Kiếm Tôn
Chương 132: Bọn Hắn Thật Nghèo!
Lão giả quải trượng nhìn thoáng qua Bạch Trạch, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Vị tiểu hữu này chủ tu thân thể, lão phu cũng không có đồ vật thích hợp với ngươi... Như vậy đi, tặng ngươi một bình đan dược!
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một bình ngọc màu trắng xuất hiện trước mặt Bạch Trạch.
Bạch Trạch cũng không cự tuyệt, thu hồi bình ngọc, cái này cũng trị giá thật nhiều tiền!
Lão giả quải trượng liếc mắt nhìn Diệp Huyền, cười nói:
- Ba người chúng ta cáo từ trước. Nếu có thời gian, mọi người có thể tới Sở quốc làm khách!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nơi nào đó bên phải, sau đó quay người, mang theo Phong Nhất Hưu và nữ tử áo đen biến mất ở nơi xa.
Diệp Huyền vội vàng nói:
- Về sau thường tới a!
Nơi nào đó trên không, thân thể lão giả quải trượng khẽ run lên...
Trên không, Phong Nhất Hưu đột nhiên nói:
- Sư tôn, tại sao phải bỏ tài vật như vậy?
Lão giả quải trượng lãnh đạm nói:
- Các ngươi đánh giá thấp Diệp Huyền kia, sao ta lại không đánh giá thấp lão nhân kia.
Nghe đến đây, Phong Nhất Hưu hiểu rõ.
Qua một chớp mắt, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì, lại nói:
- Bọn hắn... Thật nghèo... Hơn nữa, da mặt thế mà dày như vậy...
Dưới Thương Lan sơn, đám người Diệp Huyền mặt mày hớn hở, vui không ngậm miệng được.
Bốn người đều có thu hoạch không nhỏ!
Nghèo!
Bốn người đều phi thường nghèo, không thể nghi ngờ, bởi vì Thương Lan học viện hiện tại, căn bản không có tài nguyên tu luyện gì, đừng nói là tài nguyên tu luyện, ngay cả cơm ăn cũng tự bọn hắn lo liệu!
Về phần linh khí gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, chớ nói chi Cực phẩm Linh khí!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thu kiếm, hắn nhìn thoáng qua ba người Kỷ An Chi:
- Tất cả mọi người tới đây!
Bốn người vây quanh một chỗ.
Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ An Chi và Mặc Vân Khởi:
- Thương thế không sao chứ?
Hai người lắc đầu, Mặc Vân Khởi nói:
- Chỉ là ngoại thương, không phải đặc biệt nghiêm trọng.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.
Bốn người ngồi trên mặt đất.
Ba người Kỷ An Chi nhìn về phía Diệp Huyền, chờ hắn nói tiếp!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Trận chiến trong hẻm nhỏ, chúng ta thắng. Thế nhưng trận chiến vừa rồi, chúng ta cũng không thắng!
Ba người Kỷ An Chi yên lặng.
Diệp Huyền nhìn về phía ba người:
- Trải qua trận chiến trong hẻm nhỏ trước đó, còn có một trận chiến vừa rồi, ta tin tưởng, những học viên Thương Mộc tới từ nơi khác đều sẽ có một hiểu biết đại khái đối với thực lực của chúng ta. Nói cách khác, đối thủ của chúng ta về sau, sẽ mạnh hơn, nhiều hơn!
Mặc Vân Khởi nhếch miệng cười một tiếng:
- Không sợ, cứ đánh thôi!
Diệp Huyền nhìn về phía Mặc Vân Khởi:
- Nếu không đánh thắng thì sao?
Mặc Vân Khởi yên lặng.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Đối thủ của chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí có thể sẽ xuất hiện một số thiên tài yêu nghiệt mà chúng ta không cách nào tưởng tượng, ví dụ, cấp bậc như An cô nương...
Nghe vậy, thần sắc ba người Mặc Vân Khởi dần dần ngưng trọng.
Bởi vì hoàn toàn có thể phát sinh loại chuyện này, thù lao Thương Mộc học viện bỏ ra, thật sự là quá mê người.
Với loại trọng thưởng này, tuyệt đối sẽ có thật nhiều siêu cấp yêu nghiệt chân chính xuất hiện, Phong Nhất Hưu vừa rồi chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Đây chính là người trên võ bảng a!
Mà Phong Nhất Hưu, trên võ bảng, chẳng qua chỉ là xếp phía sau!
Nếu những yêu nghiệt xếp phía trước đều tới thì sao?
Giờ khắc này, bốn người giữa sân đều thấy áp lực.
Diệp Huyền lại nói:
- Còn có một chuyện, có thể Thương Mộc học viện sẽ còn dùng ám chiêu khác, chúng ta và bọn hắn đã đến trình độ này, có thể nói, không phải chúng ta chết, chính là bọn hắn chết, bởi vậy, nhất định bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nói xong, hắn đứng lên:
- Mọi người, tình cảnh của chúng ta bây giờ, có thể nói chính là tuyệt cảnh, mà tuyệt cảnh, chúng ta không còn đường lui, mà phía trước chúng ta, có lẽ cũng không có đường. Kỷ lão đầu rất biết đánh nhau, thế nhưng, hắn đánh không được bao nhiêu. Nếu chúng ta muốn sống sót thật tốt, chỉ có dựa vào bản thân. Tự thúc đẩy bản thân mà thôi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tại chỗ, Mặc Vân Khởi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tên này thoáng cái đã làm ta thấy áp lực như núi đè vậy.
Bạch Trạch không nói gì, hắn đứng dậy đi lên trên núi, thế nhưng rất nhanh, hắn ngừng lại, sau đó nhìn về phía Mặc Vân Khởi:
- Nếu ngươi bị giết, ta sẽ hậu táng ngươi thật tốt!
Mặc Vân Khởi:
- ...
Thương Lan điện.
Diệp Huyền vừa tới trước Thương Lan điện, lập tức thấy được Diệp Linh, Diệp Linh đi đến bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn.
Diệp Linh không nói gì.
Vừa rồi Diệp Huyền đại chiến với Phong Nhất Hưu, nàng cũng thấy được.
Mặc dù nàng không rõ ràng lắm tình cảnh của đám người Diệp Huyền, thế nhưng nàng biết, sẽ còn có rất nhiều người đến tìm phiền phức với ca ca!
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Linh, cười nói:
- Ca không có chuyện gì.
Diệp Linh ôm Diệp Huyền thật chặt, không nói gì, thế nhưng ánh mắt của nàng lại có chút băng lạnh đi.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền trở lại gian phòng của hắn, đóng kỹ cửa phòng, hắn tiến vào Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, trước mặt hắn, là ba thanh Linh kiếm!
Linh kiếm!
Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại, âm thầm vận hành Vô Địch Kiếm Thể Quyết, một lát sau, hai ngón tay của hắn hợp lại thành chỉ, trước mặt hắn, một thanh Linh kiếm đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang lao vào ngực hắn!
Toàn thân Diệp Huyền kịch liệt run lên!
Trong cơ thể hắn, Linh Tú kiếm đột nhiên rung động!
Rất nhanh, chuôi Linh kiếm này hóa thành vô số năng lượng hội tụ về phía Linh Tú kiếm, mà giờ khắc này, quanh người hắn tản ra kiếm mang lăng lệ chói mắt!
Giờ khắc này, hắn tựa như một thanh kiếm!
Thời gian dần trôi qua, thân thể của hắn càng ngày càng rung động, mà thời khắc này, khí tức phát ra từ trên người hắn cũng đang ngày càng cường đại
Qua một lúc lâu sau, Diệp Huyền nhẹ nhàng hợp hai ngón tay thành chỉ lần nữa, trước mặt hắn, lại một chuôi Linh kiếm lao vào ngực hắn.
Oanh!
Một cỗ kiếm mang cường đại đột nhiên chấn động ra từ quanh người hắn, cỗ kiếm mang này chấn động khắp bốn phía, nhưng mà, trong nháy mắt đụng phải vách tường Giới Ngục tháp đã lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trong cơ thể Diệp Huyền, Linh Tú kiếm kịch liệt rung động!
Hấp thu!
Kỳ thật, nói đơn giản chút, chính là thôn phệ!
Bản thân Linh Tú kiếm không có năng lực này, thế nhưng, Diệp Huyền lợi dụng công pháp của bản thân giao cho nó năng lực này, nói cách khác, nó có thể thôn phệ kiếm khác để tăng cường bản thân!
Mà hiện tại, nó là đan điền của Diệp Huyền, nó mạnh lên, là Diệp Huyền có thể lợi dụng nó để đột phá!
Có thể nói, phương thức tu luyện của Diệp Huyền tương đối đặc thù, nếu bị truyền đi, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
Đúng lúc này, lại một chuôi kiếm trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bay lên, sau đó hóa thành một đạo kiếm mang lao vào ngực hắn!
Oanh!
Một đạo kiếm mang tựa như sóng gợn chấn động ra từ trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, Linh Tú kiếm trong cơ thể hắn đột nhiên phóng lên tận trời.
Oanh!
Một cỗ khí tức cường đại xuất hiện xung quanh Diệp Huyền!
Lăng Không cảnh!
Diệp Huyền mở hai mắt, trong đôi mắt của hắn, lại có kiếm mang nhàn nhạt lấp lánh, thế nhưng rất nhanh đã biến mất!
Vô Địch Kiếm Thể Quyết, dùng thân luyện kiếm!
Diệp Huyền hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Linh Tú kiếm, tay phải nhẹ nhàng vẫy, Linh Tú kiếm trực tiếp bay vào trong tay hắn, một khắc khi hắn nắm chặt Linh Tú kiếm, Linh Tú kiếm khẽ run lên, phát ra một tiếng kiếm reo chói tai.
Thượng phẩm Minh kiếm!
Minh kiếm chia thành ba tiểu giai: hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, mà sau khi hắn hấp thu ba thanh Linh kiếm, không chỉ bản thân đạt đến lăng không cảnh, Linh Tú kiếm cũng đã đạt đến thượng phẩm Minh kiếm!
Song song tăng lên!
Mà sau khi hắn đạt đến Lăng Không cảnh, thực lực tổng hợp của bản thân cũng sẽ tăng lên một đoạn dài, lại thêm kiếm cũng tăng lên, hiện tại, nếu lại đối đầu Phong Nhất Hưu, hắn nắm chắt ít nhất sáu đến bảy thành có thể chém giết đối phương!
Sở dĩ chưa hoàn toàn chắc chắn, là vì chắc chắn đối phương cũng có át chủ bài!
Loại thiên tài yêu nghiệt này, chắc chắn sẽ có đòn sát thủ.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
- Vị tiểu hữu này chủ tu thân thể, lão phu cũng không có đồ vật thích hợp với ngươi... Như vậy đi, tặng ngươi một bình đan dược!
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một bình ngọc màu trắng xuất hiện trước mặt Bạch Trạch.
Bạch Trạch cũng không cự tuyệt, thu hồi bình ngọc, cái này cũng trị giá thật nhiều tiền!
Lão giả quải trượng liếc mắt nhìn Diệp Huyền, cười nói:
- Ba người chúng ta cáo từ trước. Nếu có thời gian, mọi người có thể tới Sở quốc làm khách!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nơi nào đó bên phải, sau đó quay người, mang theo Phong Nhất Hưu và nữ tử áo đen biến mất ở nơi xa.
Diệp Huyền vội vàng nói:
- Về sau thường tới a!
Nơi nào đó trên không, thân thể lão giả quải trượng khẽ run lên...
Trên không, Phong Nhất Hưu đột nhiên nói:
- Sư tôn, tại sao phải bỏ tài vật như vậy?
Lão giả quải trượng lãnh đạm nói:
- Các ngươi đánh giá thấp Diệp Huyền kia, sao ta lại không đánh giá thấp lão nhân kia.
Nghe đến đây, Phong Nhất Hưu hiểu rõ.
Qua một chớp mắt, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì, lại nói:
- Bọn hắn... Thật nghèo... Hơn nữa, da mặt thế mà dày như vậy...
Dưới Thương Lan sơn, đám người Diệp Huyền mặt mày hớn hở, vui không ngậm miệng được.
Bốn người đều có thu hoạch không nhỏ!
Nghèo!
Bốn người đều phi thường nghèo, không thể nghi ngờ, bởi vì Thương Lan học viện hiện tại, căn bản không có tài nguyên tu luyện gì, đừng nói là tài nguyên tu luyện, ngay cả cơm ăn cũng tự bọn hắn lo liệu!
Về phần linh khí gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, chớ nói chi Cực phẩm Linh khí!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thu kiếm, hắn nhìn thoáng qua ba người Kỷ An Chi:
- Tất cả mọi người tới đây!
Bốn người vây quanh một chỗ.
Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ An Chi và Mặc Vân Khởi:
- Thương thế không sao chứ?
Hai người lắc đầu, Mặc Vân Khởi nói:
- Chỉ là ngoại thương, không phải đặc biệt nghiêm trọng.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.
Bốn người ngồi trên mặt đất.
Ba người Kỷ An Chi nhìn về phía Diệp Huyền, chờ hắn nói tiếp!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Trận chiến trong hẻm nhỏ, chúng ta thắng. Thế nhưng trận chiến vừa rồi, chúng ta cũng không thắng!
Ba người Kỷ An Chi yên lặng.
Diệp Huyền nhìn về phía ba người:
- Trải qua trận chiến trong hẻm nhỏ trước đó, còn có một trận chiến vừa rồi, ta tin tưởng, những học viên Thương Mộc tới từ nơi khác đều sẽ có một hiểu biết đại khái đối với thực lực của chúng ta. Nói cách khác, đối thủ của chúng ta về sau, sẽ mạnh hơn, nhiều hơn!
Mặc Vân Khởi nhếch miệng cười một tiếng:
- Không sợ, cứ đánh thôi!
Diệp Huyền nhìn về phía Mặc Vân Khởi:
- Nếu không đánh thắng thì sao?
Mặc Vân Khởi yên lặng.
Diệp Huyền nói khẽ:
- Đối thủ của chúng ta sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí có thể sẽ xuất hiện một số thiên tài yêu nghiệt mà chúng ta không cách nào tưởng tượng, ví dụ, cấp bậc như An cô nương...
Nghe vậy, thần sắc ba người Mặc Vân Khởi dần dần ngưng trọng.
Bởi vì hoàn toàn có thể phát sinh loại chuyện này, thù lao Thương Mộc học viện bỏ ra, thật sự là quá mê người.
Với loại trọng thưởng này, tuyệt đối sẽ có thật nhiều siêu cấp yêu nghiệt chân chính xuất hiện, Phong Nhất Hưu vừa rồi chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Đây chính là người trên võ bảng a!
Mà Phong Nhất Hưu, trên võ bảng, chẳng qua chỉ là xếp phía sau!
Nếu những yêu nghiệt xếp phía trước đều tới thì sao?
Giờ khắc này, bốn người giữa sân đều thấy áp lực.
Diệp Huyền lại nói:
- Còn có một chuyện, có thể Thương Mộc học viện sẽ còn dùng ám chiêu khác, chúng ta và bọn hắn đã đến trình độ này, có thể nói, không phải chúng ta chết, chính là bọn hắn chết, bởi vậy, nhất định bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nói xong, hắn đứng lên:
- Mọi người, tình cảnh của chúng ta bây giờ, có thể nói chính là tuyệt cảnh, mà tuyệt cảnh, chúng ta không còn đường lui, mà phía trước chúng ta, có lẽ cũng không có đường. Kỷ lão đầu rất biết đánh nhau, thế nhưng, hắn đánh không được bao nhiêu. Nếu chúng ta muốn sống sót thật tốt, chỉ có dựa vào bản thân. Tự thúc đẩy bản thân mà thôi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tại chỗ, Mặc Vân Khởi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tên này thoáng cái đã làm ta thấy áp lực như núi đè vậy.
Bạch Trạch không nói gì, hắn đứng dậy đi lên trên núi, thế nhưng rất nhanh, hắn ngừng lại, sau đó nhìn về phía Mặc Vân Khởi:
- Nếu ngươi bị giết, ta sẽ hậu táng ngươi thật tốt!
Mặc Vân Khởi:
- ...
Thương Lan điện.
Diệp Huyền vừa tới trước Thương Lan điện, lập tức thấy được Diệp Linh, Diệp Linh đi đến bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn.
Diệp Linh không nói gì.
Vừa rồi Diệp Huyền đại chiến với Phong Nhất Hưu, nàng cũng thấy được.
Mặc dù nàng không rõ ràng lắm tình cảnh của đám người Diệp Huyền, thế nhưng nàng biết, sẽ còn có rất nhiều người đến tìm phiền phức với ca ca!
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Linh, cười nói:
- Ca không có chuyện gì.
Diệp Linh ôm Diệp Huyền thật chặt, không nói gì, thế nhưng ánh mắt của nàng lại có chút băng lạnh đi.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền trở lại gian phòng của hắn, đóng kỹ cửa phòng, hắn tiến vào Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, trước mặt hắn, là ba thanh Linh kiếm!
Linh kiếm!
Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại, âm thầm vận hành Vô Địch Kiếm Thể Quyết, một lát sau, hai ngón tay của hắn hợp lại thành chỉ, trước mặt hắn, một thanh Linh kiếm đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang lao vào ngực hắn!
Toàn thân Diệp Huyền kịch liệt run lên!
Trong cơ thể hắn, Linh Tú kiếm đột nhiên rung động!
Rất nhanh, chuôi Linh kiếm này hóa thành vô số năng lượng hội tụ về phía Linh Tú kiếm, mà giờ khắc này, quanh người hắn tản ra kiếm mang lăng lệ chói mắt!
Giờ khắc này, hắn tựa như một thanh kiếm!
Thời gian dần trôi qua, thân thể của hắn càng ngày càng rung động, mà thời khắc này, khí tức phát ra từ trên người hắn cũng đang ngày càng cường đại
Qua một lúc lâu sau, Diệp Huyền nhẹ nhàng hợp hai ngón tay thành chỉ lần nữa, trước mặt hắn, lại một chuôi Linh kiếm lao vào ngực hắn.
Oanh!
Một cỗ kiếm mang cường đại đột nhiên chấn động ra từ quanh người hắn, cỗ kiếm mang này chấn động khắp bốn phía, nhưng mà, trong nháy mắt đụng phải vách tường Giới Ngục tháp đã lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trong cơ thể Diệp Huyền, Linh Tú kiếm kịch liệt rung động!
Hấp thu!
Kỳ thật, nói đơn giản chút, chính là thôn phệ!
Bản thân Linh Tú kiếm không có năng lực này, thế nhưng, Diệp Huyền lợi dụng công pháp của bản thân giao cho nó năng lực này, nói cách khác, nó có thể thôn phệ kiếm khác để tăng cường bản thân!
Mà hiện tại, nó là đan điền của Diệp Huyền, nó mạnh lên, là Diệp Huyền có thể lợi dụng nó để đột phá!
Có thể nói, phương thức tu luyện của Diệp Huyền tương đối đặc thù, nếu bị truyền đi, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
Đúng lúc này, lại một chuôi kiếm trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bay lên, sau đó hóa thành một đạo kiếm mang lao vào ngực hắn!
Oanh!
Một đạo kiếm mang tựa như sóng gợn chấn động ra từ trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, Linh Tú kiếm trong cơ thể hắn đột nhiên phóng lên tận trời.
Oanh!
Một cỗ khí tức cường đại xuất hiện xung quanh Diệp Huyền!
Lăng Không cảnh!
Diệp Huyền mở hai mắt, trong đôi mắt của hắn, lại có kiếm mang nhàn nhạt lấp lánh, thế nhưng rất nhanh đã biến mất!
Vô Địch Kiếm Thể Quyết, dùng thân luyện kiếm!
Diệp Huyền hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Linh Tú kiếm, tay phải nhẹ nhàng vẫy, Linh Tú kiếm trực tiếp bay vào trong tay hắn, một khắc khi hắn nắm chặt Linh Tú kiếm, Linh Tú kiếm khẽ run lên, phát ra một tiếng kiếm reo chói tai.
Thượng phẩm Minh kiếm!
Minh kiếm chia thành ba tiểu giai: hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, mà sau khi hắn hấp thu ba thanh Linh kiếm, không chỉ bản thân đạt đến lăng không cảnh, Linh Tú kiếm cũng đã đạt đến thượng phẩm Minh kiếm!
Song song tăng lên!
Mà sau khi hắn đạt đến Lăng Không cảnh, thực lực tổng hợp của bản thân cũng sẽ tăng lên một đoạn dài, lại thêm kiếm cũng tăng lên, hiện tại, nếu lại đối đầu Phong Nhất Hưu, hắn nắm chắt ít nhất sáu đến bảy thành có thể chém giết đối phương!
Sở dĩ chưa hoàn toàn chắc chắn, là vì chắc chắn đối phương cũng có át chủ bài!
Loại thiên tài yêu nghiệt này, chắc chắn sẽ có đòn sát thủ.
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Tác giả :
Thanh Phong Loan Thượng