Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 313: Ngũ Tán Nhân
Trong mật thất tu luyện ở Kinh Vân Phong, Diệp Trần tự mình lấy ra một cánh Thiên Ma Hoa đặt ở giữa ngực thúc dục Bán Bộ chân nguyên, hấp thụ dược lực bên trong.
Lách... cách!
Diệp Trần có thể rõ ràng cảm ứng được thân thể đang ở nên cứng cỏi, mật độ của xương cốt co rút ngày một nhanh đồng thời di chứng do việc thi triển Huyết Bạo Thuật mang đến cũng hoàn toàn bị tiêu trừ. Hiệu quả còn trên cả Huyết Dương Hoa ba ngàn năm hỏa hầu nữa. Bất quá, Huyết Dương Hoa thiên về khí huyết, còn Thiên Ma Hoa lại toàn thân, trọng điểm của cả hai hoàn toàn bất đồng. Nếu tính ra thì hiệu quả bổ xung khí huyết tiêu hao của Huyết Dương Hoa cũng không phải Thiên Ma Hoa có thể sánh được.
Qua một lát, Diệp Trần đã không thể thừa nhận dược lực của Thiên Ma Hoa thêm được nữa, thân thể đã đạt đến mức cực hạn. Muốn đột phá cái cực hạn này thì trừ phi mình cải tu rèn luyện thân thể, hoặc là bước chân vào Tinh Cực Cảnh, lúc đó tố chất của thân thể cũng tăng lên nhiều
Nhưng tố chất thân thể của hắn hiện giờ tựa hồ cũng không thua kém cường giả Tinh Cực Cảnh, tố chất thân thể của Từ Tịnh căn bản là hơn cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường đến vài lần.
Thu hồi cánh hoa của Thiên Ma Hoa, hai mắt Diệp Trần nhắm lại, toàn lực tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết.
Thanh Liên Kiếm Quyết với tư cách Địa cấp đỉnh giai, sau khi qua thập trọng, mỗi lần tăng lên một trọng lực chiến đầu đều tăng lên rất lớn. Sự chênh lệch giữa đệ thập nhị trọng và đệ thập tam trọng rất rõ ràng. Về phần đệ thập tứ trọng, Diệp Trần tạm thời chưa dám nghĩ đến. Đệ thập tứ trọng có thể nói là một sự lột xác, nó dung hợp chín đạo Thanh Liên kiếm khí lại lột xác thành Liên Tâm kiếm khí càng lợi hại hơn, uy lực tuyệt đối hơn hẳn bất cứ kiếm chiêu gì của Diệp Trần. Chính vì vậy nên việc đột phá đệ thập tứ trọng càng thêm gian nan, nếu không có kỳ ngộ gì hoặc là linh cơ khẽ động thì không thể nào đột phá trong thời gian ngắn được.
Địa cấp đỉnh giai thập tam trọng, đã là cực hạn.
Đệ thập tứ trọng, thì cần phải siêu việt cái cực hạn này.
Đệ thập ngũ trọng chính là cảnh giới cao nhất, cường giả Linh Hải Cảnh cũng chưa hẳn có thể đạt đến. Một khi đạt đến cảnh giới này thì việc vượt cấp chiến đấu chả khác nào ăn cơm uống nước cả.
Cơm phải ăn từng miếng, Diệp Trần xua tan mọi tạp niệm, chuẩn bị tốt cho cuộc chạy đua đến đệ thập tam trọng sắp tới.
Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại.
Từ khi Thiên Ma Mãng và Thiên Ma Hoa biến mất, làm hại khu thú triều nhỏ trong vòng ngàn dặm của Lưu Vân tông trở nên im bặt, chỉ còn lại vài yêu thú hoạt động lẻ tẻ ở khu vực nhân loại.
Nửa năm sau.
Nơi Kinh Vân Phong của Diệp Trần tràn ngập một cổ phong mang chi khí, phong mang chi khí xuyên thấu cả tầng mây, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Lưu Vân tông.
- Đây là dấu hiệu công pháp đại tiến?
Thiên Lôi Tán Nhân từng nghe nói công pháp Địa cấp đỉnh giai sau khi đạt đến đệ thập nhất trọng, mỗi lần tăng thêm một trọng đều xảy ra dị tượng. Diệp Trần tu luyện chính là Thanh Liên Kiếm Quyết nên trong dị tượng có ẩn chứa phong mang chi khí cũng là chuyện đương nhiên.
Nhàn Vân Tử lắc đầu
- Không chỉ đơn giản là công pháp đại tiến, hắn chỉ còn cách Tinh Cực Cảnh một bước ngắn nữa thôi.
- Lần tinh luyện chân nguyên thứ hai sắp sửa chấm dứt?
Thiên Lôi Tán Nhân nghe vậy liền hoảng sợ. Người bình thường tu luyện công pháp Địa cấp đỉnh giai cũng phải mất ít nhất bốn năm năm mới có thể tinh luyện chân khí toàn thân thành chân nguyện được. Thời gian Diệp Trần tinh luyện chân nguyên cộng lại cũng chỉ mới được có nửa năm, tốc độ này cũng quá mức kinh khủng đi chứ!
Nhàn Vân Tử nói:
- Từ trước đến nay thiên tài chính là người đánh vỡ những lý lẽ thông thường. Năm tháng trước, Tư Không Thánh đã tiến nhập cấp độ Tinh Cực Cảnh, trở cường giả Tinh Cực Cảnh trẻ tuổi nhất Nam Trác Vực mấy trăm năm qua, giờ xem ra kỉ lục đó đã bị Diệp Trần phá vỡ rồi.
Thiên Lôi Tán Nhân gật gật đầu
- Tư Không Thánh trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh năm hai mươi tuổi. Nếu như Diệp Trần có thể bước vào Tinh Cực Cảnh trong vòng ba tháng thì chính là cường giả Tinh Cực Cảnh mười chín tuổi rồi. Chỉ chậm hơn một năm so với đệ nhất thiên tài huyền trên Chân Linh đại lục, tính trên cả Chân Linh đại lục cũng được xem như nổi tiếng, trên Thiên Tài Bảng của Chân Linh đại lục tất có danh hào của hắn.
- Ân, đây là việc không thể nghi ngờ rồi. Bất quá thiên tài không chỉ có tốc độ tu luyện nhanh chóng mà còn có thêm vài yếu tố khác nữa, ví dụ như trọng yếu nhất chính là chiến lực và ngộ tính. Đương nhiên Diệp Trần mặc kệ xét theo phương diện nào cũng đều xem như đã đạt đến trình độ cao nhất, sớm muộn gì cũng có thể danh chấn đại lục. Hơn nữa ở giai đoạn hiện nay thì hắn càng lợi hại lại càng an toàn, nếu bản sự không đủ vậy thì nguy hiểm rồi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trong mật thất tu luyện trên Kinh Vân Phong, Diệp Trần chậm rãi mở hai mắt ra.
- Thanh Liên Kiếm Quyết đệ thập tam trọng, lần tinh luyện chân nguyên lần thứ hai đã chấm dứt, cảm giác thật cường đại.
Trận đấu của Tiềm Long Bảng đã qua hai năm, Diệp Trần chưa bao giờ ngừng tiến bộ cả. Tuy mỗi một lần tiến bộ đều có tính nhảy vọt nhưng không lần nào sánh kịp lần này. Chẳng những Thanh Liên Kiếm Quyết đạt đến cực hạn mà lần tinh luyện chân nguyên thứ hai cũng sắp đại công cáo thành. Hai cái điệp gia lại tuyệt đối sẽ khiến thực lực của hắn bạo tăng. Nhưng chỉ tiếc là không có đối tượng thích hợp nào để luyện tập cả, nếu không hắn đã có thể biết được thực lực của mình bạo tăng đến trình độ nào rồi.
Xoẹt!
Một nắm đấm hàm ẩn Bán Bộ chân nguyên được đánh ra, trong không khí liền xuất hiện vết rách chân không, nhanh như điện, trọng như sơn.
- Bán Bộ chân nguyên, không, hẳn là Ngụy Chân Nguyên, lực phá hoại của nó không phải là chuyện đùa a!
Một quyền vừa rồi không sử dụng bất kì vũ kĩ nào, chỉ dựa vào Ngụy Chân Nguyên đã có thể khiến cho không khí xuất hiện vết rách chân không, lực phá hoại đã rất gần với Chân Nguyên Lực rồi.
Vung tay một cái cửa mật thất liền mở rộng ra, Diệp Trần vươn người đứng dậy, từ thông đạo bay vút ra ngoài.
Nhàn Vân Phong.
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân đều đang ở đây.
- Diệp lão đệ, lần này lại tiến triển rồi!
Thiên Lôi Tán Nhân cười nói.
Mây mù tự động mở ra, Diệp Trần đáp xuống đỉnh núi Nhàn Vân
- Hai vị tiền bối có lẽ đã đoán được rồi.
- Ha ha, tốc độ tu luyện của người thật khiến cho chúng ta xấu hổ, tự thẹn không bằng.
Tuy rằng Diệp Trần xưng hô bọn hắn là tiền bối, nhưng bọn hắn nào dám xem hắn như vãn bối, sớm đã bình bối tương giao rồi. Nhàn Vân Tử giơ tay lên mời, di chuyển đến trương ghế đá ở phụ cần, chợt châm cho hắn một chén rượu.
Diệp Trần ngồi ở ghế đá, hỏi:
- Nửa năm qua có chuyện gì phát sinh không?
Nhàn Vân Tử nói:
- Chúng ta dựa theo lời ngươi chú ý nghe ngóng, vào năm tháng trước Tư Không Thánh bước vào cấp độ Tinh Cực Cảnh, đã trở thành nội môn trưởng lão của Huyền Không Sơn rồi. Chuyện này gây nên ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều cường giả Tinh Cực Cảnh có danh tiếng đều tiến đến chúc mừng, ngay cả thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông và một vị thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc cũng đến nữa
Đối với việc Tư Không Thánh bước vào Tinh Cực Cảnh Diệp Trần cũng không quá ngoài ý muốn. Đối phương lúc ở trận đấu Tiềm Long Bảng đã có được Bán Bộ chân nguyên, hai năm qua đi, cũng nên trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh rồi. Về phần thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông, Diệp Trần có chút nghi vấn
- Hắn không cần tọa trấn Tử Dương tông sao?
Thiên Lôi Tán Nhân cười khổ một tiếng
- Liệt Hỏa lão tặc năm đó xông xáo ở Nam Trác Vực, kết bạn được với bốn cường nhân. Bốn người này theo thứ tự là Kim Thương Tán Nhân, Khô Mộc Đạo Nhân, Bích Hồ Tiên Sinh cùng với Sơn Trung Khách. Danh hào của năm người này ẩn chứa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, được xưng là Ngũ Tán Nhân. Tư Không thánh bước vào Tinh Cực Cảnh không lâu, Kim Thương Tán Nhân và Bích Hồ Tiên Sinh tiến vào Tử Dương tông làm khách, giúp hắn tọa trấn Tử Dương tông.
- Ngũ Tán Nhân!
Diệp Trần thầm nói một câu.
- Tiếp theo không lâu nữa, Lưu Vân tông chúng ta cũng có ba vị Tinh Cực Cảnh tọa trấn rồi, nào, uống rượu.
Nhàn Vân Tử cũng không quá lo lắng cường thế của Tử Dương tông. Một người Diệp Trần đã có thể chống đỡ được với hai ba vị cường giả Tinh Cực Cảnh rồi, huống chi tiềm lực của Diệp Trần còn chưa bộc phát hoàn toàn, không ai có thể biết được hắn sẽ phát triển đến mức nào cả
Những ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra. Thanh Liên Kiếm Quyết đạt tới đệ thập tam trọng, lần tinh luyện chân nguyên thứ hai sắp chấm dứt, Diệp Trần cũng không cần phải tận lực bế quan nữa. Tinh luyện chân nguyên giống như nước chảy thành sông vậy, không có quan hệ bao nhiêu với ngộ tính cả, đến lúc liền tự động trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh. Dù sao căn cơ hắn cũng ở chỗ này, không chậm đi đâu được.
Ngày hôm đó, đang lúc Diệp Trần cảm ngộ Vân Chi Ý Cảnh.
Thiên Toái Vân sau khi dung hợp đến thức thứ sáu, Diệp Trần liền cảm thấy có một trở ngại rất lớn, tựa hồ như có một tầng bích chướng vô hình ngăn ở phía trước vậy.
- Kinh Vân Kiếm Pháp tổng cộng có chín thức, dung hợp thức thứ sáu liền tương đương với kiếm chiêu Địa cấp đỉnh giai. Thức thứ bảy có lẽ không sai biệt lắm với thức sát chiêu thứ hai của Thanh Liên kiếm pháp. Thức thứ tám ước chừng có thể chạm đến biên giới của kiếm chiêu Thiên cấp, là cực hạn của ý cảnh, cực hạn chiêu thức, không biết phải thế nào mới đạt đến được đây.
Đến tận giờ Diệp Trần đã minh bạch, Thiên cấp võ học cũng không phải chỉ dựa vào ngộ tính liền học được, không đạt đến cấp độ kia thì cả hai thủy chung vẫn không tìm thấy điểm nào phù hợp.
Hô!
Tiếng thở ra một hơi trùng điệp vang lên, Diệp Trần vung kiếm trong biển mây bổ ra một đầu kiếm đạo, kiếm đạo dài đến hơn 1000m, chém đứt cả ngọn núi nhỏ bé phía đối diện, lôi đình bạo, gió nổi mây phun.
- Về mặt ý cảnh ta đã lĩnh ngộ không kém đại bộ phận cường giả Tinh Cực Cảnh, chênh lệch chỉ là tích lũy thôi. Khi tích lũy đã đủ thì việc cảm ngộ cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Xem ra chỉ có ra ngoài lịch lãm rèn luyện mới khiến con người ta tiến nhanh được, dừng nguyên tại chỗ cuối cùng cũng có chút cực hạn.
Mọi sự vạn vật đều cần quá trình tích lũy, cho dù là tuyệt thế thiên tài nếu tích lũy không đủ thì cũng không chính thức lớn lên được. Thật giống như một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu không đọc qua vài năm đèn sách, không kinh qua nhiều chuyện thì dù hắn có thông minh thế nào cũng không thể phát huy toàn diện được, chỉ có thể dựa vào cái đầu linh hoạt để làm ra một vài chuyện khôn vặt thôi
- Không gấp, kỹ nghệ của ta hiện giờ vẫn còn trên tu vị, không cần phải quá gấp gáp.
Tinh Ngân Kiếm vào vỏ, tâm tình Diệp Trần bình thản như nước.
- Ha ha, Liệt Hỏa Tán Nhân ta đã đến, sao lại không có ai ra nghênh đón thế này, người của Lưu Vân tông chết sạch rồi sao?
Trước sơn môn của Lưu Vân tông có mười mấy đạo nhân ảnh bay vút đến. Hai người cầm đầu thì khí thế to lớn, người bên phải vô kiên bất tồi, lăng lệ ác liệt bá đạo, người bên phải thì bành trướng mãnh liệt giống như lửa lan trên đồng hoang vậy, chính là thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông.
Đại điện chủ phong.
Sắc mặt La Hành Liệt Biến đổi, nói với Đại trưởng lão:
- Mời tất cả các trưởng lão đến đây.
Lưu Vân tông và Tử Dương tông thế bất lưỡng lập, nhưng thái thượng trưởng lão của Tử Dương tông tự mình đến thăm thì về tình về lý cũng đều phải chiêu đãi long trọng, đây là quy củ giữa các tông môn với nhau, Lưu Vân tông cũng không thể phá được.
- Vâng!
Sắc mặt Đại trưởng lão ngưng trọng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Chỉ qua chốc lát, tất cả các trưởng lão đều đã tập hợp ở quảng trường phía trước đại điện chủ phong, kể cả Từ Tịnh ở trong sáu vị hạch tâm trưởng lão cũng đến.
Trước quảng trường chủ phong, mười mấy đạo nhân ảnh đáp xuống.
Liệt Hỏa Tán Nhân đang cầm đầu nhìn ước chừng 60 tuổi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hắn nhìn quanh một vòng liền híp mắt cười nói:
- Đúng vậy, coi như có lễ phép.
Đám trưởng lão cung kính đáp lời, La Hành Liệt đi ra, ôm quyền nói:
- Không biết Liệt Hỏa Tán Nhân tiền bối tiến đến, không nghênh đón từ xa được, thật thất lễ.
- Lão quỷ Nhàn Vân Tử đâu? Để cho hắn ra đây gặp ta, ngươi không có tư cách nói chuyện.
Liệt Hỏa Tán Nhân liếc qua La Hành Liệt, thản nhiên nói.
Các vị trưởng lão Lưu Vân tông nghe vậy liền trợn mắt nhìn. La Hành Liệt chính là tổng chủ Lưu Vân tông, là thể diện của Lưu Vân tông, há có thể để cho người khác hạ thấp sao?
- Sao thế? Cho là có ngọn núi lớn dựa vào nên không để ta vào trong mắt phải không. Ta không biết vị đại nhân kia nghĩ như thế nào bất quá các ngươi có tin không, cho dù ta có hủy Lưu Vân tông đi thì hắn cũng sẽ không ra mặt đâu.
Liệt Hỏa Tán Nhân tinh tường hơn những người khác rất nhiều. Tuy nói lần trước Kim Hoàng Đạo Nhân bị sợ lui, nhưng hắn dù sao cũng là ngoại nhân của Thiên Phong Quốc, lại đại biểu cho siêu cấp tông môn Huyền Không Sơn làm thế rõ ràng là đã ỷ lớn hiếp nhỏ. Mà Tử Dương tông và Lưu Vân tông đều là một trong ngũ đại tông môn của Thiên Phong Quốc, không hề có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ gì ở đây cả. Liệt Hỏa Tán Nhân không tin vị đại nhân thủ đoạn thông thiên kia mọi chuyện đều trợ giúp Lưu Vân tông.
Lách... cách!
Diệp Trần có thể rõ ràng cảm ứng được thân thể đang ở nên cứng cỏi, mật độ của xương cốt co rút ngày một nhanh đồng thời di chứng do việc thi triển Huyết Bạo Thuật mang đến cũng hoàn toàn bị tiêu trừ. Hiệu quả còn trên cả Huyết Dương Hoa ba ngàn năm hỏa hầu nữa. Bất quá, Huyết Dương Hoa thiên về khí huyết, còn Thiên Ma Hoa lại toàn thân, trọng điểm của cả hai hoàn toàn bất đồng. Nếu tính ra thì hiệu quả bổ xung khí huyết tiêu hao của Huyết Dương Hoa cũng không phải Thiên Ma Hoa có thể sánh được.
Qua một lát, Diệp Trần đã không thể thừa nhận dược lực của Thiên Ma Hoa thêm được nữa, thân thể đã đạt đến mức cực hạn. Muốn đột phá cái cực hạn này thì trừ phi mình cải tu rèn luyện thân thể, hoặc là bước chân vào Tinh Cực Cảnh, lúc đó tố chất của thân thể cũng tăng lên nhiều
Nhưng tố chất thân thể của hắn hiện giờ tựa hồ cũng không thua kém cường giả Tinh Cực Cảnh, tố chất thân thể của Từ Tịnh căn bản là hơn cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường đến vài lần.
Thu hồi cánh hoa của Thiên Ma Hoa, hai mắt Diệp Trần nhắm lại, toàn lực tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết.
Thanh Liên Kiếm Quyết với tư cách Địa cấp đỉnh giai, sau khi qua thập trọng, mỗi lần tăng lên một trọng lực chiến đầu đều tăng lên rất lớn. Sự chênh lệch giữa đệ thập nhị trọng và đệ thập tam trọng rất rõ ràng. Về phần đệ thập tứ trọng, Diệp Trần tạm thời chưa dám nghĩ đến. Đệ thập tứ trọng có thể nói là một sự lột xác, nó dung hợp chín đạo Thanh Liên kiếm khí lại lột xác thành Liên Tâm kiếm khí càng lợi hại hơn, uy lực tuyệt đối hơn hẳn bất cứ kiếm chiêu gì của Diệp Trần. Chính vì vậy nên việc đột phá đệ thập tứ trọng càng thêm gian nan, nếu không có kỳ ngộ gì hoặc là linh cơ khẽ động thì không thể nào đột phá trong thời gian ngắn được.
Địa cấp đỉnh giai thập tam trọng, đã là cực hạn.
Đệ thập tứ trọng, thì cần phải siêu việt cái cực hạn này.
Đệ thập ngũ trọng chính là cảnh giới cao nhất, cường giả Linh Hải Cảnh cũng chưa hẳn có thể đạt đến. Một khi đạt đến cảnh giới này thì việc vượt cấp chiến đấu chả khác nào ăn cơm uống nước cả.
Cơm phải ăn từng miếng, Diệp Trần xua tan mọi tạp niệm, chuẩn bị tốt cho cuộc chạy đua đến đệ thập tam trọng sắp tới.
Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại.
Từ khi Thiên Ma Mãng và Thiên Ma Hoa biến mất, làm hại khu thú triều nhỏ trong vòng ngàn dặm của Lưu Vân tông trở nên im bặt, chỉ còn lại vài yêu thú hoạt động lẻ tẻ ở khu vực nhân loại.
Nửa năm sau.
Nơi Kinh Vân Phong của Diệp Trần tràn ngập một cổ phong mang chi khí, phong mang chi khí xuyên thấu cả tầng mây, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Lưu Vân tông.
- Đây là dấu hiệu công pháp đại tiến?
Thiên Lôi Tán Nhân từng nghe nói công pháp Địa cấp đỉnh giai sau khi đạt đến đệ thập nhất trọng, mỗi lần tăng thêm một trọng đều xảy ra dị tượng. Diệp Trần tu luyện chính là Thanh Liên Kiếm Quyết nên trong dị tượng có ẩn chứa phong mang chi khí cũng là chuyện đương nhiên.
Nhàn Vân Tử lắc đầu
- Không chỉ đơn giản là công pháp đại tiến, hắn chỉ còn cách Tinh Cực Cảnh một bước ngắn nữa thôi.
- Lần tinh luyện chân nguyên thứ hai sắp sửa chấm dứt?
Thiên Lôi Tán Nhân nghe vậy liền hoảng sợ. Người bình thường tu luyện công pháp Địa cấp đỉnh giai cũng phải mất ít nhất bốn năm năm mới có thể tinh luyện chân khí toàn thân thành chân nguyện được. Thời gian Diệp Trần tinh luyện chân nguyên cộng lại cũng chỉ mới được có nửa năm, tốc độ này cũng quá mức kinh khủng đi chứ!
Nhàn Vân Tử nói:
- Từ trước đến nay thiên tài chính là người đánh vỡ những lý lẽ thông thường. Năm tháng trước, Tư Không Thánh đã tiến nhập cấp độ Tinh Cực Cảnh, trở cường giả Tinh Cực Cảnh trẻ tuổi nhất Nam Trác Vực mấy trăm năm qua, giờ xem ra kỉ lục đó đã bị Diệp Trần phá vỡ rồi.
Thiên Lôi Tán Nhân gật gật đầu
- Tư Không Thánh trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh năm hai mươi tuổi. Nếu như Diệp Trần có thể bước vào Tinh Cực Cảnh trong vòng ba tháng thì chính là cường giả Tinh Cực Cảnh mười chín tuổi rồi. Chỉ chậm hơn một năm so với đệ nhất thiên tài huyền trên Chân Linh đại lục, tính trên cả Chân Linh đại lục cũng được xem như nổi tiếng, trên Thiên Tài Bảng của Chân Linh đại lục tất có danh hào của hắn.
- Ân, đây là việc không thể nghi ngờ rồi. Bất quá thiên tài không chỉ có tốc độ tu luyện nhanh chóng mà còn có thêm vài yếu tố khác nữa, ví dụ như trọng yếu nhất chính là chiến lực và ngộ tính. Đương nhiên Diệp Trần mặc kệ xét theo phương diện nào cũng đều xem như đã đạt đến trình độ cao nhất, sớm muộn gì cũng có thể danh chấn đại lục. Hơn nữa ở giai đoạn hiện nay thì hắn càng lợi hại lại càng an toàn, nếu bản sự không đủ vậy thì nguy hiểm rồi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trong mật thất tu luyện trên Kinh Vân Phong, Diệp Trần chậm rãi mở hai mắt ra.
- Thanh Liên Kiếm Quyết đệ thập tam trọng, lần tinh luyện chân nguyên lần thứ hai đã chấm dứt, cảm giác thật cường đại.
Trận đấu của Tiềm Long Bảng đã qua hai năm, Diệp Trần chưa bao giờ ngừng tiến bộ cả. Tuy mỗi một lần tiến bộ đều có tính nhảy vọt nhưng không lần nào sánh kịp lần này. Chẳng những Thanh Liên Kiếm Quyết đạt đến cực hạn mà lần tinh luyện chân nguyên thứ hai cũng sắp đại công cáo thành. Hai cái điệp gia lại tuyệt đối sẽ khiến thực lực của hắn bạo tăng. Nhưng chỉ tiếc là không có đối tượng thích hợp nào để luyện tập cả, nếu không hắn đã có thể biết được thực lực của mình bạo tăng đến trình độ nào rồi.
Xoẹt!
Một nắm đấm hàm ẩn Bán Bộ chân nguyên được đánh ra, trong không khí liền xuất hiện vết rách chân không, nhanh như điện, trọng như sơn.
- Bán Bộ chân nguyên, không, hẳn là Ngụy Chân Nguyên, lực phá hoại của nó không phải là chuyện đùa a!
Một quyền vừa rồi không sử dụng bất kì vũ kĩ nào, chỉ dựa vào Ngụy Chân Nguyên đã có thể khiến cho không khí xuất hiện vết rách chân không, lực phá hoại đã rất gần với Chân Nguyên Lực rồi.
Vung tay một cái cửa mật thất liền mở rộng ra, Diệp Trần vươn người đứng dậy, từ thông đạo bay vút ra ngoài.
Nhàn Vân Phong.
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân đều đang ở đây.
- Diệp lão đệ, lần này lại tiến triển rồi!
Thiên Lôi Tán Nhân cười nói.
Mây mù tự động mở ra, Diệp Trần đáp xuống đỉnh núi Nhàn Vân
- Hai vị tiền bối có lẽ đã đoán được rồi.
- Ha ha, tốc độ tu luyện của người thật khiến cho chúng ta xấu hổ, tự thẹn không bằng.
Tuy rằng Diệp Trần xưng hô bọn hắn là tiền bối, nhưng bọn hắn nào dám xem hắn như vãn bối, sớm đã bình bối tương giao rồi. Nhàn Vân Tử giơ tay lên mời, di chuyển đến trương ghế đá ở phụ cần, chợt châm cho hắn một chén rượu.
Diệp Trần ngồi ở ghế đá, hỏi:
- Nửa năm qua có chuyện gì phát sinh không?
Nhàn Vân Tử nói:
- Chúng ta dựa theo lời ngươi chú ý nghe ngóng, vào năm tháng trước Tư Không Thánh bước vào cấp độ Tinh Cực Cảnh, đã trở thành nội môn trưởng lão của Huyền Không Sơn rồi. Chuyện này gây nên ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều cường giả Tinh Cực Cảnh có danh tiếng đều tiến đến chúc mừng, ngay cả thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông và một vị thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc cũng đến nữa
Đối với việc Tư Không Thánh bước vào Tinh Cực Cảnh Diệp Trần cũng không quá ngoài ý muốn. Đối phương lúc ở trận đấu Tiềm Long Bảng đã có được Bán Bộ chân nguyên, hai năm qua đi, cũng nên trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh rồi. Về phần thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông, Diệp Trần có chút nghi vấn
- Hắn không cần tọa trấn Tử Dương tông sao?
Thiên Lôi Tán Nhân cười khổ một tiếng
- Liệt Hỏa lão tặc năm đó xông xáo ở Nam Trác Vực, kết bạn được với bốn cường nhân. Bốn người này theo thứ tự là Kim Thương Tán Nhân, Khô Mộc Đạo Nhân, Bích Hồ Tiên Sinh cùng với Sơn Trung Khách. Danh hào của năm người này ẩn chứa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, được xưng là Ngũ Tán Nhân. Tư Không thánh bước vào Tinh Cực Cảnh không lâu, Kim Thương Tán Nhân và Bích Hồ Tiên Sinh tiến vào Tử Dương tông làm khách, giúp hắn tọa trấn Tử Dương tông.
- Ngũ Tán Nhân!
Diệp Trần thầm nói một câu.
- Tiếp theo không lâu nữa, Lưu Vân tông chúng ta cũng có ba vị Tinh Cực Cảnh tọa trấn rồi, nào, uống rượu.
Nhàn Vân Tử cũng không quá lo lắng cường thế của Tử Dương tông. Một người Diệp Trần đã có thể chống đỡ được với hai ba vị cường giả Tinh Cực Cảnh rồi, huống chi tiềm lực của Diệp Trần còn chưa bộc phát hoàn toàn, không ai có thể biết được hắn sẽ phát triển đến mức nào cả
Những ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì xảy ra. Thanh Liên Kiếm Quyết đạt tới đệ thập tam trọng, lần tinh luyện chân nguyên thứ hai sắp chấm dứt, Diệp Trần cũng không cần phải tận lực bế quan nữa. Tinh luyện chân nguyên giống như nước chảy thành sông vậy, không có quan hệ bao nhiêu với ngộ tính cả, đến lúc liền tự động trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh. Dù sao căn cơ hắn cũng ở chỗ này, không chậm đi đâu được.
Ngày hôm đó, đang lúc Diệp Trần cảm ngộ Vân Chi Ý Cảnh.
Thiên Toái Vân sau khi dung hợp đến thức thứ sáu, Diệp Trần liền cảm thấy có một trở ngại rất lớn, tựa hồ như có một tầng bích chướng vô hình ngăn ở phía trước vậy.
- Kinh Vân Kiếm Pháp tổng cộng có chín thức, dung hợp thức thứ sáu liền tương đương với kiếm chiêu Địa cấp đỉnh giai. Thức thứ bảy có lẽ không sai biệt lắm với thức sát chiêu thứ hai của Thanh Liên kiếm pháp. Thức thứ tám ước chừng có thể chạm đến biên giới của kiếm chiêu Thiên cấp, là cực hạn của ý cảnh, cực hạn chiêu thức, không biết phải thế nào mới đạt đến được đây.
Đến tận giờ Diệp Trần đã minh bạch, Thiên cấp võ học cũng không phải chỉ dựa vào ngộ tính liền học được, không đạt đến cấp độ kia thì cả hai thủy chung vẫn không tìm thấy điểm nào phù hợp.
Hô!
Tiếng thở ra một hơi trùng điệp vang lên, Diệp Trần vung kiếm trong biển mây bổ ra một đầu kiếm đạo, kiếm đạo dài đến hơn 1000m, chém đứt cả ngọn núi nhỏ bé phía đối diện, lôi đình bạo, gió nổi mây phun.
- Về mặt ý cảnh ta đã lĩnh ngộ không kém đại bộ phận cường giả Tinh Cực Cảnh, chênh lệch chỉ là tích lũy thôi. Khi tích lũy đã đủ thì việc cảm ngộ cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Xem ra chỉ có ra ngoài lịch lãm rèn luyện mới khiến con người ta tiến nhanh được, dừng nguyên tại chỗ cuối cùng cũng có chút cực hạn.
Mọi sự vạn vật đều cần quá trình tích lũy, cho dù là tuyệt thế thiên tài nếu tích lũy không đủ thì cũng không chính thức lớn lên được. Thật giống như một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu không đọc qua vài năm đèn sách, không kinh qua nhiều chuyện thì dù hắn có thông minh thế nào cũng không thể phát huy toàn diện được, chỉ có thể dựa vào cái đầu linh hoạt để làm ra một vài chuyện khôn vặt thôi
- Không gấp, kỹ nghệ của ta hiện giờ vẫn còn trên tu vị, không cần phải quá gấp gáp.
Tinh Ngân Kiếm vào vỏ, tâm tình Diệp Trần bình thản như nước.
- Ha ha, Liệt Hỏa Tán Nhân ta đã đến, sao lại không có ai ra nghênh đón thế này, người của Lưu Vân tông chết sạch rồi sao?
Trước sơn môn của Lưu Vân tông có mười mấy đạo nhân ảnh bay vút đến. Hai người cầm đầu thì khí thế to lớn, người bên phải vô kiên bất tồi, lăng lệ ác liệt bá đạo, người bên phải thì bành trướng mãnh liệt giống như lửa lan trên đồng hoang vậy, chính là thái thượng trưởng lão Liệt Hỏa Tán Nhân của Tử Dương tông.
Đại điện chủ phong.
Sắc mặt La Hành Liệt Biến đổi, nói với Đại trưởng lão:
- Mời tất cả các trưởng lão đến đây.
Lưu Vân tông và Tử Dương tông thế bất lưỡng lập, nhưng thái thượng trưởng lão của Tử Dương tông tự mình đến thăm thì về tình về lý cũng đều phải chiêu đãi long trọng, đây là quy củ giữa các tông môn với nhau, Lưu Vân tông cũng không thể phá được.
- Vâng!
Sắc mặt Đại trưởng lão ngưng trọng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Chỉ qua chốc lát, tất cả các trưởng lão đều đã tập hợp ở quảng trường phía trước đại điện chủ phong, kể cả Từ Tịnh ở trong sáu vị hạch tâm trưởng lão cũng đến.
Trước quảng trường chủ phong, mười mấy đạo nhân ảnh đáp xuống.
Liệt Hỏa Tán Nhân đang cầm đầu nhìn ước chừng 60 tuổi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hắn nhìn quanh một vòng liền híp mắt cười nói:
- Đúng vậy, coi như có lễ phép.
Đám trưởng lão cung kính đáp lời, La Hành Liệt đi ra, ôm quyền nói:
- Không biết Liệt Hỏa Tán Nhân tiền bối tiến đến, không nghênh đón từ xa được, thật thất lễ.
- Lão quỷ Nhàn Vân Tử đâu? Để cho hắn ra đây gặp ta, ngươi không có tư cách nói chuyện.
Liệt Hỏa Tán Nhân liếc qua La Hành Liệt, thản nhiên nói.
Các vị trưởng lão Lưu Vân tông nghe vậy liền trợn mắt nhìn. La Hành Liệt chính là tổng chủ Lưu Vân tông, là thể diện của Lưu Vân tông, há có thể để cho người khác hạ thấp sao?
- Sao thế? Cho là có ngọn núi lớn dựa vào nên không để ta vào trong mắt phải không. Ta không biết vị đại nhân kia nghĩ như thế nào bất quá các ngươi có tin không, cho dù ta có hủy Lưu Vân tông đi thì hắn cũng sẽ không ra mặt đâu.
Liệt Hỏa Tán Nhân tinh tường hơn những người khác rất nhiều. Tuy nói lần trước Kim Hoàng Đạo Nhân bị sợ lui, nhưng hắn dù sao cũng là ngoại nhân của Thiên Phong Quốc, lại đại biểu cho siêu cấp tông môn Huyền Không Sơn làm thế rõ ràng là đã ỷ lớn hiếp nhỏ. Mà Tử Dương tông và Lưu Vân tông đều là một trong ngũ đại tông môn của Thiên Phong Quốc, không hề có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ gì ở đây cả. Liệt Hỏa Tán Nhân không tin vị đại nhân thủ đoạn thông thiên kia mọi chuyện đều trợ giúp Lưu Vân tông.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư