Kiều Kiều Sư Nương
Chương 346: Ma giáo đệ nhất nhân

Kiều Kiều Sư Nương

Chương 346: Ma giáo đệ nhất nhân

Những tên đệ tử tinh anh của Thánh Anh giáo này đều là thân tín của Mục Thiên Bằng, đều là cao thủ trong cao thủ.
Người của Ma giáo từ trước đến giờ đều là cần tinh không cần lượng. Bởi vì người Ma giáo rất hay bị người giang hồ cùng quan phủ đuổi giết, không có khả năng quang minh chính đại xuất hiện tuyển đệ tử. Hơn nữa nếu đệ tử nhiều thì sẽ giống như cây to đón gió to, dễ dàng bị chính phái vây công!
Đạo sinh tồn của Ma giáo chính là thu ít đệ tử, nhưng đều truy cầu tinh anh. Bởi vậy nếu một đấu một mà nói, đệ tử của Ma giáo luôn xếp trên đệ tử chính phái, đây là điều kiện sinh tồn cơ bản nhất của bọn chúng. Hơn nữa vì sinh tồn, bọn chúng thường dùng một số thủ đoạn cực đoan làm nhiều người phẫn nộ. Đây cũng chính là sự khác biệt lớn nhất giữ Ma giáo và danh môn chính phái, lúc bọn hắn làm việc, không chú ý tới thủ đoạn, chỉ cần kết quả.
Thánh Anh giáo trong các môn phái tà giáo có thể nói là một trong bốn phái lớn. Do vậy, lúc này bọn chung xuất hiện tại đây tuyệt đối là lai giả bất thiện. Thậm chí nhiều tên lúc này đã rất kích động, gần đây Ma giáo thường bị người ta xem thường, nếu có thể đem Nam Thiên kiếm lừng danh – Nam Cung Vũ đánh chết thì tuyệt đối là một hành động vĩ đại. Ít nhất có thể đem Thánh Anh giáo đạp lên Hồ Điệp Môn trở thanh tà phái lớn thứ hai trong Ma Môn.
Đương nhiên, so sánh với Lăng Phong, ánh mắt của bọn chúng lại tập trung du ngoạn trên người Hà Ngọc Khiết xinh đẹp kia hơn, nàng thật sự là yêu mị hiếm thấy.
Cam Trọng Thiên lúc này mới mở miệng: “Thế tử, Thiếu chủ của chúng ta nói, chỉ cần ngươi đem nữ nhân này giao cho chúng ta thì ngươi có thể ly khai."
Thanh âm của hắn không ngờ có thể bảo trì sự trấn định bình thản, rất khó a.
Bốn phía sáng lên một dãy đuốc đem đình viện chiếu sáng lên như ban ngày, làm cho thân thể Hà Ngọc Khiết càng hiện rõ ra.
Mặt Lăng Phong không có chút biểu tình, nhưng trong nội tâm không ngừng phân tích. Cho dù hiện tại chính mình bị vây khốn, nhưng cũng khơi dậy khí khái anh hung trong hắn. Hắn trước giờ còn chưa có sợ qua ai, càng là thời khắc khó khăn càng lộ ra khí khái anh hung! Hơn nữa, Hà Ngọc Khiết đã biết quá nhiều, hắn sao có thể đem nữ nhân này giao cho Thánh Anh giáo chứ? Ít nhất hiện tại là không thể! Bởi vậy hắn tuyệt đối sẽ không cuối đầu!
Lăng Phong chỉ cười lạnh: “Các ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao?"
Tất Trọng đúng bên cạnh Cam Trọng Thiên lên tiếng nói: “Thế tử nếu vừa ý với sắc đẹp của nữ nhân này, Thiếu chủ của chúng ta có thể đảm bảo tương lai tặng lại cho ngươi nữ nhân tốt hơn nàng mười lần."
Lăng Phong cười lạnh một tiếng: “Tất Trọng, ngươi cũng thật lợi hại nha, rất biết tính toán!"
Tất Trọng mỉm cười: “Thế tử, ngươi hẳn là người hiểu chuyện?"
“Ta không rõ, chẳng lẽ Mục Thiên Bằng cũng coi trọng nữ nhân dâm đãng này sao?"
Lăng Phong vừa nói xong, một bên thúc kiếm khí làm cho Hà Ngọc Khiết không thể mở miệng nói chuyện để trính tình thế thêm phức tập, lọt ra khỏi khà năng của hắn.
Tất Trọng cười nói: “Thế tử, ngươi hà cớ gì phải nói ra lời như thế. Thiếu chủ nhà ta quyết không thể vì một nữ nhân và đối địch với thế tử ngươi. Chỉ bất quá nữ nhân này đối với Thánh Anh giáo còn một điểm giá trị."
Lăng Phong nói: “Một điểm giá trị? Ta đối với điểm này cũng rất có hứng thú. Nếu như nữ nhân này đối với ta rất có giá trị, ngươi nói ta giao lại cho người thì phải giao sao?"
Tất Trọng không lên tiếng, Cam Trọng Thiên ở một bên chần chừ một lát, nói: “Thế tử, bằng không như vầy, chúng ta trước tiên mang người đi, ba ngày sau sẽ trả lại cho ngươi, thế nào?"
Lăng Phong không giận, ngược lại cười nói: “Các ngươi cũng là người thành danh trên giang hồ rồi, sao có thể nói ra lời như thế chứ? Cái này nói thật là con nít ba tuổi cũng không tin đâu, ngươi nói xem Nam Cung Vũ ta có tin hay không?"
Tất Trong nghe thế liền quát to một tiếng: “Nam Cung Vũ, đừng có không biết tốt xấu. Ngươi nếu không đầu hàng, ta liền cho ngươi chết không toàn thây…"
Tất Trọng vừa nói câu này, liền thật sự rạch mặt hai bên. Bốn phía lúc này truyền đến nhiều tiếng cười nhạo, mắng chửi, những tên Thánh Anh giáo đi theo này chưa từng thấy qua sự lợi hại của Lăng Phong, đối với hắn rất khinh bỉ.
Cam Trọng Thiên lúc này không nói một lời.
Bốn phía truyền đến những tiếng kéo cung.
Không khí ngưng đọng.
Hết sức căng thẳng.
Trong nội tâm Hà Ngọc Khiết so với ai khác đều khẩn trương hơn. Đối với nàng mà nói, mình rơi vào tay của Thánh Anh giáo so với Lăng Phong còn tốt hơn. Nhưng theo tình huống trước mắt, Lăng Phong quyết giữ mình lại. Hơn nữa hai bên lại không thỏa hiệp, vạn nhất hai bên đánh nhau, rất có khả năng ảnh hưởng cái thân cá trong chậu như nàng.
Lăng Phong đột nhiên thở dài, chính mình xuất kiếm ra, không biết sẽ có bao nhiêu người đổ máu tại đây.
Hà Ngọc Khiết đứng dựa vào tường mặc dù nói không ra lời, nhưng hai hàng nước mắt còn lưu trên gò má thật khiến người ta thấy yêu thương.
Trong lòng mấy tên Thánh Anh giáo vô cùng kích động, thậm chí đều muốn lập tức xong đến tru sát Lăng Phong, đồng thời dương danh trên giang hồ.
Chợt thanh âm của Tất Trọng vang lên: “Nam Cung Vũ, hiện tại ta đếm đến mười, nếu quả thật ngươi không buông kiếm chịu trói, đừng trách bọn ta vô tình."
Ngữ khí của hắn lúc này đã không chút khách khí.
Khoảng cách của Lăng Phong đến Hà Ngọc Khiết chỉ có một trượng, còn địch nhân hai bên tường đến hắn khoảng từ hai đến bốn trượng. Nhưng trong lòng Cam Trọng Thiên không cho rằng Lăng Phong có thể thương tổn gì đến Hà Ngọc Khiết, trước tiên dùng tên ngăn hắn lại, sau đó vây quét.
“Một!"
“Hai!"
Tất Trọng bắt đầu đếm.
Hơn ba mươi tên hảo thủ vận sức chờ mệnh lệnh.
Tiếng gió xung quanh Lăng Phong chợt gào thét trong không trung.
Lúc đầu còn nhỏ, người khác khó nghe, trong chốc lát liền vang vọng toàn trường, áp đảo cả thanh âm đếm của Tất Trọng. Tất Trọng thấy thế liền hạ lệnh bắn tên, nhưng không thể che đậy sự hoảng sợ thất thố trong lòng mỗi người bọn chúng.
Chỉ thấy Lăng Phong chợt động.
Nam Thiên kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mắt, biến thành một đoàn hàn quang bắn ra sau đó nổ tung, hình thành một đám tia sáng tỏa ra bốn phương tám hướng. Đồng thời thân hình Lăng Phong cũng biến mất trong đình viện giữa hàn mang đầy trời.
Tiếng hét phẫn nộ của bọn người Thánh Anh giáo từ bốn phía truyền đến, kình tiễn mù quáng bắn về phía tia sáng trung tâm. Lăng phong mượn thân kiếm phản ánh sáng, làm nhiễu loạn thị giác bọn chúng, thật là rất cao minh.
Chỉ có vài người có thể phát giác được, Lăng Phong nhờ kiếm quang hộ thể lướt về phía Hà Ngọc Khiết.
Cam Trọng Thiên cùng Tất Trọng từ đầu tường bên trái lướt đến chỗ Lăng Phong.
Tất Trọng được mệnh danh là Thánh Anh giáo đệ nhất hộ vệ từ bên phải đánh xuống Lăng Phong. Hắn huy kiếm chém thẳng xuống, tốc độ như sét đánh, nhanh chóng nhắm hướng Lăng Phong công tới.
Cam Trọng Thiên cũng nhanh chóng phản ứng, cầm đao chém thẳng đến. Có điều bọn hắn còn chưa bay vào nội viện thì trường kiếm của Lăng Phong đã điểm nhẹ lên người Hà Ngọc Khiết, phong bế huyệt đạo của nàng, đồng thời liên tiếp là những tiếng leng keng vang lên, những mũi tên dài trên mặt đất lại được phóng lên.
Cả người Tất Trọng vẫn còn ở trong không trung, bỗng hắn cảm thấy có gì đó không ổn thì một đạo cầu vồng từ dưới chân Lăng Phong phóng tới. Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, lập tức nhanh chóng bổ ra một kiếm, nhưng vừa chạm vào cầu vồng kia thì nó chợt phát nổ. Một hồi chấn động xảy ra, trường kiếm cơ hồ tuột khỏi tay hắn. Hắn cũng bị trúng đòn, liền lộn một vòng lựa thế rơi xuống đất. Đạo cầu vồng kia vừa mới va chạm với hắn liền xoắn một vòng trên không sau đó rơi xuống đất, thì ra là thanh đoản kiếm trong song kiếm của Hà Ngọc Khiết.
Lúc này Tất Trọng mới xem như lãnh giáo được sự lợi hại của Lăng Phong, hít một hơi khí lạnh. Tên Lăng Phong tuyệt nghệ kinh người, đối với hoàn cảnh xung quanh lợi dụng đến triệt để, biến hóa chồng chất, trí dũng song toàn, chính hắn thật sự khó thấy bóng lưng của Lăng Phong.
Còn một tên đệ tử Thánh Anh giáo khác cũng không may mắn như Tất Trọng. Vừa rồi lúc Lăng Phong khẽ động thân đã thuận thế đá ra cặp song kiếm một dài một ngắn, thanh trường kiếm chính là bay vụt về hướng hắn.
Tên đệ tử Thánh Anh giáo kia còn đang ở giữa không trung thì hàn quang đã ở trước mắt, một đạo phi mang phá không lao tới. Sự tình xảy ra ngoài ý muốn làm cho hắn còn chưa kịp huy kiếm thì đoản kiếm (*) đã cách ngực hắn chỉ còn một sích. Hắn thậm chí còn cảm nhận được sự sắc bén trên đó nhập vào cơ thể, muốn hét to mạng ta xong rồi nhưng chưa kịp thì đoản kiếm đã xuyên thấu ngực hắn, cả người hắn nặng nề từ giữa không trung rơi xuống. Đoản kiếm xuyên qua tên đệ tử đó rõ ràng còn chưa ngừng lại, bay thẳng đến Cam Trọng Thiên.
Cam Trọng Thiên kinh hãi, không nghĩ tới một chiêu này của Lăng Phong lại mạnh như thế, sau khi xuyên qua một người còn có thể bay thẳng đến chính mình! Lúc này hắn nhanh chóng vung đao đón đỡ, không nghĩ tới trường đao vừa đụng lên đoản kiếm thì một cơn chấn động liền lan ra toàn thân hắn. Hắn toàn lực nhảy lên lại không thể đánh bay đoản kiếm, một kiếm đầy ưu lực của Lăng Phong đủ làm hắn toát mồ hôi lạnh.
Cam Trọng Thiên cùng Tất Trọng bọn chúng liên thủ hình thành thế công, trong chốc lát đã bị Lăng Phong đánh tan thành mây khói.
Lúc này Lăng Phong quyết định ôm Hà Ngọc Khiết xuyên qua cửa sổ nhày vào phòng.
Nhất thời thiên địa im ắng.
Chỉ có tiếng bó đuốc cháy vang lên xung quanh.
Gừng càng già càng cay, Cam Trọng Thiên lâm nguy không loạn, giơ tay ngăn cản không cho mọi người từ đầu tường nhảy xuống. Hiện tại cách duy nhất có thể làm là bảo trì tình thế vây kín, dùng nhiều đối ít, dùng khỏe đối mệt.
Vừa lúc đó, sát khí xung quanh đột nhiên tăng thêm, chỉ nghe một thanh âm phá không ngang trời vang lên, giữa đám người vây công liền xuất hiện một người mặc áo bào màu vàng. Người ăn mặt hoa lệ này gây cho người ta một cảm giác quỷ dị, vẻ bề ngoài tuyệt không hơn ba mươi tuổi, anh tuấn quý phái, tay cầm kiếm, dùng một tốc độ đến Lăng Phong cũng phải mặc cảm mà đến.
Không phải Thánh Anh giáo – Mục Thiên Bằng, vậy hắn là ai?
Ánh mắt người vừa tới tập trung trên người Lăng Phong, hàn mang trong hai mắt đại thịnh.
Lăng Phong lập tức cảm thấy giống như ánh mắt tên này không bị bóng tối hay chướng ngại vật ngăn cản. Mọi thứ dường như không ảnh hướng đến tầm nhìn của hắn ta, điều này làm Lăng Phong có chút cảm giác bất an. Mặc dù nói như vậy có chút không thực tế, nhưng từ ánh mắt lăng lệ đáng sợ của đối phương, Lăng Phong lại cảm thấy như hắn ta thật sự có năng lực này.
Từ lúc Lăng Phong xuất đạo đến nay, trước sau gặp cao thủ như mây, nhưng giờ phải này không khỏi sinh ra chút lạnh lòng.
Hà Ngọc Khiết khi nhìn thấy người này càng sợ hãi hơn, nàng thở nhẹ, lo lắng nói nhỏ vào trong tai hắn: “Ngươi đi mau đi, đó chính là Mục Chấn Thiên!"
Mục Chấn Thiên là ai? Trong các cao thủ của tà phái, Ma giáo giáo chủ đời trước tại mười năm trước bế quan, một mực không lộ diện chính là đệ nhất cao thủ. Ma giáo bây giờ chính là do Thánh nữ Ngọc Linh Lung chưởng quản, bởi vậy cũng giống giáo chủ kế nhiệm. Mặt khác, xếp thứ hai chính là Đạt Nghiêu đại sư của Tây Tạng Mật Tông, hắn cũng là một tông sư cao thủ không quan tâm đến trần thế, tu thành chánh quả. Trừ hai đại cao thủ tuyệt thế không lộ diện này, xếp thứ ba chính là Thánh Anh giáo giáo chủ Mục Chấn Thiên.
Mục Chấn Thiên chỉ duy nhất một lần cùng chưởng môn các phái trong võ lâm giao thủ, cho dù Thánh Anh giáo không có đệ tử đông đảo như Hồ Điệp môn, nhưng chỉ một Mục Chấn Thiên là đủ để Thánh Anh giáo sánh ngang Hồ Điệp Môn!
Với thực lực của Hồ Điệp môn, với ngạo khí của Trang Chi Điệp, thế nhưng khi người thấy Mục Chấn Thiên chỉ có thể ngước lên cao. Từ đó có thể nhìn ra Mục Chấn Thiên lợi hại đến bậc nào.
Hành tẩu trên giang hồ, không ai không biết Mục Chấn Thiên, nhưng lại không có mấy ai thấy qua Mục Chấn Thiên. Nghe nói nhìn thấy được hắn, nếu không phải thân tín của hắn thì chính là người sắp chết. Bởi vậy người trong giang hồ cũng không biết bộ dáng Mục Chấn Thiên ra sao, thậm chí hắn bao nhiêu tuổi, chiều cao, mập ốm ra sao cũng hoàn toàn không biết. Hiện tại Mục Chấn Thiên sống đứng sừng sững trước mắt, như nói rõ là không giết Lăng Phong sẽ không bỏ qua.
Thật là một cơn ác mộng!
Hà Ngọc Khiết biết Mục Chấn Thiên, hơn nữa còn không chết, vậy chứng minh nữ nhân này chính là người của Thánh Anh giáo, hoặc nói trắng ra là thân tín của Mục Chấn Thiên. Nhưng nàng lúc dù sợ hãi vẫn nhắc nhở Lăng Phong, làm cho Lăng Phong cảm thấy nữ nhân này chỉ là một con rối, có lẽ chính cô ta cũng khó giữ được tính mạng.
Trang phục, trang sức trên người của Mục Chấn Thiên hết sức hoa mỹ, thực tế thu hút nhất chính là thanh kiếm đeo bên hông. Kiếm chính là do vàng tạo thành, trên vỏ kiếm khảm mười hai hạt ngọc phát ra thanh quang, rõ ràng là bảo châu. Dù tùy tiện đem cầm cố một hạt cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn mấy năm.
Theo lý thuyết Mục Chấn Thiên ít nhất đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì hắn tuyệt không quá ba mươi. Xét theo địa vị giáo chủ một giáo như hắn thì thật sự là trẻ đến không tin được. Hắn vốn là phi thường thanh tú, nhưng tỉ lệ trên mặt lại đem ngũ quan của hắn kéo ra xa nhau, làm cho da mặt có vẻ mỏng mà hiện chút cảm giác ngại, giống như lúc nào cũng bị người khác nhìn trộm nội tâm. Đôi mắt dài mà sắc làm cho người khác thấy được dũng khí và ác tâm trong đó, hơn nữa lại có một mị lực quỷ dị hấp dẫn người khác.
Hắn bước từng bước nhìn như thật chậm nhưng thật ra nhanh đến không ngờ hướng đến Lăng Phong. Đồng thời hắn vận kình khí, một đoàn khí kình nóng rực phô thiên cái đại đem Lăng Phong toàn toàn bao phủ.
Lăng Phong một bên kháng cự, tâm thần liền tiến vào cảnh giới không dao động của kiếm đạo. Hắn bình thường tuy rằng vô ưu vô lo, nhưng mỗi lần gặp tình huống khẩn cấp, thân thể cùng đầu óc nhạy cảm liền tư nhiên tiến đến trạng thái đỉnh phong.
Mục Chấn Thiên xuất hiện chẳng những gây cho Lăng Phong sự kinh ngạc chấn động, tựu là đệ tử của Thánh Anh giáo đều giật mình. Hiển nhiên bọn hắn không ngờ giáo chủ lại trong thời điểm này tự thân xuất mã. Nói cách khác, đệ tử của Thánh Anh giáo cũng không biết Mục Chấn Thiên đã tới Hàng Châu!
Lăng Phong này rốt cuộc có ma lực gì mà đến đệ nhất nhân Ma Giáo phải tự mình giá lâm?
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại