Kiều Kiều Sư Nương
Chương 219: Tâm Duyệt
"Ngươi có ý gì, muốn đau khổ hả, mau làm tiểu tình nô đi, ta vừa nói với ngươi thế nào, có phải muốn ta ném ra ngoài mới vừa lòng không?"
Lăng Phong ở một bên dùng ánh mắt háo sắc đánh giá thân thể thành thục, một bên tiếp tục xxx.
"A, không, không, không nên, trong lòng ta rất vui, vô cùng cao hứng, a, a...A..."
Hà Bích Tú bị Lăng Phong uy, lập tức tự biện giải cho bản thân, hơn nữa còn mạnh mẽ hoan lạc, hi vọng có thể vượt qua lần này.
"Như thế này mà là vui à, so với khóc còn khó coi hơn, ngươi tiểu tình nô này, hừ, xem ra ta vẫn nên ném ngươi ra ngoài để cho vạn người thưởng thức mới tốt, chờ ngươi học được cách của tiểu tình nô hầu hạ khiến chủ nhân vừa lòng rồi thì hãy gặp lại."
Lăng Phong nói xong liền đứng lên, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Hà Bích Tú nghe vậy, sớm đã bị dọa cho mặt phấn trắng bệch.
Lúc này nàng không còn một tia rụt rè cùng kiêu ngạo nữa, liền vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu khẩn.
Lăng Phong thấy mục đích đã đạt đươc, cười gian một tiếng nói: "Nếu không muốn bị ta đá văng ra ngoài, vậy cũng được, con tiểu tình nô ngươi chỉ cần ở trong phòng đi hai vong, ta sẽ tha thứ cho khuyết điểm của ngươi."
Hà Bích Tú thấy hành động này dễ dàng như vậy, trong lòng không khỏi mê hoặc, thế nhưng không dám trái lệnh, chỉ hi vọng chuyện này sớm kết thúc.
Mặc dù mình chưa làm ra chuyện nhục nhã như vậy, thế nhưng chỉ cần mình nhịn một chút, cứ theo lời hắn mà làm, đi hai vòng quanh phòng để tránh cho vận mệnh rơi vào thảm cảnh.
Nghĩ đến đây, nàng liền chịu đựng xấu hổ, đứng lên khỏi mặt đất, cũng không dám dùng tay che ạ thể, thân thể trần truồng trước mắt đối phương, bị ánh mắt đối phương thị gian. ( cưỡng gian bằng ánh mắt) nghe mà ghê ^^.
Lúc đang muốn đi, lai nghe Lăng Phong gầm lên một tiếng, chỉ nghe hắn nói: "Hừ, tiểu tình nô mà đi như vậy sao, ngươi đã thấy qua tiểu tình nô đi ngoài đường thế nào chưa?"
"A". Hà Bích Tú tuyệt đối không nghĩ tới nguyên lai sự tình không có đơn giản như mình tưởng tượng, mà đối phương muốn dùng thủ đoạn càng thêm khuất nhục chính mình, lại muốn mình giống như một con chó nghiên người mà đi, chính mình há có thể làm thế...
Nghĩ đến loại chuyện này, bản thân nàng lại cảm thấy xấu hổ vạn phần, cũng không dám nghĩ tiếp dáng vẻ lúc đó của mình nữa.
"Thế nào, ngươi con tiểu tình nô này còn do dự cái gì, còn không mau lên, có phải muốn ta vứt ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng hay không, đại khái là ngươi muốn vui vẻ đón ánh mắt hân thưởng của tất cả mọi người có đúng không? Hắc hắc."
Lăng Phong tiếp tục gây áp lực khi thấy Hà Bích Tú không chịu cúi đầu.
Ô...
Nghĩ bộ dạng của mình thê thảm như vậy, Hà Bích Tú quả muốn khóc to, thế nhưng nghe ngữ khí uy hiếp của Lăng Phong, nàng gắng chịu đựng không rơi lệ, thế nhưng trong nội tâm lại rất bi ai.
Thế nhưng trong tưởng tượng, bất cứ người nào cũng cảm thấy tự ti, mà ti tiện trước mặt một người còn hơn ti tiện trước mặt nhiều người, huống chi mình ở trước mắt mọi người vẫn là một kẻ đoan trang, cho dù chết cũng không muốn xấu mặt trước mặt mọi người...
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bản thân không đủ lực lượng để chống lại sự uy hiếp của nam nhân này, nếu như không nghe theo lời hắn, chỉ sợ sẽ còn có thủ đoạn tra tấn lợi hại hơn nữa.
Mà nếu như mình biểu hiện tốt, cho dù ti tiện nhưng người khác cũng không thể nào biết, chính mình sau này tại nội viện vẫn là trong sạch, vẫn là một nửa nữ chủ nhân của Phi Vân Trang...
Lúc này, từng đoàn ý niệm trong đầu nàng không ngưng lưu chuyển.
Hà Bích Tú thu lại vẻ mặt buồn sầu, sau đó vứt một cái mị nhãn về phía Lăng Phong.
Sau đó nàng bắt chước dánh vẻ một con chó quỳ rạp xuống mặt đất, đường cong tuyết trắng hình thành một vòng cung, bởi vì nằm song song với mặt đất cho nên một đôi song phong tự nhiên rủ xuống, lại bởi vì động tác mà không ngừng lắc lư, khiến hồn phách người ta như muốn rời thể.
"Oa, không tệ!" Trong lòng Lăng Phong âm thầm đắc ý, hết thảy đều dựa theo ý định của mình mà tiế hành, nhìn bộ dáng ti tiển của Hà Bích Tú trước mắt, hắn nghĩ tới lúc trước nữ nhân này kiêu ngạo như vậy, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thỏa mãn.
"Rất tốt, ngươi rất có tiềm lực làm tiểu tình nô, ta rất vui, bây giờ thì đi đi, bất quá nhớ lấy, lúc đi đường đi đường, trên khuôn mặt phải mang theo vẻ nịnh nọt chủ nhân của nó, mà cái mông phải hếch cao len một chút, lúc đi phải uốn éo mạnh lên, như vậy chủ nhân mới càng thêm vui vẻ, ngươi rõ chưa?"
Lăng Phong lại nói ra một yêu cầu căn bản của tiểu tình nô với Hà Bích Tú, đồng thời trong nội tâm hắn càng thêm thỏa mãn.
Trong lòng dù sao cũng không còn sức bạo phát, cũng có tâm lý chuẩn bị, thế nhưng nghe được tà ngữ này của Lăng Phong, Hà Bích Tú vẫn cảm thấy khó thừa nhận, ngẫm lại chính mình sắp bày ra bộ dáng kia, trong lòng lại khó xử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tứ chi mềm nhũn, thiếu chút nữa không chống đỡ được mà ngã xuống, đây mới chính là thủ đoạn của đối phương, vượt qua khả năng tưởng tượng của mình.
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn phải dựa theo lời hắn mà làm, bởi vì vận mệnh của mình không còn do mình nắm giữ nữa, chính mình còn có thể trông cậy vào cái gì, bản thân mình đã bị nhiễm bẩn từ lâu, thân này không phải của mình nữa, chẳng bằng ném hết phiền não đi, hưởng thụ niềm vui thú, thêm được ngày nào tốt ngày nấy, còn quản hắn muốn làm cái khỉ gió gì. Lui lại vạn bước mà nói, chính mình cùng Nam Cung Tuấn thông đồng làm ra chuyện vô sỉ, Lăng Phong bất luận là tại phương diện nào cũng mạnh hơn trăm lần so với Nam Cung Tuấn, mình làm nữ nhân của hắn cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Đã làm với Nam Cung Tuấn, vậy thêm một tên Nam Cung Vũ cũng không tăng thêm chút hổ thẹn nào!
Một ý nghĩ sa đọa trong nháy mắt hình thành, bây giờ Hà Bích Tú đang thân bất do kỷ mà bộc phát ý nghĩ điên cuồng. Trong lòng đã nghĩ thông, cũng không thèm hổ thẹn nữa, một bên cười dâm, vứt ra mị nhãn, một bên tách hai đùi ra, trong miệng còn phát ra tiếng kiều dâm mà bò lại....
Lăng Phong cũng ngẩn người vì mỹ cảnh trước mắt, hắn không thể tưởng được Hà Bích Tú chuyển biến nhanh như vậy, thật sự biến thành một tiểu tình nô dâm đãng.
Mặc dù là do mình cưỡng bức nàng làm vậy, thế nhưng sự tình có thể thuận lợi, mau chóng phát triển tới tình cảnh này hắn cũng cảm thấy bất ngờ, bất quá dù sao điều này cũng tốt, chính mình bây giờ có thể tùy ý đùa bỡn thục nữ mỹ lệ này.
Hà Bích Tú làm ra một tư thái cực kỳ dâm đãng bò tới, đến gần hạ thân của Lăng Phong, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm vào hắn giống như đang đợi lệnh vậy.
Lăng Phong hài lòng duỗi tay vuốt ve đầu Hà Bích Tú, nói: "Không tệ, không tệ, không thể tưởng được ngươi lại có tư chất làm tiểu tình nô như vậy, ngược lại bớt được không ít thời gian."
Bình thường Hà Bích Tú nhất định không chịu được dâm ngữ như thế, nhưng mà lúc này nàng nghe xong, trên mặt thoáng hồng, trong miệng lại phát ra tiếng rên dâm đãng, cũng không có một chút kháng cự nào, ngoan ngoãn quỳ bò quanh người hắn, dâng hiến toàn thân mình. Hà Bích Tú thật vất vả mới có thể làm được như vậy, dù sao trong lòng vẫn rất thống khổ, thế nhưng so với lúc đầu còn đỡ hơn rất nhiều, giọng nói trở nên mạnh bạo hơn: "Chủ nhân, ngươi thật sự quá lợi hại, tiện thiếp không chịu được nữa rồi, ngươi thật sự là khắc tinh của nữ nhân."
Nói xong, thân thể yêu kiều của nàng không khỏi ngã vào trong lòng Lăng Phong, trong lòng lại tràn ngập cảm giác bị chinh phục.
Lăng Phong nghe vậy liền cười to: "Lúc này mới biết được ta lợi hại sao, nữ nhân mà ta đã nếm qua đảm bảo sau này không thể rời được ta, ha ha."
Đang nói, hắn lại đem jj của mình ấnh mạnh vào.
"Úc..."
Đôi mi thanh tú của Hà Bích Tú nhăn lại, răng trắng cắn chặt môi đỏ, bộ dáng dường như không thể chịu được, Lăng Phong cười dâm nói: "Thế nào, còn chưa được sao, ta không nhịn được nữa rồi, ngươi mà không động ta sẽ động đó.
Hà Bích Tú nghe vậy quá sợ hãi vội vàng đè lại hai vai của Lăng Phong, trong miệng cầu khẩn: "Không muốn, van ngươi, để ta tới, ta sẽ hảo hảo hầu hạ chủ nhân."
Vừa nói nàng liền thong thả động thân, dù vẫn còn có chút đau đớn, thế nhưng vẫn cố kiên trì, để tránh việc Lăng Phong dũng mãnh tiến vào, lúc đó bản thân mình sẽ bị tổn thương thật lớn.
Lăng Phong thấy mỹ nhân dần trở nên phóng đãng, hơn nữa còn biết cách nịnh hót, trong lòng càng thêm đắc ý, hai tay ôm lấy Hà Bích Tú, cũng thúc động mạnh hơn.
Hà Bích Tú liên tục rên sướng, tứ chi quấn chặt eo Lăng Phong, mặt phấn ngửa lên, đôi mát đẹp mơ màng như đang hưởng thụ niềm vui thú lớn nhất thế gian.
Không biết kinh chiến qua bao lâu. Mồ hôi ướt nhẹp chảy trên thân thể hai người, khiến cho tấm vải trải giường cũng ướt nhẹp.
Lăng Phong ở một bên dùng ánh mắt háo sắc đánh giá thân thể thành thục, một bên tiếp tục xxx.
"A, không, không, không nên, trong lòng ta rất vui, vô cùng cao hứng, a, a...A..."
Hà Bích Tú bị Lăng Phong uy, lập tức tự biện giải cho bản thân, hơn nữa còn mạnh mẽ hoan lạc, hi vọng có thể vượt qua lần này.
"Như thế này mà là vui à, so với khóc còn khó coi hơn, ngươi tiểu tình nô này, hừ, xem ra ta vẫn nên ném ngươi ra ngoài để cho vạn người thưởng thức mới tốt, chờ ngươi học được cách của tiểu tình nô hầu hạ khiến chủ nhân vừa lòng rồi thì hãy gặp lại."
Lăng Phong nói xong liền đứng lên, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Hà Bích Tú nghe vậy, sớm đã bị dọa cho mặt phấn trắng bệch.
Lúc này nàng không còn một tia rụt rè cùng kiêu ngạo nữa, liền vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu khẩn.
Lăng Phong thấy mục đích đã đạt đươc, cười gian một tiếng nói: "Nếu không muốn bị ta đá văng ra ngoài, vậy cũng được, con tiểu tình nô ngươi chỉ cần ở trong phòng đi hai vong, ta sẽ tha thứ cho khuyết điểm của ngươi."
Hà Bích Tú thấy hành động này dễ dàng như vậy, trong lòng không khỏi mê hoặc, thế nhưng không dám trái lệnh, chỉ hi vọng chuyện này sớm kết thúc.
Mặc dù mình chưa làm ra chuyện nhục nhã như vậy, thế nhưng chỉ cần mình nhịn một chút, cứ theo lời hắn mà làm, đi hai vòng quanh phòng để tránh cho vận mệnh rơi vào thảm cảnh.
Nghĩ đến đây, nàng liền chịu đựng xấu hổ, đứng lên khỏi mặt đất, cũng không dám dùng tay che ạ thể, thân thể trần truồng trước mắt đối phương, bị ánh mắt đối phương thị gian. ( cưỡng gian bằng ánh mắt) nghe mà ghê ^^.
Lúc đang muốn đi, lai nghe Lăng Phong gầm lên một tiếng, chỉ nghe hắn nói: "Hừ, tiểu tình nô mà đi như vậy sao, ngươi đã thấy qua tiểu tình nô đi ngoài đường thế nào chưa?"
"A". Hà Bích Tú tuyệt đối không nghĩ tới nguyên lai sự tình không có đơn giản như mình tưởng tượng, mà đối phương muốn dùng thủ đoạn càng thêm khuất nhục chính mình, lại muốn mình giống như một con chó nghiên người mà đi, chính mình há có thể làm thế...
Nghĩ đến loại chuyện này, bản thân nàng lại cảm thấy xấu hổ vạn phần, cũng không dám nghĩ tiếp dáng vẻ lúc đó của mình nữa.
"Thế nào, ngươi con tiểu tình nô này còn do dự cái gì, còn không mau lên, có phải muốn ta vứt ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng hay không, đại khái là ngươi muốn vui vẻ đón ánh mắt hân thưởng của tất cả mọi người có đúng không? Hắc hắc."
Lăng Phong tiếp tục gây áp lực khi thấy Hà Bích Tú không chịu cúi đầu.
Ô...
Nghĩ bộ dạng của mình thê thảm như vậy, Hà Bích Tú quả muốn khóc to, thế nhưng nghe ngữ khí uy hiếp của Lăng Phong, nàng gắng chịu đựng không rơi lệ, thế nhưng trong nội tâm lại rất bi ai.
Thế nhưng trong tưởng tượng, bất cứ người nào cũng cảm thấy tự ti, mà ti tiện trước mặt một người còn hơn ti tiện trước mặt nhiều người, huống chi mình ở trước mắt mọi người vẫn là một kẻ đoan trang, cho dù chết cũng không muốn xấu mặt trước mặt mọi người...
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bản thân không đủ lực lượng để chống lại sự uy hiếp của nam nhân này, nếu như không nghe theo lời hắn, chỉ sợ sẽ còn có thủ đoạn tra tấn lợi hại hơn nữa.
Mà nếu như mình biểu hiện tốt, cho dù ti tiện nhưng người khác cũng không thể nào biết, chính mình sau này tại nội viện vẫn là trong sạch, vẫn là một nửa nữ chủ nhân của Phi Vân Trang...
Lúc này, từng đoàn ý niệm trong đầu nàng không ngưng lưu chuyển.
Hà Bích Tú thu lại vẻ mặt buồn sầu, sau đó vứt một cái mị nhãn về phía Lăng Phong.
Sau đó nàng bắt chước dánh vẻ một con chó quỳ rạp xuống mặt đất, đường cong tuyết trắng hình thành một vòng cung, bởi vì nằm song song với mặt đất cho nên một đôi song phong tự nhiên rủ xuống, lại bởi vì động tác mà không ngừng lắc lư, khiến hồn phách người ta như muốn rời thể.
"Oa, không tệ!" Trong lòng Lăng Phong âm thầm đắc ý, hết thảy đều dựa theo ý định của mình mà tiế hành, nhìn bộ dáng ti tiển của Hà Bích Tú trước mắt, hắn nghĩ tới lúc trước nữ nhân này kiêu ngạo như vậy, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thỏa mãn.
"Rất tốt, ngươi rất có tiềm lực làm tiểu tình nô, ta rất vui, bây giờ thì đi đi, bất quá nhớ lấy, lúc đi đường đi đường, trên khuôn mặt phải mang theo vẻ nịnh nọt chủ nhân của nó, mà cái mông phải hếch cao len một chút, lúc đi phải uốn éo mạnh lên, như vậy chủ nhân mới càng thêm vui vẻ, ngươi rõ chưa?"
Lăng Phong lại nói ra một yêu cầu căn bản của tiểu tình nô với Hà Bích Tú, đồng thời trong nội tâm hắn càng thêm thỏa mãn.
Trong lòng dù sao cũng không còn sức bạo phát, cũng có tâm lý chuẩn bị, thế nhưng nghe được tà ngữ này của Lăng Phong, Hà Bích Tú vẫn cảm thấy khó thừa nhận, ngẫm lại chính mình sắp bày ra bộ dáng kia, trong lòng lại khó xử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tứ chi mềm nhũn, thiếu chút nữa không chống đỡ được mà ngã xuống, đây mới chính là thủ đoạn của đối phương, vượt qua khả năng tưởng tượng của mình.
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn phải dựa theo lời hắn mà làm, bởi vì vận mệnh của mình không còn do mình nắm giữ nữa, chính mình còn có thể trông cậy vào cái gì, bản thân mình đã bị nhiễm bẩn từ lâu, thân này không phải của mình nữa, chẳng bằng ném hết phiền não đi, hưởng thụ niềm vui thú, thêm được ngày nào tốt ngày nấy, còn quản hắn muốn làm cái khỉ gió gì. Lui lại vạn bước mà nói, chính mình cùng Nam Cung Tuấn thông đồng làm ra chuyện vô sỉ, Lăng Phong bất luận là tại phương diện nào cũng mạnh hơn trăm lần so với Nam Cung Tuấn, mình làm nữ nhân của hắn cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Đã làm với Nam Cung Tuấn, vậy thêm một tên Nam Cung Vũ cũng không tăng thêm chút hổ thẹn nào!
Một ý nghĩ sa đọa trong nháy mắt hình thành, bây giờ Hà Bích Tú đang thân bất do kỷ mà bộc phát ý nghĩ điên cuồng. Trong lòng đã nghĩ thông, cũng không thèm hổ thẹn nữa, một bên cười dâm, vứt ra mị nhãn, một bên tách hai đùi ra, trong miệng còn phát ra tiếng kiều dâm mà bò lại....
Lăng Phong cũng ngẩn người vì mỹ cảnh trước mắt, hắn không thể tưởng được Hà Bích Tú chuyển biến nhanh như vậy, thật sự biến thành một tiểu tình nô dâm đãng.
Mặc dù là do mình cưỡng bức nàng làm vậy, thế nhưng sự tình có thể thuận lợi, mau chóng phát triển tới tình cảnh này hắn cũng cảm thấy bất ngờ, bất quá dù sao điều này cũng tốt, chính mình bây giờ có thể tùy ý đùa bỡn thục nữ mỹ lệ này.
Hà Bích Tú làm ra một tư thái cực kỳ dâm đãng bò tới, đến gần hạ thân của Lăng Phong, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm vào hắn giống như đang đợi lệnh vậy.
Lăng Phong hài lòng duỗi tay vuốt ve đầu Hà Bích Tú, nói: "Không tệ, không tệ, không thể tưởng được ngươi lại có tư chất làm tiểu tình nô như vậy, ngược lại bớt được không ít thời gian."
Bình thường Hà Bích Tú nhất định không chịu được dâm ngữ như thế, nhưng mà lúc này nàng nghe xong, trên mặt thoáng hồng, trong miệng lại phát ra tiếng rên dâm đãng, cũng không có một chút kháng cự nào, ngoan ngoãn quỳ bò quanh người hắn, dâng hiến toàn thân mình. Hà Bích Tú thật vất vả mới có thể làm được như vậy, dù sao trong lòng vẫn rất thống khổ, thế nhưng so với lúc đầu còn đỡ hơn rất nhiều, giọng nói trở nên mạnh bạo hơn: "Chủ nhân, ngươi thật sự quá lợi hại, tiện thiếp không chịu được nữa rồi, ngươi thật sự là khắc tinh của nữ nhân."
Nói xong, thân thể yêu kiều của nàng không khỏi ngã vào trong lòng Lăng Phong, trong lòng lại tràn ngập cảm giác bị chinh phục.
Lăng Phong nghe vậy liền cười to: "Lúc này mới biết được ta lợi hại sao, nữ nhân mà ta đã nếm qua đảm bảo sau này không thể rời được ta, ha ha."
Đang nói, hắn lại đem jj của mình ấnh mạnh vào.
"Úc..."
Đôi mi thanh tú của Hà Bích Tú nhăn lại, răng trắng cắn chặt môi đỏ, bộ dáng dường như không thể chịu được, Lăng Phong cười dâm nói: "Thế nào, còn chưa được sao, ta không nhịn được nữa rồi, ngươi mà không động ta sẽ động đó.
Hà Bích Tú nghe vậy quá sợ hãi vội vàng đè lại hai vai của Lăng Phong, trong miệng cầu khẩn: "Không muốn, van ngươi, để ta tới, ta sẽ hảo hảo hầu hạ chủ nhân."
Vừa nói nàng liền thong thả động thân, dù vẫn còn có chút đau đớn, thế nhưng vẫn cố kiên trì, để tránh việc Lăng Phong dũng mãnh tiến vào, lúc đó bản thân mình sẽ bị tổn thương thật lớn.
Lăng Phong thấy mỹ nhân dần trở nên phóng đãng, hơn nữa còn biết cách nịnh hót, trong lòng càng thêm đắc ý, hai tay ôm lấy Hà Bích Tú, cũng thúc động mạnh hơn.
Hà Bích Tú liên tục rên sướng, tứ chi quấn chặt eo Lăng Phong, mặt phấn ngửa lên, đôi mát đẹp mơ màng như đang hưởng thụ niềm vui thú lớn nhất thế gian.
Không biết kinh chiến qua bao lâu. Mồ hôi ướt nhẹp chảy trên thân thể hai người, khiến cho tấm vải trải giường cũng ướt nhẹp.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn