Kiều Kiều Sư Nương

Chương 311: Làm thế nào đây?

Lăng Phong thu xếp ổn thỏa với sứ giả xong, ngay lập tức đi ngay đến Vạn Cẩm lâu, chỉ mong Lưu Dương kia, mà cũng đúng là công chúa Chiêu Dương còn ở lại khách sạn.
Nếu được như vậy, tự mình cũng bớt được nhiều việc hơn. Ngươi mà để công chúa trốn đi, còn chưa biết theo đường nào để tìm ra được nàng đây!
Một đội bảo vệ đại nội hoàng cung nghiêm nhặt, mà còn không giữ được một nữ nhân thoát ra, nàng hiển nhiên có khả năng ẩn núp không cho người khác có thể tìm ra mình.
Cho nên khi Lăng Phong vừa nhìn thấy bức họa, bất chấp tất cả, chuyện đầu tiên là đi đến Vạn Cẩm lâu, khẩn cầu nàng công chúa giảo hoạt ngang ngược này đừng có rời đi.
Nhưng mà Lăng Phong đã đến chậm một bước, lúc đến Vạn Cẩm lâu, chưởng quản nơi này nói Lưu Dương công tử này đã rời đi sớm, hơn nữa đã mang tất cả người hầu đi theo.
Lăng Phong hỏi phương hướng, thuận theo hướng công chúa giảo hoạt ngang ngược rời đi khỏi thành Hàng Châu, mà càng chạy càng xa, cũng chẳng biết nữa, thì đã được ba bốn mươi dặm.
Trời đã hoàng hôn mặt trời đang xuống, Lăng Phong cầm bức họa của công chúa dọc đường hỏi thăm, chung quanh nhiều dặm đều là vùng núi.
Dãy núi này quanh co uốn khúc như con rắn, trải dài mút mắt, cao ngất ngang trời, khí thế uy nghiêm.
Rừng cây kia cũng xanh tươi mát mẻ, sức sống mảnh liệt, chỉ là Lăng Phong không có tâm tình để thưởng thức.
Lăng Phong chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh đẹp, cứ cắm cổ mà đuổi theo.
Trong tiếng vó ngựa, nhìn màu trời xanh đang mờ nhạt, thì biết rằng đêm nay chỉ còn có tìm một thôn nhỏ nào đó để tìm chổ ngủ trọ.
Tiếp tục đuổi theo, nếu như không gặp được như mình tính, vậy là mình phải ở ngoài trời chịu cảnh gió sương khổ sở.
Con bà nó! Vì một cái ả công chúa điêu ngoa, mà mình phải chịu ăn ngủ ngoài trời?
" Cứu mạng, ôi cứu mạng!"
Chẳng cần chờ Lăng Phong tìm ra một thôn xóm nào, thì đã thấy một tên thư đồng lảo đảo vừa chạy tới vừa hô to.
" Công tử, cứu mạng!"
Thư đồng kia dường như cũng thấy Lăng Phong, hô to lên chào đón.
Lăng Phong nhìn thư đồng này có chổ quen mắt, đây không phải là thư đồng ở bên cạnh Lưu Dương hay sao? Đây cũng là một tên nữ cải nam trang!"
" Là ngươi, có chuyện gì vậy? Công tử của các ngươi đâu?"
" Nam Cung thiếu hiệp, thật tốt quá. Mau . . . mau đi gặp công tử của chúng tôi!"
Thư đồng kia thở không ra hơi, cầm lấy cổ tay Lăng Phong mà nói.
Lăng Phong hỏi: " Ngươi nói chậm lại một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? "
" Hu hu . . ." Phản ứng đầu tiên của thư đồng này là khóc lớn.
Tiếng khóc thê thảm như vượn tru quỷ khóc, Lăng Phong nghe mà tan nát ruột gan!
Lăng Phong khuyên nhủ: " Ngươi khóc cái gì? Nói mau, chuyện gì đã xảy ra?"
"Trên núi kia có một bọn thổ phỉ đã bắt công tử của chúng tôi, bắt nàng làm áp trại phu nhân!" Thư đồng kia vội vã trả lời, đồng lúc phát hiện mình nói sai cái gì, nói: " Không phải, là bắt công tử của chúng tôi làm con tin . . . "
" Ngươi đừng có nói vòng vo, sau ngươi còn muốn giấu diếm ta? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ngẫu nhiên mà xuất hiện nơi này?
Lăng Phong tức giận nói: " Hoàng thái hậu có chỉ đến nơi này cho ta, các ngươi cùng công chúa Chiêu Dương tự mình trốn ra khỏi hoàng cung. Mặt khác, ngươi ở kế bên làm hộ vệ, lại không bảo vệ tốt được an nguy của công chúa, nếu để công chúa mất tích, mà ngươi thì bỏ trốn, đây đúng là tội đại ác cực kỳ!"
" Thiếu hiệp, nô tỳ biết sai rồi. Vì là công chúa sai nô tỳ trốn ra, mục đích là khiến nô tỳ đi tìm người đến!" Tỳ nữ kía cũng không dám giấu diếm, khóc ròng nói: " Cầu xin người mau cứu công chúa trở về được không, để muộn ta sợ rằng đại vương trên núi kia cùng công chúa động phòng. Nếu đúng là như vậy, Thước Linh ta có bù đắp mười cái mạng cũng không đủ để lấy lại sự trong sạch cho công chúa!"
Nguyên lai nha hoàn bên người của công chúa Chiêu Dương tên gọi là Thước Linh, tên cũng không phải sai, dáng dấp thân hình cũng thanh tú động lòng người, hơn nữa đường cong dáng người nhô lên lỏm xuống, thậm chí so với công chúa còn lớn hơn một ít, cái tên vua núi này lại không nhìn thấy cô nàng, đúng là phí của trời!
" Đừng có nói nhảm!" Lăng Phong quát lên xong, hỏi: " Nói cho ta biết, cái bọn thổ phỉ đó ở nơi nào? Tên cầm đầu họ gì, tên gì?"
Thước Linh nhìn bộ dáng oai phong lẩm liệt của Lăng Phong, trả lời: " Bọn thổ phỉ kia ở tại Hắc Phong sơn, một đám hơn ngàn tên. Tên cầm đầu kêu là Trịnh Thiên Hổ, biệt danh là Quỷ Kiến Sầu.
Lăng Phong hừ hai tiếng, rồi nói: " Núi Hắc Phong này ở tại địa phương nào?"
Thước Linh chỉ chỉ tay về phía nam, nói: " Núi Hắc Phong đó ở ngay tại phía trước hơn mười dặm, tìm rất dể dàng."
Lăng Phong gật đầu, nói: " Làm điều này ngay đi, ngươi hãy đến trong thôn nấu một bửa ăn ngon. Chờ ta đón công chúa trở về, có một chút cơm nóng để ăn là tốt!
" Thế tử, người . . . Người chỉ là đi có một mình?" Thước Linh kinh ngạc hỏi.
Lăng Phong khinh thường, nói: " Chỉ là một đám thổ phỉ sơn trại, Nam Cung Vũ ta đã là đủ cho bọn chúng chết ngay rồi. Đừng nói nhảm, tìm đồ ăn cho ngon đi!"
Vừa nói, Lăng Phong vừa giao đồ đạc cho Thước Linh, tự mình chỉ lấy bảo kiếm, phi ngựa mà đi!
Thước Linh nhìn thấy thân ảnh Lăng Phong biến mất, âm thầm khẩn cầu trời đất, cầu cho tất cả mọi chuyện đều được như ý.
Chỉ mong Lăng Phong là anh hùng được trời phái xuống, cứu được công chúa bình an trở về, nếu không cứu được công chúa ra, Thước Linh nàng chỉ còn có thể lấy cái chết để tạ tội!
Nói về Lăng Phong từ từ cởi ngựa nhắm hướng núi Hắc Phong chạy đến.
Đêm nay có ánh trăng tỏa sáng, chiếu rọi xuống trần gian, như tỏa ra một vầng sương trắng. Đường lên núi yên tỉnh, chỉ có tiếng vó ngựa của Lăng Phong.
Lăng Phong một mặt chạy tới, một mặt quan sát ngọn núi, ngọn núi tối đen sâu kín, ở dưới bóng trăng chỉ thấy bóng dáng màu đen, thật thần bí, thật sâu thẳm, dường như ẩn dấu đầy rẩy sát khí.
Nếu cứ như tính tình thường ngày của Lăng Phong, Hắc Phong trại đêm nay nhất định sẽ bị hắn rửa bằng máu.
Nhưng lại nghĩ công chúa giảo hoạt đúng là lớn mật, xứng đáng để nàng chịu tội một chút.
Nói là Trịnh Thiên Hổ toan tính sau sẽ cưới nàng làm áp trại phu nhân, do đó Lăng Phong nghĩ tên Trịnh Thiên Hổ kia sẽ không làm khó nàng.
Lăng Phong nghĩ như vậy, do vậy mà có vẻ không nóng nảy.
Dù sao chắc chắn là phải cứu người, nhưng cũng không thể để cho công chúa Chiêu Dương được thư thái, mà mình cũng không muốn giết quá nhiều người, nếu có thể được thì dùng mưu kế để cứu.
Mười dặm đường qua rất nhanh.
Dừng ở trên đường, Lăng Phong đã thấy núi Hắc Phong. Nơi này thật là dể tìm.
Một ngọn núi sừng sửng cao nhất trong dảy núi, dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ ràng.
Mặt khác nhửng ngọn núi khác thì toàn tối đen, riêng ngọn núi này lại lộ ra vài điểm sáng đèn.
Thật là hiển nhiên ngọn núi này là có người ở.
Nói như vây, nơi đây đúng là chổ cứu người.
Lăng Phong ở dưới chân núi đánh giá kỷ lưởng một lát, đem ngựa đến giấu trong rừng rậm, mới cẩn thận nhắm hướng trên núi phóng đi.
Khinh công của hắn rất tốt, bởi vậy muốn tránh bọn thủ vệ ở đó thật dể dàng.
Lọt qua trạm gát, Lăng Phong đi đến đỉnh núi, trước cửa sơn trại không xa.
Hắn đứng ở sau một thân cây đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên ngoài có nhiều đèn lồ ng , chiếu trong sân sáng như ban ngày.
Trong viện thỉnh thoảng lại có một đội tuần tra đi lại.
Lăng Phong khẻ vặn hông, tiếp tục phóng lên bên trên vòng rào sơn trại, nhẹ nhàng rơi xuống phía trên nóc phòng của sơn trại, đang muốn xem xét từng gian phòng, đột nhiên nghe " Gấu gấu" hai tiếng, là một con chó lớn.
Lăng Phong không để cho nó phát ra tiếng thứ ba, chủ động phóng ra một ngọn chỉ phong, liền lấy ngay mạng của con chó. Tiếp theo ra chiêu "Lăng Không Thủ Vật" tóm lấy con chó chết, quăng xuống dưới vách núi Hắc Phong.
Lúc này, một đội thổ phỉ đã nhanh chóng đi đến.
Bọn họ đến đây mang theo đèn lồ ng, cẩn thận xem xét nhưng chẳng tìm thấy có điều gì khả nghi ở đó.
Có người trong đó nói: " Ta nghe được rỏ ràng tiếng chó sủa, tại sao mà chẳng thấy chó đâu!"
Một tên lâu la khác cười nói: " Sao chúng ta chẳng nghe thấy gì cả. Ngươi nhất định nghe lầm."
Gã lâu la kia không phục, nói: " Coi như là ta nghe lầm, vậy cái con chó kia nó chạy đi đâu?"
Lại một tên lâu la khác cười nói: " Cái tên đại cẩu kia có thể tối ngủ không được, nóng nảy trong người nên đi tìm chó cái rồi đó!"
Lời này vừa nói ra, cả bọn phá lên cười.
Sau đó, bọn họ tiếp tục đi dọc theo phòng kế bên mà tuần tra.
Lăng Phong dựa vào ánh trăng tỏa lan nhìn về nhiều gian phòng. Hắn biết công chúa Chiêu Dương chắc chắn ở một trong những gian phòng đó.
Nhưng cuối cùng rồi là ở trong phòng nào đây? Đó mới là vấn đề khó khăn.
Nếu cứ như lời nói mà mò mẩm tìm mù quáng, chỉ sợ tìm tới hừng đông cũng không có được kết quả. Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Thật là ngu ngốc, sơn vương núi này mà ở thì nhà nhất đinh là tốt nhất, đêm nay cần bái đường thành thân, vậy hiển nhiên là phòng phải bày biện đẹp nhất, chẳng phải vậy sao?
Vì thế Lăng Phong giống như tên trộm đi xuyên qua núi, dọc theo một tòa nhà mà tìm kiếm.
Hắn cũng tin tưởng vào sự phán đoán của mình, phòng tân hôn nhất định không giống phòng bình thường, mình chắc chắn sẽ tìm được.
Tìm tới tìm lui, hắn phát hiện ở giữa có một tòa nhà so với nơi khác có chổ khác biệt.
Nó là xinh đẹp nhất, cao lớn nhất, đồng thời cũng là một biệt viện nằm riêng rẻ.
Các phòng khác đều để lộ ra ngoài, chỉ có phòng này là được che chắn.
Lăng Phong ngẫm nghĩ, có lẽ đây chính là phòng tân hôn rồi. Phía trước cửa các trạm gác so vơi nơi khác cũng nhiều hơn.
Cửa trước cửa sau đám tuần tiểu cũng nhiều, lại cách bố trí có vẻ cũng không không giống các nơi khác.
Lăng Phong từ xa nhìn vào bên trong, trong sân rất sáng sủa, vài cửa sổ có ánh đèn. Dựa theo ánh đèn. Lăng Phong nhìn thấy trên cửa sổ có hai chử " đại hỉ".
Lăng Phong trong lòng vui vẻ, thầm nói, đúng là khiến cho ta mau chóng tìm ra.
Bởi vì trong sân viện sáng quá, đi thẳng vào phía trước là không thể thực hiện được.
Lăng Phong trầm ngâm một lát, xem xét vị trí căn phòng, liền đi vòng ra phía sau tường. Đi vào phía cửa sau phòng tân hôn, âm thầm đâm hai ngón tay, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong phòng trang hoàng mới mẻ, tràn ngập không khí vui mừng.
Một cô gái khoác tấm lụa hồng đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, tay chống cầm, dường như là đang rầu rỉ.
Lăng Phong vui mừng một phen, thầm nói, là ta đại công cáo thành.
Được, lúc ra tay thì nên ra tay.
Thừa dịp đêm dài không gian vắng lặng, thần không biết quỷ không hay sẽ trộm lấy mỹ nữ, khiến cho đám thổ phỉ hết vui một lúc.
Nghĩ đến đây, hắn lần thứ hai nhìn ngó chung quanh, cũng không có gì khác thường, Lăng Phong bèn cạy cửa sổ mở ra, như bóng ma lẻn vào phòng.
Trong phòng có thêm một người, cô gái kia vẩn giử nguyên bộ đáng, hiển nhiên cũng không có phát giác ra có gì thay đổi.
Lăng Phong xếp tay nhẹ chân bước dài lên hai bước, tiến vào phía sau lưng cô gái, há miệng lấy hơi, chuẩn bị tư tưởng một chút, sau đó mới nhẹ lời, nói: " Công chúa, là ta tới cứu nàng."
Nàng kia thân mình run lên một cái, xoay mạnh đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng lúc giật mình.
Nàng kia mặt trái xoan, lộ ra vẻ thành thục phong tình. Đôi mắt sáng đen huyền, hàm chứa vô tận sầu khổ.
Ở đây chổ nào là cứu công chúa Chiêu Dương đâu, rỏ ràng đây là một mỹ nữ khác, bất quá Lăng Phong cũng nhận ra, nàng là chị dâu của Đường Vũ Vi: Giang Nhã Phượng.
Xin nhắc lại, Giang Nhã Phượng cùng Lăng Phon g còn có một đoạn lương duyên, đều là người Hàng Châu, hơn nữa lại là hàng xóm, từ nhỏ cũng coi như là thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa.
Nhưng bởi vì là Lăng Phong và Đường Vũ Vi đã có đính hôn, kết quả cha mẹ của Giang Nhã Phượng không chịu để cho con gái của mình gă cho Lăng Phong làm thứ thiếp, cho nên mới đem nàng gã cho nhị thiếu gia Đường gia.
Không nghĩ tới Lăng Phong cùng Giang Nhã Phượng lúc này đây lại có thể gặp nhau ở nơi này, trong lúc sinh tử, Giang Nhã Phượng đôi mắt nhận ra ngay Lăng Phong sữa đổi gương mặt.
Giang Nhã Phượng cũng mở to hai mắt nhìn, nói: " Lăng Phong, có thể nào chính là ngươi sao? Ta có nhìn lầm không? Ngươi giơ đen đi một chút, bất quá càng thêm anh tuấn."
Trong đôi mắt đẹp như bùng lên ngọn lữa, một trận vui mừng. Bởi vì đã có người tới cứu.
Lăng Phong cười cười, nói: " Nhã Phượng, nàng là người duy nhất nhìn ra được ta kể từ sau khi ta dịch dung, thân phận của ta bây giờ là Nam Cung Vũ."
" A!" Giang Nhã Phượng kinh hãi, nói: " Khó trách mọi người ai cũng nói Lăng Phong đã chết, giang hồ lại xuất hiện một tên Nam Cung Vũ. Vũ Vi con nha đầu kia không chỉ một lần nói Nam Cung Vũ cùng với Lăng Phong khi xưa rất giống. Nàng lại có thể không nhận ra ngươi Nam Cung Vũ là Lăng Phong!"
Lăng Phong cười ha ha, nói: " Đây chính là nguyên nhân vì sao của nàng, trong lòng nàng không có ta, cho nên mới không để ý Nam Cung Vũ là ta đây. Nói thật ra, nàng ta yêu ta còn không bằng nàng yêu ta nhiều!" " Ai, thôi đừng nói điều này, đều là quá khứ. Chỉ có thể nói đó là ý trời!"
Giang Nhã Phượng trong lòng kỳ thật rất nhớ Lăng Phong, bởi vì cái lần đầu tiên của nàng là trao cho Lăng Phong.
Lại nói rằng năm đó Lăng Phong có thể nói chẳng là cái gì chính nhân quân tử, nổi danh là " hổn thế công tử ca" phong lưu anh tuấn, là thiếu nữ ai không thích.
Hai người xứng lứa vừa đôi, lại là hàng xóm, có qua có lại, hai người trẻ tuổi dấu người trong nhà làm chuyện vượt rào, đó cũng là chuyện rất thường tình.
Cho đến ngày hôm nay, Giang Nhã Phượng vẫn để trong lòng chuyện mình không được gã vào trong nhà Lăng Phong.
" Đúng rồi, tại sao nàng lại ở nơi này?"
Lăng Phong đang rất kỳ lạ là Giang Nhã Phượng như thế nảo lại biến thành Hắc Phong trại áp trại phu nhân, nhân vật này không phải là công chúa Chiêu Dương sao?
Giang Nhã Phượng than nhẹ một tiếng, nói: "Đừng nói nữa, ta cùng phu quân cãi nhau, trong cơn tức giận liền dọn về Hàng Châu ở nhà mẹ ta, không ngờ đến nữa đường lại gặp thổ phỉ bắt ta đến nơi này!"
Tiếp theo không đợi Lăng Phong lên tiếng, liền nhắc nhở, nói: " Ngoài cửa có người canh giữ ta, ngươi hãy mau chóng mang ta rời đi. Để lát nữa bọn chúng phát hiện, chúng ta sẽ đi không được."
Lăng Phong nghĩ còn không phải sao? Nơi này đâu phải là chổ nói chuyện.
Vì thế Lăng Phong mới nói: " Nàng ghé vào trên lưng ta, ta cõng nàng chạy đi."
Giang Nhã Phượng chớp chớp mất, nói: " Ngươi muốn mang ta lao ra sao? Bọn chúng tụ tập rất đông đó!"
Trong lòng cũng sung sướng, phấn chấn, ngất ngây, nghĩ thầm cảm giác của mối tình đầu kia, nháy mắt đã quay trở lại!
Lăng Phong chỉ chỉ ra phía sau mà nói: " Từ đâu đến thì từ đó mà đi. Trong lúc nói chuyện, Giang Nhã Phượng nằm sấp trên lưng của Lăng Phong.
Hai cái vật bầu bỉnh áp lên lưng của Lăng Phong, hắn có thể cảm giác được ở nơi đó, vĩ đại cùng rắn chắc, ở phương diện này, Giang Nhã Phượng có thể tranh hùng với mấy cái của sư nương Lăng Phong.
Lăng Phong nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười dâm.
Dù sao nơi này cũng không phải là nơi ở lâu.
Lăng Phong lấy lại tinh thần, liền từ cửa sổ sau mà thoát ra, giống như một con chim đen nhỏ.
Lăng Phong rời khỏi phòng, tiếp tục vượt tường mà đi, lên cao xuống thấp, phóng ra ngoài tường, chớp mất đã ra khỏi sơn trại.
Sau khi chạy một đoạn đường, cảm giác đã an toàn. Lăng Phong mới buông Giang Nhã Phượng ra, tựa vào một gốc đại thụ nghĩ ngơi.
Được một lát, Lăng Phong vẫn lo lắng là nơi này vẫn còn nguy hiểm, lại mang nàng lên lưng, vội vã hướng xuống núi, sợ bọn chúng đuổi theo.
Tốt rồi, xuyên suốt một đường, cũng không có trở ngại gì.
Lăng Phong trong lòng vui mừng,cứu được người ra, nhưng cùng lúc lại thấy thất vọng, bởi vì muốn cứu công chúa Chiêu Dương mà không được, lại ngoài ý muốn cứu được cái mối tình đầu nho nhỏ, bây giờ là Đường gia nhị thiếu phu nhân Giang Nhã Phượng.
" Bây giờ tính làm sao đây?"
Trong lòng Lăng Phong một phen nói thầm, khó mà nói là ta thật sự muốn đi lên núi này để san bằng sơn trại, giết hết con người.
"Có thể nào?"
Không được, trong lòng Lăng Phong lại nghĩ đến cái nàng công chúa giảo hoạt điêu ngoa, hay là mình quay trở lại cứu nàng ra.
Nhưng mà sau lưng lại là mối tình đầu, trong lòng Lăng Phong cảm giác một phen đến tư vị này.
Loại cảm giác khó gọi được tên, có lẽ cảm giác giống như thời điểm của mối tình đầu năm đó.
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại