Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 158: Bảy vạn miếng hạ phẩm linh thạch
Cuối cùng thông qua toàn bộ khảo nghiệm không phải Vô Hình Tông đại đệ tử Tiết Ngân, mà là Thiên Phong Quốc Phỉ Thuý Cốc đại đệ tử, Phỉ Thuý công tử Trang Phỉ, hắn luôn giữ vị trí số một trong giới thanh niên Thiên Phong Quốc, chưa từng có ý muốn nhường cho ai, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Thông đạo dẫn tới một căn phòng rồi lại một căn phòng khác, cấu tạo phức tạp, rất khó tính toán, có lúc có cầu thang dẫn lên tầng hoặc xuống tầng, khiến người ta không sao nhớ nổi.
May mà ở mỗi căn phòng đều có một quang môn, có thể truyền tống ra ngoài bất cứ lúc nào, nếu không sau khi lấy bảo vật, muốn ra ngoài chỉ có thể dựa vào Thiên Mộng chiến điện chủ động truyền tống, tự mình tìm lối ra là điều không thể.
Vào một căn phòng, sau đó đi ra, cứ thế tuần hoàn...
Ong!
Không biết qua bao lâu, bên dưới truyền đến một trận dao động.
Trận dao động này đến quá đột ngột, giống như nhắc nhở mọi người nó đang ở đó.
- Là món bảo vật thứ nhất?
Thở phào nhẹ nhõm, Diệp Trần quay người, đi về gian phòng sau lưng, trong gian phòng đó có một cảnh cửa thông xuống tầng dưới.
Chấn động càng lúc càng rõ, Diệp Trần không cần mất quá nhiều công sức, vẫn tìm được một căn phòng khá rộng.
Căn phòng này giống như được ghép bởi mấy chục căn phòng khác, rộng một trăm trượng, cao ba mươi ba trượng, trung tâm sừng sừng một cây cột lớn, đỉnh cột nâng một khối quang cầu bạch sắc, bên trong quang cầu, một cuốn bí tịch màu đỏ phiêