Kiếm Vũ Cuồng Long
Chương 19
Nửa đêm, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
“Không tốt! Đi lấy nước, đi lấy nước…" Hốt nhiên, một tiếng quát rống vang lên.
Triển Chiêu cùng Trương Lực xoay người dậy, lại chỉ thấy bốn phía trong phòng lấp lóe hồng quang, khói đặc cuồn cuộn.
Triển Chiêu vội đẩy cửa phòng ra, khách *** tràn ngập tiếng khóc cha gọi mẹ, ánh lửa mạnh mẽ, đoàn người chen chúc, mọi người đều liều mạng chạy trốn, giao tạp hỗn loạn.
Trương Lực vội kéo cánh tay Triển Chiêu, vội vàng nói: “Triển đại nhân, Lý Quần đang ở phía trước, chúng ta cũng nhanh nhanh chạy đi thôi!"
Triển Chiêu tùy ý Trương Lực kéo y chen chúc về phía trước, trong lòng lại hơi hoài nghi, thanh âm quát rống vừa rồi rất quen tai, toàn bộ khách ***, chỉ có chỗ của mình ánh lửa hùng hậu nhất, giữa khói đặc lửa thiêu củi gỗ, mơ hồ có thể ngửi thấy một chút mùi rượu…
Đang trong lúc suy tư, bên cạnh bị người nặng nề va chạm, một đại hán rống to đụng trúng làm cánh tay Trương Lực đang lôi kéo y tách ra, kinh hoảng muôn dạng chạy về phía trước, phía sau, một đống khách nhân ở trọ chen chúc tới, bao quanh Trương Lực, chen chúc về phía trước.
Trương Lực kinh hoảng mà quay đầu lại nhìn phía Triển Chiêu, lớn tiếng kêu tên y, nhưng lúc này người người liều mạng, chỉ trong chớp mắt, đã bị đoàn người chen chúc tách ra.
Trong hỗn loạn, một cánh tay gắt gao bắt lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu cúi đầu nhìn, ngón tay thon dài hữu lực, tay áo tuyết trắng sạch sẽ. Trong lòng nhất thời đã hiểu rõ vài phần.
Cánh tay kia ra sức lôi kéo, kéo Triển Chiêu vào một gian phòng, thiếu niên bạch y tuấn mỹ, nhẹ cười với y, vẫn kéo y, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Triển Chiêu giãy dụa, nhưng không cách nào giãy thoát ra, bị kéo vào trong một hẻm nhỏ. Trong lòng cũng hiểu rõ, lửa này hẳn là vì mình mà dấy lên, nghĩ đến người kêu gào cùng đẩy Trương Lực ra vừa rồi, nhất định là Bắc hiệp Âu Dương Xuân.
“Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu sử dụng Thiên Cân Trụy, trong lòng tức giận việc Bạch Ngọc Đường không để ý sự sống chết của bách tính trong ***, trong lời nói, đã mang theo ý tức giận.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không chịu đi, nhìn lại thấy cách khách *** cũng đã xa, đơn giản ngừng lại. Quay đầu lại đối diện với hai mắt của Triển Chiêu, nhíu mày:
“Lửa kia bất quá chỉ dựa vào một chút rượu nhạt, cháy không được bao lâu, Âu Dương huynh đã kêu lên trước tiên, không có người xảy ra chuyện!"
Triển Chiêu giận dữ: “Dù là như thế, vậy người chủ *** thì làm sao? Bách tính ở trọ lại tính thế nào? Bạch Ngọc Đường, ngươi làm việc sao không biết nặng nhẹ như thế?!"
“Ai bảo ngươi lúc trước không chịu đi ra với Âu Dương huynh?" Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không nhìn đến sự tức giận của Triển Chiêu.
“Bạch Ngọc Đường! Ngươi…"
Mắt thấy sắc mặt Triển Chiêu âm trầm, Bạch Ngọc Đường vội vàng mở miệng cắt đứt:
“Miêu Nhi… Bạch ngũ gia ta làm việc, há lại không biết nặng nhẹ như thế? Miêu Nhi, ngươi bớt lo đi, người trong ***, tự nhiên có Âu Dương huynh trông nom, không xảy ra chuyện, người chủ *** kia, ta đã ở đặt trên năm mươi lượng hoàng kim trong ngực bọn họ, dù muốn mở lại mười gian khách *** như thế này, cũng dư dả!" (Vâng, cái gì chứ tiền thì con chuột nhà ngươi chả bao giờ thiếu! =_=)
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường, chứa vui mừng lại mang ai oán, lôi kéo tay y, thủy chung không chịu buông ra, ngược lại còn tiến một bước tới gần Triển Chiêu. Một bước này, dường như áp sát vào nhau, cùng Triển Chiêu thân sát thân, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Triển Chiêu bỗng nhiên lui về phía sau một bước, chuyển ánh mắt đi, gắng sức phất cánh tay của Bạch Ngọc Đường ra, bất đắc dĩ mà thở dài, cố gắng bình tĩnh tâm tư, lạnh lùng mở miệng nói:
“Tuy là như thế, nhưng người trong *** chịu kinh hách, tháo chạy chen chúc, khó tránh khỏi sẽ gây thương tích! Việc làm này của Bạch huynh, Triển mỗ thực sự khó có thể tiếp thu."
Bạch huynh?! Mày kiếm của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhăn: “Miêu Nhi, ngươi có ý tứ gì?" Cổ tay lật lại, lần nữa bắt lấy cánh tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu bất động thanh sắc, hơi lui nửa bước, nhẹ nhàng né qua, cánh tay đặt ngang, một cỗ tiềm lực, nhẹ nhàng khéo léo đẩy bàn tay Bạch Ngọc Đường trở lại:
“Bạch huynh dẫn Triển mỗ tới nơi này, hẳn là có lời muốn nói."
Ngôn ngữ Triển Chiêu khẽ lạnh, mặt không chút thay đổi, đường nhìn từ đấu tới cuối, không hề đối diện với Bạch Ngọc Đường. Trong lòng Bạch Ngọc Đường trầm xuống.
“Miêu Nhi! Ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao…" Vì sao đối ta như thế?
Lời còn chưa dứt, đã dừng lại. Triển Chiêu đương nhiên hiểu rõ.
“Triển mỗ quan cư tứ phẩm, có thể có chuyện gì? Triển mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, nếu Bạch huynh không còn có chuyện gì, Triển mỗ liền cáo từ trước."
Kế sách hiện giờ, chỉ có thể là sớm cắt đứt sớm tốt, miễn cho Bạch Ngọc Đường lại vì mình mà thân rơi vào hiểm địa. Triển Chiêu nói xong, xoay người muốn chạy.
“Triển tiểu miêu! Ngươi đứng lại cho ta!"
Bạch Ngọc Đường giận dữ. Mấy ngày liền lo lắng sốt ruột, không nghĩ tới thật vất vả cuối cùng cũng thấy người mong nhớ ngày đêm, nhưng người nọ cái gì cũng đều chưa nói, liền lãnh lãnh đạm đạm, đã muốn rời đi.
Triển Chiêu nghe tiếng dừng lại, thôi đi! Cuối cùng phải có một kết thúc, bằng không, với tính tình của Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ sẽ tiếp tục dây dưa không dứt. Chậm rãi xoay người, đối diện đôi mắt của Bạch Ngọc Đường. Hiện giờ bản thân đã rơi vào thế cục hẳn phải chết, thế nào có thể lại liên lụy người này vào hiểm cảnh?!
Bạch Ngọc Đường nhìn y, nhìn Triển Chiêu xoay người lại, nhìn ánh mắt của Triển Chiêu, trong ánh mắt kia, nhanh chóng lướt qua một tia quang mang phức tạp, chợt lóe liền mất, nếu không phải là Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ người khác đều không cảm thấy được. Sau đó, ánh mắt kia là một mảnh yên tĩnh, không có sáng trong suốt như ngày xưa, mà như hồ sâu nước đọng, yên tĩnh không gợn sóng, đen nhánh thâm thúy, nhìn không thấy đáy.
Sâu bên trong đáy lòng không hiểu sao chợt đau xót, thế nhưng đến tột cùng là vì cái gì, lại tìm không thấy, bắt không được, chỉ mơ hồ cảm giác dường như đã mất đi thứ gì đó, đau tận xương cốt. Hoảng loạn không ngớt, vội vàng mở miệng, thanh âm lại không hiểu sao mà mềm đi:
“Miêu Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hai người kia giám thị ngươi chặt như thế?"
Triển Chiêu lạnh lùng cười: “Đa tạ Bạch ngũ gia quan tâm! Triển mỗ không sao. Hai người kia cùng Triển mỗ đều thuộc đại nội, tại sao lại giám thị? Huống hồ chuyến này, Triển mỗ dẫn đầu, hai người họ đều nghe lệnh ta. Mong Bạch ngũ gia không nên tiếp tục xen vào việc của người khác!"
“Ngươi…" Bạch Ngọc Đường vừa giận vừa vội, vừa tức vừa đau, một hơi nghẹn ở ngực, nhất thời trướng đến mức sắc mặt phiếm đỏ, nói không ra lời.
Triển Chiêu lại dường như không hề nhìn thấy, vẫn lạnh lùng thốt: “Bạch ngũ gia đã vô ý với triều đình, việc gì phải khổ sở muốn nhúng tay vào việc này? Tranh công với Triển Chiêu?"
“Ngươi nói cái gì? Ta… ta tranh công với ngươi?"
“Chẳng lẽ không phải tranh công? Triển Chiêu hiểu rõ, việc Tương Dương, Bạch ngũ gia xuất lực không ít, nhưng Bạch ngũ gia đã vô tâm với triều đình, sao không nhường công lao tốt này cho Triển Chiêu?!" (haiz…!)
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mây đen bay qua trước mắt. Nhưng vẫn cố đứng tại chỗ, gắt gao nhìn thẳng Triển Chiêu. Thế nào cũng không thể tin, những lời này, lại xuất từ miệng Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy rõ sắc mặt Bạch Ngọc Đường từ đỏ chuyển xanh, trong lòng biết lời nói của mình đã thương tổn hắn quá sâu, trong lòng cũng không khỏi đau xót, nhưng nghĩ lại, lại buộc bản thân phải cứng tâm.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường tức giận cực kì, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Triển Chiêu, thấy được trong mắt y đột nhiên lóe lên một tia bi ai, mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng sao thoát được ánh mắt hiểu người kia quá sâu của Bạch Ngọc Đường.
Trên mặt không khỏi hơi hơi khôi phục một tia huyết sắc, vội vàng tiến lên một bước, nắm chặt tay Triển Chiêu:
“Miêu Nhi, ta biết ngươi không phải người như thế. Có chuyện gì, ngươi có thể nói ra, có Bạch Ngọc Đường ta ở đây, ngươi không cần một mình gánh chịu. Chuyện lớn đến mức nào, Bạch Ngọc Đường ta cũng nguyện cùng ngươi đảm đương!"
Triển Chiêu nhắm mắt, chuyển đường nhìn đi, nhìn bàn tay Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay y: “Bạch ngũ gia! Xin tự trọng!"
Trầm mặc…
Một người cố chấp mà nắm chặt không buông.
Một người chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lần nữa đối diện. Bắt đầu thong thả, rồi lại trắng trợn mà ngưng tụ chân lực trên cánh tay bị nắm chặt.
Cực lực quên đi sự đau đớn co rút trong lòng, Triển Chiêu lạnh mặt chậm rãi mở miệng: “Buông ra!"
Bạch Ngọc Đường nhìn y, nhìn khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt này, người mà khiến cho hắn trăm chuyển nghìn hồi này, trong nháy mắt chuyển qua vô số tâm tư, thần sắc trên mặt biến lại biến, cuối cùng dừng lại giữa cuồng ngạo cùng tự phụ.
Giống như cánh tay bị nắm chặt trong tay, bàn tay lúc đầu thong thả, thế nhưng vẫn khiến cho đối phương cảm giác được sức lực đang tụ lại.
“Ta chỉ muốn ngươi biết, Bạch Ngọc Đường tuyệt không phải là kẻ yếu, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Chiêu, ngươi đã hứa với ta, đồng sinh cộng tử!"
Chiêu?! Đây là tiếng đêm đó, giữa lúc triền miên quyến luyến, Bạch Ngọc Đường thầm thì nhẹ gọi ở bên tai từng tiếng từng tiếng.
Quyến luyến cùng tuyệt vọng, ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới. Thoáng như đêm đó, chiếm đầy thể xác trái tim thẳng đến linh hồn…
Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi kêu ta từ bỏ ngươi như thế nào? Ngươi kêu ta buông ngươi ra như thế nào? Ngươi kêu ta… nên nhẫn tâm kéo ngươi cùng vào tuyệt địa này như thế nào?
Trái tim nguyên bản đau đớn co rút, biến thành co giật, như bị đao vặn xoắn, đau đến mức khiến người ta muốn hít sâu một hơi lãnh khí. Thế nhưng, không thể, tại trước mặt người này, tuyệt đối không thể!
Triển Chiêu không khỏi nhắm hai mắt lại lần nữa. Không muốn tiếp tục để cho hai mắt lộ ra một tia nỗi lòng.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bước lên một bước, lần nữa áp sát lên thân mình Triển Chiêu, tay kia thuận thế ôm lấy, vòng qua bên hông Triển Chiêu, nhắm ngay đôi môi tuyệt quyết kia, hung hăng mà hôn xuống.
Nghiền chuyển hút mút nhiệt liệt mà cuồng bạo, gặm cắn đôi môi mềm mại lại băng lãnh, đầu lưỡi liếm quanh hàm răng chỉnh tề, giữa lúc môi răng không hề phòng bị, chen vào, điên cuồng mà ôn nhu quấy nhiễu trong khoang miệng ấm áp, muốn khơi dậy sự nhiệt tình của người trong lòng. Tay hơi hơi dùng lực, gắt gao ôm lấy thân mình trong lòng sát vào bản thân, để cho hai khối thân mình chặt chẽ áp sát, không lưu lại một khe hở…
Triển Chiêu kinh sợ mà mở to hai mắt, trước mắt, là dung nhan đẹp như hư huyễn của Bạch Ngọc Đường. Lý trí đang sa vào trong giãy dụa đau khổ… Không thể…
Ra sức đánh ra một chưởng, đem người đang áp sát ở trên thân đánh ra, thật sâu hít vào vài ngụm lãnh khí, nâng mắt nhìn phía ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, đã là một mảnh băng lãnh:
“Bạch Ngọc Đường! Tính tình Triển Chiêu tuy tốt, nhưng không phải có thể tùy ý khi nhục! Nếu ngươi tiếp tục vũ nhục Triển mỗ như thế, đừng trách trường kiếm trong tay Triển mỗ vô tình!"
Chưởng đánh ở ngực, không nặng. Nhưng sau khi nghe được lời nói của Triển Chiêu, đau thấu tâm phế. Bạch Ngọc Đường giương mắt, nhìn vào đôi mắt càng thêm sâu tối kia:
“Khi nhục? Vũ nhục?"
Bạch Ngọc Đường cắn răng, thanh âm trầm đục do hàm trên cùng hàm dưới ma sát nhẹ vang:
“Triển Chiêu, nếu là như thế, đêm đó tính là cái gì? Nếu là như thế, ngươi há có thể dễ dàng tha thứ lưu ta lại trên thế gian?"
Nói, tiến lên trước một bước.
Theo một bước tiến lên của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại lui ra phía sau một bước:
“Một lần sai không thể tiếp tục sai! Việc đã qua, không cần nhắc lại! Triển Chiêu cũng không phải nữ tử, không cần cố thủ lề thói cũ. Bạch ngũ gia phong lưu tiêu sái, hồng nhan tri kỉ vô số. Cần gì phải canh cánh trong lòng với một sai lầm nhất thời…"
“Sai lầm nhất thời?! Triển Chiêu! Ngươi sao có thể xem thường ta như thế? Hay là… ngươi hối hận?"
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực, theo lời nói của Triển Chiêu, càng ngày càng đau…
“…"
Triển Chiêu cưỡng chế đau đớn nơi đáy lòng, nhìn về phía dung nhan tái nhợt của Bạch Ngọc Đường…
Tiếng gió lướt vạt áo kéo theo không khí vang lên. Giữa lúc hai khuôn mặt đồng dạng trầm mặc tái nhợt, một bóng đen như bay lơ lửng, không có trọng lượng, lướt nhẹ qua. (Nếu bóng trắng thì hay! XD~~)
Bắc hiệp Âu Dương Xuân vội vàng nói: “Hai người kia đã tìm qua đây, sắp tới nơi!"
Bạch Ngọc Đường vẫn không nói gì mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu, dường như không hề nghe thấy.
Triển Chiêu đảo mắt nhìn về phía Âu Dương Xuân: “Âu Dương đại hiệp! Đã như thế, xin Âu Dương đại hiệp cùng Bạch huynh rời đi trước. Chỉ cần nhị vị không tiếp tục nhúng tay vào việc này, đợi đến ngày Triển Chiêu công thành danh toại, mới hảo hảo cảm tạ nhị vị…" Đảo mắt nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng không để ý tới Âu Dương Xuân sửng sốt, hơi ôm quyền, xoay người liền đi.
“Triển Chiêu…"
Bạch Ngọc Đường rống lên một tiếng, muốn đuổi theo. Cánh tay khẽ căng, cước bộ đi tới, bị cứng rắn kéo lại tại chỗ.
“Ngươi kéo ta làm gì?" Quay đầu lại, hung hăng trừng hướng Âu Dương Xuân đang bắt lấy hắn, trong hai mắt, mơ hồ phiếm đỏ.
Âu Dương Xuân thấy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền chấp nhận mà cười khổ:
“Bạch huynh đệ, Triển huynh đệ đã nói như thế, dù ngươi đuổi theo được thì có thể như thế nào?!"
Thân mình Bạch Ngọc Đường run lên, quay người nắm lấy cổ áo Âu Dương Xuân, khản giọng rống giận:
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, ngươi cũng tin tưởng y là hạng người tham công danh lợi lộc như vậy sao?"
Âu Dương Xuân nhìn đôi mắt phiếm đỏ trước mặt, than nhẹ một tiếng:
“Bạch huynh đệ… Âu Dương Xuân đương nhiên sẽ không cho rằng như thế."
Bạch Ngọc Đường toàn thân vô lực mà buông hai tay ra: “Âu Dương huynh… Xin thứ cho Bạch Ngọc Đường thất thố…"
“Trong cuộc thường u mê. Bạch huynh đệ, ngươi lãnh tĩnh một chút."
Âu Dương Xuân thở dài nói: “Vừa rồi tại hạ trong khách ***, theo dõi hai người kia, nghe được bọn họ nói chuyện…"
Bạch Ngọc Đường vừa nghe, vội vàng hỏi: “Hai người kia nói gì?"
Âu Dương Xuân nhíu mày: “Hai người kia tìm không thấy Triển huynh đệ, chỉ nói cái gì Triển Chiêu tuyệt sẽ không tự động đào tẩu, vẫn sẽ ngoan ngoãn quay về chịu chết. Còn nói…"
Bạch Ngọc Đường dưới tình thế cấp bách, một phen túm lấy Âu Dương Xuân: “Nói cái gì, Âu Dương huynh, ngươi nói nhanh a!"
“Hai người kia nói, thánh thượng đã hạ mật chỉ, mặc dù Triển Chiêu tự biết khó thoát cái chết, nhưng cũng sẽ đi Tương Dương, trộm lấy binh phù cùng minh thư!"
“Trùng Tiêu Lâu?!" Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt.
“Còn có, nghe nói cấm quân sau này cũng tới, hai người kia suy đoán, có lẽ ở phía sau bọn họ năm sáu ngày!"
“Nói như thế, hoàng thượng quyết định một lần trừ khử Tương Dương Vương?"
Âu Dương Xuân chậm rãi gật đầu: “Tại hạ cũng nghĩ như thế. Chỉ không rõ, tuy Trùng Tiêu Lâu kia là cửu tử nhất sinh, nhưng vì sao trong lời nói của hai người kia, dường như đã xác định Triển huynh đệ đi chuyến này chắc chắn sẽ chết…"
Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng lãnh tĩnh xuống, tỉ mỉ suy tư:
“Bao đại nhân từng nói, đêm đó sau khi Miêu Nhi vào cung, hành tung hoàn toàn dị thường. Trong cung đã chết năm người, nói là thích khách, lại không thấy có chút động tĩnh. Hiện giờ hai người chúng ta đuổi tới, Miêu Nhi lại không cho phép hai người chúng ta nhúng tay…"
Âu Dương Xuân cười nói: “Triển huynh đệ là không muốn hai người chúng ta đặt chân vào trong đó, chỉ sợ đêm đó trong cung có biến cố phát sinh, thoạt nhìn…"
Cười khổ, câu nói kế tiếp, vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Người đêm đó, ngoại trừ Miêu Nhi, toàn bộ đã bị diệt khẩu, hiện giờ theo lời nói của hai người kia mà xem xét, chỉ sợ Miêu Nhi dù có thể sống sót trộm ra được binh phù cùng minh thư kia, cũng khó tránh được cái chết!"
Âu Dương Xuân trầm mặc.
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi! Hạ quyết tâm:
“Âu Dương huynh! Bạch Ngọc Đường có một chuyện xin làm phiền!"
“Bạch huynh đệ cứ nói đừng ngại!"
“Thỉnh cầu Âu Dương huynh đi Hãm Không Đảo!" Bạch Ngọc Đường lấy ra một thanh chiết phiến từ trong lòng, “Đem vật này giao cho đại ca của ta Lô Phương, xin bọn họ nhanh chóng đến Tương Dương…"
Đến gần bên tai Âu Dương Xuân, tỉ mỉ nói nhỏ…
Âu Dương Xuân sau khi nghe xong cười to: “Thực mệt cho ngươi có thể nghĩ ra! Chỉ là… Triển huynh đệ sẽ đồng ý sao?"
Bạch Ngọc Đường cuồng ngạo tự phụ mà cười: “Có Bạch Ngọc Đường ta ở đây! Dù y không đồng ý, cũng phải đồng ý!"
“Hảo, hảo! Như vậy ta liền tức khắc chạy đi Hãm Không Đảo! Bạch huynh đệ, ngươi…"
“Ta? Đương nhiên là phải đi coi chừng con mèo ngốc nghếch kia, miễn cho y tự đi tặng tánh mạng!"
Dưới ánh trăng, hai người đối diện mà cười, đối diện chắp tay thi lễ, mỗi người xoay người bay lướt đi…
_______________________________________
“Không tốt! Đi lấy nước, đi lấy nước…" Hốt nhiên, một tiếng quát rống vang lên.
Triển Chiêu cùng Trương Lực xoay người dậy, lại chỉ thấy bốn phía trong phòng lấp lóe hồng quang, khói đặc cuồn cuộn.
Triển Chiêu vội đẩy cửa phòng ra, khách *** tràn ngập tiếng khóc cha gọi mẹ, ánh lửa mạnh mẽ, đoàn người chen chúc, mọi người đều liều mạng chạy trốn, giao tạp hỗn loạn.
Trương Lực vội kéo cánh tay Triển Chiêu, vội vàng nói: “Triển đại nhân, Lý Quần đang ở phía trước, chúng ta cũng nhanh nhanh chạy đi thôi!"
Triển Chiêu tùy ý Trương Lực kéo y chen chúc về phía trước, trong lòng lại hơi hoài nghi, thanh âm quát rống vừa rồi rất quen tai, toàn bộ khách ***, chỉ có chỗ của mình ánh lửa hùng hậu nhất, giữa khói đặc lửa thiêu củi gỗ, mơ hồ có thể ngửi thấy một chút mùi rượu…
Đang trong lúc suy tư, bên cạnh bị người nặng nề va chạm, một đại hán rống to đụng trúng làm cánh tay Trương Lực đang lôi kéo y tách ra, kinh hoảng muôn dạng chạy về phía trước, phía sau, một đống khách nhân ở trọ chen chúc tới, bao quanh Trương Lực, chen chúc về phía trước.
Trương Lực kinh hoảng mà quay đầu lại nhìn phía Triển Chiêu, lớn tiếng kêu tên y, nhưng lúc này người người liều mạng, chỉ trong chớp mắt, đã bị đoàn người chen chúc tách ra.
Trong hỗn loạn, một cánh tay gắt gao bắt lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu cúi đầu nhìn, ngón tay thon dài hữu lực, tay áo tuyết trắng sạch sẽ. Trong lòng nhất thời đã hiểu rõ vài phần.
Cánh tay kia ra sức lôi kéo, kéo Triển Chiêu vào một gian phòng, thiếu niên bạch y tuấn mỹ, nhẹ cười với y, vẫn kéo y, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Triển Chiêu giãy dụa, nhưng không cách nào giãy thoát ra, bị kéo vào trong một hẻm nhỏ. Trong lòng cũng hiểu rõ, lửa này hẳn là vì mình mà dấy lên, nghĩ đến người kêu gào cùng đẩy Trương Lực ra vừa rồi, nhất định là Bắc hiệp Âu Dương Xuân.
“Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu sử dụng Thiên Cân Trụy, trong lòng tức giận việc Bạch Ngọc Đường không để ý sự sống chết của bách tính trong ***, trong lời nói, đã mang theo ý tức giận.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không chịu đi, nhìn lại thấy cách khách *** cũng đã xa, đơn giản ngừng lại. Quay đầu lại đối diện với hai mắt của Triển Chiêu, nhíu mày:
“Lửa kia bất quá chỉ dựa vào một chút rượu nhạt, cháy không được bao lâu, Âu Dương huynh đã kêu lên trước tiên, không có người xảy ra chuyện!"
Triển Chiêu giận dữ: “Dù là như thế, vậy người chủ *** thì làm sao? Bách tính ở trọ lại tính thế nào? Bạch Ngọc Đường, ngươi làm việc sao không biết nặng nhẹ như thế?!"
“Ai bảo ngươi lúc trước không chịu đi ra với Âu Dương huynh?" Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không nhìn đến sự tức giận của Triển Chiêu.
“Bạch Ngọc Đường! Ngươi…"
Mắt thấy sắc mặt Triển Chiêu âm trầm, Bạch Ngọc Đường vội vàng mở miệng cắt đứt:
“Miêu Nhi… Bạch ngũ gia ta làm việc, há lại không biết nặng nhẹ như thế? Miêu Nhi, ngươi bớt lo đi, người trong ***, tự nhiên có Âu Dương huynh trông nom, không xảy ra chuyện, người chủ *** kia, ta đã ở đặt trên năm mươi lượng hoàng kim trong ngực bọn họ, dù muốn mở lại mười gian khách *** như thế này, cũng dư dả!" (Vâng, cái gì chứ tiền thì con chuột nhà ngươi chả bao giờ thiếu! =_=)
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường, chứa vui mừng lại mang ai oán, lôi kéo tay y, thủy chung không chịu buông ra, ngược lại còn tiến một bước tới gần Triển Chiêu. Một bước này, dường như áp sát vào nhau, cùng Triển Chiêu thân sát thân, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Triển Chiêu bỗng nhiên lui về phía sau một bước, chuyển ánh mắt đi, gắng sức phất cánh tay của Bạch Ngọc Đường ra, bất đắc dĩ mà thở dài, cố gắng bình tĩnh tâm tư, lạnh lùng mở miệng nói:
“Tuy là như thế, nhưng người trong *** chịu kinh hách, tháo chạy chen chúc, khó tránh khỏi sẽ gây thương tích! Việc làm này của Bạch huynh, Triển mỗ thực sự khó có thể tiếp thu."
Bạch huynh?! Mày kiếm của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhăn: “Miêu Nhi, ngươi có ý tứ gì?" Cổ tay lật lại, lần nữa bắt lấy cánh tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu bất động thanh sắc, hơi lui nửa bước, nhẹ nhàng né qua, cánh tay đặt ngang, một cỗ tiềm lực, nhẹ nhàng khéo léo đẩy bàn tay Bạch Ngọc Đường trở lại:
“Bạch huynh dẫn Triển mỗ tới nơi này, hẳn là có lời muốn nói."
Ngôn ngữ Triển Chiêu khẽ lạnh, mặt không chút thay đổi, đường nhìn từ đấu tới cuối, không hề đối diện với Bạch Ngọc Đường. Trong lòng Bạch Ngọc Đường trầm xuống.
“Miêu Nhi! Ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao…" Vì sao đối ta như thế?
Lời còn chưa dứt, đã dừng lại. Triển Chiêu đương nhiên hiểu rõ.
“Triển mỗ quan cư tứ phẩm, có thể có chuyện gì? Triển mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, nếu Bạch huynh không còn có chuyện gì, Triển mỗ liền cáo từ trước."
Kế sách hiện giờ, chỉ có thể là sớm cắt đứt sớm tốt, miễn cho Bạch Ngọc Đường lại vì mình mà thân rơi vào hiểm địa. Triển Chiêu nói xong, xoay người muốn chạy.
“Triển tiểu miêu! Ngươi đứng lại cho ta!"
Bạch Ngọc Đường giận dữ. Mấy ngày liền lo lắng sốt ruột, không nghĩ tới thật vất vả cuối cùng cũng thấy người mong nhớ ngày đêm, nhưng người nọ cái gì cũng đều chưa nói, liền lãnh lãnh đạm đạm, đã muốn rời đi.
Triển Chiêu nghe tiếng dừng lại, thôi đi! Cuối cùng phải có một kết thúc, bằng không, với tính tình của Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ sẽ tiếp tục dây dưa không dứt. Chậm rãi xoay người, đối diện đôi mắt của Bạch Ngọc Đường. Hiện giờ bản thân đã rơi vào thế cục hẳn phải chết, thế nào có thể lại liên lụy người này vào hiểm cảnh?!
Bạch Ngọc Đường nhìn y, nhìn Triển Chiêu xoay người lại, nhìn ánh mắt của Triển Chiêu, trong ánh mắt kia, nhanh chóng lướt qua một tia quang mang phức tạp, chợt lóe liền mất, nếu không phải là Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ người khác đều không cảm thấy được. Sau đó, ánh mắt kia là một mảnh yên tĩnh, không có sáng trong suốt như ngày xưa, mà như hồ sâu nước đọng, yên tĩnh không gợn sóng, đen nhánh thâm thúy, nhìn không thấy đáy.
Sâu bên trong đáy lòng không hiểu sao chợt đau xót, thế nhưng đến tột cùng là vì cái gì, lại tìm không thấy, bắt không được, chỉ mơ hồ cảm giác dường như đã mất đi thứ gì đó, đau tận xương cốt. Hoảng loạn không ngớt, vội vàng mở miệng, thanh âm lại không hiểu sao mà mềm đi:
“Miêu Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hai người kia giám thị ngươi chặt như thế?"
Triển Chiêu lạnh lùng cười: “Đa tạ Bạch ngũ gia quan tâm! Triển mỗ không sao. Hai người kia cùng Triển mỗ đều thuộc đại nội, tại sao lại giám thị? Huống hồ chuyến này, Triển mỗ dẫn đầu, hai người họ đều nghe lệnh ta. Mong Bạch ngũ gia không nên tiếp tục xen vào việc của người khác!"
“Ngươi…" Bạch Ngọc Đường vừa giận vừa vội, vừa tức vừa đau, một hơi nghẹn ở ngực, nhất thời trướng đến mức sắc mặt phiếm đỏ, nói không ra lời.
Triển Chiêu lại dường như không hề nhìn thấy, vẫn lạnh lùng thốt: “Bạch ngũ gia đã vô ý với triều đình, việc gì phải khổ sở muốn nhúng tay vào việc này? Tranh công với Triển Chiêu?"
“Ngươi nói cái gì? Ta… ta tranh công với ngươi?"
“Chẳng lẽ không phải tranh công? Triển Chiêu hiểu rõ, việc Tương Dương, Bạch ngũ gia xuất lực không ít, nhưng Bạch ngũ gia đã vô tâm với triều đình, sao không nhường công lao tốt này cho Triển Chiêu?!" (haiz…!)
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mây đen bay qua trước mắt. Nhưng vẫn cố đứng tại chỗ, gắt gao nhìn thẳng Triển Chiêu. Thế nào cũng không thể tin, những lời này, lại xuất từ miệng Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy rõ sắc mặt Bạch Ngọc Đường từ đỏ chuyển xanh, trong lòng biết lời nói của mình đã thương tổn hắn quá sâu, trong lòng cũng không khỏi đau xót, nhưng nghĩ lại, lại buộc bản thân phải cứng tâm.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường tức giận cực kì, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Triển Chiêu, thấy được trong mắt y đột nhiên lóe lên một tia bi ai, mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng sao thoát được ánh mắt hiểu người kia quá sâu của Bạch Ngọc Đường.
Trên mặt không khỏi hơi hơi khôi phục một tia huyết sắc, vội vàng tiến lên một bước, nắm chặt tay Triển Chiêu:
“Miêu Nhi, ta biết ngươi không phải người như thế. Có chuyện gì, ngươi có thể nói ra, có Bạch Ngọc Đường ta ở đây, ngươi không cần một mình gánh chịu. Chuyện lớn đến mức nào, Bạch Ngọc Đường ta cũng nguyện cùng ngươi đảm đương!"
Triển Chiêu nhắm mắt, chuyển đường nhìn đi, nhìn bàn tay Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay y: “Bạch ngũ gia! Xin tự trọng!"
Trầm mặc…
Một người cố chấp mà nắm chặt không buông.
Một người chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lần nữa đối diện. Bắt đầu thong thả, rồi lại trắng trợn mà ngưng tụ chân lực trên cánh tay bị nắm chặt.
Cực lực quên đi sự đau đớn co rút trong lòng, Triển Chiêu lạnh mặt chậm rãi mở miệng: “Buông ra!"
Bạch Ngọc Đường nhìn y, nhìn khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt này, người mà khiến cho hắn trăm chuyển nghìn hồi này, trong nháy mắt chuyển qua vô số tâm tư, thần sắc trên mặt biến lại biến, cuối cùng dừng lại giữa cuồng ngạo cùng tự phụ.
Giống như cánh tay bị nắm chặt trong tay, bàn tay lúc đầu thong thả, thế nhưng vẫn khiến cho đối phương cảm giác được sức lực đang tụ lại.
“Ta chỉ muốn ngươi biết, Bạch Ngọc Đường tuyệt không phải là kẻ yếu, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Chiêu, ngươi đã hứa với ta, đồng sinh cộng tử!"
Chiêu?! Đây là tiếng đêm đó, giữa lúc triền miên quyến luyến, Bạch Ngọc Đường thầm thì nhẹ gọi ở bên tai từng tiếng từng tiếng.
Quyến luyến cùng tuyệt vọng, ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới. Thoáng như đêm đó, chiếm đầy thể xác trái tim thẳng đến linh hồn…
Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi kêu ta từ bỏ ngươi như thế nào? Ngươi kêu ta buông ngươi ra như thế nào? Ngươi kêu ta… nên nhẫn tâm kéo ngươi cùng vào tuyệt địa này như thế nào?
Trái tim nguyên bản đau đớn co rút, biến thành co giật, như bị đao vặn xoắn, đau đến mức khiến người ta muốn hít sâu một hơi lãnh khí. Thế nhưng, không thể, tại trước mặt người này, tuyệt đối không thể!
Triển Chiêu không khỏi nhắm hai mắt lại lần nữa. Không muốn tiếp tục để cho hai mắt lộ ra một tia nỗi lòng.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bước lên một bước, lần nữa áp sát lên thân mình Triển Chiêu, tay kia thuận thế ôm lấy, vòng qua bên hông Triển Chiêu, nhắm ngay đôi môi tuyệt quyết kia, hung hăng mà hôn xuống.
Nghiền chuyển hút mút nhiệt liệt mà cuồng bạo, gặm cắn đôi môi mềm mại lại băng lãnh, đầu lưỡi liếm quanh hàm răng chỉnh tề, giữa lúc môi răng không hề phòng bị, chen vào, điên cuồng mà ôn nhu quấy nhiễu trong khoang miệng ấm áp, muốn khơi dậy sự nhiệt tình của người trong lòng. Tay hơi hơi dùng lực, gắt gao ôm lấy thân mình trong lòng sát vào bản thân, để cho hai khối thân mình chặt chẽ áp sát, không lưu lại một khe hở…
Triển Chiêu kinh sợ mà mở to hai mắt, trước mắt, là dung nhan đẹp như hư huyễn của Bạch Ngọc Đường. Lý trí đang sa vào trong giãy dụa đau khổ… Không thể…
Ra sức đánh ra một chưởng, đem người đang áp sát ở trên thân đánh ra, thật sâu hít vào vài ngụm lãnh khí, nâng mắt nhìn phía ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, đã là một mảnh băng lãnh:
“Bạch Ngọc Đường! Tính tình Triển Chiêu tuy tốt, nhưng không phải có thể tùy ý khi nhục! Nếu ngươi tiếp tục vũ nhục Triển mỗ như thế, đừng trách trường kiếm trong tay Triển mỗ vô tình!"
Chưởng đánh ở ngực, không nặng. Nhưng sau khi nghe được lời nói của Triển Chiêu, đau thấu tâm phế. Bạch Ngọc Đường giương mắt, nhìn vào đôi mắt càng thêm sâu tối kia:
“Khi nhục? Vũ nhục?"
Bạch Ngọc Đường cắn răng, thanh âm trầm đục do hàm trên cùng hàm dưới ma sát nhẹ vang:
“Triển Chiêu, nếu là như thế, đêm đó tính là cái gì? Nếu là như thế, ngươi há có thể dễ dàng tha thứ lưu ta lại trên thế gian?"
Nói, tiến lên trước một bước.
Theo một bước tiến lên của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại lui ra phía sau một bước:
“Một lần sai không thể tiếp tục sai! Việc đã qua, không cần nhắc lại! Triển Chiêu cũng không phải nữ tử, không cần cố thủ lề thói cũ. Bạch ngũ gia phong lưu tiêu sái, hồng nhan tri kỉ vô số. Cần gì phải canh cánh trong lòng với một sai lầm nhất thời…"
“Sai lầm nhất thời?! Triển Chiêu! Ngươi sao có thể xem thường ta như thế? Hay là… ngươi hối hận?"
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực, theo lời nói của Triển Chiêu, càng ngày càng đau…
“…"
Triển Chiêu cưỡng chế đau đớn nơi đáy lòng, nhìn về phía dung nhan tái nhợt của Bạch Ngọc Đường…
Tiếng gió lướt vạt áo kéo theo không khí vang lên. Giữa lúc hai khuôn mặt đồng dạng trầm mặc tái nhợt, một bóng đen như bay lơ lửng, không có trọng lượng, lướt nhẹ qua. (Nếu bóng trắng thì hay! XD~~)
Bắc hiệp Âu Dương Xuân vội vàng nói: “Hai người kia đã tìm qua đây, sắp tới nơi!"
Bạch Ngọc Đường vẫn không nói gì mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu, dường như không hề nghe thấy.
Triển Chiêu đảo mắt nhìn về phía Âu Dương Xuân: “Âu Dương đại hiệp! Đã như thế, xin Âu Dương đại hiệp cùng Bạch huynh rời đi trước. Chỉ cần nhị vị không tiếp tục nhúng tay vào việc này, đợi đến ngày Triển Chiêu công thành danh toại, mới hảo hảo cảm tạ nhị vị…" Đảo mắt nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng không để ý tới Âu Dương Xuân sửng sốt, hơi ôm quyền, xoay người liền đi.
“Triển Chiêu…"
Bạch Ngọc Đường rống lên một tiếng, muốn đuổi theo. Cánh tay khẽ căng, cước bộ đi tới, bị cứng rắn kéo lại tại chỗ.
“Ngươi kéo ta làm gì?" Quay đầu lại, hung hăng trừng hướng Âu Dương Xuân đang bắt lấy hắn, trong hai mắt, mơ hồ phiếm đỏ.
Âu Dương Xuân thấy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền chấp nhận mà cười khổ:
“Bạch huynh đệ, Triển huynh đệ đã nói như thế, dù ngươi đuổi theo được thì có thể như thế nào?!"
Thân mình Bạch Ngọc Đường run lên, quay người nắm lấy cổ áo Âu Dương Xuân, khản giọng rống giận:
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, ngươi cũng tin tưởng y là hạng người tham công danh lợi lộc như vậy sao?"
Âu Dương Xuân nhìn đôi mắt phiếm đỏ trước mặt, than nhẹ một tiếng:
“Bạch huynh đệ… Âu Dương Xuân đương nhiên sẽ không cho rằng như thế."
Bạch Ngọc Đường toàn thân vô lực mà buông hai tay ra: “Âu Dương huynh… Xin thứ cho Bạch Ngọc Đường thất thố…"
“Trong cuộc thường u mê. Bạch huynh đệ, ngươi lãnh tĩnh một chút."
Âu Dương Xuân thở dài nói: “Vừa rồi tại hạ trong khách ***, theo dõi hai người kia, nghe được bọn họ nói chuyện…"
Bạch Ngọc Đường vừa nghe, vội vàng hỏi: “Hai người kia nói gì?"
Âu Dương Xuân nhíu mày: “Hai người kia tìm không thấy Triển huynh đệ, chỉ nói cái gì Triển Chiêu tuyệt sẽ không tự động đào tẩu, vẫn sẽ ngoan ngoãn quay về chịu chết. Còn nói…"
Bạch Ngọc Đường dưới tình thế cấp bách, một phen túm lấy Âu Dương Xuân: “Nói cái gì, Âu Dương huynh, ngươi nói nhanh a!"
“Hai người kia nói, thánh thượng đã hạ mật chỉ, mặc dù Triển Chiêu tự biết khó thoát cái chết, nhưng cũng sẽ đi Tương Dương, trộm lấy binh phù cùng minh thư!"
“Trùng Tiêu Lâu?!" Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt.
“Còn có, nghe nói cấm quân sau này cũng tới, hai người kia suy đoán, có lẽ ở phía sau bọn họ năm sáu ngày!"
“Nói như thế, hoàng thượng quyết định một lần trừ khử Tương Dương Vương?"
Âu Dương Xuân chậm rãi gật đầu: “Tại hạ cũng nghĩ như thế. Chỉ không rõ, tuy Trùng Tiêu Lâu kia là cửu tử nhất sinh, nhưng vì sao trong lời nói của hai người kia, dường như đã xác định Triển huynh đệ đi chuyến này chắc chắn sẽ chết…"
Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng lãnh tĩnh xuống, tỉ mỉ suy tư:
“Bao đại nhân từng nói, đêm đó sau khi Miêu Nhi vào cung, hành tung hoàn toàn dị thường. Trong cung đã chết năm người, nói là thích khách, lại không thấy có chút động tĩnh. Hiện giờ hai người chúng ta đuổi tới, Miêu Nhi lại không cho phép hai người chúng ta nhúng tay…"
Âu Dương Xuân cười nói: “Triển huynh đệ là không muốn hai người chúng ta đặt chân vào trong đó, chỉ sợ đêm đó trong cung có biến cố phát sinh, thoạt nhìn…"
Cười khổ, câu nói kế tiếp, vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Người đêm đó, ngoại trừ Miêu Nhi, toàn bộ đã bị diệt khẩu, hiện giờ theo lời nói của hai người kia mà xem xét, chỉ sợ Miêu Nhi dù có thể sống sót trộm ra được binh phù cùng minh thư kia, cũng khó tránh được cái chết!"
Âu Dương Xuân trầm mặc.
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi! Hạ quyết tâm:
“Âu Dương huynh! Bạch Ngọc Đường có một chuyện xin làm phiền!"
“Bạch huynh đệ cứ nói đừng ngại!"
“Thỉnh cầu Âu Dương huynh đi Hãm Không Đảo!" Bạch Ngọc Đường lấy ra một thanh chiết phiến từ trong lòng, “Đem vật này giao cho đại ca của ta Lô Phương, xin bọn họ nhanh chóng đến Tương Dương…"
Đến gần bên tai Âu Dương Xuân, tỉ mỉ nói nhỏ…
Âu Dương Xuân sau khi nghe xong cười to: “Thực mệt cho ngươi có thể nghĩ ra! Chỉ là… Triển huynh đệ sẽ đồng ý sao?"
Bạch Ngọc Đường cuồng ngạo tự phụ mà cười: “Có Bạch Ngọc Đường ta ở đây! Dù y không đồng ý, cũng phải đồng ý!"
“Hảo, hảo! Như vậy ta liền tức khắc chạy đi Hãm Không Đảo! Bạch huynh đệ, ngươi…"
“Ta? Đương nhiên là phải đi coi chừng con mèo ngốc nghếch kia, miễn cho y tự đi tặng tánh mạng!"
Dưới ánh trăng, hai người đối diện mà cười, đối diện chắp tay thi lễ, mỗi người xoay người bay lướt đi…
_______________________________________
Tác giả :
Ma Yên