Kiều Thê Như Vân
Chương 189: Thi họa viện
Triệu Cát mím môi, nhưng lại không đáp, nhìn qua Ninh An, thấp giọng nói: "Ninh An, chúng ta gạt bọn hắn như vậy được không?"
Ninh An Công Chúa giơ con mắt lên, thấy trên mặt Triệu Cát sinh ra ý ranh mãnh, chỉ trong nháy mắt này, tâm sự nặng nề kia của phụ hoàng không thấy đâu, mà chuyển biến thành phụ thân chất phác không câu nệ ở trước mặt mình kia, Ninh An cười, gật đầu mãnh liệt: "Được."
...........................
Trong các không có câu trả lời, Dương Tiễn đợi bên ngoài đành phải lại kêu một tiếng: "Bệ hạ, Thẩm Ngạo, Lương Thành yết kiến."
Vẫn là một hồi trầm mặc, trong lòng Dương Tiễn âm thầm kỳ quái, đây là làm sao vậy? Rõ ràng hoàng thượng ở đây mà.
Sau lưng, Lương Thành hơi có chút tâm thần bất định, kéo lấy tay áo Dương Tiễn, nói: "Dương công công, lúc hoàng thượng hạ ý chỉ, đã từng nói lời gì vậy?"
Dương Tiễn ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng nói: "Lương công công, tin tức cũng đừng có tìm hiểu từ nô gia. Nô gia cái gì cũng không biết, đợi thấy hoàng thượng, tự bản thân mình tìm hiểu."
Lương Thành cố tình giận dữ, nói: "Không phải là có người ngáng chân ở trước mặt nô gia chứ? Hừ, nếu là thật sự có chuyện lạ, nô gia cũng không phải dễ trêu đâu."
Trong lòng Dương Tiễn biết lời hắn nói là để cho mình nghe, chỉ làm như không nghe được, cười ha hả mà nói với Thẩm Ngạo:"Thẩm công tử, qua chút ít thời gian chính là thi họa viện khoa cử, chữ viết của ngươi không tệ, nô gia đã báo danh cho ngươi rồi, nếu thật trúng tiến sĩ chữ viết, đến lúc đó chớ quên mời nô gia uống rượu."
Thi họa viện? Thẩm Ngạo đi vào thời đại này mới biết được một ít, tên đầy đủ của thi họa viện gọi là Hàn Lâm thi họa viện, cứ ba năm cũng tiến hành khoa cử lần thứ nhất, loại cuộc thi này không khác biệt so với cuộc thi năng khiếu đời sau, cũng có trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, tiến sĩ, thi đậu về sau, có thể trao tặng chức quan, hoặc tiến vào Hàn Lâm, hoặc đến điện học sĩ, không phải trường hợp cá biệt.
Thể chế viện hoạ Đại Tống đã dần dần hoàn thiện, quy mô cực kỳ hùng vĩ, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Tại Tống sơ, Thái tổ hoàng đế vì mời chào nhân tài, vốn là thiết lập viện tranh vẽ, triệu tập rất nhiều hoạ sĩ ưu tú trong thiên hạ, sau đó phụ tử Hoàng Thuyên, phụ tử Cao Văn Tiến, cùng với Viên Hậu, họa sĩ xuất chúng nhất lúc ấy ào ào nhập viện đảm nhiệm chức vụ, ngoài ra còn có bọn người Đường Chu, Đổng Nguyên, Từ Sùng Tự, bọn họ dần dần dung hợp với một ít nổi danh hoạ sĩ trong trung nguyên, khiến cho cả viện hoạ hoàng gia thành căn cứ hội họa thực lực hùng hậu nhất thiên hạ.
Chỉ là, tại lúc đó, xây dựng viện hoạ cũng không hoàn thiện, lại không thấy chế độ nghiêm khắc, cũng không có cơ sở nhất định, biên chế nhân viên, thậm chí ngay cả phẩm cấp quan viên cũng không định ra.
Sau khi Triệu Cát lên ngôi, tiến hành thay đổi chế độ xã hội đối với viện hoạ, trao tặng chức quan cho nhân tài viện hoạ, viện tranh vẽ cũng cải biến thành Hàn Lâm thi họa viện, thiết lập bảy tám cơ cấu, trong đó dùng viện hoạ cầm đầu, thư viện thứ hai, phía dưới chính là cờ, ngọc, đàn cầm, nhưng lại quy định, phàm là người nhập tịch trong nội viện thi họa, mỗi khi phạm tội, phạt nhự, kẻ khác tội nặng, phạt như thường.
Ý tứ của những lời này chính là, dù cho hiền tài nhập chức thi họa viện phạm phải khuyết điểm, quan phủ cũng không được tùy ý tập nã, có cái đặc quyền này, vẽ tranh nhất thời cũng thành thi tuyển đứng đầu.
Kỳ thật tại Thái Học, sớm đã thiết lập thi họa viện, do thi họa Hàn Lâm, người hầu, các học sĩ vì tiến sĩ, dạy bảo học sinh học tập cầm kỳ thư họa, ngược lại là Quốc Tử Giám, lại chỉ dạy kinh nghĩa văn vẻ, lúc này đây thi nghệ thuật, nếu không phải có chuyện bất thường xảy ra, thi họa viện Thái Học thi đậu tiến sĩ ít nhất vượt qua hai mươi tên.
Trái lại, Quốc Tử Giám bên kia, tuy ngày cuộc thi thử nghệ đã ban bố, nhưng dù sao tranh giành tại đây cũng chỉ là Thái Học, cho nên cố ý làm nhạt việc này, chính là không dám cạnh tranh cùng Thái Học, có lẽ nói, Quốc Tử Giám ngay cả tư cách cạnh tranh đều không có.
Nghe nói Dương Tiễn ghi danh vì mình, Thẩm Ngạo cũng nhếch miệng mỉm cười, kỳ thật danh gia nghệ thuật Đại Tống không ít, họa sĩ, thư pháp, giám bảo sư, âm nhạc gia nhiều vô số kể, trình độ Thẩm Ngạo tự nhiên không lời nào để nói, thi đậu tiến sĩ tuyệt đối không có vấn đề, nhưng tranh giành cái tam giáp này thật là có chút ít cố hết sức, ví dụ như trình độ thư pháp của hắn tự nhiên cao hơn Triệu Cát, nhưng thư pháp Triệu Cát có phong cách quý phái, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho nên thư pháp của hắn mới ở nổi danh như thế, nhưng ở thời đại này, lại có bao nhiêu nhà đại thư pháp bừa bãi vô danh bị chôn vùi?
Cần biết thứ nghệ thuật này, quan trọng nhất là phải có người nâng đỡ, có người nâng, tăng thêm trình độ bản thân, tên ngươi mới có thể lưu danh thiên cổ, nếu không ngàn sau, tác phẩm của ngươi đã mất đi hầu như không còn, hậu nhân không nhìn thấy bút tích của ngươi, tạo nghệ của ngươi cao tới đâu, cũng làm thế nào được?
Cho nên ở đời sau, nhà thi họa được người ca tụng thường thường chính là vương hầu, cái gì Tô Thức, cái gì Triệu Cát, cái gì Lý Hậu Chủ, Thái Kinh, những người này, thân mình đã có danh vọng, cho dù bọn hắn vẽ lên một con vịt bình thường, chỉ bằng vào vết tích của bọn hắn, đã là giá trị xa xỉ, nếu là nghệ thuật hơn nữa, tự nhiên là vô cùng hot, cũng không phải thiếu thi họa gia lăn lộn thành danh, nhưng bởi vì không có tác phẩm bảo tồn, cuối cùng bị chôn vùi trong lịch sử.
Cho nên, mặc dù Thẩm Ngạo rất có lòng tin đối với chính mình, nhưng cũng quyết không mù quáng.
Chỉ là đã ghi danh, Thẩm Ngạo cũng có tâm đi thử một lần, quản hắn khỉ gió, gặp được đối thủ cường đại, coi như là luận bàn tranh tài là tốt rồi, cố kiếm cái danh hiệu tiến sĩ thi họa viện để chơi đùa, lại rất có ý tứ.
Thực sự, có cái công danh này, thái giám họ Lương chết bầm cũng không dám vô cớ vu oan, cần biết tiến sĩ thi họa viện, coi như là bị người tố có âm mưu phản tội, cái gì Đại Lý Tự, Hình bộ, phủ Kinh Triệu, đều là không thể thẩm vấn giam giữ, không có thánh chỉ, ai cũng không nhúc nhích chạm vào một sợi lông bọn họ.
"Ha ha, nếu không phải Dương công công nhắc nhở, bổn công tử vậy mà thiếu chút nữa đã quên rồi." Thẩm Ngạo tưởng tượng trong lòng, liền cảm kích mà nói với Dương Tiễn: "Dương công công có ý tốt, đệ tử tâm lĩnh, chỉ là..."
Dương Tiễn thấy hắn tràn đầy trù trừ, cho là hắn không muốn tham gia cuộc thi, vội hỏi: "Thẩm công tử, chữ viết của ngươi, nô gia là tận mắt nhìn thấy, cũng không kém hơn so với không ít chữ viết người trong thư viện hoạ, tiến sĩ là nhất định đỗ, hẳn là Thẩm công tử có chuyện gì khó xử sao?"
Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Khảo thi, đương nhiên muốn đi khảo thi, chỉ là đệ tử mày dạn mặt dày muốn mời Dương công công lại đi báo mấy cái tên vì đệ tử, đệ tử chẳng những muốn khảo thi chữ viết, còn muốn khảo thi hội họa, âm luật, giám bảo..." Thẩm Ngạo nói liên tiếp, báo ra mấy cái hạng mục khảo thi, âm luật chính là Âm viện, giám bảo chính là Ngọc viện, những thứ này Thẩm Ngạo đều có chút nắm chắc, về phần viện hoạ, cái kia càng là sở trường của hắn, một người khảo thi bốn sân, áp lực thật lớn, chỉ là loại sự tình này, có lẽ là rất huy hoàng, luôn luôn có con cá mắc câu, Thẩm Ngạo không tin, khảo thi bốn sân, một cái đệ nhất đều không lấy được.
Dương Tiễn im lặng, người này thật đúng là lòng tham không đáy, người khác chính là khảo thi một hồi đã là muôn vàn khó khăn, hắn lại muốn ngay khảo thi bốn sân, cả thi họa viện cũng không quá năm sáu hạng mục khảo thi mà thôi.
"Tốt, tốt, Thẩm công tử có cái hùng tâm này, nô gia đi Hàn Lâm thi họa viện nhiều hơn một chuyến cũng là đáng." Dương Tiễn cười hì hì nhìn Thẩm Ngạo, lập tức đáp ứng đối với yêu cầu của Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo trong lòng trộm vui mừng, nghe nói thư sinh ghi danh Hàn Lâm thi họa viện kia lại có mấy ngàn, muốn ghi danh cũng không phải chuyện dễ dàng, chính là xếp hàng, bổn thiếu gia cũng không biết phải xếp hạng tới khi nào, Dương công công đi giúp mình báo danh rất tốt, người này có mặt mũi, có thể đi cửa sau xen vào, đánh một tiếng, những học sĩ, người hầu kia không ngoan ngoãn điền thêm tên của mình vào sao?
Huống hồ... Huống hồ phí tổn báo danh một lần, Thẩm Ngạo nghe nói là mười quan, kỳ thật Hàn Lâm thi họa viện thu những số tiền này cũng không phải vơ vét của cải, khảo thi thư viện hoạ nghệ này khác với khoa cử tầm thường, khoa cử tầm thường cần phải lấy được danh ngạch ở quê hương, mới có thể vào kinh thành để thi, nhưng này thi hoạ viện, lại là tất cả mọi người có thể báo danh, bởi vậy, vì phòng ngừa có người không lý do đi ghi danh nhưng chỉ có tài viết chữ như gà bới, mới có cái cử động này.
Không thiếu được, khoản phí báo danh này, phải làm phiền Dương công công chi.
Ninh An Công Chúa giơ con mắt lên, thấy trên mặt Triệu Cát sinh ra ý ranh mãnh, chỉ trong nháy mắt này, tâm sự nặng nề kia của phụ hoàng không thấy đâu, mà chuyển biến thành phụ thân chất phác không câu nệ ở trước mặt mình kia, Ninh An cười, gật đầu mãnh liệt: "Được."
...........................
Trong các không có câu trả lời, Dương Tiễn đợi bên ngoài đành phải lại kêu một tiếng: "Bệ hạ, Thẩm Ngạo, Lương Thành yết kiến."
Vẫn là một hồi trầm mặc, trong lòng Dương Tiễn âm thầm kỳ quái, đây là làm sao vậy? Rõ ràng hoàng thượng ở đây mà.
Sau lưng, Lương Thành hơi có chút tâm thần bất định, kéo lấy tay áo Dương Tiễn, nói: "Dương công công, lúc hoàng thượng hạ ý chỉ, đã từng nói lời gì vậy?"
Dương Tiễn ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng nói: "Lương công công, tin tức cũng đừng có tìm hiểu từ nô gia. Nô gia cái gì cũng không biết, đợi thấy hoàng thượng, tự bản thân mình tìm hiểu."
Lương Thành cố tình giận dữ, nói: "Không phải là có người ngáng chân ở trước mặt nô gia chứ? Hừ, nếu là thật sự có chuyện lạ, nô gia cũng không phải dễ trêu đâu."
Trong lòng Dương Tiễn biết lời hắn nói là để cho mình nghe, chỉ làm như không nghe được, cười ha hả mà nói với Thẩm Ngạo:"Thẩm công tử, qua chút ít thời gian chính là thi họa viện khoa cử, chữ viết của ngươi không tệ, nô gia đã báo danh cho ngươi rồi, nếu thật trúng tiến sĩ chữ viết, đến lúc đó chớ quên mời nô gia uống rượu."
Thi họa viện? Thẩm Ngạo đi vào thời đại này mới biết được một ít, tên đầy đủ của thi họa viện gọi là Hàn Lâm thi họa viện, cứ ba năm cũng tiến hành khoa cử lần thứ nhất, loại cuộc thi này không khác biệt so với cuộc thi năng khiếu đời sau, cũng có trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, tiến sĩ, thi đậu về sau, có thể trao tặng chức quan, hoặc tiến vào Hàn Lâm, hoặc đến điện học sĩ, không phải trường hợp cá biệt.
Thể chế viện hoạ Đại Tống đã dần dần hoàn thiện, quy mô cực kỳ hùng vĩ, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Tại Tống sơ, Thái tổ hoàng đế vì mời chào nhân tài, vốn là thiết lập viện tranh vẽ, triệu tập rất nhiều hoạ sĩ ưu tú trong thiên hạ, sau đó phụ tử Hoàng Thuyên, phụ tử Cao Văn Tiến, cùng với Viên Hậu, họa sĩ xuất chúng nhất lúc ấy ào ào nhập viện đảm nhiệm chức vụ, ngoài ra còn có bọn người Đường Chu, Đổng Nguyên, Từ Sùng Tự, bọn họ dần dần dung hợp với một ít nổi danh hoạ sĩ trong trung nguyên, khiến cho cả viện hoạ hoàng gia thành căn cứ hội họa thực lực hùng hậu nhất thiên hạ.
Chỉ là, tại lúc đó, xây dựng viện hoạ cũng không hoàn thiện, lại không thấy chế độ nghiêm khắc, cũng không có cơ sở nhất định, biên chế nhân viên, thậm chí ngay cả phẩm cấp quan viên cũng không định ra.
Sau khi Triệu Cát lên ngôi, tiến hành thay đổi chế độ xã hội đối với viện hoạ, trao tặng chức quan cho nhân tài viện hoạ, viện tranh vẽ cũng cải biến thành Hàn Lâm thi họa viện, thiết lập bảy tám cơ cấu, trong đó dùng viện hoạ cầm đầu, thư viện thứ hai, phía dưới chính là cờ, ngọc, đàn cầm, nhưng lại quy định, phàm là người nhập tịch trong nội viện thi họa, mỗi khi phạm tội, phạt nhự, kẻ khác tội nặng, phạt như thường.
Ý tứ của những lời này chính là, dù cho hiền tài nhập chức thi họa viện phạm phải khuyết điểm, quan phủ cũng không được tùy ý tập nã, có cái đặc quyền này, vẽ tranh nhất thời cũng thành thi tuyển đứng đầu.
Kỳ thật tại Thái Học, sớm đã thiết lập thi họa viện, do thi họa Hàn Lâm, người hầu, các học sĩ vì tiến sĩ, dạy bảo học sinh học tập cầm kỳ thư họa, ngược lại là Quốc Tử Giám, lại chỉ dạy kinh nghĩa văn vẻ, lúc này đây thi nghệ thuật, nếu không phải có chuyện bất thường xảy ra, thi họa viện Thái Học thi đậu tiến sĩ ít nhất vượt qua hai mươi tên.
Trái lại, Quốc Tử Giám bên kia, tuy ngày cuộc thi thử nghệ đã ban bố, nhưng dù sao tranh giành tại đây cũng chỉ là Thái Học, cho nên cố ý làm nhạt việc này, chính là không dám cạnh tranh cùng Thái Học, có lẽ nói, Quốc Tử Giám ngay cả tư cách cạnh tranh đều không có.
Nghe nói Dương Tiễn ghi danh vì mình, Thẩm Ngạo cũng nhếch miệng mỉm cười, kỳ thật danh gia nghệ thuật Đại Tống không ít, họa sĩ, thư pháp, giám bảo sư, âm nhạc gia nhiều vô số kể, trình độ Thẩm Ngạo tự nhiên không lời nào để nói, thi đậu tiến sĩ tuyệt đối không có vấn đề, nhưng tranh giành cái tam giáp này thật là có chút ít cố hết sức, ví dụ như trình độ thư pháp của hắn tự nhiên cao hơn Triệu Cát, nhưng thư pháp Triệu Cát có phong cách quý phái, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho nên thư pháp của hắn mới ở nổi danh như thế, nhưng ở thời đại này, lại có bao nhiêu nhà đại thư pháp bừa bãi vô danh bị chôn vùi?
Cần biết thứ nghệ thuật này, quan trọng nhất là phải có người nâng đỡ, có người nâng, tăng thêm trình độ bản thân, tên ngươi mới có thể lưu danh thiên cổ, nếu không ngàn sau, tác phẩm của ngươi đã mất đi hầu như không còn, hậu nhân không nhìn thấy bút tích của ngươi, tạo nghệ của ngươi cao tới đâu, cũng làm thế nào được?
Cho nên ở đời sau, nhà thi họa được người ca tụng thường thường chính là vương hầu, cái gì Tô Thức, cái gì Triệu Cát, cái gì Lý Hậu Chủ, Thái Kinh, những người này, thân mình đã có danh vọng, cho dù bọn hắn vẽ lên một con vịt bình thường, chỉ bằng vào vết tích của bọn hắn, đã là giá trị xa xỉ, nếu là nghệ thuật hơn nữa, tự nhiên là vô cùng hot, cũng không phải thiếu thi họa gia lăn lộn thành danh, nhưng bởi vì không có tác phẩm bảo tồn, cuối cùng bị chôn vùi trong lịch sử.
Cho nên, mặc dù Thẩm Ngạo rất có lòng tin đối với chính mình, nhưng cũng quyết không mù quáng.
Chỉ là đã ghi danh, Thẩm Ngạo cũng có tâm đi thử một lần, quản hắn khỉ gió, gặp được đối thủ cường đại, coi như là luận bàn tranh tài là tốt rồi, cố kiếm cái danh hiệu tiến sĩ thi họa viện để chơi đùa, lại rất có ý tứ.
Thực sự, có cái công danh này, thái giám họ Lương chết bầm cũng không dám vô cớ vu oan, cần biết tiến sĩ thi họa viện, coi như là bị người tố có âm mưu phản tội, cái gì Đại Lý Tự, Hình bộ, phủ Kinh Triệu, đều là không thể thẩm vấn giam giữ, không có thánh chỉ, ai cũng không nhúc nhích chạm vào một sợi lông bọn họ.
"Ha ha, nếu không phải Dương công công nhắc nhở, bổn công tử vậy mà thiếu chút nữa đã quên rồi." Thẩm Ngạo tưởng tượng trong lòng, liền cảm kích mà nói với Dương Tiễn: "Dương công công có ý tốt, đệ tử tâm lĩnh, chỉ là..."
Dương Tiễn thấy hắn tràn đầy trù trừ, cho là hắn không muốn tham gia cuộc thi, vội hỏi: "Thẩm công tử, chữ viết của ngươi, nô gia là tận mắt nhìn thấy, cũng không kém hơn so với không ít chữ viết người trong thư viện hoạ, tiến sĩ là nhất định đỗ, hẳn là Thẩm công tử có chuyện gì khó xử sao?"
Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Khảo thi, đương nhiên muốn đi khảo thi, chỉ là đệ tử mày dạn mặt dày muốn mời Dương công công lại đi báo mấy cái tên vì đệ tử, đệ tử chẳng những muốn khảo thi chữ viết, còn muốn khảo thi hội họa, âm luật, giám bảo..." Thẩm Ngạo nói liên tiếp, báo ra mấy cái hạng mục khảo thi, âm luật chính là Âm viện, giám bảo chính là Ngọc viện, những thứ này Thẩm Ngạo đều có chút nắm chắc, về phần viện hoạ, cái kia càng là sở trường của hắn, một người khảo thi bốn sân, áp lực thật lớn, chỉ là loại sự tình này, có lẽ là rất huy hoàng, luôn luôn có con cá mắc câu, Thẩm Ngạo không tin, khảo thi bốn sân, một cái đệ nhất đều không lấy được.
Dương Tiễn im lặng, người này thật đúng là lòng tham không đáy, người khác chính là khảo thi một hồi đã là muôn vàn khó khăn, hắn lại muốn ngay khảo thi bốn sân, cả thi họa viện cũng không quá năm sáu hạng mục khảo thi mà thôi.
"Tốt, tốt, Thẩm công tử có cái hùng tâm này, nô gia đi Hàn Lâm thi họa viện nhiều hơn một chuyến cũng là đáng." Dương Tiễn cười hì hì nhìn Thẩm Ngạo, lập tức đáp ứng đối với yêu cầu của Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo trong lòng trộm vui mừng, nghe nói thư sinh ghi danh Hàn Lâm thi họa viện kia lại có mấy ngàn, muốn ghi danh cũng không phải chuyện dễ dàng, chính là xếp hàng, bổn thiếu gia cũng không biết phải xếp hạng tới khi nào, Dương công công đi giúp mình báo danh rất tốt, người này có mặt mũi, có thể đi cửa sau xen vào, đánh một tiếng, những học sĩ, người hầu kia không ngoan ngoãn điền thêm tên của mình vào sao?
Huống hồ... Huống hồ phí tổn báo danh một lần, Thẩm Ngạo nghe nói là mười quan, kỳ thật Hàn Lâm thi họa viện thu những số tiền này cũng không phải vơ vét của cải, khảo thi thư viện hoạ nghệ này khác với khoa cử tầm thường, khoa cử tầm thường cần phải lấy được danh ngạch ở quê hương, mới có thể vào kinh thành để thi, nhưng này thi hoạ viện, lại là tất cả mọi người có thể báo danh, bởi vậy, vì phòng ngừa có người không lý do đi ghi danh nhưng chỉ có tài viết chữ như gà bới, mới có cái cử động này.
Không thiếu được, khoản phí báo danh này, phải làm phiền Dương công công chi.
Tác giả :
Thượng Sơn Đả Lão Hổ