Kiều Kiều Sư Nương
Chương 106: Kiều Nương (vợ ngoan)
Thẩm Nhạn Băng thấy người tình say mê mình như thế, trong lòng nổi lên cảm giác vô cùng ngọt ngào, liếc nhìn Lăng Phong đầy thâm tình, ngọt ngào cười nhẹ, môi mềm thơm ngát.
Lăng Phong thâm tình ôm chặt nàng vào ngực, trong lòng tràn đầy một cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc, nhẹ nhành vuốt ve suối tóc của Trầm Nhạn Băng, ôn nhu nói: "Nương tử, khoái nhạc không?
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng đẩy Lăng Phong một cái, hờn dỗi nói:
- Chàng vừa nãy còn khi dễ người ta, giờ lại nói như thế!"
- Xin lỗi nương tử, ta sai rồi, nàng hãy trừng phạt ta đi!" Lăng Phong vừa nói vừa cố ý lay động Thất tinh ngọc châu, vẫn còn đang ở trong người nàng làm Thẩm Nhạn Băng cảm xúc lại trào dâng.
- Bại hoại, chàng lại còn…" Thẩm Nhạn Băng ánh mắt hờn dỗi mê người nói, đầu mày khóe mắt vô tình lại toát ra vẻ phong tình hồ mị câu hồn đoạt phách người khác, tràn ngập vẻ dâm mị của người đàn bà thành thục.
Lăng Phong cảm thụ được sự khiêu khích kinh người của thục nữ, dục hỏa trong lòng lại bùng phát, hạ thân nhanh chóng cứng lại, ngỏng lên.
Thẩm Nhạn Băng lập tức cảm nhận được điều đó, hai gò má ứng đỏ, mị nhãn như tơ, cực kỳ mê người. Nàng xấu hổ đẩy nhẹ Lăng Phong một cái nói:
- Đừng tới nữa, người ta không chịu được đâu!"
Lăng Phong đầy nghi hoặc hỏi lại:
- Lúc nãy song tu, trong cơ thể nàng hẳn là nội kình phải tăng nhiều chứ, sao lại không chịu nổi?"
Thẩm Nhạn Băng cúi đầu, ngượng ngập nói:
- Khí tức nội kình của ta đúng thật là được tăng cường rất nhiều, nhưng là… nhưng là tiểu muội muội của người ta thật sự là không chịu nổi… của người ta… đã… sưng lên như cái bánh bao nhỏ rồi đây này…" Nói rồi, khuôn mặt tươi tắn của Thẩm Nhạn Băng đỏ rực lên đến mức không thể đỏ thêm được nữa. Với người chân tu mà nói, ngay trước mặt Lăng Phong mà có thể nói ra được điều này thì không có mười phần dũng khí thì không thể nào làm được.
Lăng Phong thấy trong lòng nhói lên, nhìn xuống hạ thân của nàng thì thấy đúng như vậy, do đó từ từ rút ra.
Thẩm Nhạn Băng phát ra một tiếng rên nhỏ, âu yếm nói:
- Tướng công, chàng…"
Lăng Phong nằm xuống cạnh nàng, cười nói:
- Đừng nóng vội, nếu nàng đã có chút mệt mỏi thì chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lát, như là giải lao giữa trận…" Hắn vừa nói vừa vận công xem xét chân khí trong cơ thể, chỉ thấy chân khí trong đan điền liên miên không dứt, như biển rộng không thấy bờ, vận hành trong kinh mạch như thế chẻ tre, uy lực như tăng thêm mấy lần, nên không khỏi mừng rỡ.
Thẩm Nhạn Băng nghiêng người, tựa vào ngực Lăng Phong, mặt đỏ ửng, cười nói:
- Phong nhi huynh thật lợi hại, có thể lâu như thế mà không có thấy dấu hiệu tiết thân."
Lăng Phong cười nói:
- Thật ra ta có thể khống chế việc tiết thân tùy thời. Tuy nhiên trong quá trình song tu thì không thể tiết thân vì khi song tu, cả hai phải đồng loạt cuồng tả, hỗ bổ thì mới có thể thành công."
Thẩm Nhạn Băng nhấm nhẳn:
- Nhưng… nhưng người ta đã ra đến ba lần, mà chàng mới chỉ cho ta có mỗi một lần!"
Lăng Phong ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Nàng tưởng là ta dễ chịu lắm hả, sau lần thứ nhất nàng tiết thân, ta phải bức nàng tiết thân lần nữa. Nếu không, chúng ta đang hợp thể song tu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chẳng những song tu bất thành mà còn có thể tinh tẫn thân vong."
- Sao chàng lại nghịch ngợm như vậy chứ?" Thẩm Nhạn Băng đấm đấm vào ngực Lăng Phong nói:
- Sau này không cho chàng lâu như vậy mới tiết thân nữa. Nếu mà là hơn ba lần thì thật sự người ta sẽ mệt đến chết mất."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Hảo nương tử, ta sẽ nghe lời nàng, sau này nàng cho ta bao nhiêu lần thì ta sẽ cho nàng bấy nhiêu lần, được không?"
- Nhất ngôn vi định!" Thẩm Nhạn Băng cười cười vô cùng quyến rũ nói, eo nhỏ của nàng trong lòng Lăng Phong không ngừng vặn vẹo, tiểu phúc mềm mại cọ xát vào hạ thể của Lăng Phong.
Lúc này linh giác của Lăng Phong đã khôi phục, lại nhận thấy hương thơm nồng đậm trên người Thẩm Nhạn Băng tỏa ra một lần nữa. Lăng Phong hít mạnh vài lần rồi hỏi:
- Hảo nương tử, nàng dùng loại nước thơm gì vậy, thật kỳ lạ, lúc này mùi hương lại nồng đậm thế chứ?"
- Ngươi ta từ trước đến giờ không có dùng nước thơm…" Thẩm Nhạn Băng nghe vậy, xấu hổ giấu mặt vào trong ngục Lăng Phong, nói.
Lăng Phong đưa tay vuốt ve lưng và đồn bộ nàng, cười nói:
- Không dùng nước thơm? Nói như vậy, đây là mùi hương của cơ thể nàng?"
Thẩm Nhạn Băng không đáp, Lăng Phong trong lòng mừng rỡ, cười nói:
- Để ta tìm xem rốt cuộc là bộ vị nào của cơ thể nàng lại tỏa ra hương thơm như vậy." Nói rồi cúi đầu xuống cổ Thẩm Nhạn Băng ngửi ngửi.
Thẩm Nhạn Băng khé hứ một tiếng, rụt cổ lạ, cười nói:
- Không phải ở đó đâu."
Lăng Phong lại hỏi:
- Có phải là ở nách không?"
Thẩm Nhạn Băng vẫn lắc đầu.
- Hay là ở ngực nàng?" Lăng Phong ôm chặt lấy nàng, đầu hắn vùi sâu vào ngực nàng mà ngửi. Đúng là cũng có thơm thật nhưng không thật đậm lắm.
Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên, ôm lấy nàng hỏi:
- Hảo nương tử, chẳng lẽ lại là ở nơi đó?"
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng gật đầu.
- Thật sự là khéo!" Lăng Phong kêu lên một tiếng rồi tách hai chân nàng ra.
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, vội vàng lấy tay che lấy đào nguyên, run giọng nói:
- Tướng công, không được đâu… ở đó… bẩn…"
Lăng Phong kéo tay nàng ra, nhìn chằm chằm vào nàng cười nói:
- Không bẩn, trên người nương tử không có chỗ nào bẩn hết."
Dung nhan tươi tắn của Thẩm Nhạn Băng đỏ rực lên, biết chắc là Lăng Phong sẽ không chịu bỏ qua nên chẳng thể làm gì khác hơn là nhắn mắt lại mặc kệ hắn. Lăng Phong cúi đầu sát xuống môi thịt đỏ hồng ngửi, quả nhiên là mùi thơm nồng đậm, hơn nữa, dịch trấp càng nhiều thì mùi thơm càng đậm hơn, thấy thế không khỏi than thầm:
- Hảo nương tử, sao lại thế này chứ?"
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng nói:
- Từ nhỏ đã vậy rồi, người ta cũng là vô tình phát hiện ra thôi."
Lăng Phong càng ấn sâu mũi hắn vào giữa khe suối ướt át, hít mạnh một hơi thật sâu rồi nói:
- Hảo nương tử, có phải là mỗi khi nàng sinh lòng ái mộ thì nước thơm này lại chảy ra đúng không?"
Thẩm Nhạn Băng à lên một tiếng rồi thấp giọng ngượng ngùng nói:
- Đúng là như vậy vì không có dịch trấp này thì sẽ không phát ra mùi thơm như vậy."
Lăng Phong mừng rỡ nói:
- Nói như vậy, trước đây mỗi lần nàng đến thăm ta thì ta đều thấy nàng có mùi thơm như vậy. Phải chăng là tại nàng động tình nên tiểu muội muội mới chảy ra nước thơm thơm như vậy?"
- Xấu hổ chết người ta mất. Chàng biết rồi mà còn hỏi." Thẩm Nhạn Băng ngượng ngùng không thôi. Đúng là từ lúc Lăng Phong mới có mười ba tuổi, bản thân mình đã thích hắn, thậm chí mộng tưởng sau này Lăng Phong lớn lên nhào lên người mình. Cứ nghĩ như vậy tự nhiên sinh ra khoái cảm, cùng kích thích bởi thế "nước thơm" mới chảy ra. Chuyện đó cũng là hết sức tự nhiên, có điều lúc này lại bị Lăng Phong nói trắng ra làm nàng không khỏi xấu hổi. Dù sao thì lúc đó Lăng Phong cũng mới chỉ có mười ba tuổi, mà mình đã sớm có ý xấu với hắn như vậy.
Lăng Phong cười ha hả một tràng, biết được bí mật này, hắn càng trở nên vui vẻ, nằm ngửa trên giường, một tay thì vuốt ve khuôn ngực đầy đặn, mềm mại của Trầm Nhạn Băng, tay còn lại vỗ nhẹ lên phong đồn của nàng, cười nói:
- Nếu sớm biết nàng đã động tình với ta, ta đã không đi Hoa Sơn rồi, mỗi ngày cùng với nàng…"
- Bại hoại, chàng còn nói nữa…" Mặt ngọc của Thẩm Nhạn Băng đỏ bừng, xấu hổ đấm đấm vào ngực Lăng Phong.
Một lúc sau, Lăng Phong chống tay xuống giường, nghiêng người ngắm Thẩm Nhạn Băng từ trên xuống dưới: song phong nở nang, vểnh cao, trắng muốt; hai hạt anh đào đỏ hồng; đôi chân thon dài, mượt mà, bóng loáng; đồn bộ tròn căng nhô cao, tiểu phúc phẳng lì, nơi thầm kín tỏa hương nồng đậm vô cùng hấp dẫn.
Năm nay, nàng mới hai mươi tư tuổi, đúng là thời điểm phong tình tối thịnh. Sau khi trải qua những phút giây sung sướng của song tu hỗ bổ, cả tâm lý lẫn sinh lý của Thẩm Nhạn Băng đang ở lúc đỉnh cao, cả người toát ra sự phong vận vũ mị cực kỳ mê người, không một nam nhân nào có thể chịu nổi. Lăng Phong một lần nữa lại nhổm người lên, tách hai chân nàng ra. Thẩm Nhạn Băng bị động tác này của Lăng Phong làm cho vô cùng ngượng ngùng, toàn thân run rẩy.
Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong bị dục hỏa bừng bừng thiêu đốt, có chút hờn dỗi nói:
- Chàng lại muốn làm chuyện xấu rồi phải không?"
- Hảo nương tử, ta thật không nhịn được!!!" Lăng Phong nói, dục hỏa thiêu đốt, cuối cùng nhịn không được, ưỡn mạnh người, tiến sâu vào trong địa phương màu mỡ, mềm mại đó.
- A…" Thẩm Nhạn Băng ngửa đầu, rên nhẹ những tiếng thỏa mãn quả thực là tiêu hồn thực cốt người khác, cặp chân dài trắng mịn giơ cao, cuốn chặt lấy eo lưng của Lăng Phong, nhướn mạnh người lên lên khiến cho hạ thân của hai người khăng khít vào nhau, một khe hở nhỏ cũng không có.
Lúc này, Lăng Phong đã không còn thương hương tiếc ngọc nữa, Thẩm Nhạn Băng cắn chặt hai hàm răng, cố không phát ra những âm thanh mà chính mình nghe thấy cũng đỏ mặt, khó mà nhận thấy, chính xác là không thể cưỡng lại được, giống như đổ dầu vào lửa, càng kích thích dục hỏa của Lăng Phong tăng mạnh, những ý niệm cuối cùng về sự thương hương tiếc ngọc đã bị thiêu cháy, hắn hưng phấn như phát cuồng, nắm chặt lấy eo thon của Trầm Nhạn Băng, để giữ hạ thân nàng, bắt đầu động tác sầm sập như mưa rào. Hai khối lửa nóng bỏng cuốn siết lấy nhau, hạ thân liền thành một khối. Mỗi lần hắn nhấn xuống đều thật nhanh thật mạnh, còn Thẩm Nhạn Băng cũng cố gắng ưỡn cặp mông mềm mại, căng tròn của mình lên cao để hắn có thể đâm thật sâu vào nàng, mỗi lần như thế lại phát ra những tiếng "Phạch! Phạch!"
- A… Phong nhi, nhẹ một chút… A…!" Thẩm Nhạn Băng tựa hồ không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt của hắn, đôi môi anh đào đang mím chặt phát ra nhưng âm thanh nhỏ cầu xin không ngừng:
- Thiếp không chịu được… chàng nhẹ một chút…"
Thẩm Nhạn Băng cũng theo phối hợp với những cú giáng xuống không ngừng của Lăng Phong mà chủ động ưỡn người lên. Chỉ thấy thân trên của nàng không ngừng chuyển động, đầu lắc lư liên tục, mồ hôi làm cho những sợi tóc dính bết trên mặt nàng, từ cổ họng của nàng không ngừng phát ra những tiếng rên vừa giống lại vừa không giống như thống khổ, toàn thân tán xuất ra một loại phong tình khó có thể hình dung hết được.
Khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, đôi mắt sáng ngời đã dậy lên một tầng thủy quang mờ ảo, sóng mắt lưu chuyển làm tâm tình người khác rung động, câu dẫn lòng người. Thấy thế, Lăng Phong càng thêm hưng phấn, tận lực nhấn người xuống. Đôi chân trắng trẻo, mịn màng của nàng quấn lấy lưng của hắn. Mặc dù hai hàm khẽ mím nhưng theo chuyển động của Lăng Phong, từ họng nàng không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ. Sắc mặt nàng ngày càng thêm hồng, cả hai hạt anh đào trên khuôn ngực nàng cũng hồng rực lên không ngừng lắc lư. Tiếng rên yêu kiều của nàng lọt vào tai Lăng Phong khiến hắn càng muốn đem nàng kiền mạnh bạo đến chết đi sống lại.
Chiếc eo nhỏ nhắn của Thẩm Nhạn Băng không ngừng vặn vẹo, hàm răng ngọc khẽ cắn, mắt phượng mê ly như phủ một tầng mây mờ. Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên rất nhanh, mồ hôi đầm đìa. Vẻ đoan trang tú lệ đã được thay thế hoàn toàn bằng nét dâm tư mê người, còn miệng nàng thì không ngừng thoát ra những tiếng rên câu hồn đoạt phách.
Theo động tác của nàng, bộ ngực sữa không ngừng lắc lư, hai hạt anh đào càng thêm đỏ tươi, ướt át, cực kỳ dẫn nhân.
Lăng Phong cúi người hôn lên bộ ngực mềm mại, trắng như tuyết của tuyệt sắc giai nhân, nhẹ cắn lên cái bầu ngực đã sớm săn cứng lại. Đồng thời đầu lưỡi của hắn lướt qua rồi mân mê hai hạt anh đào rực đỏ ở phía trên, hàm răng khẽ cắn. Kích thích khác thường làm cả người Thẩm Nhạn Băng kịch chấn, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn, hai tay nàng vươn lên ôm lấy đầu Lăng Phong ghì chặt vào bộ ngực mình, đồng thời hạ thân không ngừng nẩy lên phối hợp với hắn. Tiếng rên rỉ của nàng cũng càng ngày càng lớn, càng ai uyển du dương, tình ý ngập tràn.
Thẩm Nhạn Băng ngửa đầu lên, hàm răng cắn chặt, mắt mở lớn, rên không ngừng, mồ hôi đầm đìa trên cả khuôn mặt lẫn trên người nàng đang không ngừng rung động. Những hạt mồ hôi trong suốt đậu trên da thịt, những đường cong mê người đang phập phồng, khuôn mặt diễm lệ càng hồng, mị nhãn như tơ làm rung động lòng người, như say như mê hơn bất kỳ loại rượu mạnh nào.
Lăng Phong lại càng dụng sức mà phấn đấu, mỗi lần đều mạnh mẽ tiến đến chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, làm Thẩm Nhạn Băng run cả người rồi nhũn ra, hai chân đang quấn lấy lưng Lăng Phong cũng vô lực xuôi xuông mông hắn,thân thể thành thục mềm mại lay động theo mỗi động tác của hắn, đôi tay cũng buông xuôi, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, mái tóc xõa đầy trên gối, khuôn mặt hồng rực…
Nhìn khuôn mặt đỏ rực, mái tóc xõa tán loạn của Trầm Nhạn Băng, lòng Lăng Phong tràn đầy tựu cảm, tốc độ lại càng nhanh.
- A! Thiếp không chịu nổi rồi, thiếp muốn tới đây! Hảo đệ đệ, cho ta… sướng!!!" Đầu Thẩm Nhạn Băng lắc lư, miệng kêu hồ ngôn loạn ngữ. Mỗi khi
Lăng Phong đụng đến chỗ sâu nhất của nàng, nàng lại rên lên một tiếng, sau đó rốt cục là kêu lớn một tiếng, tứ chi như những vòi của bạch tuộc quấn chặt lấy Lăng Phong đeo vào người hắn, thân thể nàng căng cứng lên, một cỗ chất lỏng phun trào…
Lăng Phong biết là nàng không thể tiếp nhận được cao trào lần thứ bảy trong ngày nên một cỗ tinh hoa như sóng biển trào dâng phún mạnh sâu vào người nàng, cả người cũng căng cứng…
Thẩm Nhạn Băng nằm xoài trên giường, ánh mắt mê ly, cánh mũi phập phồng, hai má đỏ ửng, hổn hển thở.
Lăng Phong ôm chặt nàng vào trong ***g ngực, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trắng bóng. Một lúc lâu sau, hô hấp của nàng cũng dần trở lại bình thường, nhẹ giọng nói:
- Tướng công, nghỉ ngơi một chút, thiếp thật sự không chịu nổi."
Lăng Phong đắc ý nói:
- Nàng lúc nào cũng nói là không chịu được nhưng lần nào cũng bộc phát như là một dâm phụ. Có điều, ta thật sự thích bộ dáng đó của nàng!"
Thẩm Nhạn Băng cười quyến rũ nói:
- Thiếp trở nên dâm đãng như vậy đều là do chàng đó, chàng làm cho người thiếp thích chuyện giường chiếu như vậy.
Vừa rồi người ta phóng túng, thiếu chút nữa thì ngất đi đấy!"
Lăng Phong cười hắc hắc nói:
- Trên giường nàng càng phóng túng thì tướng công ta càng cao hứng."
Thẩm Nhạn Băng lại nói khẽ:
- Tướng công đúng là khắc tinh của nữ nhân."
Lăng Phong ngắm nhìn nét kiều mị của nàng, trong lòng dục hỏa lại cuồng dâng:
- Hảo nương tử, không nên lại kích thích ta, ta không nhịn được đâu đấy."
Thẩm Nhạn Băng hé miệng cười nói:
- Không nhịn được thì không nhịn được chứ sao. Cùng lắm thì hôm nay thiếp chết chứ gì."
Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nói:
- Hay là thôi vậy. Nếu làm tiểu muội muội bị thương thì thật là ta đáng bị trừng phạt."
Thẩm Nhạn Băng yêu kiều cười một tiếng rồi nhào lên người Lăng Phong, nói:
- Rõ ràng người bị thương là thiếp, làm sao mà lại biến thành chàng như vậy?"
Lăng Phong cười nói:
- Ta thật thích nàng như vậy, nếu nàng không theo ta vào động phòng, không biết lúc này nàng thế nào? Chắc là nàng sẽ bị dục hỏa thiêu chết mất rồi."
- Thiêu chết kẻ bại hoại hư đốn như chàng ấy." Thẩm Nhạn Băng cười hì hì nói rồi nhổm cao mông, đầu hướng về Lăng Phong, ném cho hắn một cái nhìn tình tứ, nói:
- Thiếp lại kích thích chàng đó, xem chàng làm thế nào nào?"
Lăng Phong hự lên một tiếng như trúng một đòn mạnh vào ngực, cười hắc hắc nói:
- Để xem ta thu thập nàng thế nào đây." Nói rồi xoay người ôm Thẩm Nhạn Băng vào hạ thân, lúc này đây, Thất tinh ngọc châu nhắm ngay vào song phong đang run rẩy.
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, không ngờ Lăng Phong lại làm như vậy nhưng toàn thân khoái cảm trào dâng, cả người râm ran…
Lăng Phong thâm tình ôm chặt nàng vào ngực, trong lòng tràn đầy một cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc, nhẹ nhành vuốt ve suối tóc của Trầm Nhạn Băng, ôn nhu nói: "Nương tử, khoái nhạc không?
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng đẩy Lăng Phong một cái, hờn dỗi nói:
- Chàng vừa nãy còn khi dễ người ta, giờ lại nói như thế!"
- Xin lỗi nương tử, ta sai rồi, nàng hãy trừng phạt ta đi!" Lăng Phong vừa nói vừa cố ý lay động Thất tinh ngọc châu, vẫn còn đang ở trong người nàng làm Thẩm Nhạn Băng cảm xúc lại trào dâng.
- Bại hoại, chàng lại còn…" Thẩm Nhạn Băng ánh mắt hờn dỗi mê người nói, đầu mày khóe mắt vô tình lại toát ra vẻ phong tình hồ mị câu hồn đoạt phách người khác, tràn ngập vẻ dâm mị của người đàn bà thành thục.
Lăng Phong cảm thụ được sự khiêu khích kinh người của thục nữ, dục hỏa trong lòng lại bùng phát, hạ thân nhanh chóng cứng lại, ngỏng lên.
Thẩm Nhạn Băng lập tức cảm nhận được điều đó, hai gò má ứng đỏ, mị nhãn như tơ, cực kỳ mê người. Nàng xấu hổ đẩy nhẹ Lăng Phong một cái nói:
- Đừng tới nữa, người ta không chịu được đâu!"
Lăng Phong đầy nghi hoặc hỏi lại:
- Lúc nãy song tu, trong cơ thể nàng hẳn là nội kình phải tăng nhiều chứ, sao lại không chịu nổi?"
Thẩm Nhạn Băng cúi đầu, ngượng ngập nói:
- Khí tức nội kình của ta đúng thật là được tăng cường rất nhiều, nhưng là… nhưng là tiểu muội muội của người ta thật sự là không chịu nổi… của người ta… đã… sưng lên như cái bánh bao nhỏ rồi đây này…" Nói rồi, khuôn mặt tươi tắn của Thẩm Nhạn Băng đỏ rực lên đến mức không thể đỏ thêm được nữa. Với người chân tu mà nói, ngay trước mặt Lăng Phong mà có thể nói ra được điều này thì không có mười phần dũng khí thì không thể nào làm được.
Lăng Phong thấy trong lòng nhói lên, nhìn xuống hạ thân của nàng thì thấy đúng như vậy, do đó từ từ rút ra.
Thẩm Nhạn Băng phát ra một tiếng rên nhỏ, âu yếm nói:
- Tướng công, chàng…"
Lăng Phong nằm xuống cạnh nàng, cười nói:
- Đừng nóng vội, nếu nàng đã có chút mệt mỏi thì chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lát, như là giải lao giữa trận…" Hắn vừa nói vừa vận công xem xét chân khí trong cơ thể, chỉ thấy chân khí trong đan điền liên miên không dứt, như biển rộng không thấy bờ, vận hành trong kinh mạch như thế chẻ tre, uy lực như tăng thêm mấy lần, nên không khỏi mừng rỡ.
Thẩm Nhạn Băng nghiêng người, tựa vào ngực Lăng Phong, mặt đỏ ửng, cười nói:
- Phong nhi huynh thật lợi hại, có thể lâu như thế mà không có thấy dấu hiệu tiết thân."
Lăng Phong cười nói:
- Thật ra ta có thể khống chế việc tiết thân tùy thời. Tuy nhiên trong quá trình song tu thì không thể tiết thân vì khi song tu, cả hai phải đồng loạt cuồng tả, hỗ bổ thì mới có thể thành công."
Thẩm Nhạn Băng nhấm nhẳn:
- Nhưng… nhưng người ta đã ra đến ba lần, mà chàng mới chỉ cho ta có mỗi một lần!"
Lăng Phong ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Nàng tưởng là ta dễ chịu lắm hả, sau lần thứ nhất nàng tiết thân, ta phải bức nàng tiết thân lần nữa. Nếu không, chúng ta đang hợp thể song tu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chẳng những song tu bất thành mà còn có thể tinh tẫn thân vong."
- Sao chàng lại nghịch ngợm như vậy chứ?" Thẩm Nhạn Băng đấm đấm vào ngực Lăng Phong nói:
- Sau này không cho chàng lâu như vậy mới tiết thân nữa. Nếu mà là hơn ba lần thì thật sự người ta sẽ mệt đến chết mất."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Hảo nương tử, ta sẽ nghe lời nàng, sau này nàng cho ta bao nhiêu lần thì ta sẽ cho nàng bấy nhiêu lần, được không?"
- Nhất ngôn vi định!" Thẩm Nhạn Băng cười cười vô cùng quyến rũ nói, eo nhỏ của nàng trong lòng Lăng Phong không ngừng vặn vẹo, tiểu phúc mềm mại cọ xát vào hạ thể của Lăng Phong.
Lúc này linh giác của Lăng Phong đã khôi phục, lại nhận thấy hương thơm nồng đậm trên người Thẩm Nhạn Băng tỏa ra một lần nữa. Lăng Phong hít mạnh vài lần rồi hỏi:
- Hảo nương tử, nàng dùng loại nước thơm gì vậy, thật kỳ lạ, lúc này mùi hương lại nồng đậm thế chứ?"
- Ngươi ta từ trước đến giờ không có dùng nước thơm…" Thẩm Nhạn Băng nghe vậy, xấu hổ giấu mặt vào trong ngục Lăng Phong, nói.
Lăng Phong đưa tay vuốt ve lưng và đồn bộ nàng, cười nói:
- Không dùng nước thơm? Nói như vậy, đây là mùi hương của cơ thể nàng?"
Thẩm Nhạn Băng không đáp, Lăng Phong trong lòng mừng rỡ, cười nói:
- Để ta tìm xem rốt cuộc là bộ vị nào của cơ thể nàng lại tỏa ra hương thơm như vậy." Nói rồi cúi đầu xuống cổ Thẩm Nhạn Băng ngửi ngửi.
Thẩm Nhạn Băng khé hứ một tiếng, rụt cổ lạ, cười nói:
- Không phải ở đó đâu."
Lăng Phong lại hỏi:
- Có phải là ở nách không?"
Thẩm Nhạn Băng vẫn lắc đầu.
- Hay là ở ngực nàng?" Lăng Phong ôm chặt lấy nàng, đầu hắn vùi sâu vào ngực nàng mà ngửi. Đúng là cũng có thơm thật nhưng không thật đậm lắm.
Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên, ôm lấy nàng hỏi:
- Hảo nương tử, chẳng lẽ lại là ở nơi đó?"
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng gật đầu.
- Thật sự là khéo!" Lăng Phong kêu lên một tiếng rồi tách hai chân nàng ra.
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, vội vàng lấy tay che lấy đào nguyên, run giọng nói:
- Tướng công, không được đâu… ở đó… bẩn…"
Lăng Phong kéo tay nàng ra, nhìn chằm chằm vào nàng cười nói:
- Không bẩn, trên người nương tử không có chỗ nào bẩn hết."
Dung nhan tươi tắn của Thẩm Nhạn Băng đỏ rực lên, biết chắc là Lăng Phong sẽ không chịu bỏ qua nên chẳng thể làm gì khác hơn là nhắn mắt lại mặc kệ hắn. Lăng Phong cúi đầu sát xuống môi thịt đỏ hồng ngửi, quả nhiên là mùi thơm nồng đậm, hơn nữa, dịch trấp càng nhiều thì mùi thơm càng đậm hơn, thấy thế không khỏi than thầm:
- Hảo nương tử, sao lại thế này chứ?"
Thẩm Nhạn Băng thẹn thùng nói:
- Từ nhỏ đã vậy rồi, người ta cũng là vô tình phát hiện ra thôi."
Lăng Phong càng ấn sâu mũi hắn vào giữa khe suối ướt át, hít mạnh một hơi thật sâu rồi nói:
- Hảo nương tử, có phải là mỗi khi nàng sinh lòng ái mộ thì nước thơm này lại chảy ra đúng không?"
Thẩm Nhạn Băng à lên một tiếng rồi thấp giọng ngượng ngùng nói:
- Đúng là như vậy vì không có dịch trấp này thì sẽ không phát ra mùi thơm như vậy."
Lăng Phong mừng rỡ nói:
- Nói như vậy, trước đây mỗi lần nàng đến thăm ta thì ta đều thấy nàng có mùi thơm như vậy. Phải chăng là tại nàng động tình nên tiểu muội muội mới chảy ra nước thơm thơm như vậy?"
- Xấu hổ chết người ta mất. Chàng biết rồi mà còn hỏi." Thẩm Nhạn Băng ngượng ngùng không thôi. Đúng là từ lúc Lăng Phong mới có mười ba tuổi, bản thân mình đã thích hắn, thậm chí mộng tưởng sau này Lăng Phong lớn lên nhào lên người mình. Cứ nghĩ như vậy tự nhiên sinh ra khoái cảm, cùng kích thích bởi thế "nước thơm" mới chảy ra. Chuyện đó cũng là hết sức tự nhiên, có điều lúc này lại bị Lăng Phong nói trắng ra làm nàng không khỏi xấu hổi. Dù sao thì lúc đó Lăng Phong cũng mới chỉ có mười ba tuổi, mà mình đã sớm có ý xấu với hắn như vậy.
Lăng Phong cười ha hả một tràng, biết được bí mật này, hắn càng trở nên vui vẻ, nằm ngửa trên giường, một tay thì vuốt ve khuôn ngực đầy đặn, mềm mại của Trầm Nhạn Băng, tay còn lại vỗ nhẹ lên phong đồn của nàng, cười nói:
- Nếu sớm biết nàng đã động tình với ta, ta đã không đi Hoa Sơn rồi, mỗi ngày cùng với nàng…"
- Bại hoại, chàng còn nói nữa…" Mặt ngọc của Thẩm Nhạn Băng đỏ bừng, xấu hổ đấm đấm vào ngực Lăng Phong.
Một lúc sau, Lăng Phong chống tay xuống giường, nghiêng người ngắm Thẩm Nhạn Băng từ trên xuống dưới: song phong nở nang, vểnh cao, trắng muốt; hai hạt anh đào đỏ hồng; đôi chân thon dài, mượt mà, bóng loáng; đồn bộ tròn căng nhô cao, tiểu phúc phẳng lì, nơi thầm kín tỏa hương nồng đậm vô cùng hấp dẫn.
Năm nay, nàng mới hai mươi tư tuổi, đúng là thời điểm phong tình tối thịnh. Sau khi trải qua những phút giây sung sướng của song tu hỗ bổ, cả tâm lý lẫn sinh lý của Thẩm Nhạn Băng đang ở lúc đỉnh cao, cả người toát ra sự phong vận vũ mị cực kỳ mê người, không một nam nhân nào có thể chịu nổi. Lăng Phong một lần nữa lại nhổm người lên, tách hai chân nàng ra. Thẩm Nhạn Băng bị động tác này của Lăng Phong làm cho vô cùng ngượng ngùng, toàn thân run rẩy.
Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong bị dục hỏa bừng bừng thiêu đốt, có chút hờn dỗi nói:
- Chàng lại muốn làm chuyện xấu rồi phải không?"
- Hảo nương tử, ta thật không nhịn được!!!" Lăng Phong nói, dục hỏa thiêu đốt, cuối cùng nhịn không được, ưỡn mạnh người, tiến sâu vào trong địa phương màu mỡ, mềm mại đó.
- A…" Thẩm Nhạn Băng ngửa đầu, rên nhẹ những tiếng thỏa mãn quả thực là tiêu hồn thực cốt người khác, cặp chân dài trắng mịn giơ cao, cuốn chặt lấy eo lưng của Lăng Phong, nhướn mạnh người lên lên khiến cho hạ thân của hai người khăng khít vào nhau, một khe hở nhỏ cũng không có.
Lúc này, Lăng Phong đã không còn thương hương tiếc ngọc nữa, Thẩm Nhạn Băng cắn chặt hai hàm răng, cố không phát ra những âm thanh mà chính mình nghe thấy cũng đỏ mặt, khó mà nhận thấy, chính xác là không thể cưỡng lại được, giống như đổ dầu vào lửa, càng kích thích dục hỏa của Lăng Phong tăng mạnh, những ý niệm cuối cùng về sự thương hương tiếc ngọc đã bị thiêu cháy, hắn hưng phấn như phát cuồng, nắm chặt lấy eo thon của Trầm Nhạn Băng, để giữ hạ thân nàng, bắt đầu động tác sầm sập như mưa rào. Hai khối lửa nóng bỏng cuốn siết lấy nhau, hạ thân liền thành một khối. Mỗi lần hắn nhấn xuống đều thật nhanh thật mạnh, còn Thẩm Nhạn Băng cũng cố gắng ưỡn cặp mông mềm mại, căng tròn của mình lên cao để hắn có thể đâm thật sâu vào nàng, mỗi lần như thế lại phát ra những tiếng "Phạch! Phạch!"
- A… Phong nhi, nhẹ một chút… A…!" Thẩm Nhạn Băng tựa hồ không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt của hắn, đôi môi anh đào đang mím chặt phát ra nhưng âm thanh nhỏ cầu xin không ngừng:
- Thiếp không chịu được… chàng nhẹ một chút…"
Thẩm Nhạn Băng cũng theo phối hợp với những cú giáng xuống không ngừng của Lăng Phong mà chủ động ưỡn người lên. Chỉ thấy thân trên của nàng không ngừng chuyển động, đầu lắc lư liên tục, mồ hôi làm cho những sợi tóc dính bết trên mặt nàng, từ cổ họng của nàng không ngừng phát ra những tiếng rên vừa giống lại vừa không giống như thống khổ, toàn thân tán xuất ra một loại phong tình khó có thể hình dung hết được.
Khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, đôi mắt sáng ngời đã dậy lên một tầng thủy quang mờ ảo, sóng mắt lưu chuyển làm tâm tình người khác rung động, câu dẫn lòng người. Thấy thế, Lăng Phong càng thêm hưng phấn, tận lực nhấn người xuống. Đôi chân trắng trẻo, mịn màng của nàng quấn lấy lưng của hắn. Mặc dù hai hàm khẽ mím nhưng theo chuyển động của Lăng Phong, từ họng nàng không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ. Sắc mặt nàng ngày càng thêm hồng, cả hai hạt anh đào trên khuôn ngực nàng cũng hồng rực lên không ngừng lắc lư. Tiếng rên yêu kiều của nàng lọt vào tai Lăng Phong khiến hắn càng muốn đem nàng kiền mạnh bạo đến chết đi sống lại.
Chiếc eo nhỏ nhắn của Thẩm Nhạn Băng không ngừng vặn vẹo, hàm răng ngọc khẽ cắn, mắt phượng mê ly như phủ một tầng mây mờ. Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên rất nhanh, mồ hôi đầm đìa. Vẻ đoan trang tú lệ đã được thay thế hoàn toàn bằng nét dâm tư mê người, còn miệng nàng thì không ngừng thoát ra những tiếng rên câu hồn đoạt phách.
Theo động tác của nàng, bộ ngực sữa không ngừng lắc lư, hai hạt anh đào càng thêm đỏ tươi, ướt át, cực kỳ dẫn nhân.
Lăng Phong cúi người hôn lên bộ ngực mềm mại, trắng như tuyết của tuyệt sắc giai nhân, nhẹ cắn lên cái bầu ngực đã sớm săn cứng lại. Đồng thời đầu lưỡi của hắn lướt qua rồi mân mê hai hạt anh đào rực đỏ ở phía trên, hàm răng khẽ cắn. Kích thích khác thường làm cả người Thẩm Nhạn Băng kịch chấn, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn, hai tay nàng vươn lên ôm lấy đầu Lăng Phong ghì chặt vào bộ ngực mình, đồng thời hạ thân không ngừng nẩy lên phối hợp với hắn. Tiếng rên rỉ của nàng cũng càng ngày càng lớn, càng ai uyển du dương, tình ý ngập tràn.
Thẩm Nhạn Băng ngửa đầu lên, hàm răng cắn chặt, mắt mở lớn, rên không ngừng, mồ hôi đầm đìa trên cả khuôn mặt lẫn trên người nàng đang không ngừng rung động. Những hạt mồ hôi trong suốt đậu trên da thịt, những đường cong mê người đang phập phồng, khuôn mặt diễm lệ càng hồng, mị nhãn như tơ làm rung động lòng người, như say như mê hơn bất kỳ loại rượu mạnh nào.
Lăng Phong lại càng dụng sức mà phấn đấu, mỗi lần đều mạnh mẽ tiến đến chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, làm Thẩm Nhạn Băng run cả người rồi nhũn ra, hai chân đang quấn lấy lưng Lăng Phong cũng vô lực xuôi xuông mông hắn,thân thể thành thục mềm mại lay động theo mỗi động tác của hắn, đôi tay cũng buông xuôi, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, mái tóc xõa đầy trên gối, khuôn mặt hồng rực…
Nhìn khuôn mặt đỏ rực, mái tóc xõa tán loạn của Trầm Nhạn Băng, lòng Lăng Phong tràn đầy tựu cảm, tốc độ lại càng nhanh.
- A! Thiếp không chịu nổi rồi, thiếp muốn tới đây! Hảo đệ đệ, cho ta… sướng!!!" Đầu Thẩm Nhạn Băng lắc lư, miệng kêu hồ ngôn loạn ngữ. Mỗi khi
Lăng Phong đụng đến chỗ sâu nhất của nàng, nàng lại rên lên một tiếng, sau đó rốt cục là kêu lớn một tiếng, tứ chi như những vòi của bạch tuộc quấn chặt lấy Lăng Phong đeo vào người hắn, thân thể nàng căng cứng lên, một cỗ chất lỏng phun trào…
Lăng Phong biết là nàng không thể tiếp nhận được cao trào lần thứ bảy trong ngày nên một cỗ tinh hoa như sóng biển trào dâng phún mạnh sâu vào người nàng, cả người cũng căng cứng…
Thẩm Nhạn Băng nằm xoài trên giường, ánh mắt mê ly, cánh mũi phập phồng, hai má đỏ ửng, hổn hển thở.
Lăng Phong ôm chặt nàng vào trong ***g ngực, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trắng bóng. Một lúc lâu sau, hô hấp của nàng cũng dần trở lại bình thường, nhẹ giọng nói:
- Tướng công, nghỉ ngơi một chút, thiếp thật sự không chịu nổi."
Lăng Phong đắc ý nói:
- Nàng lúc nào cũng nói là không chịu được nhưng lần nào cũng bộc phát như là một dâm phụ. Có điều, ta thật sự thích bộ dáng đó của nàng!"
Thẩm Nhạn Băng cười quyến rũ nói:
- Thiếp trở nên dâm đãng như vậy đều là do chàng đó, chàng làm cho người thiếp thích chuyện giường chiếu như vậy.
Vừa rồi người ta phóng túng, thiếu chút nữa thì ngất đi đấy!"
Lăng Phong cười hắc hắc nói:
- Trên giường nàng càng phóng túng thì tướng công ta càng cao hứng."
Thẩm Nhạn Băng lại nói khẽ:
- Tướng công đúng là khắc tinh của nữ nhân."
Lăng Phong ngắm nhìn nét kiều mị của nàng, trong lòng dục hỏa lại cuồng dâng:
- Hảo nương tử, không nên lại kích thích ta, ta không nhịn được đâu đấy."
Thẩm Nhạn Băng hé miệng cười nói:
- Không nhịn được thì không nhịn được chứ sao. Cùng lắm thì hôm nay thiếp chết chứ gì."
Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nói:
- Hay là thôi vậy. Nếu làm tiểu muội muội bị thương thì thật là ta đáng bị trừng phạt."
Thẩm Nhạn Băng yêu kiều cười một tiếng rồi nhào lên người Lăng Phong, nói:
- Rõ ràng người bị thương là thiếp, làm sao mà lại biến thành chàng như vậy?"
Lăng Phong cười nói:
- Ta thật thích nàng như vậy, nếu nàng không theo ta vào động phòng, không biết lúc này nàng thế nào? Chắc là nàng sẽ bị dục hỏa thiêu chết mất rồi."
- Thiêu chết kẻ bại hoại hư đốn như chàng ấy." Thẩm Nhạn Băng cười hì hì nói rồi nhổm cao mông, đầu hướng về Lăng Phong, ném cho hắn một cái nhìn tình tứ, nói:
- Thiếp lại kích thích chàng đó, xem chàng làm thế nào nào?"
Lăng Phong hự lên một tiếng như trúng một đòn mạnh vào ngực, cười hắc hắc nói:
- Để xem ta thu thập nàng thế nào đây." Nói rồi xoay người ôm Thẩm Nhạn Băng vào hạ thân, lúc này đây, Thất tinh ngọc châu nhắm ngay vào song phong đang run rẩy.
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, không ngờ Lăng Phong lại làm như vậy nhưng toàn thân khoái cảm trào dâng, cả người râm ran…
Tác giả :
Thanh Trà Đạm Phạn