Kiều Thê Như Vân
Chương 79: Tiểu quận chúa thông minh
Triệu Tím Hành ôm bức vẽ, dọc theo đường núi, đạp trên thềm đá đi về phía trước, thềm đá kia một đường vươn lên hướng sườn núi, ngẫu nhiên chứng kiến mấy nội thị cúi thấp đầu đi tới trước mặt.
Còn cách mục tiêu một đoạn, Triệu Tím Hành đã cảm giác dưới chân mỏi nhừ.
Quá ghê tởm, hoàng thượng xây Vạn Tuế Sơn làm cái gì, tại đây quá lớn, đá lại nhiều, oa, mệt mỏi quá à!
Nàng đi lên phía trước từng bước một, sau lưng, mấy nội thị đi theo, không dám đi sát vào, cũng không dám để khoảng cách quá xa, tính tình quận chúa này rất cổ quái, có lẽ là nên chú ý một ít, lần trước có Vương công công, hic! Thật thê thảm! Bị tiểu quận chúa chọn trúng, bảo hắn đứng ở trong bụi hoa cho nàng vẽ tranh, đứng suốt một ngày, đợi tiểu quận chúa vẽ tốt rồi, đáng thương cho Vương công công, đã muốn hấp hối, nằm trên giường trọn vẹn ba ngày mới có thể xuống giường.
Triệu Tím Hành nào đâu biết tâm tư những nội thị này, một đầu toàn tâm sự ôm bức tranh đi lên phía trước, đợi đi đến giữa sườn núi, phía trước liền có một cái động, đi xuyên qua, trước mắt rộng mở trong sáng, rất khoáng đạt. Hoàng thượng Triệu Cát xếp đặt một cái bàn, đang múa bút viết cái gì đó, bên người là đứa con thứ ba của hoàng thượng, tam Hoàng tử Triệu Giai đứng, Triệu Giai cười ha hả, đong đưa cây quạt, nhìn về phong cảnh phía xa.
Triệu Tím Hành bước qua, trong miệng đang muốn nói chuyện, Triệu Giai trông thấy nàng, lập tức nở nụ cười, đặt ngón tay ở bên môi ra hiệu im lăng.
Triệu Tím Hành hiểu ý rồi, Tam hoàng tử bảo mình không cần phải quấy rầy hoàng thượng hành thư, vì vậy liền rón ra rón rén đi qua, xem xét, thì ra là hoàng thượng đang viết chữ, khóe mắt Triệu Tím Hành chẳng thèm liếc qua, viết chữ không có gì hay để xem, hừ, con mắt cũng đặt sang một bên, cười cười với Triệu Giai.
Triệu Giai tại phụ hoàng trước mặt có lẽ là rất đứng đắn, ưỡn ngực đứng lặng, mặt mày trong lúc đó rất nghiêm túc, ánh mắt đã rơi vào bức tranh Triệu Tím Hành ôm, lay động quạt, thấp giọng hỏi: "Đây là cái bức vẽ gì?"
Triệu Tím Hành nói: "Không nói cho ngươi."
Nàng nói như vậy, chẳng khác gì là tiết lộ lai lịch bức vẽ đấy, Tam hoàng tử rất thông minh, ánh mắt sáng lên, đã biết họa sĩ phủ Kỳ Quốc công phụ hoàng nhớ mãi không quên kia đã đưa bức vẽ đến.
Sau một lúc lâu, Triệu Cát thu bút, nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng khăn ướt lau sạch mồ hôi chảy ra trên trán, con mắt thoáng nhìn, thấy được Triệu Tím Hành, liền hỏi: "Tím Hành tới rồi sao? Ngươi không phải nói không để ý tới trẫm sao?"
Đổ mồ hôi, người tiểu quận chúa không thèm để ý dường như tương đối nhiều.
Triệu Tím Hành hùng hồn nói: "YAA.A.A., ta tới đưa bức vẽ cho hoàng thượng đấy! Hoàng thượng kêu ta không để ý tới, ta liền đi." Xem ra nàng vẫn còn hiểu trò xiếc lạt mềm buộc chặt, xoay người muốn đi.
Triệu Cát chỉ ha ha mà cười, một bộ dạng không mắc mưu.
Triệu Tím Hành đi một bước, oa, lại không có người đuổi theo?
Vì cái gì mà kế sách lạt mềm buộc chặt ở trên tay mình, mỗi lần đều thất bại? Quá đáng xấu hổ rồi! Hoàng thượng còn xấu hơn so với Thẩm Ngạo tiểu tử thúi kia!
Nàng là người không kiên trì nổi, đành phải xoay người lại, đi trở về, đôi mắt đầy sương mù nói: "Hoàng thượng không dám nhìn bức vẽ, nhất định là sợ hãi người này vẽ cao minh hơn so với hoàng thượng." Cái này là kế khích tướng.
Triệu Cát liền cười, đưa tay nói: "Cầm bức vẽ đến đây, ta xem ai cao minh hơn ai."
Triệu Tím Hành ngoan ngoãn mà đi qua, cẩn thận từng li từng tí đặt bức vẽ ở trên bàn, nhẹ nhàng mở ra, một bức Bạch Hạc đồ rất sống động liền hiện ra trước mắt Triệu Cát.
Triệu Cát lập tức bắt đầu trở nên chuyên chú, thấp giọng lẩm bẩm nói: " Quả thật rất cao minh." Liền tinh tế tỉ mỉ nhìn bức vẽ.
Cái bức Bạch Hạc đồ này cùng trước kia Triệu Cát vẽ cơ hồ không có gì khác nhau, càng khó có được, chính là thực sự là đồ dỏm, nhưng không có một tia dấu vết tận lực bắt chước, công tác liên tục, không có ướt át bẩn thỉu. Phong cách vẽ tương tự Triệu Cát, có một loại khí chất linh hoạt kỳ ảo sinh động.
"Tốt, tốt, người này có ý tứ." Triệu Cát vui tươi hớn hở vuốt râu cười, tiếp tục nói: "Người này rất có ý tứ, làm cho người khác thán phục."
Triệu Giai cũng sang đây xem, vừa xem xét, chỉ biết chậc chậc tán thưởng, cái bức Bạch Hạc đồ này so với Thụy hạc đồ trước đó dường như càng thêm tinh tế tỉ mỉ, trên mặt cũng lộ ra vẻ khâm phục, nói: "Người này xem ra là đối thủ ngang ngửa với phụ hoàng."
Triệu Cát tinh thần tỉnh táo, con mắt rơi trên bức họa vẫn không nhúc nhích, trong miệng nói: "Lực lượng ngang nhau mới là có ý tứ, tỷ thí lần này trẫm thua, mấy ngày nữa trẫm làm tiếp một bức đưa đi qua, xem hắn ứng đối như thế nào."
Triệu Tím Hành nói: "Người này có kỹ năng vẽ cao hơn so với hoàng thượng, ngươi xem xem, cái con cò trắng càng sinh động so với với hoàng thượng vẽ."
Triệu Giai nhân tiện nói: "Ta xem phụ hoàng cũng có chỗ xuất sắc, bố cục phụ hoàng tốt hơn so với hắn, bố cục của hắn có chút khoáng đạt, nhưng vẫn là khiếm khuyết vài phần quen thuộc, hơi quá quy cách."
Triệu Tím Hành liền trừng tròng mắt, trong miệng nói: "Ngươi cố ý vỗ mông ngựa tâng bốc hoàng thượng! Bố cục của người này không thể kém hơn so với hoàng thượng."
Triệu Giai nhìn là nàng, chỉ cười cười.
Ngược lại, Triệu Cát đồng ý lời Triệu Tím Hành nói.., nói: "Tím Hành nói cũng không sai, hắn vẽ tranh, bố cục chỉ có thể tiến hành dựa theo tranh ta vẽ để bắt chước, quy cách là khó tránh khỏi."
Triệu Tím Hành hoan hô nói: "Có thế chứ, ta nói người này vẽ tốt hơn so với hoàng thượng mà." Nói xong, cẩn thận từng li từng tí thu bức tranh lại, trong miệng nói: "Tranh này là của ta, chỉ cho các ngươi nhìn qua thôi, ta còn muốn mang về."
Quá keo kiệt rồi, Triệu Giai muốn dạy dỗ nàng một câu, nhưng không có lối ra, Triệu Cát chỉ là cười một tiếng, cũng không thể đoạt một bức họa cùng một nữ hài nhi vãn bối, tuy nói cái bức họa này, hắn cực kỳ muốn cầm lấy cất giấu, nhưng phong độ phải được bảo trì.
Đang nói, có nội thị cẩn thận từng li từng tí tới, trong tay còn cầm một quyển tấu chương, nói: "Hoàng thượng, thành tích sơ thí đã đi ra."
Tâm tư Triệu Cát còn đặt ở trên bức họa kia, thuận miệng nói: "Như thế nào?"
Nội thị nói: "Trúng cử ưu tú là một trăm lẻ tám người, trong đó Quốc Tử Giám ba mươi ba người, Thái Học bảy mươi lăm người."
Lông mày Triệu Cát bắt đầu chau lại, hơi tức giận nói: "Quốc Tử Giám vẫn là thua kém như vậy? Đường Nghiêm kia làm ăn cái gì? Ăn lộc của vua, chính là như vậy dạy học sinh hư hay sao?"
Nội thị nói: "Quốc Tử Giám tuy là thiếu giám sinh ưu tú, nhưng một giáp và tam giáp đều chiếm được."
"Hả?" Triệu Cát liền hào hứng, hắn nhớ mang máng, thành tích mấy cuộc thi năm gần đây đều là Thái Học chiếm cứ vị trí đứng đầu, đúng rồi, là Trình Huy kia, Triệu Cát còn từng triệu kiến hắn, bảo hắn cố gắng qua một phen!
Như thế nào? Năm nay chẳng lẽ Trình Huy thi rớt rồi?
"Lần này, người đầu tiên là ai?"
Nội thị nói: "Gọi Thẩm Ngạo, là giám sinh mới vào."
Thẩm Ngạo... Triệu Tím Hành mở to hai mắt nhìn, oa, thì ra tên gia hỏa thích làm thơ đau xót xem dâm thư, rõ ràng đoạt giải nhất! Quá đáng giận rồi! Khẳng định cái đầu hắn phải vểnh đến trời.
Hai hàng lông mày Triệu Giai cũng nhảy lên, hơi có chút vượt quá dự liệu của hắn, lập cười ha ha một tiếng, do mặc thường phục nên không cần quá để ý lời nói.
Triệu Cát chưa nghe nói qua người này, một người giám sinh mới tiến vào, lại đánh bại nhiều tài tử Quốc Tử Giám và Thái Học như vậy, thực lực người này không thể khinh thường được.
"Biết rồi, ngươi đi xuống đi." Dù sao chỉ là một sân sơ thí mà thôi, tuy thi đậu thứ nhất, Triệu Cát có lẽ là không để trong lòng, chỉ là Quốc Tử Giám đã chiếm thứ nhất, nói rõ Đường Nghiêm cũng tuyệt đối không phải qua loa, sự tình vẫn có thể xử lý nhẹ.
Nội thị cũng không đi, trong miệng nói: "Hoàng thượng, còn có một việc."
Triệu Cát nhíu mày: "Còn có chuyện gì." Hắn còn vội vã muốn kia xem thần vận và sự tinh tế tỉ mỉ trong bức họa vừa rồi, đã có chút ít không nhịn được.
Nội thị nói: "Hoàng thượng, người gọi Thẩm Ngạo kia dâng lên một phần tấu chương, nói là muốn hoàng thượng viết lưu niệm cho hắn, hắn vui mừng khôn xiết, do dó trên một đạo tấu chương cảm ơn, cung chúc Ngô hoàng vạn tuế... Còn... Còn nói một ít những chuyện khác."
"Những chuyện khác?" Triệu Cát động tâm tư, nhân tiện nói: "Lấy tới đây."
Còn cách mục tiêu một đoạn, Triệu Tím Hành đã cảm giác dưới chân mỏi nhừ.
Quá ghê tởm, hoàng thượng xây Vạn Tuế Sơn làm cái gì, tại đây quá lớn, đá lại nhiều, oa, mệt mỏi quá à!
Nàng đi lên phía trước từng bước một, sau lưng, mấy nội thị đi theo, không dám đi sát vào, cũng không dám để khoảng cách quá xa, tính tình quận chúa này rất cổ quái, có lẽ là nên chú ý một ít, lần trước có Vương công công, hic! Thật thê thảm! Bị tiểu quận chúa chọn trúng, bảo hắn đứng ở trong bụi hoa cho nàng vẽ tranh, đứng suốt một ngày, đợi tiểu quận chúa vẽ tốt rồi, đáng thương cho Vương công công, đã muốn hấp hối, nằm trên giường trọn vẹn ba ngày mới có thể xuống giường.
Triệu Tím Hành nào đâu biết tâm tư những nội thị này, một đầu toàn tâm sự ôm bức tranh đi lên phía trước, đợi đi đến giữa sườn núi, phía trước liền có một cái động, đi xuyên qua, trước mắt rộng mở trong sáng, rất khoáng đạt. Hoàng thượng Triệu Cát xếp đặt một cái bàn, đang múa bút viết cái gì đó, bên người là đứa con thứ ba của hoàng thượng, tam Hoàng tử Triệu Giai đứng, Triệu Giai cười ha hả, đong đưa cây quạt, nhìn về phong cảnh phía xa.
Triệu Tím Hành bước qua, trong miệng đang muốn nói chuyện, Triệu Giai trông thấy nàng, lập tức nở nụ cười, đặt ngón tay ở bên môi ra hiệu im lăng.
Triệu Tím Hành hiểu ý rồi, Tam hoàng tử bảo mình không cần phải quấy rầy hoàng thượng hành thư, vì vậy liền rón ra rón rén đi qua, xem xét, thì ra là hoàng thượng đang viết chữ, khóe mắt Triệu Tím Hành chẳng thèm liếc qua, viết chữ không có gì hay để xem, hừ, con mắt cũng đặt sang một bên, cười cười với Triệu Giai.
Triệu Giai tại phụ hoàng trước mặt có lẽ là rất đứng đắn, ưỡn ngực đứng lặng, mặt mày trong lúc đó rất nghiêm túc, ánh mắt đã rơi vào bức tranh Triệu Tím Hành ôm, lay động quạt, thấp giọng hỏi: "Đây là cái bức vẽ gì?"
Triệu Tím Hành nói: "Không nói cho ngươi."
Nàng nói như vậy, chẳng khác gì là tiết lộ lai lịch bức vẽ đấy, Tam hoàng tử rất thông minh, ánh mắt sáng lên, đã biết họa sĩ phủ Kỳ Quốc công phụ hoàng nhớ mãi không quên kia đã đưa bức vẽ đến.
Sau một lúc lâu, Triệu Cát thu bút, nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng khăn ướt lau sạch mồ hôi chảy ra trên trán, con mắt thoáng nhìn, thấy được Triệu Tím Hành, liền hỏi: "Tím Hành tới rồi sao? Ngươi không phải nói không để ý tới trẫm sao?"
Đổ mồ hôi, người tiểu quận chúa không thèm để ý dường như tương đối nhiều.
Triệu Tím Hành hùng hồn nói: "YAA.A.A., ta tới đưa bức vẽ cho hoàng thượng đấy! Hoàng thượng kêu ta không để ý tới, ta liền đi." Xem ra nàng vẫn còn hiểu trò xiếc lạt mềm buộc chặt, xoay người muốn đi.
Triệu Cát chỉ ha ha mà cười, một bộ dạng không mắc mưu.
Triệu Tím Hành đi một bước, oa, lại không có người đuổi theo?
Vì cái gì mà kế sách lạt mềm buộc chặt ở trên tay mình, mỗi lần đều thất bại? Quá đáng xấu hổ rồi! Hoàng thượng còn xấu hơn so với Thẩm Ngạo tiểu tử thúi kia!
Nàng là người không kiên trì nổi, đành phải xoay người lại, đi trở về, đôi mắt đầy sương mù nói: "Hoàng thượng không dám nhìn bức vẽ, nhất định là sợ hãi người này vẽ cao minh hơn so với hoàng thượng." Cái này là kế khích tướng.
Triệu Cát liền cười, đưa tay nói: "Cầm bức vẽ đến đây, ta xem ai cao minh hơn ai."
Triệu Tím Hành ngoan ngoãn mà đi qua, cẩn thận từng li từng tí đặt bức vẽ ở trên bàn, nhẹ nhàng mở ra, một bức Bạch Hạc đồ rất sống động liền hiện ra trước mắt Triệu Cát.
Triệu Cát lập tức bắt đầu trở nên chuyên chú, thấp giọng lẩm bẩm nói: " Quả thật rất cao minh." Liền tinh tế tỉ mỉ nhìn bức vẽ.
Cái bức Bạch Hạc đồ này cùng trước kia Triệu Cát vẽ cơ hồ không có gì khác nhau, càng khó có được, chính là thực sự là đồ dỏm, nhưng không có một tia dấu vết tận lực bắt chước, công tác liên tục, không có ướt át bẩn thỉu. Phong cách vẽ tương tự Triệu Cát, có một loại khí chất linh hoạt kỳ ảo sinh động.
"Tốt, tốt, người này có ý tứ." Triệu Cát vui tươi hớn hở vuốt râu cười, tiếp tục nói: "Người này rất có ý tứ, làm cho người khác thán phục."
Triệu Giai cũng sang đây xem, vừa xem xét, chỉ biết chậc chậc tán thưởng, cái bức Bạch Hạc đồ này so với Thụy hạc đồ trước đó dường như càng thêm tinh tế tỉ mỉ, trên mặt cũng lộ ra vẻ khâm phục, nói: "Người này xem ra là đối thủ ngang ngửa với phụ hoàng."
Triệu Cát tinh thần tỉnh táo, con mắt rơi trên bức họa vẫn không nhúc nhích, trong miệng nói: "Lực lượng ngang nhau mới là có ý tứ, tỷ thí lần này trẫm thua, mấy ngày nữa trẫm làm tiếp một bức đưa đi qua, xem hắn ứng đối như thế nào."
Triệu Tím Hành nói: "Người này có kỹ năng vẽ cao hơn so với hoàng thượng, ngươi xem xem, cái con cò trắng càng sinh động so với với hoàng thượng vẽ."
Triệu Giai nhân tiện nói: "Ta xem phụ hoàng cũng có chỗ xuất sắc, bố cục phụ hoàng tốt hơn so với hắn, bố cục của hắn có chút khoáng đạt, nhưng vẫn là khiếm khuyết vài phần quen thuộc, hơi quá quy cách."
Triệu Tím Hành liền trừng tròng mắt, trong miệng nói: "Ngươi cố ý vỗ mông ngựa tâng bốc hoàng thượng! Bố cục của người này không thể kém hơn so với hoàng thượng."
Triệu Giai nhìn là nàng, chỉ cười cười.
Ngược lại, Triệu Cát đồng ý lời Triệu Tím Hành nói.., nói: "Tím Hành nói cũng không sai, hắn vẽ tranh, bố cục chỉ có thể tiến hành dựa theo tranh ta vẽ để bắt chước, quy cách là khó tránh khỏi."
Triệu Tím Hành hoan hô nói: "Có thế chứ, ta nói người này vẽ tốt hơn so với hoàng thượng mà." Nói xong, cẩn thận từng li từng tí thu bức tranh lại, trong miệng nói: "Tranh này là của ta, chỉ cho các ngươi nhìn qua thôi, ta còn muốn mang về."
Quá keo kiệt rồi, Triệu Giai muốn dạy dỗ nàng một câu, nhưng không có lối ra, Triệu Cát chỉ là cười một tiếng, cũng không thể đoạt một bức họa cùng một nữ hài nhi vãn bối, tuy nói cái bức họa này, hắn cực kỳ muốn cầm lấy cất giấu, nhưng phong độ phải được bảo trì.
Đang nói, có nội thị cẩn thận từng li từng tí tới, trong tay còn cầm một quyển tấu chương, nói: "Hoàng thượng, thành tích sơ thí đã đi ra."
Tâm tư Triệu Cát còn đặt ở trên bức họa kia, thuận miệng nói: "Như thế nào?"
Nội thị nói: "Trúng cử ưu tú là một trăm lẻ tám người, trong đó Quốc Tử Giám ba mươi ba người, Thái Học bảy mươi lăm người."
Lông mày Triệu Cát bắt đầu chau lại, hơi tức giận nói: "Quốc Tử Giám vẫn là thua kém như vậy? Đường Nghiêm kia làm ăn cái gì? Ăn lộc của vua, chính là như vậy dạy học sinh hư hay sao?"
Nội thị nói: "Quốc Tử Giám tuy là thiếu giám sinh ưu tú, nhưng một giáp và tam giáp đều chiếm được."
"Hả?" Triệu Cát liền hào hứng, hắn nhớ mang máng, thành tích mấy cuộc thi năm gần đây đều là Thái Học chiếm cứ vị trí đứng đầu, đúng rồi, là Trình Huy kia, Triệu Cát còn từng triệu kiến hắn, bảo hắn cố gắng qua một phen!
Như thế nào? Năm nay chẳng lẽ Trình Huy thi rớt rồi?
"Lần này, người đầu tiên là ai?"
Nội thị nói: "Gọi Thẩm Ngạo, là giám sinh mới vào."
Thẩm Ngạo... Triệu Tím Hành mở to hai mắt nhìn, oa, thì ra tên gia hỏa thích làm thơ đau xót xem dâm thư, rõ ràng đoạt giải nhất! Quá đáng giận rồi! Khẳng định cái đầu hắn phải vểnh đến trời.
Hai hàng lông mày Triệu Giai cũng nhảy lên, hơi có chút vượt quá dự liệu của hắn, lập cười ha ha một tiếng, do mặc thường phục nên không cần quá để ý lời nói.
Triệu Cát chưa nghe nói qua người này, một người giám sinh mới tiến vào, lại đánh bại nhiều tài tử Quốc Tử Giám và Thái Học như vậy, thực lực người này không thể khinh thường được.
"Biết rồi, ngươi đi xuống đi." Dù sao chỉ là một sân sơ thí mà thôi, tuy thi đậu thứ nhất, Triệu Cát có lẽ là không để trong lòng, chỉ là Quốc Tử Giám đã chiếm thứ nhất, nói rõ Đường Nghiêm cũng tuyệt đối không phải qua loa, sự tình vẫn có thể xử lý nhẹ.
Nội thị cũng không đi, trong miệng nói: "Hoàng thượng, còn có một việc."
Triệu Cát nhíu mày: "Còn có chuyện gì." Hắn còn vội vã muốn kia xem thần vận và sự tinh tế tỉ mỉ trong bức họa vừa rồi, đã có chút ít không nhịn được.
Nội thị nói: "Hoàng thượng, người gọi Thẩm Ngạo kia dâng lên một phần tấu chương, nói là muốn hoàng thượng viết lưu niệm cho hắn, hắn vui mừng khôn xiết, do dó trên một đạo tấu chương cảm ơn, cung chúc Ngô hoàng vạn tuế... Còn... Còn nói một ít những chuyện khác."
"Những chuyện khác?" Triệu Cát động tâm tư, nhân tiện nói: "Lấy tới đây."
Tác giả :
Thượng Sơn Đả Lão Hổ