Kiều Thê Lạc Đường
Chương 4
"Thần Hỉ, đem y phục đặt ở trên tảng đá đi! Không cần hầu hạ ta, ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi." Kỳ vân để cho thân mình từ từ chìm vào trong đầm nước.
“Vâng" Thần Hỉ mới xoay người, thì thấy một bóng dáng màu trắng tản ra hồng quang nhanh chóng xuyên qua rừng cây. Hắn nhìn không ra đó là cái gì, chẳng mấy chốc vật không rõ kia đã xông về phía hồ, nghĩ đến công tử ở trong hồ, hắn kinh hãi xông lên trước, nhưng không kịp ngăn lại.
“Ầm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hắn đứng ở trên bờ vẫn bị văng trúng nhưng kịp thời giương tay áo chặn bớt đi bọt nước.
“Đường cô nương." Ánh mắt lạnh thâm thúy của Kỳ Vân chợt hiện, nhìn đến nàng đang ngâm qua nước áo trong gần như trong suốt, rõ ràng có thể thấy được cái yếm màu tím bên trong áo kia , càng làm nổi lên nước da non mềm trắng nõn không tỳ vết như tuyết, lộ ra thân thể mềm mại thướt tha ở dưới ánh trăng, chiếu ảnh ở trong đôi con ngươi đen tuyền của hắn.
“Oa! Đau quá!" Đường Tiêu Từ hoảng loạn chạy tới trong hồ, sợ lửa ở mặt sau váy còn chưa có tắt, liền liều mình hắt nước, nước lạnh buốt cùng lửa nóng rực làm da thịt của nàng đau nhói. Lệ trong hốc mắt của nàng tràn ra chứa đầy đau đớn cùng hoảng loạn.
“Đường cô nương, tại sao lại là nàng?" Thần Hỉ thấy rõ người tới, thở nhẹ một hơi, đồng thời cũng nhìn thấy Huyền Trung, Huyền Nghĩa chạy tới “Đây là có chuyện gì?"
“A!" Dưới chân trơn trợt, kỹ năng bơi không rành cả người nàng ngã về phía sau, uống rất nhiều nước vào miệng, cái lạnh thấu xương làm nàng sợ hãi giãy giụa “Cứu???? ùng ục"
“Nguy hiểm." Kỳ Vân vội vàng chạy tới bên người nàng ôm lấy thân thể chìm nổi trên mặt nước của nàng. “Đừng sợ, là ta."
“Kỳ đại ca? Oa…?…" Đường Tiêu Từ kinh hãi nhìn hắn, trở tay ôm chặt cổ của hắn, tứ chi giống như dây leo quấn chặt hắn, hoảng sợ cùng đau đớn hóa thành nước mắt chảy xuống.
“Đau quá đau quá, cháy… cháy rồi!"
“Ta biết, không sao, đã không sao rồi." Kỳ Vân trấn an, hai tay của nàng gần như xiết chặt lấy cổ của hắn. Nhẹ nhàng kéo tay của nàng ra, cố ý không nhìn đến thân thể đẩy đà của nàng cùng phản ứng khác lạ trên người của hắn, vừa mới bị một màn kia dọa thiếu chút nữa trái tim của hắn ngưng đập. “Tất cả quay lưng lại cho ta, không được quay đầu lại." Liếc mắt lên bờ nhìn mọi người trợn to mắt, hắn quát.
Thần Hỉ cùng mọi người vội vàng xoay người, nhìn thẳng phía trước, trong đầu vẫn còn tràn ngập hình ảnh sống động đặc sắc của một màn kia.
“Còn có đem hình ảnh trong đầu óc các ngươi thanh trừ hết cho ta, không được nhớ!" Giọng nói âm lãnh của Kỳ Vân làm cho bọn họ không tự chủ được đánh rùng mình một cái.
“Y phục của ta bị cháy rồi." Đường Tiêu Từ không ý thức thân phận nam nữ, càng khỏi phải nói đến quần áo hai người xộc xệch. Chỉ thấy nàng giống như người chết đuối thấy Kỳ Vân giống như bè gỗ mà ôm chặt, trên mặt đẫm lệ.
“Y phục mua lại là được." Hắn cố ý lấy giọng nói bình ổn lạnh nhạt nói, có trời mới biết nàng ngây thơ nhẹ nhàng không chút phòng bị lại làm hắn tim hắn đập rộn ràng. Hít sâu khắc chế rối loạn trong cơ thể, hắn đem nàng ôm vào ngực đi tới tảng đá lớn trên bờ, tách cánh tay ngọc trắng mịn của nàng đang ôm chặc hắn ra, “Đã không sao rồi."
“Thật xin lỗi, ta đã thất lễ rồi." Vào lúc này, Đường Tiêu Từ chậm chạp cuối cùng cũng phát hiện mình làm chuyện tốt gì. Thoáng chốc, hơi nóng từ cái cổ xông lên ót, nàng cảm thấy ở đỉnh đầu bốc khói rồi.
Kỳ Vân cách không thủ vật mang tới ngoại bào của mình khoác lên ở trên người nàng, xoay người đưa lưng về nàng, “Bộ y phục này nàng mặc vào trước."
(*Cách không thủ vật*: ngăn cách, giữa khoảng hai cái gì mà lại có một cái ngăn cách ở giữa khiến cho không thông với nhau được.)
Xấu hổ mặc lên áo khoác tràn ngập mùi thanh nhã của hắn, nàng dò xét bóng lưng cương nghị của hắn. Ánh trăng vẩy lên một lớp bạc trên thân thể nam tính ngăm đen gầy gò của hắn, giống như thiên thần cao quý, làm trái tim nàng nhảy loạn như nai con.
“Đa tạ, ngươi?? Sao ngươi biết???" Võ công? Nàng nắm chặt vạt áo ngây người ra, thì ra hắn giấu giếm tài năng.
Kỳ Vân cười nhẹ “Còn có chổ nào không thoải mái hay không?"
Đường Tiêu Từ đỏ mặt lắc đầu một cái, toàn thân ngượng ngùng nóng lên, người còn nóng hơn so với bị phỏng, nàng cư nhiên không biết xấu hổ ôm một nam nhân lõa thể!
Suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, Kỳ Vân không nói gì, tay vừa nhấc quần áo xếp để trên bờ bay vút lên trời cao đến trên tay hắn, bóng dáng của hắn uyển chuyển lướt qua giống như chim bay, xoay thân một cái đã mặc xong quần áo ngồi vào trong xe lăn, động tác làm liền một mạch, lưu loát tuyệt đẹp.
“Oa! Công phu của ngươi thật là lợi hại." Chiêu thức ấy nếu công lực không đủ một giáp trở lên căn bản làm không được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sáng lên, hưng phấn đứng lên, “Làm lại tài năng của ngươi đi ta muốn xem??????" Lời nói chưa có nói xong lại bởi vì đau đớn mà ngồi xếp bằng xuống.
Ánh mắt của Kỳ Vân bị thu hút bởi vết thương của nàng nhưng lại không có tự giác của một người bị thương? “Tay nàng bị phỏng rồi, cần lập tức điều trị." Hắn cũng không quay đầu lại thấp gọi, “Thần Hỉ."
“Dạ, công tử!" Thần Hỉ xoay người cúi đầu xuống, không dám nhìn lộn xộn.
“Đi mua một bộ quần áo đến cho nàng"
“Hả? Trễ như vậy rồi???? Dạ, ta lập tức đi." Chạm đến ánh mắt hờ hững không lộ vẻ gì của Kỳ Vân, lời nói của Thần Hỉ nuốt đi vào trong miệng.
“Huyền Trung, Huyền Nghĩa, đi tìm xem vùng lân cận có ngôi miếu đổ nát hoặc nơi ở bỏ hoang hay không." Hắn phân công những người chưa có nhiệm vụ.
“Dạ!" Hai người lập tức phi thân rời đi.
“Nâng bàn tay của nàng lên." Kỳ Vân di chuyển đến trước mặt nàng.
“Ta có thể tự mình bôi thuốc, không cần làm phiền ngươi?.????" Nói chưa xong, hắn đã nắm lên tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, vén lên tay áo rách nát cháy sạch, kinh hoảng nhìn vết phồng cùng sưng đỏ, mày kiếm của hắn khép chặt, không nói một câu bộ dáng thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.
Khi bàn tay của hắn đụng chạm vào làn da mịn màng mềm mại trắng như tuyết của nàng thì trong nháy mắt một cổ cảm giác tê dại nóng rực chui vào trong tay nàng, làm nàng vừa sợ vừa xấu hổ lại không dám lộn xộn. Đây là có chuyện gì? Đại sư huynh cũng thường dắt tay nàng nhưng cũng chưa từng xuất hiện cảm giác khác thường này.
Kỳ Vân không nói một câu, lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong giỏ đen bên cạnh xe lăn. Đổ dược ra xoa ở vết thương của nàng.
Chổ được thoa dược, nàng chỉ cảm thấy một cổ mát lạnh xuyên thấu da thịt, thấm vào tứ chi bách hải, thế nhưng ngực lại ấm áp dễ chịu, tim đập thật nhanh.
Nàng e lệ cúi đầu, cố ý tìm chuyện nói, không muốn làm cho không khí im ắng nếu không trống ngực vỗ sẽ bị hắn nghe thấy, “Không phải ta cố ý, ta cũng không biết vì sao ta đốt lửa lửa liền cháy lên trên người của ta, dập thế nào cũng không tắt, sau đó ta nhìn thấy cái bình đặt ở bên cạnh, ai biết bên trong lại chính là rượu, chỉ thấy ngọn lửa càng lớn, căn bản ta không ngăn lại được, tiếp theo??.? tiếp theo lửa liền hướng trên người của ta mà cháy."
“Đừng nhúc nhích!" Rốt cuộc nha đầu đần này có nữa điểm tự giác hay không? Cũng đã bỏng thành như vậy rồi, còn lo lắng những thứ kia có sao không. “Còn có tay kia."
Lần này nàng ngoan ngoãn vươn tay, “Không biết được lửa kia đã tắt hết hay chưa, chúng ta có nên trở về xem một chút hay không? Ngộ nhỡ dẫn tới hỏa hoạn???"
“Thần Hỉ sẽ xử lý."
“Oh! Thật xin lỗi, hại các ngươi đêm nay không có cơm ăn." Hắn đang tức giận! Mặc dù trên mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng không biết thế nào, là nàng cảm giác được.
“Ngươi tức giận rồi?"
“Còn có Huyền Hiếu cùng Huyền Vũ ở đây." Hắn nói là phần cơm tối. Hắn tiếp tục tự ý nâng lên bắp chân trắng nõn của nàng, thật cẩn thận vén lên váy bi, nhìn thấy váy của nàng bị cháy nám đen, chân mày hắn khép lại, so với vết phỏng trên tay của nàng thì càng nghiêm trọng hơn.
“Đúng a, thiếu chút nữa đã quên bọn họ rồi??? A!" Tay của hắn đụng vào chân của nàng, nàng phục hồi tinh thần lại, do ngón tay hắn chạm vào chân làm nàng cảm thấy như có ngọn lửa đốt nóng, ngọn lửa từ sống lưng vọt lên, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên giống như bắt lửa.
“Ta thật vô dụng, chuyện gì cũng làm không được, chỉ làm cho người ta thêm phiền toái, lúc ở Đường Môn, ta cũng rất muốn làm tốt mọi chuyện, nhưng là làm cái gì sai cái nấy, thường hại sư huynh sư tỷ đồng môn vì ta thu dọn tàn cuộc, bây giờ còn liên lụy làm trì hoãn lộ trình của các ngươi, đều là ta không tốt???" Tự trách cùng đau nhứt làm cho nước mắt cố nén của nàng rào rào tuôn xuống.
“Không có ai trách nàng." Kỳ Vân thở dài yếu ớt. Rõ ràng tâm lặng như nước nhưng vì sao nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm bình tĩnh của hắn lại tràn đầy đau đớn.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta tự biết rõ, chờ trời sáng ta sẽ tự mình tìm đường trở về, sẽ không làm phiền các ngươi nữa."
Nghe được nàng muốn rời đi, hắn nên vui mừng mới phải, thế nhưng không hiểu, ngực giống như bị cây gậy đánh trúng rất là khó chịu. Tim của hắn sớm đã mất đi tất cả lúc chết đi, tại sao còn có thể đau? Tại sao còn có thể có cảm giác?
“Ta biết ngươi là người tốt, mặc dù chân của ngươi không thể đi được, bất quá có Thần Hỉ cùng các vị đại ca ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể gặp dữ hóa lành." Nói xong, nước mắt phảng phất chảy không ngừng giống như miệng cống được mở ra, nàng không muốn cùng hắn xa cách a!
“Vậy cũng chớ đi." Lời nói ra thiếu chút nữa khiến hắn phải cắn đầu lưỡi, hắn lại lần nữa thất thường, tất cả bắt đầu từ khi gặp phải một khắc kia của nàng.
Đường Tiêu Từ ngẩn ra, nàng không nghe lầm chứ?
“Ta đã đáp ứng muốn đưa nàng đến Phú Dương trấn thì nhất định sẽ tuân thủ giao ước." Kỳ Vân bình tĩnh nói.
“Oh!" Đáy mắt nàng không dấu được vẻ mất mác nồng đậm.
Tâm của Kỳ Vân chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy, nàng thích hắn!
Tại sao? Hắn chỉ là một nam nhân tàn tật không hoàn hảo, mọi người tiếp cận hắn cũng đều là có mục đích, phụ thân của hắn là vì người thừa kế, mỗi ngày dì Phương nói ra oán hận cũng muốn hắn hủy đi Ngạo Long Bảo, tỷ muội khác mẹ của hắn coi hắn như kẻ thù, thúc thẳm của hắn cùng một đám thân thích chỉ mong sao cho hắn chết sớm, thậm chí ngày hắn thừa kế cũng tìm đến sát thủ đuổi giết khiến hắn rơi xuống vách núi sâu vạn trượng.
Nhưng trời không tuyệt đường người, hắn được cứu!
Huyền Cốc Lão Nhân cho rằng người bình thường từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống có thể sống chính là kỳ tích, huống chi hắn là một đứa bé, hơn nữa đầu còn bị va chạm.
Tưởng rằng hắn mất đi trí nhớ, cho nên Huyền Cốc Lão Nhân lấy tên cho hắn là “Kỳ Vân", bởi vì hắn là từ đám mây rớt xuống, mà một nguyên nhân khác chính là hi vọng hắn giống như hai loại biển mây trong Huyền Cốc quanh năm không tiêu tan che chở cho Huyền Cốc.
Đối với hắn mà nói, mỗi người đều là có mục đích với hắn, mỗi người đều là vì mục đích nào đó mới tiếp cận hắn, vì võ công bí mật, vì cầu trường sinh bất tử, vì cầu xung các tị hung, ai là thật lòng? Ngoại trừ Linh Ngọc, đáng tiếc chính là???? Hắn đã muộn! Hắn cho là chờ đợi sẽ làm nàng quay về, nhưng lại mất đi nàng.
Kỳ Vân đổi một bình dược khác, “Đừng nhúc nhích!" Đè lại bắp chân mà nàng xấu hổ muốn giấu.
“A!" Đem bột thuốc rắc lên vết thương, chợt tới chổ phỏng làm cho nàng đau thấu tận tâm gan. Đôi mi thanh tú vặn vẹo, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. “Đây là thuốc gì?"
“Đây là vì để cho nàng nhanh lành một chút."
Nàng cắn chặt răng nhịn đau, nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay đã đâm vào trong thịt của hắn, mà chân mày hắn lại không nhíu một cái.
Hắn cẩn thận chữa trị vết thương trên chân nàng, “Đau liền kêu lên, đừng chịu đựng." Từ đầu gối đến ngón chân, không bỏ qua bất kì chổ da thịt nào "Được rồi, ba ngày không được chạm vào nước."
Đường Tiêu Từ hơi nhếch môi cánh hoa, ngượng ngùng nhìn chăm chú bộ dạng nghiêm túc của hắn, đột nhiên từng giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán của hắn chảy xuống, giống như là rơi vào trong biển lòng của nàng, kích khởi từng trận rung động, tiếp theo là một luồng sóng thủy triều vừa lan tràn, say mê ở trong ôn nhu của hắn, nàng thật hy vọng giờ khắc này thời gian có thể mãi mãi ngừng lại.
“Công tử, ta mua y phục về rồi."
Kỳ Vân buông chân nàng ra, quay lại nhìn Thần Hỉ thở hổn hển.
Thần Hỉ lúng túng, trên đường trở về hắn vừa nghĩ tới công tử không mảnh vải che thân, nữa thân trần đang ôm nhau với một nữ nhân, hình ảnh kia đủ để cho người phun máu mũi, nghĩ đi nghĩ lại, mặt của hắn không khỏi đỏ lên.
“Y phục đặt ở bên kia, không được qua đây." Kỳ Vân không chút nghĩ ngợi nói, hắn không thể nào lý giải được bản thân tại sao lại như vậy, không muốn bị người ngoài nhìn thấy thân thể nàng .
“Dạ!" Thần Hỉ nơm nớp lo sợ cầm quần áo khô đặt ở trên cỏ, sau đó thối lui.
“Có phải là ngươi chưa thõa mãn dục vọng? Có muốn đi đến một thành trấn phía sau để cho ngươi ở kỹ viện phát tiết một chút không?"
Kỳ Vân trừng mắt liếc hắn một cái sắc bén.
“Tạ ơn công tử?.?? Thuộc hạ không dám!" Thần Hỉ chạm đến ánh mắt khiếp người kia của chủ tử, sống lưng không khỏi toát ra một chút lạnh lẽo.
“Vậy ngươi còn muốn nhìn cái gì?" Hắn vừa nhìn thấy có người tưởng tượng ra bộ dạng ở dưới áo của nàng, hắn đã cảm thấy cả người khó chịu.
“Thuộc hạ xin cáo lui." Thần Hỉ phập phòng lo sợ nói, dù sao tránh đi trước vẫn tốt hơn so với ở đây nhìn cặp mắt hiểu rõ lòng người kia của chủ tử không chổ nào che dấu được.
“Chậm đã, trước tiên gọi Thần Tâm tới đây." Kỳ Vân giơ tay lên, y phục của Thần Hỉ để xuống bay đến trong tay hắn, thấy vậy Đường Tiêu Từ trố mắt cứng lưỡi, hoàn toàn không có phát hiện mâu quang của hắn chợt trở nên lạnh.
“Công tử như vậy ổn không?" Thần Hỉ chần chừ.
Thần Tâm là tỳ nữ theo bên mình công tử, công việc của hắn ban đầu là của nàng, nhưng với một lần ngoài ý muốn, Thần Tâm bị giáng chức thành hộ vệ, vốn là phải trục xuất ra Huyền Cốc, là Linh Ngọc tiểu thư muốn tha thứ cho nàng, để cho nàng lấy công chuộc tội, bây giờ là ra ngoài đi theo phía sau công tử một trượng để bảo vệ.
“Không sao." Nàng đối với Linh Ngọc đã vô hại, “Ngoài ra, đi chuẩn bị chiếc xe ngựa tới."
“Dạ." Thần Hỉ vái chào sau đó lập tức rời đi.
Kỳ Vân cầm quần áo giao cho Đường Tiêu Từ, ôn nhu khẽ hỏi “Nàng có thể tự mình mặc vào không?"
Mặt nàng hồng tai đỏ lên, “Ta thử xem sao."
Thừa dịp lúc này, Kỳ Vân quay lưng lại sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình một chút, sau lưng truyền tới thanh âm cố nén đau đớn hút không khí của nàng, hô hấp của hắn cũng theo đó dừng lại. Nàng có khỏe không? Hắn muốn xoay người lại nhưng lại kiêng kỵ, sợ khiếm nhã.
“Ai nha!" Tiếp tục “Ầm" một tiếng va chạm.
“Nàng làm sao vậy", Kỳ Vân trực giác ngĩ là nàng ngã, quay xe lăn lại, đã gặp nàng ngã nhào trên mặt đất, đầu đụng vào tảng đá, nhưng vẫn còn gắng gượng nở nụ cười yếu ớt.
“Ta không sao.???" Nói chưa xong, nàng đã ngất đi.
Đường Tiêu Từ tỉnh lại thì người đã ở trong một gian phòng lịch sự tao nhã.
Bên giường là Kỳ Vân cùng với một nữ tử mặt lạnh lùng mặc y phục màu trắng, màu sắc một đen một trắng ở chung một chỗ vô cùng rõ ràng.
“Đây là nơi nào?" Nàng không biết mình ngủ bao lâu, khó khăn chống đỡ ngồi dậy, Đường Tiêu Từ phát giác y phục trên người đã thay xong, là ai giúp nàng thay?
“Một gian nhà rách, này chính là Thần Tâm, là Thần Tâm giúp nàng thay quần áo." Thấy vẻ mặt nàng căng thẳng, hắn mở miệng thay nàng giải thích nghi hoặc.
“Nàng thật tốt." Đường Tiêu Từ gật đầu hỏi thăm.
Thần Tâm lạnh lùng gật đầu một cái với nàng.
“Không còn chuyện của ngươi. Ra ngoài đi."
Thần Tâm cúi chào, mâu quang nhìn Kỳ Vân thoáng qua một chút u buồn, sau đó xoay người rời đi, Đường Tiêu Từ chú ý tới, mà Kỳ Vân không thấy được, với trực giác của nữ nhân, nàng thấy Thần Tâm đối với Kỳ Vân không muốn rời xa.
“Nàng ấy làm sao vậy?"
“Đừng nhắc tới nàng ấy." Ngữ khí của hắn hời hợt, “Vết thương trên người của nàng còn đau không?"
“Đã tốt hơn nhiều." Hắn không muốn nói chuyện nhiều, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, lời nói xoay chuyển, “Kỳ đại ca, thuốc của ngươi thật sự công hiệu." Đường Tiêu Từ mở ra tay áo kiểm tra vết bỏng.
“Đây là thuốc của Quái Y Vô Thường, ta chỉ biết đoán mệnh." Không biết bào chế thuốc.
“Oa! Quái Y Vô Thường, thuật chữa bệnh thiên hạ nhất tuyệt, cùng đại sư huynh ta đối đầu, bất phân thắng bại." Nàng cũng không có chút nào ngăn cách nam nữ liền cuốn tay áo lên nhìn, Kỳ Vân thật không biết có nên vì sự đơn thuần của nàng mà lo lắng hay không, rốt cuộc nàng có biết hắn là nam nhân hay không? Cứ như vậy tùy tiện ở trước mặt hắn lật y phục xem vết thương, lộ ra làn da nõn nà như tuyết, còn đang mở ra cho hắn nhìn, làm hại hắn không cách nào khống chế bản thân. Bộ phận nào đó của hắn đã sớm phản ứng - dựng lên, đây là điều mà trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Kỳ Vân xoay người hít sâu, " Nàng nghỉ ngơi một chút, bữa trưa ta sẽ bảo Thần Hỉ đưa vào."
Đường Tiêu Từ ngạc nhiên, nghe ra giọng điệu của hắn giống như cố ý cùng nàng giữ khoảng cách, đã mất ôn nhu ở ven sông khi đó, nàng không biết mình đã làm sai điều gì?
Sau khi đợi hắn rời đi không lâu, một bóng trắng vô thanh vô thức bay xuống.
“Thần Tâm?"
Thần Tâm không nói gì chẳng qua là ánh mắt phức tạp nhìn nàng chăm chú.
“Tại sao ngươi không nói chuyện? Hay là ngươi không thể nói chuyện?" Phản xạ nghỉ đến nàng có thể là người câm.
Thần Tâm lắc đầu một cái. “Ngươi không xứng với hắn."
“Hắn? Hắn là ai vậy?" Đường Tiêu Từ không hiểu.
“Ngươi chỉ làm liên lụy hắn, vì mạng nhỏ của ngươi mà suy nghĩ, tốt nhất ngươi mau mau rời đi."
Thần Tâm lãnh ngạo liếc nhìn nàng, xoay người đã biến mất.
“Ai rời đi? Đem lời ngươi nói cho xong đã." Đường Tiêu Từ hoang mang mãi.
“Nàng vừa mới nói chuyện với ai?" Thần Hỉ đang cầm bữa trưa đi vào cửa.
“Thần Tâm, thế nhưng nàng nghe được ngươi tới lại đi rồi."
Sắc mặt Thần Hỉ cứng đờ, sau đó vẻ mặt tự nhiên nói “Nàng ăn cơm đi, ta cáo lui trước."
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Đường Tiêu Từ giống như rơi vào trong giữa đám sương mù, tất cả mọi người là lạ sao ấy?
“Chuyện làm xong rồi ah." Ngân sắc dưới ánh trăng, hai bóng người đứng ở bên ngoài một gian nhà cỏ rách.
“Đại sư huynh, ta làm việc ngươi cứ yên tâm, mấy tên quan tri phủ làm mưa làm gió kia, quan viên thông đồng, ức hiếp dân làng, sớm nên có người đi ra chỉ tội, thật đáng tiếc để cho tuần phủ kia được lợi."
“Thị Hồn, nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi bằng chứng phạm tội của đương kim hoàng thượng, để cho ngươi soán vị làm hoàng đế." Ngụy hoàng tử người thích chơi đùa hỏi.
“Đại sư huynh, ngươi cũng đừng lo cho ta, ta còn muốn tiêu dao một vài năm a!"
“Là vì tiểu khất cái kia phải không?"
“Đại sư huynh, sao chuyện gì cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của ngươi." Hắn cho là hắn che giấu rất khá.
“Trong lòng ngươi có quỷ, không nên thông minh quá sẽ bị thông minh hại." Kỳ Vân ý vị thâm trầm.
“Chớ có nói ta, đại sư huynh, cô nương bên trong kia, dường như ngươi đối với nàng thật tốt." Một màn hình ảnh ven sông kia thật đặc sắc, hắn ngấm ngầm chịu đựng không hiện thân chính là hi vọng nhìn thấy kết quả, rút cuộc??? Ôi, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn thấy thần sắc nghiêm nghị của đại sư huynh, có chút cảm giác như người sống.
“Ta cũng không phải người chết, làm sao có thể không có cảm giác." Kỳ Vân chậm rãi bước đi thong thả trở về xe lăn ngồi xuống, sớm đã phát hiện hắn trốn ở ngọn cây.
“Rõ ràng tám trăm năm trước chân đã tốt rồi, còn giả vờ giả vịt." Đây là Quái Y Vô Thường tiết lộ.
“Kể từ lúc tên tiểu tử kia yêu đương miệng càng ngày càng nhiều chuyện." Có thể nhìn thấy từng sư đệ tìm được hạnh phúc, hắn nên vì bọn họ mà vui mừng, chẳng qua là tâm tình trong lòng không cách nào gợn sóng.
“Ngươi cũng tìm một người đi! Không cần tuân theo di ngôn của lão đầu vô dụng kia, căn bản là hắn cố tình gây khó dễ ngươi." Lúc chết cũng không quên chỉnh ngươi.
“Ta sẽ tuân thủ lời hứa, cho dù Linh Ngọc xuất giá, ta cũng sẽ chờ nàng." Đây là cam kết, cũng là rung động lúc ban đầu, nhưng trong đầu lại thoáng qua một khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ, vì sao nàng lại đi vào trong đầu hắn?
“Ngươi thật là???" Quên đi! Vô Thường sư huynh nói đúng, mắng ngươi – nói ngươi – ngươi cũng không còn cảm giác gì, chỉ lãng phí lời nói.
Thị Hồn lắc đầu một cái, lời nói xoay chuyển, “Đường cô nương kia ngươi dự định thu xếp như thế nào?"
“Ta đã đáp ứng đưa nàng đến Phú Dương trấn."
“Lại là cam kết." Thị Hồn đảo cặp mắt trắng dã, trong miệng lẩm bẩm nói thầm, “Thực nên bảo nàng dùng chiêu này."
Dùng cam kết để trói chặt hắn.
“Ngươi không nên tùy tiện nghĩ chủ ý bẩn thỉu, chính mình lo tốt chuyện của mình là được rồi."
“Dạ dạ dạ, theo chỉ thị của ngươi, những người của Đường Môn đã chạy đến Phú Dương trấn rồi." Khi nào đại sư huynh mới có thể chân thật đối mặt tâm ý của mình?
“Chuyện của ta ngươi đừng quản nhiều" âm điệu của hắn vẫn là ôn hòa.
“Ta biết. Nàng đã thức dậy, đại sư huynh, chúc ngươi may mắn." Thị Hồn nịnh hót, không dám nghĩ lung tung. Hai mắt của đại sư huynh làm cho người ta không cách nào có thể che giấu được.
Kỳ Vân đưa mắt nhìn Thị Hồn biến mất ở dưới ánh trăng, tâm bình tĩnh giống như sự yên lặng của bầu trời đêm, nhưng “Kỳ đại ca, sao ngươi còn chưa ngủ?" Giọng nói mệt mõi của Đường Tiêu Từ bay vào trong tai hắn, trái tim của hắn ném mạnh xuống ngực, quy luật vững vàng của trái tim đột nhiên biến đổi.
Có lẽ đúng như suy nghĩ của Thị Hồn, hắn đã có chút cảm giác như người sống???? “Vết thương còn chưa lành, nàng nên nghĩ ngơi nhiều." Kỳ Vân quay xe lăn lại, không phải là hắn không có chú ý tới khuôn mặt trắng mịn tràn ngập yêu mến của nàng, hành động gắng sức của nàng gần như là dọa người, không sợ hậu quả, dũng cảm tiến tới làm cho tinh thần của hắn kinh hỉ, nhưng chỉ có trong nháy mắt.
Hắn là người không thể yêu!
Hắn khôi phục lại bộ dạng ngàn dặm xa cách hữu lễ.
“Người ta không ngủ được, thuốc của ngươi thật sự rất hữu hiệu, ta cảm thấy đã tốt hơn phân nữa, không tin ngươi xem???? A!"
Nàng tính đi đến trước mặt hắn, nào ngờ mũi chân không biết đá phải cái gì, cả người nghiêng về phía trước, quơ hai tay đụng vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, dưới lòng bàn tay cảm nhận được chính là trống ngực vững vàng kia của hắn, mặt nàng đỏ lên, lúng túng chống lồng ngực kiên cường của hắn.
“Á ???.? Thật xin lỗi…, ta lập tức đứng lên." Nàng chật vật muốn đứng lên, nhưng bởi vì khẩn trương đứng lên cho nên lại ngã vào trong ngực của hắn.
“Nàng có thể đứng lên không?" Nhìn nàng mơ mơ màng màng, nàng có thể sống đến bây giờ, không thể bỏ qua công lao của trên dưới Đường Môn.
“Có??? Có thể." Nàng biết giờ phút này mặt mình nhất định hồng giống như con tôm luộc.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại muốn giữ tâm vững tám hướng gió thổi không động có chút khó khăn, nhất là khi đã hiễu rõ lòng của nàng??? Kỳ Vân làm ra vẻ như không có việc gì đỡ nàng đứng vững.
“Đa tạ, ách, ta có thể hỏi các ngươi kế tiếp tính toán như thế nào a?" Quá mất mặt, mỗi lần té ngã đều ở trước mặt của hắn, thế nhưng nàng thật sự không muốn cùng hắn xa cách.
“Hàng Châu. Nàng nghĩ ngơi sớm một chút."
Cảm giác được Kỳ Vân trả lời ôn hòa lễ độ nhưng xa cách khiến cho trong lòng của nàng buồn bã không cách nào nói rõ.
“Vâng" Thần Hỉ mới xoay người, thì thấy một bóng dáng màu trắng tản ra hồng quang nhanh chóng xuyên qua rừng cây. Hắn nhìn không ra đó là cái gì, chẳng mấy chốc vật không rõ kia đã xông về phía hồ, nghĩ đến công tử ở trong hồ, hắn kinh hãi xông lên trước, nhưng không kịp ngăn lại.
“Ầm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hắn đứng ở trên bờ vẫn bị văng trúng nhưng kịp thời giương tay áo chặn bớt đi bọt nước.
“Đường cô nương." Ánh mắt lạnh thâm thúy của Kỳ Vân chợt hiện, nhìn đến nàng đang ngâm qua nước áo trong gần như trong suốt, rõ ràng có thể thấy được cái yếm màu tím bên trong áo kia , càng làm nổi lên nước da non mềm trắng nõn không tỳ vết như tuyết, lộ ra thân thể mềm mại thướt tha ở dưới ánh trăng, chiếu ảnh ở trong đôi con ngươi đen tuyền của hắn.
“Oa! Đau quá!" Đường Tiêu Từ hoảng loạn chạy tới trong hồ, sợ lửa ở mặt sau váy còn chưa có tắt, liền liều mình hắt nước, nước lạnh buốt cùng lửa nóng rực làm da thịt của nàng đau nhói. Lệ trong hốc mắt của nàng tràn ra chứa đầy đau đớn cùng hoảng loạn.
“Đường cô nương, tại sao lại là nàng?" Thần Hỉ thấy rõ người tới, thở nhẹ một hơi, đồng thời cũng nhìn thấy Huyền Trung, Huyền Nghĩa chạy tới “Đây là có chuyện gì?"
“A!" Dưới chân trơn trợt, kỹ năng bơi không rành cả người nàng ngã về phía sau, uống rất nhiều nước vào miệng, cái lạnh thấu xương làm nàng sợ hãi giãy giụa “Cứu???? ùng ục"
“Nguy hiểm." Kỳ Vân vội vàng chạy tới bên người nàng ôm lấy thân thể chìm nổi trên mặt nước của nàng. “Đừng sợ, là ta."
“Kỳ đại ca? Oa…?…" Đường Tiêu Từ kinh hãi nhìn hắn, trở tay ôm chặt cổ của hắn, tứ chi giống như dây leo quấn chặt hắn, hoảng sợ cùng đau đớn hóa thành nước mắt chảy xuống.
“Đau quá đau quá, cháy… cháy rồi!"
“Ta biết, không sao, đã không sao rồi." Kỳ Vân trấn an, hai tay của nàng gần như xiết chặt lấy cổ của hắn. Nhẹ nhàng kéo tay của nàng ra, cố ý không nhìn đến thân thể đẩy đà của nàng cùng phản ứng khác lạ trên người của hắn, vừa mới bị một màn kia dọa thiếu chút nữa trái tim của hắn ngưng đập. “Tất cả quay lưng lại cho ta, không được quay đầu lại." Liếc mắt lên bờ nhìn mọi người trợn to mắt, hắn quát.
Thần Hỉ cùng mọi người vội vàng xoay người, nhìn thẳng phía trước, trong đầu vẫn còn tràn ngập hình ảnh sống động đặc sắc của một màn kia.
“Còn có đem hình ảnh trong đầu óc các ngươi thanh trừ hết cho ta, không được nhớ!" Giọng nói âm lãnh của Kỳ Vân làm cho bọn họ không tự chủ được đánh rùng mình một cái.
“Y phục của ta bị cháy rồi." Đường Tiêu Từ không ý thức thân phận nam nữ, càng khỏi phải nói đến quần áo hai người xộc xệch. Chỉ thấy nàng giống như người chết đuối thấy Kỳ Vân giống như bè gỗ mà ôm chặt, trên mặt đẫm lệ.
“Y phục mua lại là được." Hắn cố ý lấy giọng nói bình ổn lạnh nhạt nói, có trời mới biết nàng ngây thơ nhẹ nhàng không chút phòng bị lại làm hắn tim hắn đập rộn ràng. Hít sâu khắc chế rối loạn trong cơ thể, hắn đem nàng ôm vào ngực đi tới tảng đá lớn trên bờ, tách cánh tay ngọc trắng mịn của nàng đang ôm chặc hắn ra, “Đã không sao rồi."
“Thật xin lỗi, ta đã thất lễ rồi." Vào lúc này, Đường Tiêu Từ chậm chạp cuối cùng cũng phát hiện mình làm chuyện tốt gì. Thoáng chốc, hơi nóng từ cái cổ xông lên ót, nàng cảm thấy ở đỉnh đầu bốc khói rồi.
Kỳ Vân cách không thủ vật mang tới ngoại bào của mình khoác lên ở trên người nàng, xoay người đưa lưng về nàng, “Bộ y phục này nàng mặc vào trước."
(*Cách không thủ vật*: ngăn cách, giữa khoảng hai cái gì mà lại có một cái ngăn cách ở giữa khiến cho không thông với nhau được.)
Xấu hổ mặc lên áo khoác tràn ngập mùi thanh nhã của hắn, nàng dò xét bóng lưng cương nghị của hắn. Ánh trăng vẩy lên một lớp bạc trên thân thể nam tính ngăm đen gầy gò của hắn, giống như thiên thần cao quý, làm trái tim nàng nhảy loạn như nai con.
“Đa tạ, ngươi?? Sao ngươi biết???" Võ công? Nàng nắm chặt vạt áo ngây người ra, thì ra hắn giấu giếm tài năng.
Kỳ Vân cười nhẹ “Còn có chổ nào không thoải mái hay không?"
Đường Tiêu Từ đỏ mặt lắc đầu một cái, toàn thân ngượng ngùng nóng lên, người còn nóng hơn so với bị phỏng, nàng cư nhiên không biết xấu hổ ôm một nam nhân lõa thể!
Suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, Kỳ Vân không nói gì, tay vừa nhấc quần áo xếp để trên bờ bay vút lên trời cao đến trên tay hắn, bóng dáng của hắn uyển chuyển lướt qua giống như chim bay, xoay thân một cái đã mặc xong quần áo ngồi vào trong xe lăn, động tác làm liền một mạch, lưu loát tuyệt đẹp.
“Oa! Công phu của ngươi thật là lợi hại." Chiêu thức ấy nếu công lực không đủ một giáp trở lên căn bản làm không được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sáng lên, hưng phấn đứng lên, “Làm lại tài năng của ngươi đi ta muốn xem??????" Lời nói chưa có nói xong lại bởi vì đau đớn mà ngồi xếp bằng xuống.
Ánh mắt của Kỳ Vân bị thu hút bởi vết thương của nàng nhưng lại không có tự giác của một người bị thương? “Tay nàng bị phỏng rồi, cần lập tức điều trị." Hắn cũng không quay đầu lại thấp gọi, “Thần Hỉ."
“Dạ, công tử!" Thần Hỉ xoay người cúi đầu xuống, không dám nhìn lộn xộn.
“Đi mua một bộ quần áo đến cho nàng"
“Hả? Trễ như vậy rồi???? Dạ, ta lập tức đi." Chạm đến ánh mắt hờ hững không lộ vẻ gì của Kỳ Vân, lời nói của Thần Hỉ nuốt đi vào trong miệng.
“Huyền Trung, Huyền Nghĩa, đi tìm xem vùng lân cận có ngôi miếu đổ nát hoặc nơi ở bỏ hoang hay không." Hắn phân công những người chưa có nhiệm vụ.
“Dạ!" Hai người lập tức phi thân rời đi.
“Nâng bàn tay của nàng lên." Kỳ Vân di chuyển đến trước mặt nàng.
“Ta có thể tự mình bôi thuốc, không cần làm phiền ngươi?.????" Nói chưa xong, hắn đã nắm lên tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, vén lên tay áo rách nát cháy sạch, kinh hoảng nhìn vết phồng cùng sưng đỏ, mày kiếm của hắn khép chặt, không nói một câu bộ dáng thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.
Khi bàn tay của hắn đụng chạm vào làn da mịn màng mềm mại trắng như tuyết của nàng thì trong nháy mắt một cổ cảm giác tê dại nóng rực chui vào trong tay nàng, làm nàng vừa sợ vừa xấu hổ lại không dám lộn xộn. Đây là có chuyện gì? Đại sư huynh cũng thường dắt tay nàng nhưng cũng chưa từng xuất hiện cảm giác khác thường này.
Kỳ Vân không nói một câu, lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong giỏ đen bên cạnh xe lăn. Đổ dược ra xoa ở vết thương của nàng.
Chổ được thoa dược, nàng chỉ cảm thấy một cổ mát lạnh xuyên thấu da thịt, thấm vào tứ chi bách hải, thế nhưng ngực lại ấm áp dễ chịu, tim đập thật nhanh.
Nàng e lệ cúi đầu, cố ý tìm chuyện nói, không muốn làm cho không khí im ắng nếu không trống ngực vỗ sẽ bị hắn nghe thấy, “Không phải ta cố ý, ta cũng không biết vì sao ta đốt lửa lửa liền cháy lên trên người của ta, dập thế nào cũng không tắt, sau đó ta nhìn thấy cái bình đặt ở bên cạnh, ai biết bên trong lại chính là rượu, chỉ thấy ngọn lửa càng lớn, căn bản ta không ngăn lại được, tiếp theo??.? tiếp theo lửa liền hướng trên người của ta mà cháy."
“Đừng nhúc nhích!" Rốt cuộc nha đầu đần này có nữa điểm tự giác hay không? Cũng đã bỏng thành như vậy rồi, còn lo lắng những thứ kia có sao không. “Còn có tay kia."
Lần này nàng ngoan ngoãn vươn tay, “Không biết được lửa kia đã tắt hết hay chưa, chúng ta có nên trở về xem một chút hay không? Ngộ nhỡ dẫn tới hỏa hoạn???"
“Thần Hỉ sẽ xử lý."
“Oh! Thật xin lỗi, hại các ngươi đêm nay không có cơm ăn." Hắn đang tức giận! Mặc dù trên mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng không biết thế nào, là nàng cảm giác được.
“Ngươi tức giận rồi?"
“Còn có Huyền Hiếu cùng Huyền Vũ ở đây." Hắn nói là phần cơm tối. Hắn tiếp tục tự ý nâng lên bắp chân trắng nõn của nàng, thật cẩn thận vén lên váy bi, nhìn thấy váy của nàng bị cháy nám đen, chân mày hắn khép lại, so với vết phỏng trên tay của nàng thì càng nghiêm trọng hơn.
“Đúng a, thiếu chút nữa đã quên bọn họ rồi??? A!" Tay của hắn đụng vào chân của nàng, nàng phục hồi tinh thần lại, do ngón tay hắn chạm vào chân làm nàng cảm thấy như có ngọn lửa đốt nóng, ngọn lửa từ sống lưng vọt lên, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên giống như bắt lửa.
“Ta thật vô dụng, chuyện gì cũng làm không được, chỉ làm cho người ta thêm phiền toái, lúc ở Đường Môn, ta cũng rất muốn làm tốt mọi chuyện, nhưng là làm cái gì sai cái nấy, thường hại sư huynh sư tỷ đồng môn vì ta thu dọn tàn cuộc, bây giờ còn liên lụy làm trì hoãn lộ trình của các ngươi, đều là ta không tốt???" Tự trách cùng đau nhứt làm cho nước mắt cố nén của nàng rào rào tuôn xuống.
“Không có ai trách nàng." Kỳ Vân thở dài yếu ớt. Rõ ràng tâm lặng như nước nhưng vì sao nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm bình tĩnh của hắn lại tràn đầy đau đớn.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta tự biết rõ, chờ trời sáng ta sẽ tự mình tìm đường trở về, sẽ không làm phiền các ngươi nữa."
Nghe được nàng muốn rời đi, hắn nên vui mừng mới phải, thế nhưng không hiểu, ngực giống như bị cây gậy đánh trúng rất là khó chịu. Tim của hắn sớm đã mất đi tất cả lúc chết đi, tại sao còn có thể đau? Tại sao còn có thể có cảm giác?
“Ta biết ngươi là người tốt, mặc dù chân của ngươi không thể đi được, bất quá có Thần Hỉ cùng các vị đại ca ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể gặp dữ hóa lành." Nói xong, nước mắt phảng phất chảy không ngừng giống như miệng cống được mở ra, nàng không muốn cùng hắn xa cách a!
“Vậy cũng chớ đi." Lời nói ra thiếu chút nữa khiến hắn phải cắn đầu lưỡi, hắn lại lần nữa thất thường, tất cả bắt đầu từ khi gặp phải một khắc kia của nàng.
Đường Tiêu Từ ngẩn ra, nàng không nghe lầm chứ?
“Ta đã đáp ứng muốn đưa nàng đến Phú Dương trấn thì nhất định sẽ tuân thủ giao ước." Kỳ Vân bình tĩnh nói.
“Oh!" Đáy mắt nàng không dấu được vẻ mất mác nồng đậm.
Tâm của Kỳ Vân chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy, nàng thích hắn!
Tại sao? Hắn chỉ là một nam nhân tàn tật không hoàn hảo, mọi người tiếp cận hắn cũng đều là có mục đích, phụ thân của hắn là vì người thừa kế, mỗi ngày dì Phương nói ra oán hận cũng muốn hắn hủy đi Ngạo Long Bảo, tỷ muội khác mẹ của hắn coi hắn như kẻ thù, thúc thẳm của hắn cùng một đám thân thích chỉ mong sao cho hắn chết sớm, thậm chí ngày hắn thừa kế cũng tìm đến sát thủ đuổi giết khiến hắn rơi xuống vách núi sâu vạn trượng.
Nhưng trời không tuyệt đường người, hắn được cứu!
Huyền Cốc Lão Nhân cho rằng người bình thường từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống có thể sống chính là kỳ tích, huống chi hắn là một đứa bé, hơn nữa đầu còn bị va chạm.
Tưởng rằng hắn mất đi trí nhớ, cho nên Huyền Cốc Lão Nhân lấy tên cho hắn là “Kỳ Vân", bởi vì hắn là từ đám mây rớt xuống, mà một nguyên nhân khác chính là hi vọng hắn giống như hai loại biển mây trong Huyền Cốc quanh năm không tiêu tan che chở cho Huyền Cốc.
Đối với hắn mà nói, mỗi người đều là có mục đích với hắn, mỗi người đều là vì mục đích nào đó mới tiếp cận hắn, vì võ công bí mật, vì cầu trường sinh bất tử, vì cầu xung các tị hung, ai là thật lòng? Ngoại trừ Linh Ngọc, đáng tiếc chính là???? Hắn đã muộn! Hắn cho là chờ đợi sẽ làm nàng quay về, nhưng lại mất đi nàng.
Kỳ Vân đổi một bình dược khác, “Đừng nhúc nhích!" Đè lại bắp chân mà nàng xấu hổ muốn giấu.
“A!" Đem bột thuốc rắc lên vết thương, chợt tới chổ phỏng làm cho nàng đau thấu tận tâm gan. Đôi mi thanh tú vặn vẹo, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. “Đây là thuốc gì?"
“Đây là vì để cho nàng nhanh lành một chút."
Nàng cắn chặt răng nhịn đau, nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay đã đâm vào trong thịt của hắn, mà chân mày hắn lại không nhíu một cái.
Hắn cẩn thận chữa trị vết thương trên chân nàng, “Đau liền kêu lên, đừng chịu đựng." Từ đầu gối đến ngón chân, không bỏ qua bất kì chổ da thịt nào "Được rồi, ba ngày không được chạm vào nước."
Đường Tiêu Từ hơi nhếch môi cánh hoa, ngượng ngùng nhìn chăm chú bộ dạng nghiêm túc của hắn, đột nhiên từng giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán của hắn chảy xuống, giống như là rơi vào trong biển lòng của nàng, kích khởi từng trận rung động, tiếp theo là một luồng sóng thủy triều vừa lan tràn, say mê ở trong ôn nhu của hắn, nàng thật hy vọng giờ khắc này thời gian có thể mãi mãi ngừng lại.
“Công tử, ta mua y phục về rồi."
Kỳ Vân buông chân nàng ra, quay lại nhìn Thần Hỉ thở hổn hển.
Thần Hỉ lúng túng, trên đường trở về hắn vừa nghĩ tới công tử không mảnh vải che thân, nữa thân trần đang ôm nhau với một nữ nhân, hình ảnh kia đủ để cho người phun máu mũi, nghĩ đi nghĩ lại, mặt của hắn không khỏi đỏ lên.
“Y phục đặt ở bên kia, không được qua đây." Kỳ Vân không chút nghĩ ngợi nói, hắn không thể nào lý giải được bản thân tại sao lại như vậy, không muốn bị người ngoài nhìn thấy thân thể nàng .
“Dạ!" Thần Hỉ nơm nớp lo sợ cầm quần áo khô đặt ở trên cỏ, sau đó thối lui.
“Có phải là ngươi chưa thõa mãn dục vọng? Có muốn đi đến một thành trấn phía sau để cho ngươi ở kỹ viện phát tiết một chút không?"
Kỳ Vân trừng mắt liếc hắn một cái sắc bén.
“Tạ ơn công tử?.?? Thuộc hạ không dám!" Thần Hỉ chạm đến ánh mắt khiếp người kia của chủ tử, sống lưng không khỏi toát ra một chút lạnh lẽo.
“Vậy ngươi còn muốn nhìn cái gì?" Hắn vừa nhìn thấy có người tưởng tượng ra bộ dạng ở dưới áo của nàng, hắn đã cảm thấy cả người khó chịu.
“Thuộc hạ xin cáo lui." Thần Hỉ phập phòng lo sợ nói, dù sao tránh đi trước vẫn tốt hơn so với ở đây nhìn cặp mắt hiểu rõ lòng người kia của chủ tử không chổ nào che dấu được.
“Chậm đã, trước tiên gọi Thần Tâm tới đây." Kỳ Vân giơ tay lên, y phục của Thần Hỉ để xuống bay đến trong tay hắn, thấy vậy Đường Tiêu Từ trố mắt cứng lưỡi, hoàn toàn không có phát hiện mâu quang của hắn chợt trở nên lạnh.
“Công tử như vậy ổn không?" Thần Hỉ chần chừ.
Thần Tâm là tỳ nữ theo bên mình công tử, công việc của hắn ban đầu là của nàng, nhưng với một lần ngoài ý muốn, Thần Tâm bị giáng chức thành hộ vệ, vốn là phải trục xuất ra Huyền Cốc, là Linh Ngọc tiểu thư muốn tha thứ cho nàng, để cho nàng lấy công chuộc tội, bây giờ là ra ngoài đi theo phía sau công tử một trượng để bảo vệ.
“Không sao." Nàng đối với Linh Ngọc đã vô hại, “Ngoài ra, đi chuẩn bị chiếc xe ngựa tới."
“Dạ." Thần Hỉ vái chào sau đó lập tức rời đi.
Kỳ Vân cầm quần áo giao cho Đường Tiêu Từ, ôn nhu khẽ hỏi “Nàng có thể tự mình mặc vào không?"
Mặt nàng hồng tai đỏ lên, “Ta thử xem sao."
Thừa dịp lúc này, Kỳ Vân quay lưng lại sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình một chút, sau lưng truyền tới thanh âm cố nén đau đớn hút không khí của nàng, hô hấp của hắn cũng theo đó dừng lại. Nàng có khỏe không? Hắn muốn xoay người lại nhưng lại kiêng kỵ, sợ khiếm nhã.
“Ai nha!" Tiếp tục “Ầm" một tiếng va chạm.
“Nàng làm sao vậy", Kỳ Vân trực giác ngĩ là nàng ngã, quay xe lăn lại, đã gặp nàng ngã nhào trên mặt đất, đầu đụng vào tảng đá, nhưng vẫn còn gắng gượng nở nụ cười yếu ớt.
“Ta không sao.???" Nói chưa xong, nàng đã ngất đi.
Đường Tiêu Từ tỉnh lại thì người đã ở trong một gian phòng lịch sự tao nhã.
Bên giường là Kỳ Vân cùng với một nữ tử mặt lạnh lùng mặc y phục màu trắng, màu sắc một đen một trắng ở chung một chỗ vô cùng rõ ràng.
“Đây là nơi nào?" Nàng không biết mình ngủ bao lâu, khó khăn chống đỡ ngồi dậy, Đường Tiêu Từ phát giác y phục trên người đã thay xong, là ai giúp nàng thay?
“Một gian nhà rách, này chính là Thần Tâm, là Thần Tâm giúp nàng thay quần áo." Thấy vẻ mặt nàng căng thẳng, hắn mở miệng thay nàng giải thích nghi hoặc.
“Nàng thật tốt." Đường Tiêu Từ gật đầu hỏi thăm.
Thần Tâm lạnh lùng gật đầu một cái với nàng.
“Không còn chuyện của ngươi. Ra ngoài đi."
Thần Tâm cúi chào, mâu quang nhìn Kỳ Vân thoáng qua một chút u buồn, sau đó xoay người rời đi, Đường Tiêu Từ chú ý tới, mà Kỳ Vân không thấy được, với trực giác của nữ nhân, nàng thấy Thần Tâm đối với Kỳ Vân không muốn rời xa.
“Nàng ấy làm sao vậy?"
“Đừng nhắc tới nàng ấy." Ngữ khí của hắn hời hợt, “Vết thương trên người của nàng còn đau không?"
“Đã tốt hơn nhiều." Hắn không muốn nói chuyện nhiều, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, lời nói xoay chuyển, “Kỳ đại ca, thuốc của ngươi thật sự công hiệu." Đường Tiêu Từ mở ra tay áo kiểm tra vết bỏng.
“Đây là thuốc của Quái Y Vô Thường, ta chỉ biết đoán mệnh." Không biết bào chế thuốc.
“Oa! Quái Y Vô Thường, thuật chữa bệnh thiên hạ nhất tuyệt, cùng đại sư huynh ta đối đầu, bất phân thắng bại." Nàng cũng không có chút nào ngăn cách nam nữ liền cuốn tay áo lên nhìn, Kỳ Vân thật không biết có nên vì sự đơn thuần của nàng mà lo lắng hay không, rốt cuộc nàng có biết hắn là nam nhân hay không? Cứ như vậy tùy tiện ở trước mặt hắn lật y phục xem vết thương, lộ ra làn da nõn nà như tuyết, còn đang mở ra cho hắn nhìn, làm hại hắn không cách nào khống chế bản thân. Bộ phận nào đó của hắn đã sớm phản ứng - dựng lên, đây là điều mà trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Kỳ Vân xoay người hít sâu, " Nàng nghỉ ngơi một chút, bữa trưa ta sẽ bảo Thần Hỉ đưa vào."
Đường Tiêu Từ ngạc nhiên, nghe ra giọng điệu của hắn giống như cố ý cùng nàng giữ khoảng cách, đã mất ôn nhu ở ven sông khi đó, nàng không biết mình đã làm sai điều gì?
Sau khi đợi hắn rời đi không lâu, một bóng trắng vô thanh vô thức bay xuống.
“Thần Tâm?"
Thần Tâm không nói gì chẳng qua là ánh mắt phức tạp nhìn nàng chăm chú.
“Tại sao ngươi không nói chuyện? Hay là ngươi không thể nói chuyện?" Phản xạ nghỉ đến nàng có thể là người câm.
Thần Tâm lắc đầu một cái. “Ngươi không xứng với hắn."
“Hắn? Hắn là ai vậy?" Đường Tiêu Từ không hiểu.
“Ngươi chỉ làm liên lụy hắn, vì mạng nhỏ của ngươi mà suy nghĩ, tốt nhất ngươi mau mau rời đi."
Thần Tâm lãnh ngạo liếc nhìn nàng, xoay người đã biến mất.
“Ai rời đi? Đem lời ngươi nói cho xong đã." Đường Tiêu Từ hoang mang mãi.
“Nàng vừa mới nói chuyện với ai?" Thần Hỉ đang cầm bữa trưa đi vào cửa.
“Thần Tâm, thế nhưng nàng nghe được ngươi tới lại đi rồi."
Sắc mặt Thần Hỉ cứng đờ, sau đó vẻ mặt tự nhiên nói “Nàng ăn cơm đi, ta cáo lui trước."
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Đường Tiêu Từ giống như rơi vào trong giữa đám sương mù, tất cả mọi người là lạ sao ấy?
“Chuyện làm xong rồi ah." Ngân sắc dưới ánh trăng, hai bóng người đứng ở bên ngoài một gian nhà cỏ rách.
“Đại sư huynh, ta làm việc ngươi cứ yên tâm, mấy tên quan tri phủ làm mưa làm gió kia, quan viên thông đồng, ức hiếp dân làng, sớm nên có người đi ra chỉ tội, thật đáng tiếc để cho tuần phủ kia được lợi."
“Thị Hồn, nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi bằng chứng phạm tội của đương kim hoàng thượng, để cho ngươi soán vị làm hoàng đế." Ngụy hoàng tử người thích chơi đùa hỏi.
“Đại sư huynh, ngươi cũng đừng lo cho ta, ta còn muốn tiêu dao một vài năm a!"
“Là vì tiểu khất cái kia phải không?"
“Đại sư huynh, sao chuyện gì cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của ngươi." Hắn cho là hắn che giấu rất khá.
“Trong lòng ngươi có quỷ, không nên thông minh quá sẽ bị thông minh hại." Kỳ Vân ý vị thâm trầm.
“Chớ có nói ta, đại sư huynh, cô nương bên trong kia, dường như ngươi đối với nàng thật tốt." Một màn hình ảnh ven sông kia thật đặc sắc, hắn ngấm ngầm chịu đựng không hiện thân chính là hi vọng nhìn thấy kết quả, rút cuộc??? Ôi, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn thấy thần sắc nghiêm nghị của đại sư huynh, có chút cảm giác như người sống.
“Ta cũng không phải người chết, làm sao có thể không có cảm giác." Kỳ Vân chậm rãi bước đi thong thả trở về xe lăn ngồi xuống, sớm đã phát hiện hắn trốn ở ngọn cây.
“Rõ ràng tám trăm năm trước chân đã tốt rồi, còn giả vờ giả vịt." Đây là Quái Y Vô Thường tiết lộ.
“Kể từ lúc tên tiểu tử kia yêu đương miệng càng ngày càng nhiều chuyện." Có thể nhìn thấy từng sư đệ tìm được hạnh phúc, hắn nên vì bọn họ mà vui mừng, chẳng qua là tâm tình trong lòng không cách nào gợn sóng.
“Ngươi cũng tìm một người đi! Không cần tuân theo di ngôn của lão đầu vô dụng kia, căn bản là hắn cố tình gây khó dễ ngươi." Lúc chết cũng không quên chỉnh ngươi.
“Ta sẽ tuân thủ lời hứa, cho dù Linh Ngọc xuất giá, ta cũng sẽ chờ nàng." Đây là cam kết, cũng là rung động lúc ban đầu, nhưng trong đầu lại thoáng qua một khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ, vì sao nàng lại đi vào trong đầu hắn?
“Ngươi thật là???" Quên đi! Vô Thường sư huynh nói đúng, mắng ngươi – nói ngươi – ngươi cũng không còn cảm giác gì, chỉ lãng phí lời nói.
Thị Hồn lắc đầu một cái, lời nói xoay chuyển, “Đường cô nương kia ngươi dự định thu xếp như thế nào?"
“Ta đã đáp ứng đưa nàng đến Phú Dương trấn."
“Lại là cam kết." Thị Hồn đảo cặp mắt trắng dã, trong miệng lẩm bẩm nói thầm, “Thực nên bảo nàng dùng chiêu này."
Dùng cam kết để trói chặt hắn.
“Ngươi không nên tùy tiện nghĩ chủ ý bẩn thỉu, chính mình lo tốt chuyện của mình là được rồi."
“Dạ dạ dạ, theo chỉ thị của ngươi, những người của Đường Môn đã chạy đến Phú Dương trấn rồi." Khi nào đại sư huynh mới có thể chân thật đối mặt tâm ý của mình?
“Chuyện của ta ngươi đừng quản nhiều" âm điệu của hắn vẫn là ôn hòa.
“Ta biết. Nàng đã thức dậy, đại sư huynh, chúc ngươi may mắn." Thị Hồn nịnh hót, không dám nghĩ lung tung. Hai mắt của đại sư huynh làm cho người ta không cách nào có thể che giấu được.
Kỳ Vân đưa mắt nhìn Thị Hồn biến mất ở dưới ánh trăng, tâm bình tĩnh giống như sự yên lặng của bầu trời đêm, nhưng “Kỳ đại ca, sao ngươi còn chưa ngủ?" Giọng nói mệt mõi của Đường Tiêu Từ bay vào trong tai hắn, trái tim của hắn ném mạnh xuống ngực, quy luật vững vàng của trái tim đột nhiên biến đổi.
Có lẽ đúng như suy nghĩ của Thị Hồn, hắn đã có chút cảm giác như người sống???? “Vết thương còn chưa lành, nàng nên nghĩ ngơi nhiều." Kỳ Vân quay xe lăn lại, không phải là hắn không có chú ý tới khuôn mặt trắng mịn tràn ngập yêu mến của nàng, hành động gắng sức của nàng gần như là dọa người, không sợ hậu quả, dũng cảm tiến tới làm cho tinh thần của hắn kinh hỉ, nhưng chỉ có trong nháy mắt.
Hắn là người không thể yêu!
Hắn khôi phục lại bộ dạng ngàn dặm xa cách hữu lễ.
“Người ta không ngủ được, thuốc của ngươi thật sự rất hữu hiệu, ta cảm thấy đã tốt hơn phân nữa, không tin ngươi xem???? A!"
Nàng tính đi đến trước mặt hắn, nào ngờ mũi chân không biết đá phải cái gì, cả người nghiêng về phía trước, quơ hai tay đụng vào lòng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, dưới lòng bàn tay cảm nhận được chính là trống ngực vững vàng kia của hắn, mặt nàng đỏ lên, lúng túng chống lồng ngực kiên cường của hắn.
“Á ???.? Thật xin lỗi…, ta lập tức đứng lên." Nàng chật vật muốn đứng lên, nhưng bởi vì khẩn trương đứng lên cho nên lại ngã vào trong ngực của hắn.
“Nàng có thể đứng lên không?" Nhìn nàng mơ mơ màng màng, nàng có thể sống đến bây giờ, không thể bỏ qua công lao của trên dưới Đường Môn.
“Có??? Có thể." Nàng biết giờ phút này mặt mình nhất định hồng giống như con tôm luộc.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại muốn giữ tâm vững tám hướng gió thổi không động có chút khó khăn, nhất là khi đã hiễu rõ lòng của nàng??? Kỳ Vân làm ra vẻ như không có việc gì đỡ nàng đứng vững.
“Đa tạ, ách, ta có thể hỏi các ngươi kế tiếp tính toán như thế nào a?" Quá mất mặt, mỗi lần té ngã đều ở trước mặt của hắn, thế nhưng nàng thật sự không muốn cùng hắn xa cách.
“Hàng Châu. Nàng nghĩ ngơi sớm một chút."
Cảm giác được Kỳ Vân trả lời ôn hòa lễ độ nhưng xa cách khiến cho trong lòng của nàng buồn bã không cách nào nói rõ.
Tác giả :
Lăng Trúc