Kiếm Phá Thương Khung
Chương 34: Không thể nhẫn nhịn (2)
Liên tiếp là những thanh âm trầm đục vang lên kèm theo tiếng hét không giống ai của Hoa Phong, mười mấy tên đệ tử vừa xông lên không ngoại lệ điều giống như Diệp Hải nằm im bất động, có khác chỉ khác tư thế nằm của chúng mà thôi.
Giải quyết xong mười bảy tên, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một tên.
- Đến lượt ngươi rồi.
Hoa Phong thần sắc hờ hững đưa mắt về phía Dương Kỳ khẽ nói.
Dương Kỳ sắc mặt trắng bệch mặt cắt không chút máu, đang nhìn chằm Hoa Phong như nhìn quái vật. Hắn không thể nào tin được, tên tiểu tử mới cách đây vài ngày còn bị đánh không có sức hoàn thủ, bây giờ lại khủng bố như vậy. Có cho thêm trăm lá gan hắn cũng không dám chiến một trận.
- Sư huynh tha mạng, tất cả điều tại ta có mắt như mù.
- Sư huynh lòng dạ rộng lượng, không nên chấp nhất một tiểu nhân như ta.
Khi thấy Hoa Phong nhìn về phía mình với ánh mắt bất thiện, Dương kỳ thần sắc hoảng loạn, liên tục xin tha.
Thấy một màn như này, Hoa Phong nội tâm cười nhạt, khi người đông thế mạnh thì hùng hùng hổ hổ, đến lúc thất thế lại cầu xin như chó, loại tiểu nhân vật như vậy không đáng để hắn mạo hiểm ra tay.
Dường như biết Hoa Phong không giết mình Dương Kỳ thầm thở phào, nhưng nội tâm lại vô cùng oán độc, hắn thầm thề sỉ nhục hôm nay, sau này sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Đang oán thầm bất giác hắn trông thấy một cái bóng lóe lên, hai mắt hắn tối sầm, mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài.
- Tha chết cho ngươi không có nghĩa là không đánh ngươi.
- Như vậy mọi chuyện đã xong.
Phủi phủi tay Hoa Phong lẩm bẩm, theo hắn nghĩ đám người này phải ít nhất nằm liệt mười ngày nữa tháng.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, để chắc chắn không bỏ sót tên nào, sau đó ngửa mặt nhìn lê, thần sắc tràn ngập chờ mong.
Công chức đường được đặt chính giữa sườn núi và đỉnh núi, là nơi tất cả các đệ tử tạp dịch phải đi qua, nếu muốn thăng cấp thành đệ tử ngoại môn.
Lúc này ngay trước cửa chính của công chức đường, một thiếu niên có gương mặt rất anh tuấn, chỉ tội dáng người hơi gầy.
Thiếu niên chính là Hoa Phong vừa từ sườn núi đi lên, mò mẫm mãi hắn cuối cùng cũng tìm đến được đây.
Công chức đường là một căn nhà lâu đời đã có phần xập xệ, theo như Hoa Phong quan sát, hắn đánh giá đây là một nơi “chó không thèm ở“. Nếu không phải trên cửa có treo tấm bảng có ghi vài chữ ngoằn ngèo xấu xí “Công Chức Đường" có lẽ hắn tưởng mình nhầm chỗ.
Do dự một hồi, rốt cuộc hắn cũng bước vào, nhưng khi vừa đặt một chân vào trong, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng suốt đời khó quên, đến nỗi sau này mỗi khi nghĩ đến hắn điều cười to.
Trước mắt Hoa Phong là một lão già râu tóc bạc phơ, nhìn không ra cảnh giới. Điều đặc biệt ấn tượng là râu tóc đã trắng lão còn mặc nguyên bộ đồ trắng, đầu của lão được đặt ở trên một cái chiếc ghế cũng là màu trắng, chân lão gác lên cái bàn màu đen, ở trên miệng lão ngậm tẩu thuốc màu trắng, ấn tượng hơn đây lại là tư thế ngủ của lão.
-Khụ! Khụ!
Hoa Phong bịt miệng phì phì, cố gắng lắm mới ho khan được hai tiếng.
-Kẻ nào?
-Ầm! Ui da! cái cổ của ta, là tên chết tiệt nào?
Một âm thanh trầm đục vang lên, theo sau là tiếng kêu ai oán của lão già.
Vốn khi nghe có tiếng người lão ngốc đầu xem thử, lúc hạ đầu xuống do sức bật đàn hồi của thân thể, cái đầu của lão đẩy mạnh vào chiếc ghê bên dưới hệ quả chiếc ghế ngã ngửa thuận tiện lão cũng cắm đầu lao theo. Khoảng cách giữa chiếc ghế và mặt đất, cao gần một thước không gãy cổ đã là may cho lão.
Lồm cồm bò dậy, lão muốn nhìn thử xem têm chết tiệt nào hại lão, kết quả lão nhìn thấy một màn khiến lão tức phát điên.
Chứng kiến lão cắm đầu xuống đất, Hoa Phong đã không nhịn được mà bò lăn ra cười ha hả, hai tay đập đập mặt đất ra điều không thể buồn cười hơn.
- Nhãi ranh! ngươi cười đủ chưa?
Lão giận sôi máu quát lớn, hận không thể một chưởng đập chết tên ranh con này, dã hại lão suýt chút gãy cổ, như vậy cũng thôi, không ngờ lại còn dám cười trên nỗi đau của lão.
- Ngươi từ đâu tới! tới có việc gì?
Giọng nói sắc bén như muốn giết người của lão không làm Hoa Phong kinh sợ chút nào.
Hắn đã bước hẳn vào trong nhà, đứng nép bên một cánh cửa. Sắc mặt giờ phút này rất bình thường, nhưng hễ cứ nhìn vẻ mặt như ăn ớt của lão, hắn lại được một phen mặt đỏ tía tai miệng thở phì phì.
- Nhãi ranh! sao không trả lời?
Thấy Hoa Phong không nói gì, Lão tức muốn thổ huyết, nhưng do chưa rõ nguyên nhân mới không một chưởng đập chết hắn, theo lão bình thường tất cả đệ tử trong tông, khi gặp lão phải khúm núm dạ thưa, không ngờ hôm nay lại chui ra một tên khốn kiếp xấc xược như này.
Hoa Phong có khổ mà không thể nói, hắn luôn cuối gằm mặt không dám đối diện với lão, nhưng lần này nhận thấy dường như lão đang mất dần sự kiên nhẫn, cho nên cố gắng hít một hơi thật sâu, hắn ngước mặt lên để chuẩn bị mở miệng, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của lão hắn không tài nào nhịn được nữa cất tiếng cười to.
-Đi chết đi!
Giận sôi máu đã lão không cần quan tâm tên ranh con từ đâu tới, tung cước nhắm thẳng ngực hắn mà xuất thủ.
Tốc độ của lão vô cùng nhanh, Hoa Phong dù đang cười phản ứng còn nhanh hơn, hắn lách người tránh thoát cú đá của lão.
- Ui da! ầm! rầm.
Ba âm thanh liên tục vang lên, Hoa Phong lại thêm một phen cười lớn, nhưng rất nhanh hắn cũng bỏ chạy mất dạng.
Chạy được một đoạn thì nghe đằng sau vọng tới tiếng rống phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như heo bị chọc tiết của lão.
-Ranh...con! ta...nhớ....kỹ...ngươi rồi, nhất.... định.... sẽ.... bầm thây.... ngươi.....vạn.....đoạn.....
Cách công chức đường một đoạn khá xa Hoa Phong mới ngừng lại, chưa kịp thở dốc hắn lại tiếp tục bò lăn đập đất mà cười, trông rất mất hình tượng.
Lúc nãy khi lão già xuất thủ, Hoa Phong đang đứng rất gần cánh cửa, do hắn tránh thoát cho nên một đòn của lão mục tiêu chính là cánh cửa, bởi vì tốc độ quá nhanh, lại sợ làm hỏng cửa, lão không kịp suy nghĩ vội vàng co chân, hệ quả lão úp mặt luôn vào đó, nhưng vi lực đạo quá mạnh cửa vẫn bị sập, rồi sau đó đè lên lão. Âm thanh thống hận vừa rồi từ đó mà ra.
Hết Buồn cười Hoa Phong mới nghĩ đến một vấn đề vô cùng nan giải. Muốn tấn thăng đệ tử ngoại môn cần thông qua lão già kia, bây giờ gây thù với lão như vậy, vừa gặp mặt chắc chắn là người chết ta sống, không thể nào lão đi chứng cho hắn.
Suy nghĩ một hồi hai mắt Hoa Phong sáng lên hắn đã có cách vượt qua ải này.
Giải quyết xong mười bảy tên, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một tên.
- Đến lượt ngươi rồi.
Hoa Phong thần sắc hờ hững đưa mắt về phía Dương Kỳ khẽ nói.
Dương Kỳ sắc mặt trắng bệch mặt cắt không chút máu, đang nhìn chằm Hoa Phong như nhìn quái vật. Hắn không thể nào tin được, tên tiểu tử mới cách đây vài ngày còn bị đánh không có sức hoàn thủ, bây giờ lại khủng bố như vậy. Có cho thêm trăm lá gan hắn cũng không dám chiến một trận.
- Sư huynh tha mạng, tất cả điều tại ta có mắt như mù.
- Sư huynh lòng dạ rộng lượng, không nên chấp nhất một tiểu nhân như ta.
Khi thấy Hoa Phong nhìn về phía mình với ánh mắt bất thiện, Dương kỳ thần sắc hoảng loạn, liên tục xin tha.
Thấy một màn như này, Hoa Phong nội tâm cười nhạt, khi người đông thế mạnh thì hùng hùng hổ hổ, đến lúc thất thế lại cầu xin như chó, loại tiểu nhân vật như vậy không đáng để hắn mạo hiểm ra tay.
Dường như biết Hoa Phong không giết mình Dương Kỳ thầm thở phào, nhưng nội tâm lại vô cùng oán độc, hắn thầm thề sỉ nhục hôm nay, sau này sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Đang oán thầm bất giác hắn trông thấy một cái bóng lóe lên, hai mắt hắn tối sầm, mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài.
- Tha chết cho ngươi không có nghĩa là không đánh ngươi.
- Như vậy mọi chuyện đã xong.
Phủi phủi tay Hoa Phong lẩm bẩm, theo hắn nghĩ đám người này phải ít nhất nằm liệt mười ngày nữa tháng.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, để chắc chắn không bỏ sót tên nào, sau đó ngửa mặt nhìn lê, thần sắc tràn ngập chờ mong.
Công chức đường được đặt chính giữa sườn núi và đỉnh núi, là nơi tất cả các đệ tử tạp dịch phải đi qua, nếu muốn thăng cấp thành đệ tử ngoại môn.
Lúc này ngay trước cửa chính của công chức đường, một thiếu niên có gương mặt rất anh tuấn, chỉ tội dáng người hơi gầy.
Thiếu niên chính là Hoa Phong vừa từ sườn núi đi lên, mò mẫm mãi hắn cuối cùng cũng tìm đến được đây.
Công chức đường là một căn nhà lâu đời đã có phần xập xệ, theo như Hoa Phong quan sát, hắn đánh giá đây là một nơi “chó không thèm ở“. Nếu không phải trên cửa có treo tấm bảng có ghi vài chữ ngoằn ngèo xấu xí “Công Chức Đường" có lẽ hắn tưởng mình nhầm chỗ.
Do dự một hồi, rốt cuộc hắn cũng bước vào, nhưng khi vừa đặt một chân vào trong, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng suốt đời khó quên, đến nỗi sau này mỗi khi nghĩ đến hắn điều cười to.
Trước mắt Hoa Phong là một lão già râu tóc bạc phơ, nhìn không ra cảnh giới. Điều đặc biệt ấn tượng là râu tóc đã trắng lão còn mặc nguyên bộ đồ trắng, đầu của lão được đặt ở trên một cái chiếc ghế cũng là màu trắng, chân lão gác lên cái bàn màu đen, ở trên miệng lão ngậm tẩu thuốc màu trắng, ấn tượng hơn đây lại là tư thế ngủ của lão.
-Khụ! Khụ!
Hoa Phong bịt miệng phì phì, cố gắng lắm mới ho khan được hai tiếng.
-Kẻ nào?
-Ầm! Ui da! cái cổ của ta, là tên chết tiệt nào?
Một âm thanh trầm đục vang lên, theo sau là tiếng kêu ai oán của lão già.
Vốn khi nghe có tiếng người lão ngốc đầu xem thử, lúc hạ đầu xuống do sức bật đàn hồi của thân thể, cái đầu của lão đẩy mạnh vào chiếc ghê bên dưới hệ quả chiếc ghế ngã ngửa thuận tiện lão cũng cắm đầu lao theo. Khoảng cách giữa chiếc ghế và mặt đất, cao gần một thước không gãy cổ đã là may cho lão.
Lồm cồm bò dậy, lão muốn nhìn thử xem têm chết tiệt nào hại lão, kết quả lão nhìn thấy một màn khiến lão tức phát điên.
Chứng kiến lão cắm đầu xuống đất, Hoa Phong đã không nhịn được mà bò lăn ra cười ha hả, hai tay đập đập mặt đất ra điều không thể buồn cười hơn.
- Nhãi ranh! ngươi cười đủ chưa?
Lão giận sôi máu quát lớn, hận không thể một chưởng đập chết tên ranh con này, dã hại lão suýt chút gãy cổ, như vậy cũng thôi, không ngờ lại còn dám cười trên nỗi đau của lão.
- Ngươi từ đâu tới! tới có việc gì?
Giọng nói sắc bén như muốn giết người của lão không làm Hoa Phong kinh sợ chút nào.
Hắn đã bước hẳn vào trong nhà, đứng nép bên một cánh cửa. Sắc mặt giờ phút này rất bình thường, nhưng hễ cứ nhìn vẻ mặt như ăn ớt của lão, hắn lại được một phen mặt đỏ tía tai miệng thở phì phì.
- Nhãi ranh! sao không trả lời?
Thấy Hoa Phong không nói gì, Lão tức muốn thổ huyết, nhưng do chưa rõ nguyên nhân mới không một chưởng đập chết hắn, theo lão bình thường tất cả đệ tử trong tông, khi gặp lão phải khúm núm dạ thưa, không ngờ hôm nay lại chui ra một tên khốn kiếp xấc xược như này.
Hoa Phong có khổ mà không thể nói, hắn luôn cuối gằm mặt không dám đối diện với lão, nhưng lần này nhận thấy dường như lão đang mất dần sự kiên nhẫn, cho nên cố gắng hít một hơi thật sâu, hắn ngước mặt lên để chuẩn bị mở miệng, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của lão hắn không tài nào nhịn được nữa cất tiếng cười to.
-Đi chết đi!
Giận sôi máu đã lão không cần quan tâm tên ranh con từ đâu tới, tung cước nhắm thẳng ngực hắn mà xuất thủ.
Tốc độ của lão vô cùng nhanh, Hoa Phong dù đang cười phản ứng còn nhanh hơn, hắn lách người tránh thoát cú đá của lão.
- Ui da! ầm! rầm.
Ba âm thanh liên tục vang lên, Hoa Phong lại thêm một phen cười lớn, nhưng rất nhanh hắn cũng bỏ chạy mất dạng.
Chạy được một đoạn thì nghe đằng sau vọng tới tiếng rống phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như heo bị chọc tiết của lão.
-Ranh...con! ta...nhớ....kỹ...ngươi rồi, nhất.... định.... sẽ.... bầm thây.... ngươi.....vạn.....đoạn.....
Cách công chức đường một đoạn khá xa Hoa Phong mới ngừng lại, chưa kịp thở dốc hắn lại tiếp tục bò lăn đập đất mà cười, trông rất mất hình tượng.
Lúc nãy khi lão già xuất thủ, Hoa Phong đang đứng rất gần cánh cửa, do hắn tránh thoát cho nên một đòn của lão mục tiêu chính là cánh cửa, bởi vì tốc độ quá nhanh, lại sợ làm hỏng cửa, lão không kịp suy nghĩ vội vàng co chân, hệ quả lão úp mặt luôn vào đó, nhưng vi lực đạo quá mạnh cửa vẫn bị sập, rồi sau đó đè lên lão. Âm thanh thống hận vừa rồi từ đó mà ra.
Hết Buồn cười Hoa Phong mới nghĩ đến một vấn đề vô cùng nan giải. Muốn tấn thăng đệ tử ngoại môn cần thông qua lão già kia, bây giờ gây thù với lão như vậy, vừa gặp mặt chắc chắn là người chết ta sống, không thể nào lão đi chứng cho hắn.
Suy nghĩ một hồi hai mắt Hoa Phong sáng lên hắn đã có cách vượt qua ải này.
Tác giả :
Cuồng Kiếm