Kiều Thê Như Vân
Chương 49: Quân tử chi giao nhạt như nước (2)
Thẩm Ngạo nói: "Tào thái giám xé bức tranh hoàng thượng ngự vẽ, ta muốn đi báo cáo hoàng thượng, còn có Thông phán đại nhân dung túng Tào thái giám hành hung tại nha môn, ta cũng muốn đi báo cáo."
Kỳ thật, ngay cả mặt hoàng thượng, hắn cũng chưa từng gặp qua, tuy cái bức họa này là bút tích thực của hoàng thượng, nhưng nói toạc ra, hắn và hoàng thượng không có giao tình, chẳng qua là dưới cơ duyên xảo hợp, lấy bức tranh hoàng thượng tỷ thí cùng mình ra dọa người. Hiện tại hùng hổ muốn đi cáo trạng, kỳ thật cũng chỉ là hù dọa bọn hắn một chút.
Thông phán lúc này không bày nổi cái giá quan, lại phải kéo mặt mũi xuống, hạ thấp thanh âm nói với Thẩm Ngạo: "Quan tòa lần này chấm dứt, Trầm công tử vô tội, được phóng thích, Trầm công tử, chúng ta đến nội nha nói chuyện, như thế nào?" Hắn là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, thật sự muốn náo loạn lên trên, hắn không chịu nổi.
Tào công công lúc này cũng nặn ra một ít vẻ tươi cười, liên quan đến thân thể tánh mạng của hắn, hắn không mềm không được, trong miệng nói: "Đúng, đúng, Trầm công tử, chúng ta đến phía sau công đường nói chuyện."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không được, trong cái nha môn này quá tối, ta rất sợ hãi, nếu như các ngươi gạt ta đi vào, giết người bịt miệng thì làm sao bây giờ? Muốn nói, nói ở chỗ này. Tại đây có gương sáng, tấm biển quang minh chính đại treo cao, nói mới tốt."
Thông phán cười khổ, giết người bịt miệng? Sức tưởng tượng của người này không khỏi quá phong phú rồi, nhiều người như vậy thấy được một màn này, cho dù có tâm tư đó, hắn cũng không có gan. Vì vậy đánh phải an ủi: "Trầm công tử, tại đây nói chuyện không tiện, huống chi nơi này là công đường, há có thể đàm luận việc tư."
Tào công công tươi cười nói: "Vừa rồi đắc tội Trầm công tử, thật sự là muôn lần đáng chết, cũng may đã làm sáng tỏ lần hiểu lầm này, bằng không tội của ta liền quá lớn rồi, ta mời Trầm công tử uống trà, coi như là bồi tội, như thế nào?"
Phu nhân quỳ gối dưới công đường kia liền bắt đầu ai oán, nàng vốn cho rằng ca ca ra mặt là có thể làm chủ hộ mình, kỳ thật Phan Nhân điên rồi, nàng cũng không hề thương tiếc, dù sao tên trượng phu này có cũng như không có, cả ngày lẫn đêm chính là chui vào trong phòng mấy thiếp thị, điên thì điên, không điên thì trước kia cũng chỉ sống một mình, cũng không có gì khác nhau. Chỉ là tiền trong nhà đã bị mất, hôm nay là nhà chỉ có bốn bức tường, bởi vậy mới kiện lên cấp trên. Không thể tưởng được, lúc này Tào công công lại đột nhiên nói chuyện vòng vo, làm cho nàng dự cảm đến không ổn, lại không dám nói gì, chỉ có thể khóc sướt mướt.
Thẩm Ngạo nói: "Ta ghét nhất nữ nhân khóc."
Tào công công lập tức quát Phan phu nhân, trong miệng nói: "Đừng khóc, quấy nhiễu Trầm công tử, chúng ta không thể chịu nổi trách nhiệm, thật là một nữ nhân phiền toái, khóc sướt mướt có làm được cái gì đâu?."
Phu nhân không dám khóc, toàn thân run rẩy.
Thẩm Ngạo còn nói: "Ta thích uống trà Linh Ẩn tự do Không Định hòa thượng tự tay bào chế."
Thông phán và Tào công công hai mặt nhìn nhau, cười khổ nói: "Linh Ẩn tự cách Biện Kinh hơn ba mươi dặm lộ trình, hiện tại đi cầu trà, chỉ sợ lúc uống được thì trời đã đen rồi."
Thẩm Ngạo nói: "Ngoại trừ Linh Ẩn tự, phục vụ Thúy Nhã Sơn Phòng cũng luyện được tay nghề của Không Định hòa thượng, tuy nói chỉ học được năm phần tay nghề, nhưng miễn cưỡng có thể uống vào miệng." Không Định, Không Tĩnh đáp ứng làm một chuyện cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo liền kêu mấy phục vụ đi lên chùa để cho bọn họ dạy pha trà, chế điểm tâm, thời gian vội vàng, mặc dù ngay cả trình độ gà mờ cũng không được tính, cũng miễn cưỡng có thể đãi khách.
"A, Thúy Nhã Sơn Phòng?" Thông phán vội vàng gọi Vương áp ti tới, hỏi, "Thúy Nhã Sơn Phòng ở nơi nào? Phiền toái tiên sinh nhanh đi mua chút ít nước trà đến đây, chúng ta muốn mời Trầm công tử uống."
Trầm công tử lắc đầu nói: "Nước trà Thúy Nhã Sơn Phòng không ngoài bán, ngay cả có tiền cũng không mua được."
Thông phán ngạc nhiên nói: "Bổn quan muốn đi mua trà, bọn hắn dám không bán?"
Súc vật, đây là quảng cáo trần trụi, hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo có bài bản hẳn hoi, nói: "Chỉ hội viên mới được mua, may mắn, ta chính là hội viên. Như vậy đi, không bằng các ngươi đưa tiền cho ta, tự ta đi uống."
Sắc mặt Tào công công hòa hoãn, xé toang bức tranh hoàng thượng ngự vẽ, đó là tội lớn, cũng đáng bị đánh chết, nếu muốn mạng sống, chỉ có thể xin Thẩm Ngạo không nên truy cứu. Hiện tại nhìn Thẩm Ngạo muốn tiền nước trà, tâm thần liền ổn định, đòi tiền là tốt rồi, có thể đòi tiền, nói rõ là còn có đường sống để thương lượng, vội vàng tươi cười nói: "Không biết Trầm công tử muốn bao nhiêu?"
Thẩm Ngạo tính toán rất chân thành: "Một bình trà 100 văn, không sợ Tào công công chê cười, ta là người là rộng lượng, uống chừng trăm bình để mở mang dạ dày mà thôi, ít nhất cũng cần hai ba mươi quan tiền."
"Không dám, không dám." Tào công công cười lấy lòng nói: "Tiền này ta chi ra, coi như kết giao với Trầm công tử." Nói xong liền muốn bỏ tiền, lại phát hiện, trên người mình ngoại trừ một ít tiền đồng, chỉ có hơn mười quan. Tính toán cân nặng một quan tiền, hơn mười quan chính là trên trăm cân (50 kg?, làm gì khỏe thế? Tác giả chém gió vãi), ai không có việc gì lại đi cầm một đống tiền trên thân thể.
Tào công công rất xấu hổ, nói: "Ngày mai sẽ đưa tiền đến phủ Trầm công tử, xin hỏi phủ Trầm công tử đi như thế nào?."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không được, ngươi nói như vậy hình như là ta đòi tiền ngươi không bằng, ta chỉ là muốn uống trà mà thôi, không có coi như xong." Một bộ dáng tiêu diêu rất thanh cao y hết như Khổng Tử.
Tào công công vội vàng nói: "Tốt, ta kêu người đi lấy tiền, Trầm công tử đợi một chút." Người này không thể trêu vào, tính tình biến hóa bất định, quá khó hầu hạ.
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào một chiếc nhẫn trên ngón tay Tào công công, chỉ chỉ vào ngón tay hắn, nói: "Được rồi, ngươi cầm chiếc nhẫn kia cho ta, ta vuốt vuốt vài ngày là được, đàm luận chuyện tiền bạc là không tốt, quân tử chi giao nhạt như nước, không thể quá tục tằng."
Oa, Tào công công muốn khóc, trên người hắn không ít đồ quý giá, chiếc nhẫn này là đáng tiền nhất, ít nhất cũng ngoài trăm quan, con mắt người này thật độc, liếc thấy trúng cái này, đây là tống tiền lừa bịp trần trụi rồi. Tào công công khóc lóc trong lòng nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi chiếc nhẫn, nhét vào tay Thẩm Ngạo, nói: "Trầm công tử ưa thích, cầm lấy đi chơi là được, không cần phải khách khí."
Thẩm Ngạo rất không có ý tứ, nói: "Chiếc nhẫn kia chắc là không quá quý giá, nếu quá quý giá, ta không đoạt chỗ tốt của người làm gì."
Tào công công cắn răng nói: "Không đáng giá mấy đồng tiền, công tử cứ nhận lấy, không cần phải khách khí."
Thẩm Ngạo hỏi: "Cái này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền?"
Tào công công tươi cười: "Năm ba văn tiền mà thôi, năm ba văn mà thôi, chỉ là cái đồ vật nhỏ để chơi đùa, công tử tùy tiện cầm lấy cho ta vui lòng."
Thẩm Ngạo rất chân thành nói: "À, như vậy cũng tốt, không bằng như vậy đi, ta cũng không nên thu lễ vật của ngươi." Hắn móc ra mười văn tiền trong túi, nhét vào trong tay Tào công công: "Mười văn tiền này là tiền mua chiếc nhẫn, không cần thối lại, chỗ còn lại, coi như là lễ gặp mặt đưa cho Tào công công."
Đổ mồ hôi, Tào công công cẩn thận từng li từng tí nắm lấy mười văn tiền này, thật sự là dở khóc dở cười, súc vật, người này quả thực hơn tham quan quá nhiều, vơ vét của cải thật sự là quá thuần thục.
Kỳ thật, ngay cả mặt hoàng thượng, hắn cũng chưa từng gặp qua, tuy cái bức họa này là bút tích thực của hoàng thượng, nhưng nói toạc ra, hắn và hoàng thượng không có giao tình, chẳng qua là dưới cơ duyên xảo hợp, lấy bức tranh hoàng thượng tỷ thí cùng mình ra dọa người. Hiện tại hùng hổ muốn đi cáo trạng, kỳ thật cũng chỉ là hù dọa bọn hắn một chút.
Thông phán lúc này không bày nổi cái giá quan, lại phải kéo mặt mũi xuống, hạ thấp thanh âm nói với Thẩm Ngạo: "Quan tòa lần này chấm dứt, Trầm công tử vô tội, được phóng thích, Trầm công tử, chúng ta đến nội nha nói chuyện, như thế nào?" Hắn là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, thật sự muốn náo loạn lên trên, hắn không chịu nổi.
Tào công công lúc này cũng nặn ra một ít vẻ tươi cười, liên quan đến thân thể tánh mạng của hắn, hắn không mềm không được, trong miệng nói: "Đúng, đúng, Trầm công tử, chúng ta đến phía sau công đường nói chuyện."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không được, trong cái nha môn này quá tối, ta rất sợ hãi, nếu như các ngươi gạt ta đi vào, giết người bịt miệng thì làm sao bây giờ? Muốn nói, nói ở chỗ này. Tại đây có gương sáng, tấm biển quang minh chính đại treo cao, nói mới tốt."
Thông phán cười khổ, giết người bịt miệng? Sức tưởng tượng của người này không khỏi quá phong phú rồi, nhiều người như vậy thấy được một màn này, cho dù có tâm tư đó, hắn cũng không có gan. Vì vậy đánh phải an ủi: "Trầm công tử, tại đây nói chuyện không tiện, huống chi nơi này là công đường, há có thể đàm luận việc tư."
Tào công công tươi cười nói: "Vừa rồi đắc tội Trầm công tử, thật sự là muôn lần đáng chết, cũng may đã làm sáng tỏ lần hiểu lầm này, bằng không tội của ta liền quá lớn rồi, ta mời Trầm công tử uống trà, coi như là bồi tội, như thế nào?"
Phu nhân quỳ gối dưới công đường kia liền bắt đầu ai oán, nàng vốn cho rằng ca ca ra mặt là có thể làm chủ hộ mình, kỳ thật Phan Nhân điên rồi, nàng cũng không hề thương tiếc, dù sao tên trượng phu này có cũng như không có, cả ngày lẫn đêm chính là chui vào trong phòng mấy thiếp thị, điên thì điên, không điên thì trước kia cũng chỉ sống một mình, cũng không có gì khác nhau. Chỉ là tiền trong nhà đã bị mất, hôm nay là nhà chỉ có bốn bức tường, bởi vậy mới kiện lên cấp trên. Không thể tưởng được, lúc này Tào công công lại đột nhiên nói chuyện vòng vo, làm cho nàng dự cảm đến không ổn, lại không dám nói gì, chỉ có thể khóc sướt mướt.
Thẩm Ngạo nói: "Ta ghét nhất nữ nhân khóc."
Tào công công lập tức quát Phan phu nhân, trong miệng nói: "Đừng khóc, quấy nhiễu Trầm công tử, chúng ta không thể chịu nổi trách nhiệm, thật là một nữ nhân phiền toái, khóc sướt mướt có làm được cái gì đâu?."
Phu nhân không dám khóc, toàn thân run rẩy.
Thẩm Ngạo còn nói: "Ta thích uống trà Linh Ẩn tự do Không Định hòa thượng tự tay bào chế."
Thông phán và Tào công công hai mặt nhìn nhau, cười khổ nói: "Linh Ẩn tự cách Biện Kinh hơn ba mươi dặm lộ trình, hiện tại đi cầu trà, chỉ sợ lúc uống được thì trời đã đen rồi."
Thẩm Ngạo nói: "Ngoại trừ Linh Ẩn tự, phục vụ Thúy Nhã Sơn Phòng cũng luyện được tay nghề của Không Định hòa thượng, tuy nói chỉ học được năm phần tay nghề, nhưng miễn cưỡng có thể uống vào miệng." Không Định, Không Tĩnh đáp ứng làm một chuyện cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo liền kêu mấy phục vụ đi lên chùa để cho bọn họ dạy pha trà, chế điểm tâm, thời gian vội vàng, mặc dù ngay cả trình độ gà mờ cũng không được tính, cũng miễn cưỡng có thể đãi khách.
"A, Thúy Nhã Sơn Phòng?" Thông phán vội vàng gọi Vương áp ti tới, hỏi, "Thúy Nhã Sơn Phòng ở nơi nào? Phiền toái tiên sinh nhanh đi mua chút ít nước trà đến đây, chúng ta muốn mời Trầm công tử uống."
Trầm công tử lắc đầu nói: "Nước trà Thúy Nhã Sơn Phòng không ngoài bán, ngay cả có tiền cũng không mua được."
Thông phán ngạc nhiên nói: "Bổn quan muốn đi mua trà, bọn hắn dám không bán?"
Súc vật, đây là quảng cáo trần trụi, hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo có bài bản hẳn hoi, nói: "Chỉ hội viên mới được mua, may mắn, ta chính là hội viên. Như vậy đi, không bằng các ngươi đưa tiền cho ta, tự ta đi uống."
Sắc mặt Tào công công hòa hoãn, xé toang bức tranh hoàng thượng ngự vẽ, đó là tội lớn, cũng đáng bị đánh chết, nếu muốn mạng sống, chỉ có thể xin Thẩm Ngạo không nên truy cứu. Hiện tại nhìn Thẩm Ngạo muốn tiền nước trà, tâm thần liền ổn định, đòi tiền là tốt rồi, có thể đòi tiền, nói rõ là còn có đường sống để thương lượng, vội vàng tươi cười nói: "Không biết Trầm công tử muốn bao nhiêu?"
Thẩm Ngạo tính toán rất chân thành: "Một bình trà 100 văn, không sợ Tào công công chê cười, ta là người là rộng lượng, uống chừng trăm bình để mở mang dạ dày mà thôi, ít nhất cũng cần hai ba mươi quan tiền."
"Không dám, không dám." Tào công công cười lấy lòng nói: "Tiền này ta chi ra, coi như kết giao với Trầm công tử." Nói xong liền muốn bỏ tiền, lại phát hiện, trên người mình ngoại trừ một ít tiền đồng, chỉ có hơn mười quan. Tính toán cân nặng một quan tiền, hơn mười quan chính là trên trăm cân (50 kg?, làm gì khỏe thế? Tác giả chém gió vãi), ai không có việc gì lại đi cầm một đống tiền trên thân thể.
Tào công công rất xấu hổ, nói: "Ngày mai sẽ đưa tiền đến phủ Trầm công tử, xin hỏi phủ Trầm công tử đi như thế nào?."
Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không được, ngươi nói như vậy hình như là ta đòi tiền ngươi không bằng, ta chỉ là muốn uống trà mà thôi, không có coi như xong." Một bộ dáng tiêu diêu rất thanh cao y hết như Khổng Tử.
Tào công công vội vàng nói: "Tốt, ta kêu người đi lấy tiền, Trầm công tử đợi một chút." Người này không thể trêu vào, tính tình biến hóa bất định, quá khó hầu hạ.
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào một chiếc nhẫn trên ngón tay Tào công công, chỉ chỉ vào ngón tay hắn, nói: "Được rồi, ngươi cầm chiếc nhẫn kia cho ta, ta vuốt vuốt vài ngày là được, đàm luận chuyện tiền bạc là không tốt, quân tử chi giao nhạt như nước, không thể quá tục tằng."
Oa, Tào công công muốn khóc, trên người hắn không ít đồ quý giá, chiếc nhẫn này là đáng tiền nhất, ít nhất cũng ngoài trăm quan, con mắt người này thật độc, liếc thấy trúng cái này, đây là tống tiền lừa bịp trần trụi rồi. Tào công công khóc lóc trong lòng nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi chiếc nhẫn, nhét vào tay Thẩm Ngạo, nói: "Trầm công tử ưa thích, cầm lấy đi chơi là được, không cần phải khách khí."
Thẩm Ngạo rất không có ý tứ, nói: "Chiếc nhẫn kia chắc là không quá quý giá, nếu quá quý giá, ta không đoạt chỗ tốt của người làm gì."
Tào công công cắn răng nói: "Không đáng giá mấy đồng tiền, công tử cứ nhận lấy, không cần phải khách khí."
Thẩm Ngạo hỏi: "Cái này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền?"
Tào công công tươi cười: "Năm ba văn tiền mà thôi, năm ba văn mà thôi, chỉ là cái đồ vật nhỏ để chơi đùa, công tử tùy tiện cầm lấy cho ta vui lòng."
Thẩm Ngạo rất chân thành nói: "À, như vậy cũng tốt, không bằng như vậy đi, ta cũng không nên thu lễ vật của ngươi." Hắn móc ra mười văn tiền trong túi, nhét vào trong tay Tào công công: "Mười văn tiền này là tiền mua chiếc nhẫn, không cần thối lại, chỗ còn lại, coi như là lễ gặp mặt đưa cho Tào công công."
Đổ mồ hôi, Tào công công cẩn thận từng li từng tí nắm lấy mười văn tiền này, thật sự là dở khóc dở cười, súc vật, người này quả thực hơn tham quan quá nhiều, vơ vét của cải thật sự là quá thuần thục.
Tác giả :
Thượng Sơn Đả Lão Hổ