Kiếm Vương Triều
Quyển 3 - Chương 12: Lợi dụng
Đằng sau những sự trùng hợp luôn ẩn giấu rất nhiều chuyện bí mật.
Tạ gia là cự phú của Quan Trung, Tạ Nhu thân là trưởng nữ, tương đương một nửa người chủ sự của Tạ gia, vốn là hoạt động ở Trường Lăng, nếu không chuyện gì đặc biệt thì không thể xuất hiện trong huyện thành nhỏ này.
Tạ Nhu do dự.
Đinh Trữ im lặng một hồi, mới hỏi khẽ: "Không phải là vì vấn đề của ta đó chứ?"
Tạ Nhu giật mình, hiểu ra ý của Đinh Trữ, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, vội lắc đầu: "Không, không phải vì ta thề ở Trường Lăng, nên bị trách phạt phải trở về Quan Trung, chỉ là trong nhà có chút chuyện. . ."
Đinh Trữ gật đầu làm lễ: "Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, tí nữa chúng ta còn phải đi ngay, vậy tạm biệt."
Tạ Nhu nhìn thẳng vào mắt Đinh Trữ, môi son hé ra, nhưng không biết phải nói gì, nhìn Đinh Trữ xoay người bỏ đi, nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng ngổn ngang, lạnh buốt như vừa uống phải một ly nước lạnh.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Phù Tô cau mày nhìn Đinh Trữ trở về.
Đinh Trữ nhìn hắn: "Không thì phải như thế nào, chẳng lẽ bảo cô ấy cùng đi Lộc Sơn với chúng ta?"
Phù Tô nhìn hắn, thấy Đinh Trữ hoàn toàn không vẻ đùa giỡn chút nào thì lắc đầu, thở dài: "Ta rất hy vọng ngươi sớm tìm được cách giải quyết vấn đề cơ thể, nếu không thì thực đáng tiếc cho một đoạn nhân duyên."
Đinh Trữ dùng biện pháp im lặng để chấm dứt câu chuyện.
"Người trẻ tuổi này thực là không tệ."
Một giọng nói đầy vẻ tán dương từ sau lưng Tạ Nhu truyền vào tai cô.
"Phụ thân?"
Tạ Nhu kinh ngạc xoay người lại.
Đằng sau cô có một thương nhân mập mạp mặc cẩm bào màu đỏ tía.
Trên tay hắn đeo một cái nhẫn bảo thạch rất lớn, eo quấn đai lưng bằng ngọc, trang phục và trang sức trên người vô cùng tục tằn, mặt mũi béo tròn ửng đỏ, nhìn cực kỳ trần tục.
Thương nhân nhếch miệng cười cười, giọng đặc khẩu âm Quan Trung lập lại lần nữa: "Người trẻ tuổi này thật sự rất không tồi."
Mặt Tạ Nhu ửng đỏ: "Ta với hắn nói chuyện ngắn ngủn có hai câu, người ngay cả nội dung chúng ta nói chuyện đều chưa hẳn nghe thấy, làm sao lại có đánh giá tốt như vậy?"
"Chỉ cần nhìn cách xử sự của hắn, cũng nhìn ra được hắn có được hay không." thương nhân ục ịch hài lòng nhìn cô: "Hắn rõ ràng là muốn cự tuyệt con, muốn tận lực giữ khoảng cách với con, nhưng cự tuyệt có rất nhiều cách khác nhau, cách hắn chọn mang đầy thiện ý."
Tạ Nhu không hiểu nhìn hắn.
Thương nhân ục ịch mỉm cười, giải thích: "Hắn dùng cách bình tĩnh, nói chuyện rất bình thản. Nếu dùng cách kịch liệt hơn, sẽ làm cho tâm tình của con bị kích động. Hắn thật sự muốn cho con quên lãng hắn, đừng có gút mắc gì với hắn. Bây giờ ai cũng biết cơ thể của hắn có vấn đề, hắn cũng biết Tạ gia chúng ta chắc chắn có thể trợ giúp được cho hắn, nhưng hắn vẫn đối với con như vậy. Không cần biết là hắn không muốn liên lụy con, hay là hắn bây giờ không rảnh cân nhắc đến chuyện tình yêu nam nữ, nhưng ít nhất cũng nhìn thấy thiếu niên này là người thiện tâm, là người có chân tình thật sự."
"Hơn nữa ta thăm dò được, hiện giờ trong giới giang hồ của Trường Lăng, Lưỡng Tằng Lâu sở dĩ có thể quật khởi, chính là nhờ có quan hệ với hắn, xem cách thức xử sự của hắn như vậy. . . Nếu Tạ gia có được một người con rể như vậy, giao cho hắn làm những chuyện đại sự, không chừng hắn xử lý còn tốt hơn cả ta."
Thương nhân ục ịch này chính là phụ thân của Tạ Nhu, Tạ Liên Ứng. Theo lời đồn, Tạ Liên Ứng là một người rất tục khí, toàn thân ngập mùi nhà giàu mới xổi, người ta thường gọi hắn là "Liên Doanh", thế mà hắn còn cảm thấy chưa đủ, còn đặt tên con mình là "Trường Thắng". Đồn rằng, hắn có được thành tựu như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ từ vợ của hắn, một tiểu thư khuê các thuộc giới môn phiệt của Ngụy vương triều ngày xưa, thế nhưng bây giờ nghe những lời hắn nói với Tạ Nhu, lại cho thấy hắn không hề tục khí như trong lời đồn.
"Kỳ thật dù con có muốn thề không phải hắn không lấy chồng, còn quyết định hết lòng tuân thủ lời thề đó, thì cũng không cần phải hạ thấp tư thái của mình." Tạ Liên Ứng nhìn Tạ Nhu, nói tiếp: "Con cứ nghĩ, từ thời tiền triều đến bây giờ, bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có ai mà không cần người phụ nữ của mình đứng bên cạnh hết lòng trợ giúp?"
Tạ Nhu run run, ngẩng đầu nhìn Tạ Liên Ứng: "Phụ thân, người nghĩ ta nên làm như thế nào?"
"Không cần nghĩ tới lời thề đó nữa, cũng không cần phải tự hạ thấp mình thêm, trong lòng ngươi có hắn, thì chỉ cần trong lòng mình hiểu là được. Ngươi chỉ cần chứng tỏ mình vượt trội hơn những cô gái khác ở bên cạnh hắn, chứng tỏ mình là người thích hợp nhất với hắn, cùng là đồng bọn sẵn sàng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn, thì ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ không rơi xuống bất cứ một người con gái nào khác." Tạ Liên Ứng nhìn cô: "Mối làm ăn này trước giờ chưa bao giờ làm, nhưng nếu đã muốn làm, thì đương nhiên phải chọn mối nào tốt nhất."
Mắt Tạ Nhu sáng ngời, "Hừ, lấy cả việc chọn chồng cho con làm sinh ý, thực không thỏa đáng chút nào." Tuy ra vẻ oán trách phụ thân, nhưng trong lòng cô lại rất là vui vẻ, chân mày đang cau lại cũng giãn ra, cô hỏi nhỏ: "Chuyện kia chuẩn bị xong rồi?"
Tạ Liên Ứng lạnh mặt: "Lần này Trần gia không chịu."
Tạ Nhu gật đầu, nhưng trong lòng lại có điều không hiểu, ngần ngừ muốn hỏi.
Tạ Liên Ứng nhìn ra được tâm tư của cô, nở nụ cười: "Yên tâm, tốt xấu gì cũng là ta nhìn trúng, đồng ý thằng con rể này, đã đi qua đây, đương nhiên ta sẽ có chiếu cố, sẽ cho người đi xem rút cuộc hắn muốn làm cái gì."
Tạ Nhu lập tức yên tâm hẳn, nghiêm mặt: "Vậy chúng ta cũng xuất phát?"
Tạ Liên Ứng gật đầu, ra vẻ ưu thương thở dài: "Thật là con gái lớn rồi thì không dùng được, ta biểu hiện như vậy, con không thấy nên cảm ơn ta sao?"
Tạ Nhu trợn trắng mắt: "Muốn ta xoa bóp vai thì cứ việc nói thẳng."
Tạ Liên Ứng cười, nhích nhích hai vai: "Gần đây bận bịu quá, hai cái bả vai mỏi nhừ cứng ngắc, tí nữa làm xong mối làm ăn kia, con xoa bóp cho ta đi."
Gần khách sạn, xe ngựa đỗ lại có một cây cầu đá, dưới chân cầu có một tiệm mì.
"Muốn ăn không, ta mời ngươi."
Đinh Trữ nhìn tiệm mì, quay sang nói với Phù Tô: "Tiệm mì trước mặt không tệ, nhất là món dưa chua với lòng và súp cải trắng với thịt nhìn rất ngon."
Phù Tô gật đầu, mỉm cười: "Ta không khẩu vị nặng như ngươi, cho ta ít trứng gà thịt luộc là được rồi."
"Đừng ăn, lên xe, chúng ta lên đường."
Một giọng nói ôn hòa vang vào tai hai người.
Đinh Trữ sững lại, quay người nhìn chiếc xe vừa phát ra thanh âm: "Lão tổ?"
Trong xe, Chu gia lão tổ híp mắt, ánh mắt âm lãnh lập loè, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: "Tạ gia là đệ nhất cự phú Quan Trung, nếu người thiếu nữ kia chính là Tạ gia trưởng nữ Tạ Nhu, xuất hiện ở nơi đây nhất định là đã có chuyện xảy ra, dù ngươi không muốn có gút mắc gì với cô ta, nhưng nếu cô ta gặp phải phiền toái, đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ."
Đinh Trữ cau mày, hắn đương nhiên biết Chu gia lão tổ không có lòng tốt như vậy, nhưng lão đã nói như thế, hắn lại không cách nào từ chối.
. . .
"Kỳ quái."
Tạ Liên Ứng lại vén màn xe, nhìn xa xa vẫn thấy ba chiếc xe ngựa màu đen, quay sang nói với Tạ Nhu: "Xe của mấy người Đinh Trữ vẫn đi theo."
Tạ Nhu trầm ngâm: "Đây không phải cách làm của hắn."
Tạ Liên Ứng nghĩ nghĩ: "Như vậy là do người đi cùng với hắn."
Tạ Nhu nhìn hắn: "Những người đó không phải là người Bạch Dương Động.
Tạ Liên Ứng cười nhạt: "Không sao, mặc kệ người đó là ai, đi qua nơi này để làm gì, ít ra có thể khẳng định người đó không phải là địch nhân của chúng ta, việc chúng ta phải làm hôm nay, nếu có quý nhân của Trường Lăng làm chứng thì càng tốt."
"Xem ra Tạ gia thật sự muốn làm một chuyện lớn." Phù Tô cũng nhấc rèm xe, nhìn đoàn xe Tạ gia.
Đoàn xe Tạ gia tổng cộng có sáu chiếc, đối với Tạ gia là một con số rất nhỏ, nhưng vấn đề là ở chỗ những chiếc xe ngựa này không phải đi chung với nhau ngay từ đầu, mà từ nhiều chỗ của thị trấn chạy ra, gia nhập vào nhau.
Đinh Trữ im lặng, mày cau chặt.
Rõ ràng làm vậy là để che dấu cái gì đó.
Tạ Nhu không hề che giấu tung tích bản thân, nhưng những chiếc xe ngựa còn lại lại dùng loại phương thức này xuất hiện, cho thấy nơi Tạ gia muốn tới chỉ cách nơi này không xa, và những món đồ những chiếc xe ngựa kia chở, chắc chắn rất quan trọng với Tạ gia.
Vậy trong những chiếc xe ngựa kia rút cuộc chở cái gì?
Chu gia lão tổ muốn nhúng tay vào việc của Tạ gia làm cho hắn vô cùng lo lắng.
Chu gia là giới quyền quý cũ của Trường Lăng, thứ bây giờ họ thiếu chính là tiền tài, Tạ gia có thứ mà Chu gia đang cần nhất.
Mối quan hệ của hắn và Tạ Nhu, đã bị Chu gia lão tổ lợi dụng.
Tạ gia là cự phú của Quan Trung, Tạ Nhu thân là trưởng nữ, tương đương một nửa người chủ sự của Tạ gia, vốn là hoạt động ở Trường Lăng, nếu không chuyện gì đặc biệt thì không thể xuất hiện trong huyện thành nhỏ này.
Tạ Nhu do dự.
Đinh Trữ im lặng một hồi, mới hỏi khẽ: "Không phải là vì vấn đề của ta đó chứ?"
Tạ Nhu giật mình, hiểu ra ý của Đinh Trữ, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, vội lắc đầu: "Không, không phải vì ta thề ở Trường Lăng, nên bị trách phạt phải trở về Quan Trung, chỉ là trong nhà có chút chuyện. . ."
Đinh Trữ gật đầu làm lễ: "Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, tí nữa chúng ta còn phải đi ngay, vậy tạm biệt."
Tạ Nhu nhìn thẳng vào mắt Đinh Trữ, môi son hé ra, nhưng không biết phải nói gì, nhìn Đinh Trữ xoay người bỏ đi, nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng ngổn ngang, lạnh buốt như vừa uống phải một ly nước lạnh.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Phù Tô cau mày nhìn Đinh Trữ trở về.
Đinh Trữ nhìn hắn: "Không thì phải như thế nào, chẳng lẽ bảo cô ấy cùng đi Lộc Sơn với chúng ta?"
Phù Tô nhìn hắn, thấy Đinh Trữ hoàn toàn không vẻ đùa giỡn chút nào thì lắc đầu, thở dài: "Ta rất hy vọng ngươi sớm tìm được cách giải quyết vấn đề cơ thể, nếu không thì thực đáng tiếc cho một đoạn nhân duyên."
Đinh Trữ dùng biện pháp im lặng để chấm dứt câu chuyện.
"Người trẻ tuổi này thực là không tệ."
Một giọng nói đầy vẻ tán dương từ sau lưng Tạ Nhu truyền vào tai cô.
"Phụ thân?"
Tạ Nhu kinh ngạc xoay người lại.
Đằng sau cô có một thương nhân mập mạp mặc cẩm bào màu đỏ tía.
Trên tay hắn đeo một cái nhẫn bảo thạch rất lớn, eo quấn đai lưng bằng ngọc, trang phục và trang sức trên người vô cùng tục tằn, mặt mũi béo tròn ửng đỏ, nhìn cực kỳ trần tục.
Thương nhân nhếch miệng cười cười, giọng đặc khẩu âm Quan Trung lập lại lần nữa: "Người trẻ tuổi này thật sự rất không tồi."
Mặt Tạ Nhu ửng đỏ: "Ta với hắn nói chuyện ngắn ngủn có hai câu, người ngay cả nội dung chúng ta nói chuyện đều chưa hẳn nghe thấy, làm sao lại có đánh giá tốt như vậy?"
"Chỉ cần nhìn cách xử sự của hắn, cũng nhìn ra được hắn có được hay không." thương nhân ục ịch hài lòng nhìn cô: "Hắn rõ ràng là muốn cự tuyệt con, muốn tận lực giữ khoảng cách với con, nhưng cự tuyệt có rất nhiều cách khác nhau, cách hắn chọn mang đầy thiện ý."
Tạ Nhu không hiểu nhìn hắn.
Thương nhân ục ịch mỉm cười, giải thích: "Hắn dùng cách bình tĩnh, nói chuyện rất bình thản. Nếu dùng cách kịch liệt hơn, sẽ làm cho tâm tình của con bị kích động. Hắn thật sự muốn cho con quên lãng hắn, đừng có gút mắc gì với hắn. Bây giờ ai cũng biết cơ thể của hắn có vấn đề, hắn cũng biết Tạ gia chúng ta chắc chắn có thể trợ giúp được cho hắn, nhưng hắn vẫn đối với con như vậy. Không cần biết là hắn không muốn liên lụy con, hay là hắn bây giờ không rảnh cân nhắc đến chuyện tình yêu nam nữ, nhưng ít nhất cũng nhìn thấy thiếu niên này là người thiện tâm, là người có chân tình thật sự."
"Hơn nữa ta thăm dò được, hiện giờ trong giới giang hồ của Trường Lăng, Lưỡng Tằng Lâu sở dĩ có thể quật khởi, chính là nhờ có quan hệ với hắn, xem cách thức xử sự của hắn như vậy. . . Nếu Tạ gia có được một người con rể như vậy, giao cho hắn làm những chuyện đại sự, không chừng hắn xử lý còn tốt hơn cả ta."
Thương nhân ục ịch này chính là phụ thân của Tạ Nhu, Tạ Liên Ứng. Theo lời đồn, Tạ Liên Ứng là một người rất tục khí, toàn thân ngập mùi nhà giàu mới xổi, người ta thường gọi hắn là "Liên Doanh", thế mà hắn còn cảm thấy chưa đủ, còn đặt tên con mình là "Trường Thắng". Đồn rằng, hắn có được thành tựu như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ từ vợ của hắn, một tiểu thư khuê các thuộc giới môn phiệt của Ngụy vương triều ngày xưa, thế nhưng bây giờ nghe những lời hắn nói với Tạ Nhu, lại cho thấy hắn không hề tục khí như trong lời đồn.
"Kỳ thật dù con có muốn thề không phải hắn không lấy chồng, còn quyết định hết lòng tuân thủ lời thề đó, thì cũng không cần phải hạ thấp tư thái của mình." Tạ Liên Ứng nhìn Tạ Nhu, nói tiếp: "Con cứ nghĩ, từ thời tiền triều đến bây giờ, bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có ai mà không cần người phụ nữ của mình đứng bên cạnh hết lòng trợ giúp?"
Tạ Nhu run run, ngẩng đầu nhìn Tạ Liên Ứng: "Phụ thân, người nghĩ ta nên làm như thế nào?"
"Không cần nghĩ tới lời thề đó nữa, cũng không cần phải tự hạ thấp mình thêm, trong lòng ngươi có hắn, thì chỉ cần trong lòng mình hiểu là được. Ngươi chỉ cần chứng tỏ mình vượt trội hơn những cô gái khác ở bên cạnh hắn, chứng tỏ mình là người thích hợp nhất với hắn, cùng là đồng bọn sẵn sàng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn, thì ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ không rơi xuống bất cứ một người con gái nào khác." Tạ Liên Ứng nhìn cô: "Mối làm ăn này trước giờ chưa bao giờ làm, nhưng nếu đã muốn làm, thì đương nhiên phải chọn mối nào tốt nhất."
Mắt Tạ Nhu sáng ngời, "Hừ, lấy cả việc chọn chồng cho con làm sinh ý, thực không thỏa đáng chút nào." Tuy ra vẻ oán trách phụ thân, nhưng trong lòng cô lại rất là vui vẻ, chân mày đang cau lại cũng giãn ra, cô hỏi nhỏ: "Chuyện kia chuẩn bị xong rồi?"
Tạ Liên Ứng lạnh mặt: "Lần này Trần gia không chịu."
Tạ Nhu gật đầu, nhưng trong lòng lại có điều không hiểu, ngần ngừ muốn hỏi.
Tạ Liên Ứng nhìn ra được tâm tư của cô, nở nụ cười: "Yên tâm, tốt xấu gì cũng là ta nhìn trúng, đồng ý thằng con rể này, đã đi qua đây, đương nhiên ta sẽ có chiếu cố, sẽ cho người đi xem rút cuộc hắn muốn làm cái gì."
Tạ Nhu lập tức yên tâm hẳn, nghiêm mặt: "Vậy chúng ta cũng xuất phát?"
Tạ Liên Ứng gật đầu, ra vẻ ưu thương thở dài: "Thật là con gái lớn rồi thì không dùng được, ta biểu hiện như vậy, con không thấy nên cảm ơn ta sao?"
Tạ Nhu trợn trắng mắt: "Muốn ta xoa bóp vai thì cứ việc nói thẳng."
Tạ Liên Ứng cười, nhích nhích hai vai: "Gần đây bận bịu quá, hai cái bả vai mỏi nhừ cứng ngắc, tí nữa làm xong mối làm ăn kia, con xoa bóp cho ta đi."
Gần khách sạn, xe ngựa đỗ lại có một cây cầu đá, dưới chân cầu có một tiệm mì.
"Muốn ăn không, ta mời ngươi."
Đinh Trữ nhìn tiệm mì, quay sang nói với Phù Tô: "Tiệm mì trước mặt không tệ, nhất là món dưa chua với lòng và súp cải trắng với thịt nhìn rất ngon."
Phù Tô gật đầu, mỉm cười: "Ta không khẩu vị nặng như ngươi, cho ta ít trứng gà thịt luộc là được rồi."
"Đừng ăn, lên xe, chúng ta lên đường."
Một giọng nói ôn hòa vang vào tai hai người.
Đinh Trữ sững lại, quay người nhìn chiếc xe vừa phát ra thanh âm: "Lão tổ?"
Trong xe, Chu gia lão tổ híp mắt, ánh mắt âm lãnh lập loè, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: "Tạ gia là đệ nhất cự phú Quan Trung, nếu người thiếu nữ kia chính là Tạ gia trưởng nữ Tạ Nhu, xuất hiện ở nơi đây nhất định là đã có chuyện xảy ra, dù ngươi không muốn có gút mắc gì với cô ta, nhưng nếu cô ta gặp phải phiền toái, đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ."
Đinh Trữ cau mày, hắn đương nhiên biết Chu gia lão tổ không có lòng tốt như vậy, nhưng lão đã nói như thế, hắn lại không cách nào từ chối.
. . .
"Kỳ quái."
Tạ Liên Ứng lại vén màn xe, nhìn xa xa vẫn thấy ba chiếc xe ngựa màu đen, quay sang nói với Tạ Nhu: "Xe của mấy người Đinh Trữ vẫn đi theo."
Tạ Nhu trầm ngâm: "Đây không phải cách làm của hắn."
Tạ Liên Ứng nghĩ nghĩ: "Như vậy là do người đi cùng với hắn."
Tạ Nhu nhìn hắn: "Những người đó không phải là người Bạch Dương Động.
Tạ Liên Ứng cười nhạt: "Không sao, mặc kệ người đó là ai, đi qua nơi này để làm gì, ít ra có thể khẳng định người đó không phải là địch nhân của chúng ta, việc chúng ta phải làm hôm nay, nếu có quý nhân của Trường Lăng làm chứng thì càng tốt."
"Xem ra Tạ gia thật sự muốn làm một chuyện lớn." Phù Tô cũng nhấc rèm xe, nhìn đoàn xe Tạ gia.
Đoàn xe Tạ gia tổng cộng có sáu chiếc, đối với Tạ gia là một con số rất nhỏ, nhưng vấn đề là ở chỗ những chiếc xe ngựa này không phải đi chung với nhau ngay từ đầu, mà từ nhiều chỗ của thị trấn chạy ra, gia nhập vào nhau.
Đinh Trữ im lặng, mày cau chặt.
Rõ ràng làm vậy là để che dấu cái gì đó.
Tạ Nhu không hề che giấu tung tích bản thân, nhưng những chiếc xe ngựa còn lại lại dùng loại phương thức này xuất hiện, cho thấy nơi Tạ gia muốn tới chỉ cách nơi này không xa, và những món đồ những chiếc xe ngựa kia chở, chắc chắn rất quan trọng với Tạ gia.
Vậy trong những chiếc xe ngựa kia rút cuộc chở cái gì?
Chu gia lão tổ muốn nhúng tay vào việc của Tạ gia làm cho hắn vô cùng lo lắng.
Chu gia là giới quyền quý cũ của Trường Lăng, thứ bây giờ họ thiếu chính là tiền tài, Tạ gia có thứ mà Chu gia đang cần nhất.
Mối quan hệ của hắn và Tạ Nhu, đã bị Chu gia lão tổ lợi dụng.
Tác giả :
Vô Tội