Kiều Kiều Sư Nương
Chương 288: Lăng lão đầu
Liên tục trong hai ngày nay, Lăng Phong ngoại trừ ăn ngủ ra thì việc còn lại chính là chơi đùa Đàm Uyển Phượng, thậm chí lúc nàng ăn cơm uống nước hắn cũng cường bạo nàng, theo như lời hắn nói thì phải đả thông cả hai cửa sau của nàng như thế mới là thú vui trọn vẹn
Thậm chí lúc ngủ Lăng Phong cũng điểm huyệt Đàm Uyển Phượng rồi nhét trường thương vào động, bởi vì hắn đối với công phu bên dưới của mình rất có tự tin, cho dù Đàm Uyển Phượng muốn di chuyển một bước cũng không có khả năng. Quả nhiên khi hắn ngủ, mấy lần Đàm Uyển Phượng muốn đứng lên chạy trốn nhưng khí lực không còn một chút, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, từ bụng dâng lên một cơn đau khiến nàng muốn ngất đi, nơi đan điền nội lực liên tục thật thoát không còn một tí nào. Nàng hiện tại ngay cả một nữ nhân bình thường cũng không bằng, mà thân thể thì dần dần biến thành nhạy cảm, thường ngày bị Lăng Phong đâm mạnh vài chục cái là đã tiết thân, trong miệng thường phát ra thanh âm rên rỉ, biết rằng như vậy là vô sỉ như hết lần này tới lần khác đều không khống chế được bản thân. Có trời mới biết cuộc sống như vậy còn kéo dài bao lâu
Lăng Phong cũng đang từ từ tính toán, Đàm Uyển Phượng ý chí quá kiên cường đi. Xem ra cần phải tìm nhiều trò hơn để vũ nhục nàng, đẩy nàng vào hố sâu tuyệt vọng mới có ý tứ a. Nghĩ vậy hắn liền vận kình cách không điểm huyệt làm cho Đàm Uyển Phượng ngủ mê man
Đàm Uyển Phượng từ trong mê man tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong mộ gian phòng khác. Nàng chính là đang nằm thoải mái trên giường, chăn êm nệm ấm, không lẽ mới vừa rồi hết thảy đều là nằm mơ? Nàng liền ngồi thẳng dậy lập tức cảm thấy một trận đau kịch liệt dưới hạ thân, vậy là tất cả không phải là mơ, mình quả thật là đã bị tên thiếu niên kia cường bạo. Nhưng nơi này là nơi nào? Gian phòng này so với căn nhà kia lộng lẫy hơn biết bao nhiu lần, làm sao nàng lại đến được đây?
Đúng rồi, nhất định là tên khốn kia đã ôm mình đến đây. Nhưng mà hắn đâu rồi? Đàm Uyển Phượng nhìn đau đi xuống giường, đầu giường có một bộ y phục màu trắng, trên bàn kia vẫn đặt Ngọc nữ kiếm. Nàng kéo quần lót xuống, chỉ thấy âm động như cũ vẫn còn sưng đỏ, nhưng hiển nhiên đã được thoa thuốc, hai chân mềm nhũn, đâu óc mệt mỏi, những này qua túng dục quá độ khiến cho nguyên khí tổn thương nặng nề
Đàm Uyển Phượng khoanh chân đả tọa cố gắng vận công nửa chu thiên, cảm thấy đã từ từ ngưng tụ một tia nội lực. Chỉ cần kiên trì thì không quá một tháng nàng có thể khôi phục ít nhất bảy thành công lực. Nàng lấy lại bình tĩnh, mặc y phục vào, đeo bảo kiếm lên lưng. Nàng thử đi vài bước, phát hiện chỉ cần bước không quá lớn sẽ không động đến thương thế. Nhìn vào gượng, nàng vẫn thoát tục như xưa, nhưng trinh tiết đã bị tàn phá, vẻ mặt cũng có chút tiều tụy, vành mắt đã biến thành màu đen,nàng nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy ghi :" Nếu như ngươi tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, ta đi mua cho ngươi chút thuốc, rất mau sẽ trở lại "
Rất hiển nhiên đây chính là do tên khốn kia lưu lại, bất quá hắn thật là ngay thơ, nếu cơ hội như vậy nàng không chạy trốn thì nàng không phải là Hoa Sơn Đàm Uyển Phượng rồi. Nghĩ thế nàng liền lấy lại chút bình tĩnh mở cửa đi ra
Đi ra ngoài nàng mới phát hiện thì ra đây là một cái khách điếm có rất nhiều khách, Đàm Uyển Phượng chậm rãi đi tới hỏi :" Xin hỏi chưởng quỹ, hôm qua là ai đưa ta tới khách sạn này?"
Chưởng quỹ vừa đưa mắt lên nhìn nhất thời ngây dại, hắn sống hơn năm mươi tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên gặp một nữ nhân xinh đẹp như thế., quả là cùng truyền thuyết tiên nữ hạ phàm đồng dạng. Không những hắn mà những khác nhân xung quanh cũng là đang u mê nhìn nàng, nửa thân dưới cũng trương phồng lên
Đàm Uyển Phượng thấy tình cảnh này thật là chán ghét nói không nên lời, lập tức xoay người rời đi
Ngây người một hồi lâu chưởng quầy mới sực tỉnh lại, nói :" A, nơi này chính là Khoái hoạt lâm, thì ra cô nương chính là người tối qua bị bọc chăn đem tới, trượng phu của cô nói cô đang bị bệnh rất nặng, dặn tôi không được làm phiền, hôm nay hắn đã đi ra ngoài mua điểm tâm cho cô.
" Khoái hoạt lâm?".Đàm Uyển Phượng hiển nhiên chưa từng nghe có một địa phương như vậy
Mình làm sao lại đến đây? Lại còn có trượng phu nữa, chẳng lẽ là tên khốn kiếp kia?
Nghĩ tới đây Đàm Uyển Phượng liền chạy ra cửa khách điếm, bên ngoài là đường phố thập phần xa lạ, nàng sợ không biết đường thì chỉ có thể đi thẳng về phía trước, chung quanh có một vài thôn dân đi lại, ai nhìn thấy nàng đều ngây ngất.Lúc này nàng mới hối hận là tại sao lúc đi lại quen đem theo một cái đồ che mặt. Nữ hiệp đi lại trên giang hồ thường đều là thân mặc quần áo đen xám, đầu mang khăn che để không gây sự chú ý của mọi người. Hôm nay nàng đúng là dại dột rồi, đắc ý sớm mà quên đi sự tình này
Đột nhiên nàng thấy một tên nam nhân mặt rổ bụng bự đứng trước mặt nàng hỏi :" Tiểu thư, thật là xinh đẹp a, đến hầu hạ đại gia một đêm, thế nào, đại gia ta chính là rất nhiều tiền
Đàm Uyển Phượng tâm tình đang rất kém, không muốn cùng tên này dây dưa, tay trái liền vận " Tiệt thủ thức " dùng sức đẩy tên đó một cái
Ai ngờ đẩy vậy mà hắn vẫn bất động, nàng giật mình nhớ ra bây giờ nội lực nàng cùng với nữ nhân bình thường không khác nhau là bao. Lúc trước một đẩy này có thể đánh nát cả một tảng đá to, hôm nay lại không thể đẩy lui nổi một người
" Ha ha, cô nương động lòng rồi sao, muốn thử sờ xem thân thể tướng công ngươi có cường tráng hay không hả?" Tên vô lại vừa nói vừa hướng nàng bức tới
Nơi này là đường cái, nếu động thủ chưa nói là không có lòng tin đánh thắng còn có khi gây ra náo động đem cái tên ma đầu kia đưa tới. Đàm Uyển Phượng nhất quyết không cùng tên vô lại này dây dưa, cuối mặt đi vào một con hẻm nhỏ
Đi vào con hẻm nhỏ liếc mắt nhìn đều thấy ngõ cụt, Đàm Uyển Phượng không khỏi ảo não tự trách mình vận khí xui xẻo, đổi thành bình thường chỉ một cái tung người tường cao hai trượng cũng không thể cản nàng. Nhưng bây giờ ngay cả hàng rào gỗ cao ba thước nàng cũng không thể vượt qua, sau lưng lại truyền đến một cái tiếng cười lưu manh :" Tiểu thư, nguyên nhân ngươi đã sớm chọn địa phương tốt muốn cùng đại gia vui vẻ. Đừng lo lắng, phía dưới ta rất hùng dũng, sẽ không làm ngươi thất vọng đâu". Nói xong tiếng bước chân đã ngày càng gần
Đàm Uyển Phượng hít một hơi sâu lấy lại tỉnh táo, đối phương bất quá cũng là hạng lưu manh không biết võ công thôi, cho dù là tự mình công lực toàn bộ tiêu tán cũng có thể dựa vào Ngọc nữ kiếm cùng kiếp pháp hoa sơn hù ngã hắn. Nghĩ tới đây nàng cũng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên xoay người nhìn mấy tên lưu manh
Mấy tên lưu manh vốn là ngày hôm nay trên đường nhìn thấy mỹ nhân liến muốn hù dọa làm cho nàng sợ hãi trốn vào góc tường mặc cho bọn chúng làm thịt, ai ngờ đối phương lại như cũ bình thản nhìn bọn hắn, cộng thêm nàng một thân hiệp nữ trang phục cùng với bảo kiếm trong tay. Đàm Uyển Phượng nhìn chằm chằm vào bọn hắn nói :" Bọn lưu manh các ngươi chắn đường ta, không biết bổn cô nương là ai sao?"
" Chúng ta là Khoái hoạt địa đầu bang đích huynh đệ, không biết vị nữ hiệp này danh tánh ra sao? Đao Ba Kiểm ta chỉ là nhìn ngươi có chút quen mặt, mới vừa rồi còn như một thiếu nữ, sao bây giờ liền có bộ dạng nữ hiệp rồi "
Đàm Uyển Phượng trong lòng mừng thầm, lúc này trong lòng đối phương đã có chút sợ hãi, mình nên gia tăng một chút áp lực nữa.
" Khoái hoạt địa đầu bang? Chưa có nghe qua. Một đống cửu lưu này không có tư cách biết danh tánh của bổn cô nương" .
Vừa nói xong liền ra vẻ muốn rút kiếm làm cho mấy tên lưu manh lập tức lui về phía sau, tên cầm đầu Đao Ba Kiểm hai chân mềm nhũn quỳ xuống nói:" Nữ hiệp tha mạng a, tiểu nhân thật đáng chết, tiểu nhân có mắt không tròng, xin người từ bi tha cho chúng ta một con đường sống. Nhà ta còn có mẹ già đã hơn tám mươi tuổi cùng ba hài tử". Những tên khác thấy vậy cũng quỳ xuống xin tha thứ, không còn cái vẻ lớn lối như vừa rồi nữa
Đàm Uyển Phượng thầm nghĩ ý chí đối phương đã tan, tự mình cũng không cần gây sự nữa, chỉ cần dùng kiếm chém gọn áo của hắn là được rồi, lấy kinh nghiệm nhiều năm sử dụng kiếm của nàng mà nói thì hoàn toàn có thể. Nghĩ tới đây tay phải nắm chuôi kiếm rút ra, đoạn nói :" Hôm nay tha cho ngươi nhưng dù sao cũng phải lưu lại một bài học "
Song chuyện kế tiếp xảy ra hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Đàm Uyển Phượng, Ngọc nữ kiếm không thể rút ra khỏi vỏ, nàng tận lực dùng sức cũng không làm cho nó nhúc nhích. Nàng lúc này mới phát hiện vỏ kiếm phần đuôi bị người ta dùng nội lực bóp vào, giống như một thanh kiềm kẹp lấy mũi kiếm. Đổi lại bình thường nàng có thể dùng 2 ngón tay là đã đem vỏ kiếm trở về nguyên vẹn, nhưng hôm nay công lực nàng đã mất hết làm sao mà rút ra?
Mấy tên lưu manh vốn là quỳ trên mặt đất đến dũng khí chạy trốn cũng không có, nhìn nữ hiệp kia muốn bạt kiếm mà hồi lâu mặt đã đỏ bừng rồi mà vẫn không rút kiếm ra được. Tên cầm đầu nhất thời thái độ đại biến, đứng thẳng người nghiêng cổ cười nói :" Này nữ hiệp, ngươi không thấy là mình thối lắm sao? Lấy một tay kiếm rỉ sét giả trang nữ hiệp, lại còn lừa gạt lão tử quỳ xuống, lão từ không đem ngươi làm cho bò lê bò càng không được." . Dứt lời mấy tên lưu manh cùng hướng Đàm Uyển Phượng bức tới
Đàm Uyển Phượng đột nhiên xuất thủ nhanh như chớp, vỏ kiếm nhắm ngay giữ mi tâm của Đao Ba Kiểm mà đánh tới, một kích vô cùng nhanh, mặc dù không nói nội lực nhưng chính là ngay chỗ yếu hại, đem hắn đánh ngã xuống đất
Đàm Uyển Phượng mặc dù không có cách nào xuất kiếm nhưng dù sao vỏ kiếm cũng phát huy uy lực nhất định, trong nháy mắt nàng liên tiếp đánh cho bọn chúng nằm bẹp xuống đất. Nếu như là lúc trước thì mỗi một kích đều là trí mạng, nhưng hiện tại lực đạo chưa đầy chỉ có thể làm cho bọn chúng ngã xuống mà thôi. Mấy tên lưu manh cơ hồ đồng thời ngã xuống kêu cha gọi mẹ
Đàm Uyển Phượng chỉ cảm thấy cả người hư thoát, lại bắt đầu đau đớn, mới vừa rời vận động quá sức chạm đến thương thế. Nàng cắn răng dùng kiếm chống từng bước hướng ngoài hẻm đi tới, thật sự không nghĩ tới lại có ngày nàng cùng với một đám tiểu lưu manh liều mạng với nhau. Một khi bọn chúng phát hiện nàng không có võ công cùng nhau xông vào thì nàng chỉ có thể mặc chúng khi dễ, may là nàng còn không bị dồn cho rơi vào tình cảnh đó, chỉ cần có thể khôi phục nội lực một chút thì sẽ không lo ngại những việc như thế này. Mặc dù thanh bạch đã bị làm cho ô uế, nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ có ngày tìm dâm đồ báo thù.
Lần này Đàm Uyển Phượng đã dựa vào sự tỉnh táo để vượt qua thử thách, thoát khỏi bọn lưu manh
Đàm Uyển Phượng chạy ra ngoài hẻm trấn định tinh thần, trong lòng thầm tính toán. Giờ phút ngày trên người nàng có hai mươi lạng bạc, tuy rằng không nhiều lắm nhưng còn có thể ứng phó chi tiêu. Nàng tìm đến tiệm thợ rèn trong trấn muốn nhờ người hỗ trợ đem vỏ kiếm đập lại như cũ. Ai ngờ đến hết lần này tới lần khác tiệm thợ rèn đều đóng cửa, vừa hỏi mới biết thợ rèn hai ngày trước không hiểu vì sao đã mất tích, người nhà cũng đã báo quan, nơi này thì không còn làm ăn nữa rồi.
Vì sao thợ rèn đột nhiên mất tích? Chẳng lẽ là sự trùng hợp? Đàm Uyển Phượng trong lòng đầy sự nghi ngờ đi đến cửa hàng binh khí trong trấn, may mắn là chỗ này không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà nơi địa phương hẻo lánh này thì có cái gì giống binh khí đây? Cửa hàng bên trong chỉ có một ít khinh đao, súng săn, thiết xích, đi lại giang hồ tất nhiên là không thể dùng những thứ này rồi
Lão chủ cửa hàng đã hơn sáu mươi tuổi, râu mép dài, mắt hình tam giác, thấy Đàm Uyển Phượng quốc sắc thiên hương không kiềm chế được đã sớm chảy nước miếng rồi, hắn liền cười nói :" Nữ hiệp ngài đừng trách lão đầu, trong điếm này chỉ có mấy cái dụng cụ săn bắn đơn thuần thôi, nếu muốn mua vũ khí thì tốt nhất ngài nên đến thành thị lớn. Bất quá ta từ mấy năm trước mua được một binh khí tốt của một người giang hồ, ta đã phải trả giá cao mới mua được nó, ngài có muốn xem qua một chút không? "
" Vậy làm phiền lão, chỉ cần có thể dùng tốt ta sẽ trả nhiều tiền". Lão điếm nghe vậy liền xoay người đi vào bên trong cầm ra một cây trường kiếm. Đàm Uyển Phượng đã dùng kiếm nhiều năm, nhìn vào thì biết đạ chỉ là một cây kiếm kém chất lượng. Nàng đem kiếm rút ra quả nhiên là đầy lỗ hổng. Nhưng kiếm kém chất lượng cũng còn hơn không có kiếm, Đàm Uyển Phượng nhíu mày hỏi :" Lão đầu, thanh kiếm này bao nhiu tiền?"
" Hay , hay thanh kiếm này giá một trăm lượng bạc "
" Một trăm lượng? Lão đầu này ngươi miệng thật là to a, thanh kiếm này nhiều lắm cũng chỉ năm lượng, tâm địa ngươi tham lam như vậy không sợ quả báo sao?"
Đàm Uyển Phượng âm lãnh nói
" Nữ hiệp nói thật là dọa người a, lão đầu ta bị làm cho sợ hãi rồi, muốn không trả tiền cũng được, ta xem nữ hiệp ngươi cũng không phải là cái gì hoàng hoa khuê nữ. Lão bà của ta chết sớm, phía dưới của ta đã nín nhịn như vậy nhiều năm không có tiết ra, hay là nữ hiệp ngươi để cho ra khoan khoái chơi một lần, thanh kiếm này ta cũng không lấy tiền nữa"
Đàm Uyển Phượng tức đến phát run, nàng chính là Hoa Sơn Đại sư tỷ lại bị một tên hạ lưu lão đầu đùa giỡn, không nghĩ tới Khoái Hoạt Lâm đều là sắc ma, lửa giận bốc lên đã làm nàng mất đi tĩnh táo thường ngày rồi. Nàng quyết định phải hung hăng giáo huấn lên lão sắc quỷ giậu đổ bìm leo này :" Lão thật muốn ở chỗ này làm sao? Chúng ta vào phòng trong đi "
"Tốt, không nghĩ đến nữ hiệp so với lão đầu ta còn gấp hơn, ngài đi lại giang hồ không có nam nhân nhất định rất là khó sống, vậy để lão đầu ta làm nam nhân của người, không phải mọi người đều hảo hảo vui vẻ sao?" Lão sắc quỷ vô cùng tùy tiện đi vào trong phòng, Đàm Uyển Phượng cũng đi theo
Trong phòng không lớn, chỉ có một cái bàn một cái giường, một cái cửa lớn. Lão sắc quỷ đem cửa khép lại, mặt cười dâm nói :" Nữ hiệp, chúng ta bắt đầu từ đâu đây? Ngươi mang giày làm gì, để ta cởi ra xem một chút "
Dứt lời liền khom lưng muốn cởi giày nàng
" Cho ngươi cái này". Đàm Uyển Phượng chân phải nhắm thẳng vào mặt lão hung hăng đá tới, một cước này mặc dù không có nội lực nhưng vốn dĩ nàng cũng có tập võ công, sức lực đủ để đá chết mười lão đầu như vậy rồi
Không ngờ, thoạt nhìn lão ta già như vậy nhưng ra tay nhanh như chớp, một tay nắm lấy chân nàng, một tay khác hung hăng đánh thẳng vào hạ thân của Đàm Uyển Phượng
" Nga" Đàm Uyển Phượng chỉ cảm thấy một cổ đau đớn từ bụng truyền đến, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Thân thể đau đớn cuộn lại, khuôn mặt cũng biến thành màu tím, hai tay ôm lấy hạ thân run rẩy không ngừng, vết thương thoáng cái vỡ toang ra, đau đến cả nói nàng cũng không nói được
" Nữ hiệp, lão đầu ta từ lâu đã không ra ngoài lăn lộn, Lăng lão đại ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở Khoái Hoạt Lâm này, ngươi lại dám cùng ta chơi đùa sao? Tiểu cô nương như ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng không có chút bản lãnh nào mà cũng muốn đi lại trong giang hồ? Để Lăng lão đại ta hảo hảo dạy bảo ngươi "
Lăng lão lão vừa dứt lời liền dùng sức đem xà cạp nơi đùi nàng xé đứt, muốn làm được như vậy thì khí lực phải không ít a . Sau đó hắn liền nhẹ nhàng lột giày của Đàm Uyển Phượng ra.
Đàm Uyển Phượng nằm trên đất thống khổ rên rỉ, nàng thật là quá khinh thường đối phương rồi, dám trước mặt một nữ hiệp mà trêu trọc thì phải có dũng khí và thực lực. Mặc dù đối phương chỉ là nhân vật tam lưu nhưng đã có thể đem nàng tùy ý đùa bỡn, tự mình trước kia không có lỗ mãng như vậy, hay là do bị tên dâm tặc kia ô làm cho ô nhục nên mất đi sự tỉnh táo? Hay là do nóng lòng lấy một thanh kiếm? Hoặc là muốn trút giận lên người lão quỷ này? Hối hận như thế nào thì cũng đã muộn rồi, chỉ còn cách khôi phục sự tĩnh táo thường ngày , chỉ cần có thể sống thì sẽ có hi vọng
"Ta sẽ chặt đứt tay chân ngươi !".Nàng cắn chặt răng, trơ mắt nhìn hắn cởi giày nàng, cách một lớp vớ mà vuốt ve bàn chân nàng
" Hình như ngươi rất không thoải mái a. Đừng nóng vội đừng nóng vội, để ta tới giúp ngươi." Hắn đối với uy hiếp của nàng làm ngơ, cười hì hì cởi đôi vớ trắng ra, bàn tay thô ráp vuốt ve đôi chân ngọc của nàng
Lăng lão đầu khẽ cười, những ngón tay đối với chân nàng liên tục ma động. Đàm Uyển Phượng trời sinh một đôi thiên túc, bao năm giữ gìn, mềm mại nõn nà, trắng như bạch ngọc, năm ngón chân giống như năm hạt trân châu. Hắn nhẹ nhàng xoa khẽ, giống như thưởng thức một món hàng mỹ nghệ. Đàm Uyển Phượng cắn chặt răng hai cái, nàng vì nhất thời sơ suất , lúc này toàn thân bị hắn quản chế, không có khả năng phản kháng. Bàn tay hắn hí lộng chân nàng, mang đến sự kích thích khác thường, nàng trong lòng giật mình, toàn thân đột nhiên run rẩy
Hắn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, lòng bàn tay bao trùm chân ngọc, ở lòng bàn chân nàng nhẹ nhàng rót vào vài tia chân khí
Phút chốc làm cho lòng bàn chân nàng tê dại khó chịu, làm cho hai chân nàng vô lực. Chân khí đi đến đâu nàng liền cảm thấy tê dại đến đó, không nhịn được rên rỉ một tiếng
" Thích không?".Hắn không biết xấu hổ hỏi một câu, lộ ra nụ cười ta ác làm người khác chán ghét
Đàm Uyển Phượng quay đầu nhìn Ngọc nữ kiếm nằm trên đất, chủ nhân của nó cùng nó vận mệnh giống nhau, vừa mới ra Long đàm đã sa vào Hổ huyệt
Lăng lão đầu đột nhiên thuận thế vuốt ve chân nàng thẳng lên âm động, dùng sức sờ lấy.
" Nha" . Giữa hai chân Đàm Uyển Phượng truyền lên một cơn đau không nói nên rồi, hạ thân không ngừng run rẩy, hai tay vô lực bắt lấy ma trảo của hắn nhưng không có chút khí lực phản kháng
Lăng lão đầu thấy nàng dục tính mạnh mẽ, hơn nữa vừa mới phá thân, lập tức điểm huyệt nàng rồi đem nàng ném vào tủ quần áo, cười nói :" Nữ hiệp, lão đầu ban ngày còn muốn làm ăn, đêm đến sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi"
Trong tiếng cười dâm đãng, cánh cửa như Địa Ngục môn từ từ khép lại
Thậm chí lúc ngủ Lăng Phong cũng điểm huyệt Đàm Uyển Phượng rồi nhét trường thương vào động, bởi vì hắn đối với công phu bên dưới của mình rất có tự tin, cho dù Đàm Uyển Phượng muốn di chuyển một bước cũng không có khả năng. Quả nhiên khi hắn ngủ, mấy lần Đàm Uyển Phượng muốn đứng lên chạy trốn nhưng khí lực không còn một chút, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, từ bụng dâng lên một cơn đau khiến nàng muốn ngất đi, nơi đan điền nội lực liên tục thật thoát không còn một tí nào. Nàng hiện tại ngay cả một nữ nhân bình thường cũng không bằng, mà thân thể thì dần dần biến thành nhạy cảm, thường ngày bị Lăng Phong đâm mạnh vài chục cái là đã tiết thân, trong miệng thường phát ra thanh âm rên rỉ, biết rằng như vậy là vô sỉ như hết lần này tới lần khác đều không khống chế được bản thân. Có trời mới biết cuộc sống như vậy còn kéo dài bao lâu
Lăng Phong cũng đang từ từ tính toán, Đàm Uyển Phượng ý chí quá kiên cường đi. Xem ra cần phải tìm nhiều trò hơn để vũ nhục nàng, đẩy nàng vào hố sâu tuyệt vọng mới có ý tứ a. Nghĩ vậy hắn liền vận kình cách không điểm huyệt làm cho Đàm Uyển Phượng ngủ mê man
Đàm Uyển Phượng từ trong mê man tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong mộ gian phòng khác. Nàng chính là đang nằm thoải mái trên giường, chăn êm nệm ấm, không lẽ mới vừa rồi hết thảy đều là nằm mơ? Nàng liền ngồi thẳng dậy lập tức cảm thấy một trận đau kịch liệt dưới hạ thân, vậy là tất cả không phải là mơ, mình quả thật là đã bị tên thiếu niên kia cường bạo. Nhưng nơi này là nơi nào? Gian phòng này so với căn nhà kia lộng lẫy hơn biết bao nhiu lần, làm sao nàng lại đến được đây?
Đúng rồi, nhất định là tên khốn kia đã ôm mình đến đây. Nhưng mà hắn đâu rồi? Đàm Uyển Phượng nhìn đau đi xuống giường, đầu giường có một bộ y phục màu trắng, trên bàn kia vẫn đặt Ngọc nữ kiếm. Nàng kéo quần lót xuống, chỉ thấy âm động như cũ vẫn còn sưng đỏ, nhưng hiển nhiên đã được thoa thuốc, hai chân mềm nhũn, đâu óc mệt mỏi, những này qua túng dục quá độ khiến cho nguyên khí tổn thương nặng nề
Đàm Uyển Phượng khoanh chân đả tọa cố gắng vận công nửa chu thiên, cảm thấy đã từ từ ngưng tụ một tia nội lực. Chỉ cần kiên trì thì không quá một tháng nàng có thể khôi phục ít nhất bảy thành công lực. Nàng lấy lại bình tĩnh, mặc y phục vào, đeo bảo kiếm lên lưng. Nàng thử đi vài bước, phát hiện chỉ cần bước không quá lớn sẽ không động đến thương thế. Nhìn vào gượng, nàng vẫn thoát tục như xưa, nhưng trinh tiết đã bị tàn phá, vẻ mặt cũng có chút tiều tụy, vành mắt đã biến thành màu đen,nàng nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy ghi :" Nếu như ngươi tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, ta đi mua cho ngươi chút thuốc, rất mau sẽ trở lại "
Rất hiển nhiên đây chính là do tên khốn kia lưu lại, bất quá hắn thật là ngay thơ, nếu cơ hội như vậy nàng không chạy trốn thì nàng không phải là Hoa Sơn Đàm Uyển Phượng rồi. Nghĩ thế nàng liền lấy lại chút bình tĩnh mở cửa đi ra
Đi ra ngoài nàng mới phát hiện thì ra đây là một cái khách điếm có rất nhiều khách, Đàm Uyển Phượng chậm rãi đi tới hỏi :" Xin hỏi chưởng quỹ, hôm qua là ai đưa ta tới khách sạn này?"
Chưởng quỹ vừa đưa mắt lên nhìn nhất thời ngây dại, hắn sống hơn năm mươi tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên gặp một nữ nhân xinh đẹp như thế., quả là cùng truyền thuyết tiên nữ hạ phàm đồng dạng. Không những hắn mà những khác nhân xung quanh cũng là đang u mê nhìn nàng, nửa thân dưới cũng trương phồng lên
Đàm Uyển Phượng thấy tình cảnh này thật là chán ghét nói không nên lời, lập tức xoay người rời đi
Ngây người một hồi lâu chưởng quầy mới sực tỉnh lại, nói :" A, nơi này chính là Khoái hoạt lâm, thì ra cô nương chính là người tối qua bị bọc chăn đem tới, trượng phu của cô nói cô đang bị bệnh rất nặng, dặn tôi không được làm phiền, hôm nay hắn đã đi ra ngoài mua điểm tâm cho cô.
" Khoái hoạt lâm?".Đàm Uyển Phượng hiển nhiên chưa từng nghe có một địa phương như vậy
Mình làm sao lại đến đây? Lại còn có trượng phu nữa, chẳng lẽ là tên khốn kiếp kia?
Nghĩ tới đây Đàm Uyển Phượng liền chạy ra cửa khách điếm, bên ngoài là đường phố thập phần xa lạ, nàng sợ không biết đường thì chỉ có thể đi thẳng về phía trước, chung quanh có một vài thôn dân đi lại, ai nhìn thấy nàng đều ngây ngất.Lúc này nàng mới hối hận là tại sao lúc đi lại quen đem theo một cái đồ che mặt. Nữ hiệp đi lại trên giang hồ thường đều là thân mặc quần áo đen xám, đầu mang khăn che để không gây sự chú ý của mọi người. Hôm nay nàng đúng là dại dột rồi, đắc ý sớm mà quên đi sự tình này
Đột nhiên nàng thấy một tên nam nhân mặt rổ bụng bự đứng trước mặt nàng hỏi :" Tiểu thư, thật là xinh đẹp a, đến hầu hạ đại gia một đêm, thế nào, đại gia ta chính là rất nhiều tiền
Đàm Uyển Phượng tâm tình đang rất kém, không muốn cùng tên này dây dưa, tay trái liền vận " Tiệt thủ thức " dùng sức đẩy tên đó một cái
Ai ngờ đẩy vậy mà hắn vẫn bất động, nàng giật mình nhớ ra bây giờ nội lực nàng cùng với nữ nhân bình thường không khác nhau là bao. Lúc trước một đẩy này có thể đánh nát cả một tảng đá to, hôm nay lại không thể đẩy lui nổi một người
" Ha ha, cô nương động lòng rồi sao, muốn thử sờ xem thân thể tướng công ngươi có cường tráng hay không hả?" Tên vô lại vừa nói vừa hướng nàng bức tới
Nơi này là đường cái, nếu động thủ chưa nói là không có lòng tin đánh thắng còn có khi gây ra náo động đem cái tên ma đầu kia đưa tới. Đàm Uyển Phượng nhất quyết không cùng tên vô lại này dây dưa, cuối mặt đi vào một con hẻm nhỏ
Đi vào con hẻm nhỏ liếc mắt nhìn đều thấy ngõ cụt, Đàm Uyển Phượng không khỏi ảo não tự trách mình vận khí xui xẻo, đổi thành bình thường chỉ một cái tung người tường cao hai trượng cũng không thể cản nàng. Nhưng bây giờ ngay cả hàng rào gỗ cao ba thước nàng cũng không thể vượt qua, sau lưng lại truyền đến một cái tiếng cười lưu manh :" Tiểu thư, nguyên nhân ngươi đã sớm chọn địa phương tốt muốn cùng đại gia vui vẻ. Đừng lo lắng, phía dưới ta rất hùng dũng, sẽ không làm ngươi thất vọng đâu". Nói xong tiếng bước chân đã ngày càng gần
Đàm Uyển Phượng hít một hơi sâu lấy lại tỉnh táo, đối phương bất quá cũng là hạng lưu manh không biết võ công thôi, cho dù là tự mình công lực toàn bộ tiêu tán cũng có thể dựa vào Ngọc nữ kiếm cùng kiếp pháp hoa sơn hù ngã hắn. Nghĩ tới đây nàng cũng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên xoay người nhìn mấy tên lưu manh
Mấy tên lưu manh vốn là ngày hôm nay trên đường nhìn thấy mỹ nhân liến muốn hù dọa làm cho nàng sợ hãi trốn vào góc tường mặc cho bọn chúng làm thịt, ai ngờ đối phương lại như cũ bình thản nhìn bọn hắn, cộng thêm nàng một thân hiệp nữ trang phục cùng với bảo kiếm trong tay. Đàm Uyển Phượng nhìn chằm chằm vào bọn hắn nói :" Bọn lưu manh các ngươi chắn đường ta, không biết bổn cô nương là ai sao?"
" Chúng ta là Khoái hoạt địa đầu bang đích huynh đệ, không biết vị nữ hiệp này danh tánh ra sao? Đao Ba Kiểm ta chỉ là nhìn ngươi có chút quen mặt, mới vừa rồi còn như một thiếu nữ, sao bây giờ liền có bộ dạng nữ hiệp rồi "
Đàm Uyển Phượng trong lòng mừng thầm, lúc này trong lòng đối phương đã có chút sợ hãi, mình nên gia tăng một chút áp lực nữa.
" Khoái hoạt địa đầu bang? Chưa có nghe qua. Một đống cửu lưu này không có tư cách biết danh tánh của bổn cô nương" .
Vừa nói xong liền ra vẻ muốn rút kiếm làm cho mấy tên lưu manh lập tức lui về phía sau, tên cầm đầu Đao Ba Kiểm hai chân mềm nhũn quỳ xuống nói:" Nữ hiệp tha mạng a, tiểu nhân thật đáng chết, tiểu nhân có mắt không tròng, xin người từ bi tha cho chúng ta một con đường sống. Nhà ta còn có mẹ già đã hơn tám mươi tuổi cùng ba hài tử". Những tên khác thấy vậy cũng quỳ xuống xin tha thứ, không còn cái vẻ lớn lối như vừa rồi nữa
Đàm Uyển Phượng thầm nghĩ ý chí đối phương đã tan, tự mình cũng không cần gây sự nữa, chỉ cần dùng kiếm chém gọn áo của hắn là được rồi, lấy kinh nghiệm nhiều năm sử dụng kiếm của nàng mà nói thì hoàn toàn có thể. Nghĩ tới đây tay phải nắm chuôi kiếm rút ra, đoạn nói :" Hôm nay tha cho ngươi nhưng dù sao cũng phải lưu lại một bài học "
Song chuyện kế tiếp xảy ra hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Đàm Uyển Phượng, Ngọc nữ kiếm không thể rút ra khỏi vỏ, nàng tận lực dùng sức cũng không làm cho nó nhúc nhích. Nàng lúc này mới phát hiện vỏ kiếm phần đuôi bị người ta dùng nội lực bóp vào, giống như một thanh kiềm kẹp lấy mũi kiếm. Đổi lại bình thường nàng có thể dùng 2 ngón tay là đã đem vỏ kiếm trở về nguyên vẹn, nhưng hôm nay công lực nàng đã mất hết làm sao mà rút ra?
Mấy tên lưu manh vốn là quỳ trên mặt đất đến dũng khí chạy trốn cũng không có, nhìn nữ hiệp kia muốn bạt kiếm mà hồi lâu mặt đã đỏ bừng rồi mà vẫn không rút kiếm ra được. Tên cầm đầu nhất thời thái độ đại biến, đứng thẳng người nghiêng cổ cười nói :" Này nữ hiệp, ngươi không thấy là mình thối lắm sao? Lấy một tay kiếm rỉ sét giả trang nữ hiệp, lại còn lừa gạt lão tử quỳ xuống, lão từ không đem ngươi làm cho bò lê bò càng không được." . Dứt lời mấy tên lưu manh cùng hướng Đàm Uyển Phượng bức tới
Đàm Uyển Phượng đột nhiên xuất thủ nhanh như chớp, vỏ kiếm nhắm ngay giữ mi tâm của Đao Ba Kiểm mà đánh tới, một kích vô cùng nhanh, mặc dù không nói nội lực nhưng chính là ngay chỗ yếu hại, đem hắn đánh ngã xuống đất
Đàm Uyển Phượng mặc dù không có cách nào xuất kiếm nhưng dù sao vỏ kiếm cũng phát huy uy lực nhất định, trong nháy mắt nàng liên tiếp đánh cho bọn chúng nằm bẹp xuống đất. Nếu như là lúc trước thì mỗi một kích đều là trí mạng, nhưng hiện tại lực đạo chưa đầy chỉ có thể làm cho bọn chúng ngã xuống mà thôi. Mấy tên lưu manh cơ hồ đồng thời ngã xuống kêu cha gọi mẹ
Đàm Uyển Phượng chỉ cảm thấy cả người hư thoát, lại bắt đầu đau đớn, mới vừa rời vận động quá sức chạm đến thương thế. Nàng cắn răng dùng kiếm chống từng bước hướng ngoài hẻm đi tới, thật sự không nghĩ tới lại có ngày nàng cùng với một đám tiểu lưu manh liều mạng với nhau. Một khi bọn chúng phát hiện nàng không có võ công cùng nhau xông vào thì nàng chỉ có thể mặc chúng khi dễ, may là nàng còn không bị dồn cho rơi vào tình cảnh đó, chỉ cần có thể khôi phục nội lực một chút thì sẽ không lo ngại những việc như thế này. Mặc dù thanh bạch đã bị làm cho ô uế, nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ có ngày tìm dâm đồ báo thù.
Lần này Đàm Uyển Phượng đã dựa vào sự tỉnh táo để vượt qua thử thách, thoát khỏi bọn lưu manh
Đàm Uyển Phượng chạy ra ngoài hẻm trấn định tinh thần, trong lòng thầm tính toán. Giờ phút ngày trên người nàng có hai mươi lạng bạc, tuy rằng không nhiều lắm nhưng còn có thể ứng phó chi tiêu. Nàng tìm đến tiệm thợ rèn trong trấn muốn nhờ người hỗ trợ đem vỏ kiếm đập lại như cũ. Ai ngờ đến hết lần này tới lần khác tiệm thợ rèn đều đóng cửa, vừa hỏi mới biết thợ rèn hai ngày trước không hiểu vì sao đã mất tích, người nhà cũng đã báo quan, nơi này thì không còn làm ăn nữa rồi.
Vì sao thợ rèn đột nhiên mất tích? Chẳng lẽ là sự trùng hợp? Đàm Uyển Phượng trong lòng đầy sự nghi ngờ đi đến cửa hàng binh khí trong trấn, may mắn là chỗ này không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà nơi địa phương hẻo lánh này thì có cái gì giống binh khí đây? Cửa hàng bên trong chỉ có một ít khinh đao, súng săn, thiết xích, đi lại giang hồ tất nhiên là không thể dùng những thứ này rồi
Lão chủ cửa hàng đã hơn sáu mươi tuổi, râu mép dài, mắt hình tam giác, thấy Đàm Uyển Phượng quốc sắc thiên hương không kiềm chế được đã sớm chảy nước miếng rồi, hắn liền cười nói :" Nữ hiệp ngài đừng trách lão đầu, trong điếm này chỉ có mấy cái dụng cụ săn bắn đơn thuần thôi, nếu muốn mua vũ khí thì tốt nhất ngài nên đến thành thị lớn. Bất quá ta từ mấy năm trước mua được một binh khí tốt của một người giang hồ, ta đã phải trả giá cao mới mua được nó, ngài có muốn xem qua một chút không? "
" Vậy làm phiền lão, chỉ cần có thể dùng tốt ta sẽ trả nhiều tiền". Lão điếm nghe vậy liền xoay người đi vào bên trong cầm ra một cây trường kiếm. Đàm Uyển Phượng đã dùng kiếm nhiều năm, nhìn vào thì biết đạ chỉ là một cây kiếm kém chất lượng. Nàng đem kiếm rút ra quả nhiên là đầy lỗ hổng. Nhưng kiếm kém chất lượng cũng còn hơn không có kiếm, Đàm Uyển Phượng nhíu mày hỏi :" Lão đầu, thanh kiếm này bao nhiu tiền?"
" Hay , hay thanh kiếm này giá một trăm lượng bạc "
" Một trăm lượng? Lão đầu này ngươi miệng thật là to a, thanh kiếm này nhiều lắm cũng chỉ năm lượng, tâm địa ngươi tham lam như vậy không sợ quả báo sao?"
Đàm Uyển Phượng âm lãnh nói
" Nữ hiệp nói thật là dọa người a, lão đầu ta bị làm cho sợ hãi rồi, muốn không trả tiền cũng được, ta xem nữ hiệp ngươi cũng không phải là cái gì hoàng hoa khuê nữ. Lão bà của ta chết sớm, phía dưới của ta đã nín nhịn như vậy nhiều năm không có tiết ra, hay là nữ hiệp ngươi để cho ra khoan khoái chơi một lần, thanh kiếm này ta cũng không lấy tiền nữa"
Đàm Uyển Phượng tức đến phát run, nàng chính là Hoa Sơn Đại sư tỷ lại bị một tên hạ lưu lão đầu đùa giỡn, không nghĩ tới Khoái Hoạt Lâm đều là sắc ma, lửa giận bốc lên đã làm nàng mất đi tĩnh táo thường ngày rồi. Nàng quyết định phải hung hăng giáo huấn lên lão sắc quỷ giậu đổ bìm leo này :" Lão thật muốn ở chỗ này làm sao? Chúng ta vào phòng trong đi "
"Tốt, không nghĩ đến nữ hiệp so với lão đầu ta còn gấp hơn, ngài đi lại giang hồ không có nam nhân nhất định rất là khó sống, vậy để lão đầu ta làm nam nhân của người, không phải mọi người đều hảo hảo vui vẻ sao?" Lão sắc quỷ vô cùng tùy tiện đi vào trong phòng, Đàm Uyển Phượng cũng đi theo
Trong phòng không lớn, chỉ có một cái bàn một cái giường, một cái cửa lớn. Lão sắc quỷ đem cửa khép lại, mặt cười dâm nói :" Nữ hiệp, chúng ta bắt đầu từ đâu đây? Ngươi mang giày làm gì, để ta cởi ra xem một chút "
Dứt lời liền khom lưng muốn cởi giày nàng
" Cho ngươi cái này". Đàm Uyển Phượng chân phải nhắm thẳng vào mặt lão hung hăng đá tới, một cước này mặc dù không có nội lực nhưng vốn dĩ nàng cũng có tập võ công, sức lực đủ để đá chết mười lão đầu như vậy rồi
Không ngờ, thoạt nhìn lão ta già như vậy nhưng ra tay nhanh như chớp, một tay nắm lấy chân nàng, một tay khác hung hăng đánh thẳng vào hạ thân của Đàm Uyển Phượng
" Nga" Đàm Uyển Phượng chỉ cảm thấy một cổ đau đớn từ bụng truyền đến, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Thân thể đau đớn cuộn lại, khuôn mặt cũng biến thành màu tím, hai tay ôm lấy hạ thân run rẩy không ngừng, vết thương thoáng cái vỡ toang ra, đau đến cả nói nàng cũng không nói được
" Nữ hiệp, lão đầu ta từ lâu đã không ra ngoài lăn lộn, Lăng lão đại ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở Khoái Hoạt Lâm này, ngươi lại dám cùng ta chơi đùa sao? Tiểu cô nương như ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng không có chút bản lãnh nào mà cũng muốn đi lại trong giang hồ? Để Lăng lão đại ta hảo hảo dạy bảo ngươi "
Lăng lão lão vừa dứt lời liền dùng sức đem xà cạp nơi đùi nàng xé đứt, muốn làm được như vậy thì khí lực phải không ít a . Sau đó hắn liền nhẹ nhàng lột giày của Đàm Uyển Phượng ra.
Đàm Uyển Phượng nằm trên đất thống khổ rên rỉ, nàng thật là quá khinh thường đối phương rồi, dám trước mặt một nữ hiệp mà trêu trọc thì phải có dũng khí và thực lực. Mặc dù đối phương chỉ là nhân vật tam lưu nhưng đã có thể đem nàng tùy ý đùa bỡn, tự mình trước kia không có lỗ mãng như vậy, hay là do bị tên dâm tặc kia ô làm cho ô nhục nên mất đi sự tỉnh táo? Hay là do nóng lòng lấy một thanh kiếm? Hoặc là muốn trút giận lên người lão quỷ này? Hối hận như thế nào thì cũng đã muộn rồi, chỉ còn cách khôi phục sự tĩnh táo thường ngày , chỉ cần có thể sống thì sẽ có hi vọng
"Ta sẽ chặt đứt tay chân ngươi !".Nàng cắn chặt răng, trơ mắt nhìn hắn cởi giày nàng, cách một lớp vớ mà vuốt ve bàn chân nàng
" Hình như ngươi rất không thoải mái a. Đừng nóng vội đừng nóng vội, để ta tới giúp ngươi." Hắn đối với uy hiếp của nàng làm ngơ, cười hì hì cởi đôi vớ trắng ra, bàn tay thô ráp vuốt ve đôi chân ngọc của nàng
Lăng lão đầu khẽ cười, những ngón tay đối với chân nàng liên tục ma động. Đàm Uyển Phượng trời sinh một đôi thiên túc, bao năm giữ gìn, mềm mại nõn nà, trắng như bạch ngọc, năm ngón chân giống như năm hạt trân châu. Hắn nhẹ nhàng xoa khẽ, giống như thưởng thức một món hàng mỹ nghệ. Đàm Uyển Phượng cắn chặt răng hai cái, nàng vì nhất thời sơ suất , lúc này toàn thân bị hắn quản chế, không có khả năng phản kháng. Bàn tay hắn hí lộng chân nàng, mang đến sự kích thích khác thường, nàng trong lòng giật mình, toàn thân đột nhiên run rẩy
Hắn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, lòng bàn tay bao trùm chân ngọc, ở lòng bàn chân nàng nhẹ nhàng rót vào vài tia chân khí
Phút chốc làm cho lòng bàn chân nàng tê dại khó chịu, làm cho hai chân nàng vô lực. Chân khí đi đến đâu nàng liền cảm thấy tê dại đến đó, không nhịn được rên rỉ một tiếng
" Thích không?".Hắn không biết xấu hổ hỏi một câu, lộ ra nụ cười ta ác làm người khác chán ghét
Đàm Uyển Phượng quay đầu nhìn Ngọc nữ kiếm nằm trên đất, chủ nhân của nó cùng nó vận mệnh giống nhau, vừa mới ra Long đàm đã sa vào Hổ huyệt
Lăng lão đầu đột nhiên thuận thế vuốt ve chân nàng thẳng lên âm động, dùng sức sờ lấy.
" Nha" . Giữa hai chân Đàm Uyển Phượng truyền lên một cơn đau không nói nên rồi, hạ thân không ngừng run rẩy, hai tay vô lực bắt lấy ma trảo của hắn nhưng không có chút khí lực phản kháng
Lăng lão đầu thấy nàng dục tính mạnh mẽ, hơn nữa vừa mới phá thân, lập tức điểm huyệt nàng rồi đem nàng ném vào tủ quần áo, cười nói :" Nữ hiệp, lão đầu ban ngày còn muốn làm ăn, đêm đến sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi"
Trong tiếng cười dâm đãng, cánh cửa như Địa Ngục môn từ từ khép lại
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn