Kiếp Duyên

Chương 43

CHƯƠNG 43

Hai tay ôm lấy bụng, Lưu Thiên Tứ trộm cười, tối hôm qua hắn mơ thấy chính mình có cục cưng. Còn có… Lưu Thiên Tứ xoay người, nhìn Thiên Thiên còn chưa tỉnh, tò mò, cảm giác Thiên Thiên cho hắn cục cưng thật sự rất kỳ quái. Bính bính nơi có điểm đau, trong đôi mắt to của Lưu Thiên Tứ chứa đầy nghi hoặc, lần này tặng cục cưng so với lần trước tặng cục cưng thoải mái hơn nhiều. Lưu Thiên Tứ hì hì cười, chui vào trong vòm ngực Thiên Thiên, sau này còn muốn Thiên Thiên tặng cục cưng.

“Thiên Thiên?" Lưu Thiên Tứ nho nhỏ giọng gọi, Uý Thiên lập tức mở mắt.

“Ôm." Lưu Thiên Tứ đem tay Uý Thiên phóng tới trên lưng chính mình, làm cho chính mình dính sát vào người UÝ Thiên.

Uý Thiên đã sớm tỉnh, nhưng nghe thấy tiểu Dụ Đầu bên cạnh một mực cười, y không nhẫn tâm quấy rầy. Sờ sờ Dụ Đầu trong ngực cái gì cũng chưa mặc bóng loáng, Uý Thiên hỏi: “Dụ Đầu, có đau hay không?"

“Không đau không đau, quái." Lưu Thiên Tứ bắt lấy tay Uý Thiên, nói không rõ.

Uý Thiên hôn Lưu Thiên Tứ, không hề hỏi, Dụ Đầu đêm qua chính là thật hưởng thụ, chẳng qua hắn không hiểu mà thôi. Lại đau lòng hôn nhẹ đôi mắt to như đang hỏi kia, Uý Thiên nói: “Dụ Đầu, sau này ngươi suy nghĩ cái gì, liền cùng Thiên Thiên nói. Bất quá sau khi có cục cưng sẽ không thể muốn nữa, bằng không sẽ làm bị thương đến cục cưng." Tuy rằng bây giờ còn không có dấu hiệu gì, nhưng nơi này hẳn là đã có, Uý Thiên chờ đợi xoa xoa bụng nhỏ của Lưu Thiên Tứ.

“… Ân…" Lưu Thiên Tứ không sao cam nguyện gật đầu, còn đô đô miệng, làm cho Uý Thiên lại hôn hắn hảo một trận, mới buông ra.

Sắc trời đã muốn sáng rõ, Uý Thiên ngồi dậy: “Dụ Đầu, đói bụng chưa?

“Đói." Lưu Thiên Tứ lập tức gật đầu, bất quá miễn cưỡng lại ở trên giường, không nghĩ động. Uý Thiên cũng không làm cho hắn đứng lên, thẳng xuống giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền cho người bên ngoài đi lấy điểm tâm.

Sau khi điểm tâm lấy đến, Uý Thiên cho người đi xuống, tự mình giúp Lưu Thiên Tứ thịnh bát chúc, thả một ít đồ ăn, lại cầm điệp mắm tôm đi đến bên giường. Mà khi Uý Thiên mới vừa đi tới, Lưu Thiên Tứ đột nhiên biến sắc, bưng kín cái mũi.

“Thối thối." Lưu Thiên Tứ khó chịu nôn mấy khẩu, thối lui đến bên trong giường. Mà phản ứng của hắn lập tức làm cho Uý Thiên biến thành một khối đá.

………

Bên giường Lưu Thiên Tứ vây quanh một đám người, đều là một bộ dáng khẩn trương vui sướng. Khi Nhị thúc Ngũ Mặc của Lưu Thiên Tứ thu hồi tay, cười cười gật gật đầu, trong phòng phát ra tiếng kêu kinh hỉ vui mừng.

“Dụ Đầu, con có cục cưng rồi." Bạch Tang Vận kích động ôm lấy đứa con, nói.

Lưu Thiên Tứ ánh mắt mở thật to, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng?"

“Ân, cục cưng." Lưu Ly kêu lên, “Tiểu Hoàng Thúc, ngươi cùng Ly nhi giống nhau đều có cục cưng!"

Lưu Thiên Tứ vừa nghe, nháy mắt mấy cái, rồi mới cao giọng hô to: “Cục cưng!" Xoay người ôm lấy người phía sau, Lưu Thiên Tứ rất nhanh từ trên giường đứng lên, tiến vào trong ngực người nọ, “Cục cưng cục cưng, Thiên Thiên, cục cưng."

“Cục cưng…" Uý Thiên thấp giọng, ôm chặt lấy Lưu Thiên Tứ, “Cục cưng… Dụ Đầu… Cục cưng."

“Ha hả…" Lưu Thiên Tứ vui vẻ cười rộ lên, chỉ còn kém hoa chân múa tay vui sướng kêu to, “Cục cưng, Thiên Thiên Thiên Thiên, cục cưng cục cưng, ha hả ha hả…"

“Dụ Đầu, mau nằm hảo, không thể lộn xộn." Uý Thiên như là mới vừa hiểu được, vội vàng làm cho Lưu Thiên Tứ một lần nữa nằm hảo, chân tay luống cuống nhìn về phía Ngũ Mặc, “Nên làm như thế nào? Có nguy hiểm hay không? Cần ăn cái gì, uống cái gì?"

“Yên tâm, Dụ Đầu cùng cục cưng đều tốt lắm." Ngũ Mặc vỗ vỗ Uý Thiên, làm cho y không cần khẩn trương, rồi mới điểm điểm cái mũi nhỏ của Lưu Thiên Tứ nói, “Dụ Đầu, phải ngoan, không thể kiêng ăn, không thể chạy, không thể lộn xộn. Phải nghe lời phụ thân cùng Nhị thúc."

“Nghe lời nghe lời." Lưu Thiên Tứ lập tức dùng sức gật đầu, “Cục cưng, ngoan, Dụ Đầu ngoan." Nhẹ nhàng sờ sờ bụng, Lưu Thiên Tứ ha hả cười không ngừng, hắn cuối cùng có cục cưng rồi. Sổ đầu ngón tay, ngày hôm qua hắn là “bảy" của Thiên Thiên, hiện tại hắn lại có cục cưng, Lưu Thiên Tứ cười dừng không được.

“Tiểu Hoàng Thúc."

Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, vươn hai tay: “Thao nhi."

Lưu Thao tiến lên ôm lấy Lưu Thiên Tứ, ôm ôm hắn, buông ra nói: “Tiểu Hoàng Thúc, tên của cục cưng do ta đặt được không?"

“Thao nhi." Bạch Hãn Triệt ra tiếng, không rõ đứa con vì sao lại đưa ra yêu cầu như vậy. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng nhìn hắn, biểu tình nghiêm túc.

“Tên?" Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn Uý Thiên, nhìn nhìn mọi người, lại nhìn về phía Lưu Thao, “Ân? Cục cưng." Tên là gì, cục cưng không phải là cục cưng sao?

“Có thể." Uý Thiên mở miệng, khiến cho mọi người kinh ngạc, “Tên của đứa nhỏ phải phiền đến thái tử rồi."

“Đa tạ." Lưu Thao nắm chặt tay Lưu Thiên Tứ, hỏi, “Tiểu Hoàng Thúc muốn cục cưng họ gì? Họ Uý, hay là họ Lưu?"

Vấn đề này lại làm khó Lưu Thiên Tứ, hắn nghiêng đầu, không hiểu nhìn về phía phụ thân.

Bạch Tang Vận giải thích: “Dụ Đầu sau này muốn cục cưng cùng Thiên Thiên giống nhau, họ Uý, hay là muốn cùng Dụ Đầu giống nhau, họ Lưu? Tựa như Dụ Đầu vậy, Dụ Đầu họ Lưu, lớn lên gọi là Lưu Thiên Tứ. Thiên Thiên họ Uý, kêu Uý Thiên." Bạch Tang Vận cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu Lưu Thao vì sao phải đề yêu cầu này, nhưng hắn biết rõ, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, Lưu Thao cũng sẽ yêu thương đệ đệ này giống như đã yêu thương Tiểu Hoàng Thúc vậy.

“Lưu? Uý?" Lưu Thiên Tứ ngửa đầu nhìn Uý Thiên, ha hả cười, “Thiên Thiên. Cục cưng, Thiên Thiên." Này là cục cưng của Thiên Thiên, thì phải cùng Thiên Thiên giống nhau.

“Thế thì họ UÝ vậy." Lưu Thao ảm đạm cười, rồi mới đứng lên, đem vị trí tặng cho những người khác. Bạch Hãn Triệt lo lắng nhìn hắn.

………

Trong cung Thái tử, Bạch Hãn Triệt nghiêm túc đối diện cùng Lưu Thao, vài lần định mở miệng, lại không biết nên nói như thế nào.

Lưu Thao đi đến bên cạnh phụ thân ngồi xuống, mở miệng nói: “Cha, từ lúc con còn nhỏ, phụ hoàng cùng phụ vương liền đối con nói, Tiểu Hoàng Thúc là trách nhiệm cả đời của con, con phải chiếu cố hảo Tiểu Hoàng Thúc, phải đem Tiểu Hoàng Thúc trở thành người tối trọng yếu trên đời này đối với con."

Bạch Hãn Triệt nhíu mày, nói: “Thao nhi, con vẫn làm được tốt lắm, Tiểu Hoàng Thúc đối với con cũng tốt nhất. Nhưng tên đứa nhỏ, mặc kệ nói như thế nào, đều nên do Uý Thiên hoặc Tiểu Hoàng Thúc con đặt lấy."

“Cha, " mặt Lưu Thao chuyển hướng một bên, nhìn một búp bê trong phòng, “Mọi người đều cho là con đang chiếu cố Tiểu Hoàng Thúc, nào biết, trên thực tế, là tiểu hoàng thúc một mực chiếu cố con."

“Thao nhi?" Bạch Hãn Triệt sợ ngây người.

Lưu Thao không có giải thích, mà là nói: “Cha, Tiểu Hoàng Thúc yêu thương con lâu như thế, con muốn đem yêu thương gấp trăm lần đến cho cục cưng của Tiểu Hoàng Thúc, nó không chỉ là đứa nhỏ của Tiểu Hoàng thúc cùng Uý Thiên, cũng là hài tử của ta. Cha, tương lai con thoái vị là lúc, đứa nhỏ này chính là người đăng cơ, con cả đời cũng sẽ không cưới vợ, vô luận là nam hay là nữ."

“Thao nhi!" Bạch Hãn Triệt vừa nghe, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ Thao nhi đối Tiểu Tứ Nhi vẫn muốn.. Sắc mặt hắn lúc này liền trắng bệch.

Lưu Thao lại vẫn như cũ là sắc mặt bình tĩnh, hắn mở miệng nói: “Cha, Tiểu Hoàng Thúc là Tiểu Hoàng thúc, cho dù hắn không có gặp được Uý Thiên, con cũng sẽ không đối Tiểu Hoàng Thúc làm gì cả. Chính là con đối tình yêu vô cảm, cũng không nghĩ muốn giao thiệp với tình yêu, chờ sau khi con đăng cơ, con sẽ phong đứa nhỏ kia làm thái tử." Hắn tâm tính thiện lương gần như không có, ngoại trừ Tiểu Hoàng Thúc có thể làm cho hắn khẩn trương ra, cho dù là mọi người trong cung cùng hắn tối thân cũng không thể làm cho hắn nhảy dựng lên. Hắn biết Nguyệt Hành Vân, Ân Thiện rất thích hắn, nhưng hắn không có cảm giác gì, hắn thậm chí đối với sự đụng chạm của người khác đều cảm thấy chán ghét. Hắn đuổi Nguyệt Hành Vân đi, đem Ân Thiện phái ra kinh thành, không có một tia luyến tiếc. Hoàng gia gia cùng cha đều có hai vị phu quân, hắn lại một người cũng không muốn.

Bạch Hãn Triệt vạn phần tự trách nhìn Lưu Thao: “Thao nhi, đều do cha, ngày thường đối với con quan tâm quá ít. Con lại cái gì cũng không đối phụ thân nói. Là lỗi của phụ thân."

Lưu Thao lắc đầu, nói: “Cha, đây là vấn đề của con, cùng bất luận kẻ nào đều không quan hệ. Con cũng không cảm thấy ra sao cả. Con không cho rằng, nhất định phải thích ai, yêu ai. Hoàng thất người lớn thịnh vượng, cho dù con không có con nối dòng, cũng sẽ có người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Con hy vọng cha không nên ép con cưới vợ sinh con, có thể cho con dựa theo tâm ý chính mình mà sống hết đời này."

Bạch Hãn Triệt thuỳ mâu, thở dài một tiếng: “Thao nhi, cha… không bức con. Nếu tương lai, vô luận con yêu thích ai, cha đều đáp ứng con."

“Cám ơn cha."

Bạch Hãn Triệt đứng dậy, thật sâu nhìn đứa con liếc mắt một cái, ly khai Thái tử cung, bất quá hắn không quay về tẩm cung chính mình, mà là đi vòng đến Dưỡng Hợp cung.

Trong Dưỡng Hợp cung, sau khi Bạch Tang Vận nghe Bạch Hãn Triệt nói xong, trầm tư một chút, mới nói: “Hãn Triệt, chuyện này chúng ta coi như không biết đi."

“Cha." Bạch Hãn Triệt hai mắt đỏ bừng nói, “Đều do con ngày thường đối Thao nhi quan tâm quá ít." Nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt vạn phần nén giận Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh.

Bạch Tang Vận cười vỗ vỗ Bạch Hãn Triệt, nói: “Hãn triệt, con cháu đều có phúc của con cháu, nếu cuộc sống như vậy là mong muốn của Thao nhi, chúng ta cứ thuận theo nó thôi. Ai cũng không biết trước sau này sẽ như thế nào, tựa như ai đều không nghĩ đến Dụ Đầu sẽ thành thân, sẽ có cục cưng. Chuyện tương lai, vẫn là giao cho ông trời quyết định đi. Nếu Thao nhi không muốn chúng ta quản chuyện này, chúng ta đây sẽ không quản. Thao nhi nếu nguyện ý nói cho con biết, con nên cao hứng. Thao nhi rất ít tâm sự cùng người khác, này cũng coi như tốt rồi. Đừng nghĩ nhiều như vậy."

Nghe cha nói như thế, trong lòng Bạch Hãn Triệt dễ chịu hơn rất nhiều, bất quá hắn vẫn lo lắng hỏi: “Thao nhi nghĩ muốn đem đứa con của Dụ Đầu lập thành thái tử, con cảm thấy không ổn, tiểu Dụ Đầu vẫn là có cuộc sống tự do tự tại mới là hảo."

Bạch Tang Vận lại là ảm đạm cười, nói: “Thao nhi nếu muốn yêu thương nó, vậy sẽ không bỏ được nó chịu khổ, nói không chừng chờ khi đứa nhỏ lớn lên, ngược lại Thao nhi sẽ là người đầu tiên không muốn lập nó làm thái tử. Yên tâm, Thao nhi tuy rằng tính tình lạnh lùng một chút, nhưng làm việc tuyệt đối sẽ không để cho người khác bận tâm, nó giống như phụ thân của mình vậy. Hiện giờ mấy đứa trẻ đều lớn, chuyện bọn họ, con cứ để cho chính bọn nó quyết định thôi."

“Ân, con nghe cha." Bạch Hãn Triệt hoàn toàn buông xuống băn khoăn.

Đông cung thái tử phủ, Lưu Thao ngồi ở trước bàn học nghiêm túc lật xem bộ sách, bao nhiêu cái tên tràn ngập trước mặt, nhưng hắn vẫn không hài lòng, hắn nên vì đứa nhỏ thủ hai cái tên, trước khi đứa nhỏ đăng cơ mang họ Uý, tương lai, sau khi đứa nhỏ đăng cơ phải sửa quay về họ Lưu. Lưu Thao thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ, ngay cả bữa tối đều chỉ nếm qua loa, chính là hắn không nghĩ tới Hoàng gia gia có năng lực biết trước, này họ Lưu cuối cùng cũng không dùng tới.
Tác giả : Neleta
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại