Kiêu Phong
Quyển 2 - Chương 70: Tần hạo
Lục Thất nghe xong im lặng, hắn không hiểu được kiến giải của Hoàng đế bệ hạ, bây giờ đang loạn lạc, tăng cường binh lực và bắt được thời cơ chiến đấu mới có thể nắm được quyền chủ đạo. Cách giải thích của Đường Hoàng chỉ là cầu bình an, nhưng cách thống trị của Đường Hoàng cũng không thể nói là sai, khởi binh công phạt đúng là dễ dàng tạo cơ hội cho quan tướng nắm đại quyền bành trướng thế lực.
Hơn nữa phí hao tổn cho chiến tranh cũng rất lớn, cho dù là thắng hay bại cũng sẽ khiến một nước hao hết quốc lực, dân chúng gặp họa, trừ phi có thể liên tục thắng để lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nhưng trong chiến đấu, ít nhất có một nửa sẽ rơi vào thế cục giằng co, quân lực của Việt quốc so với Đường quốc cũng không phải yếu hơn nhiều lắm.
- Xem ra cách nghĩ của hiền chất với cách nghĩ của Bệ hạ khác biệt.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói.
Lục Thất cả kinh, lập tức lắc đầu nói:
- Bá phụ hiểu lầm rồi, cá nhân Thiên Phong cho rằng, cách nghĩ của Hoàng đế bệ hạ và Ung Vương điện hạ đều có điểm lợi điểm hại, hơn nữa đạo trị quốc, Thiên Phong kiến thức nông cạn, không thể nhìn toàn diện, vì vậy nói lung tung về quốc sự.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, lại mỉm cười nói:
- Hôm nay hiếm khi gặp nhau, hiền chất có đồng ý ở lại ăn bữa cơm không?
Lục Thất vừa nghe, khéo léo từ chối:
- Bá phụ, Thiên Phong còn chuyện chưa làm xong, hôm khác lại đến thăm bá phụ.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Cũng được, xem ra hiền chất cũng mệt mỏi rồi.
*****
Tiễn Lục Thất đi, Lâm tổng tiêu đầu quay lại sảnh, trong sảnh có một thanh niên áo lam đang đứng, thanh niên khuôn mặt chữ điền, khí chất oai hùng hiên ngang, nếu Lục Thất thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc, người thanh niên kia không ngờ chính là một trong những đội trưởng thống binh dưới trướng của hắn, tên là Tần Hạo.
- Không thể nghĩ ra đại nhân lại có quan hệ với Lục đại nhân này.
Tần Hạo nhã nhặn nói.
- Không gọi là thân thiết, nhưng nghe lời ngươi nói thì đây cũng là một nhân vật.
Lâm tổng tiêu đầu vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Đúng vậy, người này rất biết lôi kéo lòng quân, có sự quyết đoán của người làm đại sự, hơn một vạn lượng bạc, rộng rãi đưa đi, hơn nữa còn cho đi như điều tất nhiên, làm cho người khác có được bạc trong lòng rất thoải mái, người này võ thuật cùng rất giỏi, chỉ sợ không thua Khiếu Thiên đại nhân mấy.
Tần Hạo hòa nhã đáp.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu như thoáng suy nghĩ một chút, một lúc sao, Tần Hạo lại nói:
- Đại nhân, người này chưa chắc trung với triều đình Đường quốc, không bằng dùng tiền bạc mua chuộc về.
Lâm tổng tiêu đầu nhìn Tần Hạo một cái, ôn tồn nói:
- Có thể nhận ra, ngươi có ấn tượng rất tốt đối với Lục Thiên Phong.
Tần Hạo không ngờ gật đầu nói:
- Đúng là rất tốt, người này là một tướng tài, nếu có thể mang theo trọng binh cho chúng ta quy hàng, sau này công lao của chúng ta mới càng hiển hách.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, ôn tồn nói:
- Ta phái người đến huyện Thạch Đại, bối cảnh của Lục Thiên Phong rất đơn giản, phải nói hắn hôm nay vẫn chưa bị bất cứ thế lực nào lôi kéo. Nếu như ta kéo hắn vào, có thể có khả năng bảy phần, nhưng chúng ta không thể khinh thường làm hỏng chính sự, còn về việc lôi kéo, tốt nhất để sau khi làm xong việc của Ung Vương.
- Đến lúc đó mới lôi kéo, chỉ sợ không dễ.
Tần Hạo bác bỏ nói.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười, dịu dàng nói:
- Sẽ không biến thành khó khăn, trong tay ta có một điều vướng bận mà Lục Thiên Phong không thể bỏ qua.
Tần Hạo ngẩn ra, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu nói:
- Bây giờ không thể làm phức tạp lên, ngươi cứ ủng hộ Lục Thiên Phong hết mức đi.
- Vâng, thuộc hạ hiểu.
Tần Hạo đáp ứng.
*****
Lục Thất rời khỏi tiêu cục Long Uy, hắn mang sự cảnh giác rời khỏi, hắn biết Lâm tổng tiêu đầu không phải chỉ đơn thuần là người đứng đầu một tiêu cục, rất có thể là một lực lượng âm thầm trợ giúp Ung Vương, nhưng cũng có thể là người của Hoàng đế, hoặc là một quân cờ của thế gia.
Hắn bây giờ kiêng kị nhất chính là dính vào việc tranh đấu quyền lực ở kinh thành, sa vào quá sâu, hắn không muốn trở thành một quân cờ để người khác bài bố, hắn chỉ ước gì có thể rời khỏi kinh thành, đi làm Huyện Úy hộ quân phiêu lưu không lớn kia.
Trở về tú trang, Lục Thất sống yên ổn vui vẻ hai ngày, trong hai ngày này Lâm Tiểu Điệp cũng không trở về, nhưng đã biết việc bị lừa dối, trong lòng hắn có chút không vui, nhưng lại không ghét hận Lâm Tiểu Điệp, chỉ có điều trong lòng không hề lo lắng như trước nữa.
Mặt trời lên cao, A Hồng tới hậu viện, quấy rầy Lục Thất đang thưởng thêu, mang đến một phong thư, Lục Thất mở ra, bên trong có một phần là công văn quân lệnh của Ung Vương phủ, lệnh cho hắn hộ tống thiếu phu nhân Tiêu phủ xuất hành, cùng một phong thư có chữ viết xinh đẹp kêu hắn đến cửa thành đông chờ.
Lục Thất nhìn kĩ quân lệnh, phát hiện quan ấn không ngờ lại là ấn của Điển Quân Dực Vệ của phủ Ung vương, hắn nhíu lông mày, phần quân lệnh này đúng là có phần vượt quyền.
Thực tế, hắn là Lữ Soái Phủ quân phủ Ung Vương, quan trên lãnh đạo trực tiếp nên là Tư Mã phủ Ung Vương, nhưng Điển Quân phủ Ung Vương đối với hắn mà nói cũng là quan trên, cũng có quyền ra lệnh cho hạ quan như hắn, làm chút chuyện hộ vệ bình thường.
Tuy rằng quân lệnh có vượt quyền, Lục Thất lại có thể giả bộ hồ đồ nghe lệnh làm việc, trong lòng của hắn nguyện ý làm hộ hoa sứ giả của mỹ nhân Tiểu Phức, hơn nữa hắn còn có chuyện muốn nhờ, lưu luyến không rời chào tạm biệt các mỹ nhân ở tú trang, Lục Thất thay đổi quần áo, lấy quân đao đi về phía cửa thành đông.
Tới cửa đông, lập tức có một nam nhân trung niên tới gọi hắn, hắn đi theo, bằng kiến thức của người luyện võ, nhìn ra được người nam trung niên thân thể rất bình thường, đi ra khoàng trăm mét, thấy một chiếc xe ngựa có rèm che cũ đơn độc, người trung niên mở cửa xe, để cho Lục Thất lên xe, y thì ngồi ở trước làm phu xe.
Lục Thất vừa vào xe liền ngửi được một mùi thơm làm cho hắn ngây ngất, hắn cũng nhìn thấy trong xe có một nữ nhân đang ngồi, nữ nhân mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu có đội mũi, còn có khăn che khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp dịu dàng.
Cách ăn mặc của nữ nhân khiến cho Lục Thất nghi hoặc, hắn mới ngồi đối diện với nữ nhân, nhận ra đúng là thiếu phu nhân Tiêu phủ, hắn dịu dàng hỏi:
- Thiếu phu nhân muốn đi đâu?
- Huynh biết ta gọi là Tiểu Phức, sau này cứ gọi ta Phức tiểu thư được không?
Nữ nhân không đáp lại ngược lại dịu dàng đưa ra yêu cầu.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt gật đầu nói:
- Ta đồng ý sau này gọi cô là Phức tiểu thư.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta phụng mệnh ra khỏi thành đi làm chút chuyện, cảm ơn huynh đồng ý hộ vệ cho ta.
Lục Thất hơi giật mình, dịu dàng nói:
- Không cần cảm tạ, ta đến là do quân lệnh.
- Quân lệnh kia huynh có thể không làm theo, huynh là Phủ quân không phải Dực Vệ.
Tiểu Phức dịu dàng nói trắng ra, nói rõ bản chất quân lệnh.
Lục Thất cười cười, ôn nhu nói:
- Cô không xin được quân lệnh của Tư Mã phủ Ung Vương sao?
- Không xin được, Tư Mã phủ Ung Vương thực ra là người của đương kim Hoàng thượng đấy, hóa ra Tư Mã phủ Ung Vương sớm đã bị điều đến biên cương xa xôi nhậm chức, sau đó ở biên cương bị ám sát. Đương kim Bệ hạ bề ngoài là một người từ bi lương thiện tin Phật, nhưng thực ra thích nhất là mưu hại người khác.
Tiểu Phức khó chịu đáp lại.
Lục Thất chau mày, ôn tồn nói:
- Cô không nên nói những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, Bệ hạ là Hoàng đế, nếu Hoàng đế thực sự nhân từ thì hậu quả chính là trở thành một hôn quân.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Giải thích của huynh đúng là rất minh bạch, chẳng qua Bệ hạ hiện nay, quá mức thù hận Ung Vương.
Lục Thất lắc đầu, ôn nhu nói:
- Không nên nói nữa, ta không muốn rước lấy tai họa lên người.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta mời huynh đến một là làm hộ vệ, ngoài ra còn có một việc muốn nhờ huynh.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt nói:
- Thật may quá, ta cũng có chuyện muốn nhờ cô.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Huynh có chuyện muốn cầu ta, vậy huynh nói trước đi.
Lục thất nói chuyện Kim Trúc muốn nương nhờ, Tiểu Phức nghe xong dịu dàng nói:
- Huynh đúng là rất thú vị, không ngờ lại cầu ta chuyện như vậy, Kim Trúc kia tín nhiệm huynh như vậy, rõ ràng là muốn nương nhờ huynh rồi, huynh để cô ấy nhập tịch là được rồi, làm gì phải phức tạp như vậy.
- Ta cũng không muốn làm phức tạp lên, chỉ có điều người lừa gạt Kim Trúc là Ngô lão gia ở kinh thành được xưng tụng là thần bộ, đó là một nhân vật rất tà ác có thế lực đen ở kinh thành. Trà các và quán rượu nếu muốn tiếp tục kinh doanh, không thể ở bên ngoài trở mặt với tên họ Ngô, cho nên Kim Trúc tạm thời không thể nhập vào hộ tịch của ta.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Được, ta đáp ứng với huynh, trở về sẽ chấp nhận để Kim Trúc đến làm bạn với ta.
Lục Thất cười yếu ớt nói:
- Ta rất cảm ơn cô, cô nói chuyện của cô đi.
Tiểu Phức gật đầu dịu dàng nói:
- Chuyện của ta khó hơn rất nhiều, ta cũng cần huynh giúp ta thuyết phục vài người luyện võ.
Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Thuyết phục người luyện võ? Là luận võ sao?
- Không phải là luận võ, mà là cho huynh đến gặp một số người, lúc gặp, huynh cần tự xưng là Phong Kỵ lệnh chủ.
Tiểu Phức ôn nhu trả lời.
- Phong Kỵ lệnh chủ? Cô để ta gặp người trong giang hồ sao?
Lục Thất kinh ngạc nói.
Hơn nữa phí hao tổn cho chiến tranh cũng rất lớn, cho dù là thắng hay bại cũng sẽ khiến một nước hao hết quốc lực, dân chúng gặp họa, trừ phi có thể liên tục thắng để lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nhưng trong chiến đấu, ít nhất có một nửa sẽ rơi vào thế cục giằng co, quân lực của Việt quốc so với Đường quốc cũng không phải yếu hơn nhiều lắm.
- Xem ra cách nghĩ của hiền chất với cách nghĩ của Bệ hạ khác biệt.
Lâm tổng tiêu đầu ôn tồn nói.
Lục Thất cả kinh, lập tức lắc đầu nói:
- Bá phụ hiểu lầm rồi, cá nhân Thiên Phong cho rằng, cách nghĩ của Hoàng đế bệ hạ và Ung Vương điện hạ đều có điểm lợi điểm hại, hơn nữa đạo trị quốc, Thiên Phong kiến thức nông cạn, không thể nhìn toàn diện, vì vậy nói lung tung về quốc sự.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, lại mỉm cười nói:
- Hôm nay hiếm khi gặp nhau, hiền chất có đồng ý ở lại ăn bữa cơm không?
Lục Thất vừa nghe, khéo léo từ chối:
- Bá phụ, Thiên Phong còn chuyện chưa làm xong, hôm khác lại đến thăm bá phụ.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Cũng được, xem ra hiền chất cũng mệt mỏi rồi.
*****
Tiễn Lục Thất đi, Lâm tổng tiêu đầu quay lại sảnh, trong sảnh có một thanh niên áo lam đang đứng, thanh niên khuôn mặt chữ điền, khí chất oai hùng hiên ngang, nếu Lục Thất thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc, người thanh niên kia không ngờ chính là một trong những đội trưởng thống binh dưới trướng của hắn, tên là Tần Hạo.
- Không thể nghĩ ra đại nhân lại có quan hệ với Lục đại nhân này.
Tần Hạo nhã nhặn nói.
- Không gọi là thân thiết, nhưng nghe lời ngươi nói thì đây cũng là một nhân vật.
Lâm tổng tiêu đầu vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Đúng vậy, người này rất biết lôi kéo lòng quân, có sự quyết đoán của người làm đại sự, hơn một vạn lượng bạc, rộng rãi đưa đi, hơn nữa còn cho đi như điều tất nhiên, làm cho người khác có được bạc trong lòng rất thoải mái, người này võ thuật cùng rất giỏi, chỉ sợ không thua Khiếu Thiên đại nhân mấy.
Tần Hạo hòa nhã đáp.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu như thoáng suy nghĩ một chút, một lúc sao, Tần Hạo lại nói:
- Đại nhân, người này chưa chắc trung với triều đình Đường quốc, không bằng dùng tiền bạc mua chuộc về.
Lâm tổng tiêu đầu nhìn Tần Hạo một cái, ôn tồn nói:
- Có thể nhận ra, ngươi có ấn tượng rất tốt đối với Lục Thiên Phong.
Tần Hạo không ngờ gật đầu nói:
- Đúng là rất tốt, người này là một tướng tài, nếu có thể mang theo trọng binh cho chúng ta quy hàng, sau này công lao của chúng ta mới càng hiển hách.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu, ôn tồn nói:
- Ta phái người đến huyện Thạch Đại, bối cảnh của Lục Thiên Phong rất đơn giản, phải nói hắn hôm nay vẫn chưa bị bất cứ thế lực nào lôi kéo. Nếu như ta kéo hắn vào, có thể có khả năng bảy phần, nhưng chúng ta không thể khinh thường làm hỏng chính sự, còn về việc lôi kéo, tốt nhất để sau khi làm xong việc của Ung Vương.
- Đến lúc đó mới lôi kéo, chỉ sợ không dễ.
Tần Hạo bác bỏ nói.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười, dịu dàng nói:
- Sẽ không biến thành khó khăn, trong tay ta có một điều vướng bận mà Lục Thiên Phong không thể bỏ qua.
Tần Hạo ngẩn ra, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu nói:
- Bây giờ không thể làm phức tạp lên, ngươi cứ ủng hộ Lục Thiên Phong hết mức đi.
- Vâng, thuộc hạ hiểu.
Tần Hạo đáp ứng.
*****
Lục Thất rời khỏi tiêu cục Long Uy, hắn mang sự cảnh giác rời khỏi, hắn biết Lâm tổng tiêu đầu không phải chỉ đơn thuần là người đứng đầu một tiêu cục, rất có thể là một lực lượng âm thầm trợ giúp Ung Vương, nhưng cũng có thể là người của Hoàng đế, hoặc là một quân cờ của thế gia.
Hắn bây giờ kiêng kị nhất chính là dính vào việc tranh đấu quyền lực ở kinh thành, sa vào quá sâu, hắn không muốn trở thành một quân cờ để người khác bài bố, hắn chỉ ước gì có thể rời khỏi kinh thành, đi làm Huyện Úy hộ quân phiêu lưu không lớn kia.
Trở về tú trang, Lục Thất sống yên ổn vui vẻ hai ngày, trong hai ngày này Lâm Tiểu Điệp cũng không trở về, nhưng đã biết việc bị lừa dối, trong lòng hắn có chút không vui, nhưng lại không ghét hận Lâm Tiểu Điệp, chỉ có điều trong lòng không hề lo lắng như trước nữa.
Mặt trời lên cao, A Hồng tới hậu viện, quấy rầy Lục Thất đang thưởng thêu, mang đến một phong thư, Lục Thất mở ra, bên trong có một phần là công văn quân lệnh của Ung Vương phủ, lệnh cho hắn hộ tống thiếu phu nhân Tiêu phủ xuất hành, cùng một phong thư có chữ viết xinh đẹp kêu hắn đến cửa thành đông chờ.
Lục Thất nhìn kĩ quân lệnh, phát hiện quan ấn không ngờ lại là ấn của Điển Quân Dực Vệ của phủ Ung vương, hắn nhíu lông mày, phần quân lệnh này đúng là có phần vượt quyền.
Thực tế, hắn là Lữ Soái Phủ quân phủ Ung Vương, quan trên lãnh đạo trực tiếp nên là Tư Mã phủ Ung Vương, nhưng Điển Quân phủ Ung Vương đối với hắn mà nói cũng là quan trên, cũng có quyền ra lệnh cho hạ quan như hắn, làm chút chuyện hộ vệ bình thường.
Tuy rằng quân lệnh có vượt quyền, Lục Thất lại có thể giả bộ hồ đồ nghe lệnh làm việc, trong lòng của hắn nguyện ý làm hộ hoa sứ giả của mỹ nhân Tiểu Phức, hơn nữa hắn còn có chuyện muốn nhờ, lưu luyến không rời chào tạm biệt các mỹ nhân ở tú trang, Lục Thất thay đổi quần áo, lấy quân đao đi về phía cửa thành đông.
Tới cửa đông, lập tức có một nam nhân trung niên tới gọi hắn, hắn đi theo, bằng kiến thức của người luyện võ, nhìn ra được người nam trung niên thân thể rất bình thường, đi ra khoàng trăm mét, thấy một chiếc xe ngựa có rèm che cũ đơn độc, người trung niên mở cửa xe, để cho Lục Thất lên xe, y thì ngồi ở trước làm phu xe.
Lục Thất vừa vào xe liền ngửi được một mùi thơm làm cho hắn ngây ngất, hắn cũng nhìn thấy trong xe có một nữ nhân đang ngồi, nữ nhân mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu có đội mũi, còn có khăn che khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp dịu dàng.
Cách ăn mặc của nữ nhân khiến cho Lục Thất nghi hoặc, hắn mới ngồi đối diện với nữ nhân, nhận ra đúng là thiếu phu nhân Tiêu phủ, hắn dịu dàng hỏi:
- Thiếu phu nhân muốn đi đâu?
- Huynh biết ta gọi là Tiểu Phức, sau này cứ gọi ta Phức tiểu thư được không?
Nữ nhân không đáp lại ngược lại dịu dàng đưa ra yêu cầu.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt gật đầu nói:
- Ta đồng ý sau này gọi cô là Phức tiểu thư.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta phụng mệnh ra khỏi thành đi làm chút chuyện, cảm ơn huynh đồng ý hộ vệ cho ta.
Lục Thất hơi giật mình, dịu dàng nói:
- Không cần cảm tạ, ta đến là do quân lệnh.
- Quân lệnh kia huynh có thể không làm theo, huynh là Phủ quân không phải Dực Vệ.
Tiểu Phức dịu dàng nói trắng ra, nói rõ bản chất quân lệnh.
Lục Thất cười cười, ôn nhu nói:
- Cô không xin được quân lệnh của Tư Mã phủ Ung Vương sao?
- Không xin được, Tư Mã phủ Ung Vương thực ra là người của đương kim Hoàng thượng đấy, hóa ra Tư Mã phủ Ung Vương sớm đã bị điều đến biên cương xa xôi nhậm chức, sau đó ở biên cương bị ám sát. Đương kim Bệ hạ bề ngoài là một người từ bi lương thiện tin Phật, nhưng thực ra thích nhất là mưu hại người khác.
Tiểu Phức khó chịu đáp lại.
Lục Thất chau mày, ôn tồn nói:
- Cô không nên nói những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, Bệ hạ là Hoàng đế, nếu Hoàng đế thực sự nhân từ thì hậu quả chính là trở thành một hôn quân.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Giải thích của huynh đúng là rất minh bạch, chẳng qua Bệ hạ hiện nay, quá mức thù hận Ung Vương.
Lục Thất lắc đầu, ôn nhu nói:
- Không nên nói nữa, ta không muốn rước lấy tai họa lên người.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta mời huynh đến một là làm hộ vệ, ngoài ra còn có một việc muốn nhờ huynh.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt nói:
- Thật may quá, ta cũng có chuyện muốn nhờ cô.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Huynh có chuyện muốn cầu ta, vậy huynh nói trước đi.
Lục thất nói chuyện Kim Trúc muốn nương nhờ, Tiểu Phức nghe xong dịu dàng nói:
- Huynh đúng là rất thú vị, không ngờ lại cầu ta chuyện như vậy, Kim Trúc kia tín nhiệm huynh như vậy, rõ ràng là muốn nương nhờ huynh rồi, huynh để cô ấy nhập tịch là được rồi, làm gì phải phức tạp như vậy.
- Ta cũng không muốn làm phức tạp lên, chỉ có điều người lừa gạt Kim Trúc là Ngô lão gia ở kinh thành được xưng tụng là thần bộ, đó là một nhân vật rất tà ác có thế lực đen ở kinh thành. Trà các và quán rượu nếu muốn tiếp tục kinh doanh, không thể ở bên ngoài trở mặt với tên họ Ngô, cho nên Kim Trúc tạm thời không thể nhập vào hộ tịch của ta.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Được, ta đáp ứng với huynh, trở về sẽ chấp nhận để Kim Trúc đến làm bạn với ta.
Lục Thất cười yếu ớt nói:
- Ta rất cảm ơn cô, cô nói chuyện của cô đi.
Tiểu Phức gật đầu dịu dàng nói:
- Chuyện của ta khó hơn rất nhiều, ta cũng cần huynh giúp ta thuyết phục vài người luyện võ.
Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Thuyết phục người luyện võ? Là luận võ sao?
- Không phải là luận võ, mà là cho huynh đến gặp một số người, lúc gặp, huynh cần tự xưng là Phong Kỵ lệnh chủ.
Tiểu Phức ôn nhu trả lời.
- Phong Kỵ lệnh chủ? Cô để ta gặp người trong giang hồ sao?
Lục Thất kinh ngạc nói.
Tác giả :
Hải Phong Nhi