ, không ngờ Vương Minh luôn tự tin trên bục giảng cũng có lúc như thế, Trần Chí Cường bật cười.
Thấy cậu nở nụ cười, Vương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi, cười tức là không giận nhỉ… em nên cười nhiều hơn, em cười trông… đẹp lắm."
Vương Minh ngồi trên giường, nhìn Trần Chí Cường không chớp mắt, nói.
Ngay lúc đó, Trần Chí Cường chưa cảm nhận được điều gì cả, cậu chỉ cảm thấy rất vui khi được Vương Minh khen, mặt lại đỏ gay.
Hôm đó lúc ra về, Vương Minh nói với Trần Chí Cường, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vẫn chưa phải thầy trò, cho nên trên lớp em cứ gọi thầy là thầy Vương, nhưng mà lúc riêng tư, em có thể gọi thầy là anh Minh Tử.
Trần Chí Cường thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ hãi).
“Thật sao?"
“Đương nhiên là thật rồi."
Vương Minh nhẹ nhàng véo má cậu.
“Có điều chỉ được gọi như vậy khi có hai ta thôi, phải giữ kín bí mật nha."
Vương Minh thong dong nhảy lên xe đạp lái đi mất. Trần Chí Cường nhìn bóng lưng Vương Minh xa dần, trong lòng nóng hầm hập.
…
Trần Chí Cường và Vương Minh ngày càng thân thiết.
Vương Minh hệt như một người anh trai, rất quan tâm đến Trần Chí Cường. Chỗ nào cậu không hiểu sẽ dạy thêm cho cậu, thấy cậu không có bút máy liền mua một cái bút máy thật tốt cho cậu, giữa trưa thấy cậu cầm hộp cơm, bên trong chỉ có rau xanh và và giá đỗ từ nhà mang đến, Vương Minh dẫn Trần Chí Cường ra phía sau sân tập, lấy sườn heo trong hộp cơm của mình cho cậu.
“Thầy Vương, em…"
“Ở đây không có người, gọi anh Minh Tử đi."
“… Anh Minh Tử!"
Trần Chí Cường cảm kích nhìn Vương Minh, trong lòng vô cùng ấm áp…
Giờ thí nghiệm hóa, Vương Minh mặc áo khoác trắng tinh, chỉ đạo các học sinh làm thí nghiệm. Vương Minh cao lớn, anh tuấn, ánh mặt trời bao phủ gương mặt tràn đầy phấn chấn của hắn. Trần Chí Cường nghe đám nữ sinh lén lút bàn tán, thầy Vương mặc áo khoác trắng là đẹp nhất, trông như diễn viên trên TV vậy. Vương Minh thường đi đến bên cạnh Trần Chí Cường, tự tay hướng dẫn cậu làm thí nghiệm. Vương Minh còn nắm tay cậu, đưa ống nghiệm đến trên đèn cồn rồi lắc nhẹ, Trần Chí Cường cảm giác được Vương Minh dán sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể của hắn truyền qua lớp áo khoác khiến Trần Chí Cường cảm thấy ấm áp và yên tâm. Có đôi khi Vương Minh vừa giúp cậu lắc ống nghiệm, vừa thầm thì hướng dẫn bên tai cậu, lúc hắn nói chuyện tựa vào rất gần, thỉnh thoảng Trần Chí Cường còn cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa khi bị hơi thở nóng ấm của hắn thổi trúng. Mỗi lần như thế, Trần Chí Cường sẽ bật cười, còn Vương Minh thì vỗ vỗ hông cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến người Trần Chí Cường.
Trần Chí Cường là người có ân tất báo, người khác tốt với cậu một phần, cậu sẽ báo đáp người đó mười phần. Ở một góc hẻo lánh phía sau sân thể dục của trường học có một phòng ký túc xá đơn, đó là nơi nhà trường dành riêng cho Vương Minh như một cách chiếu cố sinh viên đại học. Sau khi tan học, Trần Chí Cường thường đến dọn dẹp phòng cho Vương Minh, cậu còn giặt quần áo, lau giày, giặt tất, phơi chăn cho hắn. Cái gì cũng làm hết. Mỗi lần như vậy, Trần Chí Cường sẽ chạy đến phòng giáo viên, trước tiên xin Vương Minh chìa khóa, sau đó chạy đến ký túc xá làm quần quật, đến khi căn phòng sạch sẽ mới thôi. Cậu lau mồ hôi trên trán, nhìn căn phòng sáng loáng, trong lòng cũng sáng rỡ.
Trần Chí Cường từng nói với Vương Minh, anh Minh Tử, anh đối xử với em tốt quá, anh giống như anh ruột của em vậy. Bố mẹ em cũng chưa tốt với em như thế.
Vương Minh nhìn cậu loay hoay đến mặt mũi đỏ bừng, chìa tay vuốt ve gương mặt cậu, hỏi: Mệt không?
Trần Chí Cường cười tươi rói: Không mệt!
Trời lạnh, Trần Chí Cường ở trong sân ký túc xá, cúi đầu giặt một bồn lớn quần áo cho Vương Minh. Dòng nước lạnh như băng khiến tay cậu tím tái, Trần Chí Cường cắn răng, không chút do dự tiếp tục giặt rửa trong nước đá. Vụn đá như dao nhíp đâm vào da, Trần Chí Cường hít hít mũi, dùng sức chà xát tay…
Vương Minh trở về, kéo Trần Chí Cường vào trong phòng, lau khô tay cho cậu. Tay của Trần Chí Cường đã đông lạnh như củ cải thô, chẳng còn cảm giác gì.
“Em ngốc à!"
Vương Minh vô cùng cảm động.
“Cái này có đáng là gì! Anh Minh Tử, anh đối xử với em tốt như vậy, em báo đáp anh thế nào cũng không đủ, em làm gì cho anh cũng là điều nên mà!"
Trần Chí Cường ngây ngô nói.
“… Em thật sự muốn báo đáp thầy?"
Vương Minh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hỏi.
“Đương nhiên! Lúc em bị người ta ức hiếp, em nghĩ nếu mình có một người anh ruột thì tốt rồi. Em không có anh, nhưng anh còn thân hơn anh ruột của em nữa. Sau này em sẽ xem anh như anh ruột, được không?"
Trần Chí Cường thật sự xem Vương Minh như anh ruột của mình, cậu cảm kích hắn, tin tưởng hắn, sùng bái hắn.
“… Nếu thầy không muốn làm anh ruột của em thì sao?"
Vương Minh nắm tay Trần Chí Cường, nắm rất chặt.
“Vậy anh muốn làm gì nha?"
Trần Chí Cường ngây thơ, nghi hoặc hỏi.
Vương Minh không trả lời, cúi đầu cởi nút áo, kéo bàn tay lạnh như băng của Trần Chí Cường, đặt lên ngực mình.
Trần Chí Cường vội vàng rụt tay lại.
“Anh Minh Tử, tay em lạnh, coi chừng làm anh…"
“Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói của Vương Minh rất lớn, Trần Chí Cường lại càng hoảng sợ.
Vương Minh đè tay Trần Chí Cường lên làn da của mình, Trần Chí Cường cảm thấy dưới lòng bàn tay nóng hổi, thậm chí còn nghĩ có phải Vương Minh phát sốt rồi không, tại sao người hắn lại nóng như thế.
Vương Minh cầm tay Trần Chí Cường dời xuống dưới, Trần Chí Cường ngây thơ mặc hắn lôi kéo, tay trượt xuống lồng ngực trần trụi, bụng, hông của Vương Minh… thân thể Vương Minh phập phồng dưới tay cậu, cậu nghe thấy hơi thở của Vương Minh dần dần trở nên nặng nề…
Khi đó Trần Chí Cường chưa hiểu gì cả, cậu cho rằng Vương Minh đang giúp cậu làm ấm tay. Cậu vẫn cố rút tay ra, sợ làm anh Minh Tử lạnh, sợ anh ấy bị cảm.
Một hôm tan học, Vương Minh nói với Trần Chí Cường, sắp thi cuối kỳ rồi, tối nay em đến ký túc xá của thầy đi, thầy dạy thêm cho em.
Trần Chí Cường nói, buổi chiều được không? Buổi tối em phải giúp mẹ dán hộp giấy.
Mẹ của Trần Chí Cường không có việc làm, chỉ giúp nhà máy dán hộp giấy sống qua ngày, mỗi đêm Trần Chí Cường đều giúp bà làm việc.
Vương Minh nói, buổi chiều không được tiện, tới một đêm thôi, không sao đâu.
Buổi tối Trần Chí Cường đến ký túc xá của Vương Minh. Tối hôm đó trời đổ mưa to, bố mẹ không cho cậu ra ngoài, Trần Chí Cường lại bướng bỉnh cầm dù đi đến trường.
Trần Chí Cường gõ cửa, Vương Minh lập tức mở cửa ra. Trần Chí Cường lau nước trên mặt rồi bước vào phòng, cười nói anh Minh Tử, bên ngoài mưa lớn thật, anh…
Trần Chí Cường xoay người lại, định hỏi tối nay anh giúp em ôn cái gì, đột nhiên bị thân thể cao lớn của Vương Minh ở phía sau ôm lấy.
Trần Chí Cường còn chưa kịp phản ứng đã bị dùng sức đè xuống giường, thân thể nặng như sắt của Vương Minh vồn vã đè lên người cậu.
Trần Chí Cường hoảng hốt, ngơ ngác, rối loạn. Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra. Vương Minh thở hổn hển xé áo của cậu, Trần Chí Cường giãy dụa, phản kháng theo bản năng. Cậu vừa sợ vừa thẹn, cậu sợ hãi kêu lên anh Minh Tử, anh làm gì vậy? Anh… Vương Minh lại bịt kín miệng của cậu, thô bạo giữ chặt thân thể gầy yếu chưa phát dục đầy đủ của cậu, đoạn kéo quần cậu xuống…
Lần đầu tiên của Trần Chí Cường rất đau. Đau vô cùng.
Biết bao năm qua đi, Trần Chí Cường vẫn không quên được cơn đau đó.
Cậu trần truồng nằm lì trên giường, Vương Minh đè lên lưng cậu, điên cuồng đâm rút. Mồ hôi và nước mắt chảy đầy mặt Trần Chí Cường, giữa những cơn đau dữ dội, Trần Chí Cường cũng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đầu óc cậu trống rỗng. Tiếng mưa rơi gấp gáp ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng thở dốc ồ ồ của Vương Minh và tiếng giường cót két trong phòng, Trần Chí Cường nhìn thấy bóng của Vương Minh nhấp nhô trên tường, dữ tợn như một con thú hoang.
Ra giường của chiếc giường đơn này là do Trần Chí Cường tự tay giặt rửa, chăn đệm cũng là do sáng sớm Trần Chí Cường ôm ra ngoài phơi nắng, lúc Trần Chí Cường bị đè xuống đệm xâm phạm, cậu còn có thể ngửi được mùi hương do chính mình giặt rửa và phơi nắng để lại.
Trên chiếc giường mà cậu tốn công giặt phơi, Trần Chí Cường bị cưỡng hiếp. Năm đó, cậu 15 tuổi.
Vương Minh lật thân thể gầy yếu của Trần Chí Cường lại, phát tiết tất cả dục vọng đè nén của mình lên người thiếu niên không còn sức chống cự, hắn giơ chân Trần Chí Cường lên cao, nhìn mình đâm vào trong cơ thể của cậu bé non nớt thanh tú này, khoái cảm và cảm giác tội ác của Vương Minh cùng lúc đạt tới đỉnh. Trước khi sắp xuất tinh, Vương Minh kích động hô to bảo bối anh thích em! Vương Minh vừa hô vừa run rẩy bắn vào trong người Trần Chí Cường, đến khi Vương Minh rút ra, chất lỏng trắng đục lẫn với máu đỏ tươi chảy xuống từ hạ thân Trần Chí Cường, để lại một đống bừa bộn trên giường.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Vương Minh ôm chặt Trần Chí Cường, cầu xin sự tha thứ của cậu. Vương Minh khóc hết nước mắt, tự tát vào mặt mình, nói mình không phải là người, hắn kể ra nỗi khổ của mình, nói rằng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Chí Cường ôm dù đứng trong mưa, hắn đã thích cậu rồi, nói rằng thấy cậu là học sinh lớp mình dạy, hắn vừa mừng vừa rối trí, nói rằng hắn vẫn luôn nhẫn nhịn vì sợ làm tổn thương cậu, nhưng hắn thật sự không nhịn được nữa, bởi vì hắn thích cậu quá… Vương Minh nói mình nhất thời hồ đồ, thậm chí hắn còn quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Trần Chí Cường đừng khai chuyện này ra, nếu việc này truyền ra ngoài, hắn sẽ không thể làm thầy giáo nữa, có khi còn phải ngồi tù…
Trần Chí Cường không nói chuyện này cho ai biết.
Trần Chí Cường cũng không hiểu tại sao, có lẽ cậu bị lời kể chân thành và khổ não của Vương Minh đả động. Nhìn Vương Minh khóc nức nở nói anh thật sự thích em, vì quá thích em nên anh mới phạm sai lầm, nhìn Vương Minh quỳ trước mặt mình, Trần Chí Cường mềm lòng.
Thích. Vương Minh nói thích cậu.
Chưa từng có người nào khiến Trần Chí Cường cảm thấy mình được thích và được cần như thế. Cậu nghĩ, có lẽ Vương Minh nói thật lòng, hắn làm vậy là vì quá thích cậu.
Trần Chí Cường tha thứ cho Vương Minh. Cậu nhớ Vương Minh đối xử tốt với mình thế nào, cậu cũng từng nói muốn báo đáp Vương Minh. Mặc dù Trần Chí Cường trời sinh tính tình giống con gái, nhưng cậu vẫn thích nghe kể tiểu thuyết, từ nhỏ đã thích nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuyết nhạc toàn truyện1, cậu biết tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo2. Vương Minh phạm sai lầm là vì quá thích cậu, Vương Minh có ơn với cậu, cậu không thể hại hắn, lấy oán trả ơn.
1Thuyết Nhạc Toàn Truyện (hay còn được biết đến với tên Nhạc Phi Diễn Nghĩa) đại khái kể về sự tích hào hùng khi danh tướng Nhạc Phi thời Tống thống lĩnh quân đi chống quân Kim xâm lược.
2Tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
Trần Chí Cường không nói chuyện này cho bất cứ ai biết. Về sau, trong căn phòng ký túc xá nọ, mỗi lần Vương Minh đè cậu dưới thân cưỡng ép cầu hoan, Trần Chí Cường mâu thuẫn mà lựa chọn thuận theo.
Vương Minh nói với cậu, thật ra cậu cũng giống hắn, cũng thích đàn ông đấy, chỉ là cậu còn quá nhỏ nên chưa hiểu thôi.
Vương Minh nói, chính bản thân em cũng không phát hiện, ánh mắt em nhìn anh không giống bình thường, cũng vì ánh mắt em nhìn anh, anh mới khẳng định em và anh giống nhau, đều là loại người đó. Em cũng thích anh mà.
Trần Chí Cường rất ngây thơ, cậu không biết mình dùng ánh mắt gì nhìn Vương Minh, nhưng cậu cảm thấy nếu Vương Minh đã nói vậy, thì có lẽ đúng là vậy thật. Trước đây cậu thích nghe Vương Minh giảng bài, thích nghe Vương Minh khen ngợi, cũng thích ở bên cạnh Vương Minh, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ quá nhiều, nhưng Vương Minh cứ khăng khăng nói, đó là tình yêu đấy.
Cậu cũng phát hiện mình khác biệt, cậu không có hứng thú với con gái. Thì ra cậu và Vương Minh giống nhau, chỉ thích đàn ông thôi.
Dường như Trần Chí Cường đã hiểu. Cậu chấp nhận sự thật này.
Thế rồi phòng ký túc xá đơn vắng vẻ kia trở thành nơi Vương Minh và Trần Chí Cường thường xuyên lên giường. Bọn họ thay đổi tư thế, thay đổi đủ dạng, Vương Minh dạy cho Trần Chí Cường rất nhiều thứ. Trần Chí Cường dần dần cảm thấy mình thật sự đã yêu Vương Minh, cậu trao hết tâm hồn và thể xác cho hắn.
Từ nhỏ, hàng xóm láng giềng đều nói, Chí Cường trông thật xinh xắn, làm cho mọi người yêu thích. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan nhu hòa, từ nhỏ đã giống một cô bé, bao giờ cũng ăn mặc gọn gàng chỉnh tề.
Gia cảnh của Trần Chí Cường không tốt, bố mẹ bôn ba làm việc kiếm sống, rất ít khi quan tâm đến cậu, nhưng Trần Chí Cường không để người lớn phải bận tâm đến mình, thuận lợi lên đến cấp hai.
Lúc mới vào trung học, vóc dáng của cậu quá nhỏ, tướng tá lại giống con gái, bị không ít bạn cùng lứa ăn hiếp. Nhưng tính tình của Trần Chí Cường vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn, cho dù ở bên ngoài bị ức hiếp, cậu cũng chịu đựng một mình, về nhà chưa bao giờ nói. Đến năm mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng của Trần Chí Cường cao lên hẳn, bắt đầu ra dáng con trai, thế nên không còn ai ăn hiếp cậu nữa. Thành tích của cậu ở lớp xếp hạng trung bình, Trần Chí Cường muốn học đến cấp ba, đại học thì cậu chưa dám nghĩ tới, chỉ muốn học hết cấp ba, ít nhất có thể vào trường trung cấp kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định để làm, giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Vì vậy lúc đó Trần Chí Cường vẫn còn là một cậu học trò giỏi. Chí ít, là một cậu học trò ngoan.
Đến năm thứ ba của cấp hai, lớp học của Trần Chí Cường có thầy giáo mới.
Thầy giáo này còn rất trẻ, chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Sư phạm. Khi thầy giáo bước vào phòng học tự giới thiệu, đám nữ sinh bên dưới đều đỏ mặt —— Thầy giáo này thật là đẹp trai, đi khắp cả trường cũng không tìm được giáo viên nào đẹp trai như vậy.
Trần Chí Cường vừa nhìn thấy thầy giáo liền sửng sốt, trước đó bọn họ đã từng gặp nhau một lần.
Sáng sớm trên đường tới trường, trời đột nhiên đổ mưa, lúc Trần Chí Cường đi được nửa đường, có người vội vàng chạy tới trong mưa, nói với cậu: “Bạn học, có thể dùng chung dù với cậu không?"
Trần Chí Cường thấy hắn không giống người xấu, thế nên nhường nửa bên dù cho hắn. Người nọ mỉm cười nói cảm ơn, trên đường đi còn thân thiết tán dóc với Trần Chí Cường, mãi cho đến cổng trường.
“Nếu không thì, cho anh mượn cây dù này đó."
Trần Chí Cường có lòng tốt, cậu đến rồi, nhưng người ta còn chưa đến mà.
Người nọ cũng không khách sáo, mỉm cười nhận lấy cây dù.
“Anh sẽ trả lại cho em."
Trần Chí Cường không ngờ lại trùng hợp như vậy, thì ra người này là thầy giáo mới.
Lúc tan học, thầy giáo mới gọi Trần Chí Cường gọi vào văn phòng.
“Cảm ơn dù của em."
Trần Chí Cường cảm thấy thầy giáo cười lên trông thật nhã nhặn và đẹp mắt, khiến lòng người nảy sinh hảo cảm.
“Tại sao anh lại là thầy giáo chứ." Trần Chí Cường nhịn không được, nói.
“Anh không giống sao?" Thầy giáo tên Vương Minh mỉm cười nhìn cậu.
“Không giống." Trần Chí Cường trung thực trả lời.
“Vậy anh giống cái gì?" Vương Minh có vẻ rất thích nói chuyện với Trần Chí Cường.
“Không biết nói thế nào nữa, dù sao cũng không giống thầy giáo."
“Ha ha!"
Vương Minh cười lớn, tiếng cười sang sảng mà tràn đầy sức sống, Vương Minh thân thiết xoa đầu Trần Chí Cường.
Vương Minh dạy Hóa học, chẳng bao lâu hắn đã trở thành thầy giáo được hoan nghênh nhất cả lớp.
Cách dạy của hắn vừa hay vừa sinh động, tính cách lại thú vị, luôn hòa đồng với học sinh. Tất cả mọi người đều thích hắn, đặc biệt là nữ sinh, ai cũng xem hắn như thần tượng. Nghe nói còn có nữ sinh can đảm lén lút viết thư tình cho hắn. Ngồi cùng bàn với Trần Chí Cường là một cô nhóc mập mạp, ngay cả cô bé này cũng thầm mến Vương Minh, Trần Chí Cường từng thấy cô nàng vụng trộm ghi hai chữ “thầy Vương" lên vở.
Trần Chí Cường cũng thích Vương Minh. Cậu bị cách dạy học của Vương Minh thu hút.
Một đống công thức và nguyên tố hóa học vừa rắc rối vừa khó hiểu, qua lời dạy của Vương Minh lại trở nên thú vị vô cùng. Trần Chí Cường sùng bái Vương Minh, cậu tò mò tại sao Vương Minh lại biết nhiều như thế, sao có thể biến những thứ nhàm chán trong sách trở nên dễ hiểu và hấp dẫn như thế.
Cậu bắt đầu chăm chú học tập, mỗi khi Vương Minh vào lớp hỏi bài, Trần Chí Cường vô cùng chờ mong Vương Minh gọi mình trả lời, thế nhưng cậu chưa bao giờ giơ tay, cậu hy vọng Vương Minh sẽ tự chú ý đến cậu.
Dường như Vương Minh cũng rất chú ý đến Trần Chí Cường, thường xuyên chủ động gọi cậu trả lời.
Mỗi lần Trần Chí Cường ưỡn ngực trả lời xong, Vương Minh đều hài lòng gật đầu, mỉm cười với cậu, khiến cậu hết sức mừng rỡ. Có một lần Vương Minh đứng trước toàn lớp khen cậu tiến bộ rất nhiều, Trần Chí Cường cảm thấy trong lòng như cất giấu một con thỏ vậy, cứ nhảy bịch bịch không thôi. Từ trước đến nay cậu chưa từng được thầy cô nào khen ngợi như thế, đột nhiên cậu cảm thấy mình cũng có tương lai, cảm giác này thật tốt quá.
Có một lần tan học, xe đạp của Trần Chí Cường bị hư, cậu đành phải đi bộ về nhà. Lúc đi xuống sườn dốc gần trường học, Vương Minh đạp xe qua bên cạnh cậu, dừng lại, hỏi tại sao em không đạp xe, Trần Chí Cường nói xe hỏng rồi, Vương Minh nói vậy lên đây đi, thầy chở em một đoạn!
Trần Chí Cường ngồi lên ghế sau xe đạp của Vương Minh, Vương Minh kéo tay cậu choàng ngang hông mình, nói ôm chặt đấy, đừng té xuống! Đôi chân đạp mạnh một cái, thong dong đạp ra ngoài.
Bọn họ chạy xuyên qua nhóm người tan học, các học sinh kinh ngạc nhìn Trần Chí Cường ngồi sau xe đạp của thầy Vương, Trần Chí Cường cảm thấy vừa hưng phấn vừa tự hào, cậu hồi hộp ôm eo thầy Vương, cảm nhận nhiệt độ vừa bền chắc lại mạnh mẽ truyền đến tay mình, nghe tim mình đập bang bang trong lồng ngực.
Vương Minh đưa Trần Chí Cường về đến tận nhà.
“Cảm ơn thầy Vương."
Trần Chí Cường nhỏ giọng nói, ngượng ngùng nhìn Vương Minh.
Bố mẹ Trần Chí Cường không có ở nhà, Trần Chí Cường lễ phép mời Vương Minh vào uống nước, Vương Minh cũng thật sự vào trong ngồi một lát, còn vào cả căn phòng nhỏ của Trần Chí Cường.
“Phòng của em thật sạch sẽ." Vương Minh ngạc nhiên cảm thán, tuy rằng phòng của Trần Chí Cường rất đơn sơ, nhưng còn gọn gàng hơn cả phòng con gái.
“Em Trần, em chẳng giống nam sinh tí nào." Vương Minh cười nói.
Nghe Vương Minh nói thế, Trần Chí Cường cảm thấy lòng mình nhoi nhói. Cũng vì cậu lớn lên giống con gái, ngôn hành cử chỉ cũng khác với bé trai bình thường, cho nên mới thường xuyên bị cười nhạo, bị chê là ẻo lả. Trần Chí Cường không quan tâm đám nam sinh kia cười nhạo mình thế nào, nhưng khi nghe Vương Minh cũng nói như vậy, Trần Chí Cường không lên tiếng.
“Sao vậy, có phải em không vui không… đừng giận, ý của thầy là, em rất hiểu chuyện, rất tài giỏi…"
Vương Minh có chút luống cuống.
Nhìn dáng vẻ đó của Vương Minh, Trần Chí Cường cảm thấy rất mới lạ, không ngờ Vương Minh luôn tự tin trên bục giảng cũng có lúc như thế, Trần Chí Cường bật cười.
Thấy cậu nở nụ cười, Vương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi, cười tức là không giận nhỉ… em nên cười nhiều hơn, em cười trông… đẹp lắm."
Vương Minh ngồi trên giường, nhìn Trần Chí Cường không chớp mắt, nói.
Ngay lúc đó, Trần Chí Cường chưa cảm nhận được điều gì cả, cậu chỉ cảm thấy rất vui khi được Vương Minh khen, mặt lại đỏ gay.
Hôm đó lúc ra về, Vương Minh nói với Trần Chí Cường, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vẫn chưa phải thầy trò, cho nên trên lớp em cứ gọi thầy là thầy Vương, nhưng mà lúc riêng tư, em có thể gọi thầy là anh Minh Tử.
Trần Chí Cường thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ hãi).
“Thật sao?"
“Đương nhiên là thật rồi."
Vương Minh nhẹ nhàng véo má cậu.
“Có điều chỉ được gọi như vậy khi có hai ta thôi, phải giữ kín bí mật nha."
Vương Minh thong dong nhảy lên xe đạp lái đi mất. Trần Chí Cường nhìn bóng lưng Vương Minh xa dần, trong lòng nóng hầm hập.
…
Trần Chí Cường và Vương Minh ngày càng thân thiết.
Vương Minh hệt như một người anh trai, rất quan tâm đến Trần Chí Cường. Chỗ nào cậu không hiểu sẽ dạy thêm cho cậu, thấy cậu không có bút máy liền mua một cái bút máy thật tốt cho cậu, giữa trưa thấy cậu cầm hộp cơm, bên trong chỉ có rau xanh và và giá đỗ từ nhà mang đến, Vương Minh dẫn Trần Chí Cường ra phía sau sân tập, lấy sườn heo trong hộp cơm của mình cho cậu.
“Thầy Vương, em…"
“Ở đây không có người, gọi anh Minh Tử đi."
“… Anh Minh Tử!"
Trần Chí Cường cảm kích nhìn Vương Minh, trong lòng vô cùng ấm áp…
Giờ thí nghiệm hóa, Vương Minh mặc áo khoác trắng tinh, chỉ đạo các học sinh làm thí nghiệm. Vương Minh cao lớn, anh tuấn, ánh mặt trời bao phủ gương mặt tràn đầy phấn chấn của hắn. Trần Chí Cường nghe đám nữ sinh lén lút bàn tán, thầy Vương mặc áo khoác trắng là đẹp nhất, trông như diễn viên trên TV vậy. Vương Minh thường đi đến bên cạnh Trần Chí Cường, tự tay hướng dẫn cậu làm thí nghiệm. Vương Minh còn nắm tay cậu, đưa ống nghiệm đến trên đèn cồn rồi lắc nhẹ, Trần Chí Cường cảm giác được Vương Minh dán sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể của hắn truyền qua lớp áo khoác khiến Trần Chí Cường cảm thấy ấm áp và yên tâm. Có đôi khi Vương Minh vừa giúp cậu lắc ống nghiệm, vừa thầm thì hướng dẫn bên tai cậu, lúc hắn nói chuyện tựa vào rất gần, thỉnh thoảng Trần Chí Cường còn cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa khi bị hơi thở nóng ấm của hắn thổi trúng. Mỗi lần như thế, Trần Chí Cường sẽ bật cười, còn Vương Minh thì vỗ vỗ hông cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến người Trần Chí Cường.
Trần Chí Cường là người có ân tất báo, người khác tốt với cậu một phần, cậu sẽ báo đáp người đó mười phần. Ở một góc hẻo lánh phía sau sân thể dục của trường học có một phòng ký túc xá đơn, đó là nơi nhà trường dành riêng cho Vương Minh như một cách chiếu cố sinh viên đại học. Sau khi tan học, Trần Chí Cường thường đến dọn dẹp phòng cho Vương Minh, cậu còn giặt quần áo, lau giày, giặt tất, phơi chăn cho hắn. Cái gì cũng làm hết. Mỗi lần như vậy, Trần Chí Cường sẽ chạy đến phòng giáo viên, trước tiên xin Vương Minh chìa khóa, sau đó chạy đến ký túc xá làm quần quật, đến khi căn phòng sạch sẽ mới thôi. Cậu lau mồ hôi trên trán, nhìn căn phòng sáng loáng, trong lòng cũng sáng rỡ.
Trần Chí Cường từng nói với Vương Minh, anh Minh Tử, anh đối xử với em tốt quá, anh giống như anh ruột của em vậy. Bố mẹ em cũng chưa tốt với em như thế.
Vương Minh nhìn cậu loay hoay đến mặt mũi đỏ bừng, chìa tay vuốt ve gương mặt cậu, hỏi: Mệt không?
Trần Chí Cường cười tươi rói: Không mệt!
Trời lạnh, Trần Chí Cường ở trong sân ký túc xá, cúi đầu giặt một bồn lớn quần áo cho Vương Minh. Dòng nước lạnh như băng khiến tay cậu tím tái, Trần Chí Cường cắn răng, không chút do dự tiếp tục giặt rửa trong nước đá. Vụn đá như dao nhíp đâm vào da, Trần Chí Cường hít hít mũi, dùng sức chà xát tay…
Vương Minh trở về, kéo Trần Chí Cường vào trong phòng, lau khô tay cho cậu. Tay của Trần Chí Cường đã đông lạnh như củ cải thô, chẳng còn cảm giác gì.
“Em ngốc à!"
Vương Minh vô cùng cảm động.
“Cái này có đáng là gì! Anh Minh Tử, anh đối xử với em tốt như vậy, em báo đáp anh thế nào cũng không đủ, em làm gì cho anh cũng là điều nên mà!"
Trần Chí Cường ngây ngô nói.
“… Em thật sự muốn báo đáp thầy?"
Vương Minh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hỏi.
“Đương nhiên! Lúc em bị người ta ức hiếp, em nghĩ nếu mình có một người anh ruột thì tốt rồi. Em không có anh, nhưng anh còn thân hơn anh ruột của em nữa. Sau này em sẽ xem anh như anh ruột, được không?"
Trần Chí Cường thật sự xem Vương Minh như anh ruột của mình, cậu cảm kích hắn, tin tưởng hắn, sùng bái hắn.
“… Nếu thầy không muốn làm anh ruột của em thì sao?"
Vương Minh nắm tay Trần Chí Cường, nắm rất chặt.
“Vậy anh muốn làm gì nha?"
Trần Chí Cường ngây thơ, nghi hoặc hỏi.
Vương Minh không trả lời, cúi đầu cởi nút áo, kéo bàn tay lạnh như băng của Trần Chí Cường, đặt lên ngực mình.
Trần Chí Cường vội vàng rụt tay lại.
“Anh Minh Tử, tay em lạnh, coi chừng làm anh…"
“Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói của Vương Minh rất lớn, Trần Chí Cường lại càng hoảng sợ.
Vương Minh đè tay Trần Chí Cường lên làn da của mình, Trần Chí Cường cảm thấy dưới lòng bàn tay nóng hổi, thậm chí còn nghĩ có phải Vương Minh phát sốt rồi không, tại sao người hắn lại nóng như thế.
Vương Minh cầm tay Trần Chí Cường dời xuống dưới, Trần Chí Cường ngây thơ mặc hắn lôi kéo, tay trượt xuống lồng ngực trần trụi, bụng, hông của Vương Minh… thân thể Vương Minh phập phồng dưới tay cậu, cậu nghe thấy hơi thở của Vương Minh dần dần trở nên nặng nề…
Khi đó Trần Chí Cường chưa hiểu gì cả, cậu cho rằng Vương Minh đang giúp cậu làm ấm tay. Cậu vẫn cố rút tay ra, sợ làm anh Minh Tử lạnh, sợ anh ấy bị cảm.
Một hôm tan học, Vương Minh nói với Trần Chí Cường, sắp thi cuối kỳ rồi, tối nay em đến ký túc xá của thầy đi, thầy dạy thêm cho em.
Trần Chí Cường nói, buổi chiều được không? Buổi tối em phải giúp mẹ dán hộp giấy.
Mẹ của Trần Chí Cường không có việc làm, chỉ giúp nhà máy dán hộp giấy sống qua ngày, mỗi đêm Trần Chí Cường đều giúp bà làm việc.
Vương Minh nói, buổi chiều không được tiện, tới một đêm thôi, không sao đâu.
Buổi tối Trần Chí Cường đến ký túc xá của Vương Minh. Tối hôm đó trời đổ mưa to, bố mẹ không cho cậu ra ngoài, Trần Chí Cường lại bướng bỉnh cầm dù đi đến trường.
Trần Chí Cường gõ cửa, Vương Minh lập tức mở cửa ra. Trần Chí Cường lau nước trên mặt rồi bước vào phòng, cười nói anh Minh Tử, bên ngoài mưa lớn thật, anh…
Trần Chí Cường xoay người lại, định hỏi tối nay anh giúp em ôn cái gì, đột nhiên bị thân thể cao lớn của Vương Minh ở phía sau ôm lấy.
Trần Chí Cường còn chưa kịp phản ứng đã bị dùng sức đè xuống giường, thân thể nặng như sắt của Vương Minh vồn vã đè lên người cậu.
Trần Chí Cường hoảng hốt, ngơ ngác, rối loạn. Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra. Vương Minh thở hổn hển xé áo của cậu, Trần Chí Cường giãy dụa, phản kháng theo bản năng. Cậu vừa sợ vừa thẹn, cậu sợ hãi kêu lên anh Minh Tử, anh làm gì vậy? Anh… Vương Minh lại bịt kín miệng của cậu, thô bạo giữ chặt thân thể gầy yếu chưa phát dục đầy đủ của cậu, đoạn kéo quần cậu xuống…
Lần đầu tiên của Trần Chí Cường rất đau. Đau vô cùng.
Biết bao năm qua đi, Trần Chí Cường vẫn không quên được cơn đau đó.
Cậu trần truồng nằm lì trên giường, Vương Minh đè lên lưng cậu, điên cuồng đâm rút. Mồ hôi và nước mắt chảy đầy mặt Trần Chí Cường, giữa những cơn đau dữ dội, Trần Chí Cường cũng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đầu óc cậu trống rỗng. Tiếng mưa rơi gấp gáp ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng thở dốc ồ ồ của Vương Minh và tiếng giường cót két trong phòng, Trần Chí Cường nhìn thấy bóng của Vương Minh nhấp nhô trên tường, dữ tợn như một con thú hoang.
Ra giường của chiếc giường đơn này là do Trần Chí Cường tự tay giặt rửa, chăn đệm cũng là do sáng sớm Trần Chí Cường ôm ra ngoài phơi nắng, lúc Trần Chí Cường bị đè xuống đệm xâm phạm, cậu còn có thể ngửi được mùi hương do chính mình giặt rửa và phơi nắng để lại.
Trên chiếc giường mà cậu tốn công giặt phơi, Trần Chí Cường bị cưỡng hiếp. Năm đó, cậu 15 tuổi.
Vương Minh lật thân thể gầy yếu của Trần Chí Cường lại, phát tiết tất cả dục vọng đè nén của mình lên người thiếu niên không còn sức chống cự, hắn giơ chân Trần Chí Cường lên cao, nhìn mình đâm vào trong cơ thể của cậu bé non nớt thanh tú này, khoái cảm và cảm giác tội ác của Vương Minh cùng lúc đạt tới đỉnh. Trước khi sắp xuất tinh, Vương Minh kích động hô to bảo bối anh thích em! Vương Minh vừa hô vừa run rẩy bắn vào trong người Trần Chí Cường, đến khi Vương Minh rút ra, chất lỏng trắng đục lẫn với máu đỏ tươi chảy xuống từ hạ thân Trần Chí Cường, để lại một đống bừa bộn trên giường.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Vương Minh ôm chặt Trần Chí Cường, cầu xin sự tha thứ của cậu. Vương Minh khóc hết nước mắt, tự tát vào mặt mình, nói mình không phải là người, hắn kể ra nỗi khổ của mình, nói rằng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Chí Cường ôm dù đứng trong mưa, hắn đã thích cậu rồi, nói rằng thấy cậu là học sinh lớp mình dạy, hắn vừa mừng vừa rối trí, nói rằng hắn vẫn luôn nhẫn nhịn vì sợ làm tổn thương cậu, nhưng hắn thật sự không nhịn được nữa, bởi vì hắn thích cậu quá… Vương Minh nói mình nhất thời hồ đồ, thậm chí hắn còn quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Trần Chí Cường đừng khai chuyện này ra, nếu việc này truyền ra ngoài, hắn sẽ không thể làm thầy giáo nữa, có khi còn phải ngồi tù…
Trần Chí Cường không nói chuyện này cho ai biết.
Trần Chí Cường cũng không hiểu tại sao, có lẽ cậu bị lời kể chân thành và khổ não của Vương Minh đả động. Nhìn Vương Minh khóc nức nở nói anh thật sự thích em, vì quá thích em nên anh mới phạm sai lầm, nhìn Vương Minh quỳ trước mặt mình, Trần Chí Cường mềm lòng.
Thích. Vương Minh nói thích cậu.
Chưa từng có người nào khiến Trần Chí Cường cảm thấy mình được thích và được cần như thế. Cậu nghĩ, có lẽ Vương Minh nói thật lòng, hắn làm vậy là vì quá thích cậu.
Trần Chí Cường tha thứ cho Vương Minh. Cậu nhớ Vương Minh đối xử tốt với mình thế nào, cậu cũng từng nói muốn báo đáp Vương Minh. Mặc dù Trần Chí Cường trời sinh tính tình giống con gái, nhưng cậu vẫn thích nghe kể tiểu thuyết, từ nhỏ đã thích nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuyết nhạc toàn truyện1, cậu biết tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo2. Vương Minh phạm sai lầm là vì quá thích cậu, Vương Minh có ơn với cậu, cậu không thể hại hắn, lấy oán trả ơn.
1Thuyết Nhạc Toàn Truyện (hay còn được biết đến với tên Nhạc Phi Diễn Nghĩa) đại khái kể về sự tích hào hùng khi danh tướng Nhạc Phi thời Tống thống lĩnh quân đi chống quân Kim xâm lược.
2Tích thủy chi ân, dũng truyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
Trần Chí Cường không nói chuyện này cho bất cứ ai biết. Về sau, trong căn phòng ký túc xá nọ, mỗi lần Vương Minh đè cậu dưới thân cưỡng ép cầu hoan, Trần Chí Cường mâu thuẫn mà lựa chọn thuận theo.
Vương Minh nói với cậu, thật ra cậu cũng giống hắn, cũng thích đàn ông đấy, chỉ là cậu còn quá nhỏ nên chưa hiểu thôi.
Vương Minh nói, chính bản thân em cũng không phát hiện, ánh mắt em nhìn anh không giống bình thường, cũng vì ánh mắt em nhìn anh, anh mới khẳng định em và anh giống nhau, đều là loại người đó. Em cũng thích anh mà.
Trần Chí Cường rất ngây thơ, cậu không biết mình dùng ánh mắt gì nhìn Vương Minh, nhưng cậu cảm thấy nếu Vương Minh đã nói vậy, thì có lẽ đúng là vậy thật. Trước đây cậu thích nghe Vương Minh giảng bài, thích nghe Vương Minh khen ngợi, cũng thích ở bên cạnh Vương Minh, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ quá nhiều, nhưng Vương Minh cứ khăng khăng nói, đó là tình yêu đấy.
Cậu cũng phát hiện mình khác biệt, cậu không có hứng thú với con gái. Thì ra cậu và Vương Minh giống nhau, chỉ thích đàn ông thôi.
Dường như Trần Chí Cường đã hiểu. Cậu chấp nhận sự thật này.
Thế rồi phòng ký túc xá đơn vắng vẻ kia trở thành nơi Vương Minh và Trần Chí Cường thường xuyên lên giường. Bọn họ thay đổi tư thế, thay đổi đủ dạng, Vương Minh dạy cho Trần Chí Cường rất nhiều thứ. Trần Chí Cường dần dần cảm thấy mình thật sự đã yêu Vương Minh, cậu trao hết tâm hồn và thể xác cho hắn.
Tác giả :
Phao Phao Tuyết Nhi