Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống
Chương 55
"Bảo Châu, ta xem bệnh về rồi đây."
Khi Ngải Thiên đeo rương thuốc về nhà, Triệu Bảo Châu của chúng ta vẫn đang ngẩn người.
Nghe tiếng Ngải Thiên cũng không trả lời mà loay hoay cặm cụi bên bếp lò.
Ngải Thiên gọi không ai trả lời nên vào bếp tìm. Vừa bước qua cửa đã thấy Triệu Bảo Châu phụng phịu xào rau, hắn đặt đồ xuống đi rửa tay, lúc đi qua người ta vẫn chẳng thèm nói chuyện với hắn.
"Bảo Châu? Sao làm ngơ ta vậy, không vui à?"
Hắn mặt dày mày dạn chồm tới ôm người ta, Triệu Bảo Châu không tránh thoát, suýt nữa còn làm rơi nồi.
"Đều là chuyện tốt ngươi làm đấy!" Triệu Bảo Châu tức giận đỏ mặt tới mang tai, chỉ muốn giẫm chân Ngải Thiên, "Đã bảo ngươi đừng để lại dấu vết mà ngươi cứ để đầy ra."
Nhớ lại những lời trêu chọc chiều nay, Triệu Bảo Châu lập tức nói năng lộn xộn.
"Buổi chiều ta giặt đồ ở bờ sông với đám Phương ca nhi, tay áo xắn lên bị người ta thấy......"
Y duỗi hai cánh tay trước mặt Ngải Thiên, Ngải Thiên hiểu ý vén tay áo lên, chỉ thấy cánh tay trắng nõn như ngó sen của Triệu Bảo Châu lấm tấm đầy chấm xanh đỏ, quả là cực kỳ tàn ác.
Triệu Bảo Châu vừa nhớ tới chuyện lúc chiều thì vừa tức vừa xấu hổ, cảm thấy mình không còn mặt mũi làm người nữa.
"Người khác cười ta, ta đành liều mạng chống chế nói là bị rệp cắn!"
Ngải Thiên dỗ dành y.
"Có phải rệp đâu mà."
Hắn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của y hôn một cái.
"Đừng làm cháy đồ ăn của ta!"
Kết quả lại bị Bảo Châu mắng.
"Ngươi phiền quá à! Ra chuồng bò ngủ một mình đi!"
Khi Ngải Thiên đeo rương thuốc về nhà, Triệu Bảo Châu của chúng ta vẫn đang ngẩn người.
Nghe tiếng Ngải Thiên cũng không trả lời mà loay hoay cặm cụi bên bếp lò.
Ngải Thiên gọi không ai trả lời nên vào bếp tìm. Vừa bước qua cửa đã thấy Triệu Bảo Châu phụng phịu xào rau, hắn đặt đồ xuống đi rửa tay, lúc đi qua người ta vẫn chẳng thèm nói chuyện với hắn.
"Bảo Châu? Sao làm ngơ ta vậy, không vui à?"
Hắn mặt dày mày dạn chồm tới ôm người ta, Triệu Bảo Châu không tránh thoát, suýt nữa còn làm rơi nồi.
"Đều là chuyện tốt ngươi làm đấy!" Triệu Bảo Châu tức giận đỏ mặt tới mang tai, chỉ muốn giẫm chân Ngải Thiên, "Đã bảo ngươi đừng để lại dấu vết mà ngươi cứ để đầy ra."
Nhớ lại những lời trêu chọc chiều nay, Triệu Bảo Châu lập tức nói năng lộn xộn.
"Buổi chiều ta giặt đồ ở bờ sông với đám Phương ca nhi, tay áo xắn lên bị người ta thấy......"
Y duỗi hai cánh tay trước mặt Ngải Thiên, Ngải Thiên hiểu ý vén tay áo lên, chỉ thấy cánh tay trắng nõn như ngó sen của Triệu Bảo Châu lấm tấm đầy chấm xanh đỏ, quả là cực kỳ tàn ác.
Triệu Bảo Châu vừa nhớ tới chuyện lúc chiều thì vừa tức vừa xấu hổ, cảm thấy mình không còn mặt mũi làm người nữa.
"Người khác cười ta, ta đành liều mạng chống chế nói là bị rệp cắn!"
Ngải Thiên dỗ dành y.
"Có phải rệp đâu mà."
Hắn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của y hôn một cái.
"Đừng làm cháy đồ ăn của ta!"
Kết quả lại bị Bảo Châu mắng.
"Ngươi phiền quá à! Ra chuồng bò ngủ một mình đi!"
Tác giả :
Trương Đại Cát