Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 90: Từ Tĩnh!
Tâm thần Diệp Trần khẽ động, Liệt không đao trong tay lão giả áo vàng tựa hồ không hề thua kém Hổ đầu bảo đao hắn lấy được từ thế giới dưới lòng đất, cùng là đao khí ngút trời, đao phong buốt lạnh, khi nào thiếu tiền có thể đưa bảo đảo ủy thác cho tràng đấu giá.
Liệt không đao, đao hầu bội đao trăm năm trước, dài bốn thước hai tấc, chỗ rộn nhất chỉ có hai tấc ba, sống đao dày nửa tấc, cán đao dài bảy thước, có thể tự phát đao khí, khiến người cầm đao lực chiến đấu tăng gấp đôi, giá khởi điểm ba mươi vạn lạng, mỗi lần gia giá không quá năm vạn lạng, bây giờ có thể bắt đầu.
Bảo đao nhập vỏ, lão giả áo vàng đặt Liệt không đao trở lại mâm gỗ nạm vàng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang trừng trừng nhìn Liệt không đao, không cách nào tự kiềm chế, không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Một trăm vạn lạng!
Phòng bao số sáu, Lâm Kì giơ mộc bài.
- Một trăm năm mươi vạn lạng!
Lão giả áo xám theo giá.
Âu Dương Minh hơi bất ngờ với người theo giá, nhưng hắn đương nhiên không từ bỏ Liệt không đao, hô:
- Hai trăm vạn lạng!
- Ta không nghe nhầm chứ! Mới ba lần gia giá, đã đạt đến hai trăm vạn lạng vàng.
- Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì và Tiểu thần thoái Âu Dương Minh đều xuất thủ, không biết lão giả còn lại là ai?
- Ta biết, lão giả đó ngoại hiệu "Đao Tẩu" Bão Nguyên Cảnh sơ kì tu vi, trên giang hồ coi như có chút danh tiếng, một tay đao pháp không biết chém giết bao nhiêu người.
- Đao Tẩu? Ta nhớ ra rồi, Khoái đao Ngô Vạn Sơn năm xưa từng bái người này làm sư, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mỗi người một ngả, không ngờ có thể gặp được ông ta ở đây.
- Ngô Vạn Sơn thực lực đáng sợ không hề thua kém Đao Tẩu, nhưng lợi hại nhất vẫn là Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, vượt qua cảnh giới, mười đao đánh bại hắn.
- Tuyệt đối đừng coi thường Đao Tẩu, không nghe nói gừng càng già càng cay sao? Người này bay nhảy mấy chục năm, khẳng định có vô số tuyệt chiêu bí mật.
Lâm Kì biểu tình trước sau như một,
- Ba trăm vạn lạng!
- Ranh con, tài sản cũng không ít, bây giờ cho ngươi uy phong một chút, đợi ra khỏi Vong Ưu Thành, Liệt không đao vẫn nằm trong lòng bàn tay ta.
Lão giả áo xám Đao Tẩu không nỡ bỏ ra quá nhiều vàng để mua Liệt không đao, cảm thấy có chút lãng phí, chi bằng đợi người khác mua xong, lén lút đi theo đối phương, sau đó giết người đoạt bảo, dù sao những chuyện kiểu này không phải mới làm lần đầu.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, Âu Dương Minh nhẹ nhõm rất nhiều, cũng giống như Lâm Kì, trực tiếp tăng thêm một trăm vạn lạng, đạt đến cái giá trên trời bốn trăm vạn lạng.
- Năm trăm vạn lạng!
Nghĩ cũng không nghĩ, Lâm Kì tiếp tục theo giá, tựa hồ vàng trên người chỉ là đá vụn, ném ra bao nhiêu cũng không thấy tiếc.
- Năm trăm năm mươi vạn lạng!
Âu Dương Minh cảm thấy mình đã đánh giá thấp Lâm Kì, năm trăm năm mươi vạn lạng là cái giá cao nhất của hắn, trong đó ba phần vẫn là mượn của "Bôn lôi thủ" Âu Dương Liệt.
- Năm trăm năm mươi năm vạn lạng!
Lâm kì cũng đến cực hạn, chỉ tăng thêm năm vạn lạng vàng.
Nghiêng đầu, Âu Dương Minh nói với mấy người bên cạnh:
- Bỏ toàn bộ tiền trên người các ngươi cho ta mượn, sau này sẽ trả lại gấp bốn.
Lý Linh nói:
- Lúc nãy đấu giá hai món, chỉ còn hai lại hai vạn lạng.
- Ta còn lại hai vạn lạng!
- Ba vạn năm ngàn lạng!
Gom góp mãi, Âu Dương Minh có thêm mười vạn lạng, tung hết toàn bộ, hô:
- Năm trăm sáu mươi năm vạn lạng!
Lâm Kì nhíu mày, nhớ ra chiếc túi gấm Mai sư muội đưa cho hắn trước lúc đi, bảo khi nào cần hãy mở.
Lấy túi gấm ra, Lâm Kì lộ nở một nụ cười hiếm hoi, dung mạo phảng phất như một đứa trẻ, ngây thơ thuần túy.
- Năm trăm bảy mươi vạn lạng!
Lâm Kì lại báo giá.
Nghe vậy, Âu Dương Minh sững người,
- Không thể nào, sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?
Đường Mãn Lâu và Lý Linh quay sang nhìn nhau, cảm thấy Bắc Tuyết khoái đao Lâm kì ra giá cũng như đao pháp của hắn, khó lòng phòng bị, làm người ta bất ngờ.
Cuối cùng, Liệt không đao vào tay Lâm Kì.
- Năm trăm bảy mươi vạn lạng, quá khoa trương, có còn cho người ta sống nữa hay không.
- Các ngươi xem, Lâm Kì ra rồi, hình như hắn định rời đi.
- Nghe nói hắn đến đây là vì Liệt không đao, rời đi cũng bình thường, ở lại chỉ lãng phí thời gian.
- Ồ, Đao Tẩu bám theo kìa, không biết có phải muốn giết người đoạt bảo không!
- Có khả năng ấy thật, nhưng hắn không sợ Bắc Tuyết Sơn Trang báo thù à?
- Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu Đao Tẩu, người này từ xưa đến nay không biết sợ là gì, hành tông vô định, nói không chừng giết xong Lâm Kì sẽ chạy sang quốc gia khác, Bắc Tuyết Sơn Trang chưa chắc tìm được hắn.
Có người nhìn thấy cảnh này, thì thầm nghị luận.
Lâm Kì rời đi không thu hút quá nhiều chú ý, hội đấu giá tiếp tục bắt đầu, vật phẩm thứ bảy mươi chín là một cuốn công pháp địa cấp sơ giai bí tịch, nhưng là loại phụ trợ, tên gọi Càn khôn vô cực công, tác dụng là ổn định chân khí, trấn áp chân khí, nghe có vẻ bình thường nhưng rất nhiều cao mình võ giả không nghĩ vậy, võ giả đột phá cảnh giới, thường thường chân khí hư phù, tu vi bất ổn, nếu như tu luyện Càn khôn vô cực công, phương diện này không còn tồn tại vấn đề nữa, ngoài ra, giao thủ với người khác, còn có thể trấn áp chân khí tán loạn, tăng độ bền bỉ của lực chiến đấu, đối với võ giả thực lực tương đương mà nói, là một đòn chí mạng.
Cho nên bất luận phương diện gì, Càn khôn vô cực công giá trị còn trên Sát không bá thoái, dù sao Sát không bá thoái vẫn là võ kĩ, Chân linh đại lục không thiếu nhất chính là võ kĩ, còn Càn khôn vô cực công là công pháp phụ trợ, vô cùng hiếm gặp, đại tông môn cũng chỉ có vài bộ.
Giá khởi điểm của nó cũng rất xứng đáng, đạt đến hai mươi vạn lạng, gấp đôi Sát không bá thoái.
- Năm mươi vạn lạng.
Bão Nguyên Cảnh vừa đấu giá Sát không bá thoái xuất thủ lần nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Âu Dương Minh cười lạnh một tiếng,
- Liệt không đao ta đã không thể có được, bây giờ sợ gì ngươi, nhưng Liệt không đao sớm muộn gì cũng là của ta, lão giả áo xám kia rõ ràng là Bão Nguyên Cảnh, đi theo Lâm Kì chỉ sợ không có hảo ý, chỉ cần hắn giết chết Lâm Kì, ta sẽ có cách giành lại Liệt không đao từ tay lão giả áo xám.
Cân bằng tâm trạng, Âu Dương Minh giơ mộc bài,
- Ba trăm vạn lạng.
Toàn trạng yên lặng, Võ giả Bão Nguyên Cảnh kia cũng im lặng.
Thấy không có ai theo giá, Âu Dương Minh mỉm cười rạng rỡ.
- Bốn trăm vạn lạng!
Một giọng nữ trong trẻo truyền ra, nhàn nhạt.
- Là Từ Tĩnh.
Diệp Trần thốt lên.
Liệt không đao, đao hầu bội đao trăm năm trước, dài bốn thước hai tấc, chỗ rộn nhất chỉ có hai tấc ba, sống đao dày nửa tấc, cán đao dài bảy thước, có thể tự phát đao khí, khiến người cầm đao lực chiến đấu tăng gấp đôi, giá khởi điểm ba mươi vạn lạng, mỗi lần gia giá không quá năm vạn lạng, bây giờ có thể bắt đầu.
Bảo đao nhập vỏ, lão giả áo vàng đặt Liệt không đao trở lại mâm gỗ nạm vàng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang trừng trừng nhìn Liệt không đao, không cách nào tự kiềm chế, không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Một trăm vạn lạng!
Phòng bao số sáu, Lâm Kì giơ mộc bài.
- Một trăm năm mươi vạn lạng!
Lão giả áo xám theo giá.
Âu Dương Minh hơi bất ngờ với người theo giá, nhưng hắn đương nhiên không từ bỏ Liệt không đao, hô:
- Hai trăm vạn lạng!
- Ta không nghe nhầm chứ! Mới ba lần gia giá, đã đạt đến hai trăm vạn lạng vàng.
- Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì và Tiểu thần thoái Âu Dương Minh đều xuất thủ, không biết lão giả còn lại là ai?
- Ta biết, lão giả đó ngoại hiệu "Đao Tẩu" Bão Nguyên Cảnh sơ kì tu vi, trên giang hồ coi như có chút danh tiếng, một tay đao pháp không biết chém giết bao nhiêu người.
- Đao Tẩu? Ta nhớ ra rồi, Khoái đao Ngô Vạn Sơn năm xưa từng bái người này làm sư, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mỗi người một ngả, không ngờ có thể gặp được ông ta ở đây.
- Ngô Vạn Sơn thực lực đáng sợ không hề thua kém Đao Tẩu, nhưng lợi hại nhất vẫn là Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, vượt qua cảnh giới, mười đao đánh bại hắn.
- Tuyệt đối đừng coi thường Đao Tẩu, không nghe nói gừng càng già càng cay sao? Người này bay nhảy mấy chục năm, khẳng định có vô số tuyệt chiêu bí mật.
Lâm Kì biểu tình trước sau như một,
- Ba trăm vạn lạng!
- Ranh con, tài sản cũng không ít, bây giờ cho ngươi uy phong một chút, đợi ra khỏi Vong Ưu Thành, Liệt không đao vẫn nằm trong lòng bàn tay ta.
Lão giả áo xám Đao Tẩu không nỡ bỏ ra quá nhiều vàng để mua Liệt không đao, cảm thấy có chút lãng phí, chi bằng đợi người khác mua xong, lén lút đi theo đối phương, sau đó giết người đoạt bảo, dù sao những chuyện kiểu này không phải mới làm lần đầu.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, Âu Dương Minh nhẹ nhõm rất nhiều, cũng giống như Lâm Kì, trực tiếp tăng thêm một trăm vạn lạng, đạt đến cái giá trên trời bốn trăm vạn lạng.
- Năm trăm vạn lạng!
Nghĩ cũng không nghĩ, Lâm Kì tiếp tục theo giá, tựa hồ vàng trên người chỉ là đá vụn, ném ra bao nhiêu cũng không thấy tiếc.
- Năm trăm năm mươi vạn lạng!
Âu Dương Minh cảm thấy mình đã đánh giá thấp Lâm Kì, năm trăm năm mươi vạn lạng là cái giá cao nhất của hắn, trong đó ba phần vẫn là mượn của "Bôn lôi thủ" Âu Dương Liệt.
- Năm trăm năm mươi năm vạn lạng!
Lâm kì cũng đến cực hạn, chỉ tăng thêm năm vạn lạng vàng.
Nghiêng đầu, Âu Dương Minh nói với mấy người bên cạnh:
- Bỏ toàn bộ tiền trên người các ngươi cho ta mượn, sau này sẽ trả lại gấp bốn.
Lý Linh nói:
- Lúc nãy đấu giá hai món, chỉ còn hai lại hai vạn lạng.
- Ta còn lại hai vạn lạng!
- Ba vạn năm ngàn lạng!
Gom góp mãi, Âu Dương Minh có thêm mười vạn lạng, tung hết toàn bộ, hô:
- Năm trăm sáu mươi năm vạn lạng!
Lâm Kì nhíu mày, nhớ ra chiếc túi gấm Mai sư muội đưa cho hắn trước lúc đi, bảo khi nào cần hãy mở.
Lấy túi gấm ra, Lâm Kì lộ nở một nụ cười hiếm hoi, dung mạo phảng phất như một đứa trẻ, ngây thơ thuần túy.
- Năm trăm bảy mươi vạn lạng!
Lâm Kì lại báo giá.
Nghe vậy, Âu Dương Minh sững người,
- Không thể nào, sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?
Đường Mãn Lâu và Lý Linh quay sang nhìn nhau, cảm thấy Bắc Tuyết khoái đao Lâm kì ra giá cũng như đao pháp của hắn, khó lòng phòng bị, làm người ta bất ngờ.
Cuối cùng, Liệt không đao vào tay Lâm Kì.
- Năm trăm bảy mươi vạn lạng, quá khoa trương, có còn cho người ta sống nữa hay không.
- Các ngươi xem, Lâm Kì ra rồi, hình như hắn định rời đi.
- Nghe nói hắn đến đây là vì Liệt không đao, rời đi cũng bình thường, ở lại chỉ lãng phí thời gian.
- Ồ, Đao Tẩu bám theo kìa, không biết có phải muốn giết người đoạt bảo không!
- Có khả năng ấy thật, nhưng hắn không sợ Bắc Tuyết Sơn Trang báo thù à?
- Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu Đao Tẩu, người này từ xưa đến nay không biết sợ là gì, hành tông vô định, nói không chừng giết xong Lâm Kì sẽ chạy sang quốc gia khác, Bắc Tuyết Sơn Trang chưa chắc tìm được hắn.
Có người nhìn thấy cảnh này, thì thầm nghị luận.
Lâm Kì rời đi không thu hút quá nhiều chú ý, hội đấu giá tiếp tục bắt đầu, vật phẩm thứ bảy mươi chín là một cuốn công pháp địa cấp sơ giai bí tịch, nhưng là loại phụ trợ, tên gọi Càn khôn vô cực công, tác dụng là ổn định chân khí, trấn áp chân khí, nghe có vẻ bình thường nhưng rất nhiều cao mình võ giả không nghĩ vậy, võ giả đột phá cảnh giới, thường thường chân khí hư phù, tu vi bất ổn, nếu như tu luyện Càn khôn vô cực công, phương diện này không còn tồn tại vấn đề nữa, ngoài ra, giao thủ với người khác, còn có thể trấn áp chân khí tán loạn, tăng độ bền bỉ của lực chiến đấu, đối với võ giả thực lực tương đương mà nói, là một đòn chí mạng.
Cho nên bất luận phương diện gì, Càn khôn vô cực công giá trị còn trên Sát không bá thoái, dù sao Sát không bá thoái vẫn là võ kĩ, Chân linh đại lục không thiếu nhất chính là võ kĩ, còn Càn khôn vô cực công là công pháp phụ trợ, vô cùng hiếm gặp, đại tông môn cũng chỉ có vài bộ.
Giá khởi điểm của nó cũng rất xứng đáng, đạt đến hai mươi vạn lạng, gấp đôi Sát không bá thoái.
- Năm mươi vạn lạng.
Bão Nguyên Cảnh vừa đấu giá Sát không bá thoái xuất thủ lần nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Âu Dương Minh cười lạnh một tiếng,
- Liệt không đao ta đã không thể có được, bây giờ sợ gì ngươi, nhưng Liệt không đao sớm muộn gì cũng là của ta, lão giả áo xám kia rõ ràng là Bão Nguyên Cảnh, đi theo Lâm Kì chỉ sợ không có hảo ý, chỉ cần hắn giết chết Lâm Kì, ta sẽ có cách giành lại Liệt không đao từ tay lão giả áo xám.
Cân bằng tâm trạng, Âu Dương Minh giơ mộc bài,
- Ba trăm vạn lạng.
Toàn trạng yên lặng, Võ giả Bão Nguyên Cảnh kia cũng im lặng.
Thấy không có ai theo giá, Âu Dương Minh mỉm cười rạng rỡ.
- Bốn trăm vạn lạng!
Một giọng nữ trong trẻo truyền ra, nhàn nhạt.
- Là Từ Tĩnh.
Diệp Trần thốt lên.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư