Kiều Thê Tranh Sủng
Chương 27
Chu Di Cầm chăm sóc Sở Tư Thanh được ba ngày, bình thường nếu không có gì đặc biệt sẽ bế A Văn ngồi bên cạnh hắn, Sở Tư Thanh mặc dù bất tỉnh nhưng ít nhiều vẫn cảm nhận được có người luôn quan tâm chăm sóc hắn. Đêm thứ ba, Chu Di Cầm vừa đi ra ngoài Sở Tư Thanh liền tỉnh dậy, mặc dù vậy cơ thể vẫn chưa thể cử động được, Lí Sư Sư vừa vặn lúc đó đi đến, thấy hắn mở mắt liền hỏi:
“ Tỉnh rồi sao?"
Sở Tư Thanh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khó khăn cất tiếng:
“ Đây là đâu?"
Lí Sư Sư đi tới bàn tre rót cho hắn chút nước vừa nói:
“ Ngươi bị thương nặng như vậy, giữ được mạng cũng không phải dễ." Nếu không phải Chu Di Cầm ngày nào cũng ngay một bên chăm sóc ân cần thì có lẽ sớm bị mang tới quỷ môn quan rồi.
Sở Tư Thanh cơ thể còn yếu, ho khan mấy tiếng, mắt nhìn tới Lí Sư Sư ánh mắt có chút kích động:
“ Là cô cứu tôi về đây sao?"
Lí Sư Sư gật đầu, tuy nhiên nếu hắn muốn cảm ơn thì nên bày tỏ với muội muội của nàng.
Từ khi Sở Tư Thanh tỉnh lại Chu Di Cầm đột nhiên tránh mặt hắn, không có việc gì tuyệt đối sẽ không xuất hiện, ngay cả việc thay thuốc cho Sở Tư Thanh cũng do Lí Sư Sư làm, vì Sở Tư Thanh chưa thể cử động được nên thức ăn cũng tự tay đút cho hắn, Chu Di Cầm chuyển sang chăm sóc Kiều Vân Hy bấy giờ vẫn bị nhốt trong Cửu Nguyệt động. Lí Sư Sư mặt dù không nguyện ý cho lắm nhưng cũng không cự tuyệt nàng.
Những ngày gần đây đều là Lí Sư Sư chăm sóc cho nên Sở Tư Thanh hiển nhiên nghĩ rằng lúc hắn hôn mê người luôn ở bên cạnh là Lí Sư Sư.
Lúc Chu Di Cầm từ bên ngoài trở về nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, Sở Tư Thanh muốn đứng dậy, Lí Sư Sư đang giúp đỡ hắn, nhìn hai người bất giác có chút tình tứ, sâu trong lòng nàng đột nhiên có thứ gì đó thắt lại, lặng lặng bước qua bọn họ đi vào bên trong ẵm A Văn,vừa đi ra Lí Sư Sư liền nói:
“ Tiểu Cầm, muội xem, chăm sóc tốt như vậy cuối cùng huynh ấy cũng sắp bình phục rồi, nếu như không có…." Lí Sư Sư còn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang, cố tình không muốn cô ấy nói hết câu:
“ Bình phục là tốt rồi, muội đưa A Văn ra ngoài hóng gió", nói xong liền trực tiếp chạy đi, Lí Sư Sư cảm thấy có chút kì quái xong cũng không nói gì nữa.
Quách Nhạn phủ trên dưới đều một màu trắng tuyết phủ, Dẩn Khang gần đây vẫn thường hay trầm tư đứng nhìn ra bên ngoài, có vẻ như hắn cảm thấy có việc đó đang đến, mười phần, cả mười phần nguy hiểm.
Quách Dương Ngọc thức dậy thấy hắn đang đứng dưới mái hiên, buổi sớm có gió nên trên người bị tuyết phủ một lớp mỏng trắng xóa, nàng liền lấy áo choàng cho hắn. Dẩn Khang đang mải suy nghĩ hoàn toàn không phát giác bên cạnh có người, mãi tới khi Quách Dương Ngọc đợi mãi không thấy hắn phản ứng gì, đắn đo một lúc giúp hắn khoác áo choàng lên người, lúc này Dẩn Khang mới giật mình quay sang nhìn thấy nàng lại nhìn áo choàng lông đang khoác trên người ánh mắt kì lạ, Quách Dương Ngọc đang định rời đi đột nhiên hắn lại cất tiếng, giọng nói không rõ cảm xúc:
“ Ngày mai ta cho người đưa cô nương rời khỏi đây, “
Quách Dương Ngọc giật mình, nhìn có chút hoảng hốt:
“ Vì sao?"
Dẩn Khang im lặng một lát mới cất tiếng:
“ Hoàng Thượng đối với chúng ta cũng không nghiêm túc, có lẽ sớm quên chuyện này rồi cho nên mà nói hôn lễ này cũng không cần làm nữa, cô nương có thể đi đâu tùy ý."
Quách Dương Ngọc nghe xong không hiểu sao đột nhiên khóc nức lên, nước mắt không kìm chế được cứ thế rơi xuống:
“ Ta đáng bị các người đối xử như vậy sao? Từ sau khi cha mất không ai yêu thương, vì mọi người đều yêu quý muội muội cho nên bắt ta vào cung thay nó, sau này nó lớn lên lại đột nhiên hứng thú với vai vị kia liên lập tức nghĩ mọi cách đá ta ra, tới cả nhi tử của ta cũng không bảo vệ được, thiên hạ vô tâm, bệ hạ vô tình, giờ tới ngươi cũng vậy, tất cả đều muốn vất bỏ?"
Dẩn Khang nắm chặt lòng bàn tay trong chiếc áo dài, lạnh lùng nói:
“ Ta không vứt bỏ cô, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì, đừng suy nghĩ nhiều." Nói xong liền quay người rời đi, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể vì một nữ nhân mà do dự.
Sáng hôm sau, gia nhân chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn ngoài cửa, Quách Dương Ngọc lặng lẽ đi ra, hoàn toàn không mang theo đồ đạc gì. Mấy tì nữ nhìn nàng vừa tiếc nuối, vừa thương xót. Nàng không vội lên ngựa mà cứ đứng hồi lâu dưới tuyết, thật lâu sau Dẩn Khang vẫn không đến mới rời khỏi.
Sau khi Quách Dương Ngọc rời đi Dẩn Khang đột nhiên nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, lần đầu hắn gặp Quách Dương Ngọc, chợt giật mình nhận ra bản thân đang suy nghĩ tới nữ nhân kia quá nhiều.
Quách Thiền không giống Quách Dương Ngọc, nàng ta là người có dã tâm, trước nay không làm việc gì là không có mục đích, mà Khanh Nhạ vừa vặn thích loại người này, hắn không thích một kẻ hiền lành chỉ biết ngoan ngoãn cho người khác bảo sao làm vậy, không hề có tham vọng, chính vì thế Quách Dương Ngọc mới bị vứt bỏ, mà Quách Dương Ngọc cũng đã từng vì người muội muội này mà suy nghĩ rất nhiều, sau cùng cảm thấy bản thân nàng ta quá sảo quyệt, đầu óc đơn giản như nàng muốn lo lắng không không lo lắng kịp.
Từ sau khi Quách Thiền thay thế Quách Dương Ngọc vào, cung điện trước đây nàng từng ở cũng bị đổi tên thành Thiền Hậu cung, người ngoài hoàn toàn không hay biết thực ra là nàng ta muốn thể hiện sở hữu của mình so với người tỷ tỷ nhu nhược, ngu ngốc Quách Dương Ngọc. Hơn hết nàng ta có thể tự do can thiệp việc trên dưới trong cung cũng là do nàng ta so với đám phi tần chỉ biết làm loạn chính là một kẻ hiểu biết về Vọng Tâm quốc, từ nhỏ đã xem qua không ít sách cổ, từng chút từng chút đều nghiên cứu kĩ càng cho nên đối với Khanh Nhạ mới thực là người có giá trị hơn kẻ nào hết.
Lại nói tới chuyện Trang Công Nghi và Kiều Chu Nhân may mắn thoát khỏi được quân triều đình, nhưng vẫn luôn bị bọn chúng truy đuổi, Kiều Chu Nhân vốn là đã liệu định ngày này sẽ xảy ra chỉ có điều không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy, ông vốn cho rằng đem phu nhân của mình đi chuyện này sẽ có thể cứu vãn, không ngờ nỗi đau chia cắt dày vò bao nhiêu năm hoàn toàn là vô ích.
Hai người lên đường đi tìm Ngạo Trác Lăng, có điều lúc tới Tam Lăng vương phủ mới biết Ngạo Trác Lăng đã tới Bắc Nhạn liền ngay lập tức tới đó. Bọn họ vừa đi thì Đang Dụ dẫn người tới bắt trói Vương phu nhân, Vương Uyển ngước mắt lên trời thở dài một hơi sau đó bị đám người triều đình dẫn đi, hai mắt bị bịt tối, hoàn toàn không biết bị đưa đi đâu.
Ngạo Trác Lăng dẫn theo vài người tới Bắc Nhạn, tới khi trời tối đành tìm một quán trọ nghỉ ngơi, chủ quán trọ vừa thấy hắn không hiểu sao biểu tình rất khẩn trương, Ngạo Trác Lăng cảm thấy có gì đó không đúng, bản thân cũng tăng thêm mấy phần cảnh giác. Nửa đêm, nhân cơ hội tất cả bọn họ đang ngủ một đám người lặng lẽ tiến vào, mấy người Ngạo Trác Lăng đem theo cũng không phải hạng tầm thường, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, nắm lấy bao kiếm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Cửa phong vừa bật mở một đám hắc y nhân tràn vào, nhằm bọn họ đâm chém mãnh liệt, cả thảy có khoảng chục tên mà chỗ người của Ngạo Trác Lăng có sáu người, gần như một địch hai, tiếng binh khí chạm nhau quyết liệt, chủ quán cũng đã bỏ chạy thoát thân. Lúc một tên lẻn tới phòng Ngạo Trác Lăng dùng kiếm đâm vào giường ngủ mới phát hiện hắn đã sớm không còn ở đấy. Mấy người kia thấy vậy mới yên tâm Ngạo Trác Lăng đã rời đi liền rồn hết tâm chí đánh lại chúng, mà chính xác mục đích Ngạo Trác Lăng mang theo bọn họ chính là đề phòng trường hợp này. Xem ra Khanh Nhạ đã biết mọi chuyện, muốn diệt trừ hắn như vậy có thể nói Dẩn Khang đang thực sự gặp nguy hiểm.
Từ sau lần chiếc vòng ngọc bí ẩn đột nhiên xuất hiện từ trên người Dẩn Khang, được hắn mang tặng Kiều Vân Hy những người trong giang hồ, phàm là hứng thú tới cổ tộc đều lục đục tìm kiếm tin tức cho nên đối với động tĩnh của triều đình bọn họ cũng đoán được trận chiến thực sự đã bắt đầu, chỉ trong vòng một tháng đã có không biết bao nhiêu người tụ tập về Bắc Nhạn, người im hơi lặng tiếng âm thầm theo dõi, người giả thương nhân tiện bề chú ý, cũng trong một tháng này một người quen cũ của Kiều Vân Hy rất lâu về trước cũng xuất hiện.
“ Tỉnh rồi sao?"
Sở Tư Thanh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khó khăn cất tiếng:
“ Đây là đâu?"
Lí Sư Sư đi tới bàn tre rót cho hắn chút nước vừa nói:
“ Ngươi bị thương nặng như vậy, giữ được mạng cũng không phải dễ." Nếu không phải Chu Di Cầm ngày nào cũng ngay một bên chăm sóc ân cần thì có lẽ sớm bị mang tới quỷ môn quan rồi.
Sở Tư Thanh cơ thể còn yếu, ho khan mấy tiếng, mắt nhìn tới Lí Sư Sư ánh mắt có chút kích động:
“ Là cô cứu tôi về đây sao?"
Lí Sư Sư gật đầu, tuy nhiên nếu hắn muốn cảm ơn thì nên bày tỏ với muội muội của nàng.
Từ khi Sở Tư Thanh tỉnh lại Chu Di Cầm đột nhiên tránh mặt hắn, không có việc gì tuyệt đối sẽ không xuất hiện, ngay cả việc thay thuốc cho Sở Tư Thanh cũng do Lí Sư Sư làm, vì Sở Tư Thanh chưa thể cử động được nên thức ăn cũng tự tay đút cho hắn, Chu Di Cầm chuyển sang chăm sóc Kiều Vân Hy bấy giờ vẫn bị nhốt trong Cửu Nguyệt động. Lí Sư Sư mặt dù không nguyện ý cho lắm nhưng cũng không cự tuyệt nàng.
Những ngày gần đây đều là Lí Sư Sư chăm sóc cho nên Sở Tư Thanh hiển nhiên nghĩ rằng lúc hắn hôn mê người luôn ở bên cạnh là Lí Sư Sư.
Lúc Chu Di Cầm từ bên ngoài trở về nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, Sở Tư Thanh muốn đứng dậy, Lí Sư Sư đang giúp đỡ hắn, nhìn hai người bất giác có chút tình tứ, sâu trong lòng nàng đột nhiên có thứ gì đó thắt lại, lặng lặng bước qua bọn họ đi vào bên trong ẵm A Văn,vừa đi ra Lí Sư Sư liền nói:
“ Tiểu Cầm, muội xem, chăm sóc tốt như vậy cuối cùng huynh ấy cũng sắp bình phục rồi, nếu như không có…." Lí Sư Sư còn chưa nói hết đã bị nàng cắt ngang, cố tình không muốn cô ấy nói hết câu:
“ Bình phục là tốt rồi, muội đưa A Văn ra ngoài hóng gió", nói xong liền trực tiếp chạy đi, Lí Sư Sư cảm thấy có chút kì quái xong cũng không nói gì nữa.
Quách Nhạn phủ trên dưới đều một màu trắng tuyết phủ, Dẩn Khang gần đây vẫn thường hay trầm tư đứng nhìn ra bên ngoài, có vẻ như hắn cảm thấy có việc đó đang đến, mười phần, cả mười phần nguy hiểm.
Quách Dương Ngọc thức dậy thấy hắn đang đứng dưới mái hiên, buổi sớm có gió nên trên người bị tuyết phủ một lớp mỏng trắng xóa, nàng liền lấy áo choàng cho hắn. Dẩn Khang đang mải suy nghĩ hoàn toàn không phát giác bên cạnh có người, mãi tới khi Quách Dương Ngọc đợi mãi không thấy hắn phản ứng gì, đắn đo một lúc giúp hắn khoác áo choàng lên người, lúc này Dẩn Khang mới giật mình quay sang nhìn thấy nàng lại nhìn áo choàng lông đang khoác trên người ánh mắt kì lạ, Quách Dương Ngọc đang định rời đi đột nhiên hắn lại cất tiếng, giọng nói không rõ cảm xúc:
“ Ngày mai ta cho người đưa cô nương rời khỏi đây, “
Quách Dương Ngọc giật mình, nhìn có chút hoảng hốt:
“ Vì sao?"
Dẩn Khang im lặng một lát mới cất tiếng:
“ Hoàng Thượng đối với chúng ta cũng không nghiêm túc, có lẽ sớm quên chuyện này rồi cho nên mà nói hôn lễ này cũng không cần làm nữa, cô nương có thể đi đâu tùy ý."
Quách Dương Ngọc nghe xong không hiểu sao đột nhiên khóc nức lên, nước mắt không kìm chế được cứ thế rơi xuống:
“ Ta đáng bị các người đối xử như vậy sao? Từ sau khi cha mất không ai yêu thương, vì mọi người đều yêu quý muội muội cho nên bắt ta vào cung thay nó, sau này nó lớn lên lại đột nhiên hứng thú với vai vị kia liên lập tức nghĩ mọi cách đá ta ra, tới cả nhi tử của ta cũng không bảo vệ được, thiên hạ vô tâm, bệ hạ vô tình, giờ tới ngươi cũng vậy, tất cả đều muốn vất bỏ?"
Dẩn Khang nắm chặt lòng bàn tay trong chiếc áo dài, lạnh lùng nói:
“ Ta không vứt bỏ cô, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì, đừng suy nghĩ nhiều." Nói xong liền quay người rời đi, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể vì một nữ nhân mà do dự.
Sáng hôm sau, gia nhân chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn ngoài cửa, Quách Dương Ngọc lặng lẽ đi ra, hoàn toàn không mang theo đồ đạc gì. Mấy tì nữ nhìn nàng vừa tiếc nuối, vừa thương xót. Nàng không vội lên ngựa mà cứ đứng hồi lâu dưới tuyết, thật lâu sau Dẩn Khang vẫn không đến mới rời khỏi.
Sau khi Quách Dương Ngọc rời đi Dẩn Khang đột nhiên nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, lần đầu hắn gặp Quách Dương Ngọc, chợt giật mình nhận ra bản thân đang suy nghĩ tới nữ nhân kia quá nhiều.
Quách Thiền không giống Quách Dương Ngọc, nàng ta là người có dã tâm, trước nay không làm việc gì là không có mục đích, mà Khanh Nhạ vừa vặn thích loại người này, hắn không thích một kẻ hiền lành chỉ biết ngoan ngoãn cho người khác bảo sao làm vậy, không hề có tham vọng, chính vì thế Quách Dương Ngọc mới bị vứt bỏ, mà Quách Dương Ngọc cũng đã từng vì người muội muội này mà suy nghĩ rất nhiều, sau cùng cảm thấy bản thân nàng ta quá sảo quyệt, đầu óc đơn giản như nàng muốn lo lắng không không lo lắng kịp.
Từ sau khi Quách Thiền thay thế Quách Dương Ngọc vào, cung điện trước đây nàng từng ở cũng bị đổi tên thành Thiền Hậu cung, người ngoài hoàn toàn không hay biết thực ra là nàng ta muốn thể hiện sở hữu của mình so với người tỷ tỷ nhu nhược, ngu ngốc Quách Dương Ngọc. Hơn hết nàng ta có thể tự do can thiệp việc trên dưới trong cung cũng là do nàng ta so với đám phi tần chỉ biết làm loạn chính là một kẻ hiểu biết về Vọng Tâm quốc, từ nhỏ đã xem qua không ít sách cổ, từng chút từng chút đều nghiên cứu kĩ càng cho nên đối với Khanh Nhạ mới thực là người có giá trị hơn kẻ nào hết.
Lại nói tới chuyện Trang Công Nghi và Kiều Chu Nhân may mắn thoát khỏi được quân triều đình, nhưng vẫn luôn bị bọn chúng truy đuổi, Kiều Chu Nhân vốn là đã liệu định ngày này sẽ xảy ra chỉ có điều không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy, ông vốn cho rằng đem phu nhân của mình đi chuyện này sẽ có thể cứu vãn, không ngờ nỗi đau chia cắt dày vò bao nhiêu năm hoàn toàn là vô ích.
Hai người lên đường đi tìm Ngạo Trác Lăng, có điều lúc tới Tam Lăng vương phủ mới biết Ngạo Trác Lăng đã tới Bắc Nhạn liền ngay lập tức tới đó. Bọn họ vừa đi thì Đang Dụ dẫn người tới bắt trói Vương phu nhân, Vương Uyển ngước mắt lên trời thở dài một hơi sau đó bị đám người triều đình dẫn đi, hai mắt bị bịt tối, hoàn toàn không biết bị đưa đi đâu.
Ngạo Trác Lăng dẫn theo vài người tới Bắc Nhạn, tới khi trời tối đành tìm một quán trọ nghỉ ngơi, chủ quán trọ vừa thấy hắn không hiểu sao biểu tình rất khẩn trương, Ngạo Trác Lăng cảm thấy có gì đó không đúng, bản thân cũng tăng thêm mấy phần cảnh giác. Nửa đêm, nhân cơ hội tất cả bọn họ đang ngủ một đám người lặng lẽ tiến vào, mấy người Ngạo Trác Lăng đem theo cũng không phải hạng tầm thường, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, nắm lấy bao kiếm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Cửa phong vừa bật mở một đám hắc y nhân tràn vào, nhằm bọn họ đâm chém mãnh liệt, cả thảy có khoảng chục tên mà chỗ người của Ngạo Trác Lăng có sáu người, gần như một địch hai, tiếng binh khí chạm nhau quyết liệt, chủ quán cũng đã bỏ chạy thoát thân. Lúc một tên lẻn tới phòng Ngạo Trác Lăng dùng kiếm đâm vào giường ngủ mới phát hiện hắn đã sớm không còn ở đấy. Mấy người kia thấy vậy mới yên tâm Ngạo Trác Lăng đã rời đi liền rồn hết tâm chí đánh lại chúng, mà chính xác mục đích Ngạo Trác Lăng mang theo bọn họ chính là đề phòng trường hợp này. Xem ra Khanh Nhạ đã biết mọi chuyện, muốn diệt trừ hắn như vậy có thể nói Dẩn Khang đang thực sự gặp nguy hiểm.
Từ sau lần chiếc vòng ngọc bí ẩn đột nhiên xuất hiện từ trên người Dẩn Khang, được hắn mang tặng Kiều Vân Hy những người trong giang hồ, phàm là hứng thú tới cổ tộc đều lục đục tìm kiếm tin tức cho nên đối với động tĩnh của triều đình bọn họ cũng đoán được trận chiến thực sự đã bắt đầu, chỉ trong vòng một tháng đã có không biết bao nhiêu người tụ tập về Bắc Nhạn, người im hơi lặng tiếng âm thầm theo dõi, người giả thương nhân tiện bề chú ý, cũng trong một tháng này một người quen cũ của Kiều Vân Hy rất lâu về trước cũng xuất hiện.
Tác giả :
Độc Nhất Phu Nhân