Kiếp Duyên
Chương 37
CHƯƠNG 37
Uý Thiên cuối cùng đã biết vì sao tiểu Dụ Đầu gần như trần trụi xuất hiện ở trước mặt y, y đem đông cung thư rơi rụng bên chân gom lại hết thảy quăng hết dưới gầm giường, rồi mới sờ sờ vào thân mình nộn nộn trơn mềm của Lưu Thiên Tứ. Khuôn mặt mềm mại, cổ mềm mại, rồi lại đến bộ ngực mềm mại. Thịt đô đô, Lưu Thiên Tứ ở trong mắt Uý Thiên không chỉ là một Dụ Đầu đáng yêu, mà còn hận không thể đem Dụ Đầu ăn luôn vào bụng. Khẽ cắn vào hồng nhị kiều diễm ướt át nổi lên trước ngực Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên từ trong thanh âm kia nghe ra hắn đã động tình.
“Thiên Thiên……" Khi miệng Uý Thiên rời đi môi anh đào của hắn, mà đi ăn ngực hắn, mặt Lưu Thiên Tứ đột nhiên lộ vẻ kinh hoảng. Uý Thiên nghe thấy trong thanh âm hắn có chút không đúng, vội vàng ngừng lại.
“Dụ Đầu, không sợ, không sợ." Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ôm đến trong ngực, vuốt ve lưng hắn, dục hoả trên người nháy mắt biến mất, y đã quên Dụ Đầu này còn không biết những việc này.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ phát run ôm chặt Uý Thiên, một tay sờ hướng tiểu kê kê chính mình vừa rồi còn mềm, hiện tại lại ngạnh lên giống như Thiên Thiên, sắp khóc, “Không cần, không cần."
“Dụ Đầu, thật xin lỗi, Thiên Thiên lần sau sẽ không làm thế nữa, chớ sợ chớ sợ." Uý Thiên lấy chăn bao lấy hai người, nghĩ đến Lưu Thiên Tứ là không cần y làm như vậy.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ cũng mất hứng ngẩng đầu, miệng mím chặt, run run muốn khóc, “Không cần……" Nho nhỏ giọng nói, Lưu Thiên Tứ kéo qua tay Uý Thiên đến chỗ tiểu kê kê của hắn, “Không cần……" Hắn không cần ăn Thiên Thiên, hắn muốn cục cưng, muốn cục cưng.
Uý Thiên hưởng thụ tới rồi tư vị băng hoả lưỡng trọng thiên. Tay y sờ sờ nộn hành đã bắt đầu cương cứng của Lưu Thiên Tứ, y không ngừng áp chế dục vọng trong lòng, nề hà hạ thân y cũng bắt đầu thoát ly khỏi tầm kiểm soát.
“Dụ Đầu…… Không cần cái gì?" Uý Thiên thanh âm phá lệ khàn khàn. Y biết, một ngày nào đó y sẽ bị tiểu Dụ Đầu trong ngực này bức điên mất thôi.
“Không cần ăn, không cần ăn." Lưu Thiên Tứ trong nháy mắt trả lời, tiểu kê kê của hắn ngạnh là hắn phải ăn Thiên Thiên, nhưng hắn không cần ăn Thiên Thiên. Lưu Thiên Tứ giật giật, rồi trong mắt mới lộ ra ngạc nhiên, cúi đầu nhìn về phía tay Uý Thiên đang ấn lấy tiểu kê kê của hắn, hắn lại giật giật, cảm giác rất quái lạ.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên lấy tay ra, đang nghĩ là nên đem tiểu Dụ Đầu này làm cho mê đi, rồi chính mình đi tẩy nước lạnh, rồi cái gì cũng không quản, đem Dụ Đầu ăn nhập trong bụng.
“Thiên Thiên, bính." Lưu Thiên Tứ làm sao quản Uý Thiên có bao nhiêu thống khổ, không chút khách khí kéo qua tay Uý Thiên, đặt ở tiểu kê kê chính mình, rồi mới bắt đầu động, “Thiên Thiên, quái." Có chút thoải mái a.
“Dụ Đầu……"
Nếu Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, hắn sẽ tò mò vì sao trên trán Thiên Thiên lại nổi nhiều gân xanh như vậy. Nhưng Lưu Thiên Tứ tối nay không đem Uý Thiên bức chết là không bỏ qua. Chính mình động vài cái, Lưu Thiên Tứ đột nhiên nghĩ đến đông cung thư, xốc lên chăn liền đi ra khỏi ***g ngực Uý Thiên, hắn muốn nhìn xem.
Xuống giường, Lưu Thiên Tứ tìm được một quyển không bị Uý Thiên hoàn toàn tảo nhập dưới giường, mở ra nghiên cứu. Uý Thiên cảm thấy mũi bắt đầu nóng lên. Tiểu Dụ Đầu y yêu nhất, đang trần như nhộng đứng ở trước mặt y, tay cầm một quyển đông cung đồ sách, hạ thân nộn hành khẽ run run ngẩng đầu, “đôi mắt nhỏ" ngay trước hướng ra phía ngoài tích vài giọt sương, thuần khiết, không tự giác hấp dẫn y, biểu tình sinh động trên mặt làm cho tay y không thể khống chế bắt đầu giải y khấu chính mình.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ xem hiểu được, đem thư quăng sang một bên, bổ nhào vào trên người Uý Thiên, khi Uý Thiên còn chưa kịp ôm hắn, hắn lại đi đến bên giường, quyệt mông lấy túi bảo bối của hắn. Hắn không cần chờ đến động phòng, hắn phải thừa dịp tiểu kê kê chính mình còn chưa đủ ngạnh bị Thiên Thiên ăn luôn, hắn muốn cục cưng.
Uý Thiên có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của chính mình, trong đầu chỉ có một loại ý niệm: ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu…… Lưu Thiên Tứ đưa lưng về phía y, mân mê tiểu mông lộ ra cúc nhị phấn nộn, nộn hành thuỳ xuống “câu dẫn" “sắc lang" ở phía sau, Lưu Thiên Tứ đang tìm “bảo bối" của hắn, không biết, cúc nhị phấn nộn kia theo động tác của hắn hơi hơi khép mở, Uý Thiên như trúng phải tà, tiến đến, rồi mới đối cúc nhị như đang mời y hưởng dụng, vươn đầu lưỡi.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ mạnh xoay người, suýt nữa đụng vào mũi Uý Thiên. Không biết tiểu mông chính mình thiếu chút nữa liền rơi vào tay giặc, Lưu Thiên Tứ cao hứng giơ lên ba cái chai, ở trước mặt Uý Thiên lắc lắc, rồi mới vỗ vỗ mặt Uý Thiên, bất an: “Thiên Thiên?" Thiên Thiên xảy ra chuyện gì? Mặt đỏ hồng. Lưu Thiên Tứ thân thủ sờ sờ, rồi mới đối Uý Thiên bắt đầu thổi khí: “Đi rồi đi rồi." Bệnh bệnh đều đi rồi.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ, muốn hôn hắn. Lưu Thiên Tứ dùng sức đem y đẩy ra, mạnh mẽ lắc đầu: “Chờ, Thiên Thiên, chờ." Mở ra ba cái chai, Lưu Thiên Tứ tuyển một chút, cầm lấy viên thuốc trong cái chai màu lam kia.
“Dụ Đầu?!" Uý Thiên thanh tỉnh một nửa, vội vàng kéo tay Lưu Thiên Tứ đang cầm dược, lại lọt vào cái trừng mắt đầy bất mãn của Lưu Thiên Tứ, “Của Dụ Đầu!" Sợ Uý Thiên đoạt, Lưu Thiên Tứ giãy khai, không đợi Uý Thiên phản ứng liền đem dược nhét vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống.
“Dụ Đầu, ngươi vừa ăn cái gì vậy?!" Uý Thiên lấy qua cái chai màu lam, ngửi ngửi, y không hiểu dược lý, sợ Lưu Thiên Tứ ăn quái dược gì.
“Không nói không nói, Dụ Đầu." Lưu Thiên Tứ lắc đầu, rồi lại cầm lấy cái chai màu xanh, đem ba phiến hạnh trong chai toàn bộ đưa đến bên miệng Uý Thiên, “Ăn ăn."
“Dụ Đầu, nói cho Thiên Thiên biết đây là cái gì? Là ai đưa cho ngươi?" Uý Thiên có dự cảm bất hảo.
“Thiên Thiên……" Thấy Uý Thiên không chịu ăn, hai mắt Lưu Thiên Tứ bắt đầu đỏ, “Ăn ăn, Thiên Thiên…… Ăn." Rồi hắn mới cầm lấy dược trong cái bình màu hồng, “Dụ Đầu, Thiên Thiên, động……" Lưu Thiên Tứ nhíu mi, động cái gì ấy nhỉ.
“Dụ Đầu……" Đôi mắt Uý Thiên hơi nheo lại, “Ngươi muốn cùng với Thiên Thiên…… động phòng?" Cho nên mới có đông cung đồ?!
“Ừ, động phòng động phòng." Lưu Thiên Tứ tươi cười, thấy Uý Thiên há mồm, cực nhanh mà đem quả hạnh trên tay nhét vào miệng đối phương, cũng che miệng Uý Thiên lại, “Ăn ăn." Muốn cũng phải ăn, không muốn cũng phải ăn.
Uý Thiên lấy tay Lưu Thiên Tứ ra, hỏi: “Dụ Đầu, ngươi chỉ cần nói cho Thiên Thiên biết là ai đưa cho ngươi, Thiên Thiên liền ăn."
Lưu Thiên Tứ bất mãn đô khởi miệng: “Ly nhi……" Vì để làm cho Uý Thiên ăn đi, hắn không thể không bán đứng Lưu Ly. Vừa nghe là do Lưu Ly cấp, Uý Thiên thở dài, cam tâm tình nguyện đem quả hạnh nuốt xuống. Thấy Uý Thiên đã ăn, Lưu Thiên Tứ lại vội vàng đem quả mơ ăn luôn.
Sờ sờ nộn hành có chút biến nhuyễn của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên đem người đặt ở dưới thân. Tối nay, y sợ là phải thất thân cho tiểu Dụ Đầu này, Lưu Ly cấp dược cho Lưu Thiên Tứ tuyệt đối sẽ không làm hắn đau, vậy thì người đau cũng chỉ có thể là y. Tuy rằng không biết dược trong ba cái chai đó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng chỉ cần không làm Dụ Đầu bị thương là được. Cho dù làm người thừa nhận, y cũng không hối, y cùng bọn họ giống nhau, luyến tiếc tiểu Dụ Đầu này chịu nửa phần khổ sở. Nộn hành trong tay dần dần khoẻ mạnh, Uý Thiên càng sâu hôn lên Lưu Thiên Tứ, tiểu Dụ Đầu tuy là hơi chậm một chút, nhưng cuối cùng đã trưởng thành, lớn lên…… có thể ăn Thiên Thiên.
Một lát sau, Uý Thiên liền cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác cứ như là ăn xuân dược. Trên người dục niệm càng ngày càng nặng, phân thân phát đau nóng lòng tìm nơi phát tiết. Không ngừng rên rĩ, Lưu Thiên Tứ cả người phát ra hương vị mê hoặc lòng người, Uý Thiên cắn hai viên hồng châu trước ngực Lưu Thiên Tứ liễm diễm như hoả, từng dấu từng dấu hồng ngân bắt đầu tích ở trên người Lưu Thiên Tứ. Uý Thiên không nhịn được tham thượng cúc nhị Lưu Thiên Tứ, lại phát hiện nơi đó hơi hơi mở ra miệng. Uý Thiên hai tròng mắt mở to, y sai lầm rồi, y cùng Lưu Thiên Tứ quả thật ăn đều là xuân dược, nhưng không phải như ý muốn của y! Ngón tay Uý Thiên ở hậu nhị có chút ướt át của Lưu Thiên Tứ luật động, đưa tới hắn thở gấp, hô hấp của Uý Thiên cũng trở nên dồn dập, chẳng lẽ…… Y tưởng niệm Hàn Tâm quyết, lại một chữ đều không sao nhớ nổi.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ vô ý thức gọi, muốn đi sờ hạ thân, lại bị người ngăn đón, hắn khó nhịn chấn động, nơi địa phương kia muốn bị cái gì đó tiến vào, Lưu Thiên Tứ lập tức nghĩ tới Uý Thiên, “Thiên Thiên…… Tiến…… Tiến……" Bức bối cùng khó chịu làm cho Lưu Thiên Tứ khóc lên. Có thanh âm mời gọi này, làm sao một Uý Thiên đang cực yếu ớt có thể ngăn cản được.
“Dụ Đầu." Uý Thiên trút bỏ y phục trên người, tách ra hai chân Lưu Thiên Tứ, quỳ gối ở giữa, lý trí rời xa y, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào thân hình dưới thân kia che kín hồng nhạt, rồi mới nâng mông Lưu Thiên Tứ lên, hôn lấy.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ trước khi để ý thức toàn bộ rơi vào tay giặc, chỉ nhớ rõ gọi tên người kia. Uý Thiên dùng nội lực áp chế dục niệm không ngừng dâng lên, nếu cứ như thế mà đi vào, y nhất định sẽ làm bị thương tiểu Dụ Đầu. Uý Thiên lấy tay không ngừng khuếch trương nơi đã trở nên cực độ ướt át của Lưu Thiên Tứ, mị dược cường lực làm cho Lưu Thiên Tứ một lần lại một lần lẩm bẩm “Tiến tiến". Uý Thiên nguyên bản trong đầu đang có ý niệm muốn rời đi nhưng Lưu Thiên Tứ chính là một loại xuân dược cực mạnh, làm ý muốn đó bị đập nát.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên từ lâu nhẫn nại tới cực điểm rồi, thề muốn giết Lưu Ly, Uý Thiên rút ra ngón tay ướt sũng, đem “tội ác" chính mình đỉnh tiến vào nơi mảnh mai kia của Lưu Thiên Tứ, khi phân thân đáng sợ một tấc tiến nhập thêm sâu, tiếng khóc cùng máu loãng của Lưu Thiên Tứ cùng lúc chảy ra.
“Dụ Đầu…… Dụ Đầu……" Khoé miệng Uý Thiên cũng chảy xuống huyết, nghĩ muốn rút ra, rồi lại nghe được Lưu Thiên Tứ khóc hảm.
“Thiên Thiên…… Ăn…… Ăn…… Cục cưng, cục cưng." Lưu Thiên Tứ không – cảm giác đau, thân thể hắn sớm bị xuân dược khống chế, thầm nghĩ muốn Thiên Thiên ăn hắn, hắn muốn cục cưng.
“Dụ Đầu!" Ý niệm muốn rời khỏi trong đầu Uý Thiên một lần nữa bị Lưu Thiên Tứ đập nát, tiểu Dụ Đầu muốn cục cưng của y, “Dụ Đầu, sinh cục cưng cho Thiên Thiên, sinh cục cưng cho Thiên Thiên." Uý Thiên hai mắt phiếm hồng đem dục vọng vùi vào trong cơ thể Lưu Thiên Tứ, rồi mới hung hăng hôn lên người không ngừng khóc kia: Dụ Đầu, tiểu Dụ Đầu của ta, sinh cục cưng cho ta, sinh nho nhỏ Dụ Đầu cho Thiên Thiên.
“Cục cưng…… Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ vừa khóc vừa kêu, lần đầu trải nghiệm ***, hắn làm sao tiếp nhận được. Dược tính trong quả hạnh cùng quả mơ là tương đương, chẳng qua một cái là công một cái là thụ, Lưu Thiên Tứ tự chủ trương đánh nát ảo tưởng của đám người Lưu Ly.
Uý Thiên mất đi lý trí, ở trên người Lưu Thiên Tứ rong ruổi cùng khẳng cắn. Lưu Thiên Tứ hậu huyệt bị mở ra thật lớn, căn bản chưa từng tiếp xúc qua *** hắn đã sớm bắn một lần, hắn trầm tẩm trong bể dục, cũng không quên hảm: “Cục cưng, a…… Ô…… Thiên Thiên…… Cục cưng."
“Dụ Đầu, Dụ Đầu……" Uý Thiên đồng dạng lý trí hoàn toàn biến mất, trong lòng y chỉ nghĩ muốn Lưu Thiên Tứ, trong tiềm thức biết y đang ôm là người mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, Dụ Đầu, tuy rằng bị dược vật khống chế, nhưng y vẫn như cũ nhớ rõ không thể thương tổn tối bảo bối của y, Dụ Đầu.
Sau khi Uý Thiên bắn qua một lần, dược tính bắt đầu hạ thấp, Lưu Ly cùng Y Tích nguyên bản tính toán sẽ không làm cho Lưu Thiên Tứ quá mệt mỏi, làm cho Uý Thiên thê thảm. Khi Uý Thiên đã phát tiết dục hoả đi ra, dược tính trên người Lưu Thiên Tứ cũng lui, ôm hắn bình tĩnh trong chốc lát, Uý Thiên dùng nội lực bức ra dược tính còn sót lại trong cơ thể.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Uý Thiên, giọng nói dị thường khàn khàn, hắn cảm giác được đau, thế nhưng…… vẫn ôm lấy Uý Thiên, không cho y rời đi, Lưu Thiên Tứ hai chân kẹp chặt, “Muốn, muốn…… Cục cưng, cục cưng." Hắn không hiểu vì sao phải làm như vậy mới có thể có cục cưng, nhưng nếu đã cần như thế, vậy thì bị ăn thêm vài lần nữa mới bảo hiểm.
“Dụ Đầu…… Thiên Thiên sau này cho ngươi cục cưng nữa, Dụ Đầu bị thương, làm cho Thiên Thiên nhìn xem." Uý Thiên nhìn thấy nơi Lưu Thiên Tứ cùng chính mình tương liên có huyết chảy ra, hận không thể giết Lưu Ly, nhưng y càng muốn giết chính mình, Uý Thiên mới định rút ra
Uý Thiên cuối cùng đã biết vì sao tiểu Dụ Đầu gần như trần trụi xuất hiện ở trước mặt y, y đem đông cung thư rơi rụng bên chân gom lại hết thảy quăng hết dưới gầm giường, rồi mới sờ sờ vào thân mình nộn nộn trơn mềm của Lưu Thiên Tứ. Khuôn mặt mềm mại, cổ mềm mại, rồi lại đến bộ ngực mềm mại. Thịt đô đô, Lưu Thiên Tứ ở trong mắt Uý Thiên không chỉ là một Dụ Đầu đáng yêu, mà còn hận không thể đem Dụ Đầu ăn luôn vào bụng. Khẽ cắn vào hồng nhị kiều diễm ướt át nổi lên trước ngực Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên từ trong thanh âm kia nghe ra hắn đã động tình.
“Thiên Thiên……" Khi miệng Uý Thiên rời đi môi anh đào của hắn, mà đi ăn ngực hắn, mặt Lưu Thiên Tứ đột nhiên lộ vẻ kinh hoảng. Uý Thiên nghe thấy trong thanh âm hắn có chút không đúng, vội vàng ngừng lại.
“Dụ Đầu, không sợ, không sợ." Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ôm đến trong ngực, vuốt ve lưng hắn, dục hoả trên người nháy mắt biến mất, y đã quên Dụ Đầu này còn không biết những việc này.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ phát run ôm chặt Uý Thiên, một tay sờ hướng tiểu kê kê chính mình vừa rồi còn mềm, hiện tại lại ngạnh lên giống như Thiên Thiên, sắp khóc, “Không cần, không cần."
“Dụ Đầu, thật xin lỗi, Thiên Thiên lần sau sẽ không làm thế nữa, chớ sợ chớ sợ." Uý Thiên lấy chăn bao lấy hai người, nghĩ đến Lưu Thiên Tứ là không cần y làm như vậy.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ cũng mất hứng ngẩng đầu, miệng mím chặt, run run muốn khóc, “Không cần……" Nho nhỏ giọng nói, Lưu Thiên Tứ kéo qua tay Uý Thiên đến chỗ tiểu kê kê của hắn, “Không cần……" Hắn không cần ăn Thiên Thiên, hắn muốn cục cưng, muốn cục cưng.
Uý Thiên hưởng thụ tới rồi tư vị băng hoả lưỡng trọng thiên. Tay y sờ sờ nộn hành đã bắt đầu cương cứng của Lưu Thiên Tứ, y không ngừng áp chế dục vọng trong lòng, nề hà hạ thân y cũng bắt đầu thoát ly khỏi tầm kiểm soát.
“Dụ Đầu…… Không cần cái gì?" Uý Thiên thanh âm phá lệ khàn khàn. Y biết, một ngày nào đó y sẽ bị tiểu Dụ Đầu trong ngực này bức điên mất thôi.
“Không cần ăn, không cần ăn." Lưu Thiên Tứ trong nháy mắt trả lời, tiểu kê kê của hắn ngạnh là hắn phải ăn Thiên Thiên, nhưng hắn không cần ăn Thiên Thiên. Lưu Thiên Tứ giật giật, rồi trong mắt mới lộ ra ngạc nhiên, cúi đầu nhìn về phía tay Uý Thiên đang ấn lấy tiểu kê kê của hắn, hắn lại giật giật, cảm giác rất quái lạ.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên lấy tay ra, đang nghĩ là nên đem tiểu Dụ Đầu này làm cho mê đi, rồi chính mình đi tẩy nước lạnh, rồi cái gì cũng không quản, đem Dụ Đầu ăn nhập trong bụng.
“Thiên Thiên, bính." Lưu Thiên Tứ làm sao quản Uý Thiên có bao nhiêu thống khổ, không chút khách khí kéo qua tay Uý Thiên, đặt ở tiểu kê kê chính mình, rồi mới bắt đầu động, “Thiên Thiên, quái." Có chút thoải mái a.
“Dụ Đầu……"
Nếu Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, hắn sẽ tò mò vì sao trên trán Thiên Thiên lại nổi nhiều gân xanh như vậy. Nhưng Lưu Thiên Tứ tối nay không đem Uý Thiên bức chết là không bỏ qua. Chính mình động vài cái, Lưu Thiên Tứ đột nhiên nghĩ đến đông cung thư, xốc lên chăn liền đi ra khỏi ***g ngực Uý Thiên, hắn muốn nhìn xem.
Xuống giường, Lưu Thiên Tứ tìm được một quyển không bị Uý Thiên hoàn toàn tảo nhập dưới giường, mở ra nghiên cứu. Uý Thiên cảm thấy mũi bắt đầu nóng lên. Tiểu Dụ Đầu y yêu nhất, đang trần như nhộng đứng ở trước mặt y, tay cầm một quyển đông cung đồ sách, hạ thân nộn hành khẽ run run ngẩng đầu, “đôi mắt nhỏ" ngay trước hướng ra phía ngoài tích vài giọt sương, thuần khiết, không tự giác hấp dẫn y, biểu tình sinh động trên mặt làm cho tay y không thể khống chế bắt đầu giải y khấu chính mình.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ xem hiểu được, đem thư quăng sang một bên, bổ nhào vào trên người Uý Thiên, khi Uý Thiên còn chưa kịp ôm hắn, hắn lại đi đến bên giường, quyệt mông lấy túi bảo bối của hắn. Hắn không cần chờ đến động phòng, hắn phải thừa dịp tiểu kê kê chính mình còn chưa đủ ngạnh bị Thiên Thiên ăn luôn, hắn muốn cục cưng.
Uý Thiên có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của chính mình, trong đầu chỉ có một loại ý niệm: ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu, ăn Dụ Đầu…… Lưu Thiên Tứ đưa lưng về phía y, mân mê tiểu mông lộ ra cúc nhị phấn nộn, nộn hành thuỳ xuống “câu dẫn" “sắc lang" ở phía sau, Lưu Thiên Tứ đang tìm “bảo bối" của hắn, không biết, cúc nhị phấn nộn kia theo động tác của hắn hơi hơi khép mở, Uý Thiên như trúng phải tà, tiến đến, rồi mới đối cúc nhị như đang mời y hưởng dụng, vươn đầu lưỡi.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ mạnh xoay người, suýt nữa đụng vào mũi Uý Thiên. Không biết tiểu mông chính mình thiếu chút nữa liền rơi vào tay giặc, Lưu Thiên Tứ cao hứng giơ lên ba cái chai, ở trước mặt Uý Thiên lắc lắc, rồi mới vỗ vỗ mặt Uý Thiên, bất an: “Thiên Thiên?" Thiên Thiên xảy ra chuyện gì? Mặt đỏ hồng. Lưu Thiên Tứ thân thủ sờ sờ, rồi mới đối Uý Thiên bắt đầu thổi khí: “Đi rồi đi rồi." Bệnh bệnh đều đi rồi.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ, muốn hôn hắn. Lưu Thiên Tứ dùng sức đem y đẩy ra, mạnh mẽ lắc đầu: “Chờ, Thiên Thiên, chờ." Mở ra ba cái chai, Lưu Thiên Tứ tuyển một chút, cầm lấy viên thuốc trong cái chai màu lam kia.
“Dụ Đầu?!" Uý Thiên thanh tỉnh một nửa, vội vàng kéo tay Lưu Thiên Tứ đang cầm dược, lại lọt vào cái trừng mắt đầy bất mãn của Lưu Thiên Tứ, “Của Dụ Đầu!" Sợ Uý Thiên đoạt, Lưu Thiên Tứ giãy khai, không đợi Uý Thiên phản ứng liền đem dược nhét vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống.
“Dụ Đầu, ngươi vừa ăn cái gì vậy?!" Uý Thiên lấy qua cái chai màu lam, ngửi ngửi, y không hiểu dược lý, sợ Lưu Thiên Tứ ăn quái dược gì.
“Không nói không nói, Dụ Đầu." Lưu Thiên Tứ lắc đầu, rồi lại cầm lấy cái chai màu xanh, đem ba phiến hạnh trong chai toàn bộ đưa đến bên miệng Uý Thiên, “Ăn ăn."
“Dụ Đầu, nói cho Thiên Thiên biết đây là cái gì? Là ai đưa cho ngươi?" Uý Thiên có dự cảm bất hảo.
“Thiên Thiên……" Thấy Uý Thiên không chịu ăn, hai mắt Lưu Thiên Tứ bắt đầu đỏ, “Ăn ăn, Thiên Thiên…… Ăn." Rồi hắn mới cầm lấy dược trong cái bình màu hồng, “Dụ Đầu, Thiên Thiên, động……" Lưu Thiên Tứ nhíu mi, động cái gì ấy nhỉ.
“Dụ Đầu……" Đôi mắt Uý Thiên hơi nheo lại, “Ngươi muốn cùng với Thiên Thiên…… động phòng?" Cho nên mới có đông cung đồ?!
“Ừ, động phòng động phòng." Lưu Thiên Tứ tươi cười, thấy Uý Thiên há mồm, cực nhanh mà đem quả hạnh trên tay nhét vào miệng đối phương, cũng che miệng Uý Thiên lại, “Ăn ăn." Muốn cũng phải ăn, không muốn cũng phải ăn.
Uý Thiên lấy tay Lưu Thiên Tứ ra, hỏi: “Dụ Đầu, ngươi chỉ cần nói cho Thiên Thiên biết là ai đưa cho ngươi, Thiên Thiên liền ăn."
Lưu Thiên Tứ bất mãn đô khởi miệng: “Ly nhi……" Vì để làm cho Uý Thiên ăn đi, hắn không thể không bán đứng Lưu Ly. Vừa nghe là do Lưu Ly cấp, Uý Thiên thở dài, cam tâm tình nguyện đem quả hạnh nuốt xuống. Thấy Uý Thiên đã ăn, Lưu Thiên Tứ lại vội vàng đem quả mơ ăn luôn.
Sờ sờ nộn hành có chút biến nhuyễn của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên đem người đặt ở dưới thân. Tối nay, y sợ là phải thất thân cho tiểu Dụ Đầu này, Lưu Ly cấp dược cho Lưu Thiên Tứ tuyệt đối sẽ không làm hắn đau, vậy thì người đau cũng chỉ có thể là y. Tuy rằng không biết dược trong ba cái chai đó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng chỉ cần không làm Dụ Đầu bị thương là được. Cho dù làm người thừa nhận, y cũng không hối, y cùng bọn họ giống nhau, luyến tiếc tiểu Dụ Đầu này chịu nửa phần khổ sở. Nộn hành trong tay dần dần khoẻ mạnh, Uý Thiên càng sâu hôn lên Lưu Thiên Tứ, tiểu Dụ Đầu tuy là hơi chậm một chút, nhưng cuối cùng đã trưởng thành, lớn lên…… có thể ăn Thiên Thiên.
Một lát sau, Uý Thiên liền cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác cứ như là ăn xuân dược. Trên người dục niệm càng ngày càng nặng, phân thân phát đau nóng lòng tìm nơi phát tiết. Không ngừng rên rĩ, Lưu Thiên Tứ cả người phát ra hương vị mê hoặc lòng người, Uý Thiên cắn hai viên hồng châu trước ngực Lưu Thiên Tứ liễm diễm như hoả, từng dấu từng dấu hồng ngân bắt đầu tích ở trên người Lưu Thiên Tứ. Uý Thiên không nhịn được tham thượng cúc nhị Lưu Thiên Tứ, lại phát hiện nơi đó hơi hơi mở ra miệng. Uý Thiên hai tròng mắt mở to, y sai lầm rồi, y cùng Lưu Thiên Tứ quả thật ăn đều là xuân dược, nhưng không phải như ý muốn của y! Ngón tay Uý Thiên ở hậu nhị có chút ướt át của Lưu Thiên Tứ luật động, đưa tới hắn thở gấp, hô hấp của Uý Thiên cũng trở nên dồn dập, chẳng lẽ…… Y tưởng niệm Hàn Tâm quyết, lại một chữ đều không sao nhớ nổi.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ vô ý thức gọi, muốn đi sờ hạ thân, lại bị người ngăn đón, hắn khó nhịn chấn động, nơi địa phương kia muốn bị cái gì đó tiến vào, Lưu Thiên Tứ lập tức nghĩ tới Uý Thiên, “Thiên Thiên…… Tiến…… Tiến……" Bức bối cùng khó chịu làm cho Lưu Thiên Tứ khóc lên. Có thanh âm mời gọi này, làm sao một Uý Thiên đang cực yếu ớt có thể ngăn cản được.
“Dụ Đầu." Uý Thiên trút bỏ y phục trên người, tách ra hai chân Lưu Thiên Tứ, quỳ gối ở giữa, lý trí rời xa y, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào thân hình dưới thân kia che kín hồng nhạt, rồi mới nâng mông Lưu Thiên Tứ lên, hôn lấy.
“Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ trước khi để ý thức toàn bộ rơi vào tay giặc, chỉ nhớ rõ gọi tên người kia. Uý Thiên dùng nội lực áp chế dục niệm không ngừng dâng lên, nếu cứ như thế mà đi vào, y nhất định sẽ làm bị thương tiểu Dụ Đầu. Uý Thiên lấy tay không ngừng khuếch trương nơi đã trở nên cực độ ướt át của Lưu Thiên Tứ, mị dược cường lực làm cho Lưu Thiên Tứ một lần lại một lần lẩm bẩm “Tiến tiến". Uý Thiên nguyên bản trong đầu đang có ý niệm muốn rời đi nhưng Lưu Thiên Tứ chính là một loại xuân dược cực mạnh, làm ý muốn đó bị đập nát.
“Dụ Đầu……" Uý Thiên từ lâu nhẫn nại tới cực điểm rồi, thề muốn giết Lưu Ly, Uý Thiên rút ra ngón tay ướt sũng, đem “tội ác" chính mình đỉnh tiến vào nơi mảnh mai kia của Lưu Thiên Tứ, khi phân thân đáng sợ một tấc tiến nhập thêm sâu, tiếng khóc cùng máu loãng của Lưu Thiên Tứ cùng lúc chảy ra.
“Dụ Đầu…… Dụ Đầu……" Khoé miệng Uý Thiên cũng chảy xuống huyết, nghĩ muốn rút ra, rồi lại nghe được Lưu Thiên Tứ khóc hảm.
“Thiên Thiên…… Ăn…… Ăn…… Cục cưng, cục cưng." Lưu Thiên Tứ không – cảm giác đau, thân thể hắn sớm bị xuân dược khống chế, thầm nghĩ muốn Thiên Thiên ăn hắn, hắn muốn cục cưng.
“Dụ Đầu!" Ý niệm muốn rời khỏi trong đầu Uý Thiên một lần nữa bị Lưu Thiên Tứ đập nát, tiểu Dụ Đầu muốn cục cưng của y, “Dụ Đầu, sinh cục cưng cho Thiên Thiên, sinh cục cưng cho Thiên Thiên." Uý Thiên hai mắt phiếm hồng đem dục vọng vùi vào trong cơ thể Lưu Thiên Tứ, rồi mới hung hăng hôn lên người không ngừng khóc kia: Dụ Đầu, tiểu Dụ Đầu của ta, sinh cục cưng cho ta, sinh nho nhỏ Dụ Đầu cho Thiên Thiên.
“Cục cưng…… Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ vừa khóc vừa kêu, lần đầu trải nghiệm ***, hắn làm sao tiếp nhận được. Dược tính trong quả hạnh cùng quả mơ là tương đương, chẳng qua một cái là công một cái là thụ, Lưu Thiên Tứ tự chủ trương đánh nát ảo tưởng của đám người Lưu Ly.
Uý Thiên mất đi lý trí, ở trên người Lưu Thiên Tứ rong ruổi cùng khẳng cắn. Lưu Thiên Tứ hậu huyệt bị mở ra thật lớn, căn bản chưa từng tiếp xúc qua *** hắn đã sớm bắn một lần, hắn trầm tẩm trong bể dục, cũng không quên hảm: “Cục cưng, a…… Ô…… Thiên Thiên…… Cục cưng."
“Dụ Đầu, Dụ Đầu……" Uý Thiên đồng dạng lý trí hoàn toàn biến mất, trong lòng y chỉ nghĩ muốn Lưu Thiên Tứ, trong tiềm thức biết y đang ôm là người mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, Dụ Đầu, tuy rằng bị dược vật khống chế, nhưng y vẫn như cũ nhớ rõ không thể thương tổn tối bảo bối của y, Dụ Đầu.
Sau khi Uý Thiên bắn qua một lần, dược tính bắt đầu hạ thấp, Lưu Ly cùng Y Tích nguyên bản tính toán sẽ không làm cho Lưu Thiên Tứ quá mệt mỏi, làm cho Uý Thiên thê thảm. Khi Uý Thiên đã phát tiết dục hoả đi ra, dược tính trên người Lưu Thiên Tứ cũng lui, ôm hắn bình tĩnh trong chốc lát, Uý Thiên dùng nội lực bức ra dược tính còn sót lại trong cơ thể.
“Thiên Thiên……" Lưu Thiên Tứ hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Uý Thiên, giọng nói dị thường khàn khàn, hắn cảm giác được đau, thế nhưng…… vẫn ôm lấy Uý Thiên, không cho y rời đi, Lưu Thiên Tứ hai chân kẹp chặt, “Muốn, muốn…… Cục cưng, cục cưng." Hắn không hiểu vì sao phải làm như vậy mới có thể có cục cưng, nhưng nếu đã cần như thế, vậy thì bị ăn thêm vài lần nữa mới bảo hiểm.
“Dụ Đầu…… Thiên Thiên sau này cho ngươi cục cưng nữa, Dụ Đầu bị thương, làm cho Thiên Thiên nhìn xem." Uý Thiên nhìn thấy nơi Lưu Thiên Tứ cùng chính mình tương liên có huyết chảy ra, hận không thể giết Lưu Ly, nhưng y càng muốn giết chính mình, Uý Thiên mới định rút ra
Tác giả :
Neleta