Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 271: Thương Thiên Phách Quyền
- Ta không tin ngươi có thể dự đoán lộ tuyến công kích của ta lần nữa.
Mạc Ngôn liên tục thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, cả người hóa thành khí lưu hắc sắc quay xung quanh Diệp Trần, liếc mắt nhìn lại chỉ có lưu lại một sợi tơ đen, căn bản không thấy thân ảnh nào.
Diệp Trần bước tới ba bước, đột nhiên thân thể vận chuyển, Tinh ngân kiếm phối hợp với ý cảnh khoái kiếm chém tới, không thấy kiếm quang, chỉ nhìn thấy tơ máu vẩy ra.
Mạc Ngôn không tin, thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung tới cực hạn, xung quanh Diệp Trần phủ tầng lớp khí lưu hắc sắc, giả giả thật thật, không thể phân rõ.
Tinh Ngân Kiếm chợt lóe!
Một đoàn máu tươi bắn ra, lần này bị thương càng nghiêm trọng.
Khi Diệp Trần lần thứ ba huy động Tinh Ngân kiếm, Mạc Ngôn không nhúc nhích nữa, không phải hắn không thể nhúc nhích mà không dám, bởi vì mũi kiếm của Diệp Trần đã đặt trên cổ hắn, khí phong mang thậm chí cắt đứt một ít da, khiến cổ hắn tràn ra một giọt máu tươi.
- Ngươi đứng im còn tốt, di động nhược điểm rất nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Ngôn đỏ bừng, từ đầu tới cuối hắn đều bị Diệp Trần nắm trong tay, Thông Thiên Ma Nhãn xem thấu nhược điểm của đối phương nhưng có lợi ích gì trừ phi không công kích, một khi công kích, nhược điểm lộ rõ, ngay cả tư cách uy hiếp đối phương cũng không có.
Vù!
Thu hồi Tinh không kiếm, Diệp Trần lắc đầu, trong giới trẻ trừ phi thực lực hơn hẳn hắn, nếu không giải quyết đối phương không cần phí công gì, Mạc Ngôn cũng không ngoại lệ.
Hư ảnh hình rồng bên ngoài thôn phệ khí long mạch của Mạc Ngôn, bành trướng lên tới bảy trượng tám, hiện rõ thần thái uy nghiêm.
Trên khán đài lặng như tờ.
Diệp Trần và Mạc Ngôn quyết đấu, Mạc Ngôn hoàn toàn bại, Thông Thiên Ma Nhãn không có bất cứ tác dụng nào, bởi vì công kích của hắn toàn bộ bị Diệp Trần nhìn thấy, nói cách khác so với Thác Bạt Khổ, Diệp Trần càng là khắc tinh của Mạc Ngôn hơn, khắc tinh toàn diện!
Thật đáng sợ, mọi chiêu thức của Mạc Ngôn đều bị hắn xem thấu...
Rất nhiều người không giải thích được, nếu như nói xem thấu chiêu thức của những người khác, còn có thể lý giải vì bọn họ học không tới nơi tới chốn, không có triệt để nắm giữ võ học. Nhưng Mạc Ngôn luyện Thông Thiên Ma Nhãn, tại chiêu thức võ học có nghiên cứu rất thâm sâu, thuộc về phái kỹ xảo, sao có thể đơn giản bị một phái kỹ xảo khác đánh bại.
- Huyễn Linh Chỉ, Quỷ Ảnh Mê Tung, toàn bộ bị nhìn ra, Mạc Ngôn thua, bại thảm hại.
- Quả thực không ở cùng một đẳng cấp.
Bên cạnh Lý Đạo Hiên, một gã đệ tử hạch tâm của Vô Tình Tông hỏi:
- Đại sư huynh, ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không? Lẽ nào cảnh giới võ học của Diệp Trần cao hơn Mạc Ngôn rất nhiều, đã đến một cảnh giới khác?
- Cảnh giới võ học của Diệp Trần cao hơn Mạc Ngôn là khẳng định, nhưng chênh lệch không có lớn như vậy, Mạc Ngôn sở dĩ thua thảm bại là bởi vì hắn không đủ nhanh, thực lực cũng không đủ mạnh.
Lý Đạo Hiên thân là kiếm khách đỉnh cấp trẻ tuổi của một thế hệ, nhãn lực tự nhiên không phải những người khác có thể sánh bằng.
- Thiếu nhanh, thực lực không đủ mạnh sao?
Tên đệ tử kia vẫn như cũ có chút mơ hồ.
Lý Đạo Hiên giải thích nói:
- Thiếu nhanh, dẫn đến Mạc Ngôn mọi chuyện đều chậm một bước, tuy rằng hắn phát động công kích trước, lại khó có thể phát tới trước, đây là then chốt. Không đủ mạnh là bởi vì lực công kích của Thông Thiên Ma Nhãn hơi chút thua kém, tương đối chú trọng kỹ xảo, kể từ đó, hắn ở trên hai phương diện này đều không bằng Diệp Trần, tự nhiên đối với Diệp Trần tạo thành uy hiếp không quá lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe Lý Đạo Hiên vừa nói như vậy, đối phương rốt cục hiểu được:
- Thì ra là thế, nếu như nói nhanh, Diệp Trần cho dù xem thấu nhược điểm chiêu thức, cũng không vội vàng làm ra phản ứng, phát sau mà đến trước, nếu như nói mạnh, vậy không cần lưu ý tới nhược điểm, có thể lựa chọn cứng đối cứng, áp dụng chính diện quyết đấu, hai phương diện phải chuẩn bị cùng lúc, bằng không căn bản không phải đối thủ của Diệp Trần.
- Ừm. Hẳn là như thế đó. Từ biểu hiện ra mà xem, sức chiến đấu của Băng Linh có chỗ thua kém Mạc Ngôn, nhưng Băng Linh lại có thể cùng Diệp Trần so chiêu rất nhiều, Mạc Ngôn thì không được.
Lý Đạo Hiên nói đại thể chính xác không có so với Diệp Trần hiểu được tình huống của chính mình, nhược điểm công kích của Mạc Ngôn tại người khác xem ra là rất mạnh, có thể hắn hết lần này tới lần khác không sợ loại đối thủ này, nếu là thực lực của Mạc Ngôn có thể mạnh hơn một chút, chí ít còn có thể cùng hắn liều mạng mấy chiêu.
Đương nhiên, trong đó lại có một chút khác biệt.
Mạc Ngôn, Thác Bạt Khổ cùng với Lâm Vẫn đứng một chỗ, Diệp Trần vẫn còn cho rằng Mạc Ngôn tương đối khó chơi một chút... Thực lực hai người là đủ mạnh, nhưng Diệp Trần hoàn toàn không cần phí tâm cố sức, chỉ cần để lực công kích đề cao đến trình độ nhất định là có thể đơn giản bắn trúng bọn họ. Mà khi đối mặt với Mạc Ngôn, Diệp Trần không có lựa chọn Thiên Toái Vân, loại chiêu thức cường công chính diện, bởi vì hắn biết Thiên Toái Vân rất khó bắn trúng Mạc Ngôn, mà chỉ dùng Khoái Kiếm Ý Cảnh uy lực tương đối nhỏ đi ứng phó đối phương.
Đối mặt với địch thủ khác nhau, dùng thủ đoạn tác chiến khác nhau, đây là phong cách nhất quán của Diệp Trần, rất hiển nhiên chính diện cường công là dễ dàng nhất.
Ngoại trừ ba người, Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên cùng với Mộ Dung Khuynh Thành, bốn người này mới là chân chính khó đối phó. Diệp Trần muốn đơn giản đánh bại bọn họ là không có khả năng, chỉ có dùng thực lực bản thân đi quyết đấu, không có khả năng xuất hiện tràng diện nắm trong tay toàn cục.
Bất quá con bài chưa lật của Diệp Trần còn giữ lại một ít, như Thất Thành Kiếm Ý.
- Người này là một dị số, sức chiến đấu không bằng hắn trên cơ bản dễ dàng sụp đổ, không phải lo lắng.
Tài phán trưởng hiếm khi thấy mở miệng nói.
Nghe vậy, các trọng tài khác gật đầu, tại trong mắt bọn họ, Diệp Trần xác thực rất đặc biệt, nói như vậy, võ giả thực lực mạnh muốn đánh bại võ giả thực lực yếu hơn thì không thiếu, nhưng không có khả năng xuất hiện tình huống một bên bất tỉnh...... ít nhất... phải so đấu hơn mười chiêu mới phân ra thắng bại, Diệp Trần lại có thể không nhìn quy tắc này, thực lực không bằng hắn, ngay cả tư cách dây dưa cũng không có.
- So đấu đã kết thúc, tuyên bố trận kế tiếp đi thôi!
Trọng tài Trường nói.
Một gã trọng tài bên cạnh, đứng lên:
- Diệp Trần thắng, trận thứ hai mươi bảy...
So đấu tiếp tục tiến hành, Diệp Trần trở lại dưới đài.
Nguyên bản chiến thắng Mạc Ngôn, hắn hẳn là tiêu điểm của mọi người, nhưng lúc này tiêu điểm cũng không phải hắn, mà là Tư Không Thánh và Lâm Vẫn. Càng xác thực nói, là Tư Không Thánh, cho tới bây giờ, mười tuyển thủ hạt giống đã xuất hiện tám vị, còn lại hai người chính là Tư Không Thánh và Lâm Vẫn.
Tư Không Thánh, đại đệ tử của Huyền Không Sơn, năm nay hai mươi hai tuổi, tổng cộng tham gia ba lần so đấu Tiềm Long Bảng, lần đầu tiên tham gia so đấu Tiềm Long Bảng, hắn mới mười sáu tuổi, lúc đó lấy hắc mã chi thế, nhất cử đoạt được đệ nhị danh. Đáng sợ là lúc đó hắn còn chưa bước vào Bão Nguyên Cảnh, lúc đó lấy tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đánh bại đông đảo thiếu niên Bão Nguyên Cảnh. Từ đó về sau, dương danh Nam Trác Vực. Lần thứ hai so đấu Tiềm Long Bảng, hắn mười chín tuổi, vốn tưởng rằng gặp phải tràng diện long tranh hổ đấu, ngoài dự đoán, hắn lấy thực lực không thể tranh luận, một đường quá quan trảm tướng, đánh bại một thiếu niên từng một lần bài danh đệ nhất, đánh bại Hỏa Linh Thái Tử Nghiêm Xích Hỏa, Hắc Long đế quốc đại hoàng tử cùng với Vô Tình Kiếm Khác Lý Đạo Hiên, quang vinh đăng đệ nhất bảo tọa, trở thành một đời thiếu niên vương giả tại Nam Trác Vực, danh khí vang vọng, vượt qua tuyệt đại bộ phận cường giả Tinh Cực Cảnh. Lần này là lần thứ ba hắn tham gia Tiềm Long Bảng so đấu, không ai thực lực thực sự của hắn ra sao, có người nói hắn đã đạt được Bão Nguyên Cảnh cực hạn, đang tinh luyện chân khí, làm chuẩn bị để bước vào Tinh Cực Cảnh.
Mặc kệ là thế nào, Tư Không Thánh thực lực quá rõ ràng, tất cả mọi người cho rằng hắn vẫn sẽ là vương giả lần này, đệ nhất bảo tọa không ai có thể lay động.
Đại đệ tử Thiên Vẫn Tông Lâm Vẫn tuy rằng không có chói mắt như Tư Không Thánh, không có khí phách như Nghiêm Xích Hỏa. Nhưng nói như thế nào đều là bài danh đệ ngũ trên Tiềm Long Bảng, làm đỉnh cấp thiên tài Nam Trác Vực, ai có thể biết trong ba năm hắn sẽ có tiến bộ ra sao? Tựa như Mộ Dung Khuynh Thành, so với ba năm trước đây, khi đó nàng mới chỉ xếp hạng thứ hai bẩy, lần này lại thực lực đột khởi, trở thành một trong những thiếu niên đứng đầu, là người tranh đoạt năm vị trí đứng đầu. Lâm Vẫn bài danh còn ở trên Mộ Dung Khuynh Thành há có thể đơn giản.
Thiếu niên đứng đầu Nam Trác Vực này quá vang dội, người nhìn chằm chằm vào nó không thể nghi ngờ là rất nhiều, Tư Không Thánh muốn bảo trụ vị trí này, phải có đủ thực lực, hiện tại, người đầu tiên khiên chiến hắn, đó là Lâm Vẫn lai giả bất thiện.
Hai người chiến đấu hấp dẫn nhân tâm nhiều lắm.
- Trận đấu thứ ba mươi mốt, Tư Không Thánh đấu với Lâm Vẫn.
Theo một hồi so đấu kết thúc, một trận đấu khác lại bắt đầu, rốt cuộc, trọng tài tuyên bố song phương trận đấu thứ ba mươi mốt.
Ầm!
Không chỉ là võ giả quan chiến, mà toàn bộ thiếu niên tài tuấn một thế hệ đều nhìn về phía luận võ đài, không chớp mắt, âm thanh tim đập đều có thể nghe được.
- Tư Không Thánh rốt cục lên sân khấu, Lâm Vẫn cho dù không địch lại,...... ít nhất...cũng có thể bức hắn phát ra đại bộ phận thực lực đi.
Có người nói.
- Không sai, đổi thành một người khác, liền không có gì đáng xem.
- Không biết Lâm Vẫn có thể bức Tư Không Thánh tới trình độ nào, mỏi mắt mong chờ đi sao!
Lâm Vẫn khi nghe thấy tên của mình, khí thế trên người cuộn trào mãnh liệt bạo phát, thân hình chợt lóe, phảng phất một viên vẫn thạch bắn tới luận võ đài, tư thái cuồng bá khiến kẻ khác kinh hãi.
Không giống như Lâm Vẫn gióng trống khua chiêng, Tư Không Thánh phảng phất không để Lâm Vẫn vào mắt, tay phải chắp ở sau lưng, một bước đi tới đối diện Lâm Vẫn.
Hai đại thiếu niên ngẩng đầu lên, chính thức quyết đấu.
- Tư Không Thánh, vốn tưởng rằng chúng ta sẽ đấu một trận cuối cùng, không ngờ lại sớm như vậy, thế cũng tốt, ta khỏi phải tiếp tục ẩn giấu thực lực.
Lâm Vẫn quanh thân y phục cổ động, kình khí vận sức chờ phát động, một cổ khí tức hỏa nhiệt khác hẳn với Nghiêm Xích Hỏa toả ra.
Tư Không Thánh tay phải chắp sau lưng, tay trái tùy ý để một bên, thản nhiên nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, đổi thành Nghiêm Xích Hỏa, ta còn có chút hứng thú chơi đùa một chút.
- Hừ hừ, ta sẽ để ngươi biết thực lực thực sự của ta.
Lâm Vẫn mắt lộ ra tinh quang, trong đó ẩn chứa ý cảnh như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, hung mãnh áp bách tới Tư Không Thánh, cùng lúc đó, hắn rống một tiếng, trong tay xuất hiện một cây thiết thương, trên thiết thương có ám hồng sắc hỏa diễm lượn lờ, một thương sát đánh ra.
- Thiên Hỏa Tứ Thương!
Một thương ra, ám hồng sắc hỏa diễm điên cuồng xoay tròn, hóa thành từng đạo hỏa diễm loa văn kích bắn ra, nhiệt độ nóng cháy thậm chí khiến hỏa nguyên khí trong không khí tăng thêm uy thế.
- Khiếm!
Tư Không Thánh vươn tay trái, ngũ chỉ mở ra, giơ lên chụp vào hỏa diễm loa văn.
Phốc một tiếng!
Hỏa diễm loa văn tắt ngúm.
Lúc này, Lâm Vẫn tiếp tục đánh ra ba thương, thương sau so với thương trước càng cuồng bạo hơn, phiến lớn hỏa nguyên khí trở thành nhiên liệu thuần túy, dung nhập vào trong thương thế, có thể biến non nửa luận võ đài thành thế giới hỏa diễm, trong đó, ba đạo thương mang tựa như lưu tinh bắn ra.
- Có chút ý tứ! Bài Không Chưởng!
Bài Không Chưởng là tuyệt học Huyền Không Sơn, nhưng cũng không phải tuyệt học tối cao, phẩm cấp gần với Địa cấp cao giai, chỉ là trong tay Tư Không Thánh thi triển ra, khắp không gian thoáng cái đều trong suốt, hỏa diễm bị cuốn trở lại, không thể tiến thêm.
Ba đạo thương mang kia dưới chưởng kình chấn động, một tia tan rã, chợt tan vỡ thành vô hình, tiêu tan thành mây khói.
Mấy tông chủ lục phẩm tông môn khác con mắt co rụt lại, Tư Không Thánh đối với nắm giữ võ học rõ ràng tiến nhập lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực. Bài Không Chưởng ảo diệu thi triển hết không thể nghi ngờ.
- Thiên Vẫn Nhất Kích!
Thế tiến công bị hóa giải, Lâm Vẫn hít sâu một hơi, toàn thân chân khí quán chú vào trong thiết thương, nhân thương hợp nhất, mang theo một khí thế giết chóc không thể thu hồi phát ra ngoài, tựa hồ thân thể rung động thế giới, bầu trời xuất hiện một khối hỏa diễm vẫn thạch thật lớn.
Tay phải như trước đặt ở sau lưng, Tư Không Thánh thần sắc thoáng chăm chú, tay trái hóa chưởng thành quyền, chăm chú nắm lại, lăng không bước ra ngoài.
- Thương Thiên Phách Quyền!
Theo hắn oanh ra một quyền này, chu vi thiên địa đều tựa như dung nhập trong quyền thế, mang theo ý chí thương thiên đánh về phía Lâm Vẫn, chí cao vô thượng.
Không khí phía trước đứt gãy không rõ, không gian chấn động, mọi người dưới đài căn bản thấy không rõ chỗ Lâm Vẫn, chỉ nhìn đến Tư Không Thánh lẳng lặng đứng ở đó, tựa như Vương giả trên đài.
Ầm ầm!
Luận võ đài cứng rắn xuất hiện vết nứt, Lâm Vẫn cầm trong tay thiết thương, phun một ngụm tiên huyết, bị bắn ngược trở lại, ý cảnh phá hư nhất thanh nhị tịnh.
- Thương Thiên Phách Quyền, đây là tuyệt học Thương Vương sáng lập, phối hợp thân phận Vương giả thiếu niên một đời của Tư Không Thánh xác thực không ai có thể so sánh.
- Lâm Vẫn có thể bức Tư Không Thánh đánh ra Thương Thiên Phách Quyền cũng không tính là thua thảm, chỉ có thể trách Tư Không Thánh quá mạnh mẽ, bao trùm thiếu niên tài tuần một đời.
Mạc Ngôn liên tục thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, cả người hóa thành khí lưu hắc sắc quay xung quanh Diệp Trần, liếc mắt nhìn lại chỉ có lưu lại một sợi tơ đen, căn bản không thấy thân ảnh nào.
Diệp Trần bước tới ba bước, đột nhiên thân thể vận chuyển, Tinh ngân kiếm phối hợp với ý cảnh khoái kiếm chém tới, không thấy kiếm quang, chỉ nhìn thấy tơ máu vẩy ra.
Mạc Ngôn không tin, thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung tới cực hạn, xung quanh Diệp Trần phủ tầng lớp khí lưu hắc sắc, giả giả thật thật, không thể phân rõ.
Tinh Ngân Kiếm chợt lóe!
Một đoàn máu tươi bắn ra, lần này bị thương càng nghiêm trọng.
Khi Diệp Trần lần thứ ba huy động Tinh Ngân kiếm, Mạc Ngôn không nhúc nhích nữa, không phải hắn không thể nhúc nhích mà không dám, bởi vì mũi kiếm của Diệp Trần đã đặt trên cổ hắn, khí phong mang thậm chí cắt đứt một ít da, khiến cổ hắn tràn ra một giọt máu tươi.
- Ngươi đứng im còn tốt, di động nhược điểm rất nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Ngôn đỏ bừng, từ đầu tới cuối hắn đều bị Diệp Trần nắm trong tay, Thông Thiên Ma Nhãn xem thấu nhược điểm của đối phương nhưng có lợi ích gì trừ phi không công kích, một khi công kích, nhược điểm lộ rõ, ngay cả tư cách uy hiếp đối phương cũng không có.
Vù!
Thu hồi Tinh không kiếm, Diệp Trần lắc đầu, trong giới trẻ trừ phi thực lực hơn hẳn hắn, nếu không giải quyết đối phương không cần phí công gì, Mạc Ngôn cũng không ngoại lệ.
Hư ảnh hình rồng bên ngoài thôn phệ khí long mạch của Mạc Ngôn, bành trướng lên tới bảy trượng tám, hiện rõ thần thái uy nghiêm.
Trên khán đài lặng như tờ.
Diệp Trần và Mạc Ngôn quyết đấu, Mạc Ngôn hoàn toàn bại, Thông Thiên Ma Nhãn không có bất cứ tác dụng nào, bởi vì công kích của hắn toàn bộ bị Diệp Trần nhìn thấy, nói cách khác so với Thác Bạt Khổ, Diệp Trần càng là khắc tinh của Mạc Ngôn hơn, khắc tinh toàn diện!
Thật đáng sợ, mọi chiêu thức của Mạc Ngôn đều bị hắn xem thấu...
Rất nhiều người không giải thích được, nếu như nói xem thấu chiêu thức của những người khác, còn có thể lý giải vì bọn họ học không tới nơi tới chốn, không có triệt để nắm giữ võ học. Nhưng Mạc Ngôn luyện Thông Thiên Ma Nhãn, tại chiêu thức võ học có nghiên cứu rất thâm sâu, thuộc về phái kỹ xảo, sao có thể đơn giản bị một phái kỹ xảo khác đánh bại.
- Huyễn Linh Chỉ, Quỷ Ảnh Mê Tung, toàn bộ bị nhìn ra, Mạc Ngôn thua, bại thảm hại.
- Quả thực không ở cùng một đẳng cấp.
Bên cạnh Lý Đạo Hiên, một gã đệ tử hạch tâm của Vô Tình Tông hỏi:
- Đại sư huynh, ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không? Lẽ nào cảnh giới võ học của Diệp Trần cao hơn Mạc Ngôn rất nhiều, đã đến một cảnh giới khác?
- Cảnh giới võ học của Diệp Trần cao hơn Mạc Ngôn là khẳng định, nhưng chênh lệch không có lớn như vậy, Mạc Ngôn sở dĩ thua thảm bại là bởi vì hắn không đủ nhanh, thực lực cũng không đủ mạnh.
Lý Đạo Hiên thân là kiếm khách đỉnh cấp trẻ tuổi của một thế hệ, nhãn lực tự nhiên không phải những người khác có thể sánh bằng.
- Thiếu nhanh, thực lực không đủ mạnh sao?
Tên đệ tử kia vẫn như cũ có chút mơ hồ.
Lý Đạo Hiên giải thích nói:
- Thiếu nhanh, dẫn đến Mạc Ngôn mọi chuyện đều chậm một bước, tuy rằng hắn phát động công kích trước, lại khó có thể phát tới trước, đây là then chốt. Không đủ mạnh là bởi vì lực công kích của Thông Thiên Ma Nhãn hơi chút thua kém, tương đối chú trọng kỹ xảo, kể từ đó, hắn ở trên hai phương diện này đều không bằng Diệp Trần, tự nhiên đối với Diệp Trần tạo thành uy hiếp không quá lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe Lý Đạo Hiên vừa nói như vậy, đối phương rốt cục hiểu được:
- Thì ra là thế, nếu như nói nhanh, Diệp Trần cho dù xem thấu nhược điểm chiêu thức, cũng không vội vàng làm ra phản ứng, phát sau mà đến trước, nếu như nói mạnh, vậy không cần lưu ý tới nhược điểm, có thể lựa chọn cứng đối cứng, áp dụng chính diện quyết đấu, hai phương diện phải chuẩn bị cùng lúc, bằng không căn bản không phải đối thủ của Diệp Trần.
- Ừm. Hẳn là như thế đó. Từ biểu hiện ra mà xem, sức chiến đấu của Băng Linh có chỗ thua kém Mạc Ngôn, nhưng Băng Linh lại có thể cùng Diệp Trần so chiêu rất nhiều, Mạc Ngôn thì không được.
Lý Đạo Hiên nói đại thể chính xác không có so với Diệp Trần hiểu được tình huống của chính mình, nhược điểm công kích của Mạc Ngôn tại người khác xem ra là rất mạnh, có thể hắn hết lần này tới lần khác không sợ loại đối thủ này, nếu là thực lực của Mạc Ngôn có thể mạnh hơn một chút, chí ít còn có thể cùng hắn liều mạng mấy chiêu.
Đương nhiên, trong đó lại có một chút khác biệt.
Mạc Ngôn, Thác Bạt Khổ cùng với Lâm Vẫn đứng một chỗ, Diệp Trần vẫn còn cho rằng Mạc Ngôn tương đối khó chơi một chút... Thực lực hai người là đủ mạnh, nhưng Diệp Trần hoàn toàn không cần phí tâm cố sức, chỉ cần để lực công kích đề cao đến trình độ nhất định là có thể đơn giản bắn trúng bọn họ. Mà khi đối mặt với Mạc Ngôn, Diệp Trần không có lựa chọn Thiên Toái Vân, loại chiêu thức cường công chính diện, bởi vì hắn biết Thiên Toái Vân rất khó bắn trúng Mạc Ngôn, mà chỉ dùng Khoái Kiếm Ý Cảnh uy lực tương đối nhỏ đi ứng phó đối phương.
Đối mặt với địch thủ khác nhau, dùng thủ đoạn tác chiến khác nhau, đây là phong cách nhất quán của Diệp Trần, rất hiển nhiên chính diện cường công là dễ dàng nhất.
Ngoại trừ ba người, Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên cùng với Mộ Dung Khuynh Thành, bốn người này mới là chân chính khó đối phó. Diệp Trần muốn đơn giản đánh bại bọn họ là không có khả năng, chỉ có dùng thực lực bản thân đi quyết đấu, không có khả năng xuất hiện tràng diện nắm trong tay toàn cục.
Bất quá con bài chưa lật của Diệp Trần còn giữ lại một ít, như Thất Thành Kiếm Ý.
- Người này là một dị số, sức chiến đấu không bằng hắn trên cơ bản dễ dàng sụp đổ, không phải lo lắng.
Tài phán trưởng hiếm khi thấy mở miệng nói.
Nghe vậy, các trọng tài khác gật đầu, tại trong mắt bọn họ, Diệp Trần xác thực rất đặc biệt, nói như vậy, võ giả thực lực mạnh muốn đánh bại võ giả thực lực yếu hơn thì không thiếu, nhưng không có khả năng xuất hiện tình huống một bên bất tỉnh...... ít nhất... phải so đấu hơn mười chiêu mới phân ra thắng bại, Diệp Trần lại có thể không nhìn quy tắc này, thực lực không bằng hắn, ngay cả tư cách dây dưa cũng không có.
- So đấu đã kết thúc, tuyên bố trận kế tiếp đi thôi!
Trọng tài Trường nói.
Một gã trọng tài bên cạnh, đứng lên:
- Diệp Trần thắng, trận thứ hai mươi bảy...
So đấu tiếp tục tiến hành, Diệp Trần trở lại dưới đài.
Nguyên bản chiến thắng Mạc Ngôn, hắn hẳn là tiêu điểm của mọi người, nhưng lúc này tiêu điểm cũng không phải hắn, mà là Tư Không Thánh và Lâm Vẫn. Càng xác thực nói, là Tư Không Thánh, cho tới bây giờ, mười tuyển thủ hạt giống đã xuất hiện tám vị, còn lại hai người chính là Tư Không Thánh và Lâm Vẫn.
Tư Không Thánh, đại đệ tử của Huyền Không Sơn, năm nay hai mươi hai tuổi, tổng cộng tham gia ba lần so đấu Tiềm Long Bảng, lần đầu tiên tham gia so đấu Tiềm Long Bảng, hắn mới mười sáu tuổi, lúc đó lấy hắc mã chi thế, nhất cử đoạt được đệ nhị danh. Đáng sợ là lúc đó hắn còn chưa bước vào Bão Nguyên Cảnh, lúc đó lấy tu vi Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đánh bại đông đảo thiếu niên Bão Nguyên Cảnh. Từ đó về sau, dương danh Nam Trác Vực. Lần thứ hai so đấu Tiềm Long Bảng, hắn mười chín tuổi, vốn tưởng rằng gặp phải tràng diện long tranh hổ đấu, ngoài dự đoán, hắn lấy thực lực không thể tranh luận, một đường quá quan trảm tướng, đánh bại một thiếu niên từng một lần bài danh đệ nhất, đánh bại Hỏa Linh Thái Tử Nghiêm Xích Hỏa, Hắc Long đế quốc đại hoàng tử cùng với Vô Tình Kiếm Khác Lý Đạo Hiên, quang vinh đăng đệ nhất bảo tọa, trở thành một đời thiếu niên vương giả tại Nam Trác Vực, danh khí vang vọng, vượt qua tuyệt đại bộ phận cường giả Tinh Cực Cảnh. Lần này là lần thứ ba hắn tham gia Tiềm Long Bảng so đấu, không ai thực lực thực sự của hắn ra sao, có người nói hắn đã đạt được Bão Nguyên Cảnh cực hạn, đang tinh luyện chân khí, làm chuẩn bị để bước vào Tinh Cực Cảnh.
Mặc kệ là thế nào, Tư Không Thánh thực lực quá rõ ràng, tất cả mọi người cho rằng hắn vẫn sẽ là vương giả lần này, đệ nhất bảo tọa không ai có thể lay động.
Đại đệ tử Thiên Vẫn Tông Lâm Vẫn tuy rằng không có chói mắt như Tư Không Thánh, không có khí phách như Nghiêm Xích Hỏa. Nhưng nói như thế nào đều là bài danh đệ ngũ trên Tiềm Long Bảng, làm đỉnh cấp thiên tài Nam Trác Vực, ai có thể biết trong ba năm hắn sẽ có tiến bộ ra sao? Tựa như Mộ Dung Khuynh Thành, so với ba năm trước đây, khi đó nàng mới chỉ xếp hạng thứ hai bẩy, lần này lại thực lực đột khởi, trở thành một trong những thiếu niên đứng đầu, là người tranh đoạt năm vị trí đứng đầu. Lâm Vẫn bài danh còn ở trên Mộ Dung Khuynh Thành há có thể đơn giản.
Thiếu niên đứng đầu Nam Trác Vực này quá vang dội, người nhìn chằm chằm vào nó không thể nghi ngờ là rất nhiều, Tư Không Thánh muốn bảo trụ vị trí này, phải có đủ thực lực, hiện tại, người đầu tiên khiên chiến hắn, đó là Lâm Vẫn lai giả bất thiện.
Hai người chiến đấu hấp dẫn nhân tâm nhiều lắm.
- Trận đấu thứ ba mươi mốt, Tư Không Thánh đấu với Lâm Vẫn.
Theo một hồi so đấu kết thúc, một trận đấu khác lại bắt đầu, rốt cuộc, trọng tài tuyên bố song phương trận đấu thứ ba mươi mốt.
Ầm!
Không chỉ là võ giả quan chiến, mà toàn bộ thiếu niên tài tuấn một thế hệ đều nhìn về phía luận võ đài, không chớp mắt, âm thanh tim đập đều có thể nghe được.
- Tư Không Thánh rốt cục lên sân khấu, Lâm Vẫn cho dù không địch lại,...... ít nhất...cũng có thể bức hắn phát ra đại bộ phận thực lực đi.
Có người nói.
- Không sai, đổi thành một người khác, liền không có gì đáng xem.
- Không biết Lâm Vẫn có thể bức Tư Không Thánh tới trình độ nào, mỏi mắt mong chờ đi sao!
Lâm Vẫn khi nghe thấy tên của mình, khí thế trên người cuộn trào mãnh liệt bạo phát, thân hình chợt lóe, phảng phất một viên vẫn thạch bắn tới luận võ đài, tư thái cuồng bá khiến kẻ khác kinh hãi.
Không giống như Lâm Vẫn gióng trống khua chiêng, Tư Không Thánh phảng phất không để Lâm Vẫn vào mắt, tay phải chắp ở sau lưng, một bước đi tới đối diện Lâm Vẫn.
Hai đại thiếu niên ngẩng đầu lên, chính thức quyết đấu.
- Tư Không Thánh, vốn tưởng rằng chúng ta sẽ đấu một trận cuối cùng, không ngờ lại sớm như vậy, thế cũng tốt, ta khỏi phải tiếp tục ẩn giấu thực lực.
Lâm Vẫn quanh thân y phục cổ động, kình khí vận sức chờ phát động, một cổ khí tức hỏa nhiệt khác hẳn với Nghiêm Xích Hỏa toả ra.
Tư Không Thánh tay phải chắp sau lưng, tay trái tùy ý để một bên, thản nhiên nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, đổi thành Nghiêm Xích Hỏa, ta còn có chút hứng thú chơi đùa một chút.
- Hừ hừ, ta sẽ để ngươi biết thực lực thực sự của ta.
Lâm Vẫn mắt lộ ra tinh quang, trong đó ẩn chứa ý cảnh như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, hung mãnh áp bách tới Tư Không Thánh, cùng lúc đó, hắn rống một tiếng, trong tay xuất hiện một cây thiết thương, trên thiết thương có ám hồng sắc hỏa diễm lượn lờ, một thương sát đánh ra.
- Thiên Hỏa Tứ Thương!
Một thương ra, ám hồng sắc hỏa diễm điên cuồng xoay tròn, hóa thành từng đạo hỏa diễm loa văn kích bắn ra, nhiệt độ nóng cháy thậm chí khiến hỏa nguyên khí trong không khí tăng thêm uy thế.
- Khiếm!
Tư Không Thánh vươn tay trái, ngũ chỉ mở ra, giơ lên chụp vào hỏa diễm loa văn.
Phốc một tiếng!
Hỏa diễm loa văn tắt ngúm.
Lúc này, Lâm Vẫn tiếp tục đánh ra ba thương, thương sau so với thương trước càng cuồng bạo hơn, phiến lớn hỏa nguyên khí trở thành nhiên liệu thuần túy, dung nhập vào trong thương thế, có thể biến non nửa luận võ đài thành thế giới hỏa diễm, trong đó, ba đạo thương mang tựa như lưu tinh bắn ra.
- Có chút ý tứ! Bài Không Chưởng!
Bài Không Chưởng là tuyệt học Huyền Không Sơn, nhưng cũng không phải tuyệt học tối cao, phẩm cấp gần với Địa cấp cao giai, chỉ là trong tay Tư Không Thánh thi triển ra, khắp không gian thoáng cái đều trong suốt, hỏa diễm bị cuốn trở lại, không thể tiến thêm.
Ba đạo thương mang kia dưới chưởng kình chấn động, một tia tan rã, chợt tan vỡ thành vô hình, tiêu tan thành mây khói.
Mấy tông chủ lục phẩm tông môn khác con mắt co rụt lại, Tư Không Thánh đối với nắm giữ võ học rõ ràng tiến nhập lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực. Bài Không Chưởng ảo diệu thi triển hết không thể nghi ngờ.
- Thiên Vẫn Nhất Kích!
Thế tiến công bị hóa giải, Lâm Vẫn hít sâu một hơi, toàn thân chân khí quán chú vào trong thiết thương, nhân thương hợp nhất, mang theo một khí thế giết chóc không thể thu hồi phát ra ngoài, tựa hồ thân thể rung động thế giới, bầu trời xuất hiện một khối hỏa diễm vẫn thạch thật lớn.
Tay phải như trước đặt ở sau lưng, Tư Không Thánh thần sắc thoáng chăm chú, tay trái hóa chưởng thành quyền, chăm chú nắm lại, lăng không bước ra ngoài.
- Thương Thiên Phách Quyền!
Theo hắn oanh ra một quyền này, chu vi thiên địa đều tựa như dung nhập trong quyền thế, mang theo ý chí thương thiên đánh về phía Lâm Vẫn, chí cao vô thượng.
Không khí phía trước đứt gãy không rõ, không gian chấn động, mọi người dưới đài căn bản thấy không rõ chỗ Lâm Vẫn, chỉ nhìn đến Tư Không Thánh lẳng lặng đứng ở đó, tựa như Vương giả trên đài.
Ầm ầm!
Luận võ đài cứng rắn xuất hiện vết nứt, Lâm Vẫn cầm trong tay thiết thương, phun một ngụm tiên huyết, bị bắn ngược trở lại, ý cảnh phá hư nhất thanh nhị tịnh.
- Thương Thiên Phách Quyền, đây là tuyệt học Thương Vương sáng lập, phối hợp thân phận Vương giả thiếu niên một đời của Tư Không Thánh xác thực không ai có thể so sánh.
- Lâm Vẫn có thể bức Tư Không Thánh đánh ra Thương Thiên Phách Quyền cũng không tính là thua thảm, chỉ có thể trách Tư Không Thánh quá mạnh mẽ, bao trùm thiếu niên tài tuần một đời.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư