Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Chương 74
“Bảo vệ vương phil"
Sau tiếng kêu sợ hãi, vương phi được kéo vào vòng bảo vệ.
Ninh Tương Y ép sát từng bước, vết máu lúc trước vây giết Úc Cửu Thiên vẫn còn trên mặt đất, khi đường kiếm nàng đi xuống, thoắt chốc lại phủ thêm màu sắc tươi mới lên! Nhất thời, tiếng nữ quyến la hét vang không ngớt! Vì sao Ninh Tương Y lại làm vậy? Chẳng lẽ nàng không biết, một khi nàng làm như vậy sẽ bị người truy nã, chỉ còn một con đường chết thôi sao? Chẳng lẽ nghiệt tử Úc Cửu Thiên kia có thể khiến Ninh Tương Y không màng sống chết sao? Vương phi không sao nghĩ ra được, ngay cả bản thân Úc Cửu Thiên cũng không nghĩ ra tại sao nàng lại làm vậy vì hắn tai Nàng là người chuyện không có lợi thì không làm, có thể nói chuyện này không có đem lại lợi ích gì cho nàng, hành động nàng trở về cũng cực kỳ mạo hiểm, một khi những người kia về sớm hơn bắt sống nàng, chụp tội danh vào Vương phủ giết người, đủ để Ninh Tương Y bị lăng trì xử tử! Nàng không sợ chết sao? Máu tươi bắn ra! Thân hình Ninh Tương Y linh hoạt, bay qua bay lại như một con bướm! Úc Cửu Thiên lẩn trong núi giả, đôi mắt hắn muốn nhìn song lại không dám nhìn! Phập… lại cắt đứt động mạch, cột máu bay lên, nháy mắt khiến Úc Cửu Thiên nhắm chặt mắt lại, cảnh tượng mẫu phi bỏ mình mười năm trước tái diễn lần nữa! Hắn ta chỉ muốn nôn hết ra! Cảm giác hôn mê lại dâng lên, nhưng Ninh Tương Y đột nhiên gọi tên hắn ta, khiến tỉnh thần hắn ta chấn động! “Úc Cửu Thiên! Mở mắt ra đi!"
Mặc dù Ninh Tương Y không nhìn về phía hắn ta, song nàng biết khẳng định hắn không mở mắt.
Trên y phục màu trắng của nàng nhuộm từng mảng máu lớn, phong thái ma mị trên người khác biệt hoàn toàn so với bình thường! Úc Cửu Thiên cố nén buồn nôn, liều mình mở to mắt.
Ninh Tương Y cười một tiếng, dưới ánh trăng, trên mặt nàng dính máu, giờ phút này nàng đang nhắm mất lại, như đang hưởng thụ cảm giác giết người.
“Mở to mắt nhìn cho rõ đi! Ta giết người vì ngươi đấy!"
Nói xong, nàng bỗng nhiên mở hai mắt, đưa tay quệt ngang cắt đứt cổ họng một tên! Cảnh tượng đó giống hệt mẫu phi tự vẫn mười năm trước! Nàng! Đang giết người vì ta! Vương phi nghe thấy Úc Cửu Thiên cũng ở đây, mới như bừng tỉnh, thị vệ trước mắt ngã đầy đất: “Mau… Mau gọi vương gia! Đi nhanh đi!"
Nhưng bà ta nói xong, thị nữ lại không nhúc nhích chút nào, thì ra Ninh Tương Y đã giết sạch tất cả thị vệ, thanh kiếm nhỏ máu, cười như không cười nhìn qua.
“Vương phi?" Ninh Tương Y mở miệng cười, không ngờ nàng mới mở miệng, vương phi đã quỳ gối trước mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, như gặp ác mai Không ngờ nàng lại lợi hại như vậy! Phải rồi… Đây chính là người mười tuổi đã tàn sát ngay ở lãnh cung… Thời gian trôi qua quá lâu, đến mức người đời sắp quên Ninh Tương Y còn có một mặt này.
“Van xin ngươi đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không cố ý, là vương gia! Là vương gia muốn giết tên nghiệt… không, là thế tử! Không liên quan gì đến ta…" Nói rồi, cơ thể bà ta run lên, bị dọa đến nỗi không kiềm chế được bài tiết.
Ninh Tương Y chỉ về phía bà ta, đột nhiên quay đầu cười nói: “Úc Cửu Thiên, bình thường chẳng phải ngươi ngông nghênh ở bên ngoài lắm sao? Vậy mà vì một nữ nhân như thế… vì một ngôi nhà như này, ngươi nhìn trước ngó sau, mâu thuẫn ở đây lâu như vậy sao?" Thật ra trong lòng Ninh Tương Y hiểu rõ, Úc Cửu Thiên không có mẫu thân từ nhỏ, phụ thân lại không thương, còn ngày ngày bị mẹ kế làm khó, lúc nhỏ, chắc chắn nữ nhân này là bóng ma không xóa đi được trong lòng Úc Cửu Thiên, đến mức dù đã trưởng thành, hắn cũng không biết nên phản kháng như thế nào.
Cũng giống như dã thú, khi còn bé đánh đập nhiều, thì lúc trưởng thành, hắn dám đi cắn người, song không dám nhe răng nanh với kẻ làm hại hắn.
Hoặc là hắn vẫn còn chút hi vọng với cái nhà này, với người phụ thân đó của hắn.
Thế nhưng bây giờ tia hy vọng này lại bị Ninh Tương Y giẫm nát bấy dưới chân! Hắn vịn núi giả đứng lên.
Vương phi nhìn thấy Úc Cửu Thiên, trong mắt lóe lên tia oán độc! Sớm biết vậy, bà ta đã bỏ độc cho hắn chết từ lâu rồi! Úc Cửu Thiên nhìn bà ta, ngay cả bản thân hắn cũng thấy rất kỳ lạ.
Một nữ nhân như thế, một nữ nhân ngoa ngoắt lại vô dụng, hãm hại mẹ hắn, còn cả hắn… Khi còn bé, hắn thường xuyên bị bà ta ngược đãi, cuối cùng lại không làm gì được bà ta, mỗi lần còn bị phụ vương quở trách, khiến hắn vừa tủi thân vừa đau khổ.
Khi đã trưởng thành, hắn cũng không dám ra tay với bà ta, nỗi sợ khi còn bé dường như đã thâm căn cố đế, cho nên trước giờ hän hoành hành bá đạo bên ngoài, kiếm chuyện gây phiền phức cho nhà, chẳng qua cũng do oán hận trong lòng không phát tiết ra được mà thôi.
Bởi vì hãn hận bà ta, lại cảm thấy không làm gì được bà ta, bà ta được phụ vương bảo vệ, không động vào được, đồng thời lại chán ghét bản thân như này, thành vòng tuần hoàn ác tính như thế.
Nhưng bây giờ, nữ nhân không ai động vào được trong ý thức của hắn lại ghé vào bên chân Ninh Tương Y như một con chó.
Úc Cửu Thiên chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, thấy không đáng vì hắn và mẫu phi hắn.
Một thanh kiếm nhuốm máu đưa tới trước mặt hắn, giọng con gái mang ý cười rõ ràng, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
“Giết bà ta đi.
" Nàng nói.
Không cần cân nhắc hậu quả, chỉ có có muốn làm hay không.
Quỷ xui thần khiến, Úc Cửu Thiên nhận lấy.
Vương phi thấy hắn làm như thế, lao lên ôm chân Úc Cửu Thiên, gào khóc cầu xin: “Cửu Thiên… Con à! Con không thể làm như thế, ta là dì mà, ta là muội muội ruột của mẹ con mài" Trên khuôn mặt tái nhợt của Úc Cửu Thiên hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Chính vì là dì nên mới đáng chất…" Hắn thở dài, rồi cười, nụ cười đó hiện lên trên khuôn mặt nhuốm máu, đẹp đến mức nhìn thấy mà giật mình! “Mẫu phi cô đơn, bà hãy xuống đó với người đi… Nhớ phải nhận lỗi.
" Nói xong, hắn đâm kiếm xuống! Máu bắn tung tóe, nhưng chẳng hiểu tại sao, lần này hắn lại không có cảm giác buồn nôn, lần đầu tiên hắn giết người, nhưng sự lạnh lẽo trong nháy mắt đó khiến hắn cảm thấy mình như đã giết vô số người.
Trong lòng như có thứ gì đó vỡ vụn, hắn bỗng chốc không còn sợ gì nữa.
Ninh Tương Y thấy tay hắn run nhè nhẹ, không khỏi cười khổ.
Ở kiếp trước lần đầu tiên nàng giết người là cắt cổ một người từ sau lưng, về sau nàng nằm mơ, cả đêm mơ đi mơ lại động tác cắt cổ này, cảm giác ứ nghẹn khi lưỡi đao đâm vào thịt liên tục tái hiện, quá trình không tốt đẹp gì.
Nàng không muốn giết người, cũng không chịu giết người, nhưng ở thời cổ đại này, có đôi khi lấy quyền ép bạo, lấy tài ép bạo, cũng không bằng lấy bạo chế bạo! Đây là điều nàng lĩnh ngộ ra sau khi giết vô số người.
Cho nên từ đó về sau, nàng không sợ giết người nữa, mà chỉ cần ra tay, chiêu nào cũng trúng chỗ chết! Như vậy, chí ít những người đó cũng bớt đau đớn hơn.
Đám nữ quyến còn lại thấy Úc Cửu Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, thi nhau kêu lên sợ hãi, thậm chí có người còn ngất đi.
Hắn chậm rãi đi tới, giết từng người bọn họ! Điều này khiến Ninh Tương Y vô cùng bất ngờ.
“Bọn họ đã thấy cô thì không giữ lại được nữa.
" Úc Cửu Thiên nhìn Ninh Tương Y, giải thích như thế.
Ninh Tương Y cười một tiếng, lúc này mặt nàng đầy máu, đột nhiên đi đến gần Úc Cửu Thiên: “Chẳng phải ngươi sợ máu sao? Thế nào? Khỏi rồi à?" Nàng cố ý áp khuôn mặt đầy máu lại gần, vốn cho rằng Úc Cửu Thiên sẽ tránh, ai ngờ, hắn nhìn Ninh Tương Y thật sâu, như muốn nhìn vào tận trong tim.