Kiêu Phong
Quyển 1 - Chương 51: Phía sau màn
Sau khi rút đao ra hắn lại lục lọi thi thể nhưng không có thu hoạch gì, hắn đứng dậy nhìn thoáng sang xung quanh, cuối cùng hắn bước nhanh về phía cửa phòng phỉ nhân vừa ra ngoài. Vào đến phòng mùi hoa mai xông vào lỗ mũi, khi nhìn thấy toàn thân hắnnóng rực lên.
Hắn vào phòng không phải để tìm phỉ mà là phạm vào bệnh nghề nghiệp của quân nhân muốn mượn gió bẻ măng. Sau khi bước vào phòng hắn nhìn thấy một nữ nhân đứng ở trước giường, nửa thân trên nằm sấp ở trên giường, mông trắng như ngọc và hai chân lõa lồ mở ra. Lục Thất liếc nhìn, có thể không nóng mắt được sao? Rõ ràng là nữ nhân này bị phỉ nhân cưỡng hiếp rồi, chúng đi cô ta cũng không dám nhúc nhích một phân.
Lục Thất bị kích động tà tâm, nhưng hắn tỉnh táo hiểu rằng đây không phải là chỗ loạn quân, kết quả của sự kích động sẽ rất đáng sợ. Hắn quay người định đi ra ngoài bỗng lại, xoay người đi tới phía sau nữ nhân kia, vỗ nhẹ lên bộ ngực của cô ta.
- Này, ta là quan quân, phỉ nhân chạy rồi, cô mặc quần áo vào đi.
Sắc tâm của Lục Thất cho phép mình hương diễm một chút, khẽ nhắc nhở.
Cơ thể cô ta run run đứng dậy, vừa quay lại sau nhìn thấy một gã đàn ông trẻ tuổi, cả người đầy máu tay cầm đao nhỏ máu khiến người ta giật mình, cô ta khiếp sợ ngồi lui trên giường.
Lục Thất thấy nữ nhân này khoảng 23-24 tuổi, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt sáng, môi đỏ, là người có nhan sắc. Hắn khống chế tà tâm nghiêm mặt nói:
- Ngươi là người thế nào với Trần phủ?
Nữ nhân kinh hãi nói:
- Ta là bình thê của trưởng tôn Trần Kỳ lão, ngài là quan binh sao?
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Ta là quan binh, ta vốn không nên gọi ngươi nhưng tư thế của ngươi nếu để người của Trần phủ nhìn thấy thì cả cuộc đời của ngươi sẽ bị hủy hoại. Mau mặc quần áo rồi xuống giường đi. Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi cũng đừng nói là đã gặp ta, tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
Nữ nhân kia sửng sốt, cúi đầu vừa thấy, má lúm đồng tiền của mình thay đổi, vội vơ lấy quần áo mặc vào, rồi lại nghe lời Lục Thất xuống giường. Cô ta vô cùng cảm kích vị quan quân Lục Thất này.
Lục Thất ra khỏi phòng vội đi về phía nhà ngoài, hắn hợp hai đội binh dũng bắt đầu cùng tiến thoái đi tìm phỉ. Đây là chỗ vô cùng sáng suốt của hắn, đã có được chỗ tốt, ham hố nhiều sẽ thành họa.
Sau khi Lục Thất dẫn đám binh lính xông vào xã bảo Đông Lưu, hơn 200 binh dũng của xã bảo Đông Lưu cũng tụ tập lại. Sau một hồi loạn chiến diệt phỉ, 42 tên phỉ nhân chết mất 40, 2 tên bị thương đã bị bắt.
Lục Thất đem hai gã phỉ nhân bị bắt giữ vào một phòng, chỉ để Vương Đạo và Đỗ Mãnh trong phòng, hắn không hỏi câu nào giơ đao chém chân trái của gã phỉ nhân. Tên kia đau đớn kêu thảm thiết giọng khàn đi. Đỗ Mãnh và Vương Đạo nhìn thấy sắc mặt biến đổi, trong lòng kinh hãi, không ngờ Lục Thất lại tàn độc như vậy.
- Nói, ngươi là gì của bọn phỉ? Hang ổ ở đâu? Là ai cho các ngươi đến cướp Trần phủ? Không nói còn một chân ta sẽ chém nốt.
Lục Thất chém chân trái của tên phỉ nhân, rồi huyết đao lại chỉ về phía một lên phỉ nhân khác lạnh lùng nói.
Tên phỉ nhân kia giật mình sắc mặt xám ngoét, run run nói:
- Ta nói, ngươi phải thả ta…
- Nói.
Lục Thất lạnh như băng phun một chữ.
- Chúng tôi là Bát Vương Tự, nghe nói Triệu huyện úy của huyện Thạch Đại để cho sơn chủ của chúng tôi vào cướp Trần phủ.
Sắc mặt Phỉ nhân xám xịt nói, Lục Thất biến sắc, Vương Đạo và Đỗ Mãnh cũng đầy khiếp sợ.
- Ngươi dám nói bậy.
Lục Thất tức giận trách cứ, làm động tác bổ đao về phía chân trái của phỉ nhân.
- Ta không nói bậy, là sự thật, trạm canh gác xã Thất Lý chính là Triệu Huyện Úy để cho chúng ta diệt đấy, mục đích là dụ quan tướng quân chủ lực đi tới xã Thất Lý.
Phỉ nhân hoảng sợ vội vã nói, ánh đao chớp liên tục, cổ họng hai phỉ nhân bị cắt mở cùng tắt thở.
- Được rồi, hai phỉ nhân này nói hươu nói vượn, các ngươi không được nói lung tung ra ngoài, vu khống quan viên là trọng tội đấy.
Lục Thất giết hai phỉ, mặt không đổi sắc nói với Vương Đạo và Đỗ Mãnh. Vương Đạo và Đỗ Mãnh kinh hãi gật đầu.
- Còn nữa, lần tiêu diệt phỉ này là do Vương chủ bộ đại nhân âm thầm ra lệnh, chúng ta chỉ phụng mệnh đến Đông Lưu Bảo tiêu diệt phỉ, hiểu chưa?
Lục Thất nghiêm trang nói với hai người, hai người trố mắt, lại gật đầu.
- Các ngươi lục soát người của hai phỉ nhân này, có bạc các ngươi tự thu, không cần thêm phiền toái cho ta, ta ra ngoài giải quyết hậu quả.
Lục Thất nói xong ra khỏi phòng. Vương Đạo và Đỗ Mãnh nhìn nhau, do dự một chút vội khom người lục soát thi thể, rất nhanh tìm ra hai thỏi vàng và một ít bạc vụn, hai người vội phân chia nhau rồi cùng đi ra.
Ở bên ngoài phủ thi thể phỉ nhân nằm la liệt tại tiền viện, Trần phủ cũng đã chết hai mươi ba người, binh dũng quân không chết một ai, tuy nhiên đại bộ phận đều bị tổn thương, nam nữ già trẻ của Trần phủ sống sót sau tai nạn đều kêu khóc, Trần Kỳ lão năm sáu mươi tuổi may mắn sống sót, mặt mũi hiền lành trắng bệch.
- Vị đại nhân này họ gì, lão hủ vô cùng tạ ơn đại ân cứu mạng của đại nhân.
Trần Kỳ lão cả người run rẩy hành lễ với Lục Thất.
- Trần đại nhân không cần hành lễ, tại hạ là hộ quân Huyện Úy Lục Thiên Phong, lần này tới tiêu diệt phỉ là phụng mệnh của Vương chủ bộ đại nhân. Ngài nên tại ơn Vương đại nhân mới đúng.
Lục Thất vội khiêm tốn nhường lại, đồng thời chỉ rõ là Vương đại nhân chủ trì tiêu diệt phỉ. Điều này hắn đã được chứng kiến ở trong quân, lập được công nhất định phải nói là công của cấp trên, như vậy mới khiến tất cả vui vẻ, nếu không thì lập được công cũng sẽ không được hồi báo, hơn nữa việc này liên lụy Triệu Huyện Úy, Lục Thất lại càng không nguyện kéo công rồi, đem chủ mưu tiêu diệt phỉ giao cho Vương chủ bộ, làm cho Triệu Huyện Úy đi hận Vương chủ bộ, hắn thì bình an rút thân ra.
Trần Kỳ lão sửng sốt, có chút hiểu được gật đầu. Lục Thất vội vã tiếp tục nói:
- Trần đại nhân, lần tiêu diệt phỉ này thủ hạ của bản quan ra không ít lực, hy vọng Trần đại nhân có thể ra ba trăm lượng bạc trả thù lao một chút, nhiều người trong số họ đều bị trọng thương.
Trần Kỳ lão vội vàng gật đầu nói:
- Nên thế.
Lục Thất lập tức thét ra lệnh xếp thành hàng, nhóm binh dũng cùng đỡ đồng đội, Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Các vị, lần tiêu diệt phỉ này bản quan hết sức hài lòng, Trần đại nhân cũng cảm ơn đại ân cứu mạng của các vị, nguyện ra ba trăm lượng tạ ơn các vị, giờ ta cảnh cáo một câu, ai cầm tài vật của Trần phủ lập tức giao ra, nếu không giao, ra khỏi Trần phủ lập tức là tội nhân, tự gánh lấy hậu quả.
Đám binh dũng nghe xong nhìn nhau lắc đầu, bọn họ quả thật không mấy người dám lấy, có không ít người giết người xong vẫn còn đang kinh sợ choáng váng, có lõi đời giống như Lục Thất đâu.
- Lính liên lạc nghe lệnh, lập tức đứng vào hàng ngũ lục soát từng người, soát được số bạc lớn hơn năm lượng lập tức giao ra trước tiên.
Lục Thất chỉ bảo , bảy lính liên lạc lên tiếng trả lời rồi đi lục soát, nghe vậy có binh dũng sắc mặt lập tức kinh hoàng vội chủ động lấy tài vật giao cho lính liên lạc, ước chừng có mười ba người tự chiếm tài vật làm của riêng, toàn bộ đều là bạc, ước chừng có hơn ba trăm lượng.
Trần Kỳ lão vừa thấy vội hỏi:
- Số bạc này Lục đại nhân không cần trả lại cho lão hủ, xem như là thù lao đi.
- Đa tạ Trần đại nhân.
Lục Thất khách khí, vung tay ra hiệu Đỗ Mãnh tiến lên thu số bạc lại.
Lục Thất để lại Vương Đạo và một tên lính liên lạc khác, mệnh Đỗ Mạnh dẫn binh dũng quân quay về giáo trường huấn luyện quân đội, hắn dặn báo lên những binh dũng bị thương, người bị thương nặng được chia mười lượng, người bị thương nhẹ được chia ba lượng, còn lại thì chia đều cho các binh dũng, việc phân chia tiền bạc do Đỗ Mãnh chấp hành, nhóm binh dũng quân cầm bạc vui vẻ giải tán.
Binh dũng quân đi rồi, Vương chủ bộ vội vàng mang năm mươi quan quân tới. Lục Thất vội đi lên đón, chắp tay đứng bên cạnh Vương chủ bộ. Vương chủ bộ nhìn thấy thi thể nằm la liệt trên đất, mùi máu tươi nồng nặc khiến y khó chịu. Lục Thất vội dẫn y đến nơi sạch sẽ.
- Đại nhân, tại hạ nói với Trần đại nhân lần tiêu diệt phỉ này là phụng mệnh chấp hành của đại nhân.
Lục Thất hạ giọng nói .
Vương chủ bộ khác thường nhìn Lục Thất một cái, lạnh nhạt nói:
- Như vậy không hay đâu, bản quan luôn luôn không muốn đoạt công của người khác, công lao tiêu diệt phỉ lần này chính là của Lục đại nhân.
Lục Thất thấp giọng nói:
- Đại nhân, công lao lần này tại hạ đảm đương không nổi, từ miệng một gã phỉ nhân thì chúng là đám phỉ của Bát Vương Tự, là Triệu Huyện Úy cấu kết bọn họ trước tiên giết hết quan binh trạm canh gác tại xã Thất Lý, nhằm dẫn dắt quan binh chủ lực đi xã Thất Lý, sau đó chúng thì đi cướp Trần phủ. Đại nhân, lời của phỉ nhân dù chưa hẳn là sự thật, nhưng tại hạ biết dù không đúng cũng liên quan đến quan viên, cho nên mời đại nhân gánh vác thay tại hạ, tại hạ chỉ muốn bình an làm một hộ quân Huyện Úy thôi.
Vương chủ bộ nghe xong sắc mặt đột ngột biến đổi, đôi mắt tam giác hiện lên tia hung ác, y trầm mặc một lát mới nói:
- Ngươi làm tốt lắm, chuyện hôm nay ta sẽ ghi ở trong lòng.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Đa tạ đại nhân, mời đại nhân đi an ủi Trần Kỳ lão đại nhân một chút đi.
Vương chủ bộ gật gật đầu, lấy một tấm khăn bị mũi miệng đi đến chỗ Trần kỳ lão. Lục Thất thản nhiên đi theo sau.
Vương chủ bộ vừa thấy Trần Kỳ lão lập tức ôn tồn nói:
- Khiến cậu bị sợ hãi rồi, đều là cháu đến chậm.
Vương chủ bộ là vãn bối của Trần Kỳ lão, Trần Kỳ lão đau lòng lắc đầu, thở dài:
- Vẫn chưa muộn, thân cây của Trần gia vẫn còn, vất vả cháu rồi.
Vương chủ bộ nói:
- Cậu bình an vẫn là tốt nhất.
Trần Kỳ lão cảm thán gật đầu, đột nhiên nói:
- Trọng Lương, không ngờ phủ nhân biết việc ngân khố, cháu phải tra xét cẩn thận, nếu không phải vị Lục đại nhân này đúng lúc xông vào tiêu diệt phỉ nhân, cậu đã bị bức đến tàn phế rồi.
Vương chủ bộ chau mày ho nhẹ một tiếng, vội hỏi:
- Trong nhà cậu không tổn thất gì là tốt rồi, mau cho người xử lý hậu sự đi.
Trần Kỳ lão sửng sốt nhìn Lục Thất một cái, ông ta nghĩ Lục Thất là tâm phúc của Vương chủ bộ. Vẻ mặt Lục Thất tự nhiên, làm như không nghe thấy gì.
Hắn vào phòng không phải để tìm phỉ mà là phạm vào bệnh nghề nghiệp của quân nhân muốn mượn gió bẻ măng. Sau khi bước vào phòng hắn nhìn thấy một nữ nhân đứng ở trước giường, nửa thân trên nằm sấp ở trên giường, mông trắng như ngọc và hai chân lõa lồ mở ra. Lục Thất liếc nhìn, có thể không nóng mắt được sao? Rõ ràng là nữ nhân này bị phỉ nhân cưỡng hiếp rồi, chúng đi cô ta cũng không dám nhúc nhích một phân.
Lục Thất bị kích động tà tâm, nhưng hắn tỉnh táo hiểu rằng đây không phải là chỗ loạn quân, kết quả của sự kích động sẽ rất đáng sợ. Hắn quay người định đi ra ngoài bỗng lại, xoay người đi tới phía sau nữ nhân kia, vỗ nhẹ lên bộ ngực của cô ta.
- Này, ta là quan quân, phỉ nhân chạy rồi, cô mặc quần áo vào đi.
Sắc tâm của Lục Thất cho phép mình hương diễm một chút, khẽ nhắc nhở.
Cơ thể cô ta run run đứng dậy, vừa quay lại sau nhìn thấy một gã đàn ông trẻ tuổi, cả người đầy máu tay cầm đao nhỏ máu khiến người ta giật mình, cô ta khiếp sợ ngồi lui trên giường.
Lục Thất thấy nữ nhân này khoảng 23-24 tuổi, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt sáng, môi đỏ, là người có nhan sắc. Hắn khống chế tà tâm nghiêm mặt nói:
- Ngươi là người thế nào với Trần phủ?
Nữ nhân kinh hãi nói:
- Ta là bình thê của trưởng tôn Trần Kỳ lão, ngài là quan binh sao?
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Ta là quan binh, ta vốn không nên gọi ngươi nhưng tư thế của ngươi nếu để người của Trần phủ nhìn thấy thì cả cuộc đời của ngươi sẽ bị hủy hoại. Mau mặc quần áo rồi xuống giường đi. Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi cũng đừng nói là đã gặp ta, tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài.
Nữ nhân kia sửng sốt, cúi đầu vừa thấy, má lúm đồng tiền của mình thay đổi, vội vơ lấy quần áo mặc vào, rồi lại nghe lời Lục Thất xuống giường. Cô ta vô cùng cảm kích vị quan quân Lục Thất này.
Lục Thất ra khỏi phòng vội đi về phía nhà ngoài, hắn hợp hai đội binh dũng bắt đầu cùng tiến thoái đi tìm phỉ. Đây là chỗ vô cùng sáng suốt của hắn, đã có được chỗ tốt, ham hố nhiều sẽ thành họa.
Sau khi Lục Thất dẫn đám binh lính xông vào xã bảo Đông Lưu, hơn 200 binh dũng của xã bảo Đông Lưu cũng tụ tập lại. Sau một hồi loạn chiến diệt phỉ, 42 tên phỉ nhân chết mất 40, 2 tên bị thương đã bị bắt.
Lục Thất đem hai gã phỉ nhân bị bắt giữ vào một phòng, chỉ để Vương Đạo và Đỗ Mãnh trong phòng, hắn không hỏi câu nào giơ đao chém chân trái của gã phỉ nhân. Tên kia đau đớn kêu thảm thiết giọng khàn đi. Đỗ Mãnh và Vương Đạo nhìn thấy sắc mặt biến đổi, trong lòng kinh hãi, không ngờ Lục Thất lại tàn độc như vậy.
- Nói, ngươi là gì của bọn phỉ? Hang ổ ở đâu? Là ai cho các ngươi đến cướp Trần phủ? Không nói còn một chân ta sẽ chém nốt.
Lục Thất chém chân trái của tên phỉ nhân, rồi huyết đao lại chỉ về phía một lên phỉ nhân khác lạnh lùng nói.
Tên phỉ nhân kia giật mình sắc mặt xám ngoét, run run nói:
- Ta nói, ngươi phải thả ta…
- Nói.
Lục Thất lạnh như băng phun một chữ.
- Chúng tôi là Bát Vương Tự, nghe nói Triệu huyện úy của huyện Thạch Đại để cho sơn chủ của chúng tôi vào cướp Trần phủ.
Sắc mặt Phỉ nhân xám xịt nói, Lục Thất biến sắc, Vương Đạo và Đỗ Mãnh cũng đầy khiếp sợ.
- Ngươi dám nói bậy.
Lục Thất tức giận trách cứ, làm động tác bổ đao về phía chân trái của phỉ nhân.
- Ta không nói bậy, là sự thật, trạm canh gác xã Thất Lý chính là Triệu Huyện Úy để cho chúng ta diệt đấy, mục đích là dụ quan tướng quân chủ lực đi tới xã Thất Lý.
Phỉ nhân hoảng sợ vội vã nói, ánh đao chớp liên tục, cổ họng hai phỉ nhân bị cắt mở cùng tắt thở.
- Được rồi, hai phỉ nhân này nói hươu nói vượn, các ngươi không được nói lung tung ra ngoài, vu khống quan viên là trọng tội đấy.
Lục Thất giết hai phỉ, mặt không đổi sắc nói với Vương Đạo và Đỗ Mãnh. Vương Đạo và Đỗ Mãnh kinh hãi gật đầu.
- Còn nữa, lần tiêu diệt phỉ này là do Vương chủ bộ đại nhân âm thầm ra lệnh, chúng ta chỉ phụng mệnh đến Đông Lưu Bảo tiêu diệt phỉ, hiểu chưa?
Lục Thất nghiêm trang nói với hai người, hai người trố mắt, lại gật đầu.
- Các ngươi lục soát người của hai phỉ nhân này, có bạc các ngươi tự thu, không cần thêm phiền toái cho ta, ta ra ngoài giải quyết hậu quả.
Lục Thất nói xong ra khỏi phòng. Vương Đạo và Đỗ Mãnh nhìn nhau, do dự một chút vội khom người lục soát thi thể, rất nhanh tìm ra hai thỏi vàng và một ít bạc vụn, hai người vội phân chia nhau rồi cùng đi ra.
Ở bên ngoài phủ thi thể phỉ nhân nằm la liệt tại tiền viện, Trần phủ cũng đã chết hai mươi ba người, binh dũng quân không chết một ai, tuy nhiên đại bộ phận đều bị tổn thương, nam nữ già trẻ của Trần phủ sống sót sau tai nạn đều kêu khóc, Trần Kỳ lão năm sáu mươi tuổi may mắn sống sót, mặt mũi hiền lành trắng bệch.
- Vị đại nhân này họ gì, lão hủ vô cùng tạ ơn đại ân cứu mạng của đại nhân.
Trần Kỳ lão cả người run rẩy hành lễ với Lục Thất.
- Trần đại nhân không cần hành lễ, tại hạ là hộ quân Huyện Úy Lục Thiên Phong, lần này tới tiêu diệt phỉ là phụng mệnh của Vương chủ bộ đại nhân. Ngài nên tại ơn Vương đại nhân mới đúng.
Lục Thất vội khiêm tốn nhường lại, đồng thời chỉ rõ là Vương đại nhân chủ trì tiêu diệt phỉ. Điều này hắn đã được chứng kiến ở trong quân, lập được công nhất định phải nói là công của cấp trên, như vậy mới khiến tất cả vui vẻ, nếu không thì lập được công cũng sẽ không được hồi báo, hơn nữa việc này liên lụy Triệu Huyện Úy, Lục Thất lại càng không nguyện kéo công rồi, đem chủ mưu tiêu diệt phỉ giao cho Vương chủ bộ, làm cho Triệu Huyện Úy đi hận Vương chủ bộ, hắn thì bình an rút thân ra.
Trần Kỳ lão sửng sốt, có chút hiểu được gật đầu. Lục Thất vội vã tiếp tục nói:
- Trần đại nhân, lần tiêu diệt phỉ này thủ hạ của bản quan ra không ít lực, hy vọng Trần đại nhân có thể ra ba trăm lượng bạc trả thù lao một chút, nhiều người trong số họ đều bị trọng thương.
Trần Kỳ lão vội vàng gật đầu nói:
- Nên thế.
Lục Thất lập tức thét ra lệnh xếp thành hàng, nhóm binh dũng cùng đỡ đồng đội, Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Các vị, lần tiêu diệt phỉ này bản quan hết sức hài lòng, Trần đại nhân cũng cảm ơn đại ân cứu mạng của các vị, nguyện ra ba trăm lượng tạ ơn các vị, giờ ta cảnh cáo một câu, ai cầm tài vật của Trần phủ lập tức giao ra, nếu không giao, ra khỏi Trần phủ lập tức là tội nhân, tự gánh lấy hậu quả.
Đám binh dũng nghe xong nhìn nhau lắc đầu, bọn họ quả thật không mấy người dám lấy, có không ít người giết người xong vẫn còn đang kinh sợ choáng váng, có lõi đời giống như Lục Thất đâu.
- Lính liên lạc nghe lệnh, lập tức đứng vào hàng ngũ lục soát từng người, soát được số bạc lớn hơn năm lượng lập tức giao ra trước tiên.
Lục Thất chỉ bảo , bảy lính liên lạc lên tiếng trả lời rồi đi lục soát, nghe vậy có binh dũng sắc mặt lập tức kinh hoàng vội chủ động lấy tài vật giao cho lính liên lạc, ước chừng có mười ba người tự chiếm tài vật làm của riêng, toàn bộ đều là bạc, ước chừng có hơn ba trăm lượng.
Trần Kỳ lão vừa thấy vội hỏi:
- Số bạc này Lục đại nhân không cần trả lại cho lão hủ, xem như là thù lao đi.
- Đa tạ Trần đại nhân.
Lục Thất khách khí, vung tay ra hiệu Đỗ Mãnh tiến lên thu số bạc lại.
Lục Thất để lại Vương Đạo và một tên lính liên lạc khác, mệnh Đỗ Mạnh dẫn binh dũng quân quay về giáo trường huấn luyện quân đội, hắn dặn báo lên những binh dũng bị thương, người bị thương nặng được chia mười lượng, người bị thương nhẹ được chia ba lượng, còn lại thì chia đều cho các binh dũng, việc phân chia tiền bạc do Đỗ Mãnh chấp hành, nhóm binh dũng quân cầm bạc vui vẻ giải tán.
Binh dũng quân đi rồi, Vương chủ bộ vội vàng mang năm mươi quan quân tới. Lục Thất vội đi lên đón, chắp tay đứng bên cạnh Vương chủ bộ. Vương chủ bộ nhìn thấy thi thể nằm la liệt trên đất, mùi máu tươi nồng nặc khiến y khó chịu. Lục Thất vội dẫn y đến nơi sạch sẽ.
- Đại nhân, tại hạ nói với Trần đại nhân lần tiêu diệt phỉ này là phụng mệnh chấp hành của đại nhân.
Lục Thất hạ giọng nói .
Vương chủ bộ khác thường nhìn Lục Thất một cái, lạnh nhạt nói:
- Như vậy không hay đâu, bản quan luôn luôn không muốn đoạt công của người khác, công lao tiêu diệt phỉ lần này chính là của Lục đại nhân.
Lục Thất thấp giọng nói:
- Đại nhân, công lao lần này tại hạ đảm đương không nổi, từ miệng một gã phỉ nhân thì chúng là đám phỉ của Bát Vương Tự, là Triệu Huyện Úy cấu kết bọn họ trước tiên giết hết quan binh trạm canh gác tại xã Thất Lý, nhằm dẫn dắt quan binh chủ lực đi xã Thất Lý, sau đó chúng thì đi cướp Trần phủ. Đại nhân, lời của phỉ nhân dù chưa hẳn là sự thật, nhưng tại hạ biết dù không đúng cũng liên quan đến quan viên, cho nên mời đại nhân gánh vác thay tại hạ, tại hạ chỉ muốn bình an làm một hộ quân Huyện Úy thôi.
Vương chủ bộ nghe xong sắc mặt đột ngột biến đổi, đôi mắt tam giác hiện lên tia hung ác, y trầm mặc một lát mới nói:
- Ngươi làm tốt lắm, chuyện hôm nay ta sẽ ghi ở trong lòng.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Đa tạ đại nhân, mời đại nhân đi an ủi Trần Kỳ lão đại nhân một chút đi.
Vương chủ bộ gật gật đầu, lấy một tấm khăn bị mũi miệng đi đến chỗ Trần kỳ lão. Lục Thất thản nhiên đi theo sau.
Vương chủ bộ vừa thấy Trần Kỳ lão lập tức ôn tồn nói:
- Khiến cậu bị sợ hãi rồi, đều là cháu đến chậm.
Vương chủ bộ là vãn bối của Trần Kỳ lão, Trần Kỳ lão đau lòng lắc đầu, thở dài:
- Vẫn chưa muộn, thân cây của Trần gia vẫn còn, vất vả cháu rồi.
Vương chủ bộ nói:
- Cậu bình an vẫn là tốt nhất.
Trần Kỳ lão cảm thán gật đầu, đột nhiên nói:
- Trọng Lương, không ngờ phủ nhân biết việc ngân khố, cháu phải tra xét cẩn thận, nếu không phải vị Lục đại nhân này đúng lúc xông vào tiêu diệt phỉ nhân, cậu đã bị bức đến tàn phế rồi.
Vương chủ bộ chau mày ho nhẹ một tiếng, vội hỏi:
- Trong nhà cậu không tổn thất gì là tốt rồi, mau cho người xử lý hậu sự đi.
Trần Kỳ lão sửng sốt nhìn Lục Thất một cái, ông ta nghĩ Lục Thất là tâm phúc của Vương chủ bộ. Vẻ mặt Lục Thất tự nhiên, làm như không nghe thấy gì.
Tác giả :
Hải Phong Nhi