Kiền Sài Liệt Hỏa
Chương 3
Lúc thân là một gã đàn ông lại bị một người đàn ông khác đặt ở dưới thân mình xxoo, tên nam nhân kia nên có suy nghĩ gì!?
Nếu là nam nhân bình thường, hắn khẳng định là khuất nhục, phẫn nộ, không cam lòng, sợ hãi, thống khổ không chịu nổi, thậm chí sẽ trở thành đả kích hủy diệt cuộc đời của hắn.
Nhưng nếu, có một loại đàn ông lúc bị người đàn ông khác đặt ở dưới thân xxoo, hắn lại còn có thể cảm nhận được vui thích cùng khoái cảm không gì sánh kịp—— vui thích cùng khoái cảm hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua, như vậy, loại tình huống này, có phải cũng là một trạng huống sinh lý bình thường thuộc phạm vi nam tính đúng không?
Hay là, người này tự cho là mình thực sự là một nam nhân bình thường, kỳ thật lại là một người ‘gay’ ẩn hình? Chẳng qua là bình thường mình không phát hiện ra mà thôi.
Lúc Tần Dương thanh tỉnh từ trong lốc xoáy *** chính là có suy nghĩ như vậy.
Cậu bị hùng nam bên cạnh ôm vào trong ngực, hai người đều trần trụi như trẻ mới sinh.
Trong lúc nhất thời, cậu chớp mắt có chút mơ hồ, không rõ mình làm gì mà lại phát sinh loại sự tình này? Bị bá vương lần đầu gặp mặt, nhưng lại thân là đồng tính cường ngạnh làm tình không nói, thậm chí còn mạc danh kỳ diệu trải qua một lần tình ái không gì sánh kịp.
Nếu là nam nhân bình thường, phản ứng của hắn sẽ như thế nào? Khẳng định sẽ không bình tĩnh giống như cậu! Huống chi, việc này cũng không thể xưng là “cường bạo", nhiều nhất, nhiều nhất chỉ là “Cùng gian".
“Tôi muốn tắm rửa."
Kết quả của việc làm tình quá mức mãnh liệt là giọng nói khàn khàn khó nghe, cả người đau nhức mệt mỏi như là bị một chiếc xe tải lớn nghiền qua, nhất là nơi ẩn mật phía sau kia, lại truyền đến từng đợt đau đớn nóng rát, cũng không biết bị thương không.
Cậu x! Cậu cũng không muốn lúc tuổi còn trẻ lại mang “Bệnh trĩ" bị nhiều người chán ghét này!
“Tôi ôm cậu đi." Không hữu khí vô lực như Tần Dương, Thạch Lỗi tinh lực tràn đầy vẫn nói chuyện mạnh mẽ như trước.
“Ừ." Tần Dương nhìn thấy gã vừa bước xuống giường, “Quái thú" còn hơi ngẩng đầu giữa hai chân lại rung bần bật, trên mặt chợt nóng lên, nhớ tới phân thân kia vừa rồi gây cho cậu loại khoái cảm mất hồn thực cốt, thắt lưng tựa hồ lại mềm ra, ngay cả chân cũng mềm nhũn.
Mẹ nó! Làm cái gì! Bọn họ đều là đàn ông được không! Cậu sao có thể chảy nước miếng với ‘bộ vị’ đó của đàn ông!?
Tần Dương oán hận mắng bản thân mình.
Nhà trọ của Thạch Lỗi tuy rằng nhỏ, nhưng phòng tắm lại rất lớn, bên trong trừ bỏ khăn mặt, bàn chải đánh răng, phấn cùng xà phòng giặt quần áo, cùng với một dao cạo râu bằng điện, tất cả những thứ khác đều không có, nhưng hoàn hảo, trong phòng tắm trang bị một cái bồn tắm lớn siêu lớn, chỉ là nhìn bộ dáng bồn tắm lớn khô ráo ố vàng kia, cũng đoán ra được chủ nhân của nó rất ít sử dụng, là một người hoàn toàn thuộc “Tộc tắm vòi sen".
Nhưng mà hiện tại tốt lắm, rốt cục bồn tắm lớn lâu chưa sử dụng này cũng có nơi dụng võ. Phải biết rằng, thời gian Tần Dương cảm thấy thoải mái nhất mỗi ngày, là nằm ở trong bồn tắm lớn, khẽ híp mắt, thoải mái ngâm mình trong hương thơm ngào ngạt, to tiếng hô tắm .
Hiện tại cũng không ngoại lệ, sau khi trải qua một ngày lao khổ bôn ba, lại gặp phải đủ chuyện đen đủi từ bị thương đến thất thân, còn có thể nằm trong bồn tắm lớn ngâm mình to tiếng hô tắm, cũng không làm mất một hưởng thụ lớn của đời người.
Huống chi, hiện tại cậu căn bản không cần động tay, chỉ cần giống một nữ vương sai sử người hầu hạ liền OK . Chuyện có lợi như vậy, không hết sức hưởng thụ chẳng phải là không có đạo lý hay sao?
Nhìn nam nhân lưng hùm vai gấu ôm cậu giống như đối đãi với trân bảo, thật cẩn thận mà đem cậu bỏ vào trong bồn tắm, tiếp theo lại thật cẩn thận nâng đùi phải bị thương của cậu lên, buộc túi plastic trong suốt vào, khoát lên một bên thành bồn, Tần Dương còn có một loại khoái cảm của nữ vương, cho nên càng thêm đúng lý hợp tình đưa ra đủ loại yêu cầu kiểu dáng này nọ, này, cái kia, như vậy, như vậy…
“Anh tiến vào làm cái gì!?"
Lúc Tần Dương đang nửa nằm ở trong bồn tắm lớn thoải mái vừa ngâm mình trong nước ấm vừa than thở, một cái chân to đột nhiên bước vào làm cho cậu kinh ngạc ra tiếng.
“Cùng nhau tắm a." Nam nhân nhếch môi lộ ra một nụ cười sáng lạn ngu đần.
“Không được! Anh đi ra ngoài!" Tần Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
“Không sao, bồn tắm này rất lớn, hai người cùng nhau tắm không thành vấn đề."
Nam nhân giống như nghe không hiểu lời nói của cậu, bước hẳn vào trong bồn tắm ngồi xuống, thoải mái mà thở dài một hơi, mà bồn tắm nguyên bản rộng rãi, lại bởi vì nhét vào một nam nhân thân cao hơn một mét chín, cường tráng như núi mà trở nên chật hẹp không chịu nổi.
Càng làm cho Tần Dương cảm thấy thẹn chính là, nam nhân này còn mặt đối mặt ngồi ở giữa hai chân đang rộng mở của cậu, một cái đùi cường tráng kéo dài qua quá mông của cậu, trắng trợn lộ ra phân thân hơn người cùng đám lông đen dày đặc giữa hai chân gã.
Chỉ cần tưởng tượng đến đại gia hỏa ở giữa hai chân nam nhân từng tiến vào thân thể của mình, Tần Dương liền cảm thấy khó tin. Cậu căn bản không thể tưởng tượng, nơi kia của mình sao có thể nuốt vào phân thân như vậy!? Nhưng lại… Tần Dương tưởng tượng đến đó, liền nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Cậu vội cúi đầu, vươn tay nghĩ muốn lau thân thể của mình, trong khoảng thời gian ngắn lại quên trên tay mình bởi vì trầy da còn quấn đầy băng gạc, không thể chạm nước ——
“Đừng nhúc nhích!" Nam nhân mắt tinh nhanh tay ôm lấy cậu, nhíu mày nói: “Tay cậu còn không thể chạm nước, vẫn là tôi giúp cậu tắm đi!"
Nói xong bàn tay liền xoa lên thân thể trắng nõn trơn mềm của Tần Dương, cầm khăn mặt bắt đầu chà xát tẩy rửa trên dưới.
Hình ảnh hai gã đàn ông trần truồng cùng tắm trong phòng tắm, nói có bao nhiêu liêu nhân liền có bấy nhiêu liêu nhân, nhất là hình ảnh đối lập rõ ràng một trắng đột nhiên xuất hiện màu đen, một cường tráng làm tôn lên một nhỏ xinh, một tính cách dương cương lại thêm vẻ sáng ngời quyến rũ, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác của mỗi người. Tin tưởng mặc cho ai nhìn thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ có một loại xúc động muốn cao giọng thét chói tai, hận không thể lập tức nhìn thấy màn đông cung tú hoạt sắc sinh hương của bọn họ.
Không khí trong phòng tắm cũng càng ngày càng quỷ dị, trong không gian yên tĩnh, trừ bỏ tiếng nước, cũng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc càng ngày càng ồ ồ của nam nhân.
Mà Tần Dương cũng không thể chạy đi đâu, hô hấp nóng rực của nam nhân phun ở cổ cùng bên tai của cậu, bàn tay cầm khăn mặt mỗi lần mơn trớn một chỗ đều mang đến từng đợt tê dại không thể khống chế, làm cho cậu cảm thấy nôn nóng cùng hư không không hiểu, muốn đưa tay ôm lấy nam nhân, nghĩ muốn quát, muốn gọi, muốn…
“Bộp!" Tiếng khăn mặt rơi vào trong nước, tiếp theo là hai bàn tay của nam nhân xoa thân thể trần trụi của mình, điên cuồng mà vuốt ve cùng vuốt ve xung quanh.
“Ưm a…" Khoái cảm được an ủi làm cho Tần Dương nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể tuy còn đau đớn vạn phần, nhưng mà thân thể thực tủy biết vị lại vẫn như cũ *** đãng khát vọng vuốt ve của nam nhân.
“Hô… Hô…" Thạch Lỗi ồ ồ thở hào hển, nhìn chăm chú vào vẻ mặt *** mĩ say mê của Tần Dương lại càng cảm thấy cơ khát khó nhịn, hai tay nâng đầu của cậu nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch, ***g ngực cùng hạ thân của hai người kịch liệt ma xát lẫn nhau, hai thân thể nóng như lửa mang đến chính là từng đợt nóng bỏng đến dọa người.
“Ưm… Ưm…" Lại một lần nữa lâm vào xuân tình khó có thể khống chế, Tần Dương không tự giác ôm cổ nam nhân, hoàn toàn dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình cùng nam nhân kịch liệt đánh lưỡi.
Cái gì cũng không nghĩ được! Cả đầu óc đều là cực độ cơ khát muốn được thỏa mãn. Thân thể thực tủy biết vị giống như có tự chủ ý thức liên tục lao về phía ngọn nguồn của khoái cảm, cả tim cả mắt đều là dục vọng ham muốn.
“Mau… Cho tôi…" Cảm thấy Thạch Lỗi mút vào đầu nhũ của mình, Tần Dương khó nhịn vặn vẹo.
Thạch Lỗi vặn ngậm cắn đầu nhũ ngọt ngào của Tần Dương vừa đem một chân khác của cậu cũng vắt lên thành bồn, làm hai chân cậu trương lớn bày biện ra tiểu huyệt của mình. Dục vọng cao thẳng, hơi hơi rung rung làm cho người ta hận không thể cắn lên đó một ngụm, huyệt khẩu có chút sưng đỏ do vừa rồi kịch liệt mập hợp đang liên tục mấp máy, một ngón tay đâm vào, chất lỏng bên trong liền đi ra cùng dòng nước.
Thạch Lỗi nuốt mạnh một ngụm nước miếng, kề sát cái mông của Tần Dương, trụ thể khổng lồ sớm vận sức chờ phát động dùng sốc thúc vào một cái, một đại đầu đỉnh vừa nhét vào liền bị Tần Dương bóp thiếu chút nữa tiết ra, bên tai lại vang lên tiếng kêu đau đớn khóc nức nở của Tần Dương, vội cúi đầu xuống ngậm lấy cái miệng hồng nhuận của cậu, vươn đầu lưỡi khuấy hút trong khoang miệng ngọt ngào của cậu.
Một mặt đưa tay vào trong nước nắm lấy phân thân hơi mềm nhẹ nhàng xoa nắn, tiếp theo liền dùng đầu đỉnh cứng rắn cực đại lúc nhanh lúc chậm ma xát chơi đùa trong huyệt khẩu rất chặt kia, cho đến khi đôi môi đỏ mọng của Tần Dương dật ra những tiếng rên rỉ khó nhịn, huyệt khẩu cũng dần dần trở nên mềm xốp mới một hơi đẩy hết chiều dài phân thân vào chỗ sâu nhất của nơi ngọt ngào kia, tiếp theo sự kết hợp vô cùng ăn ý này đều làm cho hai người phát ra những tiếng rên rỉ vừa đau lại vừa thích, sau đó Thạch Lỗi dựa vào trí nhớ thúc mạnh vào nơi vừa nãy làm cho Tần Dương phát cuồng, ngay sau đó liền nghe được tiếng rên yêu kiều mất hồn thực cốt, làm kẻ khác nổi điên –––
Tiếng nước vang bõm bõm trong bồn tắm, cùng với tiếng bộp bộp nặng nề khi bao tinh hoàn đánh vào cánh mông ở dưới nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng rên rỉ mê hồn, tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng nước, tiếng đánh nặng nề lên cơ thể, kích tình mãnh liệt bắn ra khắp nơi trong phòng tắm rộng thùng thình này. Thạch Lỗi sôi máu khi nhìn tinh mâu trong lòng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch thở gấp không ngừng, khuôn mặt hãm ở trong *** trở nên diễm lệ vô cùng, thực hận không thể dùng một ngụm nuốt sạch cậu vào trong bụng mình.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt ở trong phòng tắm khí thế ngất trời triền miên lưu luyến, càng tắm càng bẩn, càng tắm càng lâu…
Gần rạng sáng, Tần Dương sức cùng lực kiệt mới được Thạch Lỗi bế ra từ phòng tắm.
Mà kết quả của việc phóng túng *** chính là ––– Tần Dương kêu đến ngay cả nói cũng không nói được, thân thể lại đau nhức đến ngay cả nằm cũng không nằm được, chỉ có thể nằm sấp, chỉ cần động nhẹ một ngón tay, đều làm toàn thân đau đớn kịch liệt.
Trái lại cái tên ‘đầu sỏ gây nên’ hại cậu thê thảm như thế kia, lại vẫn thần thái sáng láng, tinh lực dư thừa như một tên quái vật. Điều này sao có thể không làm cho Tần Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi?
Mẹ nó! Cùng là đàn ông, vì sao thể lực của cậu lại kém như vậy? Không chỉ đau muốn chết, còn mệt muốn chết? Thậm chí còn thiếu chút nữa bị gã làm khóc!?
Tần Dương cắn chặt gối đầu như muốn hả giận, thật giống như cắn thịt của nam nhân.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Tần Dương tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng hậu đình của cậu không bị thương tổn quá lớn, điều này đối với một Tần Dương lần đầu tiên nhận phân thân nam tính thật lớn mà nói đã là rất tốt rồi.
Chẳng qua, vì để chắc chắn, Thạch Lỗi vẫn rất cẩn thận cầm một tuýt thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương của cậu, lông mày dày đậm khẽ cau lại.
“Đau không?" Thạch Lỗi cúi đầu nhìn tiểu huyệt đỏ tươi sưng đỏ không chịu nổi, do thời gian dài sử dụng còn chưa hoàn toàn khép lại, vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ về.
Giữa hoa tâm xinh đẹp kia, vết thương thật nhỏ dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Vừa rồi đau muốn chết… Bất quá, hiện tại giống như không đau."
Thân mình trắng nõn trần trụi trải đầy các loại dấu vết của Tần Dương nằm lên giường mới vừa dọn dẹp lại, một đôi mày liễu cũng nhăn lại, trả lời hữu khí vô lực.
“Đúng… Thực xin lỗi!" nam nhân ấp úng mở miệng, “Tần Dương, cậu sẽ không thật sự cáo tôi cường bạo chứ!?"
“Hiện tại biết sợ?" Tần Dương tà liếc vẻ mặt đang xấu hổ của nam nhân một cái, “Vừa rồi lúc làm sao không nghĩ đến hậu quả? Hừ!"
“Tần Dương, cậu sẽ không thật sự muốn cáo tôi chứ!?" Nam nhân khẩn trương lại hỏi một lần nữa.
“Yên tâm, tôi cũng không muốn tên bị đăng lên trang nhất!" Tần Dương hừ lạnh một tiếng, “Huống hồ, có người sẽ đem cùng gian trở thành cường bạo sao?" Nam nhân sửng sốt vài giây, ngay lập tức phản ứng hoan hô một tiếng giống như đứa nhỏ.
“Có vui vẻ như vậy sao? Hừ, tôi nói cho anh, loại chuyện này đừng có nghĩ đến lần thứ hai! Không, là lần thứ ba! Ách…" Đến tột cùng bọn họ ở trong phòng tắm làm mấy lần. Tần Dương nghĩ thầm.
“… Tóm lại, nếu anh dám đụng vào một sợi lông của tôi, tôi liền đánh anh thành đầu heo!" Giọng nói khàn khàn phát ra uy hiếp cũng mềm yếu vô lưng giống như thân thể của cậu.
Nam nhân vốn đang vui vẻ phấn chấn lập tức xụ mặt xuống. Nhìn thân thể hoạt sắc sinh hương trước mắt, nhịn không được lại nuốt nuốt nước miếng.
Nếu không xem ở phân thượng Tần Dương bị thương, gã thực hận không thể lập tức bổ nhào đến đem mỹ vị trước mắt ăn sống nuốt tươi.
Lấy chiến tích ngạo nhân của gã ––– một đêm gã xx bảy, tám nữ nhân, không cùng Tần Dương đại chiến ba ngày ba đêm là không được! Chẳng qua, nếu thực làm vậy, đối Tần Dương mà nói ––– chỉ sợ không chết cũng thành tàn phế đi.
“Anh con trư vạn năm phát xuân này!"
Một cái gối đầu từ dưới thân Tần Dương bay ra, vừa lúc đập trúng vào nửa người dưới hưng trí bừng bừng của Thạch Lỗi.
“Ha hả… Tôi đi tắm!" Nam nhân xấu hổ ôm lấy nửa dưới đang ngẩng cao đầu quay đầu nghĩ tiếp tục vọt vào phòng tắm.
“Không phải anh mới vừa tắm xong sao? Lại đi tắm!?" Tần Dương kinh ngạc gọi lại nam nhân đang nghĩ chạy trối chết, chế nhạo nói.
“Ách, đúng thế. Ha hả…" Nam nhân vẻ mặt cười gượng.
“Tôi muốn ngủ, mệt mỏi quá." Tần Dương mệt mỏi nằm trên giường đánh một cái ngáp thanh tú, vừa đau vừa mệt nhắm hai mắt lại.
Không biết vì sao, trừ bỏ lần đầu cảm thấy sợ hãi với ‘hùng nam’ này, hiện tại loại tâm tình sợ hãi này đã hoàn toàn biến mất.
Huống hồ, không phải cậu cũng đã bị đầu ‘gấu’ này ăn đến ngay cả xương cốt cũng chẳng còn sao? Nếu giả bộ như một cô gái điên cuồng đau khổ vì bị cường bạo, thì thật sự rất buồn cười.
Cho nên, ngủ đi! Hết thảy những lộn xộn này đều chờ ngủ no rồi nói sau. Thân thể tuy rằng rất đau, nằm úp sấp cũng rất không thoải mái, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác mỏi mệt mãnh liệt, không lâu sau, Tần Dương liền chìm vào giấc ngủ.
“Tần Dương, Tần Dương." Thạch Lỗi nhỏ giọng gọi, thấy người trên giường không hề phản ứng, liền thật cẩn thận trèo lên giường, nghiêng người đưa tay ôm lấy thân thể trần trụi trắng nõn của cậu vào lòng.
“Tần Dương, tôi thích em."
Tiếng hít thở đều đều truyền đến. Một lũ dương quang bướng bỉnh lén lút theo khẽ hở giữa bức màn nhìn trộm người đang được ôm chặt ngủ trên giường, tạo nên một mảnh vàng óng ánh như mộng ảo.
Nóng quá, đau quá, khát quá, thật là khó chịu… Tại sao có thể như vậy?
Trong lúc ngủ mơ Tần Dương thống khổ rên rỉ, giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng lại vô ích, Mí mắt nặng nề như nặng tựa ngàn cân, mà ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho cậu không thở nổi.
Bên cạnh truyền đến từng tiếng rên rỉ đứt quãng cùng hơi thở nóng cháy làm bừng tỉnh Thạch Lỗi. Gã cúi đầu nhìn thanh niên nằm úp sấp trong lòng mình, chỉ thấy cậu nhíu chặt mày, mặt đỏ như rặng mây chiều, phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ yếu ớt. Lấy tay nhẹ chạm vào trán cậu, không khỏi vì nhiệt độ trong lòng bàn tay mà hoảng sợ.
“Tần Dương, tỉnh tỉnh! Cậu bị sốt! Tỉnh tỉnh!" Không ngừng lấy tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp đỏ như lửa kia, Thạch Lỗi nóng lòng không thôi.
“Ưm…" Thanh niên lâm vào mê man lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
“Không xong!" Thạch Lỗi thật cẩn thận dời Tần Dương đang nằm trong lòng ngực ra, đặt nhẹ lên gối đầu bên cạnh, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa lấy tay bấm nhanh một dãy số quen thuộc.
“Alo? A Siêu hả? Đúng, anh là Thạch Lỗi, hiện tại chú đang ở trong cửa hàng à? Anh có một người bạn phát sốt, sốt rất cao… Ừ, ở chỗ anh rất hẻo lạnh không gọi được taxi… Chú gọi giúp anh một bác sĩ đến đây, đã nói… Nhất định phải nhanh!… Được, cứ như vậy, chào!"
Dập điện thoại, Thạch Lỗi lại vọt vào trong phòng tắm bưng ra một chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn mạt, vắt khô, đặt lên cái trán nóng bỏng của thanh niên trên giường. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì phát sốt của Tần Dương, Thạch Lỗi càng sốt ruột a! Sốt ruột đến độ giống như một con quay xoay khắp nơi trong phòng.
“Nước… Nước…"
Lâm vào ác mộng khủng bố bị lửa nóng đốt người, Tần Dương không tự giác nỉ non ra tiếng. Thanh âm của cậu kinh động đến cao tráng nam nhân đang ôm đầu sốt ruột không thôi bên cạnh, gã xoay người bổ nhào vào đầu giường.
“Tần Dương, cậu nói cái gì? Tần Dương!" Thạch Lỗi sốt ruột quát.
“Nước… Nước…" Ác mộng khủng bố bị nam nhân bên người gấp đến độ kêu to làm hoảng sợ chạy mất, Tần Dương bị nóng đến mơ hồ khẽ mở hai mắt, miệng khô lưỡi khô lặp lại một chữ độc nhất.
“Nước sao? Cậu muốn uống nước? Từ từ, chờ tôi một chút a." Nam nhân giống như một cơn gió lao ra phòng ngủ, tiếp theo trong phòng khách truyền đến từng tiếng vang leng keng lạch cạch thật lớn. Tiếng vang qua đi, nam nhân lại như một cơn gió lao vào, trong tay đã bưng nửa cốc nước sôi.
“Tần Dương, nước đến đây." Nam nhân lớn giọng nghe qua có chút đinh tai nhức óc, nhưng vẫn thật cẩn thận nâng thanh niên mặt đang đỏ bừng trên giường lên, đem cái cốc chỉ còn một nửa nước đến gần bên miệng khát khô của cậu.
“Ưm." Tần Dương chỉ cần mấy ngụm đã uống xong chất lỏng trong cốc, người cũng thanh tỉnh một chút, đầu óc mơ mơ màng màng còn đang không rõ mình đang ở hoàn cảnh nào, chỉ nhìn thấy trước mắt có một nam nhân cao tráng, ‘như hổ rình mồi’ nhìn chăm chú cậu.
Là gã! Khối tảng đá thối chết tiệt kia! Tần Dương hữu khí vô lực nghĩ trong lòng. Cả người đau đớn, mệt mỏi cùng chóng mặt, làm cậu rên rỉ ra tiếng.
“Làm sao vậy? Tần Dương, cậu có khỏe không!? Cậu còn muốn uống nước nữa không?"
“Tôi còn muốn uống." Tần Dương khô cằn trả lời, yết hầu như có ngọn lửa đang đốt.
“Vậy cậu từ từ. Chờ một chút." Nam nhân để cho cậu tựa vào đầu giường, lại lòng như lửa đốt xông ra ngoài, phòng khách lại vang lên những tiếng như có cái gì đó bị đâm cho ngã trái ngã phải, tiếp theo, nam nhân bưng một cốc nước đi đến. Chẳng qua, lúc này, gã cũng rất cẩn thận không làm cho chất lỏng trong cốc tràn ra một nửa.
“Nước đến đây, uống nhanh đi." Khuôn mặt ngăm đen của nam nhân mang ý cười.
Một hơi uống hết cốc nước đầy, mới thoáng giải quyết cơn khát trong cố họng Tần Dương, nhưng cậu vẫn cảm thấy cả người khổ sở muốn chết. Cái mông ẩn ẩn đau càng làm cho cậu chỉ có thể nằm nghiêng người, cũng bất chấp mình chưa khỏe.
“Cậu cảm thấy khá hơn không?" Nam nhân mang vẻ mặt lo lắng.
“Tôi cái dạng này còn có thể khỏe sao?" Ngu ngốc! Không thấy cả người cậu khó chịu sao? Tần Dương tà liếc gã một cái.
“Cậu phát sốt, chờ một chút bạn của ta là A Siêu sẽ mang bác sĩ đến đây giúp cậu khám bệnh." Thạch Lỗi vội vàng nói.
“Tôi phát sốt!? Khó trách lại khó chịu như vậy." Tần Dương than thở, tiếp theo lại như nghĩ đến cái gì liền trợn mắt. “Anh nói có người sẽ đến!?"
“Đúng vậy, cậu sinh bênh, cần đến bác sĩ. Nhưng nơi này quá xa bệnh viện, cho nên đành phải kêu bằng hữu mời bác sĩ đến đây giúp tôi."
“Anh ngu ngốc a! Tôi chật vật như vậy có thể gặp người sao!?" Tần Dương tức đến thiếu chút nữa không nhảy dựng lên từ trên giường. “Ngu ngốc! Nhanh đem quần áo của tôi đưa cho tôi."
“Nga." Nam nhân nghe lời lấy quần áo ở bên cạnh đưa cho thanh niên, lại xấu hổ phát hiện cái quần lót kia đã bị gã xé vô cùng thê thảm. “Tần Dương…" Nam nhân lấy lòng gọi.
“Làm cái gì? Đem quần áo của tôi lại đây."
“Quần… Quần lót rách." Nam nhân như là muốn chứng minh cái gì, giơ cái mảnh nhỏ màu đen bị rách tả tơi trong tay lên.
“Ách…" Nhìn thấy mảnh nhỏ bị rách đến không còn hình dạng, Tần Dương cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. “Đây là một. chiếc. quần. lót tôi thích nhất," tiếng nói khàn khàn hạ thấp xuống nghe ra thế nào cũng có điểm nghiến răng nghiến lợi, “Anh. làm. chuyện. tốt!"
“Thực xin lỗi, tôi mua lại cho cậu một cái khác là được rồi! Không, tôi mua một tá! Hoặc là mặc kệ cậu muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu! Tôi… Tôi cam đoan!" Nam nhân giơ tay lên thề với trời.
“Anh mua cái rắm! Đây là xx không sản xuất nữa, toàn bộ thế giới chỉ có một cái!" Đáng giận! Cậu thật vất vả mới mua được một chiếc quần lót không sản xuất nữa, vốn định cất chứa để dùng, thế mà lại bị hùng nam chết tiệt này xé thành hai mảnh vải rách!
“Vậy làm sao bây giờ? Tần Dương, tôi thật sự không cố ý, tôi thề! Tôi thật sự không biết cái quần lót này… Lai lịch lớn như vậy.", câu nói kế tiếp nam nhân càng nói càng nhỏ giọng, chỉ có thể giống như một con chó nhỏ làm điều sai, bất an không yên nhìn cậu.
“Quên đi." Tần Dương hữu khí vô lực liếc mắt nhìn nam nhân có thân hình cao tráng như núi, lại giống như một con chó nhỏ làm sai đáng thương hề hề nhìn mình, càng cảm thấy vô lực. “Đem cái quần khác cho tôi."
Nhãn mạo kim tinh, ghê tởm đau đớn, tay đau chân yếu cộng thêm có thương tích trong người, căn bản ngay cả việc mặc quần áo đối với Tần Dương cũng vô cùng khó khăn.
Không có biện pháp, Tần Dương bị sốt đến nửa chết nửa sống đành phải xin giúp đỡ từ nam nhân bên cạnh.
Chính là, trong quá trình lúc nam nhân dùng bàn tay ngốc nghếch giúp cậu mặc quần áo, Tần Dương thấy nam nhân đang sống chết nhìn thân thể trần truồng của cậu, hai mắt sáng lên, tay chân phát run, hầu kết chuyển động, ngay cả chỗ dưới háng cũng không tự giác lồi lên, vẫn là nhịn không được nổi bão.
“Thối tảng đá, anh lại phát xuân cái gì?" Người này có phải là người không, hay là một con dã thú tinh lực vô cùng hả trời!? Cậu đã bị làm đến thê thảm thế này, thế mà gã vẫn còn bổn sự phát xuân với cậu!
“Tôi… Tôi nhịn không được!" Nhìn thân thể trắng nõn đầy dấu hoan dục trước mắt, Thạch Lỗi tự nhiên mà nhớ tới thân thể đầy đặn tuyệt vời này đã đem đến cho gã cái loại tư vị mất hồn đến phát cuồng.
“Fuck! Anh là con trư động dục không có đầu óc, chỉ biết dùng nửa người sao? Tùy thời đều có thể nổi thú tính!?" (ta đã nói là thú tính công mà =)))~) Tần Dương cảm thấy mình sắp bị ‘hùng’ nam trước mắt này làm tức giận đến chết rồi.
“Không phải!" Bị hiểu lầm thành ‘heo giống’, nam nhân vội vội vàng vàng phủ nhận, “Tôi chỉ đối với cậu mới như vậy, tôi cũng không biết vì sao." Trước kia đều là nữ nhân khác tự động đưa lên cửa, dáng vẻ không giống như lúc này, dám ngang ngược ép buộc người khác làm tình.
Cho dù tự hạ thấp mình, thật cẩn thận hầu hạ giống như đối đãi với nữ vương cũng bị mắng thối đầu, Thạch Lỗi vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí mong những ngày bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu có thể liên tục đến vĩnh viễn.
Cái này kêu là ––– chu di đánh hoàng cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.
“Tôi đây hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ!?" Tần Dương mới không tin chuyện ma quỷ của gã.
Không phải Tần Dương đối với bản thân mình không tự tin, mà là Tần Dương căn bản không nghĩ thiếp vàng lên mặt mình. Thử hỏi, trên thế giới này sao lại có người đàn ông chỉ chuyên môn đối với riêng ‘người nào đó’ động dục?
Chỉ có thiên hạ đệ nhất ngu si mới có thể tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Mà Tần Dương cũng không phải là một cô gái ngây thơ thích mộng tưởng hão huyễn, cậu là một nam nhân hàng thật giá thật, một nam nhân chân chính?
“Là thật!" Nam nhân mở miệng quả quyết thề, mắt hổ còn thật sự sáng ngời làm cho trên mặt Tần Dương đỏ ửng lên. Tần Dương đột nhiên có một loại cảm giác mặt đỏ tim đập. Thực con mẹ nó gặp quỷ. Tần Dương nghĩ thầm.
“Tôi quản anh là thật hay giả, tóm lại, nửa người dưới của anh an phận cho tôi chút! Đừng giống một con mầu trư tùy thời đều có thể thú tính!"
Tiếng nói khàn khàn hữu khí vô lực lại mang theo đe dọa, làm cho vẻ mặt Tần Dương thấy thế nào cũng đều kiều mỵ vô cùng. Làm cho nam nhân sớm bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo không thể khống chế ngây người.
“Rầm ––– rầm ––– rầm –––" cửa nhà trọ đột nhiên bị một loạt tiếng động mạnh mẽ đập vào vang lên ầm ầm, tiếp theo một giọng thô to vang lên: “Đầu nhân, em là A Siêu! Mở cửa! Em mang bác sĩ đến đây."
“Anh đã biết." Nam nhân đang ngây người liền hoảng sợ, tiếp theo tiếng nói hùng hậu vang lên, luống cuống tay chân giúp Tần Dương đóng lại mấy nút áo cuối cùng. “Cậu chờ một chút, tôi ra ngoài mở cửa."
“Ừ." Tần Dương cảm thấy bản thân mình gần đây chắc chắn là đã đắc tội với thần linh, bằng không sao lại xui vẻo như vậy?
Nếu là nam nhân bình thường, hắn khẳng định là khuất nhục, phẫn nộ, không cam lòng, sợ hãi, thống khổ không chịu nổi, thậm chí sẽ trở thành đả kích hủy diệt cuộc đời của hắn.
Nhưng nếu, có một loại đàn ông lúc bị người đàn ông khác đặt ở dưới thân xxoo, hắn lại còn có thể cảm nhận được vui thích cùng khoái cảm không gì sánh kịp—— vui thích cùng khoái cảm hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua, như vậy, loại tình huống này, có phải cũng là một trạng huống sinh lý bình thường thuộc phạm vi nam tính đúng không?
Hay là, người này tự cho là mình thực sự là một nam nhân bình thường, kỳ thật lại là một người ‘gay’ ẩn hình? Chẳng qua là bình thường mình không phát hiện ra mà thôi.
Lúc Tần Dương thanh tỉnh từ trong lốc xoáy *** chính là có suy nghĩ như vậy.
Cậu bị hùng nam bên cạnh ôm vào trong ngực, hai người đều trần trụi như trẻ mới sinh.
Trong lúc nhất thời, cậu chớp mắt có chút mơ hồ, không rõ mình làm gì mà lại phát sinh loại sự tình này? Bị bá vương lần đầu gặp mặt, nhưng lại thân là đồng tính cường ngạnh làm tình không nói, thậm chí còn mạc danh kỳ diệu trải qua một lần tình ái không gì sánh kịp.
Nếu là nam nhân bình thường, phản ứng của hắn sẽ như thế nào? Khẳng định sẽ không bình tĩnh giống như cậu! Huống chi, việc này cũng không thể xưng là “cường bạo", nhiều nhất, nhiều nhất chỉ là “Cùng gian".
“Tôi muốn tắm rửa."
Kết quả của việc làm tình quá mức mãnh liệt là giọng nói khàn khàn khó nghe, cả người đau nhức mệt mỏi như là bị một chiếc xe tải lớn nghiền qua, nhất là nơi ẩn mật phía sau kia, lại truyền đến từng đợt đau đớn nóng rát, cũng không biết bị thương không.
Cậu x! Cậu cũng không muốn lúc tuổi còn trẻ lại mang “Bệnh trĩ" bị nhiều người chán ghét này!
“Tôi ôm cậu đi." Không hữu khí vô lực như Tần Dương, Thạch Lỗi tinh lực tràn đầy vẫn nói chuyện mạnh mẽ như trước.
“Ừ." Tần Dương nhìn thấy gã vừa bước xuống giường, “Quái thú" còn hơi ngẩng đầu giữa hai chân lại rung bần bật, trên mặt chợt nóng lên, nhớ tới phân thân kia vừa rồi gây cho cậu loại khoái cảm mất hồn thực cốt, thắt lưng tựa hồ lại mềm ra, ngay cả chân cũng mềm nhũn.
Mẹ nó! Làm cái gì! Bọn họ đều là đàn ông được không! Cậu sao có thể chảy nước miếng với ‘bộ vị’ đó của đàn ông!?
Tần Dương oán hận mắng bản thân mình.
Nhà trọ của Thạch Lỗi tuy rằng nhỏ, nhưng phòng tắm lại rất lớn, bên trong trừ bỏ khăn mặt, bàn chải đánh răng, phấn cùng xà phòng giặt quần áo, cùng với một dao cạo râu bằng điện, tất cả những thứ khác đều không có, nhưng hoàn hảo, trong phòng tắm trang bị một cái bồn tắm lớn siêu lớn, chỉ là nhìn bộ dáng bồn tắm lớn khô ráo ố vàng kia, cũng đoán ra được chủ nhân của nó rất ít sử dụng, là một người hoàn toàn thuộc “Tộc tắm vòi sen".
Nhưng mà hiện tại tốt lắm, rốt cục bồn tắm lớn lâu chưa sử dụng này cũng có nơi dụng võ. Phải biết rằng, thời gian Tần Dương cảm thấy thoải mái nhất mỗi ngày, là nằm ở trong bồn tắm lớn, khẽ híp mắt, thoải mái ngâm mình trong hương thơm ngào ngạt, to tiếng hô tắm .
Hiện tại cũng không ngoại lệ, sau khi trải qua một ngày lao khổ bôn ba, lại gặp phải đủ chuyện đen đủi từ bị thương đến thất thân, còn có thể nằm trong bồn tắm lớn ngâm mình to tiếng hô tắm, cũng không làm mất một hưởng thụ lớn của đời người.
Huống chi, hiện tại cậu căn bản không cần động tay, chỉ cần giống một nữ vương sai sử người hầu hạ liền OK . Chuyện có lợi như vậy, không hết sức hưởng thụ chẳng phải là không có đạo lý hay sao?
Nhìn nam nhân lưng hùm vai gấu ôm cậu giống như đối đãi với trân bảo, thật cẩn thận mà đem cậu bỏ vào trong bồn tắm, tiếp theo lại thật cẩn thận nâng đùi phải bị thương của cậu lên, buộc túi plastic trong suốt vào, khoát lên một bên thành bồn, Tần Dương còn có một loại khoái cảm của nữ vương, cho nên càng thêm đúng lý hợp tình đưa ra đủ loại yêu cầu kiểu dáng này nọ, này, cái kia, như vậy, như vậy…
“Anh tiến vào làm cái gì!?"
Lúc Tần Dương đang nửa nằm ở trong bồn tắm lớn thoải mái vừa ngâm mình trong nước ấm vừa than thở, một cái chân to đột nhiên bước vào làm cho cậu kinh ngạc ra tiếng.
“Cùng nhau tắm a." Nam nhân nhếch môi lộ ra một nụ cười sáng lạn ngu đần.
“Không được! Anh đi ra ngoài!" Tần Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
“Không sao, bồn tắm này rất lớn, hai người cùng nhau tắm không thành vấn đề."
Nam nhân giống như nghe không hiểu lời nói của cậu, bước hẳn vào trong bồn tắm ngồi xuống, thoải mái mà thở dài một hơi, mà bồn tắm nguyên bản rộng rãi, lại bởi vì nhét vào một nam nhân thân cao hơn một mét chín, cường tráng như núi mà trở nên chật hẹp không chịu nổi.
Càng làm cho Tần Dương cảm thấy thẹn chính là, nam nhân này còn mặt đối mặt ngồi ở giữa hai chân đang rộng mở của cậu, một cái đùi cường tráng kéo dài qua quá mông của cậu, trắng trợn lộ ra phân thân hơn người cùng đám lông đen dày đặc giữa hai chân gã.
Chỉ cần tưởng tượng đến đại gia hỏa ở giữa hai chân nam nhân từng tiến vào thân thể của mình, Tần Dương liền cảm thấy khó tin. Cậu căn bản không thể tưởng tượng, nơi kia của mình sao có thể nuốt vào phân thân như vậy!? Nhưng lại… Tần Dương tưởng tượng đến đó, liền nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Cậu vội cúi đầu, vươn tay nghĩ muốn lau thân thể của mình, trong khoảng thời gian ngắn lại quên trên tay mình bởi vì trầy da còn quấn đầy băng gạc, không thể chạm nước ——
“Đừng nhúc nhích!" Nam nhân mắt tinh nhanh tay ôm lấy cậu, nhíu mày nói: “Tay cậu còn không thể chạm nước, vẫn là tôi giúp cậu tắm đi!"
Nói xong bàn tay liền xoa lên thân thể trắng nõn trơn mềm của Tần Dương, cầm khăn mặt bắt đầu chà xát tẩy rửa trên dưới.
Hình ảnh hai gã đàn ông trần truồng cùng tắm trong phòng tắm, nói có bao nhiêu liêu nhân liền có bấy nhiêu liêu nhân, nhất là hình ảnh đối lập rõ ràng một trắng đột nhiên xuất hiện màu đen, một cường tráng làm tôn lên một nhỏ xinh, một tính cách dương cương lại thêm vẻ sáng ngời quyến rũ, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác của mỗi người. Tin tưởng mặc cho ai nhìn thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ có một loại xúc động muốn cao giọng thét chói tai, hận không thể lập tức nhìn thấy màn đông cung tú hoạt sắc sinh hương của bọn họ.
Không khí trong phòng tắm cũng càng ngày càng quỷ dị, trong không gian yên tĩnh, trừ bỏ tiếng nước, cũng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc càng ngày càng ồ ồ của nam nhân.
Mà Tần Dương cũng không thể chạy đi đâu, hô hấp nóng rực của nam nhân phun ở cổ cùng bên tai của cậu, bàn tay cầm khăn mặt mỗi lần mơn trớn một chỗ đều mang đến từng đợt tê dại không thể khống chế, làm cho cậu cảm thấy nôn nóng cùng hư không không hiểu, muốn đưa tay ôm lấy nam nhân, nghĩ muốn quát, muốn gọi, muốn…
“Bộp!" Tiếng khăn mặt rơi vào trong nước, tiếp theo là hai bàn tay của nam nhân xoa thân thể trần trụi của mình, điên cuồng mà vuốt ve cùng vuốt ve xung quanh.
“Ưm a…" Khoái cảm được an ủi làm cho Tần Dương nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể tuy còn đau đớn vạn phần, nhưng mà thân thể thực tủy biết vị lại vẫn như cũ *** đãng khát vọng vuốt ve của nam nhân.
“Hô… Hô…" Thạch Lỗi ồ ồ thở hào hển, nhìn chăm chú vào vẻ mặt *** mĩ say mê của Tần Dương lại càng cảm thấy cơ khát khó nhịn, hai tay nâng đầu của cậu nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch, ***g ngực cùng hạ thân của hai người kịch liệt ma xát lẫn nhau, hai thân thể nóng như lửa mang đến chính là từng đợt nóng bỏng đến dọa người.
“Ưm… Ưm…" Lại một lần nữa lâm vào xuân tình khó có thể khống chế, Tần Dương không tự giác ôm cổ nam nhân, hoàn toàn dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình cùng nam nhân kịch liệt đánh lưỡi.
Cái gì cũng không nghĩ được! Cả đầu óc đều là cực độ cơ khát muốn được thỏa mãn. Thân thể thực tủy biết vị giống như có tự chủ ý thức liên tục lao về phía ngọn nguồn của khoái cảm, cả tim cả mắt đều là dục vọng ham muốn.
“Mau… Cho tôi…" Cảm thấy Thạch Lỗi mút vào đầu nhũ của mình, Tần Dương khó nhịn vặn vẹo.
Thạch Lỗi vặn ngậm cắn đầu nhũ ngọt ngào của Tần Dương vừa đem một chân khác của cậu cũng vắt lên thành bồn, làm hai chân cậu trương lớn bày biện ra tiểu huyệt của mình. Dục vọng cao thẳng, hơi hơi rung rung làm cho người ta hận không thể cắn lên đó một ngụm, huyệt khẩu có chút sưng đỏ do vừa rồi kịch liệt mập hợp đang liên tục mấp máy, một ngón tay đâm vào, chất lỏng bên trong liền đi ra cùng dòng nước.
Thạch Lỗi nuốt mạnh một ngụm nước miếng, kề sát cái mông của Tần Dương, trụ thể khổng lồ sớm vận sức chờ phát động dùng sốc thúc vào một cái, một đại đầu đỉnh vừa nhét vào liền bị Tần Dương bóp thiếu chút nữa tiết ra, bên tai lại vang lên tiếng kêu đau đớn khóc nức nở của Tần Dương, vội cúi đầu xuống ngậm lấy cái miệng hồng nhuận của cậu, vươn đầu lưỡi khuấy hút trong khoang miệng ngọt ngào của cậu.
Một mặt đưa tay vào trong nước nắm lấy phân thân hơi mềm nhẹ nhàng xoa nắn, tiếp theo liền dùng đầu đỉnh cứng rắn cực đại lúc nhanh lúc chậm ma xát chơi đùa trong huyệt khẩu rất chặt kia, cho đến khi đôi môi đỏ mọng của Tần Dương dật ra những tiếng rên rỉ khó nhịn, huyệt khẩu cũng dần dần trở nên mềm xốp mới một hơi đẩy hết chiều dài phân thân vào chỗ sâu nhất của nơi ngọt ngào kia, tiếp theo sự kết hợp vô cùng ăn ý này đều làm cho hai người phát ra những tiếng rên rỉ vừa đau lại vừa thích, sau đó Thạch Lỗi dựa vào trí nhớ thúc mạnh vào nơi vừa nãy làm cho Tần Dương phát cuồng, ngay sau đó liền nghe được tiếng rên yêu kiều mất hồn thực cốt, làm kẻ khác nổi điên –––
Tiếng nước vang bõm bõm trong bồn tắm, cùng với tiếng bộp bộp nặng nề khi bao tinh hoàn đánh vào cánh mông ở dưới nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng rên rỉ mê hồn, tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng nước, tiếng đánh nặng nề lên cơ thể, kích tình mãnh liệt bắn ra khắp nơi trong phòng tắm rộng thùng thình này. Thạch Lỗi sôi máu khi nhìn tinh mâu trong lòng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch thở gấp không ngừng, khuôn mặt hãm ở trong *** trở nên diễm lệ vô cùng, thực hận không thể dùng một ngụm nuốt sạch cậu vào trong bụng mình.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt ở trong phòng tắm khí thế ngất trời triền miên lưu luyến, càng tắm càng bẩn, càng tắm càng lâu…
Gần rạng sáng, Tần Dương sức cùng lực kiệt mới được Thạch Lỗi bế ra từ phòng tắm.
Mà kết quả của việc phóng túng *** chính là ––– Tần Dương kêu đến ngay cả nói cũng không nói được, thân thể lại đau nhức đến ngay cả nằm cũng không nằm được, chỉ có thể nằm sấp, chỉ cần động nhẹ một ngón tay, đều làm toàn thân đau đớn kịch liệt.
Trái lại cái tên ‘đầu sỏ gây nên’ hại cậu thê thảm như thế kia, lại vẫn thần thái sáng láng, tinh lực dư thừa như một tên quái vật. Điều này sao có thể không làm cho Tần Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi?
Mẹ nó! Cùng là đàn ông, vì sao thể lực của cậu lại kém như vậy? Không chỉ đau muốn chết, còn mệt muốn chết? Thậm chí còn thiếu chút nữa bị gã làm khóc!?
Tần Dương cắn chặt gối đầu như muốn hả giận, thật giống như cắn thịt của nam nhân.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Tần Dương tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng hậu đình của cậu không bị thương tổn quá lớn, điều này đối với một Tần Dương lần đầu tiên nhận phân thân nam tính thật lớn mà nói đã là rất tốt rồi.
Chẳng qua, vì để chắc chắn, Thạch Lỗi vẫn rất cẩn thận cầm một tuýt thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương của cậu, lông mày dày đậm khẽ cau lại.
“Đau không?" Thạch Lỗi cúi đầu nhìn tiểu huyệt đỏ tươi sưng đỏ không chịu nổi, do thời gian dài sử dụng còn chưa hoàn toàn khép lại, vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ về.
Giữa hoa tâm xinh đẹp kia, vết thương thật nhỏ dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Vừa rồi đau muốn chết… Bất quá, hiện tại giống như không đau."
Thân mình trắng nõn trần trụi trải đầy các loại dấu vết của Tần Dương nằm lên giường mới vừa dọn dẹp lại, một đôi mày liễu cũng nhăn lại, trả lời hữu khí vô lực.
“Đúng… Thực xin lỗi!" nam nhân ấp úng mở miệng, “Tần Dương, cậu sẽ không thật sự cáo tôi cường bạo chứ!?"
“Hiện tại biết sợ?" Tần Dương tà liếc vẻ mặt đang xấu hổ của nam nhân một cái, “Vừa rồi lúc làm sao không nghĩ đến hậu quả? Hừ!"
“Tần Dương, cậu sẽ không thật sự muốn cáo tôi chứ!?" Nam nhân khẩn trương lại hỏi một lần nữa.
“Yên tâm, tôi cũng không muốn tên bị đăng lên trang nhất!" Tần Dương hừ lạnh một tiếng, “Huống hồ, có người sẽ đem cùng gian trở thành cường bạo sao?" Nam nhân sửng sốt vài giây, ngay lập tức phản ứng hoan hô một tiếng giống như đứa nhỏ.
“Có vui vẻ như vậy sao? Hừ, tôi nói cho anh, loại chuyện này đừng có nghĩ đến lần thứ hai! Không, là lần thứ ba! Ách…" Đến tột cùng bọn họ ở trong phòng tắm làm mấy lần. Tần Dương nghĩ thầm.
“… Tóm lại, nếu anh dám đụng vào một sợi lông của tôi, tôi liền đánh anh thành đầu heo!" Giọng nói khàn khàn phát ra uy hiếp cũng mềm yếu vô lưng giống như thân thể của cậu.
Nam nhân vốn đang vui vẻ phấn chấn lập tức xụ mặt xuống. Nhìn thân thể hoạt sắc sinh hương trước mắt, nhịn không được lại nuốt nuốt nước miếng.
Nếu không xem ở phân thượng Tần Dương bị thương, gã thực hận không thể lập tức bổ nhào đến đem mỹ vị trước mắt ăn sống nuốt tươi.
Lấy chiến tích ngạo nhân của gã ––– một đêm gã xx bảy, tám nữ nhân, không cùng Tần Dương đại chiến ba ngày ba đêm là không được! Chẳng qua, nếu thực làm vậy, đối Tần Dương mà nói ––– chỉ sợ không chết cũng thành tàn phế đi.
“Anh con trư vạn năm phát xuân này!"
Một cái gối đầu từ dưới thân Tần Dương bay ra, vừa lúc đập trúng vào nửa người dưới hưng trí bừng bừng của Thạch Lỗi.
“Ha hả… Tôi đi tắm!" Nam nhân xấu hổ ôm lấy nửa dưới đang ngẩng cao đầu quay đầu nghĩ tiếp tục vọt vào phòng tắm.
“Không phải anh mới vừa tắm xong sao? Lại đi tắm!?" Tần Dương kinh ngạc gọi lại nam nhân đang nghĩ chạy trối chết, chế nhạo nói.
“Ách, đúng thế. Ha hả…" Nam nhân vẻ mặt cười gượng.
“Tôi muốn ngủ, mệt mỏi quá." Tần Dương mệt mỏi nằm trên giường đánh một cái ngáp thanh tú, vừa đau vừa mệt nhắm hai mắt lại.
Không biết vì sao, trừ bỏ lần đầu cảm thấy sợ hãi với ‘hùng nam’ này, hiện tại loại tâm tình sợ hãi này đã hoàn toàn biến mất.
Huống hồ, không phải cậu cũng đã bị đầu ‘gấu’ này ăn đến ngay cả xương cốt cũng chẳng còn sao? Nếu giả bộ như một cô gái điên cuồng đau khổ vì bị cường bạo, thì thật sự rất buồn cười.
Cho nên, ngủ đi! Hết thảy những lộn xộn này đều chờ ngủ no rồi nói sau. Thân thể tuy rằng rất đau, nằm úp sấp cũng rất không thoải mái, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác mỏi mệt mãnh liệt, không lâu sau, Tần Dương liền chìm vào giấc ngủ.
“Tần Dương, Tần Dương." Thạch Lỗi nhỏ giọng gọi, thấy người trên giường không hề phản ứng, liền thật cẩn thận trèo lên giường, nghiêng người đưa tay ôm lấy thân thể trần trụi trắng nõn của cậu vào lòng.
“Tần Dương, tôi thích em."
Tiếng hít thở đều đều truyền đến. Một lũ dương quang bướng bỉnh lén lút theo khẽ hở giữa bức màn nhìn trộm người đang được ôm chặt ngủ trên giường, tạo nên một mảnh vàng óng ánh như mộng ảo.
Nóng quá, đau quá, khát quá, thật là khó chịu… Tại sao có thể như vậy?
Trong lúc ngủ mơ Tần Dương thống khổ rên rỉ, giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng lại vô ích, Mí mắt nặng nề như nặng tựa ngàn cân, mà ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho cậu không thở nổi.
Bên cạnh truyền đến từng tiếng rên rỉ đứt quãng cùng hơi thở nóng cháy làm bừng tỉnh Thạch Lỗi. Gã cúi đầu nhìn thanh niên nằm úp sấp trong lòng mình, chỉ thấy cậu nhíu chặt mày, mặt đỏ như rặng mây chiều, phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ yếu ớt. Lấy tay nhẹ chạm vào trán cậu, không khỏi vì nhiệt độ trong lòng bàn tay mà hoảng sợ.
“Tần Dương, tỉnh tỉnh! Cậu bị sốt! Tỉnh tỉnh!" Không ngừng lấy tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp đỏ như lửa kia, Thạch Lỗi nóng lòng không thôi.
“Ưm…" Thanh niên lâm vào mê man lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
“Không xong!" Thạch Lỗi thật cẩn thận dời Tần Dương đang nằm trong lòng ngực ra, đặt nhẹ lên gối đầu bên cạnh, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa lấy tay bấm nhanh một dãy số quen thuộc.
“Alo? A Siêu hả? Đúng, anh là Thạch Lỗi, hiện tại chú đang ở trong cửa hàng à? Anh có một người bạn phát sốt, sốt rất cao… Ừ, ở chỗ anh rất hẻo lạnh không gọi được taxi… Chú gọi giúp anh một bác sĩ đến đây, đã nói… Nhất định phải nhanh!… Được, cứ như vậy, chào!"
Dập điện thoại, Thạch Lỗi lại vọt vào trong phòng tắm bưng ra một chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn mạt, vắt khô, đặt lên cái trán nóng bỏng của thanh niên trên giường. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì phát sốt của Tần Dương, Thạch Lỗi càng sốt ruột a! Sốt ruột đến độ giống như một con quay xoay khắp nơi trong phòng.
“Nước… Nước…"
Lâm vào ác mộng khủng bố bị lửa nóng đốt người, Tần Dương không tự giác nỉ non ra tiếng. Thanh âm của cậu kinh động đến cao tráng nam nhân đang ôm đầu sốt ruột không thôi bên cạnh, gã xoay người bổ nhào vào đầu giường.
“Tần Dương, cậu nói cái gì? Tần Dương!" Thạch Lỗi sốt ruột quát.
“Nước… Nước…" Ác mộng khủng bố bị nam nhân bên người gấp đến độ kêu to làm hoảng sợ chạy mất, Tần Dương bị nóng đến mơ hồ khẽ mở hai mắt, miệng khô lưỡi khô lặp lại một chữ độc nhất.
“Nước sao? Cậu muốn uống nước? Từ từ, chờ tôi một chút a." Nam nhân giống như một cơn gió lao ra phòng ngủ, tiếp theo trong phòng khách truyền đến từng tiếng vang leng keng lạch cạch thật lớn. Tiếng vang qua đi, nam nhân lại như một cơn gió lao vào, trong tay đã bưng nửa cốc nước sôi.
“Tần Dương, nước đến đây." Nam nhân lớn giọng nghe qua có chút đinh tai nhức óc, nhưng vẫn thật cẩn thận nâng thanh niên mặt đang đỏ bừng trên giường lên, đem cái cốc chỉ còn một nửa nước đến gần bên miệng khát khô của cậu.
“Ưm." Tần Dương chỉ cần mấy ngụm đã uống xong chất lỏng trong cốc, người cũng thanh tỉnh một chút, đầu óc mơ mơ màng màng còn đang không rõ mình đang ở hoàn cảnh nào, chỉ nhìn thấy trước mắt có một nam nhân cao tráng, ‘như hổ rình mồi’ nhìn chăm chú cậu.
Là gã! Khối tảng đá thối chết tiệt kia! Tần Dương hữu khí vô lực nghĩ trong lòng. Cả người đau đớn, mệt mỏi cùng chóng mặt, làm cậu rên rỉ ra tiếng.
“Làm sao vậy? Tần Dương, cậu có khỏe không!? Cậu còn muốn uống nước nữa không?"
“Tôi còn muốn uống." Tần Dương khô cằn trả lời, yết hầu như có ngọn lửa đang đốt.
“Vậy cậu từ từ. Chờ một chút." Nam nhân để cho cậu tựa vào đầu giường, lại lòng như lửa đốt xông ra ngoài, phòng khách lại vang lên những tiếng như có cái gì đó bị đâm cho ngã trái ngã phải, tiếp theo, nam nhân bưng một cốc nước đi đến. Chẳng qua, lúc này, gã cũng rất cẩn thận không làm cho chất lỏng trong cốc tràn ra một nửa.
“Nước đến đây, uống nhanh đi." Khuôn mặt ngăm đen của nam nhân mang ý cười.
Một hơi uống hết cốc nước đầy, mới thoáng giải quyết cơn khát trong cố họng Tần Dương, nhưng cậu vẫn cảm thấy cả người khổ sở muốn chết. Cái mông ẩn ẩn đau càng làm cho cậu chỉ có thể nằm nghiêng người, cũng bất chấp mình chưa khỏe.
“Cậu cảm thấy khá hơn không?" Nam nhân mang vẻ mặt lo lắng.
“Tôi cái dạng này còn có thể khỏe sao?" Ngu ngốc! Không thấy cả người cậu khó chịu sao? Tần Dương tà liếc gã một cái.
“Cậu phát sốt, chờ một chút bạn của ta là A Siêu sẽ mang bác sĩ đến đây giúp cậu khám bệnh." Thạch Lỗi vội vàng nói.
“Tôi phát sốt!? Khó trách lại khó chịu như vậy." Tần Dương than thở, tiếp theo lại như nghĩ đến cái gì liền trợn mắt. “Anh nói có người sẽ đến!?"
“Đúng vậy, cậu sinh bênh, cần đến bác sĩ. Nhưng nơi này quá xa bệnh viện, cho nên đành phải kêu bằng hữu mời bác sĩ đến đây giúp tôi."
“Anh ngu ngốc a! Tôi chật vật như vậy có thể gặp người sao!?" Tần Dương tức đến thiếu chút nữa không nhảy dựng lên từ trên giường. “Ngu ngốc! Nhanh đem quần áo của tôi đưa cho tôi."
“Nga." Nam nhân nghe lời lấy quần áo ở bên cạnh đưa cho thanh niên, lại xấu hổ phát hiện cái quần lót kia đã bị gã xé vô cùng thê thảm. “Tần Dương…" Nam nhân lấy lòng gọi.
“Làm cái gì? Đem quần áo của tôi lại đây."
“Quần… Quần lót rách." Nam nhân như là muốn chứng minh cái gì, giơ cái mảnh nhỏ màu đen bị rách tả tơi trong tay lên.
“Ách…" Nhìn thấy mảnh nhỏ bị rách đến không còn hình dạng, Tần Dương cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. “Đây là một. chiếc. quần. lót tôi thích nhất," tiếng nói khàn khàn hạ thấp xuống nghe ra thế nào cũng có điểm nghiến răng nghiến lợi, “Anh. làm. chuyện. tốt!"
“Thực xin lỗi, tôi mua lại cho cậu một cái khác là được rồi! Không, tôi mua một tá! Hoặc là mặc kệ cậu muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu! Tôi… Tôi cam đoan!" Nam nhân giơ tay lên thề với trời.
“Anh mua cái rắm! Đây là xx không sản xuất nữa, toàn bộ thế giới chỉ có một cái!" Đáng giận! Cậu thật vất vả mới mua được một chiếc quần lót không sản xuất nữa, vốn định cất chứa để dùng, thế mà lại bị hùng nam chết tiệt này xé thành hai mảnh vải rách!
“Vậy làm sao bây giờ? Tần Dương, tôi thật sự không cố ý, tôi thề! Tôi thật sự không biết cái quần lót này… Lai lịch lớn như vậy.", câu nói kế tiếp nam nhân càng nói càng nhỏ giọng, chỉ có thể giống như một con chó nhỏ làm điều sai, bất an không yên nhìn cậu.
“Quên đi." Tần Dương hữu khí vô lực liếc mắt nhìn nam nhân có thân hình cao tráng như núi, lại giống như một con chó nhỏ làm sai đáng thương hề hề nhìn mình, càng cảm thấy vô lực. “Đem cái quần khác cho tôi."
Nhãn mạo kim tinh, ghê tởm đau đớn, tay đau chân yếu cộng thêm có thương tích trong người, căn bản ngay cả việc mặc quần áo đối với Tần Dương cũng vô cùng khó khăn.
Không có biện pháp, Tần Dương bị sốt đến nửa chết nửa sống đành phải xin giúp đỡ từ nam nhân bên cạnh.
Chính là, trong quá trình lúc nam nhân dùng bàn tay ngốc nghếch giúp cậu mặc quần áo, Tần Dương thấy nam nhân đang sống chết nhìn thân thể trần truồng của cậu, hai mắt sáng lên, tay chân phát run, hầu kết chuyển động, ngay cả chỗ dưới háng cũng không tự giác lồi lên, vẫn là nhịn không được nổi bão.
“Thối tảng đá, anh lại phát xuân cái gì?" Người này có phải là người không, hay là một con dã thú tinh lực vô cùng hả trời!? Cậu đã bị làm đến thê thảm thế này, thế mà gã vẫn còn bổn sự phát xuân với cậu!
“Tôi… Tôi nhịn không được!" Nhìn thân thể trắng nõn đầy dấu hoan dục trước mắt, Thạch Lỗi tự nhiên mà nhớ tới thân thể đầy đặn tuyệt vời này đã đem đến cho gã cái loại tư vị mất hồn đến phát cuồng.
“Fuck! Anh là con trư động dục không có đầu óc, chỉ biết dùng nửa người sao? Tùy thời đều có thể nổi thú tính!?" (ta đã nói là thú tính công mà =)))~) Tần Dương cảm thấy mình sắp bị ‘hùng’ nam trước mắt này làm tức giận đến chết rồi.
“Không phải!" Bị hiểu lầm thành ‘heo giống’, nam nhân vội vội vàng vàng phủ nhận, “Tôi chỉ đối với cậu mới như vậy, tôi cũng không biết vì sao." Trước kia đều là nữ nhân khác tự động đưa lên cửa, dáng vẻ không giống như lúc này, dám ngang ngược ép buộc người khác làm tình.
Cho dù tự hạ thấp mình, thật cẩn thận hầu hạ giống như đối đãi với nữ vương cũng bị mắng thối đầu, Thạch Lỗi vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí mong những ngày bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu có thể liên tục đến vĩnh viễn.
Cái này kêu là ––– chu di đánh hoàng cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.
“Tôi đây hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh nhỉ!?" Tần Dương mới không tin chuyện ma quỷ của gã.
Không phải Tần Dương đối với bản thân mình không tự tin, mà là Tần Dương căn bản không nghĩ thiếp vàng lên mặt mình. Thử hỏi, trên thế giới này sao lại có người đàn ông chỉ chuyên môn đối với riêng ‘người nào đó’ động dục?
Chỉ có thiên hạ đệ nhất ngu si mới có thể tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Mà Tần Dương cũng không phải là một cô gái ngây thơ thích mộng tưởng hão huyễn, cậu là một nam nhân hàng thật giá thật, một nam nhân chân chính?
“Là thật!" Nam nhân mở miệng quả quyết thề, mắt hổ còn thật sự sáng ngời làm cho trên mặt Tần Dương đỏ ửng lên. Tần Dương đột nhiên có một loại cảm giác mặt đỏ tim đập. Thực con mẹ nó gặp quỷ. Tần Dương nghĩ thầm.
“Tôi quản anh là thật hay giả, tóm lại, nửa người dưới của anh an phận cho tôi chút! Đừng giống một con mầu trư tùy thời đều có thể thú tính!"
Tiếng nói khàn khàn hữu khí vô lực lại mang theo đe dọa, làm cho vẻ mặt Tần Dương thấy thế nào cũng đều kiều mỵ vô cùng. Làm cho nam nhân sớm bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo không thể khống chế ngây người.
“Rầm ––– rầm ––– rầm –––" cửa nhà trọ đột nhiên bị một loạt tiếng động mạnh mẽ đập vào vang lên ầm ầm, tiếp theo một giọng thô to vang lên: “Đầu nhân, em là A Siêu! Mở cửa! Em mang bác sĩ đến đây."
“Anh đã biết." Nam nhân đang ngây người liền hoảng sợ, tiếp theo tiếng nói hùng hậu vang lên, luống cuống tay chân giúp Tần Dương đóng lại mấy nút áo cuối cùng. “Cậu chờ một chút, tôi ra ngoài mở cửa."
“Ừ." Tần Dương cảm thấy bản thân mình gần đây chắc chắn là đã đắc tội với thần linh, bằng không sao lại xui vẻo như vậy?
Tác giả :
Lãnh Hương Trần