Kiều Kiều Sư Nương
Chương 145: Sư nương Bích Hà
Ân Bích Hà không ngờ rằng hắn lại nói ra những lời như vậy, không khỏi đột nhiên trờ nên giận dử: "Tiểu tử nhà ngươi không ngờ lại vô sĩ hạ lưu như vậy, không sợ làm nhục nhả đến danh tiếng của Hoa Sơn phái hay sao?"
Nói thì như vậy nhưng Lăng Phong không cho nàng thêm cơ hội nào nữa. Hắn như hổ đói vồ mồi tiến về phía Ân Bích Hà.
Ân Bích Hà vừa muốn tranh né thì phát hiện mình so với hắn yếu hơn rất nhiều, bản thân mình phải dùng tới sức của "chín trâu hai hổ' mới có thể di chuyển nữa bước, mà Lăng Phong thì bám theo nàng như hình với bóng. Một lần nữa nàng nhảy lùi lại, bỗng nhiên bị Lăng Phong từ trên không trung đối mặt ôm chằm lấy. Nụ cười của Lăng Phong càng thêm đắc y, hắn thuần thục ân cần đặt hại tay ở sau lưng
Ân Bích Hà rồi từ từ hạ xuống, đến khi tiếp đất, hắn trực tiếp đẩy ngã Ân Bích Hà sau đó xâm phạm thận thể nàng. . ..
"A. . Ân Bích Hà kêu lên thảm thiết...
Ân Bích Hà ra sức phàn kháng, nhưng Lăng Phong lại muốn hoàn toàn chính phục nữ nhân này. Ân Bích Hà lúc này bị Lăng Phong đâm vào khiến toàn thân run rẩy, mà nàng đang vận công phản kháng đột nhiên cũng dừng lại. Thấy bộ dáng xuất thần của nàng trong lòng Lăng Phong càng thêm đắc ý. Hắn tươi cười động tác
cũng càng thêm mạnh mẽ.
Cửu Hoàn Tỏa, Ân Bích Hà cũng là danh khí, bản thân mình diễm phúc không cạn nha. Cửu Hoàn Tỏa còn gọi là như ý ngọc hoàn, giống như dộc theo sườn núi khai hoang rắt nhiều ruộng đất, hình dạng bậc thang, nó là cứ một tằng cao lại một tằng thấp hơn, mọi người gọi đó là ruộng bậc thang. Loại nữ tính này là một trân phầm rắt được coi trọng. Lăng Phong có được thứ quý báu này tất nhiên là vui mừng vô cùng. . ..
Thanh Lăng đứng ở một bên cảm thấy vô cùng nhục nhả, đáng hận hơn là bản thân nàng không thể mảy may cử động, nếu như người bị cưỡng bức là nàng thì có lẽ chằng những nàng không càm thấy nhục nhả mà còn có cảm giác hạnh phúc. Dù sao trong lòng nàng cũng rất yêu Lăng Phong. Nhưng nhìn người mình yêu mến đang làm nhục mẫu thân, là một loại càm thụ mà nàng không thể tiếp nhận, nàng
nhắm chặt mắt lại, nước mắt long lanh từ từ chảy xuôi!
"Phu nhân không nên xấu hổ, nếu muốn rên rỉ thì cứ thoải mái đì, không cần khách khí." Ðối với sự trêu chọc của Lắng Phong, Ân Bích Hà chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, nhắm chặt hai mắt không nhìn vào hắn, lại càng không còn khí lực mà mắng chửi.
Một lúc lâu sau, Ân Bích Hà mờ mắt nhìn Lăng Phong. Lần này cũng không còn khẩn cấp nữa, quan sát khuôn mặt Lăng Phong một lúc, bỗng nhiên ngây dại: "Tiêu Dao..."
Thì ra nàng nhìn thấy trên trán Lăng Phong xuất hiện một biểu tượng màu tím hồng, đó là hai chữ "Tiêu Dao", chăng lẽ hắn là đệ tử Tiêu Dao Phái? Thật là oan nghiệt mà!
Ân Bích Hà nhất thời ngất đi, lúc này sắc mặt nàng trắng bệnh, so với người chết còn nhợt nhạt hơn.
Nhưng Lăng Phong biết, chỉ là do nàng sung sướng quá độ mới mê man như vậy, cũng không có chút nguy hiểm nào. Ngắm nhìn con mồi xinh đẹp ở dưới thân, Lăng Phong trong lòng hết sức cao hứng, hắn đứng lên, mĩm cười nói: "Ngươi nằm nghĩ ngơi cho tốt, bây giờ đến phiên nữ nhi của ngươi ra trận rồi."
"Không được..." Ân Bích Hà trong lúc hôn mê loáng thoáng nghe được lời nói của Lăng Phong, mệt mỏi nói lời ngăn cản Lăng Phong.
Lăng Phong cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng bây giờ còn đến phiên ngươi quyết định hay sao?"
"Nói cho ta biết Lý Tiêu Dao là gì của ngươi"? Ngươi là chưởng môn đời thứ mấy của Tiêu Dao phái..." Ân Bích Hà thở hổn hển nói.
"A" Lăng Phong kinh hải, quay lại nhìn Ân Bích Hà đang xụi lơ vô lực nằm trên giường, nói: "Ngươi biết sư phụ của ta. . ."
"Cái gi, Lý Tiêu là sư phụ của ngươi... ha ha, ông trời thật là oan nghiệt mà!" Ân Bích Hà giọng căm hận nói: "Hắn là một tên tặc tử làm nhục sư môn, ngươi cũng làm... a!"
"Bốp..." Lăng Phong vung tay tát một cái, giọng tức giận nói: "Ít giáo huấn ta đi. Nói, ngươi cùng Lý Tiêu có quan hệ gì, tại sao lại muốn đối phó với Hoa Sơn."
"Ngươi! Ngươi dám đánh ta" Hại con mắt Ân Bích Hà trừng lên nhìn Lăng Phong giống như là một con cọp cái nổi điên, đột nhiên trờ nên cực ký hung dử.
Lăng Phong kéo nàng lên, nói: "Ðừng quên bậy giờ ngươi vẫn còn là tù nhân của ta, ngươi nên thành thật với ta một chút, bằng không ta sẽ đi tìm nữ nhi của ngươi vui vẽ đó!"
"Vô sĩ. .." Giọng Ân Bích Hà căm hận.
Lăng Phong từ phản ứng của Ân Bích Hà, đã hiểu nguyện nhận rõ ràng. Cũng không sai biệt lắm, bời vì Ly Tiếu đối với hắn tưng nói qua, chỉ có người tu luyện Tiêu Dạo ngự nữ tâm kinh, lúc giao hoan trên trán mới hiện lện hai chữ Tiêu Dao.
Hơn nữa, hại chữ này chỉ có người của mình mới thấy được, đổi lại là Thanh Lăng đứng một bên quan sát bọn họ cũng không thể phát hiện được hại chữ xuất hiện trên trán Lăng Phong. Ân Bích Hà từ biểu tượng hiện lên trên trán của hắn biết hắn là người Tiêu Dao phái, nói cách khác nam nhân trước mặt nàng cũng là đệ tử Tiêu Dao phái. Mà nàng biết Tiêu Dao phái cũng chỉ có một người sư phụ, giờ phút này
đã bị đệ tử của trượng phu cưỡng gian, làm sao mà nàng không tức giận. Nghĩ tới đây, Lăng Phong lại nhớ tới sự tình mà Ly Tiêu ủy thác cho hắn lúc còn sống, là cần phải chiếu cố tốt cho sư nương cùng các sư muội suốt đời. Ðệ tử Tiêu Dao phái từ trước đến giờ làm việc không cậu nệ tiểu tiết, bời vậy việc đệ tử lấy sư nương cũng không tính là chuyện tình thương phong bại tục. Lăng Phong đã nghĩ thông suốt, bèn trả lời: "Ngươi là thê tử của sư phụ ta, bời vì căm hận Bạch Thạnh Tùng của Hoa Sơn phái đã giết chết sư phụ, bởi vậy khổ cực chờ đợi mười tám năm, muốn một lần ra tay tiêu diệt Hoa Sơn phái. Hơn nữa còn đối phó với thê tử của Bạch Thanh Tùng, để cho hắn cũng phải nếm mùi vị mất đi người thương yêu, mặc dù Bạch Thanh Tùng đã chết nhưng ngươi vẫn muốn đem cừu hận này chuyển lên
người Trữ Vô Song, có đúng vậy không"
"Ngươi... tại sao ngươi biết?" Lúc này đây người ngạc nhiện lại là Ân Bích Hà, nàng nhìn Lăng Phong qủa thật không thể tin vào hai mắt cùng lổ tai cùa mình.
Thì ra Ân Bích Hà qủa thật là một trong những món nợ phong lưu trước kia của Tiêu Dao Vương, nàng từng là nữ nhân của Tiêu Dao Vương, Ân Bích Hà vẫn tin rằng người Tiêu Dao Vương yêu nhất chính là nàng, Vì thế còn sinh cho hắn một nữ nhi. Ðến khi biết được Tiêu Dao Vương bị Bạch Thanh Tùng bắt được đem đi xử trảm, Ân Bích Hà đã bắt chấp tất cả, tụ tập Tây Vực Ngũ Quỷ đi tới Hoa Sơn đánh giết, không ngờ năm đó lại bại trận dưới tay Bạch Thanh Tùng, đặc biệt là mươi lăm năm trước nhận được tin tức Bạch Thạnh Tùng đã chết, Ân Bích Hà trong lòng nuôi ý nghĩ báo thù. Bởi vì giờ đây bất chấp tất cả tấn công Hoa Sơn báo thù cho trượng phu, nhưng không ngờ lại gặp phải đệ tử của trượng phu còn bị hắn lăng nhục, chẳng lẽ đây cũng là do qủa báo hay sao?
Lăng Phong lúc này lấy ra ngọc ban chỉ của Tiêu Dao phái, nói: "Sư phụ ta trước khi lâm chung đã giao cho ta nhiệm vụ chiếu cố mười tám vị sư nương cũng các sư muội, đến nay nàng là vị sư nương đầu tiên mà ta tìm được. Ta là món quà tốt nhất mà sư phụ lưu lại cho các ngươi cũng là nơi các ngươi nương tựa cuối cùng
"Ngươi nói bậy... Ðiều đó chắc chắn là do ngươi hồ ngôn loạn ngữ!" Ân Bích Hà tức giận phản bác.
Lăng Phong đem ngọc ban chỉ đeo lên ngón tay cái của Ân Bích Hà, nói: "Ngọc ban chỉ này là bảo vật của Tiêu Dao phái, có thể ghi lại âm thanh. Bên trong có ghi lại võ công bí tịch qua nhiều đời các chưởng môn Tiêu Dao phái. Sư phụ giao nhiệm vụ cho ta, ông ấy sợ các sư nương không tin, bời Vậy những lời dặn dò các nàng cũng ghi lại trên ngọc ban chỉ. Nàng thử xoay nhẹ, đem ngọc ban chỉ sát bên tai, sẽ nghe được hết thảy những lời dặn dò trước khi lâm chung của sư phụ!"
Ân Bích Hà bán tín bán nghi, xoay động ngọc ban chỉ, đưa lên tai lắng nghe, không ngờ ngọc bạn chỉ truyền tới di ngôn của Lý Tiêu: "... Ta có lỗi với các nàng, phần đời còn lại của các nàng còn rất dài, ngàn vạn lằn đừng vì cừu mà sinh hận, cũng không được nghĩ quẩn mà tự sát. Phong Nhi là người thừa kế y bát của ta, hắn là lễ vật lớn nhất mạng lại vui sướng và hi vọng mà ta lưu lại cho các nàng. Nếu
như các nàng chưa cải giá, vậy thì Phong nhi là lựa chọn tốt nhất để các nàng nương tưa vào. Tin tưởng ta, cũng tin tường vào hắn, đời người ý nghĩa nhất là điều gì, là có một cuộc sống tốt, ta hy vọng mỗi người các nàng đều có cuộc sống hạnh phúc vui sướng, ung dung tự tại. Giống như con chim xinh đẹp bay trên bầu trời bảy màu, nếu như đem nhốt nó vào trong lồng sắt tăm tối, như vậy thì thật là độc ác. Các nàng vốn thuộc về ánh mặt trời, là những thiên sứ tự dọ vui sướng, Phong Nhi sẽ là ánh dơng quag của các nàng..."
"Đậy đều là sự thật?" Ân Bích Hà cơ hồ không thể tin vào lỗ tai của mình, ngây ngốc sững sờ tại đương trường, không ngừng hỏi: "Ðiều này... Tại sao lại như vậy"
Lăng Phong nhận lại ngọc ban chỉ, mặc y phục vào, nói: "Nàng đã là sư nương của ta, ta sẽ nghe lời nàng. Bây giờ nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta trở về cứu sư thúc Trữ Vô Song, qua hai ngày nữa ta lại quay về tìm nàng, hi vọng đến lúc đó nàng có thể nghĩ thông suốt và lưu lại cùng ta." Nói xong, hắn đi tới trước mặt Thanh Lăng, nói với nàng: "Còn có nàng nữa, ta biết hôm nay nàng cũng rất hận ta. Nhưng ta
muốn nói với nàng rằng, ta yêu nàng. Nàng cùng mẫu thân nhất định phải là nữ nhân của ta, điều này không có gì phải hổ thẹn. Ta biết tại Tây Vực các nàng, chuyện tình mẫu thân cùng con gái gả cho một trượng phu nơi nào cũng có. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để cho mẫu thân. mình chịu đựng thống khố cả một đời sao"? Nếu như nàng nghĩ thông suốt, hai ngày nữa ta sẽ trờ lại cũng nàng bái đường thành
thân. Mặt khác, vì đề phòng các nàng gặp phải Hoa Sơn đệ tử truy sát, giờ ta phải trờ về trước, tốt nhất các nàng ở lại nơi này không nên đì đâu!" Nói xong, hắn giải khai huyệt đạo cho Thanh Lăng.
Thanh Lăng được giải thoát, cả người bổ nhào về phía mẫu thân đang vô lực nằm trên giường. Mẫu tử ôm nhau khóc rồng lên.
Nói thì như vậy nhưng Lăng Phong không cho nàng thêm cơ hội nào nữa. Hắn như hổ đói vồ mồi tiến về phía Ân Bích Hà.
Ân Bích Hà vừa muốn tranh né thì phát hiện mình so với hắn yếu hơn rất nhiều, bản thân mình phải dùng tới sức của "chín trâu hai hổ' mới có thể di chuyển nữa bước, mà Lăng Phong thì bám theo nàng như hình với bóng. Một lần nữa nàng nhảy lùi lại, bỗng nhiên bị Lăng Phong từ trên không trung đối mặt ôm chằm lấy. Nụ cười của Lăng Phong càng thêm đắc y, hắn thuần thục ân cần đặt hại tay ở sau lưng
Ân Bích Hà rồi từ từ hạ xuống, đến khi tiếp đất, hắn trực tiếp đẩy ngã Ân Bích Hà sau đó xâm phạm thận thể nàng. . ..
"A. . Ân Bích Hà kêu lên thảm thiết...
Ân Bích Hà ra sức phàn kháng, nhưng Lăng Phong lại muốn hoàn toàn chính phục nữ nhân này. Ân Bích Hà lúc này bị Lăng Phong đâm vào khiến toàn thân run rẩy, mà nàng đang vận công phản kháng đột nhiên cũng dừng lại. Thấy bộ dáng xuất thần của nàng trong lòng Lăng Phong càng thêm đắc ý. Hắn tươi cười động tác
cũng càng thêm mạnh mẽ.
Cửu Hoàn Tỏa, Ân Bích Hà cũng là danh khí, bản thân mình diễm phúc không cạn nha. Cửu Hoàn Tỏa còn gọi là như ý ngọc hoàn, giống như dộc theo sườn núi khai hoang rắt nhiều ruộng đất, hình dạng bậc thang, nó là cứ một tằng cao lại một tằng thấp hơn, mọi người gọi đó là ruộng bậc thang. Loại nữ tính này là một trân phầm rắt được coi trọng. Lăng Phong có được thứ quý báu này tất nhiên là vui mừng vô cùng. . ..
Thanh Lăng đứng ở một bên cảm thấy vô cùng nhục nhả, đáng hận hơn là bản thân nàng không thể mảy may cử động, nếu như người bị cưỡng bức là nàng thì có lẽ chằng những nàng không càm thấy nhục nhả mà còn có cảm giác hạnh phúc. Dù sao trong lòng nàng cũng rất yêu Lăng Phong. Nhưng nhìn người mình yêu mến đang làm nhục mẫu thân, là một loại càm thụ mà nàng không thể tiếp nhận, nàng
nhắm chặt mắt lại, nước mắt long lanh từ từ chảy xuôi!
"Phu nhân không nên xấu hổ, nếu muốn rên rỉ thì cứ thoải mái đì, không cần khách khí." Ðối với sự trêu chọc của Lắng Phong, Ân Bích Hà chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, nhắm chặt hai mắt không nhìn vào hắn, lại càng không còn khí lực mà mắng chửi.
Một lúc lâu sau, Ân Bích Hà mờ mắt nhìn Lăng Phong. Lần này cũng không còn khẩn cấp nữa, quan sát khuôn mặt Lăng Phong một lúc, bỗng nhiên ngây dại: "Tiêu Dao..."
Thì ra nàng nhìn thấy trên trán Lăng Phong xuất hiện một biểu tượng màu tím hồng, đó là hai chữ "Tiêu Dao", chăng lẽ hắn là đệ tử Tiêu Dao Phái? Thật là oan nghiệt mà!
Ân Bích Hà nhất thời ngất đi, lúc này sắc mặt nàng trắng bệnh, so với người chết còn nhợt nhạt hơn.
Nhưng Lăng Phong biết, chỉ là do nàng sung sướng quá độ mới mê man như vậy, cũng không có chút nguy hiểm nào. Ngắm nhìn con mồi xinh đẹp ở dưới thân, Lăng Phong trong lòng hết sức cao hứng, hắn đứng lên, mĩm cười nói: "Ngươi nằm nghĩ ngơi cho tốt, bây giờ đến phiên nữ nhi của ngươi ra trận rồi."
"Không được..." Ân Bích Hà trong lúc hôn mê loáng thoáng nghe được lời nói của Lăng Phong, mệt mỏi nói lời ngăn cản Lăng Phong.
Lăng Phong cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng bây giờ còn đến phiên ngươi quyết định hay sao?"
"Nói cho ta biết Lý Tiêu Dao là gì của ngươi"? Ngươi là chưởng môn đời thứ mấy của Tiêu Dao phái..." Ân Bích Hà thở hổn hển nói.
"A" Lăng Phong kinh hải, quay lại nhìn Ân Bích Hà đang xụi lơ vô lực nằm trên giường, nói: "Ngươi biết sư phụ của ta. . ."
"Cái gi, Lý Tiêu là sư phụ của ngươi... ha ha, ông trời thật là oan nghiệt mà!" Ân Bích Hà giọng căm hận nói: "Hắn là một tên tặc tử làm nhục sư môn, ngươi cũng làm... a!"
"Bốp..." Lăng Phong vung tay tát một cái, giọng tức giận nói: "Ít giáo huấn ta đi. Nói, ngươi cùng Lý Tiêu có quan hệ gì, tại sao lại muốn đối phó với Hoa Sơn."
"Ngươi! Ngươi dám đánh ta" Hại con mắt Ân Bích Hà trừng lên nhìn Lăng Phong giống như là một con cọp cái nổi điên, đột nhiên trờ nên cực ký hung dử.
Lăng Phong kéo nàng lên, nói: "Ðừng quên bậy giờ ngươi vẫn còn là tù nhân của ta, ngươi nên thành thật với ta một chút, bằng không ta sẽ đi tìm nữ nhi của ngươi vui vẽ đó!"
"Vô sĩ. .." Giọng Ân Bích Hà căm hận.
Lăng Phong từ phản ứng của Ân Bích Hà, đã hiểu nguyện nhận rõ ràng. Cũng không sai biệt lắm, bời vì Ly Tiếu đối với hắn tưng nói qua, chỉ có người tu luyện Tiêu Dạo ngự nữ tâm kinh, lúc giao hoan trên trán mới hiện lện hai chữ Tiêu Dao.
Hơn nữa, hại chữ này chỉ có người của mình mới thấy được, đổi lại là Thanh Lăng đứng một bên quan sát bọn họ cũng không thể phát hiện được hại chữ xuất hiện trên trán Lăng Phong. Ân Bích Hà từ biểu tượng hiện lên trên trán của hắn biết hắn là người Tiêu Dao phái, nói cách khác nam nhân trước mặt nàng cũng là đệ tử Tiêu Dao phái. Mà nàng biết Tiêu Dao phái cũng chỉ có một người sư phụ, giờ phút này
đã bị đệ tử của trượng phu cưỡng gian, làm sao mà nàng không tức giận. Nghĩ tới đây, Lăng Phong lại nhớ tới sự tình mà Ly Tiêu ủy thác cho hắn lúc còn sống, là cần phải chiếu cố tốt cho sư nương cùng các sư muội suốt đời. Ðệ tử Tiêu Dao phái từ trước đến giờ làm việc không cậu nệ tiểu tiết, bời vậy việc đệ tử lấy sư nương cũng không tính là chuyện tình thương phong bại tục. Lăng Phong đã nghĩ thông suốt, bèn trả lời: "Ngươi là thê tử của sư phụ ta, bời vì căm hận Bạch Thạnh Tùng của Hoa Sơn phái đã giết chết sư phụ, bởi vậy khổ cực chờ đợi mười tám năm, muốn một lần ra tay tiêu diệt Hoa Sơn phái. Hơn nữa còn đối phó với thê tử của Bạch Thanh Tùng, để cho hắn cũng phải nếm mùi vị mất đi người thương yêu, mặc dù Bạch Thanh Tùng đã chết nhưng ngươi vẫn muốn đem cừu hận này chuyển lên
người Trữ Vô Song, có đúng vậy không"
"Ngươi... tại sao ngươi biết?" Lúc này đây người ngạc nhiện lại là Ân Bích Hà, nàng nhìn Lăng Phong qủa thật không thể tin vào hai mắt cùng lổ tai cùa mình.
Thì ra Ân Bích Hà qủa thật là một trong những món nợ phong lưu trước kia của Tiêu Dao Vương, nàng từng là nữ nhân của Tiêu Dao Vương, Ân Bích Hà vẫn tin rằng người Tiêu Dao Vương yêu nhất chính là nàng, Vì thế còn sinh cho hắn một nữ nhi. Ðến khi biết được Tiêu Dao Vương bị Bạch Thanh Tùng bắt được đem đi xử trảm, Ân Bích Hà đã bắt chấp tất cả, tụ tập Tây Vực Ngũ Quỷ đi tới Hoa Sơn đánh giết, không ngờ năm đó lại bại trận dưới tay Bạch Thanh Tùng, đặc biệt là mươi lăm năm trước nhận được tin tức Bạch Thạnh Tùng đã chết, Ân Bích Hà trong lòng nuôi ý nghĩ báo thù. Bởi vì giờ đây bất chấp tất cả tấn công Hoa Sơn báo thù cho trượng phu, nhưng không ngờ lại gặp phải đệ tử của trượng phu còn bị hắn lăng nhục, chẳng lẽ đây cũng là do qủa báo hay sao?
Lăng Phong lúc này lấy ra ngọc ban chỉ của Tiêu Dao phái, nói: "Sư phụ ta trước khi lâm chung đã giao cho ta nhiệm vụ chiếu cố mười tám vị sư nương cũng các sư muội, đến nay nàng là vị sư nương đầu tiên mà ta tìm được. Ta là món quà tốt nhất mà sư phụ lưu lại cho các ngươi cũng là nơi các ngươi nương tựa cuối cùng
"Ngươi nói bậy... Ðiều đó chắc chắn là do ngươi hồ ngôn loạn ngữ!" Ân Bích Hà tức giận phản bác.
Lăng Phong đem ngọc ban chỉ đeo lên ngón tay cái của Ân Bích Hà, nói: "Ngọc ban chỉ này là bảo vật của Tiêu Dao phái, có thể ghi lại âm thanh. Bên trong có ghi lại võ công bí tịch qua nhiều đời các chưởng môn Tiêu Dao phái. Sư phụ giao nhiệm vụ cho ta, ông ấy sợ các sư nương không tin, bời Vậy những lời dặn dò các nàng cũng ghi lại trên ngọc ban chỉ. Nàng thử xoay nhẹ, đem ngọc ban chỉ sát bên tai, sẽ nghe được hết thảy những lời dặn dò trước khi lâm chung của sư phụ!"
Ân Bích Hà bán tín bán nghi, xoay động ngọc ban chỉ, đưa lên tai lắng nghe, không ngờ ngọc bạn chỉ truyền tới di ngôn của Lý Tiêu: "... Ta có lỗi với các nàng, phần đời còn lại của các nàng còn rất dài, ngàn vạn lằn đừng vì cừu mà sinh hận, cũng không được nghĩ quẩn mà tự sát. Phong Nhi là người thừa kế y bát của ta, hắn là lễ vật lớn nhất mạng lại vui sướng và hi vọng mà ta lưu lại cho các nàng. Nếu
như các nàng chưa cải giá, vậy thì Phong nhi là lựa chọn tốt nhất để các nàng nương tưa vào. Tin tưởng ta, cũng tin tường vào hắn, đời người ý nghĩa nhất là điều gì, là có một cuộc sống tốt, ta hy vọng mỗi người các nàng đều có cuộc sống hạnh phúc vui sướng, ung dung tự tại. Giống như con chim xinh đẹp bay trên bầu trời bảy màu, nếu như đem nhốt nó vào trong lồng sắt tăm tối, như vậy thì thật là độc ác. Các nàng vốn thuộc về ánh mặt trời, là những thiên sứ tự dọ vui sướng, Phong Nhi sẽ là ánh dơng quag của các nàng..."
"Đậy đều là sự thật?" Ân Bích Hà cơ hồ không thể tin vào lỗ tai của mình, ngây ngốc sững sờ tại đương trường, không ngừng hỏi: "Ðiều này... Tại sao lại như vậy"
Lăng Phong nhận lại ngọc ban chỉ, mặc y phục vào, nói: "Nàng đã là sư nương của ta, ta sẽ nghe lời nàng. Bây giờ nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta trở về cứu sư thúc Trữ Vô Song, qua hai ngày nữa ta lại quay về tìm nàng, hi vọng đến lúc đó nàng có thể nghĩ thông suốt và lưu lại cùng ta." Nói xong, hắn đi tới trước mặt Thanh Lăng, nói với nàng: "Còn có nàng nữa, ta biết hôm nay nàng cũng rất hận ta. Nhưng ta
muốn nói với nàng rằng, ta yêu nàng. Nàng cùng mẫu thân nhất định phải là nữ nhân của ta, điều này không có gì phải hổ thẹn. Ta biết tại Tây Vực các nàng, chuyện tình mẫu thân cùng con gái gả cho một trượng phu nơi nào cũng có. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để cho mẫu thân. mình chịu đựng thống khố cả một đời sao"? Nếu như nàng nghĩ thông suốt, hai ngày nữa ta sẽ trờ lại cũng nàng bái đường thành
thân. Mặt khác, vì đề phòng các nàng gặp phải Hoa Sơn đệ tử truy sát, giờ ta phải trờ về trước, tốt nhất các nàng ở lại nơi này không nên đì đâu!" Nói xong, hắn giải khai huyệt đạo cho Thanh Lăng.
Thanh Lăng được giải thoát, cả người bổ nhào về phía mẫu thân đang vô lực nằm trên giường. Mẫu tử ôm nhau khóc rồng lên.
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn