Kiều Kiều Sư Nương

Chương 267

Lăng Phong đi vào phòng Nam Cung Tình , không ngờ cũng không thấy nàng, liền nghĩ thầm đêm hôm khuya khoắt, không biết nàng đi đâu mất, đang muốn đi ra tìm, thì thấy Nam Cung Tình từ bên ngoài đi vào.
"Tình Nhi, ngươi đi đâu vậy ?"
Lăng Phong quan tâm hỏi. Nam Cung Tình mỉm cười: "Một người một phòng nên thấy tịch mịch , ra bên ngoài ngắm ánh trăng mà thôi."
Lăng Phong đối với Nam Cung Tình tràn đầy nhu tình, một tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng, đem đôi bồng đào cao vút kia "hỏi thăm" 1 phen, giọng quan tâm hỏi: "Xin lỗi nàng, nàng buồn ư?"
"Không có a, hơn nữa, bên tân phòng kia có bốn mươi lăm vị tân nương, ta chỉ là một người, nên ngươi cùngcác nàng động phòng trước mới là thiên lý."
Nam Cung Tình ôn nhu nhẹ giọng nói.
Lăng Phong giọng tràn ngập sự xin lỗi nói:"Tình Nhi, ta thật sự rất ân hận, đều do tướng công không đúng, không thể tại hai canh giờ muốn hàng phục các nàng, nếu không ngươi không phải chờ ta lâu như vậy!"
"Hảo ca ca, ta biết ngươi yêu ta mà."
Nam Cung Tình dừng lại, nói: "Không thể vì ta một người mà ngươi buông tha cho những khác tỷ muội a!"
Nói xong, xấu hổ đỏ mặt.
"Tình Nhi, ngươi thực thông tình đạt lý, ca ca yêu ngươi đến chết.". Lăng Phong ôm nàng thật chặt
"Thật vậy sao? Ca, ngươi thật tốt, ta cũng yêu ngươi chết mất."
Nam Cung Tình nói xong, ngẩng đầu chu cái miệng nhỏ nhắn, Lăng Phong cuối đầu hôn xuống một cái, nụ hôn này, hắn có ý niệm lạ lùng , tay bất tri bất giác mò lên đôi bồng đào thơm tho nhẵn bóng kia.
"Ca, muội muội này đã là người của ngươi, hơn nữa vĩnh viễn không phản bội ngươi, chỉ có ngươi mà thôi. Ca, ta yêu ngươi, hy vọng ngươi vĩnh viễn yêu ta, thương ta."
"Tình Nhi, ca vĩnh viễn yêu ngươi, thương ngươi ."
"Ca, ngươi làm hư ta, mới vừa bị ngươi ôm một lần, thứ kia liền trở nên cứng rắn , làm nhân gia khó chịu chết mất, khó trách Vân tỷ đều nói ngươi là sắc quỷ."
"Ta có cái gì cứng như vậy ?". Lăng Phong cố ý đùa nàng.
Nam Cung Tình nghịch ngợm cười hì hì nói: "Chính là cái thứ kia ấy mà, Vân tỷ không nói sai, ca ngươi thật sự hỗn đản. Biết rõ còn cố hỏi nữa, một chút cũng làm đau người ta. Nha, ngươi, ngươi muốn làm gì a!"
"Ngươi biết rõ cố hỏi, ngươi nói ta muốn làm gì? chúng ta vừa mới bái đường, hiện ở trong tân phòng, ngoại trừ động phòng hoa chúc, còn có thể làm cái gì? Còn có Vân nhi cư nhiên dám ở sau lưng ta nói xấu ta ư? Xem ta như thế nào thu thập nàng. Đúng rồi Tình Nhi, ngươi có phải nghe xong Vân nhi nói, mới muốn cùng ta..."
Lăng Phong hì hì ha hả cùng Nam Cung Tình liếc mắt đưa tình, trong lòng nghĩ tới cảnh cùng nàng ôn nhu triền mien
Không phải đâu, ca, ta là tự nguyện mà, ta yêu ngươi, từ nhỏ đã mê luyến ngươi, chính là các nàng không nói với ta chuyện giữa hai chúng ta, là Vân tỷ cùng ngươi bất hòa, còn ta sớm hay muộn cũng sẽ theo ngươi mà thôi."
Nam Cung Tình kiên quyết nói: "Đây chỉ là thời gian sớm muộn thôi, Vân tỷ không nói với ta, ta chỉ có thể tự mình tìm cơ hội, tự mình hạ quyết tâm, khả năng muộn một chút mới có thể cùng ngươi hạnh phúc. Vân tỷ hiện tại nói với ta, chỉ có tự ta mới tìm được cơ hội, tìm được lý do, sớm cùng ngươi thân mật, cũng coi như là cho ngươi, chỉ là sớm biết đến hạnh phúc hơn mấy ngày mà thôi."
"Cám ơn nàng đã đối với ta tốt như vậy, Tình Nhi."
Lăng Phong cảm động , gắt gao ôm lấy nàng, dùng sức hôn đôi môi anh đào của nàng.
"Ân... Không cần... Ca..."
Nam Cung Tình giãy dụa vặn vẹo thân thể mềm mại, uốn éo không ngừng. Thân thể nàng cùng Lăng Phong ma sát làm nàng có cảm giác như bị điện giật .
Nam Cung Tình kéo tay Lăng Phong , đỏ mặt nói: "Ca, ta sợ!"
Lăng Phong an ủi nói: "Tình Nhi, đây là việc mỗi người con gái đều phải trải qua ..."
"Nhưng... Người ta chính là sợ mà!". Nam Cung Tình lại nghịch ngợm nói
"Không có gì đáng sợ , đó là một loại hưởng thụ tuyệt vời, ta sẽ làm ngươi trải nghiệm được hương vị tình yêu, cho ngươi biết đến cái ngươi chưa từng hưởng qua, đại khái là chưa từng nghĩ tới , cái này do nam nữ cùng nhau tạo ra khoái cảm tuyệt diệu, ta sẽ cho ngươi thành tiên tử."
Lăng Phong có biện pháp đối phó với cô nàng nghịch ngợm này
"Ngươi nói cái gì , ta như thế nào nghe không hiểu nha? Cái gì là 'Linh nhục chi ái"? Lại muốn ta biết đến cái ta chưa từng hưởng qua ?"
Nam Cung Tình thật sự là nghịch ngợm đáng yêu, cố ý giả bộ hồ đồ.
"Ngươi cô gái nhỏ này, cùng ca đùa hả? Hảo, ca nói cho ngươi, nhìn ngươi không biết xấu hổ ngượng ngùng. Động phòng hoa chúc chính là thời khắc đẹp nhất nhân sinh mỗi người..."
Cậu bé của Lăng Phong , đã sớm muốn phá khố mà ra rồi.
Nam Cung Tình một tiếng thét kinh hãi : "Thật lớn nha,làm người ta phải sợ a."
Ngôn ngữ gian xảo, lộ vẻ ngượng ngùng ửng đỏ, đối với nàng mà nói, thật sự có điểm bối rối, dù sao nàng cũng là hoàng hoa khuê tú mà.
Lăng Phong liền nói: "Điều này có thể làm cho nữ nhân các ngươi mong nhớ ngày đêm, ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo, phi thiên thành tiên đấy .Cái gọi là linh nhục chi ái, chính là dùng bảo bối của ta cùng ngươi tạo ra không gian khoái lạc. Hiểu chưa? Tình Nhi yêu dấu của ta..."
Lăng Phong cố ý nói trắng ra, muốn nhìn nàng làm sao.
"Đi mình ngươi đi, ca ca, ngươi thật là xấu, một chút cũng không giống ca ca tốt, làm muội muội xấu hổ."
Quả nhiên, Nam Cung Tình ngượng ngùng, bất quá hình dáng hờn dỗi thật đúng là mê người.
"Ta không phải ca ca tốt, không được sao? Tốt lắm, đừng náo loạn nữa, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cùng ca..."
Lăng Phong nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ, vuốt ve mái tóc của nàng, gương mặt của nàng, sau đó, Lăng Phong hôn lên đôi môi anh đào của nàng
Một lát sau, Nam Cung Tình tránh bờ môi của hắn, nhìn hắn nói: "Thiếu chút nữa đã quên nói ngươi , Vân tỷ muốn ta nói cho ngươi, ngươi ôn nhu một chút, bằng không sẽ không thú vị đâu."
Lăng Phong dĩ nhiên không thuận theo cũng không buông tha, truy vấn "Tình Nhi, Vân nhi đến cùng nói cho ngươi cái gì?"
"Kỳ thật cũng không có gì, chính yếu là muốn ngươi đối với ta không thể quá cuờng mãnh."
"Yên tâm đi, ta sẽ rất ôn nhu mà."
Lăng Phong chậm rãi đem quần áo Nam Cung Tình toàn bộ cởi hết, Nam Cung Tình thật ra rất tự nhiên , giống như là thê tử tự động giúp hắn cởi quần áo .
Nam Cung Tình thật sự là mỹ nhân bại hoại, một đầu tóc đen, một đôi mị nhãn thẹn thùng, đôi môi anh đào, làm cho người ta muốn cắn một cái, hai hạt anh đào nhỏ nhỏ nằm đôi ngọc thố, hương thơm mê người. Nam Cung Tình nũng nịu yếu ớt nói: "Ca, ngươi làm hư nhân gia như vậy, như thế nào gặp người khác đây?"
Nam Cung Tình thật sự cởi mở hơn Nam Cung Vân nhiều, một lần lại một lần thân thể cộng hưởng, loại tư vị này thật sự là nhiếp hồn lạc phách, hai ngườigắt gao ôm nhau quấn cùng một chỗ
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại