Kill And Tell
Chương 11
Lôi ra túi hành lý, Karen nhét hết đồ cá nhân của cô vào đó. Hành động dứt khoát, cô không cho phép mình nhìn vào máy trả lời điện thoại vì cô biết đèn đỏ nhấp nháy như tín hiệu cảnh báo đó nghĩa là gì. Cô đi vào phòng ngủ và dỡ đồ. Cô dành hết thời gian làm việc đó, treo mọi thứ cô không mặc vào tủ quần áo và sắp xếp mọi thứ đã mặc vào hai giỏ: một để giặt và một để sấy khô
Cô tưới nước cho cây, bật máy giặt, rồi gọi đến bệnh viện “Judy, chào, Karen đây. Em đang ở nhà và có thể quay lại làm việc vào tối nay nếu chị cần"
“Nếu cần em ư?" giọng Judy Camliffe nhẹ nhõm “Maretta đã nghỉ vì đau họng suốt hai ngày nay và Ashley cũng vừa gọi đến xin nghỉ ốm hôm nay"
“Chuyện gì xảy ra với Ashley vậy?"
“Cúm. Khốn thật, phải, chị cần em. Vấn đề là sao em cần phải quay lại làm việc sớm thế? Dù sao thì chị cũng lo được tối nay nếu em cần nghỉ ngơi"
“Cảm ơn chị" Karen nói thật lòng. Judy đã phải chịu rất nhiều áp lực để giữ cho khoa của họ luôn được vận hành thông suốt với đội ngũ y tá nghỉ vì cúm nhiều hơn bao giờ hết, và bệnh viện thì có được miễn khỏi dịch đâu. Năm năm trước có tất cả 12 y tá làm ở Khoa hậu phẫu, 4 người/ca. Giờ thì chỉ còn 8 người và Judy phải phân công sao cho đủ 3 ca và mỗi y tá được nghỉ 2 ngày mỗi tuần. Đôi khi có những đêm chỉ có 1 y tá trực và điều hài hước là họ sẽ phải làm mỗi ca 12 tiếng liên tục “Nhưng em không sao, đám tang đã xong hôm qua rồi và em bay về nhà sáng nay"
“Thật sao? Chị tìm cáo phó nhưng không thấy"
Ông ấy được mai táng ở Louisiana. Em không thuê được máy bay chở ông ấy về đây, và một trong những thám tử điều tra đề nghị em nên an táng tạm thời cho ông ấy tại đó. Mẹ sẽ muốn họ được cạnh nhau, nhưng hiện tại bên cạnh mộ mẹ không còn chỗ, vì vậy em sẽ phải tìm một nơi khác cho họ…" giọng cô trầm xuống. Cô lơ đãng ngạc nhiên với chính mình. Cô thích Judy, coi chị ấy như bạn, nhưng cô thường không có thói quen kể về những vấn đề cá nhân, ngay cả với Piper, người bạn thân nhất. Nhưng nhắc đến Marc, dù chỉ gián tiếp cũng khiến cô khó lòng suy nghĩ mạch lạc; Tim cô đập mạnh, bụng cô quặn thắt, ngực cô săn lại và miệng cô ẩm ướt. Triệu chứng của tâm lý hoảng hốt và thỏa mãn khi họ cùng nằm với nhau, như thể cô vẫn còn ở với anh trong buổi sáng hôm đó.
“Chán thật" Judy nói “chị ghét phải hỏi nhưng em đã có bản copy của giấy chứng tử hoặc cáo phó trên báo chí New Orleans chưa? Em phải có một trong những giấy tờ đó mới được lĩnh lương trong những ngày em nghỉ"
“Em có bản copy của giấy chứng tử" Marc đã đưa nó cho cô. Cô không biết nó thường phải mất bao lâu, nhưng anh đã thuyết phục ai đó trong phòng pháp y xúc tiến nhanh thủ tục giấy tờ. Nhịp tim cô lại lỗi nhịp. Anh đã không hề phải mất công thuyết phục, tất cả những gì anh làm là yêu cầu, với giọng trầm ấm đó, và nếu thư ký là một phụ nữ thì anh sẽ luôn có được những gì mình muốn.
“Tốt. Đó là thứ tối thiểu. Em có chắc vẫn muốn đi làm ngay không?"
“Em chắc"
“Vậy thì chị chắc chắn cần em tối nay. Hãy đến vào giờ thường khi nhé"
Xong chuyện, Karen nhìn xung quanh kiếm việc để làm. Khi cô bước vào phòng khách, đèn báo hiệu tin nhắn vẫn nhấp nháy thu hút sự chú ý của cô. Cố tình bỏ qua nó, cô bước vào bếp, làm một chiếc sanwich, rồi làm những thứ cô hiếm khi có thời gian để làm: Cô ngồi xuống trước TV và đặt chân lên bàn. Cô bật kênh Discovery xem các cách trang trí nhà cửa. Vì căn hộ của cô được trang trí rất xấu- thậm chí cô còn chưa dỡ hết đồ ra- nên cô muốn xem chương trình này khi ăn.
Cô đã chạy trốn, đó là cách nói văn vẻ. Giống như kẻ hèn nhát nhất trên đời, cô đã trốn ra khỏi nhà khi Marc tắm. Bàn chân cô vẫn còn rát vì đã chạy chân trần qua ít nhất 9 tòa nhà để về đến khách sạn. Cô ném áo quần vào va ly, gọi phục vụ phòng, làm thủ tục thanh toán và cầu nguyện anh sẽ không đợi cô dưới sảnh. Cô không thể đối mặt với anh. Cô chưa bao giờ bối rối đến vậy. Tất nhiên, có khả năng anh cũng chẳng buồn quan tâm cô bỏ đi hay không, và anh có khi chỉ coi cô là người tình qua đường, nhưng cô không muốn cân nhắc đến khả năng đó.
Cô đi thang máy xuống tầng 1, rồi đặt hành lý hẳn xuống đất khi đi cầu thang chạy, vì vậy cô sẽ tránh được tình huống đâm sầm vào anh trên cầu thang. Cô muốn đi cửa bên của khách sạn và gọi ngay taxi
Cô đã may mắn. Anh không biết cô bay chuyến nào và anh cũng phải làm việc nữa. Tuy nhiên, khi loa phát thanh ở sân bay yêu cầu Karen Whitlaw ra nghe điện thoại, cô đã không làm theo, chỉ phòng khi anh thực ra ở sân bay thay vì đang làm việc
Cô không hề thở dài nhẹ nhõm khi máy bay đi ra đường băng. Không phải cô sợ Marc vẫn có thể dùng mánh khóe để chặn máy bay lại và mặt đối mặt với cô. Dù sao thì cô cũng không phải tội phạm, chỉ là người phụ nữ anh qua đêm trước đó.
Không phải việc ngủ cùng anh khiến cô bối rối, vấn đề là những gì họ đã làm cùng nhau khi không ngủ kìa
Cô không phải là người cả thẹn, đoan trang hay ngây thơ, nhưng không có gì giống như tối qua. Cô đã nghĩ mình là người cẩn trọng và có trách nhiệm, hai đức tính ngăn ngừa việc ngủ lang. Piper nói cô kén cá chọn canh và hoang tưởng. Dù đó là lời tâng bốc của hai đức tính kia nhưng kết quả vẫn như nhau. Cô chưa bao giờ, chưa bao giờ hành động coi thường bản thân và không suy nghĩ như đã làm tối qua. Bất cứ thứ gì Marc muốn làm với cô, cô đều để anh làm và anh đã làm rất nhiều. Để anh làm ư? Cô đã chủ động khuyến khích anh và thậm chí còn thỏa mãn hơn mọi lần trước đó. Cô giống như một con quỷ lên cơn.
Cô nhìn vô định vào chương trình ti vi đang chiếu đến đoạn hướng dẫn sơn tường. Chúa ơi, sao cô ngu ngốc đến thế? Có lẽ nếu cô có kinh nghiệm hơn, như có vẻ thế thì cô sẽ để anh đi.
Cô nhăn trán với trò chơi chữ, hai má nóng bừng. Thực sự là cô đã dễ dàng lao vào vòng tay anh. Cô bị quyến rũ bởi một bậc thầy về tán tỉnh. Anh không hề đi sai một bước nào.
Người phụ nữ vui vẻ trong TV đang hướng dẫn lăn sơn trên tường sao cho giống một bức tranh. Karen chán nản tắt ti vi. Cô chắc chắn không bao giờ sơn tường nhà mình với một quả bóng nhựa. Nói gì thì nói, làm sao cô có thể tập trung vào trang trí nhà cửa khi mà cô còn cả đống dự định cần làm
Không có lấy một điểm nào cứu vãn được lòng tự trọng của cô. Cô đã rất muốn anh và không thể xoa dịu lương tâm mình bằng những lời nói dối. Mặt khác, kỹ năng của anh thật tuyệt và ham muốn của cô mỗi lúc một tăng.
Cô ngả đầu trên ghế sofa, nhìn chăm chăm vào trần nhà màu trắng. Trần nhà Marc rất cao, với mái vòm và khung cửa ở mọi nơi
Cô lắc mạnh đầu. Khốn kiếp. Cô không muốn nghĩ về anh.
Nói gì thì nói, sao cô có thể dừng nghĩ về anh khi mà tim cô vẫn còn đập mạnh? Nếu bất kỳ ai trong số bạn bè cô ở bệnh viện có kể rằng họ đã làm tình rất nhiều lần trong đêm với một người đàn ông thì Karen hẳn sẽ không tin. Well, giờ thì cô biết thực sự có những người đàn ông có thể thực hiện điều đó thường xuyên. Cô cảm thấy thô ráp và ẩm ướt giữa hai đùi, bằng chứng rõ ràng về đêm hoan lạc đánh tan mọi nghi ngờ trong cô.
Nghĩ lại thì cô đã hiểu cách anh dẫn dắt cô, chắc chắn và không hề dừng lại, dẫn thẳng cô vào giường anh. Dù sao thì nhận thức muộn mằn cũng chẳng đáng gì nữa. Lúc này đây, cô thậm chí không hề cảm thấy có chút ấm lòng. Biết cách tận dụng lợi thế nhanh và hoàn cảnh huyền hoặc, anh nhanh chóng tạo dựng lên mối quan hệ thân mật giữa họ, rồi làm chủ nó. Đó là người đàn ông biết sử dụng những gì mình có
Anh đã quyến rũ cô từ hôm trước. Những hiểu biết sơ sài của cô về anh cũng trở thành nhân tố quyến rũ. Cô đã được học về tình dục con người, biết về các dấu hiệu nhưng cô vẫn không để ý đến chúng, chỉ bây giờ khi hồi tưởng lại cô mới thấy mọi chuyện rõ như ban ngày.
Đầu tiên là mối quan tâm, lo lắng xem tâm trạng cô thế nào, những đụng chạm được che dấu dưới biểu hiện quan tâm. Cô nhớ tay anh nắm trên vai cô, xoa lưng cô, vòng qua eo cô. Anh đã chiếm được lòng tin của cô, dẫn cô đến thái độ chấp nhận sự đụng chạm của anh mà không để ý đến tư tưởng tình dục trong đó, và rồi khuấy động cảm giác của cô chạm đến điểm mà không thể gọi tên khi họ làm tình.
Và ngày hôm qua…ồ, ngày hôm qua. Cô nhớ cách anh đặt tay lên sau cổ cô khi cô khóc, sao hành động gợi tình đó lại bị cô bỏ qua, nhưng lúc đó cô chỉ cảm nhận được sự thoải mái. Rồi sau đó cô thấy tay anh thường xuyên để lên đó và lại cảm thấy…phải rồi.
Anh thậm chí vẫn còn biết cách nói với cô cởi từng phần quần áo, với logic hoàn hảo, và cô cảm thấy vô cùng thư giãn khi để anh làm thế. Anh đã không thể chuẩn bị khi gần như xé toạc quần cô, nhưng đã nhanh chóng lấy lại lợi thế. Chỉ có chiếc quần của cô, đôi giày của cô…còn lại tất cả đều quá tình cờ, quá thoải mái và từng bước từng bước cô lột hết quần áo của mình.
Anh thậm chí còn dùng rượu để khiến cô dễ mềm lòng hơn, dù cô không thể dùng lý do này để biện hộ cho bản thân. Cô không hề say. Anh cũng thấy điều đó, giúp cô ăn uống một cách thận trọng, không đưa cho cô bất kỳ lý do nào để sau này có thể biện hộ cho bản thân hoặc đổ lỗi cho anh. Cô không bị say rượu, nhưng rõ ràng rượu và sự chăm sóc của anh, những đụng chạm của anh khiến cô trở nên ham muốn hơn. Cô nhớ đến bàn chân trần thô ráp của anh đụng vào cô khi họ nhảy, ngón chân của cô đã cong lên và nụ nhỏ của cô săn lại.
Còn gì có thể lãng mạn hơn làm tình nóng bỏng và khiêu vũ slow trên một ban công ở New Orleans trong đêm mưa mùa hè? Rồi cô hoàn toàn trong vòng tay anh, đắm chìm trong những lời thì thầm của anh, khiến cô bị khuấy động đến mức người như phát sốt và thậm chí không hề nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Cô nhớ sự đụng chạm giữa hai bàn chân khi họ nhảy đã khiến anh cương cứng đến thế nào và giờ đây cô biết rằng đó không phải tình cờ. Anh đã chọc ghẹo cô bằng hành động đó, khiến cô không để ý đến những sự đụng chạm thoải mái khác, khiến cô cảm thấy mọi thứ vẫn như tình cờ trong khi khơi gợi ham muốn nơi cô
Anh đã rất cẩn thận với mỗi hành động đụng chạm, dẫn dắt cô, đưa cô đến điểm cô không chỉ chấp nhận làm tình với anh mà còn hưởng ứng nhiệt tình. Anh đã không hề sai lầm một bước nào, không hề vồ lấy ngực cô, thọc tay vào đùi cô hay có những hành động khiến cô chạy trốn. Cô không biết tại sao khi tay anh ở dưới cô lại không hề rung lên tiếng cảnh báo trong mình, hệ thống cảnh báo của cô hoàn toàn tắt điện trước anh. Có lẽ cô đã đi quá xa để quay lại. Anh đã bỏ qua những ve vuốt thông thường, ngoại trừ những nụ hôn tuyệt vời đó. Khi anh hôn, anh đơn giản kéo váy cô lên và khiến cô cảm nhận, ngoại trừ việc cả ngày hôm đó anh đã chơi trò ve vuốt sẵn rồi và cô đã hơn cả sẵn sàng cho anh, lên đến đỉnh cao khoái cảm với một tốc độ nhanh sững sờ.
Ký ức khiến khuôn mặt cô nóng bừng, hơi thở của cô gấp rút. Khốn kiếp. Một đêm với anh đã biến cô trở thành một cô nàng sexy rõ ràng. Cô muốn anh. Ngay cả bây giờ.
Chuyện người đàn ông biết nhiều về làm tình hơn phụ nữ là thường. Anh chắc chắn biết cách bảo đảm cho chính mình, và cho cả cô nữa khi mặc áo mưa ngay cả trước khi mời cô nhảy. Cô đáng lẽ nên vui mừng vì điều đó, ít nhất là như vậy, vì cô đã đi quá xa đến mức không hề nghĩ đến các phương pháp bảo vệ mình, và cô là một y tá- thề có chúa. Cô đã không hề nghĩ đến chuyện có thể mang thai hay lây bệnh, mà chỉ nghĩ đến cách đáp ứng các nhu cầu đòi hỏi của bản thân.
Anh chắc chắn đã phá hủy các nguyên tắc sống của cô, vì cô luôn nghĩ những ai than phiền rằng cảm xúc của mình đang bị phóng đại tức là đang gia nhập CLB ngu ngốc và nông nổi. Giờ thì cô là thành viên mới nhất của cái CLB đó đây.
Thật hay ho cho cái tính cẩn thận và kiểm soát bản thân vốn được bạn bè tán dương. Marc Chastain thậm chí còn chưa đặt tay lên cô. À, bây giờ thì anh đã, và giờ cô biết bằng cô không hề cẩn thận và kiểm soát bản thân được với anh.
Sự ngu ngốc trong thái độ cư xử của cô có rất nhiều mức, đến mức cô hầu như không thể tin được những gì mình đã làm. Cô đã đi thẳng từ mộ cha đến giường của một người lạ. Cô không hề nghĩ mình có thể làm điều đó với một người đàn ông chỉ quen có vài ngày. Cô đã không nghĩ mình có thể làm được mọi việc trong vài ngày mà không có sự giúp đỡ của Marc, nhưng dù sao thì anh vẫn là một người lạ. Cô không biết bất cứ chuyện gì về anh ngoại trừ việc anh là cảnh sát, thực ra anh có thể cám dỗ cả tượng đá và anh khiến đầu cô kín đặc
Suy nghĩ lại mọi chuyện, phân tích tỷ mỷ không hề khiến cô cảm thấy tốt hơn, ngược lại nó khiến cô muốn khóc.
Nếu cô nghĩ ra anh định tán tỉnh cô ngay từ lúc đầu, ngạc nhiên cô nhận ra rằng mình vẫn sẽ ngủ với anh, vẫn xấu hổ bởi tính bất cẩn của mình, nhưng cô sẽ không chạy trốn như một con thỏ đang sợ hãi như thế. Nhưng thực ra anh đã không hề tán tỉnh cô, anh cũng đã tỏ ra không thích cô lúc đầu. Tỉnh dậy trong cái lạnh buổi sớm, dính chặt lấy tấm đệm trong vòng tay anh, tất cả những gì cô có thể nhớ là khi họ gặp nhau lần đầu tiên, và cô biết mình đã không lầm. Vậy thì, nếu anh ghét cô đến vậy, tại sao anh ngay lập tức lại thể hiện những hành động quyến rũ cô? Chính giả thuyết khủng khiếp mà cô cho là đúng đã khiến cô chạy trốn
Có lẽ anh chỉ lịch sự hơn là dễ thương. Có lẽ anh làm tình với cô chỉ là tình cờ, khi cơ hội đến tay. Có lẽ thế. Cô không tin điều đó. Chỉ vì một lý do duy nhất, anh đã không phó mặc mình cho số phận, không hề quên mặc áo mưa. Anh đã sắp đặt để đưa cô lao vào vòng tay anh dễ dàng đến lố bịch. Những hành động của anh chứng tỏ anh đã rất thận trọng không khiến cô cảm thấy bị đe dọa và tổn thương
Vậy còn thái độ không thích của anh đối với cô ban đầu, sẽ thế nào nếu toàn bộ chiến dịch tán tỉnh này là nhằm mục đích hạ nhục cô? Điều khiển cô, sử dụng cô rồi bước ra khỏi đời cô.
Một trong những bác sỹ nội trú ở bệnh viện đã từng nói điều gì đó tương tự thế này với cô, sau khi cô từ chối lời mời đi chơi của anh ta lần thứ 3 “Sẽ có một ngày có gã nào đó tụt được quần em" anh ta nhếch mép “và khi hắn có được em và rũ bỏ, em sẽ thấy em không tốt gì hơn chúng tôi đâu"
Cô không thấy có “gã nào đó" có thể lừa giỏi hơn Marc Chastain
Cô nhăn mặt, ước gì mình đừng nghĩ về những trò bẩn thỉu đó
Giờ thì cô còn nghĩ đến những khả năng xấu hơn. Sẽ thế nào nếu hành động của anh xuất phát từ lòng thương hại?
Cô rên rỉ, nhắm mắt. Tuyệt thật. Quá tuyệt. Cô chính là kẻ đáng thương nhất trên đời, một kẻ đang cần đến lòng khoan dung
Karen ôm đầu và nhìn ánh đèn nhấp nháy trên hộp thư thoại. Cô không phải nghe thư nhắn; cô có thể đi đến đó và tắt nó. Cô sẽ không phải nghe giọng nói trầm khàn đó lần nữa hoặc tồi tệ hơn, không được nghe nó nữa. Có lẽ anh chỉ nói “khốn kiếp" và bước đi và chẳng có tin nhắn nào để lại cho cô cả.
“Khốn kiếp" cô nói to “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!" Có nghĩ lại thì cũng chẳng giúp được gì. Cô phải đối mặt với sự thật rằng cô đang cố gắng một cách khó khăn để không phải nghĩ đến anh, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về anh. Cô đã đi xa hơn cả điều ngu xuẩn là ngủ với anh; có khi chỉ trong 3 ngày qua cô đã yêu anh mất rồi.
Cô đã thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là do anh sẵn sàng giúp đỡ trong lúc cô thực sự cần, nhưng trái tim cô đập thình thịch mỗi khi cô nhìn anh. Cô đã nói với bản thân rằng đó chỉ là do giọng nói hấp dẫn đầy nam tính của anh đã hấp dẫn cô. Cô đã tự nói với bản thân rất nhiều điều, nhưng sự thực là bên trong con người cô đã khuấy động ngay lần đầu tiên họ gặp nhau. Hãy cứ gọi nó là phản ứng hóa học, hay phản ứng sinh lý cũng được-khốn kiếp, hãy cứ gọi nó là bị bỏ bùa mê đi-vì bất kỳ nguyên nhân nào đi chăng nữa thì cô cũng cứ bị hút về anh như nam châm, và mọi thứ anh làm sau đó chỉ khiến ham muốn của cô thêm dữ dội
Sao cô có thể không yêu anh chứ? Anh đã cho cô ăn, khiến cô tan chảy bằng chính thân thể mình, sưởi ấm cô, thực hiện những hành động đơn giản thậm chí nguyên thủy, những thứ mà một người đàn ông có thể làm với một người đàn bà được anh ta chọn khi muốn chui vào chăn cùng cô. Điều buồn cười là nó luôn hiệu quả.
Trong một lúc cô bỗng không thể hiểu rõ được mọi điều khi mà cảm xúc ban đầu của cô đã kết tinh thành thứ gì đó nghiêm túc hơn, nhưng bất kể thế nào, nó cũng không thể so sánh với những gì cô đang cảm nhận lúc này. Nó rất thật, rất mạnh mẽ và khiến cô kinh hãi- và nó cũng thật đau đớn.
Nếu tất cả những gì anh muốn chỉ là tình dục trong đêm mưa đó khi anh đáng lẽ không nên ga lăng và lịch sự đến thế, cô tức giận nghĩ, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mắt cô. Và nếu anh ghét cô nhiều đến mức anh từng bước thận trọng khiến cô quan tâm đến anh, thì nỗi đau của cô thậm chí còn sâu hơn.
Cô không biết nên làm gì. Cô không có kinh nghiệm đối phó với những tình huống kiểu này. Cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào trước dó, chưa bao giờ cho phép mình tiến gần đến mức yêu một ai. Điều hài hước là cô chỉ vừa quyết định sẽ cho một ai đó cơ hội đến với cô và ngay sau đó Marc nằm trong tầm ngắm và đưa cô lên giường, khá lãng mạn.
Cô đáng lẽ nên ở lại và đối mặt với anh. Đó có lẽ sẽ là hành động thông minh và lý trí, chỉ làm rõ vấn đề như những người lớn –không chơi trò chơi, chỉ nói chuyện trung thực và thẳng thắn,
Well, đã quá muộn để hành động giống như người trưởng thành rồi. Ít nhất lúc này cô có thể làm là xin lỗi về thái độ cư xử của cô và để anh lo lắng về chính vấn đề của mình.
Ánh đèn nhấp nháy của hộp thư thoại khiến cô muốn điên lên. Cất tiếng rủa, những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra khỏi mắt, cô với tay lấy chiếc máy và bấm nút bật
Có tiếng bíp, rồi một tin nhắn quảng cáo mời cô mua máy giặt, thêm 3 tin nhắn vớ vẩn và một tin nhắn từ Piper “Chúa ơi, Karen, mình rất tiếc về chuyện bố cậu. Sao cậu không gọi điện?" Tin nhắn tiếp theo là từ người bán hàng bán sàn gỗ, rồi một tin nhắn bỏ qua, rồi cuối cùng đến một giọng trầm đang giận dữ “Chúa ơi, Karen.." anh dừng lại, rồi anh lại nói như thể anh đang rít lên “Em đang làm cái gì vậy hả? Chạy trốn như thế này à? Gọi cho anh ngay khi em về nhà, bằng không thề có Chúa anh sẽ…."
Cô không nghe được phần còn lại của lời đe dọa, vì anh đã dập mạnh điện thoại. Đầu gối cô muốn khuỵ xuống và cô phải dựa vào góc bàn để đứng vững.Không hề có bất cứ âm sắc dịu dàng nào trong giọng nói của anh, tât cả những gì cô có thể nghe được là cơn thịnh nộ sấm sét. Sức mạnh trong giọng nói khiến cô phải lùi lại. Cô đã không nghĩ đến việc anh nổi cơn giận dữ. Cáu kỉnh thì có thể, nhưng cô đã hy vọng cuộc gọi của anh sẽ có những từ kiểu như “Em khỏe không? Chạy trốn như vậy là không cần thiết". Cô đã hy vọng anh anh gọi tới để kiểm tra xem cô có ổn không, không gì hơn, và sự ôn hòa trong giọng nói của anh sẽ khiến cô cảm thấy hèn nhát hơn vì chạy trốn.
Cô chưa bao giờ nghe thấy những lời giận dữ của anh trước đó. Cô không ngây thơ đến mức nghĩ anh không bao giờ chửi thề. Cô đã nghe anh chửi thề rồi, dù lúc đó anh đang nói tiếng Pháp. Dù sao thì anh cũng là cảnh sát và dưới vẻ ngoài dễ thương là sự thô ráp mà nếu trong hoàn cảnh bình thường thì cô sẽ tránh anh càng xa càng tốt. Cha cô cũng là một người đàn ông thô ráp. Nhưng cô cần Marc, và cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn thế khi ở cùng anh. Không phải vì khẩu súng lúc nào cũng giắt ở thắt lưng anh, mà ở chính bản thân con người anh, to lớn và tự chủ, với đôi mắt sắc sảo. Anh thô ráp, đúng vậy, và cô không nghi ngờ gì việc anh sẽ thực hiện lời đe dọa nếu tình huống buộc phải thế.
Dù sao thì với cô anh cũng là một quý ông. Lịch sự, nhã nhặn. Tất nhiên anh cũng sử dụng những từ kích thích cô khi làm tình. Cô nhắm mắt nhớ lại vài điều anh nói và làm. Bụng cô quặn thắt và hơi nóng tuôn trào, khiến cô xoắn vặn chân vào nhau. Cô tan chảy và rên rỉ thành tiếng.
Giống như lần đầu tiên nghe tiếng anh ở lần gọi trước, cô tua lại băng và bấm lại tin nhắn của anh. Cô khẽ nhăn mặt khi sức nặng trong âm điệu của anh thốc thẳng vào tai cô. Cô đã chạy trốn như thể anh là tên hãm hiếp, sỉ nhục anh sau những gì anh làm để giúp cô ra khỏi rắc rối, bất kể quan điểm cá nhân của anh về cô là gì. Là một cảnh sát, anh cũng có thể cố gắng bắt cô, để bảo đảm không có gì sai lầm ở đây cả. Cô thậm chí còn không thèm lịch sự trả lời tin nhắn của anh. Chẳng trách sao anh giận dữ. Cô cũng giận chính bản thân mình. Phải, cô đã phải trải qua những ngày kinh khủng, một năm kinh khủng, nhưng đó không phải là lý do biện hộ cho hành động của cô. Nói gì thì nói, cô không thể biện hộ cho bản thân mình.
Cô nhấc điện thoại lên, quay số trước khi có thể làm điều gì dại dột như là trốn tiếp.
“Đây là Chastain. Hãy để lại lời nhắn"
Hộp thư thoại. Khốn kiếp, lại hộp thư thoại. Karen nghiến chặt răng. Anh cần một lời xin lỗi từ chính bản thân cô, cần phải trực tiếp được chửi cô, nhưng cô có thể phải mất cả ngày để gọi điện đến văn phòng anh để được gặp trực tiếp. “Đây là Karen. Em đang ở nhà. Em xin lỗi vì đã chạy trốn khỏi anh sáng nay. Nó thật trẻ con và em…em không có bất kỳ lời nào có thể biện hộ cho hành động đó. Em nghĩ…thôi, không có gì. Em đã hành động như một đứa ngốc và em xin lỗi"
Không còn biết nói gì hơn, cô cắn chặt môi và gác máy.Cô cảm thấy lạnh ngắt trong lòng. Có lẽ anh sẽ gọi để nói rằng cô là một đứa ngốc, nhưng có vẻ như cô sẽ không bao giờ thấy được từ đó thoát ra từ môi anh.
Trong cơn bốc đồng, cô rút băng cát sét ra khỏi hộp thư thoại và ném nó vào ngăn kéo. Ngay cả nếu anh có mắng cô trên băng thì ít nhất cô cũng được nghe giọng anh. Cô có thể nghe nó thường xuyên để nhận ra mình đã ngốc nghếch đến mức nào.
Cô đặt cuộn băng mới vào hộp thư thoại, rồi lảo đảo đứng dậy. Cô có thể ngồi chờ điện thoại reo hoặc nên đi phơi quần áo, làm điều gì đó và cố gắng ngủ. Cô hầu như không ngủ được trong tối qua và cô cũng không ngủ được nhiều trong đêm trước đó. Marc đã bước vào giấc mơ của cô, và trong cô trong hầu hết các đêm.
Cô nhắm mắt, hít thở sâu để ký ức trào qua. Bất kể thế nào đó cũng là một đêm đáng nhớ. Cô hối tiếc rất nhiều về những chuyện đã xảy ra, nhưng cô cũng đã trải qua những giờ phút tuyệt vời. Marc đã cho cô biết đến những khoái lạc mà cô chưa bao giờ biết đến và nó không có gì đáng phải hối tiếc.
Và cô đã yêu. Cô, người đã nghĩ sẽ khóa tim mình sau khi chứng kiến những gì xảy ra với mẹ, đã thấy rằng thực ra cô không hề khóa gì cả. Bất kể chuyện gì xảy ra, cô vẫn yêu cha. Đây chính là khoảng khắc cuối cùng cô cũng phải công nhận điều đó, không còn phải đấu tranh với bản thân về tình cảm thật của mình. Cô yêu ông, hối tiếc cho những gì ông đã đánh mất trong cuộc đời và cả tình yêu ông đã từ bỏ. Cô yêu ông hơn những gì cô từng nghĩ, từng phản ứng nỗ lực để từ bỏ tình cảm đấy và giống như mẹ cô đã cố gắng hết sức của bà để quên ông, cô vẫn yêu ông.
Cô ngờ rằng điều đó cũng có nghĩa cô sẽ yêu Marc suốt cả cuộc đời
Marc vẫn còn trong tâm trạng tồi tệ khi bước vào văn phòng buổi chiều đó. Anh thấy nóng mướt mồ hôi, mệt mỏi và muốn dùng tay xé toạc cái gì đó.
Karen đã chạy trốn khỏi anh
Buổi sáng nay anh đã nghĩ cô quá lo lắng, có lẽ còn hơi thẹn nữa và một chút bối rối. Biết rằng mình có rất ít thời gian và cơ hội, anh đã cố gắng khiến họ nhanh chóng thân mật hơn, hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng biết trước đó. Anh cố gắng khám phá cô nhiều nhất có thể và nỗ lực khiến cô không thể nào quên được nụ hôn của anh. Anh đã ra khỏi giường khi cô ngủ và tắm, dự định đánh thức cô dậy bằng những cái hôn, ôm cô trong lòng, cưng chiều cô, niếm láp cô, mang nụ cười đến với đôi mắt đen nháy đầy lo lắng kia-và rồi sẽ làm tình với cô lần nữa. Nhưng cô không ngủ chờ anh đến lúc đó. Thay vào đó, khi anh bước ra khỏi phòng tắm, cô đã đi rồi.
Cô hẳn phải chạy thẳng về khách sạn, đó là cách duy nhất để trốn anh. Ngay khi anh đến đó thì cô đã làm xong thủ tục trả phòng bằng điện thoại, và anh không thể xác định được cô đang ở đâu. Cô hẳn phải rất tốn công trốn anh và một người phục vụ đã may mắn nhớ ra là cô đang trên đường đến sân bay
Anh gọi đến sân bay để yêu cầu cô nghe điện thoại, nhưng cô không trả lời. Sau đó anh cảm thấy giận dữ thực sự, cô đã rất may mắn khi không để anh bắt được cô. Thay vào đó anh gọi về nhà và để lại lời nhắn; có lẽ đó không phải là điều thông minh khi mà anh đang cố gắng tỏ ra lịch sự để tán tỉnh cô, nhưng việc cô chạy trốn đã khiến anh điên tiết.
Văn phòng anh mát lạnh, hơi mát bao phủ làn da nhớp nháp mồ hôi của anh, khiến anh thư giãn hơn một chút. Anh cởi áo khoác, khoác lên vai, xắn tay áo và cảm thấy rùng mình vì lạnh. Anh cáu kỉnh vuốt tóc và ngồi vào ghế. Chúa ơi, anh ghét những kẻ giết trẻ con. Anh thà điều tra hàng trăm vụ án còn hơn phải tham gia điều tra một vụ giết trẻ em. Những thân hình mỏng manh và không được bảo vệ luôn ám ảnh anh, khiến anh khó chịu
Anh có một thi thể cậu bé 5 tuổi trong nhà xác, chết vì ngã cầu thang. Một tai nạn- đó là mẹ cậu nói thế. Nhưng chân đứa trẻ đầu những vết sẹo nhỏ, mờ. Mẹ cậu ta đó là do nốt muỗi đốt và những vết tím vàng trên da cậu được giải thích là do đi xe đạp bị ngã.
Người đàn bà đó đang rất sợ hãi. Bà ta ngồi dính chặt lấy cái bàn trong bếp, như thể sợ di chuyển. Chỉ một lần bà ta quay đầu là khi chồng bà ta nói gì đó, v à Mark nghĩ anh đã nhìn thấy một vết thâm đen trên cổ bà ta, ngay dưới cổ áo
Mark không cần tốn thời gian để hỏi tại sao bà ta lại sống với một tên bạo lực, hay sao một người mẹ lại tỏ ra yên lặng khi con mình bị giết. Anh đã là cớm đủ lâu để khiến mình không bị ngạc nhiên bởi bất cứ điều gì. Anh biết rõ sẽ phải cẩn trọng trong vụ án này, vì ông chồng có luật sư và sẽ biết có gì ẩn khuất đằng sau. Anh cũng là một luật sư hình sự, nghề giúp anh xác định đối thủ rõ hơn rất nhiều.
ME cần phải phát hiển ra những bằng chứng buộc tội khác như những vụ xung đột trước đây. Anh chắc chắn vết sẹo trên chân đứa trẻ là do bị điếu thuốc đang hút châm vào, chứ không phải vết muỗi đốt và báo cáo của anh chỉ ra những bằng chứng hợp lý. Marc chỉ hy vọng anh có thể có được nhân chứng trước khi tến khốn đó hoảng sợ, biết được vợ hắn có thể ra làm chứng chống lại hắn và giết bà ta.
Marc ngồi xuống kiểm tra hộp thư thoại và những mẩu giấy ghi lời nhắn để trên bàn. Hầu hết chúng là những biên bản, ghi nhớ báo cáo những gì anh yêu cầu.
Anh có rất nhiều mối quan hệ trong thành phố, rất nhiều kẻ chỉ điểm, những người sẵn sàng bán đứng đồng bọn còn hơn trở thành kẻ thù của anh. Hầu hết những thông tin nghe được có khi chỉ để tham khảo, nhưng đôi khi đó lại là những mảnh ghép quan trọng anh đang cần để hoàn thiện bức tranh về vụ án
Anh không hy vọng Karen sẽ gọi vì nội dung lời nhắn anh để lại cho cô. Xét một mặt nào đó, có khi lại là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, anh sẽ gọi cho cô và cố gắng tán tỉnh lại cô
Lời nhắn của cô khiến anh ngạc nhiên. Anh sững lại và ngồi im trên ghế, cau mày lắng nghe. Giọng cô nghe có vẻ sa sút “…em nghĩ, thôi không quan trọng. em đã hành động như một con ngốc và em xin lỗi"
Cô nghĩ….cái gì? Khốn kiếp, cô nghĩ quá nhiều, đó chính là vấn đề. Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau những lời đó. Người phụ nữ đó không biết thế nào là vui vẻ và thoải mái và cô phải đưa vai gánh trách nhiệm cho mọi thứ…."
“Khốn kiếp" anh làu bàu, vuốt mặt. Anh đáng nhẽ nên đoán ra cô đã thức dậy và chạy trốn vì cách hành xử hoang dại không trách nhiệm trong đêm đó. Anh đã rất cẩn thận không khiến cô hoảng sợ trước khi đưa cô vào giường. Cô không hề biết anh có ý định với cô không chỉ một đêm. Để cô một mình trên giường khi tắm là một sai lầm lớn.
Phản ứng hóa học trong những cuộc làm tình giữa họ nóng bỏng đến mức anh gần như nín thở. V à nó thậm chí còn hấp dẫn hơn ngay khi anh biết cô hầu như chẳng có kinh nghiệm gì. Không phải là không biết hoàn toàn, cô không phải là trinh nữ, nhưng cũng không….thường xuyên làm tình. Anh đoán cô kiểm soát bản năng tình dục của mình cũng chặt chẽ như khi kiểm soát cảm xúc. Nhưng đêm qua, cô đã thả lỏng kiểm soát và trở thành người đàn bà nóng bỏng nhất, ngọt ngào nhất anh từng biết. Anh đã không biết mình có thể hứng tình quá thường xuyên đến vậy, nhưng Chúa ơi, anh đâu có sự lựa chọn nào. Cô đang cần được yêu kinh khủng và anh đã đáp ứng cô nhiệt tình không kém.
Anh là người có kinh nghiệm và cuộc làm tình giữa họ trở nên thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì anh từng biết trước đó. Nhưng có vẻ với cô đêm qua không gì hơn là một đêm trác táng.
Anh với điện thoại gọi cho cô, rồi sau đó lại thôi. Cơn giận của anh đã hạ hỏa, nhưng anh vẫn còn giận và khả năng kiểm soát bản thân của anh đã bị sứt mẻ nhiều sau cái chết của cậu bé. Anh cần nói chuyện với cô càng sớm càng tốt, để cô không có thời gian mà “khẳng định" thêm cái luận điệu của mình, nhưng khả năng giữ bình tĩnh của anh lúc này hơi yếu. Anh muốn hét lên với cô và mắng cô lúc này thật không khôn ngoan. Cô sẽ còn chạy xa hơn và có lẽ sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Anh buộc mình tiếp tục đọc báo cáo từ các văn phòng khác, cho chiếc đĩa mềm vào ổ máy tính. Anh tạm ngưng lại khi nhìn thấy cảnh sát bang Mississippi báo cáo một xác người vừa tìm thấy tại nơi giáp ranh với Louisiana. Nạn nhân, một người đàn ông 57 tuổi, tên là Rick Medina bị bắn 2 phát bởi khẩu A.22; tiền và thẻ đã bị cướp
Có rất nhiều người bị bắn bởi khẩu .22, đó là khẩu súng ngắn phổ biến nhất. Nhưng bản năng mách bảo anh nên chú ý đến bản báo cáo này. Có lẽ nó cũng chẳng có gì, ngoài việc nạn nhân xêm xêm tuổi với cha của Karen và Mississippi cũng không xa đây.
Anh đang phải bận rộn điều tra cái chết của cậu bé 5 tuổi, và anh không có thời gian đào sâu vào mối liên hệ mỏng mảnh và có lẽ không tồn tại này. Tuy nhiên, anh không thể bỏ qua nó.
Anh tìm thấy Shannon đang đứng cạnh máy bán đồ tự động, tán tỉnh một cô thư ký “Này, Antonio"
Shannon quay người lại, đôi mắt đen của anh ta nhướn lên “Hẹn gặp lại em sau nhé" anh ta nói với người phụ nữ, vuốt tay cô “Chuyện gì thế?" anh hỏi, bước bên cạnh Marc
Marc đưa bản báo cáo cho anh ta “Tôi đang bận với vụ Gable…"
“Ồ, đúng rồi, vụ cậu bé đó. Thằng cha khốn kiếp đó đã giết con mình, phải không?"
“Phải, nhưng tôi đã có mọi bằng chứng và hắn sẽ đi đời. Cậu có thời gian kiểm tra vài việc giúp tôi không?"
“Được chứ" Shannon đọc bản báo cáo “Anh có điều gì với người tên Rick Medina này à?"
“Không, chỉ là phỏng đoán. Hãy xem cậu tìm ra mối liên hệ nào giữa Dexter Whitlaw và Rick Medina. Họ có cùng độ tuổi, có lẽ họ cùng ở trong quân đội với nhau. Nếu họ biết nhau thì thật trùng khớp khi cả hai người cùng lúc bị giết bởi khẩu A.22"
“Đó là một vết bắn ở khoảng cách dài"
“Đúng vậy" Marc đồng ý “chỉ kiểm tra xem liệu Medina có ở trong quân đội, có lẽ phục vụ đâu đó cùng thời điểm với Whitlaw. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cô tưới nước cho cây, bật máy giặt, rồi gọi đến bệnh viện “Judy, chào, Karen đây. Em đang ở nhà và có thể quay lại làm việc vào tối nay nếu chị cần"
“Nếu cần em ư?" giọng Judy Camliffe nhẹ nhõm “Maretta đã nghỉ vì đau họng suốt hai ngày nay và Ashley cũng vừa gọi đến xin nghỉ ốm hôm nay"
“Chuyện gì xảy ra với Ashley vậy?"
“Cúm. Khốn thật, phải, chị cần em. Vấn đề là sao em cần phải quay lại làm việc sớm thế? Dù sao thì chị cũng lo được tối nay nếu em cần nghỉ ngơi"
“Cảm ơn chị" Karen nói thật lòng. Judy đã phải chịu rất nhiều áp lực để giữ cho khoa của họ luôn được vận hành thông suốt với đội ngũ y tá nghỉ vì cúm nhiều hơn bao giờ hết, và bệnh viện thì có được miễn khỏi dịch đâu. Năm năm trước có tất cả 12 y tá làm ở Khoa hậu phẫu, 4 người/ca. Giờ thì chỉ còn 8 người và Judy phải phân công sao cho đủ 3 ca và mỗi y tá được nghỉ 2 ngày mỗi tuần. Đôi khi có những đêm chỉ có 1 y tá trực và điều hài hước là họ sẽ phải làm mỗi ca 12 tiếng liên tục “Nhưng em không sao, đám tang đã xong hôm qua rồi và em bay về nhà sáng nay"
“Thật sao? Chị tìm cáo phó nhưng không thấy"
Ông ấy được mai táng ở Louisiana. Em không thuê được máy bay chở ông ấy về đây, và một trong những thám tử điều tra đề nghị em nên an táng tạm thời cho ông ấy tại đó. Mẹ sẽ muốn họ được cạnh nhau, nhưng hiện tại bên cạnh mộ mẹ không còn chỗ, vì vậy em sẽ phải tìm một nơi khác cho họ…" giọng cô trầm xuống. Cô lơ đãng ngạc nhiên với chính mình. Cô thích Judy, coi chị ấy như bạn, nhưng cô thường không có thói quen kể về những vấn đề cá nhân, ngay cả với Piper, người bạn thân nhất. Nhưng nhắc đến Marc, dù chỉ gián tiếp cũng khiến cô khó lòng suy nghĩ mạch lạc; Tim cô đập mạnh, bụng cô quặn thắt, ngực cô săn lại và miệng cô ẩm ướt. Triệu chứng của tâm lý hoảng hốt và thỏa mãn khi họ cùng nằm với nhau, như thể cô vẫn còn ở với anh trong buổi sáng hôm đó.
“Chán thật" Judy nói “chị ghét phải hỏi nhưng em đã có bản copy của giấy chứng tử hoặc cáo phó trên báo chí New Orleans chưa? Em phải có một trong những giấy tờ đó mới được lĩnh lương trong những ngày em nghỉ"
“Em có bản copy của giấy chứng tử" Marc đã đưa nó cho cô. Cô không biết nó thường phải mất bao lâu, nhưng anh đã thuyết phục ai đó trong phòng pháp y xúc tiến nhanh thủ tục giấy tờ. Nhịp tim cô lại lỗi nhịp. Anh đã không hề phải mất công thuyết phục, tất cả những gì anh làm là yêu cầu, với giọng trầm ấm đó, và nếu thư ký là một phụ nữ thì anh sẽ luôn có được những gì mình muốn.
“Tốt. Đó là thứ tối thiểu. Em có chắc vẫn muốn đi làm ngay không?"
“Em chắc"
“Vậy thì chị chắc chắn cần em tối nay. Hãy đến vào giờ thường khi nhé"
Xong chuyện, Karen nhìn xung quanh kiếm việc để làm. Khi cô bước vào phòng khách, đèn báo hiệu tin nhắn vẫn nhấp nháy thu hút sự chú ý của cô. Cố tình bỏ qua nó, cô bước vào bếp, làm một chiếc sanwich, rồi làm những thứ cô hiếm khi có thời gian để làm: Cô ngồi xuống trước TV và đặt chân lên bàn. Cô bật kênh Discovery xem các cách trang trí nhà cửa. Vì căn hộ của cô được trang trí rất xấu- thậm chí cô còn chưa dỡ hết đồ ra- nên cô muốn xem chương trình này khi ăn.
Cô đã chạy trốn, đó là cách nói văn vẻ. Giống như kẻ hèn nhát nhất trên đời, cô đã trốn ra khỏi nhà khi Marc tắm. Bàn chân cô vẫn còn rát vì đã chạy chân trần qua ít nhất 9 tòa nhà để về đến khách sạn. Cô ném áo quần vào va ly, gọi phục vụ phòng, làm thủ tục thanh toán và cầu nguyện anh sẽ không đợi cô dưới sảnh. Cô không thể đối mặt với anh. Cô chưa bao giờ bối rối đến vậy. Tất nhiên, có khả năng anh cũng chẳng buồn quan tâm cô bỏ đi hay không, và anh có khi chỉ coi cô là người tình qua đường, nhưng cô không muốn cân nhắc đến khả năng đó.
Cô đi thang máy xuống tầng 1, rồi đặt hành lý hẳn xuống đất khi đi cầu thang chạy, vì vậy cô sẽ tránh được tình huống đâm sầm vào anh trên cầu thang. Cô muốn đi cửa bên của khách sạn và gọi ngay taxi
Cô đã may mắn. Anh không biết cô bay chuyến nào và anh cũng phải làm việc nữa. Tuy nhiên, khi loa phát thanh ở sân bay yêu cầu Karen Whitlaw ra nghe điện thoại, cô đã không làm theo, chỉ phòng khi anh thực ra ở sân bay thay vì đang làm việc
Cô không hề thở dài nhẹ nhõm khi máy bay đi ra đường băng. Không phải cô sợ Marc vẫn có thể dùng mánh khóe để chặn máy bay lại và mặt đối mặt với cô. Dù sao thì cô cũng không phải tội phạm, chỉ là người phụ nữ anh qua đêm trước đó.
Không phải việc ngủ cùng anh khiến cô bối rối, vấn đề là những gì họ đã làm cùng nhau khi không ngủ kìa
Cô không phải là người cả thẹn, đoan trang hay ngây thơ, nhưng không có gì giống như tối qua. Cô đã nghĩ mình là người cẩn trọng và có trách nhiệm, hai đức tính ngăn ngừa việc ngủ lang. Piper nói cô kén cá chọn canh và hoang tưởng. Dù đó là lời tâng bốc của hai đức tính kia nhưng kết quả vẫn như nhau. Cô chưa bao giờ, chưa bao giờ hành động coi thường bản thân và không suy nghĩ như đã làm tối qua. Bất cứ thứ gì Marc muốn làm với cô, cô đều để anh làm và anh đã làm rất nhiều. Để anh làm ư? Cô đã chủ động khuyến khích anh và thậm chí còn thỏa mãn hơn mọi lần trước đó. Cô giống như một con quỷ lên cơn.
Cô nhìn vô định vào chương trình ti vi đang chiếu đến đoạn hướng dẫn sơn tường. Chúa ơi, sao cô ngu ngốc đến thế? Có lẽ nếu cô có kinh nghiệm hơn, như có vẻ thế thì cô sẽ để anh đi.
Cô nhăn trán với trò chơi chữ, hai má nóng bừng. Thực sự là cô đã dễ dàng lao vào vòng tay anh. Cô bị quyến rũ bởi một bậc thầy về tán tỉnh. Anh không hề đi sai một bước nào.
Người phụ nữ vui vẻ trong TV đang hướng dẫn lăn sơn trên tường sao cho giống một bức tranh. Karen chán nản tắt ti vi. Cô chắc chắn không bao giờ sơn tường nhà mình với một quả bóng nhựa. Nói gì thì nói, làm sao cô có thể tập trung vào trang trí nhà cửa khi mà cô còn cả đống dự định cần làm
Không có lấy một điểm nào cứu vãn được lòng tự trọng của cô. Cô đã rất muốn anh và không thể xoa dịu lương tâm mình bằng những lời nói dối. Mặt khác, kỹ năng của anh thật tuyệt và ham muốn của cô mỗi lúc một tăng.
Cô ngả đầu trên ghế sofa, nhìn chăm chăm vào trần nhà màu trắng. Trần nhà Marc rất cao, với mái vòm và khung cửa ở mọi nơi
Cô lắc mạnh đầu. Khốn kiếp. Cô không muốn nghĩ về anh.
Nói gì thì nói, sao cô có thể dừng nghĩ về anh khi mà tim cô vẫn còn đập mạnh? Nếu bất kỳ ai trong số bạn bè cô ở bệnh viện có kể rằng họ đã làm tình rất nhiều lần trong đêm với một người đàn ông thì Karen hẳn sẽ không tin. Well, giờ thì cô biết thực sự có những người đàn ông có thể thực hiện điều đó thường xuyên. Cô cảm thấy thô ráp và ẩm ướt giữa hai đùi, bằng chứng rõ ràng về đêm hoan lạc đánh tan mọi nghi ngờ trong cô.
Nghĩ lại thì cô đã hiểu cách anh dẫn dắt cô, chắc chắn và không hề dừng lại, dẫn thẳng cô vào giường anh. Dù sao thì nhận thức muộn mằn cũng chẳng đáng gì nữa. Lúc này đây, cô thậm chí không hề cảm thấy có chút ấm lòng. Biết cách tận dụng lợi thế nhanh và hoàn cảnh huyền hoặc, anh nhanh chóng tạo dựng lên mối quan hệ thân mật giữa họ, rồi làm chủ nó. Đó là người đàn ông biết sử dụng những gì mình có
Anh đã quyến rũ cô từ hôm trước. Những hiểu biết sơ sài của cô về anh cũng trở thành nhân tố quyến rũ. Cô đã được học về tình dục con người, biết về các dấu hiệu nhưng cô vẫn không để ý đến chúng, chỉ bây giờ khi hồi tưởng lại cô mới thấy mọi chuyện rõ như ban ngày.
Đầu tiên là mối quan tâm, lo lắng xem tâm trạng cô thế nào, những đụng chạm được che dấu dưới biểu hiện quan tâm. Cô nhớ tay anh nắm trên vai cô, xoa lưng cô, vòng qua eo cô. Anh đã chiếm được lòng tin của cô, dẫn cô đến thái độ chấp nhận sự đụng chạm của anh mà không để ý đến tư tưởng tình dục trong đó, và rồi khuấy động cảm giác của cô chạm đến điểm mà không thể gọi tên khi họ làm tình.
Và ngày hôm qua…ồ, ngày hôm qua. Cô nhớ cách anh đặt tay lên sau cổ cô khi cô khóc, sao hành động gợi tình đó lại bị cô bỏ qua, nhưng lúc đó cô chỉ cảm nhận được sự thoải mái. Rồi sau đó cô thấy tay anh thường xuyên để lên đó và lại cảm thấy…phải rồi.
Anh thậm chí vẫn còn biết cách nói với cô cởi từng phần quần áo, với logic hoàn hảo, và cô cảm thấy vô cùng thư giãn khi để anh làm thế. Anh đã không thể chuẩn bị khi gần như xé toạc quần cô, nhưng đã nhanh chóng lấy lại lợi thế. Chỉ có chiếc quần của cô, đôi giày của cô…còn lại tất cả đều quá tình cờ, quá thoải mái và từng bước từng bước cô lột hết quần áo của mình.
Anh thậm chí còn dùng rượu để khiến cô dễ mềm lòng hơn, dù cô không thể dùng lý do này để biện hộ cho bản thân. Cô không hề say. Anh cũng thấy điều đó, giúp cô ăn uống một cách thận trọng, không đưa cho cô bất kỳ lý do nào để sau này có thể biện hộ cho bản thân hoặc đổ lỗi cho anh. Cô không bị say rượu, nhưng rõ ràng rượu và sự chăm sóc của anh, những đụng chạm của anh khiến cô trở nên ham muốn hơn. Cô nhớ đến bàn chân trần thô ráp của anh đụng vào cô khi họ nhảy, ngón chân của cô đã cong lên và nụ nhỏ của cô săn lại.
Còn gì có thể lãng mạn hơn làm tình nóng bỏng và khiêu vũ slow trên một ban công ở New Orleans trong đêm mưa mùa hè? Rồi cô hoàn toàn trong vòng tay anh, đắm chìm trong những lời thì thầm của anh, khiến cô bị khuấy động đến mức người như phát sốt và thậm chí không hề nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Cô nhớ sự đụng chạm giữa hai bàn chân khi họ nhảy đã khiến anh cương cứng đến thế nào và giờ đây cô biết rằng đó không phải tình cờ. Anh đã chọc ghẹo cô bằng hành động đó, khiến cô không để ý đến những sự đụng chạm thoải mái khác, khiến cô cảm thấy mọi thứ vẫn như tình cờ trong khi khơi gợi ham muốn nơi cô
Anh đã rất cẩn thận với mỗi hành động đụng chạm, dẫn dắt cô, đưa cô đến điểm cô không chỉ chấp nhận làm tình với anh mà còn hưởng ứng nhiệt tình. Anh đã không hề sai lầm một bước nào, không hề vồ lấy ngực cô, thọc tay vào đùi cô hay có những hành động khiến cô chạy trốn. Cô không biết tại sao khi tay anh ở dưới cô lại không hề rung lên tiếng cảnh báo trong mình, hệ thống cảnh báo của cô hoàn toàn tắt điện trước anh. Có lẽ cô đã đi quá xa để quay lại. Anh đã bỏ qua những ve vuốt thông thường, ngoại trừ những nụ hôn tuyệt vời đó. Khi anh hôn, anh đơn giản kéo váy cô lên và khiến cô cảm nhận, ngoại trừ việc cả ngày hôm đó anh đã chơi trò ve vuốt sẵn rồi và cô đã hơn cả sẵn sàng cho anh, lên đến đỉnh cao khoái cảm với một tốc độ nhanh sững sờ.
Ký ức khiến khuôn mặt cô nóng bừng, hơi thở của cô gấp rút. Khốn kiếp. Một đêm với anh đã biến cô trở thành một cô nàng sexy rõ ràng. Cô muốn anh. Ngay cả bây giờ.
Chuyện người đàn ông biết nhiều về làm tình hơn phụ nữ là thường. Anh chắc chắn biết cách bảo đảm cho chính mình, và cho cả cô nữa khi mặc áo mưa ngay cả trước khi mời cô nhảy. Cô đáng lẽ nên vui mừng vì điều đó, ít nhất là như vậy, vì cô đã đi quá xa đến mức không hề nghĩ đến các phương pháp bảo vệ mình, và cô là một y tá- thề có chúa. Cô đã không hề nghĩ đến chuyện có thể mang thai hay lây bệnh, mà chỉ nghĩ đến cách đáp ứng các nhu cầu đòi hỏi của bản thân.
Anh chắc chắn đã phá hủy các nguyên tắc sống của cô, vì cô luôn nghĩ những ai than phiền rằng cảm xúc của mình đang bị phóng đại tức là đang gia nhập CLB ngu ngốc và nông nổi. Giờ thì cô là thành viên mới nhất của cái CLB đó đây.
Thật hay ho cho cái tính cẩn thận và kiểm soát bản thân vốn được bạn bè tán dương. Marc Chastain thậm chí còn chưa đặt tay lên cô. À, bây giờ thì anh đã, và giờ cô biết bằng cô không hề cẩn thận và kiểm soát bản thân được với anh.
Sự ngu ngốc trong thái độ cư xử của cô có rất nhiều mức, đến mức cô hầu như không thể tin được những gì mình đã làm. Cô đã đi thẳng từ mộ cha đến giường của một người lạ. Cô không hề nghĩ mình có thể làm điều đó với một người đàn ông chỉ quen có vài ngày. Cô đã không nghĩ mình có thể làm được mọi việc trong vài ngày mà không có sự giúp đỡ của Marc, nhưng dù sao thì anh vẫn là một người lạ. Cô không biết bất cứ chuyện gì về anh ngoại trừ việc anh là cảnh sát, thực ra anh có thể cám dỗ cả tượng đá và anh khiến đầu cô kín đặc
Suy nghĩ lại mọi chuyện, phân tích tỷ mỷ không hề khiến cô cảm thấy tốt hơn, ngược lại nó khiến cô muốn khóc.
Nếu cô nghĩ ra anh định tán tỉnh cô ngay từ lúc đầu, ngạc nhiên cô nhận ra rằng mình vẫn sẽ ngủ với anh, vẫn xấu hổ bởi tính bất cẩn của mình, nhưng cô sẽ không chạy trốn như một con thỏ đang sợ hãi như thế. Nhưng thực ra anh đã không hề tán tỉnh cô, anh cũng đã tỏ ra không thích cô lúc đầu. Tỉnh dậy trong cái lạnh buổi sớm, dính chặt lấy tấm đệm trong vòng tay anh, tất cả những gì cô có thể nhớ là khi họ gặp nhau lần đầu tiên, và cô biết mình đã không lầm. Vậy thì, nếu anh ghét cô đến vậy, tại sao anh ngay lập tức lại thể hiện những hành động quyến rũ cô? Chính giả thuyết khủng khiếp mà cô cho là đúng đã khiến cô chạy trốn
Có lẽ anh chỉ lịch sự hơn là dễ thương. Có lẽ anh làm tình với cô chỉ là tình cờ, khi cơ hội đến tay. Có lẽ thế. Cô không tin điều đó. Chỉ vì một lý do duy nhất, anh đã không phó mặc mình cho số phận, không hề quên mặc áo mưa. Anh đã sắp đặt để đưa cô lao vào vòng tay anh dễ dàng đến lố bịch. Những hành động của anh chứng tỏ anh đã rất thận trọng không khiến cô cảm thấy bị đe dọa và tổn thương
Vậy còn thái độ không thích của anh đối với cô ban đầu, sẽ thế nào nếu toàn bộ chiến dịch tán tỉnh này là nhằm mục đích hạ nhục cô? Điều khiển cô, sử dụng cô rồi bước ra khỏi đời cô.
Một trong những bác sỹ nội trú ở bệnh viện đã từng nói điều gì đó tương tự thế này với cô, sau khi cô từ chối lời mời đi chơi của anh ta lần thứ 3 “Sẽ có một ngày có gã nào đó tụt được quần em" anh ta nhếch mép “và khi hắn có được em và rũ bỏ, em sẽ thấy em không tốt gì hơn chúng tôi đâu"
Cô không thấy có “gã nào đó" có thể lừa giỏi hơn Marc Chastain
Cô nhăn mặt, ước gì mình đừng nghĩ về những trò bẩn thỉu đó
Giờ thì cô còn nghĩ đến những khả năng xấu hơn. Sẽ thế nào nếu hành động của anh xuất phát từ lòng thương hại?
Cô rên rỉ, nhắm mắt. Tuyệt thật. Quá tuyệt. Cô chính là kẻ đáng thương nhất trên đời, một kẻ đang cần đến lòng khoan dung
Karen ôm đầu và nhìn ánh đèn nhấp nháy trên hộp thư thoại. Cô không phải nghe thư nhắn; cô có thể đi đến đó và tắt nó. Cô sẽ không phải nghe giọng nói trầm khàn đó lần nữa hoặc tồi tệ hơn, không được nghe nó nữa. Có lẽ anh chỉ nói “khốn kiếp" và bước đi và chẳng có tin nhắn nào để lại cho cô cả.
“Khốn kiếp" cô nói to “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!" Có nghĩ lại thì cũng chẳng giúp được gì. Cô phải đối mặt với sự thật rằng cô đang cố gắng một cách khó khăn để không phải nghĩ đến anh, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về anh. Cô đã đi xa hơn cả điều ngu xuẩn là ngủ với anh; có khi chỉ trong 3 ngày qua cô đã yêu anh mất rồi.
Cô đã thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là do anh sẵn sàng giúp đỡ trong lúc cô thực sự cần, nhưng trái tim cô đập thình thịch mỗi khi cô nhìn anh. Cô đã nói với bản thân rằng đó chỉ là do giọng nói hấp dẫn đầy nam tính của anh đã hấp dẫn cô. Cô đã tự nói với bản thân rất nhiều điều, nhưng sự thực là bên trong con người cô đã khuấy động ngay lần đầu tiên họ gặp nhau. Hãy cứ gọi nó là phản ứng hóa học, hay phản ứng sinh lý cũng được-khốn kiếp, hãy cứ gọi nó là bị bỏ bùa mê đi-vì bất kỳ nguyên nhân nào đi chăng nữa thì cô cũng cứ bị hút về anh như nam châm, và mọi thứ anh làm sau đó chỉ khiến ham muốn của cô thêm dữ dội
Sao cô có thể không yêu anh chứ? Anh đã cho cô ăn, khiến cô tan chảy bằng chính thân thể mình, sưởi ấm cô, thực hiện những hành động đơn giản thậm chí nguyên thủy, những thứ mà một người đàn ông có thể làm với một người đàn bà được anh ta chọn khi muốn chui vào chăn cùng cô. Điều buồn cười là nó luôn hiệu quả.
Trong một lúc cô bỗng không thể hiểu rõ được mọi điều khi mà cảm xúc ban đầu của cô đã kết tinh thành thứ gì đó nghiêm túc hơn, nhưng bất kể thế nào, nó cũng không thể so sánh với những gì cô đang cảm nhận lúc này. Nó rất thật, rất mạnh mẽ và khiến cô kinh hãi- và nó cũng thật đau đớn.
Nếu tất cả những gì anh muốn chỉ là tình dục trong đêm mưa đó khi anh đáng lẽ không nên ga lăng và lịch sự đến thế, cô tức giận nghĩ, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mắt cô. Và nếu anh ghét cô nhiều đến mức anh từng bước thận trọng khiến cô quan tâm đến anh, thì nỗi đau của cô thậm chí còn sâu hơn.
Cô không biết nên làm gì. Cô không có kinh nghiệm đối phó với những tình huống kiểu này. Cô chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào trước dó, chưa bao giờ cho phép mình tiến gần đến mức yêu một ai. Điều hài hước là cô chỉ vừa quyết định sẽ cho một ai đó cơ hội đến với cô và ngay sau đó Marc nằm trong tầm ngắm và đưa cô lên giường, khá lãng mạn.
Cô đáng lẽ nên ở lại và đối mặt với anh. Đó có lẽ sẽ là hành động thông minh và lý trí, chỉ làm rõ vấn đề như những người lớn –không chơi trò chơi, chỉ nói chuyện trung thực và thẳng thắn,
Well, đã quá muộn để hành động giống như người trưởng thành rồi. Ít nhất lúc này cô có thể làm là xin lỗi về thái độ cư xử của cô và để anh lo lắng về chính vấn đề của mình.
Ánh đèn nhấp nháy của hộp thư thoại khiến cô muốn điên lên. Cất tiếng rủa, những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra khỏi mắt, cô với tay lấy chiếc máy và bấm nút bật
Có tiếng bíp, rồi một tin nhắn quảng cáo mời cô mua máy giặt, thêm 3 tin nhắn vớ vẩn và một tin nhắn từ Piper “Chúa ơi, Karen, mình rất tiếc về chuyện bố cậu. Sao cậu không gọi điện?" Tin nhắn tiếp theo là từ người bán hàng bán sàn gỗ, rồi một tin nhắn bỏ qua, rồi cuối cùng đến một giọng trầm đang giận dữ “Chúa ơi, Karen.." anh dừng lại, rồi anh lại nói như thể anh đang rít lên “Em đang làm cái gì vậy hả? Chạy trốn như thế này à? Gọi cho anh ngay khi em về nhà, bằng không thề có Chúa anh sẽ…."
Cô không nghe được phần còn lại của lời đe dọa, vì anh đã dập mạnh điện thoại. Đầu gối cô muốn khuỵ xuống và cô phải dựa vào góc bàn để đứng vững.Không hề có bất cứ âm sắc dịu dàng nào trong giọng nói của anh, tât cả những gì cô có thể nghe được là cơn thịnh nộ sấm sét. Sức mạnh trong giọng nói khiến cô phải lùi lại. Cô đã không nghĩ đến việc anh nổi cơn giận dữ. Cáu kỉnh thì có thể, nhưng cô đã hy vọng cuộc gọi của anh sẽ có những từ kiểu như “Em khỏe không? Chạy trốn như vậy là không cần thiết". Cô đã hy vọng anh anh gọi tới để kiểm tra xem cô có ổn không, không gì hơn, và sự ôn hòa trong giọng nói của anh sẽ khiến cô cảm thấy hèn nhát hơn vì chạy trốn.
Cô chưa bao giờ nghe thấy những lời giận dữ của anh trước đó. Cô không ngây thơ đến mức nghĩ anh không bao giờ chửi thề. Cô đã nghe anh chửi thề rồi, dù lúc đó anh đang nói tiếng Pháp. Dù sao thì anh cũng là cảnh sát và dưới vẻ ngoài dễ thương là sự thô ráp mà nếu trong hoàn cảnh bình thường thì cô sẽ tránh anh càng xa càng tốt. Cha cô cũng là một người đàn ông thô ráp. Nhưng cô cần Marc, và cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn thế khi ở cùng anh. Không phải vì khẩu súng lúc nào cũng giắt ở thắt lưng anh, mà ở chính bản thân con người anh, to lớn và tự chủ, với đôi mắt sắc sảo. Anh thô ráp, đúng vậy, và cô không nghi ngờ gì việc anh sẽ thực hiện lời đe dọa nếu tình huống buộc phải thế.
Dù sao thì với cô anh cũng là một quý ông. Lịch sự, nhã nhặn. Tất nhiên anh cũng sử dụng những từ kích thích cô khi làm tình. Cô nhắm mắt nhớ lại vài điều anh nói và làm. Bụng cô quặn thắt và hơi nóng tuôn trào, khiến cô xoắn vặn chân vào nhau. Cô tan chảy và rên rỉ thành tiếng.
Giống như lần đầu tiên nghe tiếng anh ở lần gọi trước, cô tua lại băng và bấm lại tin nhắn của anh. Cô khẽ nhăn mặt khi sức nặng trong âm điệu của anh thốc thẳng vào tai cô. Cô đã chạy trốn như thể anh là tên hãm hiếp, sỉ nhục anh sau những gì anh làm để giúp cô ra khỏi rắc rối, bất kể quan điểm cá nhân của anh về cô là gì. Là một cảnh sát, anh cũng có thể cố gắng bắt cô, để bảo đảm không có gì sai lầm ở đây cả. Cô thậm chí còn không thèm lịch sự trả lời tin nhắn của anh. Chẳng trách sao anh giận dữ. Cô cũng giận chính bản thân mình. Phải, cô đã phải trải qua những ngày kinh khủng, một năm kinh khủng, nhưng đó không phải là lý do biện hộ cho hành động của cô. Nói gì thì nói, cô không thể biện hộ cho bản thân mình.
Cô nhấc điện thoại lên, quay số trước khi có thể làm điều gì dại dột như là trốn tiếp.
“Đây là Chastain. Hãy để lại lời nhắn"
Hộp thư thoại. Khốn kiếp, lại hộp thư thoại. Karen nghiến chặt răng. Anh cần một lời xin lỗi từ chính bản thân cô, cần phải trực tiếp được chửi cô, nhưng cô có thể phải mất cả ngày để gọi điện đến văn phòng anh để được gặp trực tiếp. “Đây là Karen. Em đang ở nhà. Em xin lỗi vì đã chạy trốn khỏi anh sáng nay. Nó thật trẻ con và em…em không có bất kỳ lời nào có thể biện hộ cho hành động đó. Em nghĩ…thôi, không có gì. Em đã hành động như một đứa ngốc và em xin lỗi"
Không còn biết nói gì hơn, cô cắn chặt môi và gác máy.Cô cảm thấy lạnh ngắt trong lòng. Có lẽ anh sẽ gọi để nói rằng cô là một đứa ngốc, nhưng có vẻ như cô sẽ không bao giờ thấy được từ đó thoát ra từ môi anh.
Trong cơn bốc đồng, cô rút băng cát sét ra khỏi hộp thư thoại và ném nó vào ngăn kéo. Ngay cả nếu anh có mắng cô trên băng thì ít nhất cô cũng được nghe giọng anh. Cô có thể nghe nó thường xuyên để nhận ra mình đã ngốc nghếch đến mức nào.
Cô đặt cuộn băng mới vào hộp thư thoại, rồi lảo đảo đứng dậy. Cô có thể ngồi chờ điện thoại reo hoặc nên đi phơi quần áo, làm điều gì đó và cố gắng ngủ. Cô hầu như không ngủ được trong tối qua và cô cũng không ngủ được nhiều trong đêm trước đó. Marc đã bước vào giấc mơ của cô, và trong cô trong hầu hết các đêm.
Cô nhắm mắt, hít thở sâu để ký ức trào qua. Bất kể thế nào đó cũng là một đêm đáng nhớ. Cô hối tiếc rất nhiều về những chuyện đã xảy ra, nhưng cô cũng đã trải qua những giờ phút tuyệt vời. Marc đã cho cô biết đến những khoái lạc mà cô chưa bao giờ biết đến và nó không có gì đáng phải hối tiếc.
Và cô đã yêu. Cô, người đã nghĩ sẽ khóa tim mình sau khi chứng kiến những gì xảy ra với mẹ, đã thấy rằng thực ra cô không hề khóa gì cả. Bất kể chuyện gì xảy ra, cô vẫn yêu cha. Đây chính là khoảng khắc cuối cùng cô cũng phải công nhận điều đó, không còn phải đấu tranh với bản thân về tình cảm thật của mình. Cô yêu ông, hối tiếc cho những gì ông đã đánh mất trong cuộc đời và cả tình yêu ông đã từ bỏ. Cô yêu ông hơn những gì cô từng nghĩ, từng phản ứng nỗ lực để từ bỏ tình cảm đấy và giống như mẹ cô đã cố gắng hết sức của bà để quên ông, cô vẫn yêu ông.
Cô ngờ rằng điều đó cũng có nghĩa cô sẽ yêu Marc suốt cả cuộc đời
Marc vẫn còn trong tâm trạng tồi tệ khi bước vào văn phòng buổi chiều đó. Anh thấy nóng mướt mồ hôi, mệt mỏi và muốn dùng tay xé toạc cái gì đó.
Karen đã chạy trốn khỏi anh
Buổi sáng nay anh đã nghĩ cô quá lo lắng, có lẽ còn hơi thẹn nữa và một chút bối rối. Biết rằng mình có rất ít thời gian và cơ hội, anh đã cố gắng khiến họ nhanh chóng thân mật hơn, hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng biết trước đó. Anh cố gắng khám phá cô nhiều nhất có thể và nỗ lực khiến cô không thể nào quên được nụ hôn của anh. Anh đã ra khỏi giường khi cô ngủ và tắm, dự định đánh thức cô dậy bằng những cái hôn, ôm cô trong lòng, cưng chiều cô, niếm láp cô, mang nụ cười đến với đôi mắt đen nháy đầy lo lắng kia-và rồi sẽ làm tình với cô lần nữa. Nhưng cô không ngủ chờ anh đến lúc đó. Thay vào đó, khi anh bước ra khỏi phòng tắm, cô đã đi rồi.
Cô hẳn phải chạy thẳng về khách sạn, đó là cách duy nhất để trốn anh. Ngay khi anh đến đó thì cô đã làm xong thủ tục trả phòng bằng điện thoại, và anh không thể xác định được cô đang ở đâu. Cô hẳn phải rất tốn công trốn anh và một người phục vụ đã may mắn nhớ ra là cô đang trên đường đến sân bay
Anh gọi đến sân bay để yêu cầu cô nghe điện thoại, nhưng cô không trả lời. Sau đó anh cảm thấy giận dữ thực sự, cô đã rất may mắn khi không để anh bắt được cô. Thay vào đó anh gọi về nhà và để lại lời nhắn; có lẽ đó không phải là điều thông minh khi mà anh đang cố gắng tỏ ra lịch sự để tán tỉnh cô, nhưng việc cô chạy trốn đã khiến anh điên tiết.
Văn phòng anh mát lạnh, hơi mát bao phủ làn da nhớp nháp mồ hôi của anh, khiến anh thư giãn hơn một chút. Anh cởi áo khoác, khoác lên vai, xắn tay áo và cảm thấy rùng mình vì lạnh. Anh cáu kỉnh vuốt tóc và ngồi vào ghế. Chúa ơi, anh ghét những kẻ giết trẻ con. Anh thà điều tra hàng trăm vụ án còn hơn phải tham gia điều tra một vụ giết trẻ em. Những thân hình mỏng manh và không được bảo vệ luôn ám ảnh anh, khiến anh khó chịu
Anh có một thi thể cậu bé 5 tuổi trong nhà xác, chết vì ngã cầu thang. Một tai nạn- đó là mẹ cậu nói thế. Nhưng chân đứa trẻ đầu những vết sẹo nhỏ, mờ. Mẹ cậu ta đó là do nốt muỗi đốt và những vết tím vàng trên da cậu được giải thích là do đi xe đạp bị ngã.
Người đàn bà đó đang rất sợ hãi. Bà ta ngồi dính chặt lấy cái bàn trong bếp, như thể sợ di chuyển. Chỉ một lần bà ta quay đầu là khi chồng bà ta nói gì đó, v à Mark nghĩ anh đã nhìn thấy một vết thâm đen trên cổ bà ta, ngay dưới cổ áo
Mark không cần tốn thời gian để hỏi tại sao bà ta lại sống với một tên bạo lực, hay sao một người mẹ lại tỏ ra yên lặng khi con mình bị giết. Anh đã là cớm đủ lâu để khiến mình không bị ngạc nhiên bởi bất cứ điều gì. Anh biết rõ sẽ phải cẩn trọng trong vụ án này, vì ông chồng có luật sư và sẽ biết có gì ẩn khuất đằng sau. Anh cũng là một luật sư hình sự, nghề giúp anh xác định đối thủ rõ hơn rất nhiều.
ME cần phải phát hiển ra những bằng chứng buộc tội khác như những vụ xung đột trước đây. Anh chắc chắn vết sẹo trên chân đứa trẻ là do bị điếu thuốc đang hút châm vào, chứ không phải vết muỗi đốt và báo cáo của anh chỉ ra những bằng chứng hợp lý. Marc chỉ hy vọng anh có thể có được nhân chứng trước khi tến khốn đó hoảng sợ, biết được vợ hắn có thể ra làm chứng chống lại hắn và giết bà ta.
Marc ngồi xuống kiểm tra hộp thư thoại và những mẩu giấy ghi lời nhắn để trên bàn. Hầu hết chúng là những biên bản, ghi nhớ báo cáo những gì anh yêu cầu.
Anh có rất nhiều mối quan hệ trong thành phố, rất nhiều kẻ chỉ điểm, những người sẵn sàng bán đứng đồng bọn còn hơn trở thành kẻ thù của anh. Hầu hết những thông tin nghe được có khi chỉ để tham khảo, nhưng đôi khi đó lại là những mảnh ghép quan trọng anh đang cần để hoàn thiện bức tranh về vụ án
Anh không hy vọng Karen sẽ gọi vì nội dung lời nhắn anh để lại cho cô. Xét một mặt nào đó, có khi lại là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, anh sẽ gọi cho cô và cố gắng tán tỉnh lại cô
Lời nhắn của cô khiến anh ngạc nhiên. Anh sững lại và ngồi im trên ghế, cau mày lắng nghe. Giọng cô nghe có vẻ sa sút “…em nghĩ, thôi không quan trọng. em đã hành động như một con ngốc và em xin lỗi"
Cô nghĩ….cái gì? Khốn kiếp, cô nghĩ quá nhiều, đó chính là vấn đề. Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau những lời đó. Người phụ nữ đó không biết thế nào là vui vẻ và thoải mái và cô phải đưa vai gánh trách nhiệm cho mọi thứ…."
“Khốn kiếp" anh làu bàu, vuốt mặt. Anh đáng nhẽ nên đoán ra cô đã thức dậy và chạy trốn vì cách hành xử hoang dại không trách nhiệm trong đêm đó. Anh đã rất cẩn thận không khiến cô hoảng sợ trước khi đưa cô vào giường. Cô không hề biết anh có ý định với cô không chỉ một đêm. Để cô một mình trên giường khi tắm là một sai lầm lớn.
Phản ứng hóa học trong những cuộc làm tình giữa họ nóng bỏng đến mức anh gần như nín thở. V à nó thậm chí còn hấp dẫn hơn ngay khi anh biết cô hầu như chẳng có kinh nghiệm gì. Không phải là không biết hoàn toàn, cô không phải là trinh nữ, nhưng cũng không….thường xuyên làm tình. Anh đoán cô kiểm soát bản năng tình dục của mình cũng chặt chẽ như khi kiểm soát cảm xúc. Nhưng đêm qua, cô đã thả lỏng kiểm soát và trở thành người đàn bà nóng bỏng nhất, ngọt ngào nhất anh từng biết. Anh đã không biết mình có thể hứng tình quá thường xuyên đến vậy, nhưng Chúa ơi, anh đâu có sự lựa chọn nào. Cô đang cần được yêu kinh khủng và anh đã đáp ứng cô nhiệt tình không kém.
Anh là người có kinh nghiệm và cuộc làm tình giữa họ trở nên thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì anh từng biết trước đó. Nhưng có vẻ với cô đêm qua không gì hơn là một đêm trác táng.
Anh với điện thoại gọi cho cô, rồi sau đó lại thôi. Cơn giận của anh đã hạ hỏa, nhưng anh vẫn còn giận và khả năng kiểm soát bản thân của anh đã bị sứt mẻ nhiều sau cái chết của cậu bé. Anh cần nói chuyện với cô càng sớm càng tốt, để cô không có thời gian mà “khẳng định" thêm cái luận điệu của mình, nhưng khả năng giữ bình tĩnh của anh lúc này hơi yếu. Anh muốn hét lên với cô và mắng cô lúc này thật không khôn ngoan. Cô sẽ còn chạy xa hơn và có lẽ sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Anh buộc mình tiếp tục đọc báo cáo từ các văn phòng khác, cho chiếc đĩa mềm vào ổ máy tính. Anh tạm ngưng lại khi nhìn thấy cảnh sát bang Mississippi báo cáo một xác người vừa tìm thấy tại nơi giáp ranh với Louisiana. Nạn nhân, một người đàn ông 57 tuổi, tên là Rick Medina bị bắn 2 phát bởi khẩu A.22; tiền và thẻ đã bị cướp
Có rất nhiều người bị bắn bởi khẩu .22, đó là khẩu súng ngắn phổ biến nhất. Nhưng bản năng mách bảo anh nên chú ý đến bản báo cáo này. Có lẽ nó cũng chẳng có gì, ngoài việc nạn nhân xêm xêm tuổi với cha của Karen và Mississippi cũng không xa đây.
Anh đang phải bận rộn điều tra cái chết của cậu bé 5 tuổi, và anh không có thời gian đào sâu vào mối liên hệ mỏng mảnh và có lẽ không tồn tại này. Tuy nhiên, anh không thể bỏ qua nó.
Anh tìm thấy Shannon đang đứng cạnh máy bán đồ tự động, tán tỉnh một cô thư ký “Này, Antonio"
Shannon quay người lại, đôi mắt đen của anh ta nhướn lên “Hẹn gặp lại em sau nhé" anh ta nói với người phụ nữ, vuốt tay cô “Chuyện gì thế?" anh hỏi, bước bên cạnh Marc
Marc đưa bản báo cáo cho anh ta “Tôi đang bận với vụ Gable…"
“Ồ, đúng rồi, vụ cậu bé đó. Thằng cha khốn kiếp đó đã giết con mình, phải không?"
“Phải, nhưng tôi đã có mọi bằng chứng và hắn sẽ đi đời. Cậu có thời gian kiểm tra vài việc giúp tôi không?"
“Được chứ" Shannon đọc bản báo cáo “Anh có điều gì với người tên Rick Medina này à?"
“Không, chỉ là phỏng đoán. Hãy xem cậu tìm ra mối liên hệ nào giữa Dexter Whitlaw và Rick Medina. Họ có cùng độ tuổi, có lẽ họ cùng ở trong quân đội với nhau. Nếu họ biết nhau thì thật trùng khớp khi cả hai người cùng lúc bị giết bởi khẩu A.22"
“Đó là một vết bắn ở khoảng cách dài"
“Đúng vậy" Marc đồng ý “chỉ kiểm tra xem liệu Medina có ở trong quân đội, có lẽ phục vụ đâu đó cùng thời điểm với Whitlaw. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?"
Tác giả :
Linda Howard