Kiến Tạo Thế Gia Hệ Thống
Chương 20: Đấu Giá Hội hồi 4 : " Ca Muốn Kiện Lão Thiên!! "
Chết, liền chết, 2 cao thủ Hóa Đạo Khí 6 tinh cũng được xem như cường giả quan trọng trong các gia tộc cứ thế mà vẫn lạc. Bất quá Lâm Thần lại không ra tay với Mục Thiên Vân, hắn âm mưu, hắn muốn cái gì, thật chẳng qua Lâm Thần chỉ mong thả con tép bắt con tôm thôi.
- Gưa..... aaaa..., ngươi.. ngươi... lại dám ra tay với người Mục Gia, được.... được lắm!!! - Hắn ta vô cung sợ hãi nhưng hơn hết là phẫn nộ, vung tay đánh vào thành tường.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn. Âm thanh thách thót vang lên: “ RẮC “, kém theo là tiếng hét thất thanh như heo gọi tình: “ Á á á... ó ó “.
Mục Thiên Vân mộng bức, hắn hoàn toàn hốt hoảng, hắn nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ bức tường cũng muốn trêu hắn?
Nói đùa Phòng đấu giá là do Lâm Thần dựa vào hệ thống kiến tạo nên cho dù 1 kích toàn lực cũng không làm nó mảy may 1 vết xước chứ nói chi 1 tên Ngưng Khí như hắn.
- Mục công tử! Không tiễn, còn về phần vật phẩm ngươi đấu giá được hôm nay vẫn quy theo quy định, đưa tiền giao hàng! - Lâm Thần lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn trông Mục Thiên Vân chẳng khác nào 1 con chó mặc sức bị đàu bỡn.
Mục Thiên Vân mặt tím tái, cơn giận nghẹn ứ không có chỗ phát tiết, đã vậy hắn còn có cảm giác như đang bị đùa bỡn. Hắn phát nộ quát um cả lên.
- Ngươi hỗn đản!
- Hỗn đản nói ai?
- Hỗn đản bảo ngươi là tiện nhân!
- Tiện nhân bảo ai!
- Tiện nhân...
- Phụt! HA Ha HA - mọi người trông thấy tên Mục công tử lại bị Lâm Thần hố cho tự đi mắng mình, nhịn thật không nổi cười rộ cả lên. Mẹ nó tên họ Lâm kia cũng quá thâm đi chứ!
Mấy người trên cao lầu cũng rộ cả lên, đã là cường giả cảm xúc của họ rất khó bị người đả động, nhưng lần này quả thật LÂm Thần ra chiêu thật độc, cao kiến thật quả là cao kiến. Hai tên lão người của thương hội không kiêng nể cười sặc cả nước miếng.
- Ây da! MỤc công tử, quả thật lão phu có mắt như mù!
- Không ngờ Mục Lâm Hằng lại đẻ ra đứa con là hỗn đản nha! Thật tò mò mẹ nó là ai!
Hai tên này vậy mà thô thiển, hoàn toàn không để ý tới phong phạm cường giả, đã vậy còn nhân lúc cháy nhà dập lửa bằng xăng.
Kiều Linh San cũng không nén được nụ duyên, để 1 băng sơn mĩ nhân nở 1 nụ cười cơ hồ còn khó hơn tu luyện đến đỉnh phong. Vừa vặn Lâm Thần thâu vào mắt nụ cười ấy, nụ cười thật muốn đem trái tim nhỏ bé của hắn cho tan chảy mất những 3 giây để hoàn hồn lại.
Tên Mục Thiên Vân lúc này đã quá thẹn rồi, chẳng lẽ còn ngồi ở đây để người ta chửi lên đầu. Hắn dứt khoát đứng dậy rời đi, vừa ra đến bên ngoài phòng đấu giá, tay lấy ra 1 cái ngọc bài bóp vỡ nó. Ánh mắt nộng đậm sát ý, khuôn mặt thanh tú cũng đã biến thành dữ tợn.
- LÂm Gia! Đợi cha ta phái cường giả tới, để xem cái Lâm Gia này thật có bao nhiêu lơi hại! Nhất là tên Lâm Thần kia, ta không tự tay tra tấn hắn ta không yên lòng.
......
- Xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới buổi đấu giá! Vừa rồi vị cô nương trên lầu chữ Thiên kia đã ra giá Gia Cát Liên Nỗ với giá 14 vạn! Xin hỏi chư vị có còn ai tiếp tục?
Đảo ánh mắt 1 vòng, LÂm Thần lại nói tiếp:
- Được như vậy! Gia Cát Liên Nỗ sẽ thuộc về vị cô nương kia! Sau đây lại đấu giá tiếp tục 1 Huyền Giai đỉnh pháp khí nữa.
- Hay lắm.!
- Tiếp đi, món tiếp theo nhanh lên!
Lâm Thần lấy ra 1 cái ô, cái vật phẩm này thật không xa lạ gì đối với mọi người, tạo hình cũng thật đơn giản cũng chẳng có lấy 1 khí tức ba động. Cái ô xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của mọi người, chẳng lẽ cái đồ vật phổ thông này lại là Huyền Giai đỉnh pháp khí, cũng không giả quá đi chứ!
Mấy cường giả cũng soi mói cái ô nãy giờ, họ thật sự không thể phát hiện cái ô này so với ô thông thường có gì đặc biệt hơn. Một tên trưởng lão Phi Vân Thương hội lúc này không nhịn được tò mò hỏi.
- Lâm huynh đệ, thật tình cái ô này có gì đặc biệt nói ra xem nào!
Lâm Thần không hề ngạc nhiên, 2 món pháp khí trước khi xuất hiện đều tạo oanh động không nhỏ lần này Tán Yên Vân vừa ra lại không khác gì ô phổ thông. Hắn làm 1 vẻ xem thường nhìn lão kia: “ ngươi nha thật chỉ đánh giá pháp khí qua vẻ ngoài của nó thôi sao? “
- Chư vị ô này gọi Tán Yên Vân, nó đúng thật là pháp khí Huyền Giai đỉnh cấp, chỉ bất quá loại pháp khí này rất đặc thù!
- Đặc thù!
- Chỗ nào, sao ta không thấy!
- Ngươi đừng có ở đó đoán mò nghe tiếp không phải được sao?
- Để nói rõ hơn về tác dụng của Tán Yên Vân này ta xin mời 1 vị Hóa Đạo Khí ra tay! - hắn dứt lời sau đó nhìn quanh các cao lầu chữ Thiên kia.
- Để tao xuống đi! - 1 vị cô nương tuổi tác không sai, thân hình lại là hàng cực phẩm, nàng vận 1 bộ lam y ôm sát cơ thể, nhìn mà muốn ỰC ực! Nhìn vậy thôi chứ nàng ta lại có tuổi đời trên cả Lâm Thần mấy lần, chẳng qua nữ nhân ưa sắc mặc nhiên thanh xuân trường tồn. Nàng ta là 1 vị trưởng lão của Linh Thủy Tông 1 thân tu vi đã đạt đến Hóa Đạo Khí 6 tinh không thể xem thường.
Linh Thủy tông là 1 tông môn Lục phẩm, đặc biệt chỉ nhận nữ tu, hơn nữa nghe nói công pháp của Linh Thủy tông vô cùng đặc thù lực đạo phát ra không hề to lớn nhưng sát thương lại không thể xem thường.
- Vị tiền..... à tỷ tỷ này! Xin hỏi đại danh quý tách của tỷ tỷ là gì! - Lâm Thần suýt lỡ mồm nhưng vừa may kiệp sửa lại, hắn 1 phen hú vía, mặc dù thực lực hắn cường đại nhưng cũng không thất lễ đến mức kêu 1 “ cô nương “ là tiền bối được.
Nhận ra sự tinh ý của Lâm Thần, vị nữ tử kia vô cùng hài lòng.
- Ta gọi Yên Giao là trưởng lão Linh Thủy tông, không ngờ Lâm huynh đệ đây nhìn gần lại trông soái lắm nha!
- Khụ khụ... không có ý tứ, chỉ là ta có chút hơn người thôi! - Lâm Thần giật cả mình vừa rồi lại là Mị công, không ngờ nàng ta lại dụng Mị công, suýt nữa hắn lại mất khống chế. Hắn thầm khổ thật chẳng muốn “ lái máy bay “ chút nào.
- Được rồi vậy Giao tỷ, tỷ dùng 1 kích toàn lực đánh về phía đệ được chứ?
- Đánh ngươi??? Ta nhưng không nỡ nha! - Yên Giao làm 1 vẻ ủy mị, nụ cười mê người, làm dáng vẻ như nữ nhân yếu đuối.
Con mẹ nó lại Mị công, ca nhưng 1 thân tinh lực dồi dào lắm nha, cũng may ca thần hồn đủ mạnh chứ không quyết không để 1 sắc hại nước hại dân lọt tay!
- Không sao! Ta đây là chỉ để biểu diễn uy năng của pháp khí, cứ việc đến! - 1 bộ nam nhân chính khí xem thường nữ sắc, nhưng lại hết sức lộ liễu.
- hừ! Nam nhân. - Kiều Linh San thầm giọng mắng.
- Thôi được nể mặt Lâm đệ ta ra tay nhưng nếu chịu không được thì nhớ nói nha!
Nàng ta thôi không đùa giỡn Lâm Thần, 1 vẻ mặt nghiêm túc 1 dạng. Chân khí dần động tăng vọt lên, khí thế lan tràn ra, “ bản mệnh chi lực “ cũng đi ra 1 đầu Lam Hồ quỷ mị xuất hiện đôi mắt sáng lên phóng mị công.
- Lại là Lam Hồ sao? Thật quả xứng với 1 mĩ nhân như tỷ nha! - Lâm Thần hít khí lạnh.- Đến, đừng lưu thủ,1 kích toàn lực nào!
Nàng ta tay khẽ vẫy, 1 đóa liên lam sắc đi ra, chỉ thấy đầu Lam Hồ lại nuốt đóa Lam liên đó vào. Sau tức khắc nó gào cả lên khí tức nhảy vọt, trước miệng tụ 1 bạch sắc quang cầu chỉ to hơn cái đầu người 1 chút, nhưng khí tức hủy diệt trong đó lại làm mấy cái võ giả quan chiến rét run da đầu.
- Mục Nộ Đào Tâm! - Yên Giao nàng ta thét lên, bạch sắc quang cầu liền phóng về phía Lâm Thần.
Lâm Thần 1 dạng bình tĩnh, tay nâng ngang Tán Yên Vân đầu hướng cái kia bạch sắc quang cầu. Ô bung ra hoàn toàn chắn trước mặt Lâm Thần, lúc này quả cầu bay như băng thiên địa liệt càng bay xa càng hút chân khí xung quanh không ngừng phình lớn, nó va chạm với Tán Yên Vân liền mất đi toàn bộ sức mạnh chợp tắt trong thiên địa.
1 đám võ giả: “................ “
Yên Giao: “............ “
1 đám cường giả: “......... trời đựu............ “
a cẩu đi ngang qua: " who let the dogs out, ẳng ẳng ẳng........ "
( Vi Túc: " chúng bay bớt diễn hộ bố! Con mày nữa con a cẩu mày cứ nhảy vô truyện của bố làm gì! ")
Quang cầu hủy diệt đáng sợ cứ thế lại hoàn toàn biến mất, triệt để không tạo nỗi 1 tia oanh lực. Mọi người Lâm Thần, Lâm Thần nhìn Yên Giao, Yên Giao nhìn cái ô. Tràng cảnh này lại lẳng lặng được 1 phút, tức khí như 1 quả boom quăng vào mặt nước tĩnh lặng, toàn trường tức khắc rào rào nhốn nháo cả lên.
Yên Giao càng không tin vào mắt mình, chính bản thân mình ra chiêu nangd biết có bao nhiêu phân lượng, tuyệt kĩ thành danh của mình như thế lại được hóa giải vô cùng đơn giản mà lại không lấy 1 chút nào oanh động.
- Lâm.... Lâm đệ, cái.... cái này là do đệ làm? - nàng 1 mực không tin lắp bắp hỏi.
- Ha ha, Giao tỷ a, tuyệt kĩ cũng thật bá đạo nhưng bất quá Tán Yên Vân lại rất dễ dàng hóa giải nó.
- Đệ nói cái ô rách này!
- Uầy! Thật không ý tứ, nó nhưng tên là Tán Yên Vân nha!
- Ặc., xin lỗi, tại...tại.....
- Đúng vậy! Đây hoàn toàn là uy lực của Tán Yên Vân!
Sau đó Lâm Thần hướng về mọi người cầm Tán Yên Vân giương lên biểu hiện đắc ý.
- Chư vị! Mọi người cũng vừa chứng kiến uy lực của Tán Yên Vân, nó hoàn toàn có thể chống đỡ bất kì loại công kích chân khí lực nào trong phạm vi Hóa Đạo Khí đỉnh trở xuống.
- Nhưng nó cũng có 1 khuyết điểm lớn, chỉ có thể do võ giả luyện hồn có thần hồn lực ít nhất đạt mức Kết Tâm 1 tinh mới có thể miễn cưỡng thi triển 1 lần nhưng chỉ lại có thể hóa giải được Hóa Đạo Khí 1 tinh mà thôi! Điều kiện sử dụng khá hao tổn thần hồn lực!
- Bất quá đây thế nhưng là thần khí đối với võ giả luyện hồn đối đầu với võ giả luyện khí! Uy năng có thể so sánh với Địa giai pháp khí! Nhưng hơn hết, còn 1 công năng hi hữu khác nữa, để sử dụng được phải có ít nhất Hóa Đạo Thần 1 tinh trở lên!
Tiếp Lâm Thần lại biểu diễn, Tán Yên Vân được gấp lại, hắn cầm cái ô như kiếm tay chém mạnh lên trời. Tức khắc bạch sắc quang cầu khi nãy lại xuất hiện, uy lực so với khi nãy có thêm phần lớn mạnh. Quả cầu bay vút thẳng lên cao mới bạo tạc, 1 vụ nổ kinh khủng khiếp oanh muốn sập trời.
Trong nháy mắt tràng cảnh 1 phút mặc niệm lại tái diễn. Lúc này tưởng chừng như có 1 làn gió lạnh thổi tan nhận thức nhân sinh của mọi người. Con mẹ cái này pháp khí, thật bảo nó là thần khí liền không ngoa nha!
- Được rồi, không cần phải giải thích chắc chư vị cũng rõ ràng Tán Yên Vân thế nào lợi hại! Giá cả như cũ 1 vạn thượng phẩm linh thạch bắt đầu.
Mọi người thi nhau mà gào thét, mấy cái cường giả Hóa Đạo kia nhặng xị hẳn lên, này cường giả so với nhi đồng chẳng khác nhau mấy. Bọn họ khao khát mãnh liệt nhìn Tán Yên Vân, nhất là mấy người có tu vi Hóa Đạo Thần như Đan Trung trưởng lão là 1 võ giả luyện hồn hơn nữa còn là 1 Đan sư, sức chiến đấu của hắn thật so ra không cao nhưng với cái này pháp khí hắn tự tin quét ngang mấy thằng cha Hóa Đạo Khí hay làm phách với mình.
- Ta ra 20 vạn!! - lão ta trực tiếp đẩy giá.
Nhiều người nghe mà đau xót ruột, mợ nó giàu thật quá giàu, 1 cái hô “ 20 vạn “ cũng để gần toàn bộ người ở đây phọt máu.
- Linh Thủy tông 21 vạn!! - Yên Vân sư tỉ của Yên Giao ngồi trên cũng cắn răng ra giá.
- 22 vạn!! - lại đến lượt Dân lão bà.
- Phi Vân thương hội, 23 vạn!
- Bảo Đài thương hội, 24 vạn!
Chậc 2 thằng cha này như đồng lữ hay sao toàn hô 1 lượt. ( Tình già keo sơn vãi cả chưởng)
Đan Trung hắn đã cắn răng lắm rồi. Lần này đi ra nghe nói có đan dược Huyền Cấp đỉnh gì đó thất truyền nên hắn chỉ đem theo có 30 vạn, nhưng ai ngờ đâu đồ vật Lâm Gia đem đấu giá món nào món nấy đều muốn thượng thiên, chưa kể còn có Huyền Giai đỉnh “ thập thành “ đan dược phía sau.
Hắn hận thật không thể bỏ ra đại giới. Tức thì liền dùng ngọc giản truyền tin về gia tộc xin phép, Đan Gia thế nhưng lại như bị bỏ boom khi tin tức “ thập thành “ đan được truyền về, điều này lại có ý nghĩa phi thường kì diệu đối với 1 gia tộc lấy luyện dược làm chủ yếu. Gia chủ đan gia trực tiếp thông báo cứ mặc sức ra giá, hắn sẽ tự thân đem tiền tới.
Đan Trung nghe thế lại vô cùng mừng rỡ.
Nhưng lại nhìn xung quanh các cao lầu chữ Thiên khác, hễ là 1 cái thế lực lục phẩm trở lên, ai ai đều bắn tin về gia tộc huy động tiền bạc.
- Ta ra 30 vạn!!! - Đan Trung lấy hết sức bình sinh hét lớn, bằng mọi giá phải đem Tán Yên Vân tới tay.
Mấy cái cường giả kia vậy mà lại nghe nhức trứng, con mẹ nó hét hẳn 30 vạn. 30 vạn thế nhưng lại có thể tậu được hẳn 2 cái pháp khí Huyền Giai đỉnh khác nha!
Mấy con quỷ nghèo võ giả bình dân bên dưới thì khỏi bàn. Có người vừa nghe xong hoảng sợ đến mức thất điên bát đảo.
- 30 vạn lần thứ nhất! 30 vạn lần thứ hai! 30 vạn lần thứ......! - lần này lại chính Lâm Thần cố tình kéo dài khúc cuối ra, thật ra hắn sợ lại có thằng cha nào ngứa nay bay vào chận họng hắn.
Đan Trung thì sốt ruột đến mức bấng loạn, hắn trực tiếp cướp lời Lâm Thần.
- Lần thứ 3! Thành giao, rồi đưa đây!
Á đù! Lâm Thần mộng bức, con mẹ nó có gần gấp như chờ nhà cầu vậy không, vậy mà dám cướp lời của ca. Hắn không cho đấy thì sao, hả, ngon nhào vô cướp lời của ca. Rắm thí nó cả 3 lần đấu giá Huyền Giai đỉnh pháp khí, Lâm Thần chưa 1 lần trọn vẹn câu “ Thành giao!!! ".
Bộ ca không có duyên với nó sao! Lần thứ nhất lại gặp thanh niên tăng giá đột ngột, lần thứ 2 lại gặp thằng “ tinh trùng thượng não “, lần này lại bị chính thằng mua cướp lời!
Con mẹ nó nhân sinh! Ca không phục, ca muốn kiện lão Thiên!
* Tới rồi, tới rồi! 20 ch ra lò rồi nha! chư vị đạo hưu hãy để lại 1 like, 1 cảm xúc hay 1 ít lt sau chương này nha!**
- Gưa..... aaaa..., ngươi.. ngươi... lại dám ra tay với người Mục Gia, được.... được lắm!!! - Hắn ta vô cung sợ hãi nhưng hơn hết là phẫn nộ, vung tay đánh vào thành tường.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn. Âm thanh thách thót vang lên: “ RẮC “, kém theo là tiếng hét thất thanh như heo gọi tình: “ Á á á... ó ó “.
Mục Thiên Vân mộng bức, hắn hoàn toàn hốt hoảng, hắn nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ bức tường cũng muốn trêu hắn?
Nói đùa Phòng đấu giá là do Lâm Thần dựa vào hệ thống kiến tạo nên cho dù 1 kích toàn lực cũng không làm nó mảy may 1 vết xước chứ nói chi 1 tên Ngưng Khí như hắn.
- Mục công tử! Không tiễn, còn về phần vật phẩm ngươi đấu giá được hôm nay vẫn quy theo quy định, đưa tiền giao hàng! - Lâm Thần lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn trông Mục Thiên Vân chẳng khác nào 1 con chó mặc sức bị đàu bỡn.
Mục Thiên Vân mặt tím tái, cơn giận nghẹn ứ không có chỗ phát tiết, đã vậy hắn còn có cảm giác như đang bị đùa bỡn. Hắn phát nộ quát um cả lên.
- Ngươi hỗn đản!
- Hỗn đản nói ai?
- Hỗn đản bảo ngươi là tiện nhân!
- Tiện nhân bảo ai!
- Tiện nhân...
- Phụt! HA Ha HA - mọi người trông thấy tên Mục công tử lại bị Lâm Thần hố cho tự đi mắng mình, nhịn thật không nổi cười rộ cả lên. Mẹ nó tên họ Lâm kia cũng quá thâm đi chứ!
Mấy người trên cao lầu cũng rộ cả lên, đã là cường giả cảm xúc của họ rất khó bị người đả động, nhưng lần này quả thật LÂm Thần ra chiêu thật độc, cao kiến thật quả là cao kiến. Hai tên lão người của thương hội không kiêng nể cười sặc cả nước miếng.
- Ây da! MỤc công tử, quả thật lão phu có mắt như mù!
- Không ngờ Mục Lâm Hằng lại đẻ ra đứa con là hỗn đản nha! Thật tò mò mẹ nó là ai!
Hai tên này vậy mà thô thiển, hoàn toàn không để ý tới phong phạm cường giả, đã vậy còn nhân lúc cháy nhà dập lửa bằng xăng.
Kiều Linh San cũng không nén được nụ duyên, để 1 băng sơn mĩ nhân nở 1 nụ cười cơ hồ còn khó hơn tu luyện đến đỉnh phong. Vừa vặn Lâm Thần thâu vào mắt nụ cười ấy, nụ cười thật muốn đem trái tim nhỏ bé của hắn cho tan chảy mất những 3 giây để hoàn hồn lại.
Tên Mục Thiên Vân lúc này đã quá thẹn rồi, chẳng lẽ còn ngồi ở đây để người ta chửi lên đầu. Hắn dứt khoát đứng dậy rời đi, vừa ra đến bên ngoài phòng đấu giá, tay lấy ra 1 cái ngọc bài bóp vỡ nó. Ánh mắt nộng đậm sát ý, khuôn mặt thanh tú cũng đã biến thành dữ tợn.
- LÂm Gia! Đợi cha ta phái cường giả tới, để xem cái Lâm Gia này thật có bao nhiêu lơi hại! Nhất là tên Lâm Thần kia, ta không tự tay tra tấn hắn ta không yên lòng.
......
- Xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới buổi đấu giá! Vừa rồi vị cô nương trên lầu chữ Thiên kia đã ra giá Gia Cát Liên Nỗ với giá 14 vạn! Xin hỏi chư vị có còn ai tiếp tục?
Đảo ánh mắt 1 vòng, LÂm Thần lại nói tiếp:
- Được như vậy! Gia Cát Liên Nỗ sẽ thuộc về vị cô nương kia! Sau đây lại đấu giá tiếp tục 1 Huyền Giai đỉnh pháp khí nữa.
- Hay lắm.!
- Tiếp đi, món tiếp theo nhanh lên!
Lâm Thần lấy ra 1 cái ô, cái vật phẩm này thật không xa lạ gì đối với mọi người, tạo hình cũng thật đơn giản cũng chẳng có lấy 1 khí tức ba động. Cái ô xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của mọi người, chẳng lẽ cái đồ vật phổ thông này lại là Huyền Giai đỉnh pháp khí, cũng không giả quá đi chứ!
Mấy cường giả cũng soi mói cái ô nãy giờ, họ thật sự không thể phát hiện cái ô này so với ô thông thường có gì đặc biệt hơn. Một tên trưởng lão Phi Vân Thương hội lúc này không nhịn được tò mò hỏi.
- Lâm huynh đệ, thật tình cái ô này có gì đặc biệt nói ra xem nào!
Lâm Thần không hề ngạc nhiên, 2 món pháp khí trước khi xuất hiện đều tạo oanh động không nhỏ lần này Tán Yên Vân vừa ra lại không khác gì ô phổ thông. Hắn làm 1 vẻ xem thường nhìn lão kia: “ ngươi nha thật chỉ đánh giá pháp khí qua vẻ ngoài của nó thôi sao? “
- Chư vị ô này gọi Tán Yên Vân, nó đúng thật là pháp khí Huyền Giai đỉnh cấp, chỉ bất quá loại pháp khí này rất đặc thù!
- Đặc thù!
- Chỗ nào, sao ta không thấy!
- Ngươi đừng có ở đó đoán mò nghe tiếp không phải được sao?
- Để nói rõ hơn về tác dụng của Tán Yên Vân này ta xin mời 1 vị Hóa Đạo Khí ra tay! - hắn dứt lời sau đó nhìn quanh các cao lầu chữ Thiên kia.
- Để tao xuống đi! - 1 vị cô nương tuổi tác không sai, thân hình lại là hàng cực phẩm, nàng vận 1 bộ lam y ôm sát cơ thể, nhìn mà muốn ỰC ực! Nhìn vậy thôi chứ nàng ta lại có tuổi đời trên cả Lâm Thần mấy lần, chẳng qua nữ nhân ưa sắc mặc nhiên thanh xuân trường tồn. Nàng ta là 1 vị trưởng lão của Linh Thủy Tông 1 thân tu vi đã đạt đến Hóa Đạo Khí 6 tinh không thể xem thường.
Linh Thủy tông là 1 tông môn Lục phẩm, đặc biệt chỉ nhận nữ tu, hơn nữa nghe nói công pháp của Linh Thủy tông vô cùng đặc thù lực đạo phát ra không hề to lớn nhưng sát thương lại không thể xem thường.
- Vị tiền..... à tỷ tỷ này! Xin hỏi đại danh quý tách của tỷ tỷ là gì! - Lâm Thần suýt lỡ mồm nhưng vừa may kiệp sửa lại, hắn 1 phen hú vía, mặc dù thực lực hắn cường đại nhưng cũng không thất lễ đến mức kêu 1 “ cô nương “ là tiền bối được.
Nhận ra sự tinh ý của Lâm Thần, vị nữ tử kia vô cùng hài lòng.
- Ta gọi Yên Giao là trưởng lão Linh Thủy tông, không ngờ Lâm huynh đệ đây nhìn gần lại trông soái lắm nha!
- Khụ khụ... không có ý tứ, chỉ là ta có chút hơn người thôi! - Lâm Thần giật cả mình vừa rồi lại là Mị công, không ngờ nàng ta lại dụng Mị công, suýt nữa hắn lại mất khống chế. Hắn thầm khổ thật chẳng muốn “ lái máy bay “ chút nào.
- Được rồi vậy Giao tỷ, tỷ dùng 1 kích toàn lực đánh về phía đệ được chứ?
- Đánh ngươi??? Ta nhưng không nỡ nha! - Yên Giao làm 1 vẻ ủy mị, nụ cười mê người, làm dáng vẻ như nữ nhân yếu đuối.
Con mẹ nó lại Mị công, ca nhưng 1 thân tinh lực dồi dào lắm nha, cũng may ca thần hồn đủ mạnh chứ không quyết không để 1 sắc hại nước hại dân lọt tay!
- Không sao! Ta đây là chỉ để biểu diễn uy năng của pháp khí, cứ việc đến! - 1 bộ nam nhân chính khí xem thường nữ sắc, nhưng lại hết sức lộ liễu.
- hừ! Nam nhân. - Kiều Linh San thầm giọng mắng.
- Thôi được nể mặt Lâm đệ ta ra tay nhưng nếu chịu không được thì nhớ nói nha!
Nàng ta thôi không đùa giỡn Lâm Thần, 1 vẻ mặt nghiêm túc 1 dạng. Chân khí dần động tăng vọt lên, khí thế lan tràn ra, “ bản mệnh chi lực “ cũng đi ra 1 đầu Lam Hồ quỷ mị xuất hiện đôi mắt sáng lên phóng mị công.
- Lại là Lam Hồ sao? Thật quả xứng với 1 mĩ nhân như tỷ nha! - Lâm Thần hít khí lạnh.- Đến, đừng lưu thủ,1 kích toàn lực nào!
Nàng ta tay khẽ vẫy, 1 đóa liên lam sắc đi ra, chỉ thấy đầu Lam Hồ lại nuốt đóa Lam liên đó vào. Sau tức khắc nó gào cả lên khí tức nhảy vọt, trước miệng tụ 1 bạch sắc quang cầu chỉ to hơn cái đầu người 1 chút, nhưng khí tức hủy diệt trong đó lại làm mấy cái võ giả quan chiến rét run da đầu.
- Mục Nộ Đào Tâm! - Yên Giao nàng ta thét lên, bạch sắc quang cầu liền phóng về phía Lâm Thần.
Lâm Thần 1 dạng bình tĩnh, tay nâng ngang Tán Yên Vân đầu hướng cái kia bạch sắc quang cầu. Ô bung ra hoàn toàn chắn trước mặt Lâm Thần, lúc này quả cầu bay như băng thiên địa liệt càng bay xa càng hút chân khí xung quanh không ngừng phình lớn, nó va chạm với Tán Yên Vân liền mất đi toàn bộ sức mạnh chợp tắt trong thiên địa.
1 đám võ giả: “................ “
Yên Giao: “............ “
1 đám cường giả: “......... trời đựu............ “
a cẩu đi ngang qua: " who let the dogs out, ẳng ẳng ẳng........ "
( Vi Túc: " chúng bay bớt diễn hộ bố! Con mày nữa con a cẩu mày cứ nhảy vô truyện của bố làm gì! ")
Quang cầu hủy diệt đáng sợ cứ thế lại hoàn toàn biến mất, triệt để không tạo nỗi 1 tia oanh lực. Mọi người Lâm Thần, Lâm Thần nhìn Yên Giao, Yên Giao nhìn cái ô. Tràng cảnh này lại lẳng lặng được 1 phút, tức khí như 1 quả boom quăng vào mặt nước tĩnh lặng, toàn trường tức khắc rào rào nhốn nháo cả lên.
Yên Giao càng không tin vào mắt mình, chính bản thân mình ra chiêu nangd biết có bao nhiêu phân lượng, tuyệt kĩ thành danh của mình như thế lại được hóa giải vô cùng đơn giản mà lại không lấy 1 chút nào oanh động.
- Lâm.... Lâm đệ, cái.... cái này là do đệ làm? - nàng 1 mực không tin lắp bắp hỏi.
- Ha ha, Giao tỷ a, tuyệt kĩ cũng thật bá đạo nhưng bất quá Tán Yên Vân lại rất dễ dàng hóa giải nó.
- Đệ nói cái ô rách này!
- Uầy! Thật không ý tứ, nó nhưng tên là Tán Yên Vân nha!
- Ặc., xin lỗi, tại...tại.....
- Đúng vậy! Đây hoàn toàn là uy lực của Tán Yên Vân!
Sau đó Lâm Thần hướng về mọi người cầm Tán Yên Vân giương lên biểu hiện đắc ý.
- Chư vị! Mọi người cũng vừa chứng kiến uy lực của Tán Yên Vân, nó hoàn toàn có thể chống đỡ bất kì loại công kích chân khí lực nào trong phạm vi Hóa Đạo Khí đỉnh trở xuống.
- Nhưng nó cũng có 1 khuyết điểm lớn, chỉ có thể do võ giả luyện hồn có thần hồn lực ít nhất đạt mức Kết Tâm 1 tinh mới có thể miễn cưỡng thi triển 1 lần nhưng chỉ lại có thể hóa giải được Hóa Đạo Khí 1 tinh mà thôi! Điều kiện sử dụng khá hao tổn thần hồn lực!
- Bất quá đây thế nhưng là thần khí đối với võ giả luyện hồn đối đầu với võ giả luyện khí! Uy năng có thể so sánh với Địa giai pháp khí! Nhưng hơn hết, còn 1 công năng hi hữu khác nữa, để sử dụng được phải có ít nhất Hóa Đạo Thần 1 tinh trở lên!
Tiếp Lâm Thần lại biểu diễn, Tán Yên Vân được gấp lại, hắn cầm cái ô như kiếm tay chém mạnh lên trời. Tức khắc bạch sắc quang cầu khi nãy lại xuất hiện, uy lực so với khi nãy có thêm phần lớn mạnh. Quả cầu bay vút thẳng lên cao mới bạo tạc, 1 vụ nổ kinh khủng khiếp oanh muốn sập trời.
Trong nháy mắt tràng cảnh 1 phút mặc niệm lại tái diễn. Lúc này tưởng chừng như có 1 làn gió lạnh thổi tan nhận thức nhân sinh của mọi người. Con mẹ cái này pháp khí, thật bảo nó là thần khí liền không ngoa nha!
- Được rồi, không cần phải giải thích chắc chư vị cũng rõ ràng Tán Yên Vân thế nào lợi hại! Giá cả như cũ 1 vạn thượng phẩm linh thạch bắt đầu.
Mọi người thi nhau mà gào thét, mấy cái cường giả Hóa Đạo kia nhặng xị hẳn lên, này cường giả so với nhi đồng chẳng khác nhau mấy. Bọn họ khao khát mãnh liệt nhìn Tán Yên Vân, nhất là mấy người có tu vi Hóa Đạo Thần như Đan Trung trưởng lão là 1 võ giả luyện hồn hơn nữa còn là 1 Đan sư, sức chiến đấu của hắn thật so ra không cao nhưng với cái này pháp khí hắn tự tin quét ngang mấy thằng cha Hóa Đạo Khí hay làm phách với mình.
- Ta ra 20 vạn!! - lão ta trực tiếp đẩy giá.
Nhiều người nghe mà đau xót ruột, mợ nó giàu thật quá giàu, 1 cái hô “ 20 vạn “ cũng để gần toàn bộ người ở đây phọt máu.
- Linh Thủy tông 21 vạn!! - Yên Vân sư tỉ của Yên Giao ngồi trên cũng cắn răng ra giá.
- 22 vạn!! - lại đến lượt Dân lão bà.
- Phi Vân thương hội, 23 vạn!
- Bảo Đài thương hội, 24 vạn!
Chậc 2 thằng cha này như đồng lữ hay sao toàn hô 1 lượt. ( Tình già keo sơn vãi cả chưởng)
Đan Trung hắn đã cắn răng lắm rồi. Lần này đi ra nghe nói có đan dược Huyền Cấp đỉnh gì đó thất truyền nên hắn chỉ đem theo có 30 vạn, nhưng ai ngờ đâu đồ vật Lâm Gia đem đấu giá món nào món nấy đều muốn thượng thiên, chưa kể còn có Huyền Giai đỉnh “ thập thành “ đan dược phía sau.
Hắn hận thật không thể bỏ ra đại giới. Tức thì liền dùng ngọc giản truyền tin về gia tộc xin phép, Đan Gia thế nhưng lại như bị bỏ boom khi tin tức “ thập thành “ đan được truyền về, điều này lại có ý nghĩa phi thường kì diệu đối với 1 gia tộc lấy luyện dược làm chủ yếu. Gia chủ đan gia trực tiếp thông báo cứ mặc sức ra giá, hắn sẽ tự thân đem tiền tới.
Đan Trung nghe thế lại vô cùng mừng rỡ.
Nhưng lại nhìn xung quanh các cao lầu chữ Thiên khác, hễ là 1 cái thế lực lục phẩm trở lên, ai ai đều bắn tin về gia tộc huy động tiền bạc.
- Ta ra 30 vạn!!! - Đan Trung lấy hết sức bình sinh hét lớn, bằng mọi giá phải đem Tán Yên Vân tới tay.
Mấy cái cường giả kia vậy mà lại nghe nhức trứng, con mẹ nó hét hẳn 30 vạn. 30 vạn thế nhưng lại có thể tậu được hẳn 2 cái pháp khí Huyền Giai đỉnh khác nha!
Mấy con quỷ nghèo võ giả bình dân bên dưới thì khỏi bàn. Có người vừa nghe xong hoảng sợ đến mức thất điên bát đảo.
- 30 vạn lần thứ nhất! 30 vạn lần thứ hai! 30 vạn lần thứ......! - lần này lại chính Lâm Thần cố tình kéo dài khúc cuối ra, thật ra hắn sợ lại có thằng cha nào ngứa nay bay vào chận họng hắn.
Đan Trung thì sốt ruột đến mức bấng loạn, hắn trực tiếp cướp lời Lâm Thần.
- Lần thứ 3! Thành giao, rồi đưa đây!
Á đù! Lâm Thần mộng bức, con mẹ nó có gần gấp như chờ nhà cầu vậy không, vậy mà dám cướp lời của ca. Hắn không cho đấy thì sao, hả, ngon nhào vô cướp lời của ca. Rắm thí nó cả 3 lần đấu giá Huyền Giai đỉnh pháp khí, Lâm Thần chưa 1 lần trọn vẹn câu “ Thành giao!!! ".
Bộ ca không có duyên với nó sao! Lần thứ nhất lại gặp thanh niên tăng giá đột ngột, lần thứ 2 lại gặp thằng “ tinh trùng thượng não “, lần này lại bị chính thằng mua cướp lời!
Con mẹ nó nhân sinh! Ca không phục, ca muốn kiện lão Thiên!
* Tới rồi, tới rồi! 20 ch ra lò rồi nha! chư vị đạo hưu hãy để lại 1 like, 1 cảm xúc hay 1 ít lt sau chương này nha!**
Tác giả :
Vi Túc