Kiêu Phong
Quyển 1 - Chương 97: Quan và phỉ
Lục Thất nghe xong không còn nóng lòng nữa, vừa lúc có hai gã truyền lệnh binh dò đường vòng trở về, một người bẩm báo nói:
- Đại nhân, nửa dặm phía trước có một tửu quán trà điếm, thuộc hạ thấy trong đó có rất nhiều thương khách dừng chân, không phát hiện có gì khác thường.
Lục Thất gật đầu, phân phó mọi người mau đi tới phía trước bổ sung nước nghỉ ngơi một lát, nhóm binh dũng lặn lội đường dài vừa nóng lại mệt, nghe xong mỗi người liền hăng hái chạy lên trước, rất nhanh đã tới trà điếm theo lời truyền lệnh binh.
Lục Thất ở trên ngựa quan sát, trà điếm là một gian trúc bồng lớn xây dựa vào núi, trong trúc bồng rộng mở có hơn ba mươi người ngồi trên ghế trúc uống rượu dùng trà, xem cách ăn mặc đều là thương nhân nghèo khổ vân du tứ phương.
Nhóm binh dũng vừa trông thấy trúc bồng, lại ngửi được mùi rượu lập tức chen chúc nhào tới trúc bồng, Lục Thất chợt khoát tay chặn lại, Đỗ Dũng thấy lập tức quát to:
- Xếp thành hàng.
Nhóm binh dũng cả kinh, cuống quít lui trở về phía sau xếp thành đội hình, không ai dám lao tới trúc bồng nữa.
Lục Thất lãnh đạm nhìn trúc bồng, không khí trong trúc bồng vốn rất náo nhiệt nháy mắt trở nên yên lặng, hơn ba mươi người vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, đại khái là kỳ quái khi thấy đột nhiên tới một chi binh dũng quân.
- Cung tiễn thủ, nhắm trúc bồng.
Sau khi Lục Thất quan sát xong bỗng nhiên hạ lệnh, binh dũng cung tiễn thủ lập tức mỗi người rút cung cài tên nhắm vào người bên trong trúc bồng, người trong trúc bồng kinh hoảng nhìn bên ngoài.
- Muốn mạng thì lập tức đi ra, nằm úp sấp tứ chi mở rộng, bằng không giết ngay.
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Tất cả đi ra nằm xuống.
Đỗ Mãnh quát lớn, gã không biết Lục Thất vì sao làm vậy, nhưng đã có mệnh lệnh gã nhất định phải phối hợp chấp hành.
Người bên trong trúc bồng kinh hoảng nhìn nhau, nhưng không có ai đồng ý đi ra.
- Bắn tên.
Mười giây sau Lục Thất hung ác hạ lệnh, hơn ba mươi mũi tên ứng tiếng mà phóng, bên trong trúc bồng kinh loạn một đoàn, rất nhiều người bắt lấy ghế trúc ngăn đỡ.
- Ngừng.
Lục Thất lại hạ lệnh, nhóm cung tiễn thủ nâng cung ngừng bắn.
- Không muốn chết thì lập tức đi ra nằm sấp.
Lục Thất lại lạnh giọng cảnh cáo, tốp mưa tên đầu tiên chỉ làm bị thương sáu bảy người, không người nào trúng tên bỏ mình.
- Quan gia, chúng ta đều là thương nhân vân du tứ phương, đều là lương dân mà.
Có một hán tử kinh hoảng hô lớn.
- Thật vậy sao, đều là lương dân, đã vậy tại sao không tuân theo quan mệnh đi ra nằm sấp.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Người trong trúc bồng nhìn nhau, một đám kinh sợ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài nằm sấp trên mặt đất, Lục Thất mệnh lệnh toàn bộ bắt chéo hai tay sau lưng rồi trói lại, ba mươi bảy người uốn éo lăn đầy đất.
Lục Thất xuống ngựa đi vào trúc bồng, ánh mắt quét một vòng, mười mấy người cùng vào cũng nghi hoặc nhìn, lại nghe Lục Thất lãnh đạm nói:
- Đem rượu đều thu thập đến đây.
Nhóm binh dũng một hồi bận rộn xách hơn mười trúc dũng đựng rượu mang đến, Lục Thất vươn tay lần lượt bóc ra lớp giấy niêm phong ngửi mùi, từ trong số đó lựa ra một phần ba để qua một bên, sau đó phân phó nói:
- Những cái này đem ra bên ngoài cho các huynh đệ giải khát, nhớ kỹ, chỉ cho phép dùng ống trúc của mình hứng uống.
Nhóm binh dũng lĩnh mệnh đem ra bên ngoài.
- Căn dặn các huynh đệ không được rối loạn quân trận, nghiêm mật tập trung quan sát rừng trúc hai bên.
Lục Thất lại phân phó nói, binh dũng mang rượu đáp một tiếng.
Vương Đạo đi đến trước số rượu Lục Thất đã lựa ra, xách lên một vò hít hà, kinh ngạc nói:
- Đại nhân, trong rượu này có phải đã hạ túy tiên tán hay không?
Lục Thất khen ngợi gật đầu, Đỗ Mãnh vừa nghe kinh ngạc nói:
- Túy tiên tán, cái gì là túy tiên tán?
Vương Đạo buông vò rượu xuống, ôn tồn nói:
- Túy tiên tán là một loại mê dược, khi chưng cất rượu thì thêm vào trong rượu, để cho ngấm chừng nửa năm sẽ trở thành túy tiên tửu, loại túy tiên tửu này uống vào không đến một hai khắc tất sẽ say ngã, rượu này duy có một sơ hở đó là có mùi trúc đắng.
Đỗ Mãnh ồ một tiếng, nói:
- Ta nhớ kê minh mê dược vô sắc vô vị, những người này sao không dùng thứ đó?
Vương Đạo cười nói:
- Kê minh mê dược phải dùng tức thời mới được, thế thì rất khó làm cho người ta mắc mưu, mà túy tiên tán là được bảo lưu trường kỳ trong rượu có nê phong, đa số người uống rượu vừa nhìn nê phong biết ngay là rượu lâu năm, rượu lâu năm rất dễ làm cho người ta mắc lừa đấy.
Đỗ Mạnh ồ một tiếng, nhìn về phía Lục Thất khó hiểu nói:
- Đại nhân, ngài làm sao nhìn ra được đám người này là đạo tặc?
Lục Thất ôn hòa nói:
- Là do quan sát mà biết đấy, lương dân gặp quan binh sẽ có vẻ mặt nao núng, mà những người này khi gặp chúng ta chỉ có phản ứng kinh ngạc.
Đỗ Mãnh ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Đại nhân, phương pháp quan sát này quá chủ quan rồi, nếu chẳng may bọn họ không phải đạo tặc chẳng phải là phiền phức rồi.
Lục Thất nghe xong nghi hoặc cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải ta đã cho bọn họ hai cơ hội rồi sao, bởi vậy mặc kệ bọn họ là phỉ hay là dân, chỉ cần không ra ngoài ta sẽ tiếp tục hạ lệnh bắn chết, xem người khác khóc, dù sao vẫn tốt hơn nhìn người một nhà khóc mà.
Đỗ Mãnh giật mình ngơ ngác chăm chú nhìn Lục Thất, Lục Thất cười với gã, ôn tồn nói:
- Có đôi lúc, ta là một con người kiên quyết không chịu thiệt đấy. Đi, mang cái tên đã lên tiếng nói chuyện vào đây.
Đỗ Mãnh cả kinh vội lên tiếng trả lời đi ra ngoài.
Đỗ Mãnh vừa đi, Vương Đạo thấp giọng nói:
- Đại nhân, theo thuộc hạ quan sát những người này có cái gì đó kỳ quái.
Lục Thất nhìn y một cái, cười nhạt nói:
- Thế đạo này hạng người nào mà không có.
Vương Đạo ồ một tiếng rồi im lặng, rất nhanh gã hán tử đã lên tiếng nói bị Đỗ Mãnh đẩy đi vào.
- Quỳ xuống.
Đỗ Mãnh oai nghiêm quát, gã hán tử vậy mà mặt lạnh không thèm để ý.
- Thôi đi, cứ để gã đứng.
Lục Thất thản nhiên nói, hán tử lạnh lẽo liếc nhìn Lục Thất một cái.
- Nghe đây, hiện tại ta là quan ngươi là phỉ, nếu ta muốn một đao chém ngươi thì cũng là vì dân trừ hại.
Lục Thất lạnh giọng nói.
- Ngươi dựa vào cái gì vu oan ta là phỉ?
Hán tử chống chế cãi lại.
- Rất đơn giản, ta không dựa vào chứng cớ gì cả, chỉ bằng chính ngươi là một con cá trên tay ta, nếu ngươi muốn dông dài đạo lý gì đó, thì thật xin lỗi, ta không muốn nghe, ta có thể một đao chém xuống giải quyết hết thảy.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Hán tử biến sắc, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, ngươi là một con cá trong lưới ta, tuy nhiên cái thủy vực này cũng không phải của ta, bởi vậy ta không nhất thiết phải tận chức tận trách, các ngươi muốn mạng sống thì đem tiền đến chuộc, mỗi người mười lượng, giá trị của ngươi là bốn mươi lượng, tổng cộng bốn trăm lượng, ta lấy được bạc ngươi có thể tiếp tục làm sơn đại vương của ngươi, ta lấy không được bạc thì sẽ vì dân trừ hại.
Hán tử xanh cả mặt, chần chờ một chút mới lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói thì phải giữ lời.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Tin hay không là chuyện của ngươi, ngươi có thể không tin.
Da mặt hán tử khẽ nhăn một cái, lạnh nhạt nói:
- Trong ngực ta có hai mươi lượng vàng.
Đỗ Mãnh tiến lên moi ra hai kim đĩnh giá trị mười lượng, nâng đến trước mặt Lục Thất.
Lục Thất không tiếp nhận, lạnh nhạt nói:
- Để lại cho gã một đĩnh, một đĩnh khác ngươi cầm, sau khi đến Trì Châu đổi ra thành bạc, chia xuống cho các huynh đệ mỗi người ba lượng, số còn lại thì các ngươi và truyền lệnh binh phân ra.
Đỗ Mãnh ngẩn ra, vội nói:
- Ta ơn đại nhân.
Nói xong xoay người đem một kim đĩnh bỏ lại vào lồng ngực hán tử.
- Tốt lắm, các ngươi là lương dân, là bản quan đã hiểu lầm, thả gã ra đi.
Lục Thất cười nhạt nói xong, Đỗ Mãnh liền giải khai hai tay bắt chéo sau lưng hán tử.
Hán tử kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại, cười nhạt nói:
- Sơn đại vương, chuyện hôm nay ta có khả năng đã quên, ngươi tốt nhất cũng nên quên đi.
Nói xong phất tay dẫn người đi ra trúc bồng, quát ra lệnh cho đoàn xe xuất phát.
Hán tử đi ra trúc bồng cởi bỏ dây thừng của ba người, có một người vội la lên:
- Đại nhân, gã họ Lục này quá ghê tởm, ngày mai chúng ta đi bắt gia hỏa này về lăng nhục đi.
- Câm miệng, người ta đã nhìn thấu chúng ta là quan quân, đã cố ý để lại mạng của chúng ta đấy.
Hán tử buồn bực quở trách.
Người nọ giật mình nói:
- Đại nhân, chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ thì làm sao giải thích đây? Tiền thù lao kia phải trao trả sao?
Hán tử lạnh nhạt nói:
- Giải thích thế nào, số vàng kia bị họ Lục lấy rồi, ta lấy cái gì trao trả, chuyện này dừng ở đây, chúng ta đi.
Khi hoa đăng treo lên, đoàn xe thuận lợi đến được thành Trì Châu, thành Trì Châu so với huyện thành Thạch Đại lớn hơn một tí, sau khi tiến vào là một con phố dài, phố phường hai khu Nam Bắc chỉnh tề. Triệu chấp sự lê thân thể mệt mỏi tiến hành giao nhận, Vương Đạo phụ trách tìm chỗ ở, hơn trăm binh dũng sau khi cơm nước xong xuôi tất cả đều đi ngủ, bởi vì Lục Thất không cho bọn họ ra ngoài và bài bạc.
Đi suốt một ngày đường, Lục Thất cũng không mệt mỏi, hắn đứng bên cửa sổ phòng trọ trông ra bên ngoài, nghĩ đến việc hôm nay gặp phỉ, hôm nay khi đi đến trúc bồng, dựa vào trực giác và kinh nghiệm thám mã, dễ dàng nhận ra ba mươi bảy người kia là quan binh, hơn nữa không phải quan binh thuộc thành, biểu tình kinh ngạc của những người đó, không che giấu được hơi thở quân doanh mà Lục Thất vốn rất quen thuộc.
Lục Thất biết Trì Châu nằm sát bên Đại Giang, là Giang Tả nơi xung yếu, là trọng địa quân sự cực kỳ trọng yếu, là vòng phòng ngự Đại Giang trọng yếu nhất của Đường quốc, vì vậy trú ở Lâm Giang Trì Châu có ba vạn thủy bộ đại quân, biên chế xưng Khang Hóa Tiết Độ Quân, nghe nói do Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân kiêm lĩnh.
Sở dĩ Lục Thất buông tha cho ba mươi bảy quan binh đóng giả phỉ kia, là vì không muốn va chạm đến trú quân mà rước họa vào thân, hiện tại điều hắn đang suy ngẫm đó là ba mươi bảy tên phỉ binh kia xuất phát từ mục đích gì mà đóng giả phỉ, là cướp bóc thông thường, hay là có người sai khiến làm.
Xem tình huống thì giống như có người sai khiến, nguyên nhân là hai đĩnh vàng trên thân gã binh đầu kia, một quan binh bình thường đóng giả phỉ, vậy mà mang theo tiền tài lớn, tám phần là lâm thời bị người thu mua.
- Đại nhân, nửa dặm phía trước có một tửu quán trà điếm, thuộc hạ thấy trong đó có rất nhiều thương khách dừng chân, không phát hiện có gì khác thường.
Lục Thất gật đầu, phân phó mọi người mau đi tới phía trước bổ sung nước nghỉ ngơi một lát, nhóm binh dũng lặn lội đường dài vừa nóng lại mệt, nghe xong mỗi người liền hăng hái chạy lên trước, rất nhanh đã tới trà điếm theo lời truyền lệnh binh.
Lục Thất ở trên ngựa quan sát, trà điếm là một gian trúc bồng lớn xây dựa vào núi, trong trúc bồng rộng mở có hơn ba mươi người ngồi trên ghế trúc uống rượu dùng trà, xem cách ăn mặc đều là thương nhân nghèo khổ vân du tứ phương.
Nhóm binh dũng vừa trông thấy trúc bồng, lại ngửi được mùi rượu lập tức chen chúc nhào tới trúc bồng, Lục Thất chợt khoát tay chặn lại, Đỗ Dũng thấy lập tức quát to:
- Xếp thành hàng.
Nhóm binh dũng cả kinh, cuống quít lui trở về phía sau xếp thành đội hình, không ai dám lao tới trúc bồng nữa.
Lục Thất lãnh đạm nhìn trúc bồng, không khí trong trúc bồng vốn rất náo nhiệt nháy mắt trở nên yên lặng, hơn ba mươi người vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, đại khái là kỳ quái khi thấy đột nhiên tới một chi binh dũng quân.
- Cung tiễn thủ, nhắm trúc bồng.
Sau khi Lục Thất quan sát xong bỗng nhiên hạ lệnh, binh dũng cung tiễn thủ lập tức mỗi người rút cung cài tên nhắm vào người bên trong trúc bồng, người trong trúc bồng kinh hoảng nhìn bên ngoài.
- Muốn mạng thì lập tức đi ra, nằm úp sấp tứ chi mở rộng, bằng không giết ngay.
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Tất cả đi ra nằm xuống.
Đỗ Mãnh quát lớn, gã không biết Lục Thất vì sao làm vậy, nhưng đã có mệnh lệnh gã nhất định phải phối hợp chấp hành.
Người bên trong trúc bồng kinh hoảng nhìn nhau, nhưng không có ai đồng ý đi ra.
- Bắn tên.
Mười giây sau Lục Thất hung ác hạ lệnh, hơn ba mươi mũi tên ứng tiếng mà phóng, bên trong trúc bồng kinh loạn một đoàn, rất nhiều người bắt lấy ghế trúc ngăn đỡ.
- Ngừng.
Lục Thất lại hạ lệnh, nhóm cung tiễn thủ nâng cung ngừng bắn.
- Không muốn chết thì lập tức đi ra nằm sấp.
Lục Thất lại lạnh giọng cảnh cáo, tốp mưa tên đầu tiên chỉ làm bị thương sáu bảy người, không người nào trúng tên bỏ mình.
- Quan gia, chúng ta đều là thương nhân vân du tứ phương, đều là lương dân mà.
Có một hán tử kinh hoảng hô lớn.
- Thật vậy sao, đều là lương dân, đã vậy tại sao không tuân theo quan mệnh đi ra nằm sấp.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Người trong trúc bồng nhìn nhau, một đám kinh sợ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài nằm sấp trên mặt đất, Lục Thất mệnh lệnh toàn bộ bắt chéo hai tay sau lưng rồi trói lại, ba mươi bảy người uốn éo lăn đầy đất.
Lục Thất xuống ngựa đi vào trúc bồng, ánh mắt quét một vòng, mười mấy người cùng vào cũng nghi hoặc nhìn, lại nghe Lục Thất lãnh đạm nói:
- Đem rượu đều thu thập đến đây.
Nhóm binh dũng một hồi bận rộn xách hơn mười trúc dũng đựng rượu mang đến, Lục Thất vươn tay lần lượt bóc ra lớp giấy niêm phong ngửi mùi, từ trong số đó lựa ra một phần ba để qua một bên, sau đó phân phó nói:
- Những cái này đem ra bên ngoài cho các huynh đệ giải khát, nhớ kỹ, chỉ cho phép dùng ống trúc của mình hứng uống.
Nhóm binh dũng lĩnh mệnh đem ra bên ngoài.
- Căn dặn các huynh đệ không được rối loạn quân trận, nghiêm mật tập trung quan sát rừng trúc hai bên.
Lục Thất lại phân phó nói, binh dũng mang rượu đáp một tiếng.
Vương Đạo đi đến trước số rượu Lục Thất đã lựa ra, xách lên một vò hít hà, kinh ngạc nói:
- Đại nhân, trong rượu này có phải đã hạ túy tiên tán hay không?
Lục Thất khen ngợi gật đầu, Đỗ Mãnh vừa nghe kinh ngạc nói:
- Túy tiên tán, cái gì là túy tiên tán?
Vương Đạo buông vò rượu xuống, ôn tồn nói:
- Túy tiên tán là một loại mê dược, khi chưng cất rượu thì thêm vào trong rượu, để cho ngấm chừng nửa năm sẽ trở thành túy tiên tửu, loại túy tiên tửu này uống vào không đến một hai khắc tất sẽ say ngã, rượu này duy có một sơ hở đó là có mùi trúc đắng.
Đỗ Mãnh ồ một tiếng, nói:
- Ta nhớ kê minh mê dược vô sắc vô vị, những người này sao không dùng thứ đó?
Vương Đạo cười nói:
- Kê minh mê dược phải dùng tức thời mới được, thế thì rất khó làm cho người ta mắc mưu, mà túy tiên tán là được bảo lưu trường kỳ trong rượu có nê phong, đa số người uống rượu vừa nhìn nê phong biết ngay là rượu lâu năm, rượu lâu năm rất dễ làm cho người ta mắc lừa đấy.
Đỗ Mạnh ồ một tiếng, nhìn về phía Lục Thất khó hiểu nói:
- Đại nhân, ngài làm sao nhìn ra được đám người này là đạo tặc?
Lục Thất ôn hòa nói:
- Là do quan sát mà biết đấy, lương dân gặp quan binh sẽ có vẻ mặt nao núng, mà những người này khi gặp chúng ta chỉ có phản ứng kinh ngạc.
Đỗ Mãnh ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Đại nhân, phương pháp quan sát này quá chủ quan rồi, nếu chẳng may bọn họ không phải đạo tặc chẳng phải là phiền phức rồi.
Lục Thất nghe xong nghi hoặc cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải ta đã cho bọn họ hai cơ hội rồi sao, bởi vậy mặc kệ bọn họ là phỉ hay là dân, chỉ cần không ra ngoài ta sẽ tiếp tục hạ lệnh bắn chết, xem người khác khóc, dù sao vẫn tốt hơn nhìn người một nhà khóc mà.
Đỗ Mãnh giật mình ngơ ngác chăm chú nhìn Lục Thất, Lục Thất cười với gã, ôn tồn nói:
- Có đôi lúc, ta là một con người kiên quyết không chịu thiệt đấy. Đi, mang cái tên đã lên tiếng nói chuyện vào đây.
Đỗ Mãnh cả kinh vội lên tiếng trả lời đi ra ngoài.
Đỗ Mãnh vừa đi, Vương Đạo thấp giọng nói:
- Đại nhân, theo thuộc hạ quan sát những người này có cái gì đó kỳ quái.
Lục Thất nhìn y một cái, cười nhạt nói:
- Thế đạo này hạng người nào mà không có.
Vương Đạo ồ một tiếng rồi im lặng, rất nhanh gã hán tử đã lên tiếng nói bị Đỗ Mãnh đẩy đi vào.
- Quỳ xuống.
Đỗ Mãnh oai nghiêm quát, gã hán tử vậy mà mặt lạnh không thèm để ý.
- Thôi đi, cứ để gã đứng.
Lục Thất thản nhiên nói, hán tử lạnh lẽo liếc nhìn Lục Thất một cái.
- Nghe đây, hiện tại ta là quan ngươi là phỉ, nếu ta muốn một đao chém ngươi thì cũng là vì dân trừ hại.
Lục Thất lạnh giọng nói.
- Ngươi dựa vào cái gì vu oan ta là phỉ?
Hán tử chống chế cãi lại.
- Rất đơn giản, ta không dựa vào chứng cớ gì cả, chỉ bằng chính ngươi là một con cá trên tay ta, nếu ngươi muốn dông dài đạo lý gì đó, thì thật xin lỗi, ta không muốn nghe, ta có thể một đao chém xuống giải quyết hết thảy.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Hán tử biến sắc, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, ngươi là một con cá trong lưới ta, tuy nhiên cái thủy vực này cũng không phải của ta, bởi vậy ta không nhất thiết phải tận chức tận trách, các ngươi muốn mạng sống thì đem tiền đến chuộc, mỗi người mười lượng, giá trị của ngươi là bốn mươi lượng, tổng cộng bốn trăm lượng, ta lấy được bạc ngươi có thể tiếp tục làm sơn đại vương của ngươi, ta lấy không được bạc thì sẽ vì dân trừ hại.
Hán tử xanh cả mặt, chần chờ một chút mới lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói thì phải giữ lời.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Tin hay không là chuyện của ngươi, ngươi có thể không tin.
Da mặt hán tử khẽ nhăn một cái, lạnh nhạt nói:
- Trong ngực ta có hai mươi lượng vàng.
Đỗ Mãnh tiến lên moi ra hai kim đĩnh giá trị mười lượng, nâng đến trước mặt Lục Thất.
Lục Thất không tiếp nhận, lạnh nhạt nói:
- Để lại cho gã một đĩnh, một đĩnh khác ngươi cầm, sau khi đến Trì Châu đổi ra thành bạc, chia xuống cho các huynh đệ mỗi người ba lượng, số còn lại thì các ngươi và truyền lệnh binh phân ra.
Đỗ Mãnh ngẩn ra, vội nói:
- Ta ơn đại nhân.
Nói xong xoay người đem một kim đĩnh bỏ lại vào lồng ngực hán tử.
- Tốt lắm, các ngươi là lương dân, là bản quan đã hiểu lầm, thả gã ra đi.
Lục Thất cười nhạt nói xong, Đỗ Mãnh liền giải khai hai tay bắt chéo sau lưng hán tử.
Hán tử kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn lại, cười nhạt nói:
- Sơn đại vương, chuyện hôm nay ta có khả năng đã quên, ngươi tốt nhất cũng nên quên đi.
Nói xong phất tay dẫn người đi ra trúc bồng, quát ra lệnh cho đoàn xe xuất phát.
Hán tử đi ra trúc bồng cởi bỏ dây thừng của ba người, có một người vội la lên:
- Đại nhân, gã họ Lục này quá ghê tởm, ngày mai chúng ta đi bắt gia hỏa này về lăng nhục đi.
- Câm miệng, người ta đã nhìn thấu chúng ta là quan quân, đã cố ý để lại mạng của chúng ta đấy.
Hán tử buồn bực quở trách.
Người nọ giật mình nói:
- Đại nhân, chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ thì làm sao giải thích đây? Tiền thù lao kia phải trao trả sao?
Hán tử lạnh nhạt nói:
- Giải thích thế nào, số vàng kia bị họ Lục lấy rồi, ta lấy cái gì trao trả, chuyện này dừng ở đây, chúng ta đi.
Khi hoa đăng treo lên, đoàn xe thuận lợi đến được thành Trì Châu, thành Trì Châu so với huyện thành Thạch Đại lớn hơn một tí, sau khi tiến vào là một con phố dài, phố phường hai khu Nam Bắc chỉnh tề. Triệu chấp sự lê thân thể mệt mỏi tiến hành giao nhận, Vương Đạo phụ trách tìm chỗ ở, hơn trăm binh dũng sau khi cơm nước xong xuôi tất cả đều đi ngủ, bởi vì Lục Thất không cho bọn họ ra ngoài và bài bạc.
Đi suốt một ngày đường, Lục Thất cũng không mệt mỏi, hắn đứng bên cửa sổ phòng trọ trông ra bên ngoài, nghĩ đến việc hôm nay gặp phỉ, hôm nay khi đi đến trúc bồng, dựa vào trực giác và kinh nghiệm thám mã, dễ dàng nhận ra ba mươi bảy người kia là quan binh, hơn nữa không phải quan binh thuộc thành, biểu tình kinh ngạc của những người đó, không che giấu được hơi thở quân doanh mà Lục Thất vốn rất quen thuộc.
Lục Thất biết Trì Châu nằm sát bên Đại Giang, là Giang Tả nơi xung yếu, là trọng địa quân sự cực kỳ trọng yếu, là vòng phòng ngự Đại Giang trọng yếu nhất của Đường quốc, vì vậy trú ở Lâm Giang Trì Châu có ba vạn thủy bộ đại quân, biên chế xưng Khang Hóa Tiết Độ Quân, nghe nói do Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân kiêm lĩnh.
Sở dĩ Lục Thất buông tha cho ba mươi bảy quan binh đóng giả phỉ kia, là vì không muốn va chạm đến trú quân mà rước họa vào thân, hiện tại điều hắn đang suy ngẫm đó là ba mươi bảy tên phỉ binh kia xuất phát từ mục đích gì mà đóng giả phỉ, là cướp bóc thông thường, hay là có người sai khiến làm.
Xem tình huống thì giống như có người sai khiến, nguyên nhân là hai đĩnh vàng trên thân gã binh đầu kia, một quan binh bình thường đóng giả phỉ, vậy mà mang theo tiền tài lớn, tám phần là lâm thời bị người thu mua.
Tác giả :
Hải Phong Nhi