Kiều Kiều Sư Nương
Chương 303
Ha ha, quả phụ xinh đẹp kia vừa rồi bị Đường thiếu hiệp đánh cho một chưởng ngất đi, đối với một con cá chết thì chúng ta chẳng có gì hứng thú... Thiếu hiệp, tôi thấy cô gái này thật quá quắt, chi bằng huynh đệ chúng ta trước hết mang cô ta ra hưởng khoái lạc có được không?"
Một tên trong Đông Hải Tứ Giao nói.
Đường Siêu mỉm cười nói: "Cũng được, bất quá trước khi đưa cho các ngươi, ta muốn nếm thử trước món lạ xem sao!"
Nói xong đi đến bên cạnh cô gái, "Xoạt" một tiếng xé toạt y phục của nàng, "Oa! Các nàng này tuy nói là tuổi cũng đã lớn một chút, nhưng đây quả là không tầm thường, đã thiệt"
"Nhìn xem đây mà là dạng thiếu phụ hơn hai mươi sao? Thật là nhìn không ra!"
Đông Hải Tứ Giao thấy Đường Siêu đã bắt đầu, cũng cùng đi theo qua, giở trò trên người cô gái kia.
Lúc này Lăng Phong trong lòng thay đổi thật nhanh, hành động của Đường Siêu thật không phải là người. Nhưng mà nghĩ đến phu nhân gì đó dưới ánh mắt của mình thần tình chẳng những không có gì chê trách, trái lại nàng thật là trinh liệt, nếu mà mình không ra tay cứu giúp, chỉ sợ có chổ quay lưng lại với đạo nghĩa hiệp!
Lăng phong nghĩ tới đây, thả người nhảy xuống, rơi đúng vào trước mặt Đường Siêu, mỉm cười: "Đường huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Chẳng ngờ Đường Siêu nhìn thấy Lăng Phong, gương mặt đỏ hồng lên, Lăng Phong lấy làm ngạc nhiên, nhưng nghĩ thầm cứu người là quan trọng hơn, nên nói: " Đường huynh, sự việc hôm nay, chắc hẳn Tuần Án đại nhân đã có thể hả giận, hai nữ nhân này nguyên vốn là người ngoài cuộc, hơn nữa tiểu đệ thấy cô gái này thật là trinh liệt, trong lòng bội phục, cả gan dám xin huynh buông tha cho các nàng có được không?"
Đường Siêu còn chưa kịp trả lời, Đông Hải Tứ Giao ở phía sau đã kêu to: " Tiểu tử, ngươi là cái giống gì, lại dám đến làm mất hứng thú của huynh đệ ta chứ? Đi chết đi!"
Trong lúc la lối thì bốn thanh cương đao đã vùn vụt hướng sau ót của Lăng Phong bổ tới!
Đường Siêu thấy hành động của Đông Hải Tứ Giao, không khỏi thất thanh kêu một câu: "Thế tử, chú ý!"
Lúc này Lăng Phong trấn tỉnh như không, nghe tiếng gió đao phía sau đầu hắn cũng đã biết Đông Hải Tứ Giao chẳng ra gì!
Lăng Phong đưa mặt nhìn Đường Siêu cười nhẹ một tiếng, lại không quay đầu lại, chỉ động đậy bên hông một cái, trường kiếm xuất thủ đâm ra về phía sau. Một kiếm không tiếng động, Đường Siêu cho rằng Lăng Phong xuất kiếm thất bại, lúc này nghĩ rằng khó tránh được độc thủ, chỉ còn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy.
Đều ra ngoài dự liệu, hắn chẳng nghe thấy tiếng Lăng Phong kêu gào thảm thiết, mà lại nghe hắn ung dung nói: " Như thế nào? Đường huynh! Có thể đáp ứng được yêu cầu quá đáng của tiểu đệ không?"
Đường Siêu kinh ngạc không hiểu, vội vàng mở mắt ra, nhất thởi không khỏi sắc mặt đại biến, nguyên lai lúc này thanh kiếm của Lăng Phong lại đang ở trước mắt hắn, trên kiếm bày ra những gương mặt dữ tợn của bốn cái thủ cấp, không phải là của Đông Hải Tứ Giao thì còn là ai nữa?
Đường Siêu thế mới biết, thì ra một kiếm đâm về phía sau của Lăng Phong thật là nhanh chóng, làm cho Đông Hải Tứ Giao ngay cả một chút thời gian phản ứng cũng không có, một kiếm cắt mất đầu lâu của bốn người, đến nỗi bọn họ tiếng gào thảm cũng không kịp phát ra!
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đường Siêu lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, coi như trong loại tình huống hiện nay, nếu như mình không chịu đáp ứng, Lăng Phong muốn cứu người thì mình cũng chẳng có biện pháp nào ngăn cản, bèn thở dài nói: " Thế tử kiếm thuật tiến triển như vậy thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!"
Lăng Phong toét miệng cười: " Đường huynh, huynh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tại hạ"
Đường Siêu lúc này mới như ở trong mộng tỉnh ra, cũng là cười nói: " Đừng nói ta đã không còn là đối thủ, cho dù không tính đến võ công, dựa vào tình thân với Đường nhân ta, mặt mũi của ta làm sao mà bán được chứ a! Ha ha, ha ha!"
Lúc này cổ tay Lăng Phong run lên, thủ cấp của Đông Hải Tứ Giao bay thẳng ra ngoài, Lăng Phong tra kiếm vào võ: " Như vậy xin đa tạ Đường huynh! Hẹn gặp lại sau!"
Đường Siêu lúc này lại nói: " Có một việc không thể không nói ra, chuyện tối nay, nhất định không thể để truyền ra, bằng không chúng ta chẳng còn có chổ nào ở Hàng Châu để sống yên ổn. Giang hồ không thể so với quan trường, hung hiểm nhiều khi không phải võ công cao cường mà có thể giải quyết. Mặt khác, thế tử mang hai nữ nhân này đi, tốt nhất đừng để hai nàng xuất đầu lộ diện, nếu như có thể tốt nhất đem các nàng đi mai danh ẩn tích, chỉ có như thế, chuyện đêm nay ta mới có thể bàn giao được."
Lăng Phong nói: " Lo lắng của huynh ta đều hiểu rỏ, yên tâm, chuyện còn lại ta sẽ xử lý."
Đường Siêu lập tức mừng rỡ: " Tốt, Đường mỗ quả nhiên không có nhìn lầm cố nhân! Trân trọng!"
Nói xong thân hình như đường thẳng liền nương theo tường rào vượt đi.
Giờ đây dưới trời đêm trong cái sân rộng, chỉ còn lại có Lăng Phong cùng lão bà của Phùng trang chủ và nàng dâu ba người.
Nàng dâu kia của Phùng trang chủ còn đang hôn mê, lão bà của hắn ngược lại vẫn còn tỉnh táo, chỉ là bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp, thấy Lăng Phong xuất thủ lấy đầu của Đông Hải Tứ Giao và câu chuyện của Lăng Phong với Đường Siêu nói với nhau, biết được Lăng Phong chính là hậu nhân của danh môn, trong nội tâm lập tức có chủ ý.
Vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Phong, nức nở khóc nói: " Cảm ta thiếu hiệp ơn cứu mạng, người thật là đại ân đại đức, tiện thiếp suốt đời khó quên. . ."
Lăng Phong cũng không nhìn nàng, nói: " Lời nói vừa rồi của ta cùng Đường Siêu, nàng đã nghe thấy tất cả rồi chứ?"
Người đàn bà kia không biết làm sao, chỉ gật đầu.
Lăng Phong nói: " Vậy nàng mau chóng thu gom quần áo mà trốn gấp đi thôi! Cuối cùng không nên trở lại nơi này, nếu không thì có là thần tiên cũng không có thể cứu nàng lần thứ hai!"
"Xin đừng như vậy!"
Phụ nhân kia đột nhiên ôm lấy chân của Lăng Phong, vừa khóc vừa năn nỉ: " Tiện thiếp đã nhà tan cửa nát, căn bản là không còn đường để trốn.Vừa rồi lời nói của người cùng Đường Siêu, tiện thiếp đã nghe rất rõ ràng, ngoại trừ công tử thu nhận ta là con đường sống duy nhất, còn lại tất cả chỉ là con đường chết. Thỉnh cầu công tử thu nhận tiện thiếp, công tử muốn ta làm cái gì ta cũng làm. . ."
Vừa nói, phụ nhân này rõ ràng dùng đôi gò bồng đảo cao vút thừa dịp cọ xát chân của Lăng Phong.
Lăng Phong khí huyết phương cương, hơn nữa nữ nhân trước mắt hơn ba mươi tuổi đầu, không giống như đã sinh con, đoán chừng là Phùng trang chủ lấy làm vợ sau này, nhìn kỹ xuống dưới thật là mê người. Mặc dù có điểm yêu mị, có thể nữ nhân như vậy lại có sức hấp dẫn đặc biệt, lại nói là nguyện ý với mình, nếu như mình nói không cần, thì thật là ngu ngốc một thứ.
Lăng Phong lại không phải là Liễu Hạ Huệ ( tương truyền là ở với gái mà nhịn được), việc hôm nay "mỡ để miệng mèo" chuyện tốt như vậy, hắn làm sao có thể cự tuyệt.
Mà nàng quả phụ này đã nhìn tận mắt tình hình Lăng Phong giết Đông Hải Tứ Giao đẩy lui Đường Siêu. Trong lòng đối với Lăng Phong đương nhiên tràn ngập cảm kích, một lòng nghĩ nếu như có thể cùng hắn nâng cao quan hệ , thì phần sau của cuộc đời mình kể như là nằm yên trên gối chẳng còn phải lo gì nữa. Nàng giờ đây chẳng cần hưởng cái gì là thiếu nãi nãi, chỉ cần một người hảo nam tử ở bên mà cầu yên lành qua hết tuổi già là được.
"Nàng tên họ là gì?"
Lăng Phong thấy nàng mới vừa rồi bị Đường Siêu giật áo xuống còn chưa kéo lên, theo đó lộ ra nữa phần ngực, chổ đó cũng thật là mê người, không khỏi nuốt một chút nước miếng hỏi.
"Thiếp thân họ Quý, tên là Thiếu Phân, là người ở Dương Châu, được gả cho Phùng Đông Dương làm tiểu thiếp đã mười năm rồi.
Thiếu phụ tựa vào trên đùi Lăng Phong, thì thào nói nhỏ, thanh âm ngày càng yếu ớt, nhưng tấm thân lại càng lúc càng nóng lên.
"Quý Thiếu Phân, cái tên này ngược lại cũng chẵng sai."
Lăng Phong vừa nói vừa nâng đỡ nữ nhân này lên, lại cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy đôi rèm mắt của Quý Thiếu Phân, lông mi thật dài hơi hơi rung động, đúng là một dạng chỉ dành cho quân vương hưởng thụ, xinh tươi mà mang theo bên trong vài phần đẹp đẻ đáng yêu!
Trong lòng Lăng Phong hơi nóng từ đan điền lập tức bốc lên, cách không điểm vào huyệt ngũ của nàng dâu đang nằm bất tỉnh bên cạnh, ôm lấy Quý Thiếu Phân vào trong phòng để trên giường. Mà Quý Thiếu Phân còn nhắm híp đôi mắt, giống như đang ngủ một thứ.
"Nhìn nàng mệt mỏi, nếu vậy nàng trước hết nên ngủ đi!"
Lăng Phong cố ý nói. Ôm Quý Thiếu Phân để trên giường, muốn xoay người bỏ đi.
Quý Thiếu Phân kinh hãi, nghĩ thầm nếu như đêm nay mình không thể giữ thiếu niên này ở lại, chính mình sau này thật chẳng còn biết con đường nào để mà đi nữa, bèn giả bộ còn trong cơn mơ mơ màng màng bỗng nhúc nhích, dường như còn trong cơn mộng, thanh âm mơ hồ nói: " Ôm. . .ôm ta, thiếu hiệp. . . Ta. . . ta. . . lạnh . . ."
Lăng Phong cười khổ một tiếng, nói: " Nàng lạnh sao? Để ta lấy cho nàng tấm chăn bông . . ."
Lời còn chưa dứt, một tấm thân ấm áp như ngọc tựa sát vào, cánh tay như rắn đã quấn lấy eo Lăng Phong!
" Thiếu hiệp! Ta lạnh " Quý Thiếu Phân lẩm bẩm nói, thanh âm như than thở, êm ái mơ hồ. Cả thân người nàng rướn lên, ôm chặt lấy Lăng Phong, hơi thở trong miệng ấm áp phả vào cổ hắn, ngứa ngứa tê tê.
Dường như bão bối của Lăng Phong trở nên cứng rắn vươn lên đứng thẳng giữa thân, Quý Thiếu Phân đôi mi thanh tú cau lại, vươn ngọc thủ, muốn chạm vào một chút.
" Cô bé . . ."
Trong đầu Lăng Phong nóng lên, muốn kêu lên, nhưng mà thanh âm chẳng biết vì sao, nhỏ như muỗi kêu, ngọ ngoạy nhè nhẹ, nhưng lại làm cho Quý Thiếu Phân ôm chặc hơn nữa, như có người muốn đoạt đi món đồ yêu thích của nàng vậy, đối môi đỏ mộng vểnh lên, rất là bất mãn.
Ngay sau đó cô nàng hồng hào lên, bắt đầu mò mẩm thăm dò, hơi thở dồn dập, hòa cùng Lăng Phong đang thở dốc.
" A . . . "
Miệng Lăng Phong đã bị đôi môi thơm chận lại.
Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, một vật cực kỳ mềm mại đã liếm lên đôi môi đã muốn khô cạn của hắn.
" Ô. . ." Không cần ngại ngần, không cần chống cự, lại càng không cần do dự, Lăng Phong lập tức khẻ nhếch môi, tiếp nhận cái vật thơm tho đang xâm lấn. Nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hơn một nữa là có chút khó khăn, nhưng nữ nhân dụ dỗ nam nhân, lại là một việc quá dễ dàng.
Nữ nhân là chất nước, nam nhân là chất đất, đất quăng vào trong nước, chưa hẳn có thể nhồi vào, mà nước dìm đất vào trong lại có thể đem đất biến thành bùn.
Mà giờ khắc này, khối đất Lăng Phong, đã bị khối nước Quí Thiếu Phân ngâm cho mềm nhũn, trong khi lưỡi liếm môi hôn, thì hơi thở trở thành nóng bỏng, lại còn hai gò bồng đảo nhu nhuyễn chạm liên tục vào ngực, khiến Lăng Phong trở nên hoàn toàn mê muội.
Một tay của Lăng Phong cứ tự nhiên như vậy mà chộp lấy một bên, cảm giác mười phần co dãn, khiến Lăng Phong cảm thấy không đủ thỏa mản mà mò đến đúng vị trí, lần theo phần trơn láng mềm mại, đầy đặn, thơm tho bên trong mà hướng tới.
Dưới lớp áo mỏng như cánh ve sầu, là tấm thân đáng yêu từ lạnh lẽo biến thành nóng bỏng động lòng người, kề sát bên cạnh phía giửa được quần áo che phủ, dính đầy lớp sương sớm trắng nỏn nà, tùy theo sức lực của bàn tay, chiếc miệng bé nhỏ của nàng hé mở, tiếng thở hổn hển run động cả tâm hồn, như là một liều thuốc kích thích, làm cái bàn tay tăng thêm sức lực, đầu ngón tay chạm đến phần trơn ướt. Thì ra nàng đã động tinh, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi!
" Ha . . ."
Một tiếng kêu nũng nịu, Quý Thiếu Phân trên mặt ngọc, ánh đỏ lưu chuyển, chiếc miệng nhỏ khẻ nhếch, xuân ý đầy mặt, khi bàn tay xâm nhập, làm cho nàng phảng phất như chìm trong giấc mộng, vào một đêm ôn nhu triền miên, dường như tiếc nuối khiến cho miệng thốt lên " A . . ."
Hơi thở hổn hển Quý Thiếu Phân nhẹ nhàng dò dẫm thấy giữa bụng mình cái bảo bối kia đang đứng sừng sửng, không thể chờ đợi được nên lột bỏ hết những thứ tơ lụa đáng ghét, nắn nót vài cái thì cái miệng Lăng Phong như bị điện giật, tê dại bủn rủn, khoái cảm tự đáy lòng bốc lên, thật đúng là chuyện ngược ngạo, tiểu gia bình thường ăn người, không ngờ hôm nay lại bị nữ gian. Bất quá, tư vị này tựa hồ cũng không tệ, không khỏi hai mắt nhắm híp lại.
Vừa lúc nghĩ đến đây, quần đã bị Quý Thiếu Phân kéo xuống, nàng đồng thời sử dụng cả tay chân, lôi tuột cho đến dưới chân mới thôi!
Tiếng quần áo soàn soạt vang lên, cảm thấy bảo bối đang vươn ra đứng thẳng lên, thêm một bàn tay nho nhỏ chạm đến, Lăng Phong thoải mái muốn rên lên, nhưng cũng không dám phát ra thanh âm, sợ kinh động đến con dâu trang chủ đang bị điểm huyệt ngủ khiến nàng trong cơn mộng phải giật mình tỉnh lại, mà giờ phút này hồn vía vẫn còn ở nơi đâu.
Bàn tay thuần thục của Quý Thiếu Phân đang khuấy động, lên cao xuống thấp xoay tròn nâng niu đùa giỡn, Lăng Phong đang há hốc mồm, ngấm ngầm khàn giọng, chỉ cảm thấy hình như không phải là mình nằm trên giường, mà đang ở trong đám mây, rung ring, qua lại lắc lư . . .
Đột nhiên, Lăng Phong cứng người, cái gì tròn trịa đầy đặn mà nóng hổi bao trùm tiểu đệ đệ của mình,a . . . là . . . miệng?
Không, là chổ đó! Trời ạ, còn chưa chịu bắt đầu tấu khúc (kèn), còn chờ đợi cái gì nữa?
Trong khi đó bên trong đóa hoa của Quý Thiếu Phân sương đọng đã tràn ra, bầu trời đêm khuya trăng sao như bạc, mùi vị nam nữ hoan lạc thoáng bay bay đọng lại, bềnh bồng trong không gian, cơn mê tình lúc đó, Quý Thiếu Phân tấm thân yêu kiều mồ hôi như mưa rơi, quần áo mặt trên người rất là không thoải mái, tự mình xé toạt cởi bỏ đem quần áo vất đi, len lén nhìn, hai tòa thiên nhiên ngọc ngà to lớn nổi bật chuyển qua chuyển lại, cao vút, chạy theo tấm thân oằn oại, qua lại đong đưa, hai điểm anh đào căng mọng.
Lăng Phong âm thầm rên một tiếng, không thể tưởng được nữ nhân này lại lợi hại như vậy! Còn đang nghĩ ngợi, thì thấy Quý Thiếu Phân rướn người lên ngồi trên mình Lăng Phong, cặp mông đầy đặn uốn éo, mái tóc đẹp sớm bay tán loạn, toàn thân trắng nỏn đang dần dần đỏ hồng lên, ham muốn tăng lên tột độ.
Trời ạ! Con người thật mới hiện ra, mới rồi còn khóc sướt mướt, là một cô gái điềm đạm đáng yêu, một mặt lại phóng đãng như vậy! Cặp mông kia, như cuống hoa uốn éo, mà chẳng sợ làm bảo bối của mình bị vặn gảy hay sao?
Đột nhiên lại nghĩ, chẳng trách Phùng Đông Dương chết nhanh như vậy, hơn phân nữa là bị nàng vặn qua vặn lại, kế tiếp lại gặp Đường Siêu chọc tức, làm sao mà có thể sống nổi, lại nghĩ mới vừa rổi nghe Đông Hải Tứ Giao trò chuyện, hèn chi võ công Phùng Đông Dương giãm xuống tệ như vậy là vì lấy phải cô nàng có cái mồm lợi hại làm vợ! Ngày ngày mỗi tối cứ như vậy, nam nhân gặp cô nàng cuồng dã như thế, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi rồi!
Bất quá hôm nay, nàng gặp ta "kim thương không gãy"! Ha ha, Lăng Phong nghĩ tới đây, nếu mà thua tại đây bị nàng uy hiếp, sau nay còn dựa vào đâu để mà ra giang hồ!
Vừa nghĩ đến đây, Lăng Phong bèn vận dụng tuyệt chiêu Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu, tiểu đệ đệ lập tức nở lớn . . .
Quý Thiếu Phân giống như gặp ma một thứ, " A . . ."
Yêu kiều kêu lên một tiếng, đôi mi thanh tú cau lại, dường như không chống nỗi được nhục côn đột nhiên tăng lớn trong lòng, eo thon đột nhiên ngừng lại không còn dao động, Lăng Phong còn tưởng rằng nàng muốn nộp vũ khí đầu hàng, nào ngờ sau một lát, Quý Thiếu Phân lại uốn éo động đậy, lại càng kêu lớn tiếng, lại càng không ngừng kêu: " A . . . Ư . . .Ừ Ừ . . ."
Thần sắc cực kỳ hưởng thụ . . .
Quý Thiếu Phân rên rỉ kêu lên âm thanh thật lớn, làm như hoàn toàn không để ý đến có thể bị người khác nghe tiếng mà phát hiện hay không? Hết sức khoái lạc, tận tình quằn oại, chợt rên rỉ kêu lên một tiếng dài, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nhụy hoa tuôn ra mật ngọt rơi vải, mồ hôi ẩm ướt toàn tấm thân xinh đẹp ngã vào trên người Lăng Phong.
Chỉ có như vậy mà đã nghĩ là chấm dứt? Lăng Phong biết rõ nàng vừa đạt cao trào, giờ phút này giống như người chết một thứ, nằm phục trên người mình không còn cựa quậy mà miệng thì cũng im thin thít, nhưng cũng chẳng do vậy mà chấm dứt.
Lăng Phong vừa mới bị lữa dục dâng lên, thấy nàng nằm sấp bất động trên thân thể mình, khẻ ngước đầu lên, liền nhìn thấy ánh trăng làm nổi bật lên toàn bộ tấm thân trắng trẻo thơm tho, lấm tấm mồ hôi từng giọt, cực kỳ (quá đã), nhịn không được đem cột chống trời. . .
"A".
Quý Thiếu Phân yêu kiều kêu lên một tiếng, thân thể vừa nhúc nhích, đột nhiên nhíu đôi lông mày lại, dường như muốn tỉnh lại. Lăng Phong lúc này toàn diện tuyên chiến.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi. . ."
Quý Thiếu Phân mở to đôi mắt nhìn Lăng Phong, lập tức cảm thấy như sấm sét ngang đầu,trong tai kêu o o.
" Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là truyền nhân của Tiêu Dao phái?"
Quý Thiếu Phân nước mắt thoáng cái lập tức tuôn ra, run rẩy vùng ra bò xuống, vừa mới động thân, tức thì cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt, đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt môi dưới.
"Nàng nhận biết Tiêu Dao Tử?!"
Lăng Phong cũng là kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới lúc tự mình bắt đầu khởi động Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu, nữ nhân này nhất định là thấy được hai chử "Tiêu Dao" mờ ảo trên trán của mình.
Nói đến đây, Quý Thiếu Phân dĩ nhiên là nữ nhân của Tiêu Dao Tử, là một trong mười tám vị sư nương của mình! Trên đời thậm chí có việc trùng hợp như thế sao?
Một tên trong Đông Hải Tứ Giao nói.
Đường Siêu mỉm cười nói: "Cũng được, bất quá trước khi đưa cho các ngươi, ta muốn nếm thử trước món lạ xem sao!"
Nói xong đi đến bên cạnh cô gái, "Xoạt" một tiếng xé toạt y phục của nàng, "Oa! Các nàng này tuy nói là tuổi cũng đã lớn một chút, nhưng đây quả là không tầm thường, đã thiệt"
"Nhìn xem đây mà là dạng thiếu phụ hơn hai mươi sao? Thật là nhìn không ra!"
Đông Hải Tứ Giao thấy Đường Siêu đã bắt đầu, cũng cùng đi theo qua, giở trò trên người cô gái kia.
Lúc này Lăng Phong trong lòng thay đổi thật nhanh, hành động của Đường Siêu thật không phải là người. Nhưng mà nghĩ đến phu nhân gì đó dưới ánh mắt của mình thần tình chẳng những không có gì chê trách, trái lại nàng thật là trinh liệt, nếu mà mình không ra tay cứu giúp, chỉ sợ có chổ quay lưng lại với đạo nghĩa hiệp!
Lăng phong nghĩ tới đây, thả người nhảy xuống, rơi đúng vào trước mặt Đường Siêu, mỉm cười: "Đường huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Chẳng ngờ Đường Siêu nhìn thấy Lăng Phong, gương mặt đỏ hồng lên, Lăng Phong lấy làm ngạc nhiên, nhưng nghĩ thầm cứu người là quan trọng hơn, nên nói: " Đường huynh, sự việc hôm nay, chắc hẳn Tuần Án đại nhân đã có thể hả giận, hai nữ nhân này nguyên vốn là người ngoài cuộc, hơn nữa tiểu đệ thấy cô gái này thật là trinh liệt, trong lòng bội phục, cả gan dám xin huynh buông tha cho các nàng có được không?"
Đường Siêu còn chưa kịp trả lời, Đông Hải Tứ Giao ở phía sau đã kêu to: " Tiểu tử, ngươi là cái giống gì, lại dám đến làm mất hứng thú của huynh đệ ta chứ? Đi chết đi!"
Trong lúc la lối thì bốn thanh cương đao đã vùn vụt hướng sau ót của Lăng Phong bổ tới!
Đường Siêu thấy hành động của Đông Hải Tứ Giao, không khỏi thất thanh kêu một câu: "Thế tử, chú ý!"
Lúc này Lăng Phong trấn tỉnh như không, nghe tiếng gió đao phía sau đầu hắn cũng đã biết Đông Hải Tứ Giao chẳng ra gì!
Lăng Phong đưa mặt nhìn Đường Siêu cười nhẹ một tiếng, lại không quay đầu lại, chỉ động đậy bên hông một cái, trường kiếm xuất thủ đâm ra về phía sau. Một kiếm không tiếng động, Đường Siêu cho rằng Lăng Phong xuất kiếm thất bại, lúc này nghĩ rằng khó tránh được độc thủ, chỉ còn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy.
Đều ra ngoài dự liệu, hắn chẳng nghe thấy tiếng Lăng Phong kêu gào thảm thiết, mà lại nghe hắn ung dung nói: " Như thế nào? Đường huynh! Có thể đáp ứng được yêu cầu quá đáng của tiểu đệ không?"
Đường Siêu kinh ngạc không hiểu, vội vàng mở mắt ra, nhất thởi không khỏi sắc mặt đại biến, nguyên lai lúc này thanh kiếm của Lăng Phong lại đang ở trước mắt hắn, trên kiếm bày ra những gương mặt dữ tợn của bốn cái thủ cấp, không phải là của Đông Hải Tứ Giao thì còn là ai nữa?
Đường Siêu thế mới biết, thì ra một kiếm đâm về phía sau của Lăng Phong thật là nhanh chóng, làm cho Đông Hải Tứ Giao ngay cả một chút thời gian phản ứng cũng không có, một kiếm cắt mất đầu lâu của bốn người, đến nỗi bọn họ tiếng gào thảm cũng không kịp phát ra!
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đường Siêu lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, coi như trong loại tình huống hiện nay, nếu như mình không chịu đáp ứng, Lăng Phong muốn cứu người thì mình cũng chẳng có biện pháp nào ngăn cản, bèn thở dài nói: " Thế tử kiếm thuật tiến triển như vậy thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!"
Lăng Phong toét miệng cười: " Đường huynh, huynh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tại hạ"
Đường Siêu lúc này mới như ở trong mộng tỉnh ra, cũng là cười nói: " Đừng nói ta đã không còn là đối thủ, cho dù không tính đến võ công, dựa vào tình thân với Đường nhân ta, mặt mũi của ta làm sao mà bán được chứ a! Ha ha, ha ha!"
Lúc này cổ tay Lăng Phong run lên, thủ cấp của Đông Hải Tứ Giao bay thẳng ra ngoài, Lăng Phong tra kiếm vào võ: " Như vậy xin đa tạ Đường huynh! Hẹn gặp lại sau!"
Đường Siêu lúc này lại nói: " Có một việc không thể không nói ra, chuyện tối nay, nhất định không thể để truyền ra, bằng không chúng ta chẳng còn có chổ nào ở Hàng Châu để sống yên ổn. Giang hồ không thể so với quan trường, hung hiểm nhiều khi không phải võ công cao cường mà có thể giải quyết. Mặt khác, thế tử mang hai nữ nhân này đi, tốt nhất đừng để hai nàng xuất đầu lộ diện, nếu như có thể tốt nhất đem các nàng đi mai danh ẩn tích, chỉ có như thế, chuyện đêm nay ta mới có thể bàn giao được."
Lăng Phong nói: " Lo lắng của huynh ta đều hiểu rỏ, yên tâm, chuyện còn lại ta sẽ xử lý."
Đường Siêu lập tức mừng rỡ: " Tốt, Đường mỗ quả nhiên không có nhìn lầm cố nhân! Trân trọng!"
Nói xong thân hình như đường thẳng liền nương theo tường rào vượt đi.
Giờ đây dưới trời đêm trong cái sân rộng, chỉ còn lại có Lăng Phong cùng lão bà của Phùng trang chủ và nàng dâu ba người.
Nàng dâu kia của Phùng trang chủ còn đang hôn mê, lão bà của hắn ngược lại vẫn còn tỉnh táo, chỉ là bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp, thấy Lăng Phong xuất thủ lấy đầu của Đông Hải Tứ Giao và câu chuyện của Lăng Phong với Đường Siêu nói với nhau, biết được Lăng Phong chính là hậu nhân của danh môn, trong nội tâm lập tức có chủ ý.
Vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Phong, nức nở khóc nói: " Cảm ta thiếu hiệp ơn cứu mạng, người thật là đại ân đại đức, tiện thiếp suốt đời khó quên. . ."
Lăng Phong cũng không nhìn nàng, nói: " Lời nói vừa rồi của ta cùng Đường Siêu, nàng đã nghe thấy tất cả rồi chứ?"
Người đàn bà kia không biết làm sao, chỉ gật đầu.
Lăng Phong nói: " Vậy nàng mau chóng thu gom quần áo mà trốn gấp đi thôi! Cuối cùng không nên trở lại nơi này, nếu không thì có là thần tiên cũng không có thể cứu nàng lần thứ hai!"
"Xin đừng như vậy!"
Phụ nhân kia đột nhiên ôm lấy chân của Lăng Phong, vừa khóc vừa năn nỉ: " Tiện thiếp đã nhà tan cửa nát, căn bản là không còn đường để trốn.Vừa rồi lời nói của người cùng Đường Siêu, tiện thiếp đã nghe rất rõ ràng, ngoại trừ công tử thu nhận ta là con đường sống duy nhất, còn lại tất cả chỉ là con đường chết. Thỉnh cầu công tử thu nhận tiện thiếp, công tử muốn ta làm cái gì ta cũng làm. . ."
Vừa nói, phụ nhân này rõ ràng dùng đôi gò bồng đảo cao vút thừa dịp cọ xát chân của Lăng Phong.
Lăng Phong khí huyết phương cương, hơn nữa nữ nhân trước mắt hơn ba mươi tuổi đầu, không giống như đã sinh con, đoán chừng là Phùng trang chủ lấy làm vợ sau này, nhìn kỹ xuống dưới thật là mê người. Mặc dù có điểm yêu mị, có thể nữ nhân như vậy lại có sức hấp dẫn đặc biệt, lại nói là nguyện ý với mình, nếu như mình nói không cần, thì thật là ngu ngốc một thứ.
Lăng Phong lại không phải là Liễu Hạ Huệ ( tương truyền là ở với gái mà nhịn được), việc hôm nay "mỡ để miệng mèo" chuyện tốt như vậy, hắn làm sao có thể cự tuyệt.
Mà nàng quả phụ này đã nhìn tận mắt tình hình Lăng Phong giết Đông Hải Tứ Giao đẩy lui Đường Siêu. Trong lòng đối với Lăng Phong đương nhiên tràn ngập cảm kích, một lòng nghĩ nếu như có thể cùng hắn nâng cao quan hệ , thì phần sau của cuộc đời mình kể như là nằm yên trên gối chẳng còn phải lo gì nữa. Nàng giờ đây chẳng cần hưởng cái gì là thiếu nãi nãi, chỉ cần một người hảo nam tử ở bên mà cầu yên lành qua hết tuổi già là được.
"Nàng tên họ là gì?"
Lăng Phong thấy nàng mới vừa rồi bị Đường Siêu giật áo xuống còn chưa kéo lên, theo đó lộ ra nữa phần ngực, chổ đó cũng thật là mê người, không khỏi nuốt một chút nước miếng hỏi.
"Thiếp thân họ Quý, tên là Thiếu Phân, là người ở Dương Châu, được gả cho Phùng Đông Dương làm tiểu thiếp đã mười năm rồi.
Thiếu phụ tựa vào trên đùi Lăng Phong, thì thào nói nhỏ, thanh âm ngày càng yếu ớt, nhưng tấm thân lại càng lúc càng nóng lên.
"Quý Thiếu Phân, cái tên này ngược lại cũng chẵng sai."
Lăng Phong vừa nói vừa nâng đỡ nữ nhân này lên, lại cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy đôi rèm mắt của Quý Thiếu Phân, lông mi thật dài hơi hơi rung động, đúng là một dạng chỉ dành cho quân vương hưởng thụ, xinh tươi mà mang theo bên trong vài phần đẹp đẻ đáng yêu!
Trong lòng Lăng Phong hơi nóng từ đan điền lập tức bốc lên, cách không điểm vào huyệt ngũ của nàng dâu đang nằm bất tỉnh bên cạnh, ôm lấy Quý Thiếu Phân vào trong phòng để trên giường. Mà Quý Thiếu Phân còn nhắm híp đôi mắt, giống như đang ngủ một thứ.
"Nhìn nàng mệt mỏi, nếu vậy nàng trước hết nên ngủ đi!"
Lăng Phong cố ý nói. Ôm Quý Thiếu Phân để trên giường, muốn xoay người bỏ đi.
Quý Thiếu Phân kinh hãi, nghĩ thầm nếu như đêm nay mình không thể giữ thiếu niên này ở lại, chính mình sau này thật chẳng còn biết con đường nào để mà đi nữa, bèn giả bộ còn trong cơn mơ mơ màng màng bỗng nhúc nhích, dường như còn trong cơn mộng, thanh âm mơ hồ nói: " Ôm. . .ôm ta, thiếu hiệp. . . Ta. . . ta. . . lạnh . . ."
Lăng Phong cười khổ một tiếng, nói: " Nàng lạnh sao? Để ta lấy cho nàng tấm chăn bông . . ."
Lời còn chưa dứt, một tấm thân ấm áp như ngọc tựa sát vào, cánh tay như rắn đã quấn lấy eo Lăng Phong!
" Thiếu hiệp! Ta lạnh " Quý Thiếu Phân lẩm bẩm nói, thanh âm như than thở, êm ái mơ hồ. Cả thân người nàng rướn lên, ôm chặt lấy Lăng Phong, hơi thở trong miệng ấm áp phả vào cổ hắn, ngứa ngứa tê tê.
Dường như bão bối của Lăng Phong trở nên cứng rắn vươn lên đứng thẳng giữa thân, Quý Thiếu Phân đôi mi thanh tú cau lại, vươn ngọc thủ, muốn chạm vào một chút.
" Cô bé . . ."
Trong đầu Lăng Phong nóng lên, muốn kêu lên, nhưng mà thanh âm chẳng biết vì sao, nhỏ như muỗi kêu, ngọ ngoạy nhè nhẹ, nhưng lại làm cho Quý Thiếu Phân ôm chặc hơn nữa, như có người muốn đoạt đi món đồ yêu thích của nàng vậy, đối môi đỏ mộng vểnh lên, rất là bất mãn.
Ngay sau đó cô nàng hồng hào lên, bắt đầu mò mẩm thăm dò, hơi thở dồn dập, hòa cùng Lăng Phong đang thở dốc.
" A . . . "
Miệng Lăng Phong đã bị đôi môi thơm chận lại.
Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, một vật cực kỳ mềm mại đã liếm lên đôi môi đã muốn khô cạn của hắn.
" Ô. . ." Không cần ngại ngần, không cần chống cự, lại càng không cần do dự, Lăng Phong lập tức khẻ nhếch môi, tiếp nhận cái vật thơm tho đang xâm lấn. Nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hơn một nữa là có chút khó khăn, nhưng nữ nhân dụ dỗ nam nhân, lại là một việc quá dễ dàng.
Nữ nhân là chất nước, nam nhân là chất đất, đất quăng vào trong nước, chưa hẳn có thể nhồi vào, mà nước dìm đất vào trong lại có thể đem đất biến thành bùn.
Mà giờ khắc này, khối đất Lăng Phong, đã bị khối nước Quí Thiếu Phân ngâm cho mềm nhũn, trong khi lưỡi liếm môi hôn, thì hơi thở trở thành nóng bỏng, lại còn hai gò bồng đảo nhu nhuyễn chạm liên tục vào ngực, khiến Lăng Phong trở nên hoàn toàn mê muội.
Một tay của Lăng Phong cứ tự nhiên như vậy mà chộp lấy một bên, cảm giác mười phần co dãn, khiến Lăng Phong cảm thấy không đủ thỏa mản mà mò đến đúng vị trí, lần theo phần trơn láng mềm mại, đầy đặn, thơm tho bên trong mà hướng tới.
Dưới lớp áo mỏng như cánh ve sầu, là tấm thân đáng yêu từ lạnh lẽo biến thành nóng bỏng động lòng người, kề sát bên cạnh phía giửa được quần áo che phủ, dính đầy lớp sương sớm trắng nỏn nà, tùy theo sức lực của bàn tay, chiếc miệng bé nhỏ của nàng hé mở, tiếng thở hổn hển run động cả tâm hồn, như là một liều thuốc kích thích, làm cái bàn tay tăng thêm sức lực, đầu ngón tay chạm đến phần trơn ướt. Thì ra nàng đã động tinh, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi!
" Ha . . ."
Một tiếng kêu nũng nịu, Quý Thiếu Phân trên mặt ngọc, ánh đỏ lưu chuyển, chiếc miệng nhỏ khẻ nhếch, xuân ý đầy mặt, khi bàn tay xâm nhập, làm cho nàng phảng phất như chìm trong giấc mộng, vào một đêm ôn nhu triền miên, dường như tiếc nuối khiến cho miệng thốt lên " A . . ."
Hơi thở hổn hển Quý Thiếu Phân nhẹ nhàng dò dẫm thấy giữa bụng mình cái bảo bối kia đang đứng sừng sửng, không thể chờ đợi được nên lột bỏ hết những thứ tơ lụa đáng ghét, nắn nót vài cái thì cái miệng Lăng Phong như bị điện giật, tê dại bủn rủn, khoái cảm tự đáy lòng bốc lên, thật đúng là chuyện ngược ngạo, tiểu gia bình thường ăn người, không ngờ hôm nay lại bị nữ gian. Bất quá, tư vị này tựa hồ cũng không tệ, không khỏi hai mắt nhắm híp lại.
Vừa lúc nghĩ đến đây, quần đã bị Quý Thiếu Phân kéo xuống, nàng đồng thời sử dụng cả tay chân, lôi tuột cho đến dưới chân mới thôi!
Tiếng quần áo soàn soạt vang lên, cảm thấy bảo bối đang vươn ra đứng thẳng lên, thêm một bàn tay nho nhỏ chạm đến, Lăng Phong thoải mái muốn rên lên, nhưng cũng không dám phát ra thanh âm, sợ kinh động đến con dâu trang chủ đang bị điểm huyệt ngủ khiến nàng trong cơn mộng phải giật mình tỉnh lại, mà giờ phút này hồn vía vẫn còn ở nơi đâu.
Bàn tay thuần thục của Quý Thiếu Phân đang khuấy động, lên cao xuống thấp xoay tròn nâng niu đùa giỡn, Lăng Phong đang há hốc mồm, ngấm ngầm khàn giọng, chỉ cảm thấy hình như không phải là mình nằm trên giường, mà đang ở trong đám mây, rung ring, qua lại lắc lư . . .
Đột nhiên, Lăng Phong cứng người, cái gì tròn trịa đầy đặn mà nóng hổi bao trùm tiểu đệ đệ của mình,a . . . là . . . miệng?
Không, là chổ đó! Trời ạ, còn chưa chịu bắt đầu tấu khúc (kèn), còn chờ đợi cái gì nữa?
Trong khi đó bên trong đóa hoa của Quý Thiếu Phân sương đọng đã tràn ra, bầu trời đêm khuya trăng sao như bạc, mùi vị nam nữ hoan lạc thoáng bay bay đọng lại, bềnh bồng trong không gian, cơn mê tình lúc đó, Quý Thiếu Phân tấm thân yêu kiều mồ hôi như mưa rơi, quần áo mặt trên người rất là không thoải mái, tự mình xé toạt cởi bỏ đem quần áo vất đi, len lén nhìn, hai tòa thiên nhiên ngọc ngà to lớn nổi bật chuyển qua chuyển lại, cao vút, chạy theo tấm thân oằn oại, qua lại đong đưa, hai điểm anh đào căng mọng.
Lăng Phong âm thầm rên một tiếng, không thể tưởng được nữ nhân này lại lợi hại như vậy! Còn đang nghĩ ngợi, thì thấy Quý Thiếu Phân rướn người lên ngồi trên mình Lăng Phong, cặp mông đầy đặn uốn éo, mái tóc đẹp sớm bay tán loạn, toàn thân trắng nỏn đang dần dần đỏ hồng lên, ham muốn tăng lên tột độ.
Trời ạ! Con người thật mới hiện ra, mới rồi còn khóc sướt mướt, là một cô gái điềm đạm đáng yêu, một mặt lại phóng đãng như vậy! Cặp mông kia, như cuống hoa uốn éo, mà chẳng sợ làm bảo bối của mình bị vặn gảy hay sao?
Đột nhiên lại nghĩ, chẳng trách Phùng Đông Dương chết nhanh như vậy, hơn phân nữa là bị nàng vặn qua vặn lại, kế tiếp lại gặp Đường Siêu chọc tức, làm sao mà có thể sống nổi, lại nghĩ mới vừa rổi nghe Đông Hải Tứ Giao trò chuyện, hèn chi võ công Phùng Đông Dương giãm xuống tệ như vậy là vì lấy phải cô nàng có cái mồm lợi hại làm vợ! Ngày ngày mỗi tối cứ như vậy, nam nhân gặp cô nàng cuồng dã như thế, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi rồi!
Bất quá hôm nay, nàng gặp ta "kim thương không gãy"! Ha ha, Lăng Phong nghĩ tới đây, nếu mà thua tại đây bị nàng uy hiếp, sau nay còn dựa vào đâu để mà ra giang hồ!
Vừa nghĩ đến đây, Lăng Phong bèn vận dụng tuyệt chiêu Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu, tiểu đệ đệ lập tức nở lớn . . .
Quý Thiếu Phân giống như gặp ma một thứ, " A . . ."
Yêu kiều kêu lên một tiếng, đôi mi thanh tú cau lại, dường như không chống nỗi được nhục côn đột nhiên tăng lớn trong lòng, eo thon đột nhiên ngừng lại không còn dao động, Lăng Phong còn tưởng rằng nàng muốn nộp vũ khí đầu hàng, nào ngờ sau một lát, Quý Thiếu Phân lại uốn éo động đậy, lại càng kêu lớn tiếng, lại càng không ngừng kêu: " A . . . Ư . . .Ừ Ừ . . ."
Thần sắc cực kỳ hưởng thụ . . .
Quý Thiếu Phân rên rỉ kêu lên âm thanh thật lớn, làm như hoàn toàn không để ý đến có thể bị người khác nghe tiếng mà phát hiện hay không? Hết sức khoái lạc, tận tình quằn oại, chợt rên rỉ kêu lên một tiếng dài, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nhụy hoa tuôn ra mật ngọt rơi vải, mồ hôi ẩm ướt toàn tấm thân xinh đẹp ngã vào trên người Lăng Phong.
Chỉ có như vậy mà đã nghĩ là chấm dứt? Lăng Phong biết rõ nàng vừa đạt cao trào, giờ phút này giống như người chết một thứ, nằm phục trên người mình không còn cựa quậy mà miệng thì cũng im thin thít, nhưng cũng chẳng do vậy mà chấm dứt.
Lăng Phong vừa mới bị lữa dục dâng lên, thấy nàng nằm sấp bất động trên thân thể mình, khẻ ngước đầu lên, liền nhìn thấy ánh trăng làm nổi bật lên toàn bộ tấm thân trắng trẻo thơm tho, lấm tấm mồ hôi từng giọt, cực kỳ (quá đã), nhịn không được đem cột chống trời. . .
"A".
Quý Thiếu Phân yêu kiều kêu lên một tiếng, thân thể vừa nhúc nhích, đột nhiên nhíu đôi lông mày lại, dường như muốn tỉnh lại. Lăng Phong lúc này toàn diện tuyên chiến.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi. . ."
Quý Thiếu Phân mở to đôi mắt nhìn Lăng Phong, lập tức cảm thấy như sấm sét ngang đầu,trong tai kêu o o.
" Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là truyền nhân của Tiêu Dao phái?"
Quý Thiếu Phân nước mắt thoáng cái lập tức tuôn ra, run rẩy vùng ra bò xuống, vừa mới động thân, tức thì cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt, đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt môi dưới.
"Nàng nhận biết Tiêu Dao Tử?!"
Lăng Phong cũng là kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới lúc tự mình bắt đầu khởi động Tiêu Dao Ngự Nữ Song Tu, nữ nhân này nhất định là thấy được hai chử "Tiêu Dao" mờ ảo trên trán của mình.
Nói đến đây, Quý Thiếu Phân dĩ nhiên là nữ nhân của Tiêu Dao Tử, là một trong mười tám vị sư nương của mình! Trên đời thậm chí có việc trùng hợp như thế sao?
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn