Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 272: Lục thành kiếm ý công kích
- Tư Không Thánh, lại tiếp một chiêu của ta, Huyết Viêm Phá.
Mọi người ở đây đều cho rằng trận quyết đấu đã đến hồi kết thúc, Lâm Vẫn đang bị đánh bay, tay phải hư không phất một cái, phun ra tiên huyết thành đoàn, dưới hỏa diễm thiêu đốt, phát sinh tiếng bạo liệt, sau đó hóa thành một huyết sắc thương tiêm, bắn về phía Tư Không Thánh.
Hưu!
Thương Tiêm do huyết dịch ngưng tụ tốc độ cực nhanh, phảng phất một tia huyết sắc thiểm điện, ngay lập tức bắn tới trước người Tư Không Thánh.
Tư Không Thánh thần sắc hơi kinh ngạc, một quyền đánh vào huyết sắc thương tiên.
Rầm!
Huyết sắc thương tiêm bị nghiền nát, hỏa diễm đỏ như máu theo gió cháy to hơn, để Tư Không Thánh triệt để thôn phệ đi vào, thiêu đốt hừng hực.
- Cái gì, Lâm Vẫn còn có một chiêu này.
Võ giả quan chiến không hề thiếu võ giả Bão Nguyên Cảnh có thể chống lại, thậm chí đánh chết Lục cấp yêu thú bá chủ, bọn họ liếc mắt liền nhìn ra, tuyệt chiêu cuối cùng của Lâm Vẫn có thể miểu sát bất luận một đầu Lục cấp yêu thú bá chủ nào. Hỏa diễm đỏ như máu kia cũng không phải hỏa diễm bình thường, mà là dung hợp năng lượng máu đặc thù hỏa diễm, tính bổ trợ là rất mạnh.
Hộ thể chân khí của Tư Không Thánh bị huyết sắc hỏa diễm thiêu đốt tan ra, tựa như một mảnh tuyết đọng mùa đông, khối băng đầu mùa xuân cấp tốc tan rã.
Bàn chân lảo đảo rơi vào trên đài, Lâm Vẫn đưa tay lau lau vết máu trên khóe miệng, cười hắc hắc nói:
- Chiêu này là ta cố ý cải tạo một cái sát chiêu, chuyên môn dùng để đối phó ngươi, thua dưới chiêu này là vinh hạnh của ngươi.
- Lâm Vẫn, lẽ nào ngươi thực cho rằng bằng vào chiêu này có thể đánh bại ta, không biết tự lượng sức mình.
Trong hỏa diễm bao vây, tay phải Tư Không Thánh vẫn chắp đằng sau lưng, rốt cuộc vươn ra, ngón tay thon dài hữu lực, cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi năm ngón tay duỗi ra, không gian xung quanh rung chuyển kịch liệt phảng phất hắn không phải duỗi ngón tay, mà là một mảnh trời.
Huyết sắc hỏa diễm hừng hực thiêu đốt lấy bàn tay làm trung tâm, điên cuồng xoay tròn áp súc, tối hậu lui thành một hỏa cầu huyết sắc nhỏ rơi vào bàn tay Tư Không Thánh, cách bàn tay chưa đến nửa thốn, liền bất động.
Phốc!
Bàn tay Tư Không Thánh nắm chặt, hỏa cầu hóa thành một đoàn khói xanh tiêu tán.
Khuôn mặt giơ lên, mắt Tư Không Thánh sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Vẫn nói:
- Thắng bại đã phân, còn muốn tiếp tục đánh không?
- Hừ, tính ngươi lợi hại.
Trên mặt Lâm Vẫn hiện lên vẻ không cam lòng, chiêu này hắn chuẩn bị từ lâu, nhưng lại vẫn không làm gì được Tư Không Thánh. Tuy rằng hắn còn có tuyệt chiêu khác, chỉ là đều không hơn được Huyết Viêm Phá, không bõ công bại lộ con bài chưa lật mà thôi, không tranh được đệ nhất, lại tranh đệ nhị vậy.
Trên người Tư Không Thánh long hình hư ảnh vốn là có tám trượng tư, sau khi thôn phệ long mạch chi khí của Lâm Vẫn, trong nháy mắt đạt được tám trượng sáu, khoảng cách chín trượng càng ngày càng gần.
- Tư Không Thánh thực lực như trước, vẫn là áp đảo, ngay cả Lâm Vẫn đều không tạo thành uy hiếp đối với hắn, không biết giới này có ai có thể cùng hắn chân chính đánh một hồi.
- Đúng vậy! Nếu là nhìn không thấy đỉnh quyết đấu, thì không thú vị.
- Phỏng chừng Nghiêm Xích Hỏa hẳn là có thể cho hắn chăm chú một ít, về phần Diệp Trần chưa từng bại trận, hiện nay chưa nói được, chờ hắn trở thành đệ nhất kiếm khách thiếu niên mới có tư cách cơ bản.
- Diệp Trần, có điểm huyền diệu, ngũ thành Kiếm Ý chung quy nông cạn một chút, không nhất định có thể chiến thắng Lý Đạo Hiên, càng chưa cần nói tới Tư Không Thánh.
- Hiện tại đàm luận chuyện này còn hơi sớm, thứ sáu mười ba vòng nhanh kết thúc, thứ sáu mười bốn vòng có thể nhìn ra chút gì.
Tư Không Thánh và Lâm Vẫn chiến đấu không tính là rất kịch liệt, tất cả mọi người có chút ý do chưa hết, chờ mong một vòng so đấu kế tiếp.
Rất nhanh vòng sáu mươi ba đã kết thúc, vòng so tài thứ sáu mươi tư lập tức tiến hành, một ít thiếu niên bị thương cần khôi phục một chút thể lực và thương thế, nhất là mấy thiếu niên đứng đầu.
Lúc này, nội tình tông môn liền bày ra, Băng Linh, Lý Đạo Hiên cùng với Lâm Vẫn chỉ là một chút thương thế nhẹ, sử dụng đan dược cũng giá trị trên vạn khối, thậm chí mấy vạn khối trung phẩm linh thạch, lại phối hợp trên Linh Hải Cảnh, trị liệu một thời thần liền triệt để khỏi hẳn. Về phần Mạc Ngôn là bị thương ngoài da, không ngừng trị liệu cũng không quan hệ, dùng chút thuốc bột là được.
Một thời thần trôi qua, vòng so tài thứ sáu mươi tư bắt đầu.
Lục tràng phía trước chưa đến phiên thiếu niên đứng đầu, đến vòng thứ bẩy, trận chiến đầu tiên là Lý Đạo Hiên, đối thủ của hắn là kẻ đã từng bại bởi Diệp Trần Mạc Ngôn.
Đối mặt Lý Đạo Hiên, Mạc Ngôn cuối cùng cũng không cần bó tay bó chân, phía trước hắn phân biệt bại bởi Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là bị khắc chế. Thác Bạt Khổ phòng ngự để Thông Thiên Ma Nhãn của hắn không có hiệu quả. Diệp Trần xem thấu nhược điểm chiêu thức để hắn vô pháp đánh lại, cuối cùng bị đánh bại. Lý Đạo Hiên thực lực tuy rằng mạnh mẽ dị thường, không dưới Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, nhưng chỉ nếu không khắc chế hắn, là có thể thoả thích thi triển Thông Thiên Ma Nhãn, tiến hành công kích hắn am hiểu.
- Huyễn Linh Thất Tiệt Chỉ!
Thân như quỷ mỵ, Mạc Ngôn đi lại quay chung quanh Lý Đạo Hiên, thấy không rõ bóng người, hai ngón tay trong hai tay cũng giơ lên, liên tiếp hư điểm, đánh về phía kẽ hở của Mạc Ngôn.
- Sát sinh!
Liên tục ngũ đạo kiếm quang hiện lên, chỉ mang đều bị mở ra, thân hình Lý Đạo Hiên mở ra, kiếm ý tràn ngập, chế trụ xung quanh thân thể Mạc Ngôn, một kiếm chém ngang tới.
Hắc sắc khí lưu như xé rách vải vóc, thân hình Mạc Ngôn bại lộ ra, hai chân hắn khởi động, liên tiếp bắn ra năm đạo chỉ mang, đánh tan kiếm khí vô cùng sắc bén.
- Sát diệt!
Tuyệt chiêu Vô Tình Kiếm vừa ra, không khí quỷ dị bình tĩnh trở lại, một tia kiếm quang đạm nhiên như nước như ẩn như hiện, chỉ thẳng điểm yếu hại của Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn biết rõ một kiếm đáng sợ này, trong con ngươi đỏ thẫm, quang mang cô đọng đến mức tận cùng, ánh mắt đảo qua dưới, từ trong hư không phát hiện ba chỗ không phối hợp, lập tức không chút do dự, chỉ mang bắn xuyên qua, rơi vào ba vị trí kia.
Phốc phốc phốc!
Kiếm quang bại lộ, trọng trọng trảm kích qua đây.
Xích!
Y phục trên vai Mạc Ngôn bị chém ra một lỗ hổng, huyết châu tinh tế rỉ ra từ da thịt, cuồn cuộn rơi xuống.
- Sát không!
Có lẽ thành công đánh tan hai kiếm của Lý Đạo Hiên, lòng tin của Mạc Ngôn tăng nhiều, khí thế càng tăng lên, thế nhưng khi kiếm thứ ba của Lý Đạo Hiên công, Mạc Ngôn nhăn mày lại, một kiếm này không có bất kỳ kiếm quang lưu lộ gì, cũng không có kiếm khí kích bắn, chỉ có gợn sóng rất nhỏ, khắp bốn phía tựa hồ mọi nơi đều là kiếm quang, lại như không có chỗ nào là kiếm quang.
- Chống đỡ thế nào đây?
Trong lòng Mạc Ngôn sinh ra nghi vấn, ý niệm trong lấy tốc độ nhanh như điện quang chớp động.
- Ngươi thua!
Đúng lúc này, thanh âm Lý Đạo Hiên từ bên tai hắn truyền đến, đồng thời còn có tiếng cốt phong duệ, Mạc Ngôn nghiêng đầu vừa nhìn, một thanh bảo kiếm lóe hàn quang cách hắn không đến một tấc, trên mũi kiếm vô hình phong mang chém rơi mấy sợi tóc gáy.
- Chuyện gì xảy ra, lẽ nào một kiếm này là hư chiêu?
- Ta cũng nhìn không ra, trong không khí trừ có ba động rất nhỏ, không có bất kỳ công kích gì, phỏng chừng chỉ dùng để mê hoặc Mạc Ngôn đi sao!
- Ngay cả Thông Thiên Ma Nhãn của Mạc Ngôn đều nhìn không thấu nhược điểm, một kiếm này mặc kệ có phải là hư chiêu hay không đều đủ đáng sợ.
Mọi người thấy không ra nguyên cớ, đều nghị luận.
Phía trước Nghiêm Xích Hỏa cùng Lý Đạo Hiên đã giao thủ giật nhẹ khóe miệng, không nói gì thêm, chiêu này Lý Đạo Hiên từng thi triển qua với hắn.
Nghe được mọi người nghị luận, Diệp Trần khẽ lắc đầu, một kiếm này cũng không phải hư chiêu, mà là sát chiêu chân chính, hơn nữa là sát chiêu lưỡng trọng công kích kết hợp, một hư một thực, một minh một ám, khi ngươi bị công kích chỗ sáng hấp dẫn, sát chiêu chỗ tối ngay sau đó mà đến, mà khi ngươi không nhìn công kích chỗ sáng, như vậy phía trước nhìn như hư chiêu công kích sẽ biến thành sát chiêu đáng sợ.
Đây là một kiếm chiêu hoàn mỹ, phải dụng toàn lực để phá chiêu bằng không không thể thoát khỏi chiêu kiếm này.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần không khỏi nhìn Nghiêm Xích Hỏa liếc mắt, lúc trước hai người quyết đấu, Lý Đạo Hiên xuất kiếm rất nhanh, hắn khó có thể liếc mắt xem thấu chiêu thức, dù sao mỗi người đều có cực hạn của mình, Diệp Trần cũng có. Nếu như cái chiêu gì đều có thể phá, như vậy cũng thái quá, hắn còn chưa đạt tới loại cảnh giới đó. Nghiêm Xích Hỏa đối diện Sát Không kiếm chiêu của Lý Đạo Hiên, một đao phá vỡ, thực lực so với trong tưởng tượng còn kinh khủng hơn, hoàn toàn khác xa với hắn lúc trước đại khai đại hợp, khí phách mười phần.
Trong thô có tinh tế, đây mới là đao khách cường đại cần có tố chất, Nghiêm Xích Hỏa làm đệ nhất đao khách một đời tại Nam Trác Vực, hoàn toàn xứng đáng, Ngụy Nhân Kiệt được khen là đao đại sư một đời còn hơn hắn, muốn kém một đẳng cấp, không thể đánh đồng.
Ngang!
Thôn phệ khí long mạch của Mạc Ngôn, Lý Đạo Hiên bị Nghiêm Xích Hỏa đánh bại, long hình ảnh thu nhỏ lại đến bảy trượng lại lớn ra, đạt được bảy trượng sáu.
Đi xuống đài, tinh thần Mạc Ngôn có chút không tốt, cộng thêm Lý Đạo Hiên, hắn đã thua ba lần, hai người trước là Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, kế tiếp hắn cho dù chỉ thua hai trận, cũng không thể tiến vào bài danh top năm của Tiềm Long Bảng, mà Tư Không Thánh hắn khẳng định thắng không được, Nghiêm Xích Hỏa hắn cũng không thắng nổi, Mộ Dung Khuynh Thành và Lâm Vẫn đồng dạng nguy hiểm dị thường, năm thành nắm chắc cũng không có, đả kích này đối với hắn thập phần to lớn.
Ba tràng so đấu qua đi, thiếu niên đứng đầu thứ hai lên đài.
- Ha ha, tại Hắc Long đế quốc không đánh đã nghiền, lần này ta sẽ toàn lực ứng phó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thác Bạt Khổ vừa mới lên đài, liền dũng cảm cười, đối thủ của hắn không phải ai khác, chính là Diệp Trần.
Diệp Trần mỉm cười:
- Ta cũng muốn nhìn toàn bộ thực lực của ngươi một chút.
- Vậy thì đến đây đi! Man Hoang Thập Bát Quyền!
Diệp Trần ở trong mắt Thác Bạt Khổ là thiếu niên tài tuấn thâm tàng bất lộ nhất ngoài Tư Không Thánh. Hắn không dám có chút ẩn dấu thực lực nào, đạt được đệ thập nhất trọng phòng ngự toàn diện bạo phát, chân khí phóng lên cao, một quyền điên cuồng đánh về phía Diệp Trần, thanh thế rõ ràng vượt lên lúc trước cùng chiến đấu với Mạc Ngôn.
Ngũ thành kiếm ý quán chú đến trên Thiên Toái Vân ý cảnh, thân hình Diệp Trần phiêu huyễn, nhanh chóng tìm tới chỗ yếu điểm của quyền thế, chợt hai tay cầm kiếm, một kiếm mang theo lôi đình bắn ra, khí thế gió nổi mây phun chém xuống, đây là một kiếm cường đại nhất do hắn thôi động ngũ thành kiếm ý, hơn xa lúc trước.
Phốc!
Hộ thể chân khí bị Man Long Thức của Thác Bạt Khổ xé nát, tay trái Diệp Trần nắm tay Long Hình Quyền kình oanh thiên một chút, chỉ là lướt qua thân thể, về phần kiếm chiêu của hắn, thì hoàn tác dụng toàn bộ trên người Thác Bạt Khổ, chém nát hộ thể chân khí của đối phương.
Y phục lộ ra, trên ngực Thác Bạt Khổ thêm một bạch ấn hẹp dài, hắn cười nói:
- Đủ mạnh, đáng tiếc như trước không phá được phòng ngự của ta. Mang Hoang Long Đả!
Lần này, Thác Bạt Khổ oanh ra quyền kình toàn bộ hóa thành long hình, một con rồng kình khí điên cuồng lao về phía Diệp Trần.
Ông!
Thân thể Diệp Trần huyền phủ giữa không trung chấn động, cổ cường đại phong mang vô hình khuếch tán, hư không run rẩy, kích khỏi một trận rung động.
Lục Thành Kiếm Ý bạo phát!
- Cái gì, Lục Thành Kiếm Ý?
- Hắn không phải chỉ lĩnh ngộ ngũ thành Kiếm Ý sao? Thế nào lại biến thành Lục Thành Kiếm Ý, lẽ nào con bài chưa lật của hắn chính là đây.
- Ẩn dấu cảnh giới Kiếm Ý tựa hồ rất khó làm được đi! Hắn sao lại có thể làm được?
Có thể địa phương khác rất khó nhìn thấy Kiếm Ý, thế nhưng tại Tiềm Long Bảng so đấu, thiếu niên trên hai mươi lĩnh ngộ Kiếm Ý so với bất kỳ giới nào đều nhiều hơn một ít. Trong đó lấy Lý Đạo Hiên là xuất chúng nhất, hiện nay là Lục Thành Kiếm Ý, Đường Tiểu Sơn, trước kia Diệp Trần còn lại là ngũ thành Kiếm Ý, xếp hạng thứ hai, chỉ là Lục Thành Kiếm Ý vừa bại lộ. Diệp Trần tại trên lĩnh ngộ Kiếm Ý, đánh lên mặt Lý Đạo Hiên. Huống hồ Diệp Trần kiếm đạo cao như vậy, quả thực như hổ thêm cánh.
Quan trọng hơn là, cảnh giới Kiếm Ý có thể ẩn dấu đơn giản như vậy sao?
Phía trước Diệp Trần không bại lộ Kiếm Ý còn có thể lý giải, đại đa số kiếm khác đều có thể làm được. Để lục thành Kiếm Ý ẩn dấu đến ngũ thành Kiếm Ý độ khó đề thăng thập bội. Bởi vì Kiếm Ý là thứ hư vô mờ mịt, rất khó phân rõ ràng giới tuyến, lấy tứ thành ngũ thành chỉ là thô sơ giản lược mà thôi, nói như vậy, cảnh giới Kiếm Ý chỉ có ba, chia là tiểu thành, đại thành cùng với đại viên mãn. Ba giai đoạn này đem phân trình tự hoàn toàn là bất đắc dĩ. Dù sao Kiếm Ý khó lĩnh ngộ như vậy, mỗi lần đề thăng một chút đều rất đáng quý, một lúc sau, kiếm khách lĩnh ngộ Kiếm Ý nghĩ đến để Kiếm Ý phân trình tự nói.
Nếu như nói ẩn dấu ngũ thành Kiếm Ý là khó mười lần, ẩn dấu Lục Thành Kiếm Ý thì muốn tiếp tục tăng lên gấp bội, Kiếm Ý càng mạnh, càng khó ẩn dấu, người có thể đơn giản ẩn dấu Kiếm Ý tuyệt đối là kiếm khách vận dụng Kiếm Ý thập phần thành thạo. Bọn họ có thể dùng Kiếm Ý đồng dạng đánh bại một vị kiếm khách khác.
Mọi người ở đây đều cho rằng trận quyết đấu đã đến hồi kết thúc, Lâm Vẫn đang bị đánh bay, tay phải hư không phất một cái, phun ra tiên huyết thành đoàn, dưới hỏa diễm thiêu đốt, phát sinh tiếng bạo liệt, sau đó hóa thành một huyết sắc thương tiêm, bắn về phía Tư Không Thánh.
Hưu!
Thương Tiêm do huyết dịch ngưng tụ tốc độ cực nhanh, phảng phất một tia huyết sắc thiểm điện, ngay lập tức bắn tới trước người Tư Không Thánh.
Tư Không Thánh thần sắc hơi kinh ngạc, một quyền đánh vào huyết sắc thương tiên.
Rầm!
Huyết sắc thương tiêm bị nghiền nát, hỏa diễm đỏ như máu theo gió cháy to hơn, để Tư Không Thánh triệt để thôn phệ đi vào, thiêu đốt hừng hực.
- Cái gì, Lâm Vẫn còn có một chiêu này.
Võ giả quan chiến không hề thiếu võ giả Bão Nguyên Cảnh có thể chống lại, thậm chí đánh chết Lục cấp yêu thú bá chủ, bọn họ liếc mắt liền nhìn ra, tuyệt chiêu cuối cùng của Lâm Vẫn có thể miểu sát bất luận một đầu Lục cấp yêu thú bá chủ nào. Hỏa diễm đỏ như máu kia cũng không phải hỏa diễm bình thường, mà là dung hợp năng lượng máu đặc thù hỏa diễm, tính bổ trợ là rất mạnh.
Hộ thể chân khí của Tư Không Thánh bị huyết sắc hỏa diễm thiêu đốt tan ra, tựa như một mảnh tuyết đọng mùa đông, khối băng đầu mùa xuân cấp tốc tan rã.
Bàn chân lảo đảo rơi vào trên đài, Lâm Vẫn đưa tay lau lau vết máu trên khóe miệng, cười hắc hắc nói:
- Chiêu này là ta cố ý cải tạo một cái sát chiêu, chuyên môn dùng để đối phó ngươi, thua dưới chiêu này là vinh hạnh của ngươi.
- Lâm Vẫn, lẽ nào ngươi thực cho rằng bằng vào chiêu này có thể đánh bại ta, không biết tự lượng sức mình.
Trong hỏa diễm bao vây, tay phải Tư Không Thánh vẫn chắp đằng sau lưng, rốt cuộc vươn ra, ngón tay thon dài hữu lực, cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi năm ngón tay duỗi ra, không gian xung quanh rung chuyển kịch liệt phảng phất hắn không phải duỗi ngón tay, mà là một mảnh trời.
Huyết sắc hỏa diễm hừng hực thiêu đốt lấy bàn tay làm trung tâm, điên cuồng xoay tròn áp súc, tối hậu lui thành một hỏa cầu huyết sắc nhỏ rơi vào bàn tay Tư Không Thánh, cách bàn tay chưa đến nửa thốn, liền bất động.
Phốc!
Bàn tay Tư Không Thánh nắm chặt, hỏa cầu hóa thành một đoàn khói xanh tiêu tán.
Khuôn mặt giơ lên, mắt Tư Không Thánh sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Vẫn nói:
- Thắng bại đã phân, còn muốn tiếp tục đánh không?
- Hừ, tính ngươi lợi hại.
Trên mặt Lâm Vẫn hiện lên vẻ không cam lòng, chiêu này hắn chuẩn bị từ lâu, nhưng lại vẫn không làm gì được Tư Không Thánh. Tuy rằng hắn còn có tuyệt chiêu khác, chỉ là đều không hơn được Huyết Viêm Phá, không bõ công bại lộ con bài chưa lật mà thôi, không tranh được đệ nhất, lại tranh đệ nhị vậy.
Trên người Tư Không Thánh long hình hư ảnh vốn là có tám trượng tư, sau khi thôn phệ long mạch chi khí của Lâm Vẫn, trong nháy mắt đạt được tám trượng sáu, khoảng cách chín trượng càng ngày càng gần.
- Tư Không Thánh thực lực như trước, vẫn là áp đảo, ngay cả Lâm Vẫn đều không tạo thành uy hiếp đối với hắn, không biết giới này có ai có thể cùng hắn chân chính đánh một hồi.
- Đúng vậy! Nếu là nhìn không thấy đỉnh quyết đấu, thì không thú vị.
- Phỏng chừng Nghiêm Xích Hỏa hẳn là có thể cho hắn chăm chú một ít, về phần Diệp Trần chưa từng bại trận, hiện nay chưa nói được, chờ hắn trở thành đệ nhất kiếm khách thiếu niên mới có tư cách cơ bản.
- Diệp Trần, có điểm huyền diệu, ngũ thành Kiếm Ý chung quy nông cạn một chút, không nhất định có thể chiến thắng Lý Đạo Hiên, càng chưa cần nói tới Tư Không Thánh.
- Hiện tại đàm luận chuyện này còn hơi sớm, thứ sáu mười ba vòng nhanh kết thúc, thứ sáu mười bốn vòng có thể nhìn ra chút gì.
Tư Không Thánh và Lâm Vẫn chiến đấu không tính là rất kịch liệt, tất cả mọi người có chút ý do chưa hết, chờ mong một vòng so đấu kế tiếp.
Rất nhanh vòng sáu mươi ba đã kết thúc, vòng so tài thứ sáu mươi tư lập tức tiến hành, một ít thiếu niên bị thương cần khôi phục một chút thể lực và thương thế, nhất là mấy thiếu niên đứng đầu.
Lúc này, nội tình tông môn liền bày ra, Băng Linh, Lý Đạo Hiên cùng với Lâm Vẫn chỉ là một chút thương thế nhẹ, sử dụng đan dược cũng giá trị trên vạn khối, thậm chí mấy vạn khối trung phẩm linh thạch, lại phối hợp trên Linh Hải Cảnh, trị liệu một thời thần liền triệt để khỏi hẳn. Về phần Mạc Ngôn là bị thương ngoài da, không ngừng trị liệu cũng không quan hệ, dùng chút thuốc bột là được.
Một thời thần trôi qua, vòng so tài thứ sáu mươi tư bắt đầu.
Lục tràng phía trước chưa đến phiên thiếu niên đứng đầu, đến vòng thứ bẩy, trận chiến đầu tiên là Lý Đạo Hiên, đối thủ của hắn là kẻ đã từng bại bởi Diệp Trần Mạc Ngôn.
Đối mặt Lý Đạo Hiên, Mạc Ngôn cuối cùng cũng không cần bó tay bó chân, phía trước hắn phân biệt bại bởi Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là bị khắc chế. Thác Bạt Khổ phòng ngự để Thông Thiên Ma Nhãn của hắn không có hiệu quả. Diệp Trần xem thấu nhược điểm chiêu thức để hắn vô pháp đánh lại, cuối cùng bị đánh bại. Lý Đạo Hiên thực lực tuy rằng mạnh mẽ dị thường, không dưới Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, nhưng chỉ nếu không khắc chế hắn, là có thể thoả thích thi triển Thông Thiên Ma Nhãn, tiến hành công kích hắn am hiểu.
- Huyễn Linh Thất Tiệt Chỉ!
Thân như quỷ mỵ, Mạc Ngôn đi lại quay chung quanh Lý Đạo Hiên, thấy không rõ bóng người, hai ngón tay trong hai tay cũng giơ lên, liên tiếp hư điểm, đánh về phía kẽ hở của Mạc Ngôn.
- Sát sinh!
Liên tục ngũ đạo kiếm quang hiện lên, chỉ mang đều bị mở ra, thân hình Lý Đạo Hiên mở ra, kiếm ý tràn ngập, chế trụ xung quanh thân thể Mạc Ngôn, một kiếm chém ngang tới.
Hắc sắc khí lưu như xé rách vải vóc, thân hình Mạc Ngôn bại lộ ra, hai chân hắn khởi động, liên tiếp bắn ra năm đạo chỉ mang, đánh tan kiếm khí vô cùng sắc bén.
- Sát diệt!
Tuyệt chiêu Vô Tình Kiếm vừa ra, không khí quỷ dị bình tĩnh trở lại, một tia kiếm quang đạm nhiên như nước như ẩn như hiện, chỉ thẳng điểm yếu hại của Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn biết rõ một kiếm đáng sợ này, trong con ngươi đỏ thẫm, quang mang cô đọng đến mức tận cùng, ánh mắt đảo qua dưới, từ trong hư không phát hiện ba chỗ không phối hợp, lập tức không chút do dự, chỉ mang bắn xuyên qua, rơi vào ba vị trí kia.
Phốc phốc phốc!
Kiếm quang bại lộ, trọng trọng trảm kích qua đây.
Xích!
Y phục trên vai Mạc Ngôn bị chém ra một lỗ hổng, huyết châu tinh tế rỉ ra từ da thịt, cuồn cuộn rơi xuống.
- Sát không!
Có lẽ thành công đánh tan hai kiếm của Lý Đạo Hiên, lòng tin của Mạc Ngôn tăng nhiều, khí thế càng tăng lên, thế nhưng khi kiếm thứ ba của Lý Đạo Hiên công, Mạc Ngôn nhăn mày lại, một kiếm này không có bất kỳ kiếm quang lưu lộ gì, cũng không có kiếm khí kích bắn, chỉ có gợn sóng rất nhỏ, khắp bốn phía tựa hồ mọi nơi đều là kiếm quang, lại như không có chỗ nào là kiếm quang.
- Chống đỡ thế nào đây?
Trong lòng Mạc Ngôn sinh ra nghi vấn, ý niệm trong lấy tốc độ nhanh như điện quang chớp động.
- Ngươi thua!
Đúng lúc này, thanh âm Lý Đạo Hiên từ bên tai hắn truyền đến, đồng thời còn có tiếng cốt phong duệ, Mạc Ngôn nghiêng đầu vừa nhìn, một thanh bảo kiếm lóe hàn quang cách hắn không đến một tấc, trên mũi kiếm vô hình phong mang chém rơi mấy sợi tóc gáy.
- Chuyện gì xảy ra, lẽ nào một kiếm này là hư chiêu?
- Ta cũng nhìn không ra, trong không khí trừ có ba động rất nhỏ, không có bất kỳ công kích gì, phỏng chừng chỉ dùng để mê hoặc Mạc Ngôn đi sao!
- Ngay cả Thông Thiên Ma Nhãn của Mạc Ngôn đều nhìn không thấu nhược điểm, một kiếm này mặc kệ có phải là hư chiêu hay không đều đủ đáng sợ.
Mọi người thấy không ra nguyên cớ, đều nghị luận.
Phía trước Nghiêm Xích Hỏa cùng Lý Đạo Hiên đã giao thủ giật nhẹ khóe miệng, không nói gì thêm, chiêu này Lý Đạo Hiên từng thi triển qua với hắn.
Nghe được mọi người nghị luận, Diệp Trần khẽ lắc đầu, một kiếm này cũng không phải hư chiêu, mà là sát chiêu chân chính, hơn nữa là sát chiêu lưỡng trọng công kích kết hợp, một hư một thực, một minh một ám, khi ngươi bị công kích chỗ sáng hấp dẫn, sát chiêu chỗ tối ngay sau đó mà đến, mà khi ngươi không nhìn công kích chỗ sáng, như vậy phía trước nhìn như hư chiêu công kích sẽ biến thành sát chiêu đáng sợ.
Đây là một kiếm chiêu hoàn mỹ, phải dụng toàn lực để phá chiêu bằng không không thể thoát khỏi chiêu kiếm này.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần không khỏi nhìn Nghiêm Xích Hỏa liếc mắt, lúc trước hai người quyết đấu, Lý Đạo Hiên xuất kiếm rất nhanh, hắn khó có thể liếc mắt xem thấu chiêu thức, dù sao mỗi người đều có cực hạn của mình, Diệp Trần cũng có. Nếu như cái chiêu gì đều có thể phá, như vậy cũng thái quá, hắn còn chưa đạt tới loại cảnh giới đó. Nghiêm Xích Hỏa đối diện Sát Không kiếm chiêu của Lý Đạo Hiên, một đao phá vỡ, thực lực so với trong tưởng tượng còn kinh khủng hơn, hoàn toàn khác xa với hắn lúc trước đại khai đại hợp, khí phách mười phần.
Trong thô có tinh tế, đây mới là đao khách cường đại cần có tố chất, Nghiêm Xích Hỏa làm đệ nhất đao khách một đời tại Nam Trác Vực, hoàn toàn xứng đáng, Ngụy Nhân Kiệt được khen là đao đại sư một đời còn hơn hắn, muốn kém một đẳng cấp, không thể đánh đồng.
Ngang!
Thôn phệ khí long mạch của Mạc Ngôn, Lý Đạo Hiên bị Nghiêm Xích Hỏa đánh bại, long hình ảnh thu nhỏ lại đến bảy trượng lại lớn ra, đạt được bảy trượng sáu.
Đi xuống đài, tinh thần Mạc Ngôn có chút không tốt, cộng thêm Lý Đạo Hiên, hắn đã thua ba lần, hai người trước là Thác Bạt Khổ và Diệp Trần, kế tiếp hắn cho dù chỉ thua hai trận, cũng không thể tiến vào bài danh top năm của Tiềm Long Bảng, mà Tư Không Thánh hắn khẳng định thắng không được, Nghiêm Xích Hỏa hắn cũng không thắng nổi, Mộ Dung Khuynh Thành và Lâm Vẫn đồng dạng nguy hiểm dị thường, năm thành nắm chắc cũng không có, đả kích này đối với hắn thập phần to lớn.
Ba tràng so đấu qua đi, thiếu niên đứng đầu thứ hai lên đài.
- Ha ha, tại Hắc Long đế quốc không đánh đã nghiền, lần này ta sẽ toàn lực ứng phó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thác Bạt Khổ vừa mới lên đài, liền dũng cảm cười, đối thủ của hắn không phải ai khác, chính là Diệp Trần.
Diệp Trần mỉm cười:
- Ta cũng muốn nhìn toàn bộ thực lực của ngươi một chút.
- Vậy thì đến đây đi! Man Hoang Thập Bát Quyền!
Diệp Trần ở trong mắt Thác Bạt Khổ là thiếu niên tài tuấn thâm tàng bất lộ nhất ngoài Tư Không Thánh. Hắn không dám có chút ẩn dấu thực lực nào, đạt được đệ thập nhất trọng phòng ngự toàn diện bạo phát, chân khí phóng lên cao, một quyền điên cuồng đánh về phía Diệp Trần, thanh thế rõ ràng vượt lên lúc trước cùng chiến đấu với Mạc Ngôn.
Ngũ thành kiếm ý quán chú đến trên Thiên Toái Vân ý cảnh, thân hình Diệp Trần phiêu huyễn, nhanh chóng tìm tới chỗ yếu điểm của quyền thế, chợt hai tay cầm kiếm, một kiếm mang theo lôi đình bắn ra, khí thế gió nổi mây phun chém xuống, đây là một kiếm cường đại nhất do hắn thôi động ngũ thành kiếm ý, hơn xa lúc trước.
Phốc!
Hộ thể chân khí bị Man Long Thức của Thác Bạt Khổ xé nát, tay trái Diệp Trần nắm tay Long Hình Quyền kình oanh thiên một chút, chỉ là lướt qua thân thể, về phần kiếm chiêu của hắn, thì hoàn tác dụng toàn bộ trên người Thác Bạt Khổ, chém nát hộ thể chân khí của đối phương.
Y phục lộ ra, trên ngực Thác Bạt Khổ thêm một bạch ấn hẹp dài, hắn cười nói:
- Đủ mạnh, đáng tiếc như trước không phá được phòng ngự của ta. Mang Hoang Long Đả!
Lần này, Thác Bạt Khổ oanh ra quyền kình toàn bộ hóa thành long hình, một con rồng kình khí điên cuồng lao về phía Diệp Trần.
Ông!
Thân thể Diệp Trần huyền phủ giữa không trung chấn động, cổ cường đại phong mang vô hình khuếch tán, hư không run rẩy, kích khỏi một trận rung động.
Lục Thành Kiếm Ý bạo phát!
- Cái gì, Lục Thành Kiếm Ý?
- Hắn không phải chỉ lĩnh ngộ ngũ thành Kiếm Ý sao? Thế nào lại biến thành Lục Thành Kiếm Ý, lẽ nào con bài chưa lật của hắn chính là đây.
- Ẩn dấu cảnh giới Kiếm Ý tựa hồ rất khó làm được đi! Hắn sao lại có thể làm được?
Có thể địa phương khác rất khó nhìn thấy Kiếm Ý, thế nhưng tại Tiềm Long Bảng so đấu, thiếu niên trên hai mươi lĩnh ngộ Kiếm Ý so với bất kỳ giới nào đều nhiều hơn một ít. Trong đó lấy Lý Đạo Hiên là xuất chúng nhất, hiện nay là Lục Thành Kiếm Ý, Đường Tiểu Sơn, trước kia Diệp Trần còn lại là ngũ thành Kiếm Ý, xếp hạng thứ hai, chỉ là Lục Thành Kiếm Ý vừa bại lộ. Diệp Trần tại trên lĩnh ngộ Kiếm Ý, đánh lên mặt Lý Đạo Hiên. Huống hồ Diệp Trần kiếm đạo cao như vậy, quả thực như hổ thêm cánh.
Quan trọng hơn là, cảnh giới Kiếm Ý có thể ẩn dấu đơn giản như vậy sao?
Phía trước Diệp Trần không bại lộ Kiếm Ý còn có thể lý giải, đại đa số kiếm khác đều có thể làm được. Để lục thành Kiếm Ý ẩn dấu đến ngũ thành Kiếm Ý độ khó đề thăng thập bội. Bởi vì Kiếm Ý là thứ hư vô mờ mịt, rất khó phân rõ ràng giới tuyến, lấy tứ thành ngũ thành chỉ là thô sơ giản lược mà thôi, nói như vậy, cảnh giới Kiếm Ý chỉ có ba, chia là tiểu thành, đại thành cùng với đại viên mãn. Ba giai đoạn này đem phân trình tự hoàn toàn là bất đắc dĩ. Dù sao Kiếm Ý khó lĩnh ngộ như vậy, mỗi lần đề thăng một chút đều rất đáng quý, một lúc sau, kiếm khách lĩnh ngộ Kiếm Ý nghĩ đến để Kiếm Ý phân trình tự nói.
Nếu như nói ẩn dấu ngũ thành Kiếm Ý là khó mười lần, ẩn dấu Lục Thành Kiếm Ý thì muốn tiếp tục tăng lên gấp bội, Kiếm Ý càng mạnh, càng khó ẩn dấu, người có thể đơn giản ẩn dấu Kiếm Ý tuyệt đối là kiếm khách vận dụng Kiếm Ý thập phần thành thạo. Bọn họ có thể dùng Kiếm Ý đồng dạng đánh bại một vị kiếm khách khác.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư