Kiếm Vương Triều
Quyển 1 - Chương 59: Lập thề
Khi Ngũ khí được ngưng tụ thành chân khí, và chân khí bắt đầu thấm vào thân thể, một luồng khí tức tươi mát toát ra khỏi cơ thể hắn.
Giống như một đóa lan trong rừng sâu, chậm rãi nở ra.
Lý Đạo Ky đang đứng ngay ở bên ngoài nhà tranh, tuy không biết sự biến đổi trong cơ thể Đinh Trữ, nhưng ông biết tiến cảnh tu hành của hắn rất vững vàng.
Sự vững vàng ấy, giúp ông có cơ sở để chờ mong.
Ông vốn đang ngước nhìn mây bay trên trời, đột nhiên cảm nhận được khí tức tươi mát từ trong nhà tranh tỏa ra, ông hiểu ngay Đinh Trữ làm được cái gì, nét mặt ông hiện lên một nụ cười kích động cực kỳ hiếm thấy.
Hai chân ông hẫng lên khỏi mặt đất, bay thẳng về phía trước.
Thân ảnh ông xuyên qua mây trắng, rơi xuông con đường bên dưới.
Ngày thường ông cũng thường bay như vậy, nhưng lần này nhảy hơi mạnh, hạ xuống từ một độ cao kinh người.
Nên khi rơi xuống tạo nên một tiếng phịch, vang vọng cả sơn cốc.
Làm ai cũng phải chú ý.
Trương Nghi vốn đang định xuống núi, thấy nét mặt khác thường của Lý Đạo Ky, thì nghĩ tới một khả năng, cả người cứng ngắc.
"Lý Đạo Ky sư thúc. . ." Hắn chắp tay làm lễ.
Hắn chưa nói hết câu, Lý Đạo Ky đã gật đầu: "Hắn đã phá cảnh."
"Làm sao có thể. . ." Cả người Trương Nghi run lên bần bật, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe được câu này, hắn vẫn vui mừng đến mức suýt chút nữa là rơi xuống khỏi đường núi.
"Thật là quá kinh người." Một lúc sau, hắn mới phục hồi tinh thần, buột lên được một câu.
"Đinh Trữ thật sự phá cảnh rồi sao?"
"Đinh Trữ thật sự đã đột phá đã đến đệ Nhị Cảnh?"
"Đinh Trữ thật sự một tháng Luyện Khí? !"
Hầu như tất cả đệ tử Bạch Dương Động đều chạy tới đường núi.
Ai cũng há miệng ra, ngẩng đầu lên trời như đột nhiên nhìn thấy mưa to.
"Thật sự?"
Đang ngồi trong tiểu đạo quan, Tiết Vong Hư cũng cảm nhận được.
Ông mở mắt, cũng hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
"Ái da. . ." Một tiếng kêu đau khẽ vang lên.
Ông đã không cẩn thận giật đứt một ít râu của mình.
***
Ngày đã ngả về tây, ánh nắng chiều dần dày lên.
Thanh Đằng Kiếm Viện đang chuẩn bị tiệc tối nghênh đón chư sinh xem lễ.
Đệ tử từ hơn hai mươi tu hành chi địa đều đã đến đông đủ, tụ tập trên bãi đất trống trước thạch điện, đệ tử của kiếm viện cũng gia nhập, khiến tràng diện càng thêm náo nhiệt.
Nam Cung Thải Thục ngồi cạnh Từ Hạc Sơn và Tạ Trường Thắng, ngồi bên kia Tạ Trường Thắng là Tạ Nhu.
Vẻ mặt Tạ Trường Thắng vô cùng đau khổ, ngồi nghe giáo huấn.
"Tới bây giờ Bạch Dương Động vẫn chưa có động tĩnh gì, một tháng sắp qua rồi, giờ ngươi còn dám đánh cuộc hay không?"
"Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, dù ngươi chưa nhìn thấy sự vất vả của việc kiếm tiền, ngươi cũng phải biết suy nghĩ cho gia đình chứ, tự nhiên nhảy ra đi tranh cãi với Cố Tích Xuân làm cái gì? Chưa nói Cố Tích Xuân có khả năng đi vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, dù hắn có ở trong Mân Sơn kiếm hội thất bại, thì với tu vi của hắn hiện giờ, thành tựu tương lai cũng không thể nào coi thường được, việc buôn bán trong nhà quan trọng nhất là được hòa khí sinh tài, vậy mà… ngươi chỉ biết gây chuyện sinh sự, nếu không biết tu tỉnh lại, sau này sẽ gây thù hằn khắp nơi."
"Trong nhà cho ngươi tiền, là để ngươi dùng vào việc tu hành hoặc giao hữu bạn bè khi đi ra ngoài du lịch, chứ để ngươi mang ra đánh cược vào một kẻ xuất thân quán rượu hay sao?"
Tạ Trường Thắng đã quen bị Tạ Nhu quản giáo, nên chỉ mặc niệm trong lòng ta không nghe thấy ta không nghe thấy, nhưng Nam Cung Thải Thục ngồi bên kia nghe Tạ Nhu mở miệng cứ một tiếng kẻ xuất thân quán rượu, hai tiếng kẻ xuất thân quán rượu thì không chịu nổi, chân mày cau lại.
"Nghe nói ngươi ở trước cửa Thanh Đằng Kiếm Viện nói nếu Đinh Trữ một tháng phá cảnh, ngươi sẽ nhận hắn làm tỷ phu Tạ Trường Thắng đúng không?" Cô không chịu nổi chen vào, hỏi Tạ Nhu: "Tạ Trường Thắng còn có tỷ tỷ nào khác không?"
"Hắn chỉ có một tỷ tỷ là ta thôi."
Tạ Nhu nghe ra được thâm ý của Nam Cung Thải Thục, cô hào sảng cười: "Thải Thục muội muội, đừng nói hắn chỉ có một người tỷ tỷ là ta, dù còn có nữa, loại chuyện đại sự như thế này, ta có thể làm chủ thay người khác hay sao?"
Nam Cung Thải Thục nghĩ tới tình huống thân thể của Đinh Trữ, lại nghĩ tới cha mình vẫn chưa đưa đan dược tới, trong lòng càng thêm nóng nảy, cô xụ mặt lạnh nhạt nói: "Vậy là ngươi rất nghiêm túc? Nếu quả thật Đinh Trữ có thể một tháng Luyện Khí, thì ngươi liền thật sự không phải hắn không lấy chồng?"
Từ Hạc Sơn ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ tiết trời cuối thu này hanh nóng quá, nên mọi người ai cũng dễ bị nóng nảy chăng? Sao hôm nay đến cả Nam Cung Thải Thục cũng nói chuyện âm dương quái khí, đâm bị thóc chọc bị gạo như thế này?
Thấy nét mặt Nam Cung Thải Thục lạnh tanh, Tạ Nhu giật mình, nhưng cũng không thèm để ý, bật cười: "Ai mà chẳng biết Tạ gia chúng ta xưa nay buôn bán lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta tuy không phải đàn ông, nhưng cũng không bao giờ lật lọng."
Mấy câu vừa rồi của Nam Cung Thải Thục thanh âm không nhỏ, nên Từ Hạc Sơn cảm thấy hôm nay Nam Cung Thải Thục có chút khác thường, mà câu trả lời của Tạ Nhu cũng âm vang hữu lực, người chung quanh đều nghe thấy.
Cố Tích Xuân cách đó không xa vốn đang tiêu sái uống một mình, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi cười nhạo lắc đầu, nghĩ thầm từ cửa kiếm viện tới bây giờ đã lâu như thế, mà vẫn còn có người đàm luận chuyện của tên kia, thực là nhàm chán.
Nhưng ngay lúc ấy, những tiếng bước chân nặng nề vọng tới.
Có người đang chạy nhanh tới, và còn không khống chế được chân khí dưới chân, làm xoáy lên rất nhiều bụi đất.
Nam Cung Thải Thục nhíu mày, quay lại xem, nhận ra đó là sư huynh Hướng Mạc.
Hướng Mạc nhập môn sớm hơn cô một năm, tính tình trung hậu, ngày thường làm việc rất trầm ổn, không ngờ lúc này lại khá là bối rối và khiếp sợ.
Cô hỏi ngay, "Hướng sư huynh, chuyện gì vậy, sao lại vội vàng như thế?"
"Một. . . Một. . . Một. . ." khuôn mặt Hướng Mạc đỏ bừng vì cảm xúc quá mức kịch liệt, nhất thời nói liên tục ba chữ "Một" , nhưng không nói được phần đằng sau.
Nam Cung Thải Thục đột nhiên sáng mắt, cô như ngừng thở, bật kêu lên: "Chẳng lẽ Đinh Trữ đã thật sự đột phá đệ Nhị Cảnh, một tháng Luyện Khí?"
Đám chư sinh nghe câu hỏi của Nam Cung Thải Thục, vẫn cho rằng không có khả năng, nhưng phản ứng của Hướng Mạc, lại làm cho họ như bị đóng băng .
Hướng Mạc hít thở dồn dập, gật đầu.
Nụ cười nhạo đông cứng trên mặt Cố Tích Xuân, ngón tay của hắn cũng cứng đờ.
Một sự khiếp sợ xuất hiện trong lòng hắn, ngập tràn trong óc hắn.
"Đấy là thật?"
Tạ Trường Thắng kêu to, phá vỡ sự tĩnh mịch. Khuông mặt hắn đầy cảm xúc phức tạp, như một bức tranh bị người ta vẽ vào đủ loại sắc thái.
Hướng Mạc lại gật đầu.
Đến lúc này hắn mới có thể nói được nguyên câu, hắn khó nhọc nói: " Bạch Dương Động vừa mới truyền tới tin tức. . . Đinh Trữ đã phá cảnh thành công, đã đến Luyện Khí Cảnh."
Sắc mặt Cố Tích Xuân trắng bệch, ngón tay cứng đờ lắc lư.
Hắn không cần phải đi yêu cầu xác nhận nữa, vì một tin tức quá mức đáng sợ như thế, trước khi tuyên bố, chắc chắn Hướng Mạc đã kiểm tra cẩn thận.
Song không ai để ý tới hắn.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn vào Tạ Nhu.
Ai cũng muốn biết cô sẽ nói gì.
Mặt Tạ Nhu trắng bệch, lông mi và khóe miệng không ngừng run rẩy.
Người tỷ tỷ nghiêm khắc bá đạo, đột ngột biến thành một cô gái mềm yếu đáng thương.
Nam Cung Thải Thục cảm thấy vô cùng khoái chí.
Cô rất muốn cất tiếng cười to.
Nhưng cô không ngờ, chỉ sau một thời gian ngắn, Tạ Nhu nhu nhược đã lại biến thành kiên cường, môi của cô vẫn còn khẽ run, nhưng nét mặt đã dần sắt lại.
"Lời hức của Tạ Quan Trung Tạ gia đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối sẽ không thay đổi."
"Nếu Đinh Trữ thật sự đã hôm nay phá cảnh, một ngày Luyện Khí, ta đương nhiên sẽ giữ lời hứa, không phải hắn ta không lấy."
Mọi người muốn nhìn cô chê cười, nhưng nghe xong hai câu này, ai nấy đều bị cô làm cho há hốc.
Tạ Trường Thắng cũng ngây người.
Đây là đùa thôi đúng không?
Một âm thanh loong coong véo von vang lên.
Tạ Nhu rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Kiếm của cô vừa dày vừa rộng, nặng nề và thẳng tắp, hoàn toàn không giống loại bội kiếm nữ giới thường dùng.
Thân kiếm và mũi kiếm đều có màu xám đen, nhưng sống kiếm thẳng tắp lại mang màu trắng sáng ngời.
Thanh trường kiếm hắc bạch phân minh này, cả thân kiếm, vỏ kiếm đều phù hợp với lễ chế và quy cách chế kiếm của khu vực Quan Trung.
"Bá" một tiếng vang nhỏ.
Trường kiếm chém nhẹ một đường, xẹt qua mái tóc của cô.
Một nhúm tóc đen rơi xuống, rơi vào trong bàn tay cô.
"Quan Trung Trưởng nữ Tạ gia Tạ Nhu, xin thề."
Giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng của cô vang lên, làm cho người ta khiếp sợ.
Không ai ngờ, cô gái Quan Trung này lại cương liệt, ở ngay trước mặt mọi người hạ trọng thề như vậy.
Giống như một đóa lan trong rừng sâu, chậm rãi nở ra.
Lý Đạo Ky đang đứng ngay ở bên ngoài nhà tranh, tuy không biết sự biến đổi trong cơ thể Đinh Trữ, nhưng ông biết tiến cảnh tu hành của hắn rất vững vàng.
Sự vững vàng ấy, giúp ông có cơ sở để chờ mong.
Ông vốn đang ngước nhìn mây bay trên trời, đột nhiên cảm nhận được khí tức tươi mát từ trong nhà tranh tỏa ra, ông hiểu ngay Đinh Trữ làm được cái gì, nét mặt ông hiện lên một nụ cười kích động cực kỳ hiếm thấy.
Hai chân ông hẫng lên khỏi mặt đất, bay thẳng về phía trước.
Thân ảnh ông xuyên qua mây trắng, rơi xuông con đường bên dưới.
Ngày thường ông cũng thường bay như vậy, nhưng lần này nhảy hơi mạnh, hạ xuống từ một độ cao kinh người.
Nên khi rơi xuống tạo nên một tiếng phịch, vang vọng cả sơn cốc.
Làm ai cũng phải chú ý.
Trương Nghi vốn đang định xuống núi, thấy nét mặt khác thường của Lý Đạo Ky, thì nghĩ tới một khả năng, cả người cứng ngắc.
"Lý Đạo Ky sư thúc. . ." Hắn chắp tay làm lễ.
Hắn chưa nói hết câu, Lý Đạo Ky đã gật đầu: "Hắn đã phá cảnh."
"Làm sao có thể. . ." Cả người Trương Nghi run lên bần bật, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe được câu này, hắn vẫn vui mừng đến mức suýt chút nữa là rơi xuống khỏi đường núi.
"Thật là quá kinh người." Một lúc sau, hắn mới phục hồi tinh thần, buột lên được một câu.
"Đinh Trữ thật sự phá cảnh rồi sao?"
"Đinh Trữ thật sự đã đột phá đã đến đệ Nhị Cảnh?"
"Đinh Trữ thật sự một tháng Luyện Khí? !"
Hầu như tất cả đệ tử Bạch Dương Động đều chạy tới đường núi.
Ai cũng há miệng ra, ngẩng đầu lên trời như đột nhiên nhìn thấy mưa to.
"Thật sự?"
Đang ngồi trong tiểu đạo quan, Tiết Vong Hư cũng cảm nhận được.
Ông mở mắt, cũng hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
"Ái da. . ." Một tiếng kêu đau khẽ vang lên.
Ông đã không cẩn thận giật đứt một ít râu của mình.
***
Ngày đã ngả về tây, ánh nắng chiều dần dày lên.
Thanh Đằng Kiếm Viện đang chuẩn bị tiệc tối nghênh đón chư sinh xem lễ.
Đệ tử từ hơn hai mươi tu hành chi địa đều đã đến đông đủ, tụ tập trên bãi đất trống trước thạch điện, đệ tử của kiếm viện cũng gia nhập, khiến tràng diện càng thêm náo nhiệt.
Nam Cung Thải Thục ngồi cạnh Từ Hạc Sơn và Tạ Trường Thắng, ngồi bên kia Tạ Trường Thắng là Tạ Nhu.
Vẻ mặt Tạ Trường Thắng vô cùng đau khổ, ngồi nghe giáo huấn.
"Tới bây giờ Bạch Dương Động vẫn chưa có động tĩnh gì, một tháng sắp qua rồi, giờ ngươi còn dám đánh cuộc hay không?"
"Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào, dù ngươi chưa nhìn thấy sự vất vả của việc kiếm tiền, ngươi cũng phải biết suy nghĩ cho gia đình chứ, tự nhiên nhảy ra đi tranh cãi với Cố Tích Xuân làm cái gì? Chưa nói Cố Tích Xuân có khả năng đi vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, dù hắn có ở trong Mân Sơn kiếm hội thất bại, thì với tu vi của hắn hiện giờ, thành tựu tương lai cũng không thể nào coi thường được, việc buôn bán trong nhà quan trọng nhất là được hòa khí sinh tài, vậy mà… ngươi chỉ biết gây chuyện sinh sự, nếu không biết tu tỉnh lại, sau này sẽ gây thù hằn khắp nơi."
"Trong nhà cho ngươi tiền, là để ngươi dùng vào việc tu hành hoặc giao hữu bạn bè khi đi ra ngoài du lịch, chứ để ngươi mang ra đánh cược vào một kẻ xuất thân quán rượu hay sao?"
Tạ Trường Thắng đã quen bị Tạ Nhu quản giáo, nên chỉ mặc niệm trong lòng ta không nghe thấy ta không nghe thấy, nhưng Nam Cung Thải Thục ngồi bên kia nghe Tạ Nhu mở miệng cứ một tiếng kẻ xuất thân quán rượu, hai tiếng kẻ xuất thân quán rượu thì không chịu nổi, chân mày cau lại.
"Nghe nói ngươi ở trước cửa Thanh Đằng Kiếm Viện nói nếu Đinh Trữ một tháng phá cảnh, ngươi sẽ nhận hắn làm tỷ phu Tạ Trường Thắng đúng không?" Cô không chịu nổi chen vào, hỏi Tạ Nhu: "Tạ Trường Thắng còn có tỷ tỷ nào khác không?"
"Hắn chỉ có một tỷ tỷ là ta thôi."
Tạ Nhu nghe ra được thâm ý của Nam Cung Thải Thục, cô hào sảng cười: "Thải Thục muội muội, đừng nói hắn chỉ có một người tỷ tỷ là ta, dù còn có nữa, loại chuyện đại sự như thế này, ta có thể làm chủ thay người khác hay sao?"
Nam Cung Thải Thục nghĩ tới tình huống thân thể của Đinh Trữ, lại nghĩ tới cha mình vẫn chưa đưa đan dược tới, trong lòng càng thêm nóng nảy, cô xụ mặt lạnh nhạt nói: "Vậy là ngươi rất nghiêm túc? Nếu quả thật Đinh Trữ có thể một tháng Luyện Khí, thì ngươi liền thật sự không phải hắn không lấy chồng?"
Từ Hạc Sơn ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ tiết trời cuối thu này hanh nóng quá, nên mọi người ai cũng dễ bị nóng nảy chăng? Sao hôm nay đến cả Nam Cung Thải Thục cũng nói chuyện âm dương quái khí, đâm bị thóc chọc bị gạo như thế này?
Thấy nét mặt Nam Cung Thải Thục lạnh tanh, Tạ Nhu giật mình, nhưng cũng không thèm để ý, bật cười: "Ai mà chẳng biết Tạ gia chúng ta xưa nay buôn bán lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta tuy không phải đàn ông, nhưng cũng không bao giờ lật lọng."
Mấy câu vừa rồi của Nam Cung Thải Thục thanh âm không nhỏ, nên Từ Hạc Sơn cảm thấy hôm nay Nam Cung Thải Thục có chút khác thường, mà câu trả lời của Tạ Nhu cũng âm vang hữu lực, người chung quanh đều nghe thấy.
Cố Tích Xuân cách đó không xa vốn đang tiêu sái uống một mình, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi cười nhạo lắc đầu, nghĩ thầm từ cửa kiếm viện tới bây giờ đã lâu như thế, mà vẫn còn có người đàm luận chuyện của tên kia, thực là nhàm chán.
Nhưng ngay lúc ấy, những tiếng bước chân nặng nề vọng tới.
Có người đang chạy nhanh tới, và còn không khống chế được chân khí dưới chân, làm xoáy lên rất nhiều bụi đất.
Nam Cung Thải Thục nhíu mày, quay lại xem, nhận ra đó là sư huynh Hướng Mạc.
Hướng Mạc nhập môn sớm hơn cô một năm, tính tình trung hậu, ngày thường làm việc rất trầm ổn, không ngờ lúc này lại khá là bối rối và khiếp sợ.
Cô hỏi ngay, "Hướng sư huynh, chuyện gì vậy, sao lại vội vàng như thế?"
"Một. . . Một. . . Một. . ." khuôn mặt Hướng Mạc đỏ bừng vì cảm xúc quá mức kịch liệt, nhất thời nói liên tục ba chữ "Một" , nhưng không nói được phần đằng sau.
Nam Cung Thải Thục đột nhiên sáng mắt, cô như ngừng thở, bật kêu lên: "Chẳng lẽ Đinh Trữ đã thật sự đột phá đệ Nhị Cảnh, một tháng Luyện Khí?"
Đám chư sinh nghe câu hỏi của Nam Cung Thải Thục, vẫn cho rằng không có khả năng, nhưng phản ứng của Hướng Mạc, lại làm cho họ như bị đóng băng .
Hướng Mạc hít thở dồn dập, gật đầu.
Nụ cười nhạo đông cứng trên mặt Cố Tích Xuân, ngón tay của hắn cũng cứng đờ.
Một sự khiếp sợ xuất hiện trong lòng hắn, ngập tràn trong óc hắn.
"Đấy là thật?"
Tạ Trường Thắng kêu to, phá vỡ sự tĩnh mịch. Khuông mặt hắn đầy cảm xúc phức tạp, như một bức tranh bị người ta vẽ vào đủ loại sắc thái.
Hướng Mạc lại gật đầu.
Đến lúc này hắn mới có thể nói được nguyên câu, hắn khó nhọc nói: " Bạch Dương Động vừa mới truyền tới tin tức. . . Đinh Trữ đã phá cảnh thành công, đã đến Luyện Khí Cảnh."
Sắc mặt Cố Tích Xuân trắng bệch, ngón tay cứng đờ lắc lư.
Hắn không cần phải đi yêu cầu xác nhận nữa, vì một tin tức quá mức đáng sợ như thế, trước khi tuyên bố, chắc chắn Hướng Mạc đã kiểm tra cẩn thận.
Song không ai để ý tới hắn.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn vào Tạ Nhu.
Ai cũng muốn biết cô sẽ nói gì.
Mặt Tạ Nhu trắng bệch, lông mi và khóe miệng không ngừng run rẩy.
Người tỷ tỷ nghiêm khắc bá đạo, đột ngột biến thành một cô gái mềm yếu đáng thương.
Nam Cung Thải Thục cảm thấy vô cùng khoái chí.
Cô rất muốn cất tiếng cười to.
Nhưng cô không ngờ, chỉ sau một thời gian ngắn, Tạ Nhu nhu nhược đã lại biến thành kiên cường, môi của cô vẫn còn khẽ run, nhưng nét mặt đã dần sắt lại.
"Lời hức của Tạ Quan Trung Tạ gia đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối sẽ không thay đổi."
"Nếu Đinh Trữ thật sự đã hôm nay phá cảnh, một ngày Luyện Khí, ta đương nhiên sẽ giữ lời hứa, không phải hắn ta không lấy."
Mọi người muốn nhìn cô chê cười, nhưng nghe xong hai câu này, ai nấy đều bị cô làm cho há hốc.
Tạ Trường Thắng cũng ngây người.
Đây là đùa thôi đúng không?
Một âm thanh loong coong véo von vang lên.
Tạ Nhu rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Kiếm của cô vừa dày vừa rộng, nặng nề và thẳng tắp, hoàn toàn không giống loại bội kiếm nữ giới thường dùng.
Thân kiếm và mũi kiếm đều có màu xám đen, nhưng sống kiếm thẳng tắp lại mang màu trắng sáng ngời.
Thanh trường kiếm hắc bạch phân minh này, cả thân kiếm, vỏ kiếm đều phù hợp với lễ chế và quy cách chế kiếm của khu vực Quan Trung.
"Bá" một tiếng vang nhỏ.
Trường kiếm chém nhẹ một đường, xẹt qua mái tóc của cô.
Một nhúm tóc đen rơi xuống, rơi vào trong bàn tay cô.
"Quan Trung Trưởng nữ Tạ gia Tạ Nhu, xin thề."
Giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng của cô vang lên, làm cho người ta khiếp sợ.
Không ai ngờ, cô gái Quan Trung này lại cương liệt, ở ngay trước mặt mọi người hạ trọng thề như vậy.
Tác giả :
Vô Tội