Kiều Tàng
Chương 4: Ngõ tối gặp nạn
Edit: Rebecca Sugar (@QingLinh wattpad)
Liễu Miên Đường liếc mắt trừng một cái, chỉ thấy một gã công tử ăn mặc phóng đãng áo xanh mang khăn trùm, nhìn qua hẳn là con nhà phú hộ bản địa, sau lưng còn có hai gã sai vặt vẻ mặt cợt nhả đi theo.
Thấy Liễu Miên Đường liếc một cái, gã ăn chơi kia gân cốt như đều tê dại, một tên sai vặt đi theo chủ tử giúp hắn hái hoa đã quen, cười hì hì nói: "Không biết tiểu nương tử đây xưng hô như thế nào? Công tử nhà chúng ta chính là cháu ruột quan trấn thủ của Linh Tuyền trấn, nàng theo công tử chúng ta đi, sẽ không bị bạc đãi!"
Liễu Miên Đường không đáp, mà Lý mụ mụ sau lưng tựa hồ bị hù dọa, cũng cúi đầu không dám nói lời nào. Bị mấy tên lưu manh như này cuốn lấy, thoạt nhìn có vẻ nếu Liễu Miên Đường không lên nhuyễn kiệu, bọn chúng chắc chắn không chịu thả người đi.
Liễu Miên Đường trong lòng không chút bối rối, dáng dấp của nàng từ nhỏ đến lớn luôn nổi bật, dạng vô lại như này thường gặp.
Trước kia lúc còn ở nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng Miên Đường cũng mang theo nha hoàn lẻn ra khỏi nhà đi chơi. Nếu gặp phải ong bướm, trên cơ bản đều là nàng túm cổ áo bọn chúng vào ngõ tối, thư giãn gân cốt, vung nắm đấm đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.
Nhưng bây giờ nàng bệnh nặng một trận, tay chân đều không có khí lực, phương pháp trong lòng có cả nghìn nhưng lại không cách nào thi triển.
Nhưng mà nếu cứ để đám lưu manh này đùa giỡn, thật sự là làm trái đạo làm người của nàng... Cuối cùng nàng một tay cuốn lấy tóc, khẽ cắn môi, không nói lời nào, quay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Vị chất nhi của quan trấn thủ kia thấy thế nhất thời trong lòng mừng thầm. Hắn biết rõ ngõ kia là ngõ cụt, giai nhân đã vào ngõ nhỏ, muốn ra ngoài, lại phải xem hắn có muốn hay không.
Nghĩ đến đây, hắn hướng bọn sai vặt phía sau nháy mắt một cái. Bọn sai vặt ngầm hiểu ý chủ, lập tức gọi kiệu phu tới trông coi cửa ngõ. Sau đó mấy cái chân chó chạy theo chủ tử vào trong.
Chút nữa nếu tiểu nương tử tính tình cương liệt, không chịu thuận theo, bọn chúng sẽ giúp chủ tử giữ tay chân nàng, để chủ tử làm thành chuyện tốt...
Gã ăn chơi rạo rực, hai mắt như phát ra ánh sáng, vừa vào ngõ nhỏ liền chờ không kịp vội vàng muốn từ phía sau ôm lấy vị giai nhân này. Thế nhưng Liễu Miên Đường đột nhiên quay người, trong tay lóe lên ánh bạc, vật sắc nhọn lập tức liền áp sát lên gáy gã.
Tới khi mọi người thấy rõ mới phát hiện vật kia là trâm bạc trên đầu giai nhân.
Liễu Miên Đường cũng là xuất toàn lực, may mà tiểu tử này sắc mê tâm khiếu, không kịp đề phòng chuẩn bị, thế nên nàng mới đắc thủ.
Hai cái gã sai vặt kia thấy vậy lập tức muốn bổ nhào tới, thế nhưng tiểu nương tử thoạt nhìn mảnh mai thế nhưng âm thanh lạnh lùng nói: "Ta đã đặt vào tử huyệt trên cổ hắn, các ngươi dám tiến lên một bước, ta lập tức lấy cái mạng chó này, đến lúc đó để xem các ngươi trở về nói thế nào!"
Rồi xong chỉ thấy công tử bọn họ bị trâm bạc nho nhỏ đâm nhói một cái cũng đã quỳ rạp trên đất, miệng mắt méo xệch, bên miệng phun dãi, mắt trợn trắng, rất dọa người!
Khi bàn tay trắng nõn cầm trâm cài của tiểu nương tử ấn thêm chút nữa, công tử bọn hắn vậy mà lỗ mũi bắt đầu chảy máu, toàn thân run rẩy không thôi.
Hai gã sai vặt chỉ là hạ nhân, nếu bọn họ hộ tống công tử mà lại để công tử xảy ra chuyện tuyệt đối chạy không thoát khỏi liên quan, thấy tình hình này lập tức bị dọa đến không dám cử động.
Trong đó một tên gan lớn hơn nói: "Bát... bát phụ (*) lớn mật, ngươi dám đụng đến một sợi tóc của công tử chúng ta, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu!"
(*) Người đàn bà điêu ngoa, đanh đá.
Liễu Miên Đường cũng không sợ loại uy hiếp này, trên đường đến Linh Tuyền trấn, đôi khi sẽ phải nghỉ đêm trên thuyền, nàng từng nghe các lữ nhân nói chuyện phiếm với nhau rằng Linh Tuyền trấn thuộc quyền quản lí của Chân châu, mà tân chủ nhân của đất phong Chân châu này chính là người thừa kế nghiệp cha - Hoài Dương vương.
Thời niên thiếu Hoài Dương vương đã bộc lộ tài năng, ngài trị quân nghiêm ngặt, sau khi bình định phản tặc Ngưỡng sơn phong quang vô hạn, gần đây ngài chỉnh đốn quan viên mục nát của các địa phương, rất được lòng dân.
Quan trấn thủ Linh Tuyền trấn dung túng chất nhi đùa giỡn lương gia nữ tử bên đường, sau nàng không báo quan ở đây, nàng sẽ đi Hoài Dương vương phủ báo quan tội ác của quan trấn thủ.
Mắt thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai uy hiếp, hai tên gã sai vặt lại không dám mắng chửi, đành vẻ mặt cầu khẩn tiểu nương tử chớ đâm, giơ cao đánh khẽ, thả công tử bọn chúng đi.
Lúc này, Lý mụ mụ vẫn trầm mặc sau lưng Liễu Miên Đường đột nhiên mở miệng nói: "Phu nhân, quan nhân còn muốn làm ăn, ngài chớ có nháo ra mạng người."
Liễu Miên Đường lại sóng mắt hơi đổi, nhìn về nơi ngõ nhỏ hẻo lánh, mỉm cười, hướng hai tên chó săn trợ Trụ vi ngược kia nói: "Muốn ta thả công tử nhà ngươi cũng đơn giản thôi, chỉ xem các ngươi có làm được hay không..."
Lại nói tới quan nhân Thôi Cửu nhà nàng, lúc này cũng không có ở cửa hàng vùi đầu vào công việc mà là ngồi dựa vào lan can trên sơn đình ngắm sông nước, cùng bạn bè uống rượu ngon.
Lúc này nước sông dậy sóng, xa xa tàu chở khách vãng lai không ngừng, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Bên cạnh bằng hữu hắn - Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói: "Tại đây hai năm trước hải tặc vẫn hoành hành, khách thương nghe tới đã sợ mất mật, giờ đây yên ổn thanh bình, công của quân không thể bỏ qua!"
Thôi Cửu hững hờ uống một chén, cũng không đáp lời. Triệu Tuyền cũng biết trong lòng hắn buồn bực nhất định là do những lão bất tử trong kinh thành tham tấu chuyện hắn làm trái quy tắc đóng quân.
Thế là Triệu Tuyền mở miệng khuyên lơn: "Hành Chu, huynh không cần phiền lòng lời của những gián quan kia. Vạn tuế gia cũng biết nạn trộm cướp bây giờ ở Chân châu, nếu không đóng quân, tên phản tặc kia đã sớm đánh tới kinh thành, nếu lôi việc này trị tội quân, thiên lý bất công, khó mà phục chúng!"+
Dù thế Thôi Cửu vẫn không đáp lời, khoan thai vuốt ve chén rượu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này một bà tử đen gầy bị thị vệ dẫn tới phụ cận, đứng ở sơn đình bên cạnh, quỳ xuống đất thi lễ nói: "Vương gia, nô gia có việc bẩm báo."
Liễu Miên Đường liếc mắt trừng một cái, chỉ thấy một gã công tử ăn mặc phóng đãng áo xanh mang khăn trùm, nhìn qua hẳn là con nhà phú hộ bản địa, sau lưng còn có hai gã sai vặt vẻ mặt cợt nhả đi theo.
Thấy Liễu Miên Đường liếc một cái, gã ăn chơi kia gân cốt như đều tê dại, một tên sai vặt đi theo chủ tử giúp hắn hái hoa đã quen, cười hì hì nói: "Không biết tiểu nương tử đây xưng hô như thế nào? Công tử nhà chúng ta chính là cháu ruột quan trấn thủ của Linh Tuyền trấn, nàng theo công tử chúng ta đi, sẽ không bị bạc đãi!"
Liễu Miên Đường không đáp, mà Lý mụ mụ sau lưng tựa hồ bị hù dọa, cũng cúi đầu không dám nói lời nào. Bị mấy tên lưu manh như này cuốn lấy, thoạt nhìn có vẻ nếu Liễu Miên Đường không lên nhuyễn kiệu, bọn chúng chắc chắn không chịu thả người đi.
Liễu Miên Đường trong lòng không chút bối rối, dáng dấp của nàng từ nhỏ đến lớn luôn nổi bật, dạng vô lại như này thường gặp.
Trước kia lúc còn ở nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng Miên Đường cũng mang theo nha hoàn lẻn ra khỏi nhà đi chơi. Nếu gặp phải ong bướm, trên cơ bản đều là nàng túm cổ áo bọn chúng vào ngõ tối, thư giãn gân cốt, vung nắm đấm đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.
Nhưng bây giờ nàng bệnh nặng một trận, tay chân đều không có khí lực, phương pháp trong lòng có cả nghìn nhưng lại không cách nào thi triển.
Nhưng mà nếu cứ để đám lưu manh này đùa giỡn, thật sự là làm trái đạo làm người của nàng... Cuối cùng nàng một tay cuốn lấy tóc, khẽ cắn môi, không nói lời nào, quay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Vị chất nhi của quan trấn thủ kia thấy thế nhất thời trong lòng mừng thầm. Hắn biết rõ ngõ kia là ngõ cụt, giai nhân đã vào ngõ nhỏ, muốn ra ngoài, lại phải xem hắn có muốn hay không.
Nghĩ đến đây, hắn hướng bọn sai vặt phía sau nháy mắt một cái. Bọn sai vặt ngầm hiểu ý chủ, lập tức gọi kiệu phu tới trông coi cửa ngõ. Sau đó mấy cái chân chó chạy theo chủ tử vào trong.
Chút nữa nếu tiểu nương tử tính tình cương liệt, không chịu thuận theo, bọn chúng sẽ giúp chủ tử giữ tay chân nàng, để chủ tử làm thành chuyện tốt...
Gã ăn chơi rạo rực, hai mắt như phát ra ánh sáng, vừa vào ngõ nhỏ liền chờ không kịp vội vàng muốn từ phía sau ôm lấy vị giai nhân này. Thế nhưng Liễu Miên Đường đột nhiên quay người, trong tay lóe lên ánh bạc, vật sắc nhọn lập tức liền áp sát lên gáy gã.
Tới khi mọi người thấy rõ mới phát hiện vật kia là trâm bạc trên đầu giai nhân.
Liễu Miên Đường cũng là xuất toàn lực, may mà tiểu tử này sắc mê tâm khiếu, không kịp đề phòng chuẩn bị, thế nên nàng mới đắc thủ.
Hai cái gã sai vặt kia thấy vậy lập tức muốn bổ nhào tới, thế nhưng tiểu nương tử thoạt nhìn mảnh mai thế nhưng âm thanh lạnh lùng nói: "Ta đã đặt vào tử huyệt trên cổ hắn, các ngươi dám tiến lên một bước, ta lập tức lấy cái mạng chó này, đến lúc đó để xem các ngươi trở về nói thế nào!"
Rồi xong chỉ thấy công tử bọn họ bị trâm bạc nho nhỏ đâm nhói một cái cũng đã quỳ rạp trên đất, miệng mắt méo xệch, bên miệng phun dãi, mắt trợn trắng, rất dọa người!
Khi bàn tay trắng nõn cầm trâm cài của tiểu nương tử ấn thêm chút nữa, công tử bọn hắn vậy mà lỗ mũi bắt đầu chảy máu, toàn thân run rẩy không thôi.
Hai gã sai vặt chỉ là hạ nhân, nếu bọn họ hộ tống công tử mà lại để công tử xảy ra chuyện tuyệt đối chạy không thoát khỏi liên quan, thấy tình hình này lập tức bị dọa đến không dám cử động.
Trong đó một tên gan lớn hơn nói: "Bát... bát phụ (*) lớn mật, ngươi dám đụng đến một sợi tóc của công tử chúng ta, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu!"
(*) Người đàn bà điêu ngoa, đanh đá.
Liễu Miên Đường cũng không sợ loại uy hiếp này, trên đường đến Linh Tuyền trấn, đôi khi sẽ phải nghỉ đêm trên thuyền, nàng từng nghe các lữ nhân nói chuyện phiếm với nhau rằng Linh Tuyền trấn thuộc quyền quản lí của Chân châu, mà tân chủ nhân của đất phong Chân châu này chính là người thừa kế nghiệp cha - Hoài Dương vương.
Thời niên thiếu Hoài Dương vương đã bộc lộ tài năng, ngài trị quân nghiêm ngặt, sau khi bình định phản tặc Ngưỡng sơn phong quang vô hạn, gần đây ngài chỉnh đốn quan viên mục nát của các địa phương, rất được lòng dân.
Quan trấn thủ Linh Tuyền trấn dung túng chất nhi đùa giỡn lương gia nữ tử bên đường, sau nàng không báo quan ở đây, nàng sẽ đi Hoài Dương vương phủ báo quan tội ác của quan trấn thủ.
Mắt thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai uy hiếp, hai tên gã sai vặt lại không dám mắng chửi, đành vẻ mặt cầu khẩn tiểu nương tử chớ đâm, giơ cao đánh khẽ, thả công tử bọn chúng đi.
Lúc này, Lý mụ mụ vẫn trầm mặc sau lưng Liễu Miên Đường đột nhiên mở miệng nói: "Phu nhân, quan nhân còn muốn làm ăn, ngài chớ có nháo ra mạng người."
Liễu Miên Đường lại sóng mắt hơi đổi, nhìn về nơi ngõ nhỏ hẻo lánh, mỉm cười, hướng hai tên chó săn trợ Trụ vi ngược kia nói: "Muốn ta thả công tử nhà ngươi cũng đơn giản thôi, chỉ xem các ngươi có làm được hay không..."
Lại nói tới quan nhân Thôi Cửu nhà nàng, lúc này cũng không có ở cửa hàng vùi đầu vào công việc mà là ngồi dựa vào lan can trên sơn đình ngắm sông nước, cùng bạn bè uống rượu ngon.
Lúc này nước sông dậy sóng, xa xa tàu chở khách vãng lai không ngừng, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Bên cạnh bằng hữu hắn - Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói: "Tại đây hai năm trước hải tặc vẫn hoành hành, khách thương nghe tới đã sợ mất mật, giờ đây yên ổn thanh bình, công của quân không thể bỏ qua!"
Thôi Cửu hững hờ uống một chén, cũng không đáp lời. Triệu Tuyền cũng biết trong lòng hắn buồn bực nhất định là do những lão bất tử trong kinh thành tham tấu chuyện hắn làm trái quy tắc đóng quân.
Thế là Triệu Tuyền mở miệng khuyên lơn: "Hành Chu, huynh không cần phiền lòng lời của những gián quan kia. Vạn tuế gia cũng biết nạn trộm cướp bây giờ ở Chân châu, nếu không đóng quân, tên phản tặc kia đã sớm đánh tới kinh thành, nếu lôi việc này trị tội quân, thiên lý bất công, khó mà phục chúng!"+
Dù thế Thôi Cửu vẫn không đáp lời, khoan thai vuốt ve chén rượu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này một bà tử đen gầy bị thị vệ dẫn tới phụ cận, đứng ở sơn đình bên cạnh, quỳ xuống đất thi lễ nói: "Vương gia, nô gia có việc bẩm báo."
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng