Kiều Thê Lạc Đường
Chương 8
Trời dần dần sáng lên, mặt trời mọc lên ở hướng Đông.
Cả đêm Kỳ Vân không ngủ ngồi ở trước giường, trong đầu kinh hãi vẫn chưa hồi phục.
"Thật là khó chịu????" Đường Tiêu Từ thở dài. Trong đầu của nàng dường như có hàng trăm con kiến nhỏ chui vào!
"Tỉnh, tối hôm qua nàng uống say." Đôi mắt của hắn bình tĩnh giống như hai hồ sâu thăm thẳm không thấy đáy." Uống vào viên thuốc này, nàng sẽ thấy tốt hơn một chút."
"Đa tạ." Nhận lấy thuốc từ bàn tay kiên cường mạnh mẽ của hắn đưa ra, vô ý đụng chạm hắn, giống như có một luồng điện chạy qua thân thể của nàng, lòng của nàng đột nhiên nhảy một cái.
Nàng nhớ lại đêm qua, nàng cường hôn hắn, còn cởi sạch y phục của hắn, sau đó lên giường??? Trời ạ! Nàng không mặt mũi nhìn người, cúi đầu nhìn thấy y phục vẫn còn mặc chỉnh tề ở trên người mình???? Nguyên lai là mơ!
Gần đây nàng luôn nằm mơ thấy nụ hôn của hắn, thấy hắn nhiệt tình ôm và hắn ôm nàng đến trên giường??? Ha ha, đây hết thảy cũng chỉ là một giấc mơ, căn bản hắn không thể đối với nàng như vậy.
"Kỳ đại ca, ngươi cũng uống rượu sao? Tại sao mặt hồng như vậy?" Nước lạnh pha lẫn thuốc giải rượu có phần làm giảm bớt bối rối của nàng, nàng giương mắt kinh ngạc nhìn thấy nước da ngăm đen của hắn ửng hồng, rõ ràng nhất là lỗ tai của hắn, tất cả đều hiện ra màu hồng.
"Không có sao!" Nàng cư nhiên lại nghĩ về chuyện tối ngày hôm qua, càng buồn bực hơn chính là, thân thể của hắn không kiểm soát được kích động đứng lên, ở dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn sợ bị nàng phát giác sự khác thường cho nên vội vàng xoay người.
"Nhưng mà dáng vẻ của ngươi rõ ràng là tốt lắm, có phải ngươi ngã bệnh rồi hay không?" Tay nhỏ bé vừa mới với về phía hắn, trong nháy mắt hắn giống như bị rắn cắn liền né tránh.
"Ta rất khỏe, ta đã kêu người chuẩn bị xong nước nóng cùng y phục sạch sẽ, trước tiên nàng rửa mặt một chút, ta cáo từ trước."
Kỳ Vân trốn tránh rời đi.
Đường Tiêu Từ giật mình nhìn hắn khép hai cánh cửa, vẫn là không nhìn ra được đầu mối, bộ dạng của hắn như thế giống như gặp quỷ? Lơ đãng, một cổ mùi rượu chua xót khó ngửi bay vào mũi của nàng.
Nàng vội vã ngửi trên dưới thân thể của mình lập tức cảm thấy xấu hổ lại lúng túng, nàng hiểu được vì sao Kỳ Vân muốn chạy đi, toàn thân trên dưới của nàng khó ngửi ngay cả quỷ thần cũng muốn tránh đi còn không kịp huống chi là hắn?
Xong rồi, mỗi lần ở trước mặt hắn nàng đều mất mặt, nàng không còn hy vọng rồi.
Lập tức đỉnh đầu bị mây đen bao phủ.
Đã ba ngày rồi!
Ròng rã ba ngày mà Đường Tiêu Từ cũng không thấy bóng dáng của Kỳ Vân, nhưng mà trên đường đi ngang qua cửa của Hiệp Nghĩa Sơn Trang từ trong miệng hạ nhân nàng biết được Kỳ Vân cùng Triệu Vũ Thường đi với nhau rất gần.
Cắn thức ăn, trong lòng nàng đủ loại mùi vị, chợt bụng dưới một hồi xoắn đau.
Nàng ôm bụng lao ra cửa phòng, "Xin hỏi nhà xí ở đâu?" Nàng tùy tiện bắt một hạ nhân đi ngang qua cửa phòng của nàng hỏi.
Mới đến, nàng vẫn chưa phân rõ Đông Tây Nam Bắc, Hiệp Nghĩa Sơn Trang là một nơi to lớn, nhà xí còn phân đi tiểu với hầm phân, một nhà xí một cái hố, đến đâu ngồi cũng như nhau, phân chia tường tận như thế làm chi? Chỉ cần có thể thổ lộ là tốt rồi.
Nàng cấp tốc vọt tới nhà xí, quá mót lại thêm nóng vội, nàng tiện tay kéo cánh cửa ra. "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Bên trong lại có người.
Nàng nhìn thấy hai cái chân lông lá trần trụi giắt trên thùng gỗ, còn nắm cái quần màu đen ở bên chân kia, đó là chân nam nhân. Bỗng chốc má lúng đồng tiền của nàng yêu kiều đỏ lên.
Nàng biết mình chạy sai đường rồi, nhưng quá mót làm cho nàng không có thời gian rãnh mà suy nghĩ, lại kéo ra cánh cửa bên cạnh.
Thổ lộ xong, nàng đi ra nhà xí, mà vừa khéo cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.
Nàng nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy nàng!
"Sớm nha, Tiêu Từ." Kì Vân ngồi ở trên xe lăn cười rạng rỡ.
Ầm ầm, xấu hổ vọt thẳng lên ót của nàng. Trời ạ! Nàng đến thổ lộ lại bị hắn nhìn thấy, hơn nữa vừa rồi thiếu chút nữa nàng xông vào nhà xí của hắn, tệ hơn chính là mùi thối đi ngoài của nàng lại để cho hắn ngửi thấy được? Nàng?????? Nàng không còn mặt mũi để gặp người nữa.
"Á! Đừng đi." Hắn lặp tức kéo Đường Tiêu Từ đang xấu hổ đến muốn tự sát lại.
"Không cần kéo ta, quá mất mặt." nàng luôn ở trước mặt hắn lộ ra tất cả trò cười, nàng vừa cẩu thả lại vừa hồ đồ chậm chạp như vậy, hắn mà thích nàng mới là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
"Tại sao nàng cho là ta sẽ không thích nàng?" Ba ngày không gặp như cách ba thu. Hắn nhớ mỗi cái nhăn mày và nụ cười của nàng.
"Ta luôn làm ra chuyện mất mặt." Xấu hổ, một màn sương của những giọt nước mắt làm lờ mờ tầm mắt của nàng.
"Ăn uống vệ sinh ngủ vốn là một phần trong cuộc sống hàng ngày, không có gì mất mặt."
"Nhưng mà người ta muốn biểu hiện mặt tốt cho ngươi xem." Lại liên tiếp phạm sai lầm, khiến người chán ghét.
"Đây là chân thật nhất ở nàng, không có gì mất mặt, ngược lại ta thích nàng như vậy không giả dối chút nào."
Thích? Nàng không có nghe lầm chứ!
"Đi thôi, trước tiên ta đưa nàng trở về phòng." Nhìn vẻ mặt mù mờ của nàng, không cần động não nghĩ cũng biết nàng lại lạc đường. “Đi bên này."
"Được" Hắn thật sự nói thích, Đường Tiêu Từ hưng phấn ngay cả cười cũng trở nên ngây ngốc, làm cho Thần Hỉ âm thầm đi theo bảo vệ phía sau không khỏi lắc đầu.
Công tử thích một cô nương đần độn mơ hồ như vậy rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
"Kỳ công tử."
Dưới sự chỉ dẫn của Kỳ Vân, Đường Tiêu Từ tìm được đường trở về phòng. Chợt một người quý phụ cao quý ưu nhã đi tới tỳ nữ vây quanh ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Sao không đi?" Kỳ Vân đang nhắm mắt nghĩ ngơi, đột nhiên xe lăn dừng lại, hắn ngẩng đầu nghiêng thân liếc về phía Đường Tiêu Từ "Nàng làm sao vậy?"
Chỉ thấy mặt của nàng giống như co giật.
"Trước mặt a!" Đường Tiêu Từ tức giận nói. Lại một nữ nhân tới giành Kỳ đại ca của nàng, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, như thể nàng mắc nợ tất cả mọi người trên thế giới. "Nàng là Triệu Vũ Ny, nhị tiểu thư của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."
“Nhị tiểu thư khỏe chứ?" Kỳ Vân quay đầu trở lại, mặt hờ hững không gợn sóng, lạnh nhạt hữu lễ gật đầu coi như là chào hỏi.
"Kỳ công tử, có thể làm phiền của ngươi một chút thời gian hay không? Ta muốn một mình hàn huyên tán gẫu với ngươi, muốn mời Kỳ công tử thay nô gia chỉ bảo sai lầm."
Kỳ Vân cười nhạt, "Rất xin lỗi, ta chỉ là thầy tướng số, không phải là thần tiên."
Thái độ lạnh nhạt này của hắn làm cho Đường Tiêu Từ nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hắn thì hắn chính là như vậy cự tuyệt người khác.
Sắc mặt của Triệu Vũ Ny khẽ đông cứng lại rồi, vẫn như cũ giữ nụ cười tao nhã, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tỷ tỷ của ta sẽ đối phó các ngươi như thế nào?"
Là trong lòng nàng muốn, dù sao nàng cũng đã không còn trẻ nữa lấy một người tàn phế cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa hắn chính là Vọng môn chủ, cho nên nàng quyết định giúp hắn, sau đó dựa vào sức quyến rũ của nàng, hắn đối với nàng cảm kích cùng lâu ngày sinh tình, vị trí môn chủ phu nhân ở trong tầm tay.
Tiếc là ý nghĩ này của nàng ta căn bản tránh không khỏi ánh mắt của Kỳ Vân, hắn chỉ nhàn nhạt nói câu, "Cám ơn nhị tiểu thư quan tâm." Sau đó liền quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt thoáng qua một ánh sáng nhu hòa, "Chúng ta cần phải trở về."
"Oh, được!" Đường Tiêu Từ đẩy hắn, mặt nạ ngụy trang của Triệu Vũ Ny từ từ tan vỡ. Nàng đè thấp giọng nói, "Triệu Vũ Thường sẽ đối phó ngươi, sao ta không biết?" Không sai, qua đáy mắt của Triệu Vũ Ny ánh mắt lạnh của nàng phun ra oán độc, nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng nghĩ thầm mình đã bị phanh thây rồi.
"Chút chuyện nhỏ này nàng không cần lo lắng." Kỳ Vân mỉm cười.
"Còn nói không cần lo lắng, mỗi ngày ngươi đều cùng Hồng Yến Tử kia ở cùng nhau, không dám đảm bảo nàng sẽ không thừa cơ hạ độc thủ đối với ngươi." Hết lần này tới lần khác xem ra một chút ý thức về nguy cơ hắn cũng không có.
"Nha đầu ngốc, ta chân thành thích nàng." Tình cảm mà nàng lo lắng cho hắn là không lời nào có thể miêu tả nói được, mùi vị ngọt ngào lấp đầy cả trái tim. "Làm sao bây giờ? Ta lại muốn hôn nàng."
Nàng không khỏi mặt đỏ tới mang tai, hết thảy đều bắt đầu từ đêm hôm đó, thái độ của hắn đối với nàng nhanh chóng thay đổi, thỉnh thoảng trêu chọc nàng, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng run động, còn trắng trợn dùng ngôn từ trêu chọc nàng hại nàng lúng ta lúng túng.
"Đến! Cúi đầu xuống."
Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn, môi cánh hoa lập tức bị hắn hôn.
Lòng của nàng bình bịch bình bịch nhảy loạn, vì hắn đột nhiên thay đổi tới đáp ứng tâm hồn nho nhỏ này.
Đêm khuya yên tĩnh.
"Được, Kỳ công tử, ta mời ngươi." Ánh mắt của Triệu Vũ Thường lóe lên, nhìn chăm chú vào Kỳ Vân không nhanh không chậm uống xong rượu, trong lòng cười đắc ý. Dù là thần toán cũng coi không ra số mạng sau này của mình.
Mê dược lần trước không mê hoặc được hắn lần này là xuân dược tại sao phải sợ hắn không chịu đi vào khuôn khổ.
"Cô nương, tửu lực của tại hạ không nhiều, cũng nên cáo từ rồi, có chỗ nào thất lễ xin lượng thứ." Hắn lạnh nhạt vái chào, "Đêm đã khuya, ly rượu này muốn tạ ơn cô nương mấy ngày nay đã tiếp đãi." Kỳ Vân ngẩng mặt nói.
“ Khoan đi đã. Nếu đã trễ rồi thì công tử lưu lại nơi này nghỉ ngơi đi."
Hắn như thế giống như không có chuyện gì xảy ra ngược lại tại sao toàn thân của nàng lại nóng lên? Nàng vươn tay chưa kịp đụng tới góc y phục của hắn đã vấp mũi chân ngã xuống đất, đất lạnh như băng làm cơ thể nóng rang của nàng được giải tỏa một chút, nàng không ngừng uốn éo toàn thân, chợt nàng hiểu rõ.
"Chết tiệt? Ngươi??? Ngươi không có uống xuân dược?"
"Rượu chúng ta uống là như nhau."
"Vậy sao ngươi không có việc gì?" Thật là khó chịu nàng vuốt ve chính mình.
"Ta đây không cần phải trả lời ngươi. Thần Hỉ."
"Công tử, chuyện đã làm xong." Thần Hỉ đẩy cửa vào, khinh bỉ liếc nhìn Triệu Vũ Thường không ngừng lăn lộn trên mặt đất, "Khám phá Hiệp Nghĩa Sơn Trang có hơn bốn mươi chỗ sản xuất mê dược."
"Các ngươi??? Các ngươi làm cái quái gì hả?" Triệu Vũ Thường cố bấu víu mép giường bò dậy, dựa vào đầu giường đứng lên, nàng tức giận nói "Hóa ra các ngươi cũng là có mục đích."
Thần Hỉ giễu cợt, "Dù sao vẫn tốt hơn so với ngươi, lại nhiều lần phái người đánh lén chúng ta, không sai là chính mắt chúng ta nhìn thấy Hiệp Nghĩa Sơn Trang của các ngươi làm thế nào dùng dược vật thống chế một làng nhỏ để họ làm việc cho các ngươi. Hành động của các ngươi cũng rất rõ ràng, lợi dụng dược vật cưỡng bức mại dâm, còn có hạ độc thống chế người trong võ lâm."
“Ngày đó đi qua làng nhỏ người tốt đã chữa bệnh cho những thôn dân kia quả nhiên là ngươi." Ổ ngực của Triệu Vũ Thường nóng lên, hai tròng mắt đỏ rực, làm cho người ta không biết là lửa giận hay là dục vọng mãnh liệt.
Kỳ Vân thẳng thắng thừa nhận, "Ta không phủ nhận." Bởi vì nhìn đến tiểu cô nương rất giống Linh Ngọc cũng bị chất độc khống chế, hắn không nhịn được đã ra tay giải cứu.
"Vốn là công tử của chúng ta không có ý định nhúng tay vào, người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi thích dùng mê dược để trục lợi, khống chế lòng người đó là chuyện của ngươi, ngàn không nên vạn không nên chính là dây vào chúng ta." Thần Hỉ cười nhạt.
"Các ngươi??? Đến tột cùng là người nào?" Giờ phút này rốt cuộc Triệu Vũ Thường cũng biết bản thân đã phạm vào bao nhiêu sai lầm, bởi vì hắn tàn phế mà xem thường hắn.
"Ta là Vọng môn chủ." Đối với dáng vẻ nịnh hót chọc ghẹo của nàng coi như không nhìn thấy, Kỳ Vân lạnh nhạt mở miệng.
"Ngươi không quan tâm ta sao? Có được ta ngươi liền có thể có được Hiệp Nghĩa Sơn Trang, chúng ta có thể tay nắm tay xưng bá giang hồ."
Nàng trêu đùa cởi ra vạt áo, đôi mắt quyến rũ mê hoặc người, thậm chí lấy lưỡi liếm môi dưới để vô cùng khiêu gợi để quyến rũ hắn, Thần Hỉ bên cạnh liền xoay tầm mắt.
Kỳ Vân lắc đầu một cái, lạnh nhạt vuốt cằm, "Đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ cáo từ." Hắn nháy mắt, Thần Hỉ vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Ngươi??? Ngươi đừng đi, Kỳ Vân!" Triệu Vũ Thường thở hổn hển, thái độ lạnh nhạt của hắn chẳng khác nào làm nhục nàng, nàng muốn cái gì nam nhân đều đáp ứng, ngay cả mười sáu trại bang điên cuồng cũng thần phục ở dưới váy của nàng, mà nàng lại bị một người tàn phế xem thường?
Căm hận cùng dục vọng dày vò, quét rơi chén đầy bàn, nàng nằm ngữa ở trên bàn, tay không tự chủ cởi áo nới dây thắc lưng, vuốt ve chính mình.
"Thường nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Nghe tiếng động, lão nam tử xông vào trong phòng liếc thấy Triệu Vũ Thường quần áo xốc xếch nằm ở trên bàn, lay động tuyệt hảo vuốt ve đung đưa, ngọc hộ mở rộng ra làm cho người ta nhìn vào không khỏi máu nóng sục sôi.
"Ngươi??? Phụ thân!" Mâu quang mị hoặc quyến rũ nhìn người tới "Cứu ta."
"Sao ngươi lại thành ra như thế?" Giọng điệu của lão nam tử khẽ run lộ ra đói khát.
"Người không muốn sao? Phụ thân." Nàng cười quyến rũ hỏi.
"Ta?????? Ta không thể." Hắn hít sâu một cái, cố đè xuống dục vọng.
"Chớ giả bộ, ta biết ngươi cũng rất muốn, ta nhớ khi còn bé lần đầu tiên của ta chính là cho ngươi a."
Triệu Vũ Thường câu ngón tay, dâm lãng ngồi dậy làm cho áo trợt xuống, "Lại đây."
Giống như một ác lang, lão nam tử tiến về phía Triệu Vũ Thường cười dâm đãng, từ trên người hắn, nàng tìm về sự tự tin. Suồng sã tiếng cười cùng tiếng thở dốc lưu chuyển ở trong đêm yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng, thu dọn xong bọc hành lý, nửa tỉnh nửa mê Đường Tiêu Từ đi theo Kỳ Vân.
"Sớm như vậy, chúng ta phải đi đâu?" Nàng liên tiếp đánh ngáp.
"Rời đi." Kỳ Vân hời hợt nói một lời.
"Oh, thế nhưng trời còn chưa sáng, có cần phải gấp như vậy không???"
"Vây quanh!" Đột nhiên vang lên một tiếng thét to.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng Đường Tiêu Từ cũng tỉnh táo lại.
"Các hạ chính là thần toán?" Cầm đầu chính là một lão nam tử vênh váo tự đắc, như thế giống như xem thường Kỳ Vân trẻ tuổi còn là một người tàn phế có thể có năng lực gì.
"Triệu Thắng Hồng của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, người ta gọi là Triệu Khoái Kiếm." Thần Hỉ vội vàng đi tới bên cạnh chủ tử báo cáo.
"Các hạ là???" Triệu Thắng Hồng không thể không liếc mắt nhìn Thần Hỉ.
"Trang chủ, người ngồi ở trên xe lăn mới là thần toán Vọng môn chủ." Tổng quản của sơn trang lập tức bước đi thong thả đến bên cạnh Triệu Thắng Hồng nói nhỏ.
"Có đúng không? Ngươi khẳng định không có nhìn nhầm người?" Trong chốn giang hồ không có mấy người gặp qua diện mạo đích thực của Vọng môn chủ.
"Vũ Thường, ngươi nói sao?"
"Chính là hắn ức hiếp ta." Triệu Vũ Thường oán hận nói, không nghĩ tới nàng lại bị phản.
"Ngươi đã làm gì với nữ nhi của ta?" Triệu Vũ Hồng liếc nhìn Kỳ Vân.
"Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, chính nàng ta đã từng làm gì hẳn là rất rõ ràng." Giọng nói của Kỳ Vân điềm tĩnh không nhận ra hỉ nộ.
Mắt của Triệu Vũ Thường lộ ra hung quang, "Bây đâu, bắt lại cho ta."
Triệu Thắng Hồng vung tay ngăn nàng lại.
"Vũ Thường đợi một chút, đợi phụ thân hỏi rõ ràng. Kỳ công tử cũng biết ta hỏi chuyện gì?"
"Phụ tử các ngươi tại sao lại ân đoạn nghĩa tuyệt, ta nghĩ ngươi biết rõ hơn ta." Trong lời nói thầm kín của Kỳ Vân tường chữ xuyên thấu vào lòng của Triệu Thắng Hồng." Thứ cho ta không giúp được gì, Thần Hỉ."
Triệu Thắng Hồng nheo mắt, một chút nham hiểm thoáng qua trong đáy mắt.
"Dạ, lên đường." Thần Hỉ phun ra tiếng quát.
"Nếu như ngươi không nói, đừng trách Hiệp Nghĩa Sơn Trang không nể mặt." Triệu Thắng Hồng quát tháo ra lệnh ngăn đường đi của bọn họ. Hắn biết quá nhiều, người này không thể giữ lại.
"Muốn giết ta sao? Thế thì phải xem ngươi có bản lãnh này hay không." Kỳ Vân nói thẳng phá vỡ ý nghĩ trong lòng của Triệu Thắng Hồng, ngụy quân tử giống như Triệu Thắng Hồng hắn đã thấy nhiều, tựa như quá khứ một dạng??? Hắc đồng âm u của hắn trầm xuống.
Triệu Thắng Hồng vung tay lên, bốn phía xông ra, rất nhiều cung tiễn thủ mai phục, "Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác cùng Hiệp Nghĩa Sơn Trang của ta, chẳng những ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, hai nữ nhi xinh đẹp lóa mắt của ta cũng có thể để cho ngươi lựa chọn."
"Như thế liền trở mặt, lão đầu này sao ngươi không biết xấu hổ vậy. Kỳ đại ca là Vọng môn chủ tốt, sao lại hợp tác cùng các ngươi chứ? Hiệp Nghĩa Sơn Trang của các ngươi là một Thiên Môn nổi danh sao? Hơn nữa Kỳ đại ca có ta là đủ rồi, hai nữ nhi xinh đẹp của ngươi thì có ích lợi gì? Một người tự cao tự đại trang điểm lộng lẫy giống như khổng tước (chim công), một người làm ra vẻ gà mái, làm sao xứng với Kỳ đại ca của ta." Còn làm giọng điệu ban ơn, nàng xem Kỳ đại ca chính là độc nhất vô nhị.
"Tiêu Từ." Nàng nói có hơi quá rồi! Kỳ Vân lắc đầu một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười. Bất quá, nàng nói thật đúng là quá chuẩn.
"Xú nha đầu, muốn chết!" Sắc mặt của Triệu Vũ Thường tái xanh, chỉ tay vào Đường tiêu Từ.
Liếc một cái, nàng nháy mắt ra hiệu, muốn cung tiến thủ hướng tới mục tiêu "Oa! Nói đánh là đánh, sư tỷ của ta nói một cô nương quá chua ngoa sẽ không có ai yêu." Đường Tiêu Từ dựa vào khinh công đông bay tây vọt, dẫn dắt cung tiến thủ rời đi.
"Đuổi theo!" Sắc mặt của Triệu Vũ Thường tái xanh, sát khí hiện lên trong mắt.
"Vũ Thường, chớ liều lĩnh, mục tiêu của chúng ta là Vọng môn chủ." Triệu Thắng Hồng đã không kịp quát ngưng lại, chỉ thấy nàng dẫn rất nhiều thuộc hạ đuổi theo người phía trước.
"Nha đầu ngốc, mau trở lại." Thần Hỉ gầm nhẹ, trơ mắt nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Đường Tiêu Từ bay vút biến mất trong rừng. Chợt, một bóng đen bay ra, "Công….."
Kỳ Vân di chuyển! Thuở nhỏ đi theo xe lăn của công tử, đây là lần thứ hai thấy công tử đứng lên, lần đầu tiên là tiễn Thái Sư công lâm chung.
Dù sao Đường Tiêu Từ cũng chưa từng bị người truy kích như thế, hơn nữa đối với vùng phụ cận không quen, rất nhanh liền bị Triệu Vũ Thường cùng nhân mã của nàng ta bao vây.
"Xem ngươi chạy đi đâu." Triệu Vũ thường cười lạnh.
"Ta nào có trốn, ta là chờ các ngươi là động tác của các ngươi quá chậm." Trên thực tế, nàng lại không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, lạc đường rồi!
"Xú nha đầu miệng lưỡi khá lắm, xem ta rút đầu lưỡi của ngươi như thế nào." Triệu Vũ Thường đem sỉ nhục của Kỳ Vân ban cho nàng toàn bộ trút ở trên người của Đường Tiêu Từ.
"Tới nha! Ai sợ ai? Lấy nhiều đánh ít, hổ thẹn cho các ngươi còn tự xưng là danh môn chính phái." Đường Tiêu Từ chỉ mong có thể kéo dài tới khi Kỳ Vân tìm được nàng.
"Không cần bọn họ, chỉ cần một mình ta là đủ rồi." Triệu Vũ Thường gợi lên một nụ cười lạnh.
"Thật? Ngươi có thể đảm bảo thuộc hạ của ngươi sẽ không thừa cơ đánh lén?" Nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một mình Triệu Vũ Thường hẳn là rất dễ ứng phó.
"Tất cả các ngươi lui ra cho ta, không có mệnh lệnh của ta không ai được tới gần."
Cung tiễn thủ và một đám thuộc hạ của nàng cùng thối lui.
"Đến đây đi!" Triệu Vũ Thường lấy ra song kiếm, Hồng Yến Tử nổi danh song kiếm. "Vũ khí của nàng đâu?"
"Ta không cần vũ khí."
"Cho nàng một thanh kiếm, đừng cho người khác có cớ nói ta dùng vũ lực để chiến thắng." Triệu Vũ Thường ra hiệu thuộc hạ ở xung quanh ném một thanh kiếm cho Đường Tiêu Từ.
"Ta không có thói quen sử dụng kiếm." Đường Tiêu Từ tiếp đượckiếm rồi liền ném trở lại, "Ta dùng cái này được rồi." Nàng lấy từ trong ngực ra một sợi vải lụa màu trắng nguyên là sợi vải lụa của Kỳ Vân dùng để băng bó vết thương ở trên cổ của nàng mỗi ngày nàng đều ôm vào trong ngực, tưởng tượng ra hắn ở ngay bên cạnh.
Mắt của Triệu Vũ Thường phiếm hồng cả giận nói "Nạp mạng đi."
Nàng nhanh nhẹn tránh qua, "Nếu ngươi đã chê Kỳ đại ca của ta là người tàn phế, tại sao lại muốn quấn quít lấy hắn?" Lụa trắng bay cuồn cuộn, giống như bạch long quay cuồng trong mây, dễ dàng cuốn lấy song đao.
"Chỉ cần ta muốn không có gì là không được." Triệu Vũ Thường cũng không cam chịu yếu thế, song đao giống như lang nha ý đồ cắn đứt cổ họng của bạch long, tiếc là nàng không nghĩ tới lụa trắng này không phải là loại tơ lụa bình thường, đây chính là xuất từ Yêu Nguyệt Lâu - Nguyệt Linh , không phải là lưỡi đao nào cũng có thể chém.
"Kỳ đại ca là người, không phải là đồ vật này nọ." Đường Tiêu Từ khua lụa trắng, giống như làn sóng thổi quét về phía của Triệu Vũ Thường, dám sỉ nhục Kỳ đại ca của nàng, nàng sẽ không tha thứ.
"Ha ha! Người tàn phế kia có thể làm cái gì? Một nam nhân khô khan nhàm chán, giống như một mãnh gỗ không có gì thú vị, nói không chừng ngay cả xem hắn là nam nhân cũng không có khả năng, căn bản hắn không thể." Mới có thể đối với sắc đẹp của nàng không chút động lòng.
"Kỳ đại ca một chút cũng không khô khan nhàm chán, hắn hiểu biết còn nhiều hơn so với ta, hắn cùng ta nói rất nhiều rất nhiều kiến thức về thiên văn địa lý, hắn còn hiểu được dược thảo cùng bói toán."
"Hừ! Hắn cũng chỉ có một chút hiểu biết như vậy, ngồi ở xe lăn hai chân bại liệt, ngươi nghĩ hắn còn có thể "Đứng" được nổi sao? Ta thấy thái giám cũng được hơn so với hắn."
"Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đứng lên, có ta ở đây." Tin rằng lấy dược trong khắp sơn cốc ở Đường Môn nhất định có thể chữa khỏi hai chân của hắn.
"Ha ha! Ta thấy ngay cả ta đang nói cái gì ngươi cũng nghe không hiểu, ngươi vẫn còn là xử nữ có đúng không?"
Sắc mặt của Đường Tiêu Từ đỏ ửng bởi lời nói trắng trợn của Hồng Yên Tử, trong lời nói còn để lộ sự tầm thường của người con gái lẳng lơ không đàng hoàng, cũng may là nàng có châu tránh ma quỷ hộ thân.
"Chờ ngươi hưởng qua nam nhân, rồi ngươi sẽ biết cái gì gọi là cực lạc của nhân gian, tiếc là, ngươi đã không còn cơ hội đó!"
Song kiếm trong tay nàng ta đâm về phía của Đường Tiêu Từ.
Thân của Đường Tiêu Từ hơi nghiêng người tránh né, trở tay ném lụa trắng cuốn lấy thanh kiếm, nàng thấy vẻ mặt của Triệu Vũ Thường kinh ngạc không khỏi lộ ra nụ cười, "Không nhúc nhích được sao? Còn đánh nữa không?"
"Ngươi muốn chết." Triệu Vũ Thường lớn đến như vậy còn chưa có chịu qua nhục nhã như thế, nàng hung hãn liếc nhìn, vung tay áo lên, một vật thể nào đấy từ ống tay áo của nàng bắn về phía Đường Tiêu Từ không chút phòng bị.
"A???? Nàng hạ độc?"
" Hẳn là ngươi đã nghe sư tỷ của ngươi đề cập qua sư tôn của ta là người phương nào, là bản thân nàng không cẩn thận??? A!" Đột nhiên Triệu Vũ Thường sợ hãi kêu một tiếng, ngực giống như ngọn lửa đốt cháy, con sâu độc chui vào trong ngực của nàng, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ có. "Nàng???? Nàng làm cái gì?"
"Cái gì ta cũng không có làm." Hết thảy từng việc Đường Tiêu Từ không sờ được đầu mối. "Là bởi vì thứ này?"
Nàng lấy ra châu tránh ma quỷ.
Triệu Vũ Thường một hồi hoa mắt chóng mặt, vỗ về ngực hạ lệnh, "Mọi người, chỉ cần ai có thể cướp đoạt hạt châu trên người nàng xuống, ta liền thăng hắn làm hộ viện của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."
"Ngươi nói không giữ lời." Đường Tiêu Từ hô to, mặc dù khinh công rất cao, nhưng công phu khác thì như mèo ba chân, bị mấy chục người vây đánh, nàng dần dần đở trái hở phải.
"Giết nàng cho ta!" Triệu Vũ Thường cười lạnh một cái như hoa độc tràn ra tuyệt diễm, che đậy ngoan độc nói, "Cung tiến thủ chuẩn bị."
Tiếp tục vung tay lên.
Vốn Đường Tiêu Từ tránh đã là lấy trứng chọi với đá một mũi tên bay tới, chợt bả vai truyền đến đau nhói, nàng cắn răng chịu đựng, chật vật né tránh, kế tiếp chân lại trúng tên nên di chuyển hơi chậm, mà mũi tên không thương tiếc gì lại như mưa bay tới.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, bỗng chốc một trận gió mạnh đảo qua, thổi lệch loạn tiễn, gió bụi khiến cho mọi người nhắm mắt lại lảng tránh.
Đợi Triệu Vũ Thường mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng của Đường Tiêu Từ ở trên mặt đất.
"Người phương nào thật là to gan dám đối đầu cùng Hiệp Nghĩa Sơn Trang, đuổi theo cho ta! Sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể."
Cảnh vật bốn phía rất nhanh mà qua, không biết qua bao lâu, Đường Tiêu Từ hoàn hồn thì người đã ở trong một cái sơn động, nhìn thấy một tia sáng trắng có thể là ban ngày.
"Chết tiệt! Mũi tên này có độc."
"Kỳ đại ca!" Mùi quen thuộc làm cho Đường Tiêu Từ trợn to mắt nhìn, càng làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn??? Lại có thể đứng!
"Hiện tại đừng nói chuyện." Kỳ Vân rắc bột thuốc ở vết thương, cũng xé ra y phục ở vết thương, "Nhẫn nại chút"
Hắn dùng sức rút tiễn, máu đen rỉ ra, thắm ướt y phục.
Thiếu chút nữa nàng đau đến ngất đi, nàng biết giờ phút này không thể ngất, nàng có rất nhiều chuyện trọng yếu muốn hỏi hắn, đêm hôm đó??? Hẳn là không phải là mơ?
“Châu tránh ma quỷ của nàng có thể trị bách độc, có thể cho ta mượn dùng một chút không?" Kỳ Vân hỏi, trong lời nói biểu lộ sự lo lắng.
"Được!" Đường Tiêu Từ không chần chờ lấy xuống đưa cho hắn, kinh ngạc nhìn hắn, "Chân ngươi đã tốt hơn, có thể đứng thẳng, đây là chuyện gì? Thật tốt quá."
Kỳ Vân không trả lời nàng, chuyên tâm nhìn nhãn cầu không lớn không nhỏ trong tay của nàng, viên châu màu đen tỏa ra nhàn nhạt mùi đàn hương, không nghĩ tới viên châu nho nhỏ này lại có thể bài trừ bách độc, tránh tà ma, bất luận tà thuật gì hoặc cổ độc cũng không tới gần được. Nhìn ra được nàng ở trong lòng của Độc Lang Quân có địa vị không phải là tầm thường, chẳng qua là nàng không có phát giác. Hắn vô cùng may mắn mình chính là người đầu tiên mở ra nhiệt tình của nàng, cũng là người cuối cùng.
"Xuỵt! Chớ nói nhiều." Trước khi chưa xác định đây là độc gì, hắn lấy móng tay cạo một ít bột phấn ở châu tránh ma quỷ rắc lên vết thương.
Vốn là chỗ trúng tên chảy ra máu đen từ từ chuyển thành máu đỏ tươi.
Lúc này Đường Tiêu Từ mới đột nhiên giật mình nhìn thấy da thịt mình lộ ra cho hắn nhìn, nàng xấu hổ đến hai gò má phỉ hồng như thải hà.
Kỳ Vân xoa đi mồ hôi trên trán.
"Sao lại thế này?" Quái lạ, Kỳ đại ca biểu đạt tình cảm ôn hòa nhã nhặn ư, với bất kỳ người nào đều là lạnh nhạt không mất lễ, hắn không phải là loại người sẽ đem tâm tình thể hiện rõ ở trên mặt, bây giờ trong mắt hắn toát ra lo lắng, làm cho trái tim nàng như con nai con chạy loạn.
Kỳ Vân gật đầu một cái, cẩn thận chữa trị từng chỗ vết thương trên người của nàng, chân mày hắn nhăn lại càng ngày càng nhiều. Mắt thấy thân nàng ở trong một màn mưa tên vô cùng nguy hiểm, hô hấp của hắn gần như dừng lại, trái tim nhanh chóng co rúc lại, ngay một khắc đó, hắn hoàn toàn ý thức được là không thể mất đi nàng, hắn yêu nàng.
"Ngươi thật sự là Kỳ đại ca của ta?"
Đột nhiên hắn ôm chặt nàng, nàng cảm thấy thân mình giống như bị kìm sắt giữ chặt.
Kỳ Vân ôm nàng vào lòng, trấn an lòng vẫn còn sợ hãi của mình. Trời ạ! Nếu như hắn không chạy tới kịp, hậu quả hắn không dám tưởng tượng, thiếu chút nữa hắn mất đi nàng, nhận thức kinh khủng này gặm nuốt lòng bình tĩnh của hắn.
"Bề ngoài thoạt nhìn ngươi là Kỳ đại ca, thế nhưng vẻ mặt phong phú hơn, mái tóc của Kỳ đại ca của ta được chải một cách gọn gàng ngay ngắn, hắn làm việc đều suy nghĩ cặn kẽ, tính toán chu đáo, tuyệt sẽ không làm mình có thời gian hoảng loạn hoặc hình ảnh không chỉnh tề, mà mái tóc của ngươi lại là bị gió thổi rối loạn." Nhẹ gạt ra dúm tóc rối bời ở trên cái trán của hắn, nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Ta chứng minh cho nàng xem." Kỳ Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của nàng lên, khẽ run môi hôn nàng thật sâu, ngăn lại toàn bộ lời nói của nàng, hắn khàn khàn thấp giọng hỏi "Thích không?"
Đường Tiêu Từ chỉ cảm thấy mình sắp bất tỉnh, mù mờ ngỡ ngàng gật đầu, ý thức đều bị nụ hôn thắm thiết mê hoặc của hắn chiếm hết.
Hắn nhẹ nhàng câu lưỡi liếm mút nàng, luồn vào trong miệng của nàng trêu đùa, một loại cảm giác kỳ dị từ ngực của nàng dâng lên khiến nàng thở không nổi.
Trời ạ! Đây không phải là mơ, hắn thật sự hôn nàng.
Cả đêm Kỳ Vân không ngủ ngồi ở trước giường, trong đầu kinh hãi vẫn chưa hồi phục.
"Thật là khó chịu????" Đường Tiêu Từ thở dài. Trong đầu của nàng dường như có hàng trăm con kiến nhỏ chui vào!
"Tỉnh, tối hôm qua nàng uống say." Đôi mắt của hắn bình tĩnh giống như hai hồ sâu thăm thẳm không thấy đáy." Uống vào viên thuốc này, nàng sẽ thấy tốt hơn một chút."
"Đa tạ." Nhận lấy thuốc từ bàn tay kiên cường mạnh mẽ của hắn đưa ra, vô ý đụng chạm hắn, giống như có một luồng điện chạy qua thân thể của nàng, lòng của nàng đột nhiên nhảy một cái.
Nàng nhớ lại đêm qua, nàng cường hôn hắn, còn cởi sạch y phục của hắn, sau đó lên giường??? Trời ạ! Nàng không mặt mũi nhìn người, cúi đầu nhìn thấy y phục vẫn còn mặc chỉnh tề ở trên người mình???? Nguyên lai là mơ!
Gần đây nàng luôn nằm mơ thấy nụ hôn của hắn, thấy hắn nhiệt tình ôm và hắn ôm nàng đến trên giường??? Ha ha, đây hết thảy cũng chỉ là một giấc mơ, căn bản hắn không thể đối với nàng như vậy.
"Kỳ đại ca, ngươi cũng uống rượu sao? Tại sao mặt hồng như vậy?" Nước lạnh pha lẫn thuốc giải rượu có phần làm giảm bớt bối rối của nàng, nàng giương mắt kinh ngạc nhìn thấy nước da ngăm đen của hắn ửng hồng, rõ ràng nhất là lỗ tai của hắn, tất cả đều hiện ra màu hồng.
"Không có sao!" Nàng cư nhiên lại nghĩ về chuyện tối ngày hôm qua, càng buồn bực hơn chính là, thân thể của hắn không kiểm soát được kích động đứng lên, ở dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn sợ bị nàng phát giác sự khác thường cho nên vội vàng xoay người.
"Nhưng mà dáng vẻ của ngươi rõ ràng là tốt lắm, có phải ngươi ngã bệnh rồi hay không?" Tay nhỏ bé vừa mới với về phía hắn, trong nháy mắt hắn giống như bị rắn cắn liền né tránh.
"Ta rất khỏe, ta đã kêu người chuẩn bị xong nước nóng cùng y phục sạch sẽ, trước tiên nàng rửa mặt một chút, ta cáo từ trước."
Kỳ Vân trốn tránh rời đi.
Đường Tiêu Từ giật mình nhìn hắn khép hai cánh cửa, vẫn là không nhìn ra được đầu mối, bộ dạng của hắn như thế giống như gặp quỷ? Lơ đãng, một cổ mùi rượu chua xót khó ngửi bay vào mũi của nàng.
Nàng vội vã ngửi trên dưới thân thể của mình lập tức cảm thấy xấu hổ lại lúng túng, nàng hiểu được vì sao Kỳ Vân muốn chạy đi, toàn thân trên dưới của nàng khó ngửi ngay cả quỷ thần cũng muốn tránh đi còn không kịp huống chi là hắn?
Xong rồi, mỗi lần ở trước mặt hắn nàng đều mất mặt, nàng không còn hy vọng rồi.
Lập tức đỉnh đầu bị mây đen bao phủ.
Đã ba ngày rồi!
Ròng rã ba ngày mà Đường Tiêu Từ cũng không thấy bóng dáng của Kỳ Vân, nhưng mà trên đường đi ngang qua cửa của Hiệp Nghĩa Sơn Trang từ trong miệng hạ nhân nàng biết được Kỳ Vân cùng Triệu Vũ Thường đi với nhau rất gần.
Cắn thức ăn, trong lòng nàng đủ loại mùi vị, chợt bụng dưới một hồi xoắn đau.
Nàng ôm bụng lao ra cửa phòng, "Xin hỏi nhà xí ở đâu?" Nàng tùy tiện bắt một hạ nhân đi ngang qua cửa phòng của nàng hỏi.
Mới đến, nàng vẫn chưa phân rõ Đông Tây Nam Bắc, Hiệp Nghĩa Sơn Trang là một nơi to lớn, nhà xí còn phân đi tiểu với hầm phân, một nhà xí một cái hố, đến đâu ngồi cũng như nhau, phân chia tường tận như thế làm chi? Chỉ cần có thể thổ lộ là tốt rồi.
Nàng cấp tốc vọt tới nhà xí, quá mót lại thêm nóng vội, nàng tiện tay kéo cánh cửa ra. "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Bên trong lại có người.
Nàng nhìn thấy hai cái chân lông lá trần trụi giắt trên thùng gỗ, còn nắm cái quần màu đen ở bên chân kia, đó là chân nam nhân. Bỗng chốc má lúng đồng tiền của nàng yêu kiều đỏ lên.
Nàng biết mình chạy sai đường rồi, nhưng quá mót làm cho nàng không có thời gian rãnh mà suy nghĩ, lại kéo ra cánh cửa bên cạnh.
Thổ lộ xong, nàng đi ra nhà xí, mà vừa khéo cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.
Nàng nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy nàng!
"Sớm nha, Tiêu Từ." Kì Vân ngồi ở trên xe lăn cười rạng rỡ.
Ầm ầm, xấu hổ vọt thẳng lên ót của nàng. Trời ạ! Nàng đến thổ lộ lại bị hắn nhìn thấy, hơn nữa vừa rồi thiếu chút nữa nàng xông vào nhà xí của hắn, tệ hơn chính là mùi thối đi ngoài của nàng lại để cho hắn ngửi thấy được? Nàng?????? Nàng không còn mặt mũi để gặp người nữa.
"Á! Đừng đi." Hắn lặp tức kéo Đường Tiêu Từ đang xấu hổ đến muốn tự sát lại.
"Không cần kéo ta, quá mất mặt." nàng luôn ở trước mặt hắn lộ ra tất cả trò cười, nàng vừa cẩu thả lại vừa hồ đồ chậm chạp như vậy, hắn mà thích nàng mới là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
"Tại sao nàng cho là ta sẽ không thích nàng?" Ba ngày không gặp như cách ba thu. Hắn nhớ mỗi cái nhăn mày và nụ cười của nàng.
"Ta luôn làm ra chuyện mất mặt." Xấu hổ, một màn sương của những giọt nước mắt làm lờ mờ tầm mắt của nàng.
"Ăn uống vệ sinh ngủ vốn là một phần trong cuộc sống hàng ngày, không có gì mất mặt."
"Nhưng mà người ta muốn biểu hiện mặt tốt cho ngươi xem." Lại liên tiếp phạm sai lầm, khiến người chán ghét.
"Đây là chân thật nhất ở nàng, không có gì mất mặt, ngược lại ta thích nàng như vậy không giả dối chút nào."
Thích? Nàng không có nghe lầm chứ!
"Đi thôi, trước tiên ta đưa nàng trở về phòng." Nhìn vẻ mặt mù mờ của nàng, không cần động não nghĩ cũng biết nàng lại lạc đường. “Đi bên này."
"Được" Hắn thật sự nói thích, Đường Tiêu Từ hưng phấn ngay cả cười cũng trở nên ngây ngốc, làm cho Thần Hỉ âm thầm đi theo bảo vệ phía sau không khỏi lắc đầu.
Công tử thích một cô nương đần độn mơ hồ như vậy rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
"Kỳ công tử."
Dưới sự chỉ dẫn của Kỳ Vân, Đường Tiêu Từ tìm được đường trở về phòng. Chợt một người quý phụ cao quý ưu nhã đi tới tỳ nữ vây quanh ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Sao không đi?" Kỳ Vân đang nhắm mắt nghĩ ngơi, đột nhiên xe lăn dừng lại, hắn ngẩng đầu nghiêng thân liếc về phía Đường Tiêu Từ "Nàng làm sao vậy?"
Chỉ thấy mặt của nàng giống như co giật.
"Trước mặt a!" Đường Tiêu Từ tức giận nói. Lại một nữ nhân tới giành Kỳ đại ca của nàng, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, như thể nàng mắc nợ tất cả mọi người trên thế giới. "Nàng là Triệu Vũ Ny, nhị tiểu thư của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."
“Nhị tiểu thư khỏe chứ?" Kỳ Vân quay đầu trở lại, mặt hờ hững không gợn sóng, lạnh nhạt hữu lễ gật đầu coi như là chào hỏi.
"Kỳ công tử, có thể làm phiền của ngươi một chút thời gian hay không? Ta muốn một mình hàn huyên tán gẫu với ngươi, muốn mời Kỳ công tử thay nô gia chỉ bảo sai lầm."
Kỳ Vân cười nhạt, "Rất xin lỗi, ta chỉ là thầy tướng số, không phải là thần tiên."
Thái độ lạnh nhạt này của hắn làm cho Đường Tiêu Từ nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hắn thì hắn chính là như vậy cự tuyệt người khác.
Sắc mặt của Triệu Vũ Ny khẽ đông cứng lại rồi, vẫn như cũ giữ nụ cười tao nhã, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tỷ tỷ của ta sẽ đối phó các ngươi như thế nào?"
Là trong lòng nàng muốn, dù sao nàng cũng đã không còn trẻ nữa lấy một người tàn phế cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa hắn chính là Vọng môn chủ, cho nên nàng quyết định giúp hắn, sau đó dựa vào sức quyến rũ của nàng, hắn đối với nàng cảm kích cùng lâu ngày sinh tình, vị trí môn chủ phu nhân ở trong tầm tay.
Tiếc là ý nghĩ này của nàng ta căn bản tránh không khỏi ánh mắt của Kỳ Vân, hắn chỉ nhàn nhạt nói câu, "Cám ơn nhị tiểu thư quan tâm." Sau đó liền quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt thoáng qua một ánh sáng nhu hòa, "Chúng ta cần phải trở về."
"Oh, được!" Đường Tiêu Từ đẩy hắn, mặt nạ ngụy trang của Triệu Vũ Ny từ từ tan vỡ. Nàng đè thấp giọng nói, "Triệu Vũ Thường sẽ đối phó ngươi, sao ta không biết?" Không sai, qua đáy mắt của Triệu Vũ Ny ánh mắt lạnh của nàng phun ra oán độc, nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng nghĩ thầm mình đã bị phanh thây rồi.
"Chút chuyện nhỏ này nàng không cần lo lắng." Kỳ Vân mỉm cười.
"Còn nói không cần lo lắng, mỗi ngày ngươi đều cùng Hồng Yến Tử kia ở cùng nhau, không dám đảm bảo nàng sẽ không thừa cơ hạ độc thủ đối với ngươi." Hết lần này tới lần khác xem ra một chút ý thức về nguy cơ hắn cũng không có.
"Nha đầu ngốc, ta chân thành thích nàng." Tình cảm mà nàng lo lắng cho hắn là không lời nào có thể miêu tả nói được, mùi vị ngọt ngào lấp đầy cả trái tim. "Làm sao bây giờ? Ta lại muốn hôn nàng."
Nàng không khỏi mặt đỏ tới mang tai, hết thảy đều bắt đầu từ đêm hôm đó, thái độ của hắn đối với nàng nhanh chóng thay đổi, thỉnh thoảng trêu chọc nàng, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng run động, còn trắng trợn dùng ngôn từ trêu chọc nàng hại nàng lúng ta lúng túng.
"Đến! Cúi đầu xuống."
Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn, môi cánh hoa lập tức bị hắn hôn.
Lòng của nàng bình bịch bình bịch nhảy loạn, vì hắn đột nhiên thay đổi tới đáp ứng tâm hồn nho nhỏ này.
Đêm khuya yên tĩnh.
"Được, Kỳ công tử, ta mời ngươi." Ánh mắt của Triệu Vũ Thường lóe lên, nhìn chăm chú vào Kỳ Vân không nhanh không chậm uống xong rượu, trong lòng cười đắc ý. Dù là thần toán cũng coi không ra số mạng sau này của mình.
Mê dược lần trước không mê hoặc được hắn lần này là xuân dược tại sao phải sợ hắn không chịu đi vào khuôn khổ.
"Cô nương, tửu lực của tại hạ không nhiều, cũng nên cáo từ rồi, có chỗ nào thất lễ xin lượng thứ." Hắn lạnh nhạt vái chào, "Đêm đã khuya, ly rượu này muốn tạ ơn cô nương mấy ngày nay đã tiếp đãi." Kỳ Vân ngẩng mặt nói.
“ Khoan đi đã. Nếu đã trễ rồi thì công tử lưu lại nơi này nghỉ ngơi đi."
Hắn như thế giống như không có chuyện gì xảy ra ngược lại tại sao toàn thân của nàng lại nóng lên? Nàng vươn tay chưa kịp đụng tới góc y phục của hắn đã vấp mũi chân ngã xuống đất, đất lạnh như băng làm cơ thể nóng rang của nàng được giải tỏa một chút, nàng không ngừng uốn éo toàn thân, chợt nàng hiểu rõ.
"Chết tiệt? Ngươi??? Ngươi không có uống xuân dược?"
"Rượu chúng ta uống là như nhau."
"Vậy sao ngươi không có việc gì?" Thật là khó chịu nàng vuốt ve chính mình.
"Ta đây không cần phải trả lời ngươi. Thần Hỉ."
"Công tử, chuyện đã làm xong." Thần Hỉ đẩy cửa vào, khinh bỉ liếc nhìn Triệu Vũ Thường không ngừng lăn lộn trên mặt đất, "Khám phá Hiệp Nghĩa Sơn Trang có hơn bốn mươi chỗ sản xuất mê dược."
"Các ngươi??? Các ngươi làm cái quái gì hả?" Triệu Vũ Thường cố bấu víu mép giường bò dậy, dựa vào đầu giường đứng lên, nàng tức giận nói "Hóa ra các ngươi cũng là có mục đích."
Thần Hỉ giễu cợt, "Dù sao vẫn tốt hơn so với ngươi, lại nhiều lần phái người đánh lén chúng ta, không sai là chính mắt chúng ta nhìn thấy Hiệp Nghĩa Sơn Trang của các ngươi làm thế nào dùng dược vật thống chế một làng nhỏ để họ làm việc cho các ngươi. Hành động của các ngươi cũng rất rõ ràng, lợi dụng dược vật cưỡng bức mại dâm, còn có hạ độc thống chế người trong võ lâm."
“Ngày đó đi qua làng nhỏ người tốt đã chữa bệnh cho những thôn dân kia quả nhiên là ngươi." Ổ ngực của Triệu Vũ Thường nóng lên, hai tròng mắt đỏ rực, làm cho người ta không biết là lửa giận hay là dục vọng mãnh liệt.
Kỳ Vân thẳng thắng thừa nhận, "Ta không phủ nhận." Bởi vì nhìn đến tiểu cô nương rất giống Linh Ngọc cũng bị chất độc khống chế, hắn không nhịn được đã ra tay giải cứu.
"Vốn là công tử của chúng ta không có ý định nhúng tay vào, người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi thích dùng mê dược để trục lợi, khống chế lòng người đó là chuyện của ngươi, ngàn không nên vạn không nên chính là dây vào chúng ta." Thần Hỉ cười nhạt.
"Các ngươi??? Đến tột cùng là người nào?" Giờ phút này rốt cuộc Triệu Vũ Thường cũng biết bản thân đã phạm vào bao nhiêu sai lầm, bởi vì hắn tàn phế mà xem thường hắn.
"Ta là Vọng môn chủ." Đối với dáng vẻ nịnh hót chọc ghẹo của nàng coi như không nhìn thấy, Kỳ Vân lạnh nhạt mở miệng.
"Ngươi không quan tâm ta sao? Có được ta ngươi liền có thể có được Hiệp Nghĩa Sơn Trang, chúng ta có thể tay nắm tay xưng bá giang hồ."
Nàng trêu đùa cởi ra vạt áo, đôi mắt quyến rũ mê hoặc người, thậm chí lấy lưỡi liếm môi dưới để vô cùng khiêu gợi để quyến rũ hắn, Thần Hỉ bên cạnh liền xoay tầm mắt.
Kỳ Vân lắc đầu một cái, lạnh nhạt vuốt cằm, "Đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ cáo từ." Hắn nháy mắt, Thần Hỉ vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Ngươi??? Ngươi đừng đi, Kỳ Vân!" Triệu Vũ Thường thở hổn hển, thái độ lạnh nhạt của hắn chẳng khác nào làm nhục nàng, nàng muốn cái gì nam nhân đều đáp ứng, ngay cả mười sáu trại bang điên cuồng cũng thần phục ở dưới váy của nàng, mà nàng lại bị một người tàn phế xem thường?
Căm hận cùng dục vọng dày vò, quét rơi chén đầy bàn, nàng nằm ngữa ở trên bàn, tay không tự chủ cởi áo nới dây thắc lưng, vuốt ve chính mình.
"Thường nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Nghe tiếng động, lão nam tử xông vào trong phòng liếc thấy Triệu Vũ Thường quần áo xốc xếch nằm ở trên bàn, lay động tuyệt hảo vuốt ve đung đưa, ngọc hộ mở rộng ra làm cho người ta nhìn vào không khỏi máu nóng sục sôi.
"Ngươi??? Phụ thân!" Mâu quang mị hoặc quyến rũ nhìn người tới "Cứu ta."
"Sao ngươi lại thành ra như thế?" Giọng điệu của lão nam tử khẽ run lộ ra đói khát.
"Người không muốn sao? Phụ thân." Nàng cười quyến rũ hỏi.
"Ta?????? Ta không thể." Hắn hít sâu một cái, cố đè xuống dục vọng.
"Chớ giả bộ, ta biết ngươi cũng rất muốn, ta nhớ khi còn bé lần đầu tiên của ta chính là cho ngươi a."
Triệu Vũ Thường câu ngón tay, dâm lãng ngồi dậy làm cho áo trợt xuống, "Lại đây."
Giống như một ác lang, lão nam tử tiến về phía Triệu Vũ Thường cười dâm đãng, từ trên người hắn, nàng tìm về sự tự tin. Suồng sã tiếng cười cùng tiếng thở dốc lưu chuyển ở trong đêm yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng, thu dọn xong bọc hành lý, nửa tỉnh nửa mê Đường Tiêu Từ đi theo Kỳ Vân.
"Sớm như vậy, chúng ta phải đi đâu?" Nàng liên tiếp đánh ngáp.
"Rời đi." Kỳ Vân hời hợt nói một lời.
"Oh, thế nhưng trời còn chưa sáng, có cần phải gấp như vậy không???"
"Vây quanh!" Đột nhiên vang lên một tiếng thét to.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng Đường Tiêu Từ cũng tỉnh táo lại.
"Các hạ chính là thần toán?" Cầm đầu chính là một lão nam tử vênh váo tự đắc, như thế giống như xem thường Kỳ Vân trẻ tuổi còn là một người tàn phế có thể có năng lực gì.
"Triệu Thắng Hồng của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, người ta gọi là Triệu Khoái Kiếm." Thần Hỉ vội vàng đi tới bên cạnh chủ tử báo cáo.
"Các hạ là???" Triệu Thắng Hồng không thể không liếc mắt nhìn Thần Hỉ.
"Trang chủ, người ngồi ở trên xe lăn mới là thần toán Vọng môn chủ." Tổng quản của sơn trang lập tức bước đi thong thả đến bên cạnh Triệu Thắng Hồng nói nhỏ.
"Có đúng không? Ngươi khẳng định không có nhìn nhầm người?" Trong chốn giang hồ không có mấy người gặp qua diện mạo đích thực của Vọng môn chủ.
"Vũ Thường, ngươi nói sao?"
"Chính là hắn ức hiếp ta." Triệu Vũ Thường oán hận nói, không nghĩ tới nàng lại bị phản.
"Ngươi đã làm gì với nữ nhi của ta?" Triệu Vũ Hồng liếc nhìn Kỳ Vân.
"Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, chính nàng ta đã từng làm gì hẳn là rất rõ ràng." Giọng nói của Kỳ Vân điềm tĩnh không nhận ra hỉ nộ.
Mắt của Triệu Vũ Thường lộ ra hung quang, "Bây đâu, bắt lại cho ta."
Triệu Thắng Hồng vung tay ngăn nàng lại.
"Vũ Thường đợi một chút, đợi phụ thân hỏi rõ ràng. Kỳ công tử cũng biết ta hỏi chuyện gì?"
"Phụ tử các ngươi tại sao lại ân đoạn nghĩa tuyệt, ta nghĩ ngươi biết rõ hơn ta." Trong lời nói thầm kín của Kỳ Vân tường chữ xuyên thấu vào lòng của Triệu Thắng Hồng." Thứ cho ta không giúp được gì, Thần Hỉ."
Triệu Thắng Hồng nheo mắt, một chút nham hiểm thoáng qua trong đáy mắt.
"Dạ, lên đường." Thần Hỉ phun ra tiếng quát.
"Nếu như ngươi không nói, đừng trách Hiệp Nghĩa Sơn Trang không nể mặt." Triệu Thắng Hồng quát tháo ra lệnh ngăn đường đi của bọn họ. Hắn biết quá nhiều, người này không thể giữ lại.
"Muốn giết ta sao? Thế thì phải xem ngươi có bản lãnh này hay không." Kỳ Vân nói thẳng phá vỡ ý nghĩ trong lòng của Triệu Thắng Hồng, ngụy quân tử giống như Triệu Thắng Hồng hắn đã thấy nhiều, tựa như quá khứ một dạng??? Hắc đồng âm u của hắn trầm xuống.
Triệu Thắng Hồng vung tay lên, bốn phía xông ra, rất nhiều cung tiễn thủ mai phục, "Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác cùng Hiệp Nghĩa Sơn Trang của ta, chẳng những ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, hai nữ nhi xinh đẹp lóa mắt của ta cũng có thể để cho ngươi lựa chọn."
"Như thế liền trở mặt, lão đầu này sao ngươi không biết xấu hổ vậy. Kỳ đại ca là Vọng môn chủ tốt, sao lại hợp tác cùng các ngươi chứ? Hiệp Nghĩa Sơn Trang của các ngươi là một Thiên Môn nổi danh sao? Hơn nữa Kỳ đại ca có ta là đủ rồi, hai nữ nhi xinh đẹp của ngươi thì có ích lợi gì? Một người tự cao tự đại trang điểm lộng lẫy giống như khổng tước (chim công), một người làm ra vẻ gà mái, làm sao xứng với Kỳ đại ca của ta." Còn làm giọng điệu ban ơn, nàng xem Kỳ đại ca chính là độc nhất vô nhị.
"Tiêu Từ." Nàng nói có hơi quá rồi! Kỳ Vân lắc đầu một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười. Bất quá, nàng nói thật đúng là quá chuẩn.
"Xú nha đầu, muốn chết!" Sắc mặt của Triệu Vũ Thường tái xanh, chỉ tay vào Đường tiêu Từ.
Liếc một cái, nàng nháy mắt ra hiệu, muốn cung tiến thủ hướng tới mục tiêu "Oa! Nói đánh là đánh, sư tỷ của ta nói một cô nương quá chua ngoa sẽ không có ai yêu." Đường Tiêu Từ dựa vào khinh công đông bay tây vọt, dẫn dắt cung tiến thủ rời đi.
"Đuổi theo!" Sắc mặt của Triệu Vũ Thường tái xanh, sát khí hiện lên trong mắt.
"Vũ Thường, chớ liều lĩnh, mục tiêu của chúng ta là Vọng môn chủ." Triệu Thắng Hồng đã không kịp quát ngưng lại, chỉ thấy nàng dẫn rất nhiều thuộc hạ đuổi theo người phía trước.
"Nha đầu ngốc, mau trở lại." Thần Hỉ gầm nhẹ, trơ mắt nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Đường Tiêu Từ bay vút biến mất trong rừng. Chợt, một bóng đen bay ra, "Công….."
Kỳ Vân di chuyển! Thuở nhỏ đi theo xe lăn của công tử, đây là lần thứ hai thấy công tử đứng lên, lần đầu tiên là tiễn Thái Sư công lâm chung.
Dù sao Đường Tiêu Từ cũng chưa từng bị người truy kích như thế, hơn nữa đối với vùng phụ cận không quen, rất nhanh liền bị Triệu Vũ Thường cùng nhân mã của nàng ta bao vây.
"Xem ngươi chạy đi đâu." Triệu Vũ thường cười lạnh.
"Ta nào có trốn, ta là chờ các ngươi là động tác của các ngươi quá chậm." Trên thực tế, nàng lại không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, lạc đường rồi!
"Xú nha đầu miệng lưỡi khá lắm, xem ta rút đầu lưỡi của ngươi như thế nào." Triệu Vũ Thường đem sỉ nhục của Kỳ Vân ban cho nàng toàn bộ trút ở trên người của Đường Tiêu Từ.
"Tới nha! Ai sợ ai? Lấy nhiều đánh ít, hổ thẹn cho các ngươi còn tự xưng là danh môn chính phái." Đường Tiêu Từ chỉ mong có thể kéo dài tới khi Kỳ Vân tìm được nàng.
"Không cần bọn họ, chỉ cần một mình ta là đủ rồi." Triệu Vũ Thường gợi lên một nụ cười lạnh.
"Thật? Ngươi có thể đảm bảo thuộc hạ của ngươi sẽ không thừa cơ đánh lén?" Nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một mình Triệu Vũ Thường hẳn là rất dễ ứng phó.
"Tất cả các ngươi lui ra cho ta, không có mệnh lệnh của ta không ai được tới gần."
Cung tiễn thủ và một đám thuộc hạ của nàng cùng thối lui.
"Đến đây đi!" Triệu Vũ Thường lấy ra song kiếm, Hồng Yến Tử nổi danh song kiếm. "Vũ khí của nàng đâu?"
"Ta không cần vũ khí."
"Cho nàng một thanh kiếm, đừng cho người khác có cớ nói ta dùng vũ lực để chiến thắng." Triệu Vũ Thường ra hiệu thuộc hạ ở xung quanh ném một thanh kiếm cho Đường Tiêu Từ.
"Ta không có thói quen sử dụng kiếm." Đường Tiêu Từ tiếp đượckiếm rồi liền ném trở lại, "Ta dùng cái này được rồi." Nàng lấy từ trong ngực ra một sợi vải lụa màu trắng nguyên là sợi vải lụa của Kỳ Vân dùng để băng bó vết thương ở trên cổ của nàng mỗi ngày nàng đều ôm vào trong ngực, tưởng tượng ra hắn ở ngay bên cạnh.
Mắt của Triệu Vũ Thường phiếm hồng cả giận nói "Nạp mạng đi."
Nàng nhanh nhẹn tránh qua, "Nếu ngươi đã chê Kỳ đại ca của ta là người tàn phế, tại sao lại muốn quấn quít lấy hắn?" Lụa trắng bay cuồn cuộn, giống như bạch long quay cuồng trong mây, dễ dàng cuốn lấy song đao.
"Chỉ cần ta muốn không có gì là không được." Triệu Vũ Thường cũng không cam chịu yếu thế, song đao giống như lang nha ý đồ cắn đứt cổ họng của bạch long, tiếc là nàng không nghĩ tới lụa trắng này không phải là loại tơ lụa bình thường, đây chính là xuất từ Yêu Nguyệt Lâu - Nguyệt Linh , không phải là lưỡi đao nào cũng có thể chém.
"Kỳ đại ca là người, không phải là đồ vật này nọ." Đường Tiêu Từ khua lụa trắng, giống như làn sóng thổi quét về phía của Triệu Vũ Thường, dám sỉ nhục Kỳ đại ca của nàng, nàng sẽ không tha thứ.
"Ha ha! Người tàn phế kia có thể làm cái gì? Một nam nhân khô khan nhàm chán, giống như một mãnh gỗ không có gì thú vị, nói không chừng ngay cả xem hắn là nam nhân cũng không có khả năng, căn bản hắn không thể." Mới có thể đối với sắc đẹp của nàng không chút động lòng.
"Kỳ đại ca một chút cũng không khô khan nhàm chán, hắn hiểu biết còn nhiều hơn so với ta, hắn cùng ta nói rất nhiều rất nhiều kiến thức về thiên văn địa lý, hắn còn hiểu được dược thảo cùng bói toán."
"Hừ! Hắn cũng chỉ có một chút hiểu biết như vậy, ngồi ở xe lăn hai chân bại liệt, ngươi nghĩ hắn còn có thể "Đứng" được nổi sao? Ta thấy thái giám cũng được hơn so với hắn."
"Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đứng lên, có ta ở đây." Tin rằng lấy dược trong khắp sơn cốc ở Đường Môn nhất định có thể chữa khỏi hai chân của hắn.
"Ha ha! Ta thấy ngay cả ta đang nói cái gì ngươi cũng nghe không hiểu, ngươi vẫn còn là xử nữ có đúng không?"
Sắc mặt của Đường Tiêu Từ đỏ ửng bởi lời nói trắng trợn của Hồng Yên Tử, trong lời nói còn để lộ sự tầm thường của người con gái lẳng lơ không đàng hoàng, cũng may là nàng có châu tránh ma quỷ hộ thân.
"Chờ ngươi hưởng qua nam nhân, rồi ngươi sẽ biết cái gì gọi là cực lạc của nhân gian, tiếc là, ngươi đã không còn cơ hội đó!"
Song kiếm trong tay nàng ta đâm về phía của Đường Tiêu Từ.
Thân của Đường Tiêu Từ hơi nghiêng người tránh né, trở tay ném lụa trắng cuốn lấy thanh kiếm, nàng thấy vẻ mặt của Triệu Vũ Thường kinh ngạc không khỏi lộ ra nụ cười, "Không nhúc nhích được sao? Còn đánh nữa không?"
"Ngươi muốn chết." Triệu Vũ Thường lớn đến như vậy còn chưa có chịu qua nhục nhã như thế, nàng hung hãn liếc nhìn, vung tay áo lên, một vật thể nào đấy từ ống tay áo của nàng bắn về phía Đường Tiêu Từ không chút phòng bị.
"A???? Nàng hạ độc?"
" Hẳn là ngươi đã nghe sư tỷ của ngươi đề cập qua sư tôn của ta là người phương nào, là bản thân nàng không cẩn thận??? A!" Đột nhiên Triệu Vũ Thường sợ hãi kêu một tiếng, ngực giống như ngọn lửa đốt cháy, con sâu độc chui vào trong ngực của nàng, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ có. "Nàng???? Nàng làm cái gì?"
"Cái gì ta cũng không có làm." Hết thảy từng việc Đường Tiêu Từ không sờ được đầu mối. "Là bởi vì thứ này?"
Nàng lấy ra châu tránh ma quỷ.
Triệu Vũ Thường một hồi hoa mắt chóng mặt, vỗ về ngực hạ lệnh, "Mọi người, chỉ cần ai có thể cướp đoạt hạt châu trên người nàng xuống, ta liền thăng hắn làm hộ viện của Hiệp Nghĩa Sơn Trang."
"Ngươi nói không giữ lời." Đường Tiêu Từ hô to, mặc dù khinh công rất cao, nhưng công phu khác thì như mèo ba chân, bị mấy chục người vây đánh, nàng dần dần đở trái hở phải.
"Giết nàng cho ta!" Triệu Vũ Thường cười lạnh một cái như hoa độc tràn ra tuyệt diễm, che đậy ngoan độc nói, "Cung tiến thủ chuẩn bị."
Tiếp tục vung tay lên.
Vốn Đường Tiêu Từ tránh đã là lấy trứng chọi với đá một mũi tên bay tới, chợt bả vai truyền đến đau nhói, nàng cắn răng chịu đựng, chật vật né tránh, kế tiếp chân lại trúng tên nên di chuyển hơi chậm, mà mũi tên không thương tiếc gì lại như mưa bay tới.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, bỗng chốc một trận gió mạnh đảo qua, thổi lệch loạn tiễn, gió bụi khiến cho mọi người nhắm mắt lại lảng tránh.
Đợi Triệu Vũ Thường mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng của Đường Tiêu Từ ở trên mặt đất.
"Người phương nào thật là to gan dám đối đầu cùng Hiệp Nghĩa Sơn Trang, đuổi theo cho ta! Sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể."
Cảnh vật bốn phía rất nhanh mà qua, không biết qua bao lâu, Đường Tiêu Từ hoàn hồn thì người đã ở trong một cái sơn động, nhìn thấy một tia sáng trắng có thể là ban ngày.
"Chết tiệt! Mũi tên này có độc."
"Kỳ đại ca!" Mùi quen thuộc làm cho Đường Tiêu Từ trợn to mắt nhìn, càng làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn??? Lại có thể đứng!
"Hiện tại đừng nói chuyện." Kỳ Vân rắc bột thuốc ở vết thương, cũng xé ra y phục ở vết thương, "Nhẫn nại chút"
Hắn dùng sức rút tiễn, máu đen rỉ ra, thắm ướt y phục.
Thiếu chút nữa nàng đau đến ngất đi, nàng biết giờ phút này không thể ngất, nàng có rất nhiều chuyện trọng yếu muốn hỏi hắn, đêm hôm đó??? Hẳn là không phải là mơ?
“Châu tránh ma quỷ của nàng có thể trị bách độc, có thể cho ta mượn dùng một chút không?" Kỳ Vân hỏi, trong lời nói biểu lộ sự lo lắng.
"Được!" Đường Tiêu Từ không chần chờ lấy xuống đưa cho hắn, kinh ngạc nhìn hắn, "Chân ngươi đã tốt hơn, có thể đứng thẳng, đây là chuyện gì? Thật tốt quá."
Kỳ Vân không trả lời nàng, chuyên tâm nhìn nhãn cầu không lớn không nhỏ trong tay của nàng, viên châu màu đen tỏa ra nhàn nhạt mùi đàn hương, không nghĩ tới viên châu nho nhỏ này lại có thể bài trừ bách độc, tránh tà ma, bất luận tà thuật gì hoặc cổ độc cũng không tới gần được. Nhìn ra được nàng ở trong lòng của Độc Lang Quân có địa vị không phải là tầm thường, chẳng qua là nàng không có phát giác. Hắn vô cùng may mắn mình chính là người đầu tiên mở ra nhiệt tình của nàng, cũng là người cuối cùng.
"Xuỵt! Chớ nói nhiều." Trước khi chưa xác định đây là độc gì, hắn lấy móng tay cạo một ít bột phấn ở châu tránh ma quỷ rắc lên vết thương.
Vốn là chỗ trúng tên chảy ra máu đen từ từ chuyển thành máu đỏ tươi.
Lúc này Đường Tiêu Từ mới đột nhiên giật mình nhìn thấy da thịt mình lộ ra cho hắn nhìn, nàng xấu hổ đến hai gò má phỉ hồng như thải hà.
Kỳ Vân xoa đi mồ hôi trên trán.
"Sao lại thế này?" Quái lạ, Kỳ đại ca biểu đạt tình cảm ôn hòa nhã nhặn ư, với bất kỳ người nào đều là lạnh nhạt không mất lễ, hắn không phải là loại người sẽ đem tâm tình thể hiện rõ ở trên mặt, bây giờ trong mắt hắn toát ra lo lắng, làm cho trái tim nàng như con nai con chạy loạn.
Kỳ Vân gật đầu một cái, cẩn thận chữa trị từng chỗ vết thương trên người của nàng, chân mày hắn nhăn lại càng ngày càng nhiều. Mắt thấy thân nàng ở trong một màn mưa tên vô cùng nguy hiểm, hô hấp của hắn gần như dừng lại, trái tim nhanh chóng co rúc lại, ngay một khắc đó, hắn hoàn toàn ý thức được là không thể mất đi nàng, hắn yêu nàng.
"Ngươi thật sự là Kỳ đại ca của ta?"
Đột nhiên hắn ôm chặt nàng, nàng cảm thấy thân mình giống như bị kìm sắt giữ chặt.
Kỳ Vân ôm nàng vào lòng, trấn an lòng vẫn còn sợ hãi của mình. Trời ạ! Nếu như hắn không chạy tới kịp, hậu quả hắn không dám tưởng tượng, thiếu chút nữa hắn mất đi nàng, nhận thức kinh khủng này gặm nuốt lòng bình tĩnh của hắn.
"Bề ngoài thoạt nhìn ngươi là Kỳ đại ca, thế nhưng vẻ mặt phong phú hơn, mái tóc của Kỳ đại ca của ta được chải một cách gọn gàng ngay ngắn, hắn làm việc đều suy nghĩ cặn kẽ, tính toán chu đáo, tuyệt sẽ không làm mình có thời gian hoảng loạn hoặc hình ảnh không chỉnh tề, mà mái tóc của ngươi lại là bị gió thổi rối loạn." Nhẹ gạt ra dúm tóc rối bời ở trên cái trán của hắn, nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Ta chứng minh cho nàng xem." Kỳ Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của nàng lên, khẽ run môi hôn nàng thật sâu, ngăn lại toàn bộ lời nói của nàng, hắn khàn khàn thấp giọng hỏi "Thích không?"
Đường Tiêu Từ chỉ cảm thấy mình sắp bất tỉnh, mù mờ ngỡ ngàng gật đầu, ý thức đều bị nụ hôn thắm thiết mê hoặc của hắn chiếm hết.
Hắn nhẹ nhàng câu lưỡi liếm mút nàng, luồn vào trong miệng của nàng trêu đùa, một loại cảm giác kỳ dị từ ngực của nàng dâng lên khiến nàng thở không nổi.
Trời ạ! Đây không phải là mơ, hắn thật sự hôn nàng.
Tác giả :
Lăng Trúc