Kiếm Khách Truy Thê

Chương 4

Đợi đến Lăng Nhạn Sương tỉnh táo lại lần nữa, đã lại là chuyện bảy ngày sau.

“Ta làm sao có thể ngủ lâu như vậy ?"

Lăng Nhạn Sương cảm thấy mình suy yếu khác thường, chỉ cần động một chút thân mình liền choáng váng hoa mắt, tay chân tứ chi cũng như bị rót chì, nặng nâng không nổi.

“Lão gia cùng phu nhân mời thật nhiều đại phu đến xem chẩn, đại phu cũng không biết vì sao người luôn ngủ. Về sau có một lão đại phu kinh nghiệm nói, hắn từng gặp qua một người sau khi ngã chấn đầu cũng không tỉnh lại nữa, mọi người đều sợ tới mức chết khiếp, phu nhân còn kích động ngất đi……"

Vừa nghĩ tới hoảng loạn bất lực lúc đó, Tiểu Tích liền không nhịn được muốn khóc.

“Tiểu Tích, đừng khóc nữa, tiếng khóc của em sẽ làm ta đau đầu……"

Lăng Nhạn Sương tinh mắt thấy khóe mắt Tiểu Tích loang loáng, lập tức mở miệng ngăn lại.

Cũng may Tiểu Tích rất nghe lời, lập tức hấp hấp mũi rút nước mắt về.

Xem nàng không dự tính khóc, toàn thân Lăng Nhạn Sương mới trầm tĩnh lại.

“Ông trời phù hộ, tiểu thư cuối cùng đã tỉnh ! Mấy ngày nay nha, không ai có thể ngủ ngon……"

Tiểu Tích hầu hạ nàng ngồi dậy, đút một chút cháo thuốc, vừa nói chuyện mấy ngày nay xảy ra.

Sau khi ăn một chút nàng liền cảm thấy mệt mỏi, vì thế lại trong trợ giúp của Tiểu Tích, nằm lại trên giường.

“Kia…… Thiên Dật ca ca có đến xem ta không ?"

Lăng Nhạn Sương nằm xuống nghe Tiểu Tích nói chuyện, thuận miệng hỏi.

“Ân, không có nha…… Nghe nói cô gia hắn –" Tiểu Tích nói một nửa, lại đột nhiên câm mồm.

“Hắn làm sao vậy ?"

Nàng tò mò quay đầu, chờ Tiểu Tích nói tiếp.

“Hắn…… Không a, chỉ là nghe nói…… Cô gia gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên mới không có thời gian đến xem tiểu thư." Tiểu Tích nhanh chóng cúi đầu giúp nàng sửa sang lại chăn.

Lăng Nhạn Sương cảm thấy thái độ Tiểu Tích có chút kỳ quái, vì thế nắm chặt tay nàng, muốn nàng dừng động tác lại nhìn mình.

“Tiểu Tích, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Ta sau khi ở trong xe ngất đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?" Nàng nghi hoặc hỏi.

“Là…… Vừa khéo Nhiếp Phi Nhiếp đại hiệp đi qua, đã cứu chúng ta, đưa chúng ta trở về, sau đó liền mang…… Liền đưa cô gia về “Quan Gia Bảo"."

Hai mắt Tiểu Tích chuyển nha chuyển, chỉ là không nhìn nàng.

“Thiên Dật ca ca sau khi trở về, không qua đây nữa ?" Lăng Nhạn Sương thử hỏi.

“Ân." Tiểu Tích gật gật đầu.

Lăng Nhạn Sương hoang mang suy nghĩ.

Cho dù Thiên Dật ca ca lại bận cũng không đến mức bận không thể rút ra thời gian đến xem nàng bị thương đi ?

Nàng không tin Thiên Dật ca ca sẽ bạc tình như thế……

Nghĩ nghĩ, nàng càng nghĩ càng bất an, nghiêm mặt tóm lấy tay Tiểu Tích thủ, vội vàng hỏi: “Tiểu Tích, không được giấu ta, Thiên Dật ca ca có phải đã xảy ra chuyện hay không ?"

“Không có a !"

Tiểu Tích đáp lời lại càng nhanh, còn liều mình lắc đầu, nhấn mạnh giọng điệu.

“Tiểu Tích ! Nói cho ta biết !"

Ngữ khí của nàng vô cùng nghiêm túc, dọa Tiểu Tích nhảy dựng.

“Cô, cô gia không có việc gì a !"

Tiểu Tích trả lời vừa nhỏ vừa bén nhọn, cơ hồ sắp hét lên.

Nàng vừa nghe Tiểu Tích phản ứng trả lời khác thường lại khẩn trương, trực giác đoán rằng có phải Quan Thiên Dật đã xảy ra chuyện gì hay không, mọi người lại gạt nàng, không cho nàng biết ?

Lăng Nhạn Sương đẩy chăn ra, cố hết sức ngồi dậy để hai chân xuống giường.

Chỉ là động tác này khiến cho nàng thở hồng hộc, thiếu chút hết sức nằm trở về lại.

“Tiểu thư, người dậy làm gì ? Đừng lộn xộn nha, tiểu thư !"

Tiểu Tích kích động ở đầu giường vòng tới vòng lui, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nàng không để ý tới Tiểu Tích, xoay người muốn mang giày, đầu óc lại bỗng nhiên choáng váng mắt hoa làm cho nàng thiếu chút ngã mặt xuống đất.

“Tiểu thư, người đừng lộn xộn a ! Đại phu nói người còn chưa thể vận động quá mức, vẫn cần nằm nghỉ ngơi nha !"

Tiểu Tích nhanh chóng đỡ nàng, muốn nàng nằm lại xuống giường.

“Tránh ra…… Em không nói tình hình cho ta biết, ta liền tự mình đến ‘Quan Gia Bảo’, tận mắt thấy có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?"

Nàng đẩy Tiểu Tích ra, không cho nàng ta đỡ.

“Tiểu thư…… Người đừng như vậy, em xin người a……"

Tiểu Tích gấp đến độ xoay quanh, sắp khóc ra.

“Như vậy em liền nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"

“Cái kia…… Cái kia…… Lão gia nói đừng cho người biết, để tránh người quá kích động……"

“Em nói mau nha !" Lăng Nhạn Sương thúc giục nàng ta.

“Chính là…… Ngày đó em ôm người hôn mê bất tỉnh khóc suốt, lúc không biết nên làm cái gì bây giờ thì vừa vặn Nhiếp Phi đại hiệp đi qua, lúc nhìn thấy chúng ta hắn kinh ngạc vô cùng……"

“Sau đó ?" Nàng nóng vội hỏi.

“Em nói với hắn chuyện bị tập kích, không biết cô gia đi nơi nào ? Sau khi Nhiếp đại hiệp nghe xong liền đi tìm cô gia, sau đó…… Nhiếp đại hiệp liền kéo con ngựa kéo xe ngựa chúng ta trở về, trên lưng ngựa còn mang cô gia hôn mê bất tỉnh……"

Tiểu Tích vừa gạt lệ vừa nói.

“Thiên Dật ca ca bị thương ?!"

Lăng Nhạn Sương choáng váng, ngơ ngác ngồi ở trên giường.

“Ân, nghe Nhiếp đại hiệp nói, là trúng ám khí có độc……" Tiểu Tích khổ sở muốn gào khóc.

Cô gia luôn luôn hăng hái, nhã nhặn tiêu sái, nàng cho tới bây giờ không thấy qua hắn không hề hay biết, giống miếng vải rách chật vật nằm trên lưng ngựa.

Lăng Nhạn Sương chống bên giường, lung lay đứng dậy.

“Tiểu thư, em cũng đã nói tình hình rồi, người thế nào còn muốn đứng lên ? Xin người mau nằm trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi !"

Tiểu Tích cuống quít đỡ lấy nàng, lo lắng khuyên nàng.

“Thiên Dật ca ca xảy ra chuyện, ta thế nào còn nằm tiếp ?" Lăng Nhạn Sương dựa vào nàng ta đứng dậy.

“Ai nha…… Lão gia cùng phu nhân nếu biết Tiểu Tích nói thật với người, nhất định sẽ mắng chết Tiểu Tích……" Tiểu Tích hối hận vạn phần.

“Đừng nói nữa, mau dẫn ta đi nha !" Lăng Nhạn Sương thúc giục nàng ta.

Bởi vì nàng mới tỉnh lại không bao lâu, đi ra cửa, sau khi Lăng lão gia cùng Lăng phu nhân biết tất cả đều tới khuyên can, nhưng cuối cùng không chịu nổi nàng đau khổ cầu xin, đành phải để cho nàng đi “Quan Gia Bảo".

Đến “Quan Gia Bảo", người Quan gia thế nhưng hiếm thấy cự tuyệt nàng ngoài cửa.

“Thiếu gia trước mắt bề bộn nhiều việc, tạm thời không rảnh gặp ngài, mời tiểu thư trở về."

Người hầu Quan gia ngăn nàng lại ở cửa lớn, ánh mắt tràn ngập đồng tình.

“Không rảnh gặp ta ? Vì sao ?" Lăng Nhạn Sương kinh ngạc vô cùng hỏi.

“Không biết, thiếu gia gần đây căn dặn như thế, cũng không có nhiều lời." Người hầu Quan gia đáp.

“Thiên Dật ca ca đã xảy ra chuyện gì sao ?"

“Thiếu gia tốt lắm." Người hầu đáp ngắn gọn.

“Van cầu ngươi, tiểu ca, cho ta vào nhìn Thiên Dật ca ca đi, được không ?"

“Thật có lỗi, tiểu thư." Người hầu làm hết phận sự canh giữ ở cửa.

“Không phải hắn bị thương, không muốn cho ta biết chứ ? Xin ngươi đi nói cho hắn biết, ta đã biết rồi, cho dù muốn trách ta cũng cho ta trước gặp hắn rồi sau lại trách ta." Lăng Nhạn Sương lo âu lại vội vàng nói.

“Tiểu thư, tôi chỉ là hạ nhân, ngài cũng đừng khó xử tiểu nhân nữa." Người hầu vẫn chỉ lắc đầu.

Lăng Nhạn Sương kích động một cái, bỗng nhiên trước mắt biến thành màu đen, bước chân vấp một cái.

Tiểu Tích bên cạnh thấy thế nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

“Tiểu thư, ta xem chúng ta vẫn là về trước đi. Chờ cô gia rảnh, có lẽ sẽ chủ động đến gặp người." Tiểu Tích không đành lòng nói.

“Không gặp được Thiên Dật ca ca, ta không quay về !" Lăng Nhạn Sương cắn răng nói.

“Tiểu thư……"

Tiểu Tích không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể cùng đứng trước “Quan Gia Bảo".

Người hầu Quan gia đối với Lăng Nhạn Sương rất quen, cũng biết nàng là vị hôn thê thanh mai trúc mã của thiếu gia. Nhưng ngại mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ không thể không vâng theo, cho nên chỉ có thể nhẫn tâm nhìn Lăng Nhạn Sương lung lay sắp đổ chờ đợi ở bên ngoài, nuốt xuống khuất nhục bị cự tuyệt ngoài cửa.

Chờ một lát, cửa lớn bỗng nhiên chậm rãi mở ra, Quan lão phu nhân từ bên trong đi ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nhạn Sương sáng ngời, lập tức tiến nhanh tới gần.

“Quan bá mẫu ! Thiên Dật ca ca không gặp con, có thể mời ngài mang con đi gặp hắn hay không?"

“Ngươi thế nào còn chưa đi ?"

Quan lão phu nhân lạnh lùng nhàn nhạt nhìn nàng một cái, thân thiện ngày xưa tất cả đều không còn.

