Kiều Nương Y Kinh
Quyển 3 - Chương 53: Tân trang
Cửa cung, từng nhóm người thấp giọng nói chuyện với nhau, vừa nói vừa cười, hẹn nhau năm mới thăm viếng uống rượu.
Phu nhân Trần Thiệu cũng ở trong đó, nàng chỉ đem theo một tiểu nha đầu so với phu nhân các nhà khác có con dâu đi theo hầu hạ có chút lạc đàn.
"Đây là việc vui." Một người mặc trang phục cáo mệnh phu nhân nắm tay Phu nhân Trần Thiệu thấp giọng nói, trên vầng trán có chút vui mừng.
Vẻ mặt phu nhân Trần Thiệu tuy rằng trang trọng, nhưng nghe lời của nàng, sắc mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng.
Con dâu của nàng có bầu, đương nhiên lúc này không thể cùng đi vào cung.
Nhân mạch Trần gia không nhiều, vốn có bốn huynh đệ , đại ca Nhị ca liên tiếp qua đời, cho tới bây giờ chỉ còn lại có Trần Thiệu và Tứ lão gia.
Trần Thiệu thành thân muộn, lại bôn ba các nơi, thật lớn tuổi rồi mới có đứa con cả, lại nạp ba phòng thiếp, giờ mới được ba nam bốn nữ.
Giờ đây đứa con dâu cả và thị thiếp đồng thời có thai, nhất là bệnh nặng của Trần lão thái gia khỏi hẳn, người một nhà mừng không tả xiết.
Nhưng mà, loại vui mừng này, đối với người ngoài mà nói liền có thể là hận, cho nên không cần nói với người ngoài, ngoại trừ bằng hữu thật sự tốt.
"Nghe nói là mời Lý thái y điều dưỡng cho các con dâu nhà ngươi." Một phu nhân thấp giọng nói, "Lý thái y này là thái y của Tấn An Quận Vương, các ngươi mời hắn, thật thích hợp."
Nói xong lại cười rộ lên.
"Nếu các ngươi có thể mời Tấn An Quận Vương về nhà ngồi một chút, nói không chừng ngươi cũng còn có thể. . ."
Phu nhân Trần Thiệu dù là trầm ổn cũng đỏ mặt. Đưa tay đẩy phu nhân này một chút.
"Đổng tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng nói nhảm rồi!" Nàng oán trách nói.
Phu nhân này che miệng cười ha ha.
Vừa nói chuyện vừa đi, cách đó không xa chính là xe ngựa các nhà, đột nhiên phía trước một trận im lặng. Phu nhân Trần Thiệu và Đổng phu nhân cũng dừng nói chuyện đi qua xem.
Phía trước chỉ thấy một nữ tử còn trẻ đang bước lại, ánh mắt hai người đều sáng ngời.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài cung, càng thấy được rõ ràng, lễ phục của nữ thân quyến đều là màu vàng, sáng choang một mảnh, ở trong mảnh sáng này, nữ tử trẻ tuổi mày mặc một áo choàng lớn màu xanh, mang theo mũ trùm thật to, theo bước đi, áo choàng bay bay. Lộ ra váy áo bên trong cũng màu xanh. Cạnh thêu chỉ vàng. Thắt lưng gấm, tay áo tay áo bay bay đặt trước người, giống như mặc vào một giọt nước. Nhìn vô cùng khoan khoái. (Mẹ ơi, đoạn này edit xong mà choáng)
Theo một đường nàng đi tới, nhóm nữ thân quyến chẳng phân biệt già trẻ đều nhìn chăm chú, bên kia bọn nam tử cũng lặng lẽ làm như lơ đãng đưa mắt nhìn qua.
Nữ tử nhà ai vậy, trong đoan trang có phong nhã, phiêu phiêu như tiên.
"Mẫu thân." Nữ tử thấy Trần phu nhân, gọi, bước nhanh lại, đưa tay đỡ lấy, vừa hơi hơi ngửa đầu, lộ ra nửa khuôn mặt.
"Thập Bát Nương." Phu nhân Trần Thiệu sửng sốt. Mới giật mình nhận ra con gái của mình, "Con, sao con lại đến đây?"
"Thím và chị dâu không yên tâm, để cho con tới đón mẫu thân." Trần Thập Bát Nương nói, vừa đưa một cái lò sưởi tay qua, đổi lò sưởi tay đã sớm lụi trong tay Trần Thiệu phu nhân.
Ôm ấm lô trong tay, cơ hồ cả đêm không ngủ, lại đứng nửa ngày ở trong gió lạnh, Phu nhân Trần Thiệu nhất thời cảm thấy đáy lòng buông lỏng, dường như cả người đều nhẹ nhàng hơn.
"Ngoan." Nàng nói, mang theo vài phần trìu mến nhìn nữ nhi.
"Ai nha, Thập Bát Nương, mấy ngày không thấy, lại cao lớn hơn." Đổng phu nhân lấy lại tinh thần, buông Trần Thiệu phu nhân ra, nắm tay Thập Bát Nương, cẩn thận đánh giá.
"Là do đi giày cao ạ." Trần Thập Bát Nương cười nói.
Đổng phu nhân chỉ cười, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người nàng, dường như là lần đầu tiên thấy Trần Thập Bát Nương.
"Thập Bát Nương cũng đã lớn, mười bốn tuổi rồi đẩy nhỉ." Nàng cười dài nói.
"Được rồi, mau lên xe đi, lạnh như thế." Phu nhân Trần Thiệu cười nói, ngắt lời Đổng phu nhân.
Hai người đi thẳng về phía trước, Trần Thập Bát Nương đi sau vài bước, bỏ qua đám người đi lại, cho đến khi lên xe ngựa, tầm mắt như có như không bên ngoài còn không hết, cùng với tiếng trầm thấp, cúi đầu nghị luận mơ hồ truyền đến.
"Đây là nữ nhân Trần gia?"
"Tuổi không nhỏ rồi. . ."
Xe ngựa lập tức vào cửa chính, con dâu vú già bọn nha đầu nhất tề vọt tới, phủ thêm áo, đưa canh, xua tan một thân mỏi mệt của Trần phu nhân.
"Thập Bát Nương, quần áo này của con, là ai làm?" Nàng ăn cơm xong, nhìn nhóm nữ nhân tụ tập một chỗ vừa nói vừa cười, nói.
Trần Thập Bát Nương đã cởi áo choàng, chỉ mặc ngoại bào cười dài đứng dậy.
"Con cho thợ may làm, mẫu thân, người xem được không?"Nàng hỏi.
Cô gái tuổi dậy thì, trong cảnh xuân tươi đẹp, quần áo tươi sáng, mặc vào thấy được một phen phong tình.
"Chính là, ở phía dưới, có chút sáng quá rồi." Trần phu nhân cười nói, lại cũng không nói không tốt.
"Thập Bát Nương, ngươi học làm xiêm y giống Trình Tiểu thư!" Đan Nương đi theo vú già vào cửa liếc mắt một cái, liền hô.
Người ở chỗ này nhất thời giật mình, cuối cùng biết cảm giác quen thuộc này là sao rồi.
"Thập Bát Nương, ngươi trộm làm cũng không nói cho chúng ta biết."
"Nói mau, chỉ làm một món đồ hay là vài món?"
Bọn nữ tửvây quanh Thập Bát Nương, trong phòng nhất thời oanh thanh yến ngữ càng náo nhiệt, ở giữa hỗn loạn Trần Đan Nương không thuận theo tranh cãi ầm ĩ.
Trần gia cười đùa thì ở trong nhà Trình Kiều Nương, vẫn là một mảnh im lặng.
Bởi vì dù sao cũng là không cha mẹ, cũng không cần chúc tết thăm viếng, bình minh sau khi thắm hương, đám người Trình Kiều Nương Từ Mậu Tu liền đều tự đi nghỉ, tỉnh lại đã sau giờ ngọ.
Bọn người Từ Mậu Tu lại rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ mới, mở cổng, hoặc ở trong sân vừa nói vừa cười, hoặc ở trước nhìn cảnh phố.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, mấy người đều quay đầu nhìn lại, Trình Kiều Nương và tỳ nữ đi từ trong phòng ra, cũng thay bộ đồ mới.
Mấy người trong viện nhất thời ngẩn người.
"Muội muội, ngươi mặc bộ đồ mới, mọi người đều không nhận ra rồi!" Từ Chày Gỗ kêu lên.
Thanh âm này làm cho mọi người lấy lại tinh thần, mấy người trước cửa cũng đều quay đầu lại nhìn ra.
Hôm nay Trình Kiều Nương mặc áo hồng, trong mặc quần trắng thuần, cổ tay áo váy thêu chỉ vàng, tóc dài luôn luôn xõa rời rạc cũng được búi gọn, cũng không mang châu sai, chỉ có một châm bạc đơn giản.
Từ Mậu Tu dời tầm mắt khỏi cây châm.
"Muội muội tuổi còn nhỏ, mặc bộ này rất đẹp!" Từ Chày Gỗ lại ở một bên nói, "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, hằng ngày đều mặc một bộ trùm kín nhìn lạnh như băng, người khác nhìn vào đều có chút sợ hãi."
Phạm Giang Lâm vội trừng hắn một cái.
"Đừng nói lung tung, muội muội mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Hắn quát.
Tỳ nữ cười dài nhìn xiêm y Trình Kiều Nương.
"Đây là bộ đồ phu nhân Trần gia mới tặng." Nàng nói, vừa nhìn Từ Mậu Tu, "Phải cảm ơn Tam Công tử đã mang về."
Từ Mậu Tu mỉm cười không biết nói cái gì, đành không nói lời nào.
Trình Kiều Nương đã muốn vào trong phòng ngồi xuống, tỳ nữ tự đi chuẩn bị cơm.
Từ Mậu Tu chần chờ một chút, đứng ở dưới hành lang.
"Tam ca ca." Trình Kiều Nương mở miệng kêu.
Từ Mậu Tu vội xoay người.
"Các huynh đã nếm qua rồi?" Trình Kiều Nương hỏi.
"Nếm qua rồi nếm qua rồi." Từ Mậu Tu mỉm cười nói.
"Tốt lắm, ta có chuyện này, phải nhờ ca ca hỗ trợ." Trình Kiều Nương nói.
Ánh mắt Từ Mậu Tu nghiêm túc lại, nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn trong phòng.
Tuy rằng mặc khác xưa, nhưng nhìn qua, lại như trước không nhìn tới xiêm y diễm lệ trên người nàng, làm người chú ý vẫn là khuôn mặt đờ đẫn này.
Cho dù không mặc kín mít khí thế vẫn như trước.
Phu nhân Trần Thiệu cũng ở trong đó, nàng chỉ đem theo một tiểu nha đầu so với phu nhân các nhà khác có con dâu đi theo hầu hạ có chút lạc đàn.
"Đây là việc vui." Một người mặc trang phục cáo mệnh phu nhân nắm tay Phu nhân Trần Thiệu thấp giọng nói, trên vầng trán có chút vui mừng.
Vẻ mặt phu nhân Trần Thiệu tuy rằng trang trọng, nhưng nghe lời của nàng, sắc mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng.
Con dâu của nàng có bầu, đương nhiên lúc này không thể cùng đi vào cung.
Nhân mạch Trần gia không nhiều, vốn có bốn huynh đệ , đại ca Nhị ca liên tiếp qua đời, cho tới bây giờ chỉ còn lại có Trần Thiệu và Tứ lão gia.
Trần Thiệu thành thân muộn, lại bôn ba các nơi, thật lớn tuổi rồi mới có đứa con cả, lại nạp ba phòng thiếp, giờ mới được ba nam bốn nữ.
Giờ đây đứa con dâu cả và thị thiếp đồng thời có thai, nhất là bệnh nặng của Trần lão thái gia khỏi hẳn, người một nhà mừng không tả xiết.
Nhưng mà, loại vui mừng này, đối với người ngoài mà nói liền có thể là hận, cho nên không cần nói với người ngoài, ngoại trừ bằng hữu thật sự tốt.
"Nghe nói là mời Lý thái y điều dưỡng cho các con dâu nhà ngươi." Một phu nhân thấp giọng nói, "Lý thái y này là thái y của Tấn An Quận Vương, các ngươi mời hắn, thật thích hợp."
Nói xong lại cười rộ lên.
"Nếu các ngươi có thể mời Tấn An Quận Vương về nhà ngồi một chút, nói không chừng ngươi cũng còn có thể. . ."
Phu nhân Trần Thiệu dù là trầm ổn cũng đỏ mặt. Đưa tay đẩy phu nhân này một chút.
"Đổng tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng nói nhảm rồi!" Nàng oán trách nói.
Phu nhân này che miệng cười ha ha.
Vừa nói chuyện vừa đi, cách đó không xa chính là xe ngựa các nhà, đột nhiên phía trước một trận im lặng. Phu nhân Trần Thiệu và Đổng phu nhân cũng dừng nói chuyện đi qua xem.
Phía trước chỉ thấy một nữ tử còn trẻ đang bước lại, ánh mắt hai người đều sáng ngời.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài cung, càng thấy được rõ ràng, lễ phục của nữ thân quyến đều là màu vàng, sáng choang một mảnh, ở trong mảnh sáng này, nữ tử trẻ tuổi mày mặc một áo choàng lớn màu xanh, mang theo mũ trùm thật to, theo bước đi, áo choàng bay bay. Lộ ra váy áo bên trong cũng màu xanh. Cạnh thêu chỉ vàng. Thắt lưng gấm, tay áo tay áo bay bay đặt trước người, giống như mặc vào một giọt nước. Nhìn vô cùng khoan khoái. (Mẹ ơi, đoạn này edit xong mà choáng)
Theo một đường nàng đi tới, nhóm nữ thân quyến chẳng phân biệt già trẻ đều nhìn chăm chú, bên kia bọn nam tử cũng lặng lẽ làm như lơ đãng đưa mắt nhìn qua.
Nữ tử nhà ai vậy, trong đoan trang có phong nhã, phiêu phiêu như tiên.
"Mẫu thân." Nữ tử thấy Trần phu nhân, gọi, bước nhanh lại, đưa tay đỡ lấy, vừa hơi hơi ngửa đầu, lộ ra nửa khuôn mặt.
"Thập Bát Nương." Phu nhân Trần Thiệu sửng sốt. Mới giật mình nhận ra con gái của mình, "Con, sao con lại đến đây?"
"Thím và chị dâu không yên tâm, để cho con tới đón mẫu thân." Trần Thập Bát Nương nói, vừa đưa một cái lò sưởi tay qua, đổi lò sưởi tay đã sớm lụi trong tay Trần Thiệu phu nhân.
Ôm ấm lô trong tay, cơ hồ cả đêm không ngủ, lại đứng nửa ngày ở trong gió lạnh, Phu nhân Trần Thiệu nhất thời cảm thấy đáy lòng buông lỏng, dường như cả người đều nhẹ nhàng hơn.
"Ngoan." Nàng nói, mang theo vài phần trìu mến nhìn nữ nhi.
"Ai nha, Thập Bát Nương, mấy ngày không thấy, lại cao lớn hơn." Đổng phu nhân lấy lại tinh thần, buông Trần Thiệu phu nhân ra, nắm tay Thập Bát Nương, cẩn thận đánh giá.
"Là do đi giày cao ạ." Trần Thập Bát Nương cười nói.
Đổng phu nhân chỉ cười, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người nàng, dường như là lần đầu tiên thấy Trần Thập Bát Nương.
"Thập Bát Nương cũng đã lớn, mười bốn tuổi rồi đẩy nhỉ." Nàng cười dài nói.
"Được rồi, mau lên xe đi, lạnh như thế." Phu nhân Trần Thiệu cười nói, ngắt lời Đổng phu nhân.
Hai người đi thẳng về phía trước, Trần Thập Bát Nương đi sau vài bước, bỏ qua đám người đi lại, cho đến khi lên xe ngựa, tầm mắt như có như không bên ngoài còn không hết, cùng với tiếng trầm thấp, cúi đầu nghị luận mơ hồ truyền đến.
"Đây là nữ nhân Trần gia?"
"Tuổi không nhỏ rồi. . ."
Xe ngựa lập tức vào cửa chính, con dâu vú già bọn nha đầu nhất tề vọt tới, phủ thêm áo, đưa canh, xua tan một thân mỏi mệt của Trần phu nhân.
"Thập Bát Nương, quần áo này của con, là ai làm?" Nàng ăn cơm xong, nhìn nhóm nữ nhân tụ tập một chỗ vừa nói vừa cười, nói.
Trần Thập Bát Nương đã cởi áo choàng, chỉ mặc ngoại bào cười dài đứng dậy.
"Con cho thợ may làm, mẫu thân, người xem được không?"Nàng hỏi.
Cô gái tuổi dậy thì, trong cảnh xuân tươi đẹp, quần áo tươi sáng, mặc vào thấy được một phen phong tình.
"Chính là, ở phía dưới, có chút sáng quá rồi." Trần phu nhân cười nói, lại cũng không nói không tốt.
"Thập Bát Nương, ngươi học làm xiêm y giống Trình Tiểu thư!" Đan Nương đi theo vú già vào cửa liếc mắt một cái, liền hô.
Người ở chỗ này nhất thời giật mình, cuối cùng biết cảm giác quen thuộc này là sao rồi.
"Thập Bát Nương, ngươi trộm làm cũng không nói cho chúng ta biết."
"Nói mau, chỉ làm một món đồ hay là vài món?"
Bọn nữ tửvây quanh Thập Bát Nương, trong phòng nhất thời oanh thanh yến ngữ càng náo nhiệt, ở giữa hỗn loạn Trần Đan Nương không thuận theo tranh cãi ầm ĩ.
Trần gia cười đùa thì ở trong nhà Trình Kiều Nương, vẫn là một mảnh im lặng.
Bởi vì dù sao cũng là không cha mẹ, cũng không cần chúc tết thăm viếng, bình minh sau khi thắm hương, đám người Trình Kiều Nương Từ Mậu Tu liền đều tự đi nghỉ, tỉnh lại đã sau giờ ngọ.
Bọn người Từ Mậu Tu lại rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ mới, mở cổng, hoặc ở trong sân vừa nói vừa cười, hoặc ở trước nhìn cảnh phố.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, mấy người đều quay đầu nhìn lại, Trình Kiều Nương và tỳ nữ đi từ trong phòng ra, cũng thay bộ đồ mới.
Mấy người trong viện nhất thời ngẩn người.
"Muội muội, ngươi mặc bộ đồ mới, mọi người đều không nhận ra rồi!" Từ Chày Gỗ kêu lên.
Thanh âm này làm cho mọi người lấy lại tinh thần, mấy người trước cửa cũng đều quay đầu lại nhìn ra.
Hôm nay Trình Kiều Nương mặc áo hồng, trong mặc quần trắng thuần, cổ tay áo váy thêu chỉ vàng, tóc dài luôn luôn xõa rời rạc cũng được búi gọn, cũng không mang châu sai, chỉ có một châm bạc đơn giản.
Từ Mậu Tu dời tầm mắt khỏi cây châm.
"Muội muội tuổi còn nhỏ, mặc bộ này rất đẹp!" Từ Chày Gỗ lại ở một bên nói, "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, hằng ngày đều mặc một bộ trùm kín nhìn lạnh như băng, người khác nhìn vào đều có chút sợ hãi."
Phạm Giang Lâm vội trừng hắn một cái.
"Đừng nói lung tung, muội muội mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Hắn quát.
Tỳ nữ cười dài nhìn xiêm y Trình Kiều Nương.
"Đây là bộ đồ phu nhân Trần gia mới tặng." Nàng nói, vừa nhìn Từ Mậu Tu, "Phải cảm ơn Tam Công tử đã mang về."
Từ Mậu Tu mỉm cười không biết nói cái gì, đành không nói lời nào.
Trình Kiều Nương đã muốn vào trong phòng ngồi xuống, tỳ nữ tự đi chuẩn bị cơm.
Từ Mậu Tu chần chờ một chút, đứng ở dưới hành lang.
"Tam ca ca." Trình Kiều Nương mở miệng kêu.
Từ Mậu Tu vội xoay người.
"Các huynh đã nếm qua rồi?" Trình Kiều Nương hỏi.
"Nếm qua rồi nếm qua rồi." Từ Mậu Tu mỉm cười nói.
"Tốt lắm, ta có chuyện này, phải nhờ ca ca hỗ trợ." Trình Kiều Nương nói.
Ánh mắt Từ Mậu Tu nghiêm túc lại, nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn trong phòng.
Tuy rằng mặc khác xưa, nhưng nhìn qua, lại như trước không nhìn tới xiêm y diễm lệ trên người nàng, làm người chú ý vẫn là khuôn mặt đờ đẫn này.
Cho dù không mặc kín mít khí thế vẫn như trước.
Tác giả :
Hi Hành