Kiếp Nạn Tình Nhân
Chương 36: Đến bệnh viện thăm chú khờ khạo
Mộ Bạch máy móc xoay cái cổ cứng ngắc, dường như vừa nhích một cái thôi đã nghe thấy tiếng răng rắc rồi. Anh ta coi như đã hiểu được, muốn lấy lòng con nít, nhất định phải tốn chút công phu. Xem ra, không dễ gì công phá được tuyến phòng ngự trong lòng thằng nhóc này.
“À, Dịch Dịch này, chú muốn hỏi, thuốc mà cháu cho lão đại bọn chú ấy, từ đâu mà có vậy?" Mộ Bạch không từ bỏ ý định hỏi.
Lăng Dịch Sâm nhìn anh ta một cái, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Sở Phong, mặt đầy lo lắng hỏi: “Chú khờ khạo này, chú khỏe hơn chút nào chưa? Sẽ không bị tàn tật gì chứ? Mami của cháu nói, nếu như đàn ông mà bị tàn tật, thì tương đương với bỏ đi rồi đó."
Gương mặt đầy tươi cười của Sở Phong còn chưa kịp tan đi, khóe miệng liền nhịn không được mà giật giật, thằng, thằng nhóc này chui lên từ nẻ đất nào thế? Cái gì cũng dám nói hết vậy nè?
“Khụ, Dịch Dịch, hôm nay cháu đến thăm bệnh nhân là chú đây, thế có đem quà hỏi thăm gì không? Chú bị thương bên ngoài, nhưng lại đau trong lòng nha, cơ mà vẫn phải cám ơn cháu hôm qua đã anh dũng cứu giúp." Sở Phong nặn ra một nụ cười mà anh ta cho là hài lòng nhất.
Nhắc đến chuyện này Lăng Dịch Sâm lập tức vỗ trán một cái, lấy chiếc ba lô cao cỡ cậu nhóc từ đằng sau ra, thò đầu vào trong đó, moi ra một đống đồ ăn vặt, ném từng bao lên giường của Sở Phong, mặt đầy vẻ không đành lòng nói: “Chú khờ khạo, những thứ đồ ăn vặt này là cháu mua bằng tiền tiết kiệm tiêu vặt của cháu đó, tặng chú một phần coi như là tấm lòng của cháu, có một số cháu đã nếm qua rồi, mùi vị không tệ đâu, chú ăn đi, đừng khách sáo."
Sở Phong tiện tay cầm lấy một hộp đóng gói rất đẹp, mở ra là một hộp chocolate. Anh ta mới cầm một miếng lên bỏ vào miệng, đã nghe thấy tiếng than thở tựa như đau lòng của Lăng Dịch Sâm vang lên.
“Haiz, lương thực cả một tuần của cháu đều tặng cho chú khờ khạo hết rồi, bây giờ có bữa nay không có bữa mai, giờ bụng của cháu réo lên rồi, đáng thương quá mà." Lăng Dịch Sâm che mặt, nhìn sang Viêm Bá Nghị. Không biết vì sao, cứ muốn ở trước mặt cái chú này, chọc cho chú ấy cười.
Vừa nghe Lăng Dịch Sâm than khổ, Sở Phong biết mình đã trúng kế rồi. Kể từ khi quen biết với cậu nhóc Dịch Dịch này, anh ta đã biết thằng nhóc này là một thằng quỷ tinh quái, đừng thấy tuổi đời nho nhỏ, nhưng tâm tư nhỏ bé đó so với người lớn không thua gì đâu.
“Phải mua cho cháu đồ ăn vặt giống thế này à?" Sở Phong ăn một miếng rồi dường như có chút nghiện, lại lấy một miếng khác bỏ vào miệng.
Lăng Dịch Sâm thấy Sở Phong ăn từng miếng lớn đồ ăn vặt của mình, quả thực có chút đau lòng. Mấy thứ này đều là đồ ăn mang từ nước ngoài trở về nha, chocolate số lượng có hạn đấy, còn là của chú Dịch Khôn tặng nữa đó.
“Đợi lát nữa chú dắt cháu đi ăn trưa có được không?" Mộ Bạch ngồi xổm xuống nhìn Lăng Dịch Sâm, trong đôi mắt màu xanh tản ra ánh sáng, anh ta vô cùng thích đứa bé này, lại không biết phải chung đụng với một đứa bé như thế nào cả.
Viêm Bá Nghị cũng gật đầu, anh không ngờ hôm nay còn có thể gặp được cậu nhóc này, không biết cậu nhóc này làm sao mà vào được bệnh viện, nhỏ tuổi như thế biết đi xe buýt sao? Biết phân chia số xe à?
Nếu như Lăng Dịch Sâm nghe được tiếng lòng của daddy nhà mình, chắc chắn sẽ lăn lộn kêu gào, mấy chuyện đó đối với cậu mà nói, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi, cậu từ nhỏ đã tự mình lăn lộn chốn giang hồ rồi đấy. Khụ khụ, mặc dù tuổi tác của cậu không lớn, mới bốn tuổi thôi, nhưng cậu rất là thông minh đó nha.
Lăng Dịch Sâm đánh bỏ cái tay đang vươn ra của Mộ Bạch, lui về sau mấy bước trốn vào lòng của Viêm Bá Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm, mấy ông chú này nhìn qua có vẻ giàu có lắm nha, buổi trưa cậu có thể ăn một bữa hoành tráng ngon lành rồi, oa ha ha.
“À, Dịch Dịch này, chú muốn hỏi, thuốc mà cháu cho lão đại bọn chú ấy, từ đâu mà có vậy?" Mộ Bạch không từ bỏ ý định hỏi.
Lăng Dịch Sâm nhìn anh ta một cái, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Sở Phong, mặt đầy lo lắng hỏi: “Chú khờ khạo này, chú khỏe hơn chút nào chưa? Sẽ không bị tàn tật gì chứ? Mami của cháu nói, nếu như đàn ông mà bị tàn tật, thì tương đương với bỏ đi rồi đó."
Gương mặt đầy tươi cười của Sở Phong còn chưa kịp tan đi, khóe miệng liền nhịn không được mà giật giật, thằng, thằng nhóc này chui lên từ nẻ đất nào thế? Cái gì cũng dám nói hết vậy nè?
“Khụ, Dịch Dịch, hôm nay cháu đến thăm bệnh nhân là chú đây, thế có đem quà hỏi thăm gì không? Chú bị thương bên ngoài, nhưng lại đau trong lòng nha, cơ mà vẫn phải cám ơn cháu hôm qua đã anh dũng cứu giúp." Sở Phong nặn ra một nụ cười mà anh ta cho là hài lòng nhất.
Nhắc đến chuyện này Lăng Dịch Sâm lập tức vỗ trán một cái, lấy chiếc ba lô cao cỡ cậu nhóc từ đằng sau ra, thò đầu vào trong đó, moi ra một đống đồ ăn vặt, ném từng bao lên giường của Sở Phong, mặt đầy vẻ không đành lòng nói: “Chú khờ khạo, những thứ đồ ăn vặt này là cháu mua bằng tiền tiết kiệm tiêu vặt của cháu đó, tặng chú một phần coi như là tấm lòng của cháu, có một số cháu đã nếm qua rồi, mùi vị không tệ đâu, chú ăn đi, đừng khách sáo."
Sở Phong tiện tay cầm lấy một hộp đóng gói rất đẹp, mở ra là một hộp chocolate. Anh ta mới cầm một miếng lên bỏ vào miệng, đã nghe thấy tiếng than thở tựa như đau lòng của Lăng Dịch Sâm vang lên.
“Haiz, lương thực cả một tuần của cháu đều tặng cho chú khờ khạo hết rồi, bây giờ có bữa nay không có bữa mai, giờ bụng của cháu réo lên rồi, đáng thương quá mà." Lăng Dịch Sâm che mặt, nhìn sang Viêm Bá Nghị. Không biết vì sao, cứ muốn ở trước mặt cái chú này, chọc cho chú ấy cười.
Vừa nghe Lăng Dịch Sâm than khổ, Sở Phong biết mình đã trúng kế rồi. Kể từ khi quen biết với cậu nhóc Dịch Dịch này, anh ta đã biết thằng nhóc này là một thằng quỷ tinh quái, đừng thấy tuổi đời nho nhỏ, nhưng tâm tư nhỏ bé đó so với người lớn không thua gì đâu.
“Phải mua cho cháu đồ ăn vặt giống thế này à?" Sở Phong ăn một miếng rồi dường như có chút nghiện, lại lấy một miếng khác bỏ vào miệng.
Lăng Dịch Sâm thấy Sở Phong ăn từng miếng lớn đồ ăn vặt của mình, quả thực có chút đau lòng. Mấy thứ này đều là đồ ăn mang từ nước ngoài trở về nha, chocolate số lượng có hạn đấy, còn là của chú Dịch Khôn tặng nữa đó.
“Đợi lát nữa chú dắt cháu đi ăn trưa có được không?" Mộ Bạch ngồi xổm xuống nhìn Lăng Dịch Sâm, trong đôi mắt màu xanh tản ra ánh sáng, anh ta vô cùng thích đứa bé này, lại không biết phải chung đụng với một đứa bé như thế nào cả.
Viêm Bá Nghị cũng gật đầu, anh không ngờ hôm nay còn có thể gặp được cậu nhóc này, không biết cậu nhóc này làm sao mà vào được bệnh viện, nhỏ tuổi như thế biết đi xe buýt sao? Biết phân chia số xe à?
Nếu như Lăng Dịch Sâm nghe được tiếng lòng của daddy nhà mình, chắc chắn sẽ lăn lộn kêu gào, mấy chuyện đó đối với cậu mà nói, chỉ là chuyện nhỏ xíu thôi, cậu từ nhỏ đã tự mình lăn lộn chốn giang hồ rồi đấy. Khụ khụ, mặc dù tuổi tác của cậu không lớn, mới bốn tuổi thôi, nhưng cậu rất là thông minh đó nha.
Lăng Dịch Sâm đánh bỏ cái tay đang vươn ra của Mộ Bạch, lui về sau mấy bước trốn vào lòng của Viêm Bá Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm, mấy ông chú này nhìn qua có vẻ giàu có lắm nha, buổi trưa cậu có thể ăn một bữa hoành tráng ngon lành rồi, oa ha ha.
Tác giả :
Văn Xán