Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 34: từ hôn (1)
Edit: Naughtycat
Tô Thanh Y ngủ một giấc dài, chờ tới lúc tỉnh lại vào ngày thứ hai, nàng mới nhớ tới việc hôm qua Tần Tử Thực bảo nàng đi tìm hắn.
Tô Thanh Y vội vàng chạy đi tìm Tần Tử Thực, lúc đi tới thì hắn đang lật một quyển thoại bản[1], bên cạnh bày một ấm trà thơm, nhìn qua giống một thư sinh bình thường, dáng vẻ thanh thản như ở chốn hồng trần.
[1] Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Thấy nàng chạy lại đây, trên mặt hắn mang vẻ lạnh nhạt, sau khi đưa cho nàng một chén linh trà, lạnh nhạt nói: “Không cần sốt ruột."
Tô Thanh Y xoa xoa mồ hôi trên trán, nghiêm chỉnh ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đệ tử đến đúng như đã hẹn."
Tần Tử Thực nhẹ gật đầu, cũng không nói lời nào, thấy trên đầu nàng có mồ hôi, không khí trong nháy mắt lập tức trở nên mát mẻ hơn, Tô Thanh Y hơi sửng sốt, nhìn thấy người trước mặt nâng chén trà lên, rũ mắt nhấp một ngụm trà, tựa hồ như cái gì cũng chưa làm.
Nhưng Tô Thanh Y vẫn biết điều nói: “Cảm ơn sư phụ."
“Ta chưa từng thu đồ đệ, cho nên nhiều việc có khả năng ta làm sai, nếu ngươi cảm thấy không tốt, có thể nói cho ta biết." Tần Tử Thực đặt chén trà xuống, giọng nói mềm mỏng hơn nhiều so với trước đây, tiếng nói trong sáng thiếu đi vài phần lạnh lẽo, mỗi câu nói đều giống như gió xuân thổi qua tim, thổi tới lòng người tê dại. Tô Thanh Y cúi đầu xuống, nhanh chóng bắt đầu niệm Thanh Tâm chú.
Tại sao muốn cho một người thanh khống[2] tới đón loại tra tấn này, vì sao chứ!
[2] Thanh khống: Tương tự Nhan khống, yêu thích giọng nói hay.
Nhưng mà thanh khống thì thanh khống, đối mặt Tần Tử Thực, tâm tư Tô Thanh Y trước giờ không dám có nửa phần khinh nhờn, tiên phong đạo cốt như vậy, quân tử hạo nhiên chính khí, giống như trưởng bối trong lòng của nàng; đáng giá được người khác tôn trọng.
Vì thế nàng gật đầu, giống như về tới năm đó ở Tinh Vân môn khi nàng đi theo sư phụ, nghiêm túc nói: “Đệ tử sẽ nghiêm túc lắng nghe sư phụ dạy bảo, nhưng đệ tử có một điều muốn hỏi, việc gì làm sư phụ thay đổi chủ ý, nhận ta làm đệ tử?"
Câu hỏi làm Tần Tử Thực trầm mặc, sau một lúc hắn nói: “Ta từng cho rằng ngươi không có gì đột phá trên con đường Kiếm tu, nhưng ngươi đã vượt xa tưởng tượng của ta, ta thiếu chút nữa là huỷ đi con đường của ngươi, đây là lỗi của ta. Ngươi có lòng hướng đạo, lại chú định đường tu luyện gập ghềnh, ta nguyện bảo hộ ngươi dưới đôi cánh, để bù đắp cho sai lầm, cho nên thu đồ."
Người tốt!
Này thật là chuẩn mực đạo đức !
Nghe Tần Tử Thực nói xong, Tô Thanh Y nhịn không được lệ rơi đầy mặt, ở nơi thói đời bạc bẽo, lòng người vốn dĩ là không thiện lương như Tu Chân giới, thế nhưng vẫn còn một thánh phụ, còn sống tốt đến lớn như vậy, này quả thật quá không dễ dàng mà! Quả nhiên là Thiên đạo chi tử, chỉ có việc nhỏ như vậy cũng muốn ghi tạc trên người, trách không được năm mươi hai năm không có một chút tì vết, thánh phụ như vậy, ai nói hắn có chỗ bẩn nàng sẽ cùng người đó liều mạng!
“Sư phụ, Thanh Y sẽ không phụ kỳ vọng của người!" Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm động nói: “Người yên tâm, ta sẽ không để thiện tâm của người bị uổng phí đâu!"
“Ừ" Tần Tử Thực rũ mắt xuống, đổi đề tài: “Hôm nay ta gọi ngươi đến là vì chuyện mở kiếm cung và kiếm cốt cho ngươi."
“Kiếm cung?" Tô Thanh Y có chút mờ mịt, Tần Tử Thực nghiêm túc giải thích: “Yêu cầu cuối cùng của Kiếm tu chính là trình độ phù hợp với kiếm, vì bồi dưỡng độ thân mật với kiếm, bắt đầu từ lúc Kiếm tu lựa chọn một thanh kiếm, sẽ luôn luôn mang theo kiếm ở bên người, đợi sau khi Trúc Cơ, sẽ đặt kiếm vào trong thân thể, vị trí đặt kiếm trong thân thể sẽ gọi là kiếm cung. Mở kiếm cung, chính là do sư phụ ở tại trong cơ thể của đệ tử bổ ra một vùng rộng bằng với vỏ kiếm."
“Vậy kiếm cốt là như thế nào?" Tô Thanh Y khiêm tốn thỉnh giáo.
“Kiếm cốt là thể hiện tư chất của một người trên con đường Kiếm tu, sau khi mở kiếm cốt, tai mắt thông linh, quan trọng nhất là người tu đạo mới có thể chân chính cảm nhận được Kiếm ý, từ đó nắm giữ Kiếm ý. Bình thường khi Kiếm tu đệ tử nhập môn thì sẽ có sư phụ hỗ trợ mở kiếm cốt, ngươi nhập môn đã là Trúc Cơ, hơn nữa không có bái sư, cho nên bỏ lỡ cơ hội tốt nhất mở kiếm cốt, có thể khi mở vô cùng khó khăn, nếu như không có mở ra một kiếm cốt tốt, ngươi cũng không cần buồn, ta sẽ bù giúp ngươi ở những mặt khác."
“Dạng kiếm cốt nào mới tính là tốt? Dạng gì thì không tốt? Mở kiếm cốt khó ở chỗ nào?"
“Kiếm cốt mở cao nhất là chín, kiếm cốt không mở được thì căn bản là ngươi không thích hợp làm Kiếm tu, mở ra một hai căn chênh lệch tư chất, nhiều nhất chỉ là Trúc Cơ, mở ra ba bốn căn nỗ lực có thể đạt đến Kim Đan, mở ra năm, sáu căn khá là phổ thông, có thể đến Nguyên Anh, mở ra bảy tám căn thuộc loại thiên phú tuyệt hảo, bình thường nếu không có sự cố gì thì sẽ đến Xuất Khiếu, nếu có thể mở ra chín căn, thì nhất định là Đại Thừa, không có bất ngờ gì xảy ra có thể phi thăng. Mở kiếm cốt là từ thần hồn đến thân thể đều phải mạnh mẽ chống đỡ, quá trình cực kỳ thống khổ, rất nhiều người đều không nhẫn nại được, có người mạnh mẽ nhịn xuống, nhưng thần hồn không đủ cường đại, cũng khó thoát khỏi kết cục thần hồn vỡ vụn. Cho nên trong quá trình nếu như ngươi thật sự không nhịn được cũng không cần hiếu thắng nhẫn nhịn."
“Năm đó sư phụ mở mấy căn kiếm cốt?"
“Chín căn."
Quả nhiên là Thiên đạo chi tử! Được trang bị tư chất ưu tú như vậy.
“Ta hiểu rồi," Tô Thanh Y gật đầu, trong lòng đã nắm chắc, cảm thấy đây quả thật là bàn tay vàng mở ra riêng cho nàng mà, nếu bàn về độ cường đại của thần hồn thì thần hồn của nàng chính là Đại Thừa kỳ đó. Vì thế nàng ngồi xếp bằng, thản nhiên nói: “Mời sư phụ."
“Ừm." Tần Tử Thực đứng dậy, phân phó nói: “Mở tay ra, mở kiếm cung trước."
Nói xong, hắn khoát tay, Vô Đạo lập tức bay đến trong tay hắn. Trong lòng của Tô Thanh Y tự nhiên sinh ra cảm giác bị phản bội, nhất là nghe được thiếu nữ Vô Đạo thẹn thùng nói: “Cứu mạng, sư phụ ngươi đẹp trai quá đi!" Lúc này, nàng nhịn không được thở dài, mở bàn tay ra.
Vô Đạo trong tay của Tần Tử Thực phát ra quang hoa, hắn vẽ một đồ án phức tạp ở chuôi kiếm của Vô Đạo, sau đó niệm tụng chú ngữ, cầm kiếm nhắm ngay lòng bàn tay của Tô Thanh Y từng tấc từng tấc ép xuống.
Hoa quang trong lòng bàn tay phát ra, xuất hiện một cái cửa hang, kiếm từng tấc từng tấc bị đè ép vào trong cửa hang, Tô Thanh Y dường như cảm thấy kiếm một tấc một tấc đâm vào máu thịt xương cốt của nàng, đau đến nàng nhịn không được thay đổi sắc mặt, nhưng nàng vẫn bất động, Tần Tử Thực nhét điểm cuối cùng của Vô Đạo vào trong tay nàng. Cũng chính là khi đó, hắn mang theo bàn tay ướt mồ hôi dán vào giữa của tay nàng, làm cho toàn thân nàng nhịn không được run lên. Tần Tử Thực dường như không có việc gì thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã tốt rồi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu hỏi nàng: “Mở kiếm cốt so với cái này thống khổ gấp trăm lần, ngươi có cần chuẩn bị chút tâm lý hay không?"
“Không cần." Tô Thanh Y không thay đổi sắc mặt: “Sư phụ, mời."
Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn nhìn Tô Thanh Y sắc mặt hờ hững trước mặt, tâm thế nhưng nhịn không được hơi co rút.
Trải quá quá khứ thế nào, để cô nương trong trí nhớ sẽ la to khi ngón tay bị cắt qua, biến thành dáng vẻ trầm ổn hôm nay.
Trong nháy mắt, một số câu hỏi tuôn ra ở đầu lưỡi hắn.
Hắn muốn hỏi nàng, mấy năm nay hắn không ở cạnh nàng có sống tốt hay không?
Mấy năm nay hắn không ở cạnh có ai khi dễ nàng không?
Nhưng trong nháy mắt khi câu hỏi sắp ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nghĩ nếu như nàng biết cái người nhìn như cường đại Kiếm tiên trước mặt, thật ra chính là cái người mà bị bạn trai mới của nàng đánh ở quảng trường đến khóc lóc thảm thiết Tần Tử Thực, nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Không muốn làm cho nàng biết hắn chật vật, không muốn nhìn ánh mắt coi khinh của nàng.
Vì thế tất cả ngôn ngữ thu lại ở đáy lòng, hắn giơ tay lên, một cây dược liệu ngọt đã được chuẩn bị sẵn bay đến trong tay hắn, hắn đưa cho nàng hờ hững nói: “Cắn đi, ngọt."
Tô Thanh Y ngây người, cúi đầu nhìn, phát hiện là cam thảo.
Trong lòng của nàng ấm áp, đặt cam thảo vào trong miệng, Tần Tử Thực ngẫm nghĩ lại nói: “Quá trình rất đau, ngươi phải cố chống đỡ."
Nói xong, hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng, từ trong tay hắn phát ra một đạo tia sáng, đâm vào trong đầu nàng, giống như một cây châm cứng thẳng tấp đâm vào xương đầu nàng, mở thần hồn ra, sau đó một tấc một tấc đi xuống, xương cổ, cột sống lưng...
Nàng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn chặt cam thảo, cam thảo ở trong miệng nàng tản ra vị ngọt, cả người nàng run rẩy. Chùm tia sáng xuyên qua thân thể của nàng và thần hồn xương cột sống, sau đó lại nghe Tần Tử Thực nói: “Bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời, đạo tia sáng đột nhiên tạo ra hai căn xương cốt.
Đau đớn không có cách nào nói thành lời, Tô Thanh Y đau đến hai mắt đều đen.
Chùm tia sáng tiếp tục đi xuống, lại là hai căn xương cốt được tạo ra! Chân khí cả người của Tô Thanh Y tứ tán, một bàn tay khác của Tần Tử Thực bày ra một cái kết giới bao trụ lại chân khí của nàng, nhíu mày. Trước mắt Tô Thanh Y có chút mơ hồ, nàng cảm thấy giống như mình gặp được một loại cực hình nào đó, nhất thời không biết âm thanh từ nơi nào đến, tràn ngập ở bên tai của nàng.
Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì là ngươi?
Dựa vài cái gì mọi cực khổ trên đời này đều là ngươi chịu?
Ngươi mất đi người nhà, mất đi bạn bè, lưng đeo huyết hải thâm thù, bị người đuổi giết chật vật như chó mười mấy năm, lại chết ở trong tay người mình yêu, nay một lần nữa tu tiên, người khác thuận buồm xuôi gió, ngươi lại phải gặp cực khổ như thế này?
Lệ khí ngày xưa bị đè nén trong đáy lòng tựa như lại trào lên, trong mắt của nàng dần dần đổi thành màu đỏ, Tần Tử Thực biến sắc, quát lên chói tai: “Bình tâm tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất!"
Âm thanh của hắn giống như mang theo ma lực nào đó, làm cho người ta trong nháy mắt tỉnh táo lại, sương mù bỗng nhiên vỡ ra, Tô Thanh Y thở hổn hển, cảm nhận được đau nhức trên người, Tần Tử Thực cau mày nói: “Còn muốn mở không?"
“Mở!" Tô Thanh Y cắn răng mở miệng, làm sao có thể không mở đây?
Nàng muốn trở về vị trí năm đó, nàng muốn báo thù, thì làm sao bởi vì thân thể đau đớn mà bỏ cuộc.
Ánh mắt Tần Tử Thực trầm xuống, chùm tia sáng tiếp tục đi, đến giữa sống lưng, sau đó đột nhiên bổ ra!
Toàn thân Tô Thanh Y run rẩy, thét lên tiếng, bỗng nhiên chân khí mạnh mẽ lao ra xé nát quần áo của nàng, nàng cong người quỳ trên đất, run rẩy siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Mở tiếp!"
Tần Tử Thực im lặng, nhìn máu chảy ra trên làn da của nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống trên đệm bồ đoàn, giống như dừng ở trong tim của hắn.
“Lục căn..." Hắn nhịn không được khuyên nhủ: “Đã rất tốt rồi."
“Mở!" Tô Thanh Y hét lên tiếng, hoàn toàn không nhớ rõ người ở lưng là sư phụ mình. Tần Tử Thực ngồi xổm xuống, đỡ nàng lên, làm nàng dựa vào lòng ngực của mình, ôm nàng từ sau lưng, cố định nàng trong ngực, duy trì tư thế đứng thẳng đưa chùm tia sáng lần nữa bao phủ trên đầu nàng, tiếp tục dọc theo xương sống lưng đi xuống, sau đó tại lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, đột nhiên đâm xuyên qua bên hông nàng!
Tô Thanh Y phun ra một ngụm máu, toàn thân nàng run rẩy, Tần Tử Thực gắt gao ôm nàng, giọng nói lạnh lùng: “Nếu đã muốn tốt nhất, tự nhiên phải thừa nhận thống khổ mà người thường không thể nhận, một căn cuối cùng, có mở hay không?"
Tô Thanh Y đã không nói ra lời nổi, nàng nhắm mắt lại, đau đến giống như đã xuống tới địa ngục. Cuối cùng hệ thống cũng mở miệng: “Ký chủ, nếu mở căn cuối cùng, thân thể này của ngươi không chịu đựng nổi, sẽ chết."
Tô Thanh Y im lặng, nàng đã không nói nên lời, hệ thống lại nói: “Nhưng mà ngươi có thể dùng một ngàn tích phân để đổi lấy cơ hội khai cốt này, chín căn kiếm cốt, nhất định là sẽ phi thăng đó!"
Nàng nghĩ muốn gật đầu, nhưng thân thể của nàng đã hoàn toàn xụi lơ, tất cả xương cốt giống như đều vỡ nát, hệ thống tự tiện làm chủ nói: “Ký chủ, ta đổi nha!"
Tô Thanh Y cam chịu, sau một lát, Tô Thanh Y chỉ nghe thấy âm thanh “Đổi thành công", thân thể nàng tựa hồ khôi phục rất nhiều, miễng cưỡng có thể mở mắt ra, khàn khàn lên tiếng: “Mở!"
Tần Tử Thực ôm chặt nàng, hoa quang mạnh mẽ xuyên qua xương cột sống nàng, truyền đến đau nhức trước nay chưa từng có, từ thần kinh đến thần hồn đều chấn động! Hoa quang phóng lên cao, linh khí trong cơ thể của nàng tứ tán, linh khí đó giống như lưỡi dao xuyên qua thân thể của Tần Tử Thực, sắc mặt hắn không đổi, động cũng không động gắt gao ôm nàng, vẫn duy trì tư thế chùm sáng trong tay xuyên qua thân thể của nàng.
Chùm sáng từng chút ngưng tụ thành thực thể trong cơ thể của nàng, sau lại từ từ biến mất, hoa quang bao phủ xung quanh thân thể của nàng từ từ tan ra, chờ đạo kiếm cốt cuối cùng biến mất trong thân thể của nàng, Tô Thanh Y rốt cuộc không chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Tần Tử Thực thở ra một hơi, lúc này hắn mới phát hiện, dưới bàn tay của hắn là làn da trắng mịn nõn nà của nàng, đầu vai nhỏ mảnh khảnh.
Tần Tử Thực cứng đờ người, không dám cúi đầu, sau đó lập tức nhắm mắt lại, vội vàng buông tay đặt nàng dưới đất, khoát tay ngoại bào bên cạnh lập tức bay đến trên người của Tô Thanh Y, hắn ngồi dậy, trên người tràn đầy vết máu do linh lực Tô Thanh Y lúc nãy gây ra, có chút chật vật đi ra ngoài.
Mới vừa ra tới cửa, lại nhìn đến một đám người đi về phía Vấn Kiếm Nhai, Tần Tử Thực sắc mặt lạnh lùng, một trận uy áp bao phủ khắp trời đất xông ra trực tiếp ngăn toàn bộ người ở xa, lạnh lùng nói: “Lăn về!"
Phượng Ninh chớp mắt quay đầu chạy nhanh nhất, Đan Huy ngẩn người, sau đó lập tức dẫn đệ tử chạy trở về, Đan Nhiễm không cam lòng giãy dụa: “Sư phụ, chúng ta tại sao phải chạy?!"
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện," Đan Huy là Đan tu, chạy trốn còn nhanh hơn so với Kiếm tu, dẫn theo đệ tử thần kinh thô của mình, giải thích nói: “Đại sư thúc của ngươi nổi giận, chạy càng xa càng tốt!"
Nhìn thấy Đan Huy với Phượng Ninh chạy, mọi người tuy rằng không rõ tình huống, cũng lập tức chạy theo trở về, không tới một lát, đám người đông đảo vừa rồi lập tức biến mất sạch sẽ. Lúc này Tần Tử Thực mới nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại tĩnh toạ ngồi trước cửa bảo vệ.
Không biết qua bao lâu, bên trong cuối cùng cũng truyền ra âm thanh của Tô Thanh Y: “Tần... Sư phụ..."
Tuy giọng nói nàng suy yếu, nhưng cũng nghe ra được nguyên khí không bị tổn hại. Tần Tử Thực thở phào một cái, hờ hững nói: “Trong phòng có quần áo của ta, ngươi mặc vào trước đi."
Tô Thanh Y cúi đầu lên tiếng, được Tần Tử Thực nhắc nhở, lúc này nàng mới phát hiện quần áo mình đã sớm biến thành một đống vải vụn rơi rớt bốn phía, chỉ khoác một kiện áo ngoài của Tần Tử Thực. Trên quần áo hắn có mùi hương nhàn nhạt của cây thông, giống như trên người hắn vậy.
Tô Thanh Y lập tức đỏ mặt, cho dù trên người có chút đau đớn, vẫn cố chống người đứng dậy, một mặt từ trên giá lấy xuống quần áo của Tần Tử Thực mặc vào, một mặt truyền âm cho Vãn Thu, để cho nàng ta mang một bộ quần áo đến đây.
Quần áo của hắn rất lớn, nàng mặc vào giống như hát tuồng, chỉ có thể xắn lên vài vòng rồi miễn cưỡng mặc vào, sau đó quy củ ngồi trên giường nhỏ không dám bước xuống dưới, thấp giọng nói: “Sư phụ, có thể vào được rồi."
Tần Tử Thực lên tiếng, đẩy cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy tóc Tô Thanh Y tung bay, ngồi quỳ trên giường nhỏ, trên người mặc quần áo của hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
Quần áo của hắn có hơi lớn quá mức, nàng miễn cưỡng xắn lên, có thể phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh của nàng, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh, dẫn ánh mắt của người ta hướng xuống dưới nữa tìm kiếm.
Dáng người của nàng đầy đặn nên địa phương kia cũng thật đầy đặn, quần áo to rộng như vậy mà cũng có thể mơ hồ thấy phập phồng. Tần Tử Thực đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhất là nghĩ đến nàng mặc quần áo của hắn, dưới bộ quần áo rộng rãi kia trống không không có vật gì, quần áo của mình trực tiếp dán da của nàng, nội tâm của hắn thế mà lại sinh ra một ít dục niệm không thể nói.
Hắn quay đầu đi, đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn vực sâu vô tận của Vấn Kiếm Nhai, niệm một lần Thanh Tâm chú.
“Sư phụ," sau mở kiếm cốt, thân thể sẽ càng thêm cứng cỏi, ngồi như vậy trong chốt lát, Tô Thanh Y cảm thấy tốt hơn rất nhiều, âm thanh nói ra cũng vô cùng trung khí: “Kiếm cốt mở được như thế nào?"
Bình ổn được nội tâm xao động xuống nhưng Tần Tử Thực cũng không dám nhìn nàng, gật đầu nói: “Rất tốt, chín căn kiếm cốt toàn bộ đều mở, tư chất cực phẩm."
Trong lòng của Tô Thanh Y thở phào một cái, cuối cùng chính mình chịu khổ cũng không uổng phí. Linh lực đi một vòng ở trong kinh mạch, phát hiện thể chất quả nhiên tốt hơn rất nhiều, Tô Thanh Y không khỏi vui mừng, đắc ý nói: “Quả nhiên có sư phụ thật tốt! Sư phụ, tiếp theo ta còn phải làm gì nữa?"
“Nghe nói ngươi lấy được ?" Tần Tử Thực quay đầu lại, Tô Thanh Y gật gật đầu, Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Không cần làm cái gì, lập tức đi luyện kiếm đi, ngày mai ta đi ra ngoài một chuyến, chờ ta trở lại, hy vọng ngươi có thể học được thức thứ hai rồi."
“Sư phụ ra ngoài bao lâu?!" Tô Thanh Y ngây người, mục tiêu nhiệm vụ muốn chạy, nàng có nên theo hay không đây?
“Hệ thống hệ thống," Tô Thanh Y quyết đoán bắt đầu hỏi hệ thống: “Có chỉ thị gì không?"
“Kệ mục tiêu nhiệm vụ đi." Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Hắn đi làm đại sự, ngươi đừng kéo chân sau của hắn."
Tô Thanh Y: “..."
“Chưa chắc," Tần Tử Thực nhíu mày: “Nhiều thì trên trăm năm, ít thì một tháng."
Trên trăm năm!
Nàng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lúc hắn trở về cuộc đời nàng đều đã đi qua hơn một nửa rồi.
Dường như nhìn ra nàng ủ rũ, Tần Tử Thực ngẫm nghĩ, cảm thấy nàng lo cho tình cảnh của mình khi hắn đi rồi. Vì thế lại nói: “Ta sẽ mau chóng trở về, có bất kỳ chuyện gì ngươi đi tìm Tử Ngọc."
“Vâng." Tô Thanh Y nhẹ gật đầu, Vãn Thu cầm quần áo đi đến, cung kính nói: “Chủ tử, ta đã mang quần áo đến."
Tần Tử Thực đứng dậy đi ra ngoài, Tô Than Y cầm quần áo đi thay đổi, rốt cuộc cảm thấy không còn quẫn bách như vậy nữa, sau đó đi ra ngoài nhìn thấy Tần Tử Thực đang ngẩn người nhìn Vấn Kiếm Nhai, cung kính nói: “Sư phụ, quần áo kia..."
“Không sao, Tử Ngọc sẽ giặt." Tần Tử Thực biết nàng muốn nói cái gì, giơ tay đánh gãy lời nàng.
Tô Thanh Y đột nhiên có chút đồng tình với Tiết Tử Ngọc...
Nàng cố nín nội tâm mình cười thầm, trên mặt giả vờ trấn định: “Vậy... Nếu không có việc gì nữa, đồ nhi xin cáo lui trước."
Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y lập tức xoay người rời đi. Đợi nàng xoay người, Tần Tử Thực mới quay đầu lại, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng đã đi xa, nhìn theo nàng rời đi.
Trở về phòng, Tô Thanh Y bấm mở ra phần lúc trước đã học của hệ thống ở trong đầu, lúc này nàng mới nhớ tới, bộ thứ hai Phân Căn, hình như mình vẫn luôn không có thời gian tu luyện, nàng vội vàng từ trong rương lấy ra , lật ra bộ thứ hai. Tiếp đó, nàng lập tức thấy được câu thứ hai...
Sau Kim Đan...
Nàng lập tức đóng quyển sách lại, giận dữ nói: “Hệ thống!"
“Ta đây, làm sao vậy?"
“Sách của ngươi là bản lậu à? Ngũ linh căn sau khi tu đến Kim Đan mới có thể nắn thành Đơn linh căn, ngươi coi ta là đứa ngốc sao? Ngũ linh căn làm sao có thể thành Kim Đan!"
“Có thể mà, năm đó vị đại năng kia... Chiếm được truyền thừa của một vị tiền bối, từ Trúc Cơ kỳ trực tiếp bước vào Kim Đan..."
Tô Thanh Y: “..."
Công pháp này không có cách nào học, còn không bằng đi tìm ít linh thảo. Vì thế nàng bấm mở ra thức thứ hai của , vừa mới bấm mở ra, âm thanh của hệ thống truyền đến:
[Nhiệm vụ: Hai năm học được ]
Tiếp thu / Cự tuyệt?
Nàng quyết đoán chọn tiếp thu, trong Tu chân giới này, vĩnh viễn không có gì làm mình yên tâm bằng việc bản thân ngày càng mạnh. Nàng lại bắt đầu cuộc sống học kiếm như thời gian trước, lúc xuất kiếm ra thì nàng mới phát hiện tác dụng của kiếm cốt.
Tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên vô cùng chậm chạp trong mắt nàng, nàng có thể thấy rõ mỗi một đóa hoa nở, mỗi một lần cánh bướm chuyển động, mỗi một làn gió mát quét qua thế gian này. Thiên địa này chưa bao giờ có lúc nào làm cho nàng cảm thấy thân thiết như vậy, kiếm này giống như là có sinh mạng, không chỉ là Kiếm linh mà tồn tại càng thêm chân thật, thanh kiếm này tựa như cũng có thể thì thầm.
Nàng vốn là Phù tu có thể cùng thiên địa câu thông trao đổi, sau khi mở ra kiếm cốt, nàng thậm chí có một loại ảo giác thế gian này tựa như liền cùng một thể với nàng.
Nàng chém ra kiếm thứ nhất, kiếm phát ra tiếng ngâm nga khẽ, một đạo ánh sáng từ mũi kiếm tràn ra, một đường bay về phía trước lập tức bổ ra một vết dài hơn mười mấy trượng trên mặt đất!
Tô Thanh Y sợ ngây người, một lúc sau mới kịp phản ứng, đây chính là Kiếm ý trong truyền thuyết đó!
Vừa nghĩ đến dáng vẻ sau này mỗi một kiếm của mình đều kinh thiên động địa như vậy, trong nháy mắt Tô Thanh Y lập tức bùng nổ động lực, bắt đầu luyện kiếm dưới sự chỉ đạo của hệ thống, nhất thời quên hết mọi thứ. Mãi cho đến ba ngày sau, nàng mới từ miệng của Tiết Tử Ngọc biết được Tần Tử Thực đã ra ngoài.
Sau khi Tần Tử Thực đi rồi, thứ có thể làm nhiễu loạn tâm trí nàng lại càng ít, trong lòng nàng không có gì ngoài việc luyện kiếm, ngày qua ngày, xuân hoa chuyển sang đông tuyết, đông tuyết chuyển trăng thu, đi tới đi lui cũng được hai năm, năm thứ hai lúc hoa đào mới nở, rốt cuộc thanh tiến độ của thức thứ hai cũng biến thành màu đỏ.
Mà nàng cuối cùng cũng tới được tầng bảy Trúc Cơ.
Thể chất Ngũ linh căn của nàng khó hấp thu linh khí thiên địa, rất nhiều người Ngũ linh căn cả đời không thể đi đến con đường tu tiên, hoặc là sau khi đi đến cũng vĩnh viễn dừng chân ở Luyện Khí kỳ. Duy nhất cái vị viết kia là đại năng giả Ngũ linh căn Phi thăng..., cũng là có nhiều kỳ ngộ, cuối cùng hắn bỏ ra gấp ba thời gian so với người khác mới có thể Phi thăng thượng giới. Kinh mạch của Tô Thanh Y được khơi thông bởi , tăng thêm Huyền Linh quả ôn dưỡng, đã được mở rộng ra hơn không chỉ mười lần so với người bình thường, nhưng mà dùng cho việc “Hấp thu" linh căn thì không được, dùng cho “Cất giữ" kinh mạch thì lại rộng, cũng không có cách nào làm cho nàng nhanh chóng thăng cấp giống những người có Thiên linh căn cả. Nàng chỉ có thể thành thành thật thật tu luyện, chờ tới Kim Đan kỳ rồi tiếp tục học .
Nàng vừa nghĩ vừa chém ra một kiếm cuối cùng, âm thanh hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống vang lên, Tô Thanh Y thu kiếm lại đi vào trong phòng tắm nước nóng. Chờ sau khi tắm rửa xong xuôi đi ra, nàng đã nhìn thấy Mạc Vân vẻ mặt đầy lo lắng. Thời gian trước Mạc Vân về nhà một chuyến, trở về nhanh như vậy thật ra là ngoài dự đoán của nàng. Nàng lau tóc đi tới, không chút để ý nói: “Không phải ngươi về nhà à, trở lại nhanh như vậy làm gì?"
Vừa nghe lời này, trong nháy mắt Mạc Vân lộ ra vẻ mặt hỏng bét, nhào tới một phát bắt được tay áo của Tô Thanh Y, kêu lên: “Sư muội cứu ta với!"
“Bình tĩnh một chút đi!" Tô Thanh Y thấy dáng vẻ của Mạc Vân, lập tức đỡ lấy hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi ngàn vạn lần đừng có khóc, có cái gì thì từ từ nói."
“Sư muội..." Vừa nghe lời này, hốc mắt Mạc Vân lập tức hồng hồng.
Tô Thanh Y: “..."
Không phải nói ngươi đừng khóc à!
“Sư muội," Trong mắt Mạc Vân đầy hi vọng: “Ngươi là đích nữ của Thành chủ Thừa Thiên thành, là người thuở nhỏ đính ước với ta đúng không!"
Tô Thanh Y: “..."
Thấy Tô Thanh Y không nói lời nào, Mạc Vân lập tức nói: “Ta biết là ngươi mà! Ta về nhà tìm một bức tranh đến xem, chính là ngươi!"
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ngươi nói đi." Tránh không được, Tô Thanh Y dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, rút tay áo từ trong tay hắn ra, hơi đau đầu. Vừa thấy nàng thừa nhận, Mạc Vân lập tức nhảy dựng lên kích động nói: “Sư muội, ngươi mau về nhà từ hôn đi."
“Hả???" Tô Thanh Y lập tức ngẩng đầu, Mạc Vân thống khổ nói: “Ta sắp bị muội muội của ngươi bức chết rồi... Ngươi mau về nhà từ hôn đi!"
“Ta từ chối." Tô Thanh Y quyết đoán mở miệng, nàng một chút cũng không muốn chọc vào Bạch Liên hoa đâu, hơn nữa, nhỡ đâu bị người nhà phát hiện nàng là đoạt xá thì phải làm sao bây giờ?
“Sư muội..." Nước mắt Mạc Vân lập tức sẽ rơi xuống, đúng lúc này, hệ thống “Đinh" một tiếng vang lên âm thanh.
[Nhiệm vụ: Kết thúc nhân quả ở Thừa Thiên thành]
Miêu tả nhiệm vụ: Trở về Thừa Thiên thành, từ hôn với Mạc Vân, có ân báo ân, có oán báo oán.
Phần thưởng: 1.000 tích phân.
Nhận/Nhận
Hoàn toàn không có đường từ chối==
Mặt Tô Thanh Y không đổi sắc tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó quay đầu nhìn Mạc Vân: “Được rồi."
Mạc Vân còn đang khóc ngẩn ngơ: “Hả hả hả?"
“Chờ ta buộc lại tóc rồi chúng ta lập tức xuất phát. À, ngươi nhanh đi tìm Tử Ngọc sư huynh nói một tiếng đi."