Kiêu Phong
Quyển 1 - Chương 99: Trốn về
- Vị quan gia này, những người đang đến từ phía sau kia là người thế nào vậy?
Có một hộ vệ cao giọng hỏi Lục Thất.
- Không biết, có lẽ là đạo tặc đấy.
Thần thái Lục Thất thong dong thuận miệng nói.
- Không thể nào, tựa hồ là quan binh.
Gã hộ vệ kia sau khi nhìn thấy rõ thì hoài nghi nói.
- Không thể khinh thường, mọi người cẩn thận, không cho phép bọn họ tới gần chúng ta.
Có một đại hán dáng vẻ thủ lĩnh phát ra mệnh lệnh, hơn ba mươi hộ vệ rút ra trường đao, xem ra dù có là quan binh nếu đến gần đều sẽ lập tức giết chết bất luận tội, Lục Thất bình tĩnh vượt qua đoàn xe.
Hắn quất ngựa đi lên trước không quay đầu cũng không vội vã, hai tai tập trung lắng nghe động tĩnh sau lưng, nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn và tiếng quát lệnh phía sau, đoàn xe đúng như mong muốn của Lục Thất ràng buộc quan binh, đồng thời cũng chứng minh mục tiêu quan binh đuổi theo không phải là đoàn xe.
Lục Thất từ từ gia tốc, nhưng rất nhanh có tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền tới, những quan binh này lại đuổi tới, hắn đành phải buồn bực quất ngựa phi nước đại, vốn nên thoải mái ngắm cảnh trở về, hiện tại lại không thể không trốn chạy dưới ánh nắng chói chang.
Lục Thất nghe được tiếng quát tháo từ phía sau ra lệnh cho hắn dừng lại, hắn bịt tai không thèm nghe tiếp tục chạy về phía trước, đến lúc này truy binh phía sau đã bị chọc tức bắt đầu dùng cung tiễn tiếp đón, hành vi động thủ này chẳng khác nào vạch trần ra, mục tiêu của trăm kỵ sĩ binh này nhất định là Lục Thất, Lục Thất quất ngựa chạy như điên, phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì khác, hắn không dám trả đòn để rước họa vào thân, nội tâm âm thầm nhớ kỹ khoản thù hận này.
Một truy đuổi một chạy như bay đã chạy đi hơn bốn mươi dặm, tại một cây cầu được gọi là Thanh kiều, Lục Thất dừng lại, Thanh kiều là một cây cầu đá bắc ngang trên Thanh Hà, dài chừng bốn mươi thước, Thanh Hà là phân giới giữa huyện Thạch Đại và huyện Quý Trì.
Lục Thất dừng ở giữa cây cầu quay đầu lại ngóng nhìn, hắn bị truy đuổi đến tức giận không thôi, cũng muốn nhìn xem đám quan binh này có dáng dấp thế nào.
Truy binh xông lên cầu, nhưng mặt cầu chỉ rộng bốn thước, đồng nghĩa chỉ có một số ít kỵ binh có thể lên cầu, đây cũng là nguyên nhân Lục Thất lựa chọn nơi này dừng lại, hắn không thể bị vây hãm nơi hiểm cảnh.
Khi truy binh trên cầu còn cách Lục Thất năm thước thì dừng lại, Lục Thất cũng thấy rõ quan tướng đi phía trước đúng là vị ‘sơn đại vương’ đã gặp qua tại trúc bồng, dựa theo quan giáp trên người, y hằn là thất phẩm thượng giai Dực Huy Giáo Úy, đang mang theo vẻ mặt cổ quái mà bất an nhìn hắn.
Mà quan tướng đi bên phải vị ‘sơn đại vương’ này, hẳn là Quả Nghị Đô Úy thống binh, xem văn sức giáp y, là chức vị phụ thuộc lục phẩm hạ giai Chấn Uy Phó Úy, so với phẩm giai của Lục Thất cao hơn một cấp.
Lục Thất ung dung nhìn vị Quả Nghị Đô Úy kia, đó là một đại hán có vóc người khôi ngô, tướng mạo uy mãnh, một đôi mắt đang trợn trừng quan sát hắn, Lục Thất ở trên ngựa chắp tay ra mắt:
- Hạ quan bái kiến đại nhân.
Thần tình Quả Nghị Đô Úy lạnh lùng, nhếch mày nói:
- Sao ngươi không chạy nữa?
Lục Thất thong dong nói:
- Hạ quan đã trở về địa phương của mình, tự nhiên không cần chạy nữa, đại nhân điều động binh lực một đường đuổi theo, hẳn là có chuyện gì muốn hỏi hạ quan chăng.
Quả Nghị Đô Úy ngẩn ra, lạnh nhạt nói:
- Đúng là có chuyện muốn hỏi ngươi.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Vậy xin đại nhân cứ hỏi.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi, hôm qua làm sao ngươi biết bên trong trúc điếm là quân binh?
Lục Thất cũng không nhìn tới ‘sơn đại vương’ lạnh nhạt nói:
- Hồi đại nhân, lúc hạ quan mới đến trúc điếm cũng không biết trong điếm là quân binh, là do thẩm vấn một vị ‘sơn đại vương, mới nhìn thấu là quân binh, vị sơn đại vương kia gặp hạ quan không hề sợ hãi, hạ quan tự nhiên biết y không phải đạo tặc.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đã nhìn ra là quân binh, vì sao còn dám bắn tên đả thương người.
Lục Thất hiểu rõ khẩu khí này của Quả Nghị Đô Úy căn bản là nuốt không trôi, ngẫm lại thủ hạ làm việc bất lực, không hoàn thành được nhiệm vụ mà còn có rất nhiều người bị thương, có thể không tức giận à.
Hắn lãnh đạm nói:
- Đại nhân, khi hạ quan mới tới trúc điếm vẫn chưa nhìn ra là quân binh, chỉ cho là đạo tặc, cho nên hạ quan mới ra lệnh bắn tên bức đạo tặc đầu hàng, khi khám phá ra thân phận quân binh đã là sau khi bắt tóm bọn họ rồi.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Coi như là ngươi sau đó mới nhìn ra, vậy thì trước đó ngươi làm thế nào nhìn ra người trong trúc điếm là phỉ, chẳng lẽ lương dân trong mắt ngươi đều là phỉ? Có thể bất kể hậu quả mà bắn tên hay sao?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Đại nhân, hạ quan là Trí Quả Giáo Úy quản lý Hưng Hóa quân, chức trách trong quân chính là hộ vệ Chủ Soái và dò hỏi quân tình, thân là thám mã, nhãn lực của hạ quan rất tốt đấy.
Quả Nghị Đô Úy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Trí Quả Giáo Úy trong quân Hưng Hóa.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, chẳng qua hiện tại tạm giữ chức về quê đảm nhiệm Huyện Úy hộ quân.
Mặt Quả Nghị Đô Úy trầm xuống, tức giận nói:
- Ngươi là Trí Quả Giáo Úy trong Hưng Hóa quân, có thể dùng được sao? Đả thương người cướp tiền, còn dám chạy trốn, bổn tướng sao có thể tha cho ngươi được.
Lục Thất nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Đại nhân, hạ quan làm việc thật sự đã lưu tình lắm rồi, nếu như y theo tính khí trong quân, ngày hôm qua hạ quan đã chặt xuống ba mươi bảy cái đầu người, hơn nữa có thể dựa vào túy tiên tán để chứng minh bọn họ là phỉ rồi đi Châu nha thỉnh công, đại nhân nên biết thế này sẽ gây ra hậu quả gì.
Quả Nghị Đô Úy biến sắc hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất, Lục Thất lại lạnh nhạt nói:
- Hạ quan lưu tình, là hy vọng đại nhân cũng có thể lưu tình. Mặt khác hạ quan làm việc không bao giờ chịu thiệt, chuyện tiền vàng kia, là do ‘sơn đại vương’ tình nguyện lấy vàng trao đổi ba mươi bảy cái mạng người, hiện tại vàng quả thực đã bị hạ quan phân xuống cho cấp dưới làm tiền bịt miệng, thứ cho khó lòng hoàn trả, mời đại nhân dừng bước đi.
Nói xong quay đầu ngựa quất ngựa chạy đi.
Nhìn bóng lưng Lục Thất đi xa, Quả Nghị Đô Úy hừ lạnh một tiếng, ‘sơn đại vương’ bên cạnh chắp tay trầm giọng nói:
- Đại nhân, là thuộc hạ vô năng làm hư việc.
Quả Nghị Đô Úy lạnh lẽo liếc mắt hắn một cái, cau mày nói:
- Lần này chẳng trách ngươi được, gặp phải cường địch khó giải quyết thế này, đi thôi.
Nói xong thúc ngựa quay đầu lại, ‘sơn đại vương’ trong khoảnh khắc thúc ngựa thoáng nhìn về phương hướng Lục Thất rời đi, trong mắt hiện ra một tia cảm kích.
Mang theo tâm tình buồn bực Lục Thất phóng ngựa chạy như điên, hành vi ngang ngược của Quả Nghị Đô Úy khiến cho hắn sinh ra tức tối phẫn uất, sợ đè nén không được ngạo khí trong lòng khiến cho tranh đấu trở nên gay gắt, hắn rất rõ ràng Quả Nghị Đô Úy kia tám phần chính là mong muốn hắn bị chọc giận mà bộc phát, mục đích dĩ nhiên là muốn tìm một lý do, từ đó gây chiến giết chết hắn.
Một đường chạy như điên khiến cho tâm tình buồn bực của hắn dần dần bình tĩnh, ngẫm lại ngày hôm nay đúng là hung hiểm, nếu đi theo Triệu chấp sự tầm hoan hưởng lạc, tám phần sẽ bị người khiêu khích mà sinh sự phạm vào tai ương lao ngục, hoặc là trực tiếp bị ám toán.
Chưa đến hoàng hôn, Lục Thất đã trở về nhà ở Vọng Giang Bảo, tiến vào trong hiệu thuốc, thấy trong hiệu thuốc chỉ có một mình tiểu Vân, tiểu Vân đang ở sau quầy nâng bút viết gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trông thấy Lục Thất đã trở lại, mặt của tiểu cô nương lập tức vì niềm vui bất ngờ mà ửng đỏ.
- Công tử đã trở lại.
Tiểu Vân đặt bút xuống mềm mại nói, một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn Lục Thất.
Lòng của Lục Thất trở nên thoải mái, mỉm cười đi đến trước quầy nhìn tiểu Vân, trải qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, tiểu nha đầu xấu xí tiểu Vân trước đây, đã lột xác biến thành một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, khó trách gã Vương Nhân Thọ kia muốn giữ lấy nàng, tiểu Vân vốn chính là một hạt mầm mỹ nhân.
- Viết cái gì vậy?
Lục Thất ôn nhu hỏi.
Tiểu Vân cũng không tránh né ánh mắt trực tiếp của Lục Thất, nàng đã là thân phận thị thiếp của Lục Thất, ngượng ngùng buông mắt dịu dàng nói:
- Thiếp thân đang luyện chữ.
Lục Thất ồ một tiếng giơ tay cầm lấy giấy gai trên quầy, thấy được chữ viết xinh đẹp khéo léo bên trên, so với chữ viết trước kia trên sổ sách của tiểu Vân dễ nhìn hơn rất nhiều, không khỏi cười khen:
- Chữ tốt, tiểu Vân của ta là tài nữ rồi.
Tiểu Vân lộ rõ vẻ vui sướng thẹn thùng liếc mắt Lục Thất một cái, mềm mại nói:
- Công tử chớ giễu cợt thiếp thân, thiếp thân hãy còn kém xa.
Lục Thất nhìn mà lòng rung động, tiểu cô nương này có một nét đẹp đáng yêu làm cho lòng hắn vui vẻ, nét đáng yêu này cùng với tuổi tác của nàng rất không tương xứng, bàn tay to của hắn không tự chủ được vươn ra, bắt lấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn trượt, tiểu Vân ngượng ngùng mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu, hai người nắm tay đứng yên một hồi lâu Lục Thất mới buông ra, hắn từng chủ động ước định với tiểu Vân và Đông Thanh chờ hai tỷ muội qua tuổi mười bảy mới có thể sàng thị (hầu hạ giường chiếu) cho hắn.
- Công tử, chủ mẫu mang Đông Thanh và Tuyết Nhi tỷ, theo Tân cô cô đi huyện thành mua vật phẩm rồi.
Tiểu Vân mềm mại nói.
Lục Thất ngẩn ra, ngày Tân Vận Nhi xuất giá sắp tới, thân là thê thất đương nhiên muốn mua sắm đồ cưới và quần áo mới phong phú cho có thể diện, điều này có thể lý giải, hắn cười nói:
- Nói vậy trong nhà chỉ có một mình nàng.
Tiểu Vân mặt liền đỏ bừng, mềm mại nói:
- Không phải, ở hậu trạch còn có đám người giúp việc dì Vương, với lại một người mà công tử không biết ở lại đây đấy.
Lục Thất ngơ ngác, cười nói:
- Người ta không biết, là ai vậy?
Tiểu Vân giảo hoạt cười nói:
- Công tử đi xem sẽ biết.
Trong lòng Lục Thất đánh một dấu chấm hỏi lớn, cười nói:
- Tốt, ta đi xem.
Tiểu Vân từ sau quầy vòng ra, vươn bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay to của Lục Thất đi đến phía sau, tới sân trong hậu trạch thì gặp một phụ nhân đang chẻ củi, phụ nhân vừa thấy Lục Thất vội đứng dậy cung kính nói:
- Lão gia.
Lục Thất điềm đạm gật đầu tỏ ý, thân thể lại bị tiểu Vân kéo về phía phòng Tân Vận Nhi, đẩy cửa tiến vào phòng Tân Vận Nhi, ánh mắt Lục Thất lập tức nhìn đến một nữ nhân xa lạ trong phòng, nữ nhân kia đang ngồi trên giường thêu thùa.
Có một hộ vệ cao giọng hỏi Lục Thất.
- Không biết, có lẽ là đạo tặc đấy.
Thần thái Lục Thất thong dong thuận miệng nói.
- Không thể nào, tựa hồ là quan binh.
Gã hộ vệ kia sau khi nhìn thấy rõ thì hoài nghi nói.
- Không thể khinh thường, mọi người cẩn thận, không cho phép bọn họ tới gần chúng ta.
Có một đại hán dáng vẻ thủ lĩnh phát ra mệnh lệnh, hơn ba mươi hộ vệ rút ra trường đao, xem ra dù có là quan binh nếu đến gần đều sẽ lập tức giết chết bất luận tội, Lục Thất bình tĩnh vượt qua đoàn xe.
Hắn quất ngựa đi lên trước không quay đầu cũng không vội vã, hai tai tập trung lắng nghe động tĩnh sau lưng, nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn và tiếng quát lệnh phía sau, đoàn xe đúng như mong muốn của Lục Thất ràng buộc quan binh, đồng thời cũng chứng minh mục tiêu quan binh đuổi theo không phải là đoàn xe.
Lục Thất từ từ gia tốc, nhưng rất nhanh có tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền tới, những quan binh này lại đuổi tới, hắn đành phải buồn bực quất ngựa phi nước đại, vốn nên thoải mái ngắm cảnh trở về, hiện tại lại không thể không trốn chạy dưới ánh nắng chói chang.
Lục Thất nghe được tiếng quát tháo từ phía sau ra lệnh cho hắn dừng lại, hắn bịt tai không thèm nghe tiếp tục chạy về phía trước, đến lúc này truy binh phía sau đã bị chọc tức bắt đầu dùng cung tiễn tiếp đón, hành vi động thủ này chẳng khác nào vạch trần ra, mục tiêu của trăm kỵ sĩ binh này nhất định là Lục Thất, Lục Thất quất ngựa chạy như điên, phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì khác, hắn không dám trả đòn để rước họa vào thân, nội tâm âm thầm nhớ kỹ khoản thù hận này.
Một truy đuổi một chạy như bay đã chạy đi hơn bốn mươi dặm, tại một cây cầu được gọi là Thanh kiều, Lục Thất dừng lại, Thanh kiều là một cây cầu đá bắc ngang trên Thanh Hà, dài chừng bốn mươi thước, Thanh Hà là phân giới giữa huyện Thạch Đại và huyện Quý Trì.
Lục Thất dừng ở giữa cây cầu quay đầu lại ngóng nhìn, hắn bị truy đuổi đến tức giận không thôi, cũng muốn nhìn xem đám quan binh này có dáng dấp thế nào.
Truy binh xông lên cầu, nhưng mặt cầu chỉ rộng bốn thước, đồng nghĩa chỉ có một số ít kỵ binh có thể lên cầu, đây cũng là nguyên nhân Lục Thất lựa chọn nơi này dừng lại, hắn không thể bị vây hãm nơi hiểm cảnh.
Khi truy binh trên cầu còn cách Lục Thất năm thước thì dừng lại, Lục Thất cũng thấy rõ quan tướng đi phía trước đúng là vị ‘sơn đại vương’ đã gặp qua tại trúc bồng, dựa theo quan giáp trên người, y hằn là thất phẩm thượng giai Dực Huy Giáo Úy, đang mang theo vẻ mặt cổ quái mà bất an nhìn hắn.
Mà quan tướng đi bên phải vị ‘sơn đại vương’ này, hẳn là Quả Nghị Đô Úy thống binh, xem văn sức giáp y, là chức vị phụ thuộc lục phẩm hạ giai Chấn Uy Phó Úy, so với phẩm giai của Lục Thất cao hơn một cấp.
Lục Thất ung dung nhìn vị Quả Nghị Đô Úy kia, đó là một đại hán có vóc người khôi ngô, tướng mạo uy mãnh, một đôi mắt đang trợn trừng quan sát hắn, Lục Thất ở trên ngựa chắp tay ra mắt:
- Hạ quan bái kiến đại nhân.
Thần tình Quả Nghị Đô Úy lạnh lùng, nhếch mày nói:
- Sao ngươi không chạy nữa?
Lục Thất thong dong nói:
- Hạ quan đã trở về địa phương của mình, tự nhiên không cần chạy nữa, đại nhân điều động binh lực một đường đuổi theo, hẳn là có chuyện gì muốn hỏi hạ quan chăng.
Quả Nghị Đô Úy ngẩn ra, lạnh nhạt nói:
- Đúng là có chuyện muốn hỏi ngươi.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Vậy xin đại nhân cứ hỏi.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi, hôm qua làm sao ngươi biết bên trong trúc điếm là quân binh?
Lục Thất cũng không nhìn tới ‘sơn đại vương’ lạnh nhạt nói:
- Hồi đại nhân, lúc hạ quan mới đến trúc điếm cũng không biết trong điếm là quân binh, là do thẩm vấn một vị ‘sơn đại vương, mới nhìn thấu là quân binh, vị sơn đại vương kia gặp hạ quan không hề sợ hãi, hạ quan tự nhiên biết y không phải đạo tặc.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đã nhìn ra là quân binh, vì sao còn dám bắn tên đả thương người.
Lục Thất hiểu rõ khẩu khí này của Quả Nghị Đô Úy căn bản là nuốt không trôi, ngẫm lại thủ hạ làm việc bất lực, không hoàn thành được nhiệm vụ mà còn có rất nhiều người bị thương, có thể không tức giận à.
Hắn lãnh đạm nói:
- Đại nhân, khi hạ quan mới tới trúc điếm vẫn chưa nhìn ra là quân binh, chỉ cho là đạo tặc, cho nên hạ quan mới ra lệnh bắn tên bức đạo tặc đầu hàng, khi khám phá ra thân phận quân binh đã là sau khi bắt tóm bọn họ rồi.
Quả Nghị Đô Úy lạnh nhạt nói:
- Coi như là ngươi sau đó mới nhìn ra, vậy thì trước đó ngươi làm thế nào nhìn ra người trong trúc điếm là phỉ, chẳng lẽ lương dân trong mắt ngươi đều là phỉ? Có thể bất kể hậu quả mà bắn tên hay sao?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Đại nhân, hạ quan là Trí Quả Giáo Úy quản lý Hưng Hóa quân, chức trách trong quân chính là hộ vệ Chủ Soái và dò hỏi quân tình, thân là thám mã, nhãn lực của hạ quan rất tốt đấy.
Quả Nghị Đô Úy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Trí Quả Giáo Úy trong quân Hưng Hóa.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, chẳng qua hiện tại tạm giữ chức về quê đảm nhiệm Huyện Úy hộ quân.
Mặt Quả Nghị Đô Úy trầm xuống, tức giận nói:
- Ngươi là Trí Quả Giáo Úy trong Hưng Hóa quân, có thể dùng được sao? Đả thương người cướp tiền, còn dám chạy trốn, bổn tướng sao có thể tha cho ngươi được.
Lục Thất nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Đại nhân, hạ quan làm việc thật sự đã lưu tình lắm rồi, nếu như y theo tính khí trong quân, ngày hôm qua hạ quan đã chặt xuống ba mươi bảy cái đầu người, hơn nữa có thể dựa vào túy tiên tán để chứng minh bọn họ là phỉ rồi đi Châu nha thỉnh công, đại nhân nên biết thế này sẽ gây ra hậu quả gì.
Quả Nghị Đô Úy biến sắc hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất, Lục Thất lại lạnh nhạt nói:
- Hạ quan lưu tình, là hy vọng đại nhân cũng có thể lưu tình. Mặt khác hạ quan làm việc không bao giờ chịu thiệt, chuyện tiền vàng kia, là do ‘sơn đại vương’ tình nguyện lấy vàng trao đổi ba mươi bảy cái mạng người, hiện tại vàng quả thực đã bị hạ quan phân xuống cho cấp dưới làm tiền bịt miệng, thứ cho khó lòng hoàn trả, mời đại nhân dừng bước đi.
Nói xong quay đầu ngựa quất ngựa chạy đi.
Nhìn bóng lưng Lục Thất đi xa, Quả Nghị Đô Úy hừ lạnh một tiếng, ‘sơn đại vương’ bên cạnh chắp tay trầm giọng nói:
- Đại nhân, là thuộc hạ vô năng làm hư việc.
Quả Nghị Đô Úy lạnh lẽo liếc mắt hắn một cái, cau mày nói:
- Lần này chẳng trách ngươi được, gặp phải cường địch khó giải quyết thế này, đi thôi.
Nói xong thúc ngựa quay đầu lại, ‘sơn đại vương’ trong khoảnh khắc thúc ngựa thoáng nhìn về phương hướng Lục Thất rời đi, trong mắt hiện ra một tia cảm kích.
Mang theo tâm tình buồn bực Lục Thất phóng ngựa chạy như điên, hành vi ngang ngược của Quả Nghị Đô Úy khiến cho hắn sinh ra tức tối phẫn uất, sợ đè nén không được ngạo khí trong lòng khiến cho tranh đấu trở nên gay gắt, hắn rất rõ ràng Quả Nghị Đô Úy kia tám phần chính là mong muốn hắn bị chọc giận mà bộc phát, mục đích dĩ nhiên là muốn tìm một lý do, từ đó gây chiến giết chết hắn.
Một đường chạy như điên khiến cho tâm tình buồn bực của hắn dần dần bình tĩnh, ngẫm lại ngày hôm nay đúng là hung hiểm, nếu đi theo Triệu chấp sự tầm hoan hưởng lạc, tám phần sẽ bị người khiêu khích mà sinh sự phạm vào tai ương lao ngục, hoặc là trực tiếp bị ám toán.
Chưa đến hoàng hôn, Lục Thất đã trở về nhà ở Vọng Giang Bảo, tiến vào trong hiệu thuốc, thấy trong hiệu thuốc chỉ có một mình tiểu Vân, tiểu Vân đang ở sau quầy nâng bút viết gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trông thấy Lục Thất đã trở lại, mặt của tiểu cô nương lập tức vì niềm vui bất ngờ mà ửng đỏ.
- Công tử đã trở lại.
Tiểu Vân đặt bút xuống mềm mại nói, một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn Lục Thất.
Lòng của Lục Thất trở nên thoải mái, mỉm cười đi đến trước quầy nhìn tiểu Vân, trải qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, tiểu nha đầu xấu xí tiểu Vân trước đây, đã lột xác biến thành một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, khó trách gã Vương Nhân Thọ kia muốn giữ lấy nàng, tiểu Vân vốn chính là một hạt mầm mỹ nhân.
- Viết cái gì vậy?
Lục Thất ôn nhu hỏi.
Tiểu Vân cũng không tránh né ánh mắt trực tiếp của Lục Thất, nàng đã là thân phận thị thiếp của Lục Thất, ngượng ngùng buông mắt dịu dàng nói:
- Thiếp thân đang luyện chữ.
Lục Thất ồ một tiếng giơ tay cầm lấy giấy gai trên quầy, thấy được chữ viết xinh đẹp khéo léo bên trên, so với chữ viết trước kia trên sổ sách của tiểu Vân dễ nhìn hơn rất nhiều, không khỏi cười khen:
- Chữ tốt, tiểu Vân của ta là tài nữ rồi.
Tiểu Vân lộ rõ vẻ vui sướng thẹn thùng liếc mắt Lục Thất một cái, mềm mại nói:
- Công tử chớ giễu cợt thiếp thân, thiếp thân hãy còn kém xa.
Lục Thất nhìn mà lòng rung động, tiểu cô nương này có một nét đẹp đáng yêu làm cho lòng hắn vui vẻ, nét đáng yêu này cùng với tuổi tác của nàng rất không tương xứng, bàn tay to của hắn không tự chủ được vươn ra, bắt lấy một bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn trượt, tiểu Vân ngượng ngùng mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu, hai người nắm tay đứng yên một hồi lâu Lục Thất mới buông ra, hắn từng chủ động ước định với tiểu Vân và Đông Thanh chờ hai tỷ muội qua tuổi mười bảy mới có thể sàng thị (hầu hạ giường chiếu) cho hắn.
- Công tử, chủ mẫu mang Đông Thanh và Tuyết Nhi tỷ, theo Tân cô cô đi huyện thành mua vật phẩm rồi.
Tiểu Vân mềm mại nói.
Lục Thất ngẩn ra, ngày Tân Vận Nhi xuất giá sắp tới, thân là thê thất đương nhiên muốn mua sắm đồ cưới và quần áo mới phong phú cho có thể diện, điều này có thể lý giải, hắn cười nói:
- Nói vậy trong nhà chỉ có một mình nàng.
Tiểu Vân mặt liền đỏ bừng, mềm mại nói:
- Không phải, ở hậu trạch còn có đám người giúp việc dì Vương, với lại một người mà công tử không biết ở lại đây đấy.
Lục Thất ngơ ngác, cười nói:
- Người ta không biết, là ai vậy?
Tiểu Vân giảo hoạt cười nói:
- Công tử đi xem sẽ biết.
Trong lòng Lục Thất đánh một dấu chấm hỏi lớn, cười nói:
- Tốt, ta đi xem.
Tiểu Vân từ sau quầy vòng ra, vươn bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay to của Lục Thất đi đến phía sau, tới sân trong hậu trạch thì gặp một phụ nhân đang chẻ củi, phụ nhân vừa thấy Lục Thất vội đứng dậy cung kính nói:
- Lão gia.
Lục Thất điềm đạm gật đầu tỏ ý, thân thể lại bị tiểu Vân kéo về phía phòng Tân Vận Nhi, đẩy cửa tiến vào phòng Tân Vận Nhi, ánh mắt Lục Thất lập tức nhìn đến một nữ nhân xa lạ trong phòng, nữ nhân kia đang ngồi trên giường thêu thùa.
Tác giả :
Hải Phong Nhi