Ngực Lăng Nhạn Sương nháy mắt chợt lạnh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà.

“Quan bá mẫu……" Nàng hoang mang nhìn lão phu nhân.

“Quan gia nhất mạch đơn truyền, nếu không phải ngươi kiêu căng tùy hứng, muốn Thiên Dật buông hết thảy công tác cùng ngươi ra ngoài, hắn cũng sẽ không gặp nạn trên đường, gặp phải ám toán."

“Con…… Con cũng rất hối hận, nếu con không cùng hắn ra ngoài thì tốt rồi……"

“Những lời này đều đã muộn. Dật nhi hắn quả thật bị thương, nhưng nữ đại phu y thuật cao siêu nổi danh đang chẩn trị săn sóc cho hắn, cho nên không có trở ngại, Lăng cô nương có thể trở về."

Quan lão phu nhân lạnh lùng nói, thậm chí lấy ba chữ “Lăng cô nương" phủi sạch quan hệ với nàng.

“Chờ một chút ! Quan bá mẫu, Thiên Dật ca ca là vì theo giúp ta ra ngoài mà bị thương, có thể cho con gặp hắn, giáp mặt nói với hắn tiếng thật có lỗi hay không ?" Lăng Nhạn Sương vội vàng tiến lên giữ chặt bà.

“Không cần."

Quan lão phu nhân nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng không có dùng sức vung ống tay áo ra.

Dựa theo bộ dáng Lăng Nhạn Sương suy yếu trước mắt, lão phu nhân nếu dùng sức vung ống tay áo, nói không chừng nàng sẽ vô lực chống đỡ mà ngã xuống thềm đá.

“Quan bá mẫu, con cầu ngài giúp con……"

“Ngươi trở về đi."

Quan lão phu nhân vừa cự tuyệt, vừa ra hiệu Tiểu Tích tiến lên đỡ lấy Lăng Nhạn Sương.

“Tiểu thư…… Chúng ta trở về đi. Người mới vừa tỉnh lại, thân mình còn rất yếu, chờ sau khi dưỡng khỏe thân mình, chúng ta lại đến tìm cô gia đi." Tiểu Tích đỡ Lăng Nhạn Sương khuyên nhủ.

“Ta muốn gặp Thiên dật ca ca……"

Lăng Nhạn Sương toàn thân vô lực dựa vào Tiểu Tích, sắc mặt dị thường tái nhợt, ánh mắt lại cực kì kiên định, thế nào cũng không chịu rời đi.

Quan lão phu nhân thấy nàng kiên trì như thế, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể hóa thành thở dài một tiếng, dự tính đi vào trong phòng, mắt không thấy, tâm không phiền.

Lúc này, trong Bảo có vị nha đầu đi tới cửa, hành lễ với Quan lão phu nhân.

“Lão phu nhân, thiếu gia nói mời tiểu thư đi vào."

Quan lão phu nhân đầu tiên là lộ ra biểu cảm kinh ngạc, tiếp theo như nghĩ tới điều gì hơi nhíu mày, không kiên nhẫn phất phất tay.

“Nếu chính hắn muốn gặp, ta cũng không thể nói gì hơn."

Lão phu nhân nói xong liền cho nha đầu đỡ, tự mình quay đầu đi vào.

“Tiểu thư, mời đi bên này."

Nhận được ra hiệu người hầu rốt cục nhường đường, mời Lăng Nhạn Sương đi vào.

Đối với việc Quan Thiên Dật đột nhiên bằng lòng gặp nàng, Lăng Nhạn Sương trong lòng vừa sợ vừa nghi, nàng cảm thấy có cảm giác không tốt.

Nhưng vô luận như thế nào, có thể nhìn thấy mặt hắn, chính mắt xác nhận tình huống của hắn, ít nhất có thể an tâm một ít, không cần lại lo lắng thấp thỏm, miên man suy nghĩ tra tấn mình……

*****

Đến gần cửa phòng Quan Thiên Dật, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của một đôi nam nữ từ trong phòng truyền ra.

Lăng Nhạn Sương kinh ngạc dừng bước.

“Là tiếng cô gia nha !" Tiểu Tích không có tâm nhãn nói.

Lăng Nhạn Sương nhìn về phía trước, lộ vẻ do dự.

Nàng không khỏi trực giác, lần này gặp mặt chỉ sợ rất nhiều việc đều phải thay đổi……

“Tiểu thư ?"

Đối với việc dừng chân không tiến của nàng, Tiểu Tích có chút nghi hoặc.

Lăng Nhạn Sương thở dài một hơi, cười mình quá mức thích ảo tưởng.

“Không có việc gì, đi thôi."

Nàng cười cười với Tiểu Tích, tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới cửa phòng, nàng bất ngờ gặp được Nhiếp Phi, hắn đang dựa vào cây cột không xa bên cửa, hai tay ôm ngực vẻ mặt đăm chiêu.

“Nhiếp đại ca ?!" Lăng Nhạn Sương kinh hỉ gọi sư đệ của Quan Thiên Dật.

Nhiếp Phi là sư đệ Quan Thiên Dật, bởi vậy hai người cũng không xa lạ, hơn nữa Nhiếp Phi tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, mỗi khi thấy nàng đều trêu cợt vài câu chọc nàng.

Nhưng Nhiếp Phi lúc này trên mặt một chút ý cười cũng không có, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu với nàng, đăm chiêu nhìn về phía trong.

“Thiên Dật ở bên trong……" Hắn chỉ vào bên trong.

“Ân." Lăng Nhạn Sương gật đầu.

“Còn có Tiêu Tố Tâm."

Đang muốn đi tới bước chân chợt dừng lại.

“…… Ai ?"

Lăng Nhạn Sương nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu khẽ run.

Nhiếp Phi thở dài một hơi.“Nàng biết y thuật, trên giang hồ xưng nàng là ‘Ngọc Tâm Phật Thủ’. Là nàng ta kịp thời xuất hiện giúp Thiên Dật giải độc."

Lăng Nhạn Sương hơi hơi cúi đầu, không nói chuyện, chỉ chốc lát sau liền ngẩng đầu lên, hơi nở nụ cười với hắn.

“Ta đã biết, cám ơn huynh ngày đó đã cứu chúng ta."

“Xem như các ngươi phúc lớn mạng lớn, ta chỉ là vừa vặn đi qua a ! Lúc ấy ta cũng bị các ngươi dọa đấy !" Nhiếp Phi gãi gãi đầu.

“Ta vào xem Thiên Dật ca ca."

“…… Ân."

Nhiếp Phi vốn định nói gì, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, chỉ xoay đầu đi.

Lăng Nhạn Sương đi vào bên trong liền thấy Quan Thiên Dật rất có tinh thần nằm ngồi ở trên giường, trên vai còn khoác trung y.

Ngồi ở bên cạnh giường là một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp đang một tay bưng thuốc, một tay thân mật khoát lên trên vai Quan Thiên Dật, hơi hơi nghiêng mình về hướng Quan Thiên Dật giống đang chia sẻ cái gì.

Hai người vốn nói nói cười cười, vừa thấy nàng tiến vào liền lập tức dừng nói cười lại.

Lăng Nhạn Sương bỗng nhiên cảm thấy mình như người ngoài, lỗ mãng liều lĩnh tiến vào, không cẩn thận quấy rầy một phòng ấm áp……

“Thực xin lỗi……"

Lăng Nhạn Sương sững sờ nói, cảm thấy không khí dị thường xấu hổ.

Tiểu Tích đi theo một bên, tuy bình thường thần kinh rất nhạy nhưng giờ phút này cũng cảm thấy không khí rất căng thẳng, bởi vậy im lặng ngậm miệng, cái gì cũng không dám nói.

Quan Thiên Dật chậm rãi che giấu biểu cảm, lạnh nhạt nhìn nàng, thái độ chuyển biến vô cùng rõ ràng.

Vị nữ tử kia lại vẻ mặt tò mò nhìn nàng mấy lần, tựa như đang nghiên cứu cái gì. Sau đó, nữ tử tự nhiên rộng rãi đứng dậy, cầm chén thuốc đặt lên trên bàn.

“Thiên Dật, các ngươi tán gẫu đi, ta đi ra ngoài trước."

“Ân."

Quan Thiên Dật nhàn nhạt gật đầu, thậm chí ôn hòa nở nụ cười với nàng.

Nữ tử đầu tiên là cười cười với nàng, tiếp theo tư thái thướt tha, bộ pháp thanh thản đi về phía cửa.

Ngữ điệu nữ tử nói chuyện mang theo một loại thân mật không rõ ràng, tựa hồ khoe ra bộ dáng rất quen thuộc với Quan Thiên Dật.

Trong lòng Lăng Nhạn Sương hơi đau nhói.

Cho dù mặc kệ nữ tử thái độ như thế nào, nhưng hắn chưa từng ở trước mặt nàng dùng thái độ ôn nhu như vậy đối đãi với nữ tử bên ngoài……

“Tiểu Tích, em cũng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại." Nàng nhẹ giọng nói với Tiểu Tích.

“Nha, dạ."

Tiểu Tích nhìn nàng, lại nhìn Quan Thiên Dật, cuối cùng vẻ mặt bất an lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Thiên Dật ca ca, huynh không có việc gì chứ ?"

Nàng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, cưỡng ép mình nở ra một nụ cười tự nhiên.

Ngón tay chạm vào nơi nữ tử mới vừa rồi ngồi, còn lưu lại ấm áp, này tỏ vẻ nàng đã ngồi một lát ở bên cạnh Quan Thiên Dật……

Nàng có chút không yên lòng nghĩ.

“Ân, nhờ vào sự xuất hiện Nhiếp Phi cùng Tố Tâm đã cứu ta." Quan Thiên Dật gật đầu.

“Tố Tâm ?" Hắn sao có thể gọi nàng ta thân thiết như thế ?

“Nàng ta tên Tiêu Tố Tâm, y thuật phi thường cao minh. Chúng ta trước kia có quen biết, lần này nếu không phải nàng ta kịp thời xuất hiện, hơn nữa vì trị liệu độc thương của ta lại đem dược cực trân quý trên người nàng ta lấy ra cho ta, bằng không hậu quả thật sự khó lường."

Quan Thiên Dật mắt đầy dịu dàng, cười khen ngợi nữ tử kia.

Trái tim Lăng Nhạn Sương như bị khoét một lỗ, có một cơn gió lạnh thổi qua lỗ đó, cả trái tim xoắn chặt vừa chua vừa đau, khó chịu làm cho nàng cơ hồ muốn rơi nước mắt.

“Thiên Dật ca ca……"

“Ân ?"

“Huynh trở nên…… Rất lạ……"

Nàng không chớp mắt nhìn hắn, như là muốn nhìn ra dung mạo thật dưới biểu cảm của hắn.

“Ta tốt lắm, chỉ là nghĩ thông suốt một chuyện." Hắn lạnh nhạt nói.

Đôi mắt hắn trở nên rất sâu, sâu không thấy đáy, làm cho nàng hoàn toàn nhìn không rõ.

“…… Chuyện gì ?"

Nàng bị động mở miệng hỏi, ngón tay vừa cứng vừa lạnh, trong đầu cũng phát ra tiếng ong ong, chỉ cảm thấy sắp ngồi không yên.

“Mấy ngày nay ta nghĩ, có lẽ nàng đúng, chúng ta không thích hợp."

Hắn rũ mắt, trên mặt mang theo xin lỗi, miệng lại không hề trở ngại nói ra lưu loát, giống như đã lặp lại trong lòng vô số lần.

“Cái gì ?" Lăng Nhạn Sương sững sờ nhìn hắn.

“Cá tính của nàng mềm mại, cần người theo mới có cảm giác an toàn. Nhưng ta có sự nghiệp phải thu xếp, cả tòa ‘Quan Gia Bảo’ đều cần ta quản lý, thực sự không có tâm lực dư thừa cùng nàng."

Khuôn mặt nhỏ của Lăng Nhạn Sương nháy mắt trắng bệch.

“Thiên Dật ca ca……"

“Còn có, sư phụ hy vọng ta có thể nhậm chức võ lâm minh chủ, nếu ta thực lên làm minh chủ, ắt phải so với hiện tại càng bận. Thay vì để nàng hận ta, oán ta, hai người đồng sàng dị mộng, bằng mặt không bằng lòng, không bằng, liền y theo ý lúc trước của nàng, chúng ta từ giờ trở đi…… nhanh chóng cắt đứt đi."

Hắn nhìn hai mắt nàng, gằn từng tiếng nói.

“Huynh nói…… Là thật…… Sao ?" Nàng run rẩy hỏi.

“Ta thật xin lỗi, lần này không thể cùng nàng ngao du khắp nơi một tháng. Nhưng như vậy cũng tốt, cùng lúc, ta thật sự không bỏ xuống được chuyện Bảo Lí, về mặt khác, cũng không cần chậm trễ tuổi xuân của nàng nữa. Quan hệ hôn ước có thể do Lăng gia nàng mở miệng hủy bỏ, như vậy hẳn là có thể duy trì danh tiết của nàng."

Nước mắt tích trữ trong đáy mắt, khi hắn như săn sóc mà để nàng tuyên bố chủ động xoá bỏ hôn ước với bên ngoài, rốt cục rơi xuống.

“Đây là tâm ý thật sự của huynh ?"

Tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy góc chăn, không cam lòng hỏi.

“Như vậy đối với nàng cũng tốt."

Quan Thiên Dật biểu cảm vẫn ôn hòa như cũ, như đang trấn an nàng, nhưng giọng nói cũng lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.

“Vì sao ? Huynh ngay cả lời hứa theo bồi ta một tháng cũng còn chưa có thực hiện liền vứt bỏ ta ?"

“Sương Sương, ta thật xin lỗi." Hắn dịu dàng nói.

Nghe hắn xin lỗi, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, ép nàng thành một mảnh máu thịt mơ hồ, ngay cả nàng cũng không cảm giác được mình đang ở nơi nào……

Nàng nhìn hắn, trong mắt có lệ, có oán, còn có mờ mịt làm người ta vô cùng thương tiếc.

Đôi mắt Quan Thiên Dật chợt lóe lên, lập tức cúi mắt xuống, không nhìn nàng nữa.

“…… Đối với quyết định của huynh, tốt nhất huynh đừng hối hận."

Nàng nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói có đoạn tuyệt không thể quay đầu, làm người ta kinh hãi.

Quan Thiên Dật không nói gì, chỉ là kéo môi, cười nhạt.

Nhìn nụ cười của hắn, Lăng Nhạn Sương hoàn toàn hết hi vọng.

Nàng hốt hoảng đứng lên, giống như đứa nhỏ không có sinh mệnh, chao đảo đi về phía cửa.

Quan Thiên Dật ngồi ở trên giường khẽ động cũng không, chỉ là nhìn theo nàng rời đi.

Còn chưa đi tới cửa, Lăng Nhạn Sương liền vì thể xác và tinh thần mệt mỏi, rốt cuộc không chống đỡ được, hai chân mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống đất.

Trước khi ngất, bên tai tựa hồ nghe thấy từ nơi rất xa, rất xa truyền đến giọng điệu mang theo hoảng loạn của Quan Thiên Dật khi gọi tên nàng.

…… Nàng nghe lầm sao ?

Không tự chủ được nhắm mắt lại, nàng thút thít, rơi vào trong bóng đêm vô biên……
Tác giả : Đường Sương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại