Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 125: Rời Khỏi Thế Giới Thần Bí
Lúc Nam Cung Nguyệt Dung tỉnh lại, mạnh mẽ muốn bò dậy, nhưng sống lưng đau đớn ập tới, nàng liền phải nằm trở về, cảm giác mỗi một đốt xương toàn thân đều như muốn rã ra.
Nàng hung tợn nhìn Chu Hằng, nếu ánh mắt có thể giết người, như vậy Chu Hằng đã chết mấy trăm, mấy ngàn lần.
- Khi dễ một nữ nhân rất oai phong chứ gì!
Nàng lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy giận dữ, lần đầu tiên của nàng lại bị nam nhân nàng ghét nhất cướp mất ở trong hang động lạnh băng này.
- Đừng có ủy khuất như vậy, đây là ngươi tự nhận lãnh!
Chu Hằng cũng hạ quyết tâm, coi như nữ nhân này dùng thân thể mua lại tính mạng, lần này không giết!
- Ngươi...
Nam Cung Nguyệt Dung mắt phượng trợn trừng, nhưng đành phải thừa nhận là Chu Hằng nói có lý. Bởi vì nàng cũng cảm giác được lúc đó Chu Hằng không bình thường. Nàng không biết Chu Hằng đã có dùng Kim Dương Thảo Vương, chỉ nghĩ rằng đây là tác dụng phụ mà bí thuật của nàng dẫn tới.
- Chu Hằng, ngươi có gan thì giết bổn cung, bằng không bổn cung thề, nhất định phải bầm thây ngươi trăm ngàn mảnh báo thù hôm nay!
Nam Cung Nguyệt Dung lớn tiếng nói.
Chu Hằng cười ha hả, đưa tay đẩy cằm ngọc của nàng, nói:
- Đừng có dùng phép khích tướng với ta, giết hay không, là do ta quyết định, ngươi không có khả năng ảnh hưởng tới ta! Tuy nhiên một đêm vợ chồng trăm ngày ơn, trong vòng trăm ngày, ta sẽ không giết ngươi!
Nam Cung Nguyệt Dung giãy giụa bò dậy, nàng cũng không muốn lại để Chu Hằng nhìn thấy thân thể mình, người bộ cung trang kia đã bị Chu Hằng xé nát, làm sao còn mặc được? Nhưng tay nàng nhoáng lên, liền có thêm một bộ quần áo hoàn chỉnh.
Pháp khí không gian!
Ánh mắt Chu Hằng sáng ngời, nhất định đó là pháp khí không gian, nữ nhân này quả thật có địa vị không tầm thưởng ở Thiên Tinh Tông. Ngay cả Điện chủ Hắc Thủy Điện cũng chưa chắc có được pháp khí không gian như nàng!
Nam Cung Nguyệt Dung dùng động tác thật chậm mặc quần áo vào, không phải nàng muốn vậy, mà là cả người không có sức, muốn nhanh cũng không được.
Điều này đối với Chu Hằng, quả thật là một cái dụ hoặc.
Tiến vào di tích cũng phải hơn 20 ngày, Chu Hằng vẫn luôn không có cơ hội ở riêng với An Ngọc Mị, mà bản thân là người một lòng hướng võ, hắn cũng có thể kiềm chế nhu cầu thân thể của mình.
Tuy nhiên có thể kiềm chế cũng không có nghĩa là không cần, mà là làm nhu cầu không ngừng tích lũy. Tuy rằng đã có một trận bùng nổ trước đó, nhưng nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung lắc lắc cái mông tròn vểnh lên mặc quần lót vào, cảnh này có lực đánh vào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
- A!
Nam Cung Nguyệt Dung bỗng phát ra tiếng kêu to, thân thể lại bị ấn nằm sấp xuống, mông đẩy lên thật cao, quần lót mới mặc được một nửa cũng bị kéo xuống, một thứ thật cứng làm nàng ác mộng lại xông vào.
Chu Hằng tận tình hưởng thụ mỹ nữ dưới người, mị độc trước đó còn chưa tan hết, trong lòng hắn vẫn còn tràn đày hung bạo! Hắn cũng không muốn trút xuống người An Ngọc Mị, dù sao Nam Cung Nguyệt Dung cũng bị hắn làm như thế, cũng không chấp một lần nữa.
Ai bảo họa là do nàng gây ra!
- Súc sinh!
Nam Cung Nguyệt Dung thét to, ngủ một giấc, nàng đã khôi phục vài phần tinh lực.
- Yên tâm, ta sẽ trả tiền cho ngươi!
Chu Hằng lạnh nhạt nói, tuy rằng đã xảy ra quan hệ, thậm chí là đang tiến hành, nhưng hắn vẫn không có một chút yêu thương gì Nam Cung Nguyệt Dung, chỉ có nhục dục đơn thuần.
Nam Cung Nguyệt Dung cắn răng, hai tay chống mặt đất thừa nhận Chu Hằng đánh vào, bằng không đầu của nàng sẽ phải đụng xuống đất. Nam nhân này như có được tinh lực dùng mãi không hết, làm nàng rất tuyệt vọng. Ban đầu khóc lóc cầu xin, cuối cùng mềm yếu lăn ra đất, mặc cho Chu Hằng thỏa thích giày vò.
Khi hai người lại kết thúc trận đại chiến này, ba con Ám Bì Quái ở bên ngoài không biết đã đi từ lúc nào.
Chu Hằng dò thám sâu trong hang động, chỗ này không sâu, nhiều lắm không quá 50 trượng, vách đá màu xám bạc, hoàn tòn khác với đá thường, vô cùng cứng chắc. Hắc kiếm có thể chém được, nhưng Chu Hằng không đủ lực lượng, một kiếm xuống cũng chỉ cắt vào nửa tấc mà thôi.
Hai người rời hang động, đi dọc theo khe suối đi xống, đầu bên kia có Ám Bì Quái đáng sợ, khứu giác nhạy bén, gặp phải chúng nó sẽ rắc rối to.
Nam Cung Nguyệt Dung im lặng không hé răng đi theo Chu Hằng, sắc mặt lạnh lùng, tựa như đã quen mới nãy nam nhân này còn chiếm giữ nàng rất nhiều lần. Nhưng Chu Hằng lại biết, lòng dạ nữ nhân này rất sâu, hiện tại không phát tác chỉ là muốn mượn sức hắn rời khỏi đây mà thôi.
Mới tiến vào đã gặp một đống lớn Ám Bì Quái Sơ Phân Cảnh, còn có ba con đạt tới Ích Địa Cảnh, chỗ quỷ quái này tràn đầy nguy hiểm, nào phải mấy tiểu tử Sơ Phân Cảnh như bọn họ có thể chạy lung tung?
Có lẽ chỗ này có cơ duyên tuyệt thế, nhưng chỉ sợ trước khi bọn họ tìm được thì đã dâng lên tính mạng của mính
Hai ngày sau, bọn họ đi đến cuối khe suối.
Cũng không thể gọi là cuối khe suối, mà là tận cùng không gian này. Bắt đầu từ hôm qua, không gian chỗ bọn họ đang không ngừng thu nhỏ, khoảng cách giữa trời đất ngày càng gần, cho đến giờ, vươn tay là có thể chạm lên trời.
Một mảnh xám xịt, đi không qua, giống như là cấm chế.
Đằng trước cũng không có đường, nhưng nước suối vẫn chảy tới.
Chu Hằng ngẫm nghĩ, lập tức nhảy vào trong nước, mở mắt nhìn ra, dòng suối biến thành dòng nước ngầm, vẫn tiến về phía trước. Hắn cũng không sợ sẽ bị ngộp chết trong nước, đừng nói hiện tại hắn có thể một hơi nhịn thở mấy giờ, còn có thể tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp để hít thở bất cứ lúc nào!
Nước suối không có độc, trước đó hắn đã thử qua, cho nên mới không do dự nhảy xuống.
Nam Cung Nguyệt Dung do dự một chút, cũng theo sau nhảy xuống nước. Thời gian không còn nhiều, nếu không thể rời khỏi đây, nàng cũng sẽ bị nhốt chết trong này!
Vì mạng sống, làm sao cũng phải liều một phen.
Nửa giờ, một giờ, hai giờ!
Đằng trước xuất hiện một màng sáng vàng!
Trong lòng Chu Hằng cùng Nam Cung Nguyệt Dung đều khẽ động, tăng tốc bơi tới, đều lao vào trong.
Oong!
Thân thể hai người cùng run lên, hoa mắt, nhìn lại, bọn họ đã xuất hiện trở lại trong Võ Kinh Các Đại Diễn Tông, trước mặt chính là màng sáng dẫn bọn họ vào trong thế giới thần bí.
Tuy nhiên, lúc này không ai muốn trở vào trong đó nữa.
Cách ngày quy định một tháng chỉ còn có 1 ngày, lại đi thế giới thần bí một chuyến, vậy tuyệt đối là không kịp rời đi nữa.
Nam Cung Nguyệt Dung nhìn bóng lưng Chu Hằng có chút ngo ngoe, chỉ cần nàng đánh một chưởng, có thể đánh Chu Hằng vào trong màng sáng vàng. Nhưng nàng không dám, mỗi lần giao đấu với Chu Hằng đều là nàng chịu thiệt, ai biết thế này có phải là cạm bẫy mà Chu Hằng cố ý bày ra hay không?
Nếu như nàng ra tay, Chu Hằng sẽ có lý do lý do quang minh chính đại giết nàng rồi?
Có lẽ trong nháy mắt bị Chu Hằng chiếm lấy, nàng có ý muốn chết, nhưng thời gian qua lâu nàng liền không còn ý muốn chết nữa, chết cũng cần có dũng khí.
Chu Hằng cũng không liếc nàng một cái, thân mình nhảy lên, nháy mắt đi xa, sau đó tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Tiểu sắc lang, sao trên người ngươi lại có mùi lạ?
An Ngọc Mị lập tức bịt mũi nói.
Đây là mùi của nước suối, Chu Hằng bơi trong đó mấy giờ, đương nhiên toàn thân đầy mùi lạ.
Chu Hằng nói hai ba câu giải thích một chút, lập tức bắt đầu bế quan luyện hóa lực lượng trong hắc kiếm.
Hắn đã giết mấy trăm con Ám Bì Quái cấp bậc Sơ Phân Cảnh, tích lũy lực lượng tuyệt đối nhiều đến kinh người, dù sao còn có hơn 1 ngày, ở không cũng nhàn rỗi.
Triển khai Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, hắn nhanh chóng luyện hóa hấp thu năng lượng trong hắc kiếm, chỉ nửa ngày sau đã luyện hóa xong, tu vi cũng đạt tới Sơ Phân nhất trọng thiên đỉnh phong.
Không gian đan điền gấp 40 lần võ giả Sơ Phân Cảnh bình thường, điều này đương nhiên làm cho Chu Hằng có được lực lượng đáng sợ, nhưng cũng làm tốc độ tích lũy lực lượng của hắn chậm hơn nhiều lần, lực lượng cả trăm con yêu thú Sơ Phân Cảnh vậy mà không xông phá được một trọng thiên!
Chu Hằng dẫn theo An Ngọc Mị rời Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, về phần Lâm Phức Hương còn phải ở lại bên trong, sẽ lập tức rời khỏi di tích, tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật pháp khí không gian có thể chứa được vật sống.
Thừa dịp còn một ngày, Chu Hằng vừa chờ đợi Cổ Tư đến tụ hợp, vừa cân nhắc Ngũ Hành Liên Hoa Phá. Hiện tại hắn đã có đầy đủ lực lượng thi triển Ngũ Hành Liên Hoa Phá chân chính, hơn nữa cộng thêm lửa tím làm thân cây, uy lực hoa sen sáu màu lại tăng thêm một tầng.
Nếu nói trước kia là Địa cấp thượng phẩm, như vậy hoa sen sáu màu đã có uy lực sánh với võ kỹ Thiên cấp hạ phẩm!
Ngộ tính của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn đỉnh cao, nửa ngày sau đã nắm giữ được vài phần, khoảng cách có thể vận chuyển cũng không còn xa xôi.
Võ kỹ đơn thuần lực lượng không khác gì nắm giữ Thế Cảnh, Vực Cảnh, đơn thuần là nắm giữ cùng vận chuyển linh lực, lực lượng bản thân càng lớn, tự nhiên uy lực càng lớn.
Cổ Tư tìm tới vào ngày cuối cùng, gặp mặt Chu Hằng và An Ngọc Mị.
- Ta không giết nàng!
Không đợi Chu Hằng hỏi, nàng chủ động nói ra kết quả trận chiến với Cổ Lộ.
- Ta tiếp nhận đề nghị của ngươi, giữa tỷ muội là không được tương tàn!
- Vậy về sau cô ta có còn tìm nàng gây rối nữa không?
Chu Hằng hỏi, dụng ý của hắn không phải là vì cho Cổ Lộ một tấm hộ thân phù.
Cổ Tư nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Chênh lệch giữa cô ấy và ta sẽ chỉ ngày càng lớn, không thể có cơ hội!
Quả thật, hiện giờ Cổ Tư có được lực huyết mạch cấp bậc Thiên linh thể, tiền đồ sáng chói, Cổ Lộ không thể nào sánh kịp. Hiện tại hai người cùng là Sơ Phân Cảnh, nhưng 10 năm sau có thể Cổ Lộ vẫn là Sơ Phân Cảnh, nhưng Cổ Tư đã là Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh, chênh lệch sẽ chỉ càng kéo xa hơn.
Nửa ngày loáng cái là qua, sương mù trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một lối đi, mơ hồ thấy được tình cảnh hư ảo dưới chân núi.
Đã đến giờ, sương mù tự động mở ra.
- Đi!
Ba người Chu Hằng vội bay ra, vụt vụt vụt, mười mấy giây sau là bọn họ đã chạy ra khỏi sương mù.
Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là phải có người đi ra không ngớt, nhưng ba người Chu Hằng đi ra một lúc, mới nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung cùng Cổ Lộ lục tục đi ra. Lại thêm một lát, liền có hai ba mươi người vội vàng chạy ra, sau đó liền không còn nữa.
- Những người khác đâu?
Mọi người dưới chân núi hỏi.
- Chết rồi!
Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nói, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hằng, sát ý thu liễm. Nàng sẽ không giết Chu Hằng dễ dàng như thế, bởi vì trên người Chu Hằng còn che giấu bí mật lớn, trước tiên nàng phải vắt sạch thứ tốt trên người Chu Hằng, lại dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn chết hắn!
Nói lại, đường đường là công chúa bị người ta cưỡng bức là chuyện mất mặt cỡ nào, nàng làm sao lại nói ra trước mặt mọi người.
- Sao lại chết nhiều người như thế?
Mọi người đều không hiểu được, tuy rằng mỗi lần mở ra di tích quả thật sẽ chết một số người, nhưng chưa có lần nào chết nhiều như thế, chỉ vẻn vẹn còn không tới 30 người sống sót đi ra, vậy đã gần như toàn quân bị diệt!
Đổi lại chết 30 thì còn được!
Những người này đều là tinh anh trẻ tuổi các môn các phái Hàn Thương Quốc, đã chết như thế, tuyệt đối sẽ đại thương nguyên khí!
Nàng hung tợn nhìn Chu Hằng, nếu ánh mắt có thể giết người, như vậy Chu Hằng đã chết mấy trăm, mấy ngàn lần.
- Khi dễ một nữ nhân rất oai phong chứ gì!
Nàng lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy giận dữ, lần đầu tiên của nàng lại bị nam nhân nàng ghét nhất cướp mất ở trong hang động lạnh băng này.
- Đừng có ủy khuất như vậy, đây là ngươi tự nhận lãnh!
Chu Hằng cũng hạ quyết tâm, coi như nữ nhân này dùng thân thể mua lại tính mạng, lần này không giết!
- Ngươi...
Nam Cung Nguyệt Dung mắt phượng trợn trừng, nhưng đành phải thừa nhận là Chu Hằng nói có lý. Bởi vì nàng cũng cảm giác được lúc đó Chu Hằng không bình thường. Nàng không biết Chu Hằng đã có dùng Kim Dương Thảo Vương, chỉ nghĩ rằng đây là tác dụng phụ mà bí thuật của nàng dẫn tới.
- Chu Hằng, ngươi có gan thì giết bổn cung, bằng không bổn cung thề, nhất định phải bầm thây ngươi trăm ngàn mảnh báo thù hôm nay!
Nam Cung Nguyệt Dung lớn tiếng nói.
Chu Hằng cười ha hả, đưa tay đẩy cằm ngọc của nàng, nói:
- Đừng có dùng phép khích tướng với ta, giết hay không, là do ta quyết định, ngươi không có khả năng ảnh hưởng tới ta! Tuy nhiên một đêm vợ chồng trăm ngày ơn, trong vòng trăm ngày, ta sẽ không giết ngươi!
Nam Cung Nguyệt Dung giãy giụa bò dậy, nàng cũng không muốn lại để Chu Hằng nhìn thấy thân thể mình, người bộ cung trang kia đã bị Chu Hằng xé nát, làm sao còn mặc được? Nhưng tay nàng nhoáng lên, liền có thêm một bộ quần áo hoàn chỉnh.
Pháp khí không gian!
Ánh mắt Chu Hằng sáng ngời, nhất định đó là pháp khí không gian, nữ nhân này quả thật có địa vị không tầm thưởng ở Thiên Tinh Tông. Ngay cả Điện chủ Hắc Thủy Điện cũng chưa chắc có được pháp khí không gian như nàng!
Nam Cung Nguyệt Dung dùng động tác thật chậm mặc quần áo vào, không phải nàng muốn vậy, mà là cả người không có sức, muốn nhanh cũng không được.
Điều này đối với Chu Hằng, quả thật là một cái dụ hoặc.
Tiến vào di tích cũng phải hơn 20 ngày, Chu Hằng vẫn luôn không có cơ hội ở riêng với An Ngọc Mị, mà bản thân là người một lòng hướng võ, hắn cũng có thể kiềm chế nhu cầu thân thể của mình.
Tuy nhiên có thể kiềm chế cũng không có nghĩa là không cần, mà là làm nhu cầu không ngừng tích lũy. Tuy rằng đã có một trận bùng nổ trước đó, nhưng nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung lắc lắc cái mông tròn vểnh lên mặc quần lót vào, cảnh này có lực đánh vào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
- A!
Nam Cung Nguyệt Dung bỗng phát ra tiếng kêu to, thân thể lại bị ấn nằm sấp xuống, mông đẩy lên thật cao, quần lót mới mặc được một nửa cũng bị kéo xuống, một thứ thật cứng làm nàng ác mộng lại xông vào.
Chu Hằng tận tình hưởng thụ mỹ nữ dưới người, mị độc trước đó còn chưa tan hết, trong lòng hắn vẫn còn tràn đày hung bạo! Hắn cũng không muốn trút xuống người An Ngọc Mị, dù sao Nam Cung Nguyệt Dung cũng bị hắn làm như thế, cũng không chấp một lần nữa.
Ai bảo họa là do nàng gây ra!
- Súc sinh!
Nam Cung Nguyệt Dung thét to, ngủ một giấc, nàng đã khôi phục vài phần tinh lực.
- Yên tâm, ta sẽ trả tiền cho ngươi!
Chu Hằng lạnh nhạt nói, tuy rằng đã xảy ra quan hệ, thậm chí là đang tiến hành, nhưng hắn vẫn không có một chút yêu thương gì Nam Cung Nguyệt Dung, chỉ có nhục dục đơn thuần.
Nam Cung Nguyệt Dung cắn răng, hai tay chống mặt đất thừa nhận Chu Hằng đánh vào, bằng không đầu của nàng sẽ phải đụng xuống đất. Nam nhân này như có được tinh lực dùng mãi không hết, làm nàng rất tuyệt vọng. Ban đầu khóc lóc cầu xin, cuối cùng mềm yếu lăn ra đất, mặc cho Chu Hằng thỏa thích giày vò.
Khi hai người lại kết thúc trận đại chiến này, ba con Ám Bì Quái ở bên ngoài không biết đã đi từ lúc nào.
Chu Hằng dò thám sâu trong hang động, chỗ này không sâu, nhiều lắm không quá 50 trượng, vách đá màu xám bạc, hoàn tòn khác với đá thường, vô cùng cứng chắc. Hắc kiếm có thể chém được, nhưng Chu Hằng không đủ lực lượng, một kiếm xuống cũng chỉ cắt vào nửa tấc mà thôi.
Hai người rời hang động, đi dọc theo khe suối đi xống, đầu bên kia có Ám Bì Quái đáng sợ, khứu giác nhạy bén, gặp phải chúng nó sẽ rắc rối to.
Nam Cung Nguyệt Dung im lặng không hé răng đi theo Chu Hằng, sắc mặt lạnh lùng, tựa như đã quen mới nãy nam nhân này còn chiếm giữ nàng rất nhiều lần. Nhưng Chu Hằng lại biết, lòng dạ nữ nhân này rất sâu, hiện tại không phát tác chỉ là muốn mượn sức hắn rời khỏi đây mà thôi.
Mới tiến vào đã gặp một đống lớn Ám Bì Quái Sơ Phân Cảnh, còn có ba con đạt tới Ích Địa Cảnh, chỗ quỷ quái này tràn đầy nguy hiểm, nào phải mấy tiểu tử Sơ Phân Cảnh như bọn họ có thể chạy lung tung?
Có lẽ chỗ này có cơ duyên tuyệt thế, nhưng chỉ sợ trước khi bọn họ tìm được thì đã dâng lên tính mạng của mính
Hai ngày sau, bọn họ đi đến cuối khe suối.
Cũng không thể gọi là cuối khe suối, mà là tận cùng không gian này. Bắt đầu từ hôm qua, không gian chỗ bọn họ đang không ngừng thu nhỏ, khoảng cách giữa trời đất ngày càng gần, cho đến giờ, vươn tay là có thể chạm lên trời.
Một mảnh xám xịt, đi không qua, giống như là cấm chế.
Đằng trước cũng không có đường, nhưng nước suối vẫn chảy tới.
Chu Hằng ngẫm nghĩ, lập tức nhảy vào trong nước, mở mắt nhìn ra, dòng suối biến thành dòng nước ngầm, vẫn tiến về phía trước. Hắn cũng không sợ sẽ bị ngộp chết trong nước, đừng nói hiện tại hắn có thể một hơi nhịn thở mấy giờ, còn có thể tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp để hít thở bất cứ lúc nào!
Nước suối không có độc, trước đó hắn đã thử qua, cho nên mới không do dự nhảy xuống.
Nam Cung Nguyệt Dung do dự một chút, cũng theo sau nhảy xuống nước. Thời gian không còn nhiều, nếu không thể rời khỏi đây, nàng cũng sẽ bị nhốt chết trong này!
Vì mạng sống, làm sao cũng phải liều một phen.
Nửa giờ, một giờ, hai giờ!
Đằng trước xuất hiện một màng sáng vàng!
Trong lòng Chu Hằng cùng Nam Cung Nguyệt Dung đều khẽ động, tăng tốc bơi tới, đều lao vào trong.
Oong!
Thân thể hai người cùng run lên, hoa mắt, nhìn lại, bọn họ đã xuất hiện trở lại trong Võ Kinh Các Đại Diễn Tông, trước mặt chính là màng sáng dẫn bọn họ vào trong thế giới thần bí.
Tuy nhiên, lúc này không ai muốn trở vào trong đó nữa.
Cách ngày quy định một tháng chỉ còn có 1 ngày, lại đi thế giới thần bí một chuyến, vậy tuyệt đối là không kịp rời đi nữa.
Nam Cung Nguyệt Dung nhìn bóng lưng Chu Hằng có chút ngo ngoe, chỉ cần nàng đánh một chưởng, có thể đánh Chu Hằng vào trong màng sáng vàng. Nhưng nàng không dám, mỗi lần giao đấu với Chu Hằng đều là nàng chịu thiệt, ai biết thế này có phải là cạm bẫy mà Chu Hằng cố ý bày ra hay không?
Nếu như nàng ra tay, Chu Hằng sẽ có lý do lý do quang minh chính đại giết nàng rồi?
Có lẽ trong nháy mắt bị Chu Hằng chiếm lấy, nàng có ý muốn chết, nhưng thời gian qua lâu nàng liền không còn ý muốn chết nữa, chết cũng cần có dũng khí.
Chu Hằng cũng không liếc nàng một cái, thân mình nhảy lên, nháy mắt đi xa, sau đó tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
- Tiểu sắc lang, sao trên người ngươi lại có mùi lạ?
An Ngọc Mị lập tức bịt mũi nói.
Đây là mùi của nước suối, Chu Hằng bơi trong đó mấy giờ, đương nhiên toàn thân đầy mùi lạ.
Chu Hằng nói hai ba câu giải thích một chút, lập tức bắt đầu bế quan luyện hóa lực lượng trong hắc kiếm.
Hắn đã giết mấy trăm con Ám Bì Quái cấp bậc Sơ Phân Cảnh, tích lũy lực lượng tuyệt đối nhiều đến kinh người, dù sao còn có hơn 1 ngày, ở không cũng nhàn rỗi.
Triển khai Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, hắn nhanh chóng luyện hóa hấp thu năng lượng trong hắc kiếm, chỉ nửa ngày sau đã luyện hóa xong, tu vi cũng đạt tới Sơ Phân nhất trọng thiên đỉnh phong.
Không gian đan điền gấp 40 lần võ giả Sơ Phân Cảnh bình thường, điều này đương nhiên làm cho Chu Hằng có được lực lượng đáng sợ, nhưng cũng làm tốc độ tích lũy lực lượng của hắn chậm hơn nhiều lần, lực lượng cả trăm con yêu thú Sơ Phân Cảnh vậy mà không xông phá được một trọng thiên!
Chu Hằng dẫn theo An Ngọc Mị rời Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, về phần Lâm Phức Hương còn phải ở lại bên trong, sẽ lập tức rời khỏi di tích, tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật pháp khí không gian có thể chứa được vật sống.
Thừa dịp còn một ngày, Chu Hằng vừa chờ đợi Cổ Tư đến tụ hợp, vừa cân nhắc Ngũ Hành Liên Hoa Phá. Hiện tại hắn đã có đầy đủ lực lượng thi triển Ngũ Hành Liên Hoa Phá chân chính, hơn nữa cộng thêm lửa tím làm thân cây, uy lực hoa sen sáu màu lại tăng thêm một tầng.
Nếu nói trước kia là Địa cấp thượng phẩm, như vậy hoa sen sáu màu đã có uy lực sánh với võ kỹ Thiên cấp hạ phẩm!
Ngộ tính của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn đỉnh cao, nửa ngày sau đã nắm giữ được vài phần, khoảng cách có thể vận chuyển cũng không còn xa xôi.
Võ kỹ đơn thuần lực lượng không khác gì nắm giữ Thế Cảnh, Vực Cảnh, đơn thuần là nắm giữ cùng vận chuyển linh lực, lực lượng bản thân càng lớn, tự nhiên uy lực càng lớn.
Cổ Tư tìm tới vào ngày cuối cùng, gặp mặt Chu Hằng và An Ngọc Mị.
- Ta không giết nàng!
Không đợi Chu Hằng hỏi, nàng chủ động nói ra kết quả trận chiến với Cổ Lộ.
- Ta tiếp nhận đề nghị của ngươi, giữa tỷ muội là không được tương tàn!
- Vậy về sau cô ta có còn tìm nàng gây rối nữa không?
Chu Hằng hỏi, dụng ý của hắn không phải là vì cho Cổ Lộ một tấm hộ thân phù.
Cổ Tư nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Chênh lệch giữa cô ấy và ta sẽ chỉ ngày càng lớn, không thể có cơ hội!
Quả thật, hiện giờ Cổ Tư có được lực huyết mạch cấp bậc Thiên linh thể, tiền đồ sáng chói, Cổ Lộ không thể nào sánh kịp. Hiện tại hai người cùng là Sơ Phân Cảnh, nhưng 10 năm sau có thể Cổ Lộ vẫn là Sơ Phân Cảnh, nhưng Cổ Tư đã là Ích Địa Cảnh, Khai Thiên Cảnh, chênh lệch sẽ chỉ càng kéo xa hơn.
Nửa ngày loáng cái là qua, sương mù trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một lối đi, mơ hồ thấy được tình cảnh hư ảo dưới chân núi.
Đã đến giờ, sương mù tự động mở ra.
- Đi!
Ba người Chu Hằng vội bay ra, vụt vụt vụt, mười mấy giây sau là bọn họ đã chạy ra khỏi sương mù.
Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là phải có người đi ra không ngớt, nhưng ba người Chu Hằng đi ra một lúc, mới nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Dung cùng Cổ Lộ lục tục đi ra. Lại thêm một lát, liền có hai ba mươi người vội vàng chạy ra, sau đó liền không còn nữa.
- Những người khác đâu?
Mọi người dưới chân núi hỏi.
- Chết rồi!
Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nói, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hằng, sát ý thu liễm. Nàng sẽ không giết Chu Hằng dễ dàng như thế, bởi vì trên người Chu Hằng còn che giấu bí mật lớn, trước tiên nàng phải vắt sạch thứ tốt trên người Chu Hằng, lại dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn chết hắn!
Nói lại, đường đường là công chúa bị người ta cưỡng bức là chuyện mất mặt cỡ nào, nàng làm sao lại nói ra trước mặt mọi người.
- Sao lại chết nhiều người như thế?
Mọi người đều không hiểu được, tuy rằng mỗi lần mở ra di tích quả thật sẽ chết một số người, nhưng chưa có lần nào chết nhiều như thế, chỉ vẻn vẹn còn không tới 30 người sống sót đi ra, vậy đã gần như toàn quân bị diệt!
Đổi lại chết 30 thì còn được!
Những người này đều là tinh anh trẻ tuổi các môn các phái Hàn Thương Quốc, đã chết như thế, tuyệt đối sẽ đại thương nguyên khí!
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi