Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 7

“Cha."

Triệu Trù Đoạn gật đầu, trong tay của ông cầm một điếu thuốc, hiển nhiên là cũng không buồn ngủ.

“Ngồi đi."

Triệu Văn cười cười, cùng Triệu Trù Đoạn ngồi xuống, nhìn nước chảy dưới hành lang, ai cũng không mở miệng.

Nửa khắc đồng hồ sau, Triệu Trù Đoạn mới nói: “Ngày mai con cùng Hùng Bá đi ra ngoài, dùng cơm tối rồi hãy trở về."

Triệu Văn híp mắt liếc mắt nhìn Triệu Trù Đoạn, ngón tay trắng noãn gõ gõ mặt bàn, “Bà nội?"

“Còn có Lý bộ đầu, " Triệu Trù Đoạn khôi phục tươi cười ngày xưa nói.

Thì ra là như vậy.

“Con biết rồi."

Triệu lão phu nhân còn dễ ứng phó, nói cho cùng thì Lý bộ đầu cũng không nên đắc tội, có thể trốn thì trốn thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ngay lúc Triệu Văn vừa gõ cửa phòng là Hùng Bá ngồi dậy trong nháy mắt.

Nghe thấy động tĩnh Triệu Văn nhếch nhếch môi, “Mau đứng lên, hôm nay chúng ta đi ra ngoài huyện một chút."

“Lập tức dậy!"

Ánh mắt Hùng Bá sáng lên, nhanh chóng thu thập xong rồi liền đi theo Triệu Văn ra khỏi phủ.

“Chúng ta đi núi Hắc Trúc, huynh dạy ta săn thú đi."

Trong xe ngựa, Triệu Văn hạ màn xe cười nói với Hùng Bá.

Hùng Bá bị nụ cười kia làm chóng mặt, cũng mặc kệ Triệu Văn nói gì, liên tiếp nói được.

Triệu Văn bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác, mở một cái hòm gỗ dài, lấy ra hai cái cung từ bên trong, sau đó đưa một cái cung khá lớn màu đỏ cho Hùng Bá, “Cho huynh."

Hùng Bá nhìn cung trước mặt, đưa tay ra nhận lấy, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng của hắn mỉm cười, làm cho khuôn mặt cương nghị mang theo mấy phần nhu hòa.

“Thích không?"

Triệu Văn thấy thần sắc hắn như thế, trong lòng dĩ nhiên rõ ràng, nhưng vẫn muốn chính tai nghe Hùng Bá đáp lại.

Hùng Bá ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, “Thích."

Tim Triệu Văn nhảy một cái, nắm chặt cây cung của mình khô khan nói: “Thích là tốt rồi."

Hùng Bá nhếch miệng nở nụ cười, thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Triệu Văn lại cảm thấy không chỉ tim đập nhanh hơn, trên mặt cũng có chút nóng.

“Tiểu chủ ca, Hùng thiếu gia, đến núi Hắc Trúc rồi."

Nghe được tiếng của Triệu Lâm, Triệu Văn thở một hơi nhẹ nhõm, tên trên lưng, cầm cung liền nhảy xuống xe, Hùng Bá theo sát phía sau.

“Ngươi trở về phủ trước, đến chạng vạng rồi trở lại."

Triệu Lâm cung kính làm theo, lái xe lên đường trở về.

Núi Hắc Trúc là một ngọn núi lớn gần huyện Hợp Thuận nhất, trong núi có nhiều thợ săn, gọi làm “Thợ săn núi."

Nghe trong núi truyền đến tiếng chim hót, nhìn mặt trời càng lên càng cao, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hán tử cao lớn bên cạnh một cái, Triệu Văn cảm thấy kỳ thực cuộc sống như thế sống hết đời cũng không tồi.

“Mệt mỏi à?"

“Sao có thể, chớ xem thường ta, thể lực vẫn khỏe."

Tiếng cười thẳng thắn truyền ra từ khoang ngực Hùng Bá, dọa đến chim chóc đang nghỉ ngơi trên cây.

“Nhỏ giọng dùm một chút!" Triệu Văn thật muốn lấy thứ gì đó chặn miệng Hùng Bá, “Nếu không có con mồi chúng ta sẽ đói bụng."

Hùng Bá cười một tiếng, kiêu ngạo tiếng nói, “Đi cùng ta, không có chuyện đói bụng!"

Người này, còn rất kiêu ngạo!

Triệu Văn bị Hùng Bá kích thích, bước chân dưới chân càng ngày càng nhanh hơn, “Nhanh lên."

“Đến đây."

Núi Hắc Trúc nhiều dã vật, thế nhưng thỏ rừng, gà rừng gì đó đều rất hiếm thấy, hẳn là đã bị bắt kha khá rồi, chỉ còn một vài thứ không nhỏ, lại tinh khôn.

“Dừng lại!"

Giữa sườn núi, Triệu Văn đột nhiên tiến lên kéo Hùng Bá, híp mắt trở tay rút ra một mũi tên, nhắm ngay vào thân ảnh màu đen trong bụi cỏ, kéo cung, vừa nhanh vừa độc bắn ra ngoài!

…..

Nhìn con mồi chạy như bay, Triệu Văn than thở trong lòng, đáng tiếc là không chuẩn.

“Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Triệu Văn nắm chặt cung trong tay, sắc mặt chìm xuống tiếp tục đi về phía trước, không thèm quan tâm đến Hùng Bá cười đau bụng.

Hùng Bá đi tới cây phía trước, duỗi ra cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng rút mũi tên mà Triệu Văn mới vừa bắn ra, sau đó mang theo nụ cười sung sướng nhanh chân tiêu sái đến bên cạnh Triệu Văn.

“Cười xong chưa?"

“Cười xong."

Bỏ mũi tên vào ống đựng sau lưng Triệu Văn, Hùng Bá đàng hoàng nói.

“Buồn cười sao?"

“Buồn cười."

Triệu Văn hít một hơi thật sâu, đưa lưng về phía Hùng Bá cắn răng nghiến lợi nói: “Huynh không cần trả lời ta thành thật như thế."

Nghe vậy, lông mày của Hùng Bá chụm lại một chỗ, “Sao lại không chứ! Gia quy của Hùng gia điều thứ nhất chính là không được nói dối phu lang!"

“Gia quy?"

Tai Triệu Văn giật giật, tự động quên chữ “Phu lang" nhìn về phía Hùng Bá hiếu kỳ nói: “Ai lập ra?"

“Lời này, " Hùng Bá chỉ chỉ trời, “Đương nhiên là tổ tông Hùng gia!"

Triệu Văn: “…. Được rồi, tổng cộng có mấy cái?"

Hùng Bá đỏ tai cười hắc hắc nói: “Gia quy phải chờ buổi tối ngày kết hôn mới có thể nói cho đệ nghe."

Khụ.

Triệu Văn có chút không dễ chịu nhìn ngó cây, “Không phải vừa nãy huynh đã nói một cái à?"

“Một cái nửa cái cũng không sao, tổ tông sẽ không trách ta."

“….. Ồ."

Triệu Văn khô khan đáp lại một chữ, trừng Hùng Bá không nói.

Hùng Bá gãi gãi đầu, liên tiếp cười, hàm răng trắng khiến cho mắt Triệu Văn hoa lên, răng trắng như vậy làm gì!

Bạch! Xoạt xoạt!

Triệu Văn chỉ cảm thấy cảnh sắc chung quanh biến đổi, chính mình bị kéo vào trong một lồng ngực tràn ngập khí tức dương cương, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hùng Bá.

Chỉ thấy Hùng Bá sắc mặt tức giận, ánh mắt ác liệt nhìn mũi tên đã bị hắn dùng sức bẻ gãy trong tay.

“A… Xin lỗi!" Cách đó không xa, một hán tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen đỏ mặt từ phía sau cây đi ra nói xin lỗi, “Ta đuổi theo con mồi lại đây, không thấy rõ, lầm tưởng các người là….xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!"

Hùng Bá nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Văn, sau đó buông ra hắn nhanh chân tiêu sái đến trước mặt hán tử trẻ tuổi kia, trong ánh mắt sợ hãi của đối phương dùng một tay nhấc hắn treo ở giữa không trung.

“Bà mẹ nó, ngươi có biết nếu không phải lão tử vươn tay đúng lúc, mũi tên này của ngươi sẽ lấy mạng phu lang ta không!"

Nói xong, bàn tay đặt ngay cuống họng đối phương càng ngày càng dùng sức, người trẻ tuổi không ngừng đạp chân, sắc mặt bắt đầu từ hồng biến tím lại biến thành trắng.

“Ta….. Đúng không…. Lên…."

“Thôi."

Triệu Văn nhẹ nhàng kéo một cái tay khác của Hùng Bá, Hùng Bá mắt lạnh nhìn lướt qua người trẻ tuổi đã bắt đầu trợn trắng mắt, buông lỏng tay ra, mặc kệ hắn che cuống họng ho khan.

“Cũng may là vận khí của chúng ta tốt, nếu không đã chết ở dưới mũi tên của ngươi."

Cuống họng của người trẻ tuổi đau dữ dội, nghe Triệu Văn nói vội vàng không ngừng chắp tay, khom người với hắn.

Triệu Văn lắc đầu, kéo Hùng Bá còn muốn đánh hắn một trận tiếp tục đi về phía trước.

Đi một đoạn đường, Hùng Bá đột nhiên duỗi hai tay ra phía sau Triệu Văn ôm chặt lấy hắn.

Triệu Văn hơi nhếch môi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, tùy ý Hùng Bá ôm hắn, kỳ thực ngay khoảnh khắc kia, hắn cũng bị dọa.

“May là lão tử ở đây."

Triệu Văn thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện Hùng Bá thật sự thật cao, cho dù hắn ngước đầu, cũng đụng không tới cằm của Hùng Bá.

Hùng Bá nhìn lướt qua cổ áo của Triệu Văn, lỗ tai đỏ như máu, ánh mắt lại không dời đi.

Triệu Văn híp mắt một cái, hung tợn đạp một phát lên mu bàn chân của Hùng Bá, thừa dịp hắn kêu đau chui ra khỏi lồng ngực Hùng Bá.

“Thành thật chút."

“Ngao." Hùng Bá oan oan ức ức ôm chân gật đầu.

Đi thêm một đoạn đường, Triệu Văn vẫn không nhịn được hỏi.

“Có phải là sức mạnh của huynh rất lớn hay không?"

Hùng Bá nhếch miệng một chút, một tay nắm thành quả đấm quơ quơ trước mặt Triệu Văn, sau đó đi tới một cái cái cây thông có thân to bằng cái bát nhỏ dùng nắm đấm đập tới.

Xoạt xoạt!

Triệu Văn trợn mắt lên nhìn cây thông ngã xuống, “Thật là lợi hại."

“Chứ sao! Nếu không thì sao ta lại họ Hùng!"

Hùng Bá dương dương tự đắc một cước đạp ở trên cây thông nói.

“Cũng bởi vì khí lực lớn, cho nên họ Hùng?"

“Cũng không phải, mấy đời mới có một người."

Triệu Văn đỡ trán, thực sự là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hùng Bá cũng phát hiện mình vừa nói cái gì, vội vã bổ sung nói: “Bởi vì lão tổ tông của nhà ta lực lớn vô cùng đã từng tay không đánh chết một con gấu, cho nên liền đổi thành họ của con gấu, nhưng cũng không phải mỗi một đời sau đều có loại sức mạnh này, cha ta cùng ông nội không có, thế hệ này thì là ta."

“Như vậy à, " Triệu Văn gật đầu, “Loại sức mạnh này không phải bất cứ lúc nào đều xuất hiện chứ?"

Nếu không lúc ăn cơm, đũa cũng sẽ bị bẻ gãy.

“Không phải, chỉ khi ta muốn dùng mới xuất hiện, nhưng cho dù không cần, sức mạnh của ta cũng quá lớn." Như là để chứng minh lời mình vừa nói, Hùng Bá nhìn chung quanh một phen, chuẩn bị đi tìm cây thử cho Triệu Văn xem.

“Không cần không cần, ta hiểu được."

Triệu Văn vội vàng kéo hắn nói.

Hùng Bá cười hì hì, ngoan ngoãn ngừng lại.

“Đi thôi."

Trải qua chuyện vừa rồi, tâm tư của hai người không đặt trên chuyện săn thú, như đang du ngoạn sơn thủy vừa đi vừa nghỉ, Hùng Bá quanh năm hành tẩu trong rừng núi, nhận thức không ít dược liệu trị thương, hắn vừa nói cho Triệu Văn nghe tác dụng của dược liệu, vừa kể thời điểm mình dùng chúng nó cho Triệu Văn nghe.

Triệu Văn nghe xong cảm thấy mạo hiểm, kích thích lại rất vui vẻ, đương nhiên trong này có bảy phần mười đều là cảm nhận trong câu nói mà Hùng Bá nói cho hắn.

“Đệ đừng lo lắng, chỗ ngồi hiện tại của chúng ta không có mèo lớn và gấu lớn đâu, đều là chút thứ ta có thể đối phó."

Hùng Bá sợ Triệu Văn cảm thấy mỗi ngày nếu hắn không sinh thì cũng là tử, liền giải thích.

“Ừ, " Triệu Văn bứt một cọng cỏ dại mang theo mùi thơm ngát đặt ở trước mặt Hùng Bá, “Cái này huynh dùng qua chưa?"

Hùng Bá nhận lấy, “Đây là bạc hà dại, ta thường dùng để nấu nước uống vào mùa hè."

Ánh mắt Triệu Văn sáng lên, “Nếu ngâm cùng trà thì sao?"

Hùng Bá lắc đầu, “Ta chưa từng thử."

Tác giả có lời muốn nói: Hùng Bá nhìn cây trước mặt, đưa tay ra nhận lấy, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng của hắn mỉm cười, làm cho khuôn mặt cương nghị mang theo mấy phần nhu hòa.

Ông trời ơi, phu lang đưa tín vật đính ước cho ta! Ngao ngao ngao nha a nha a!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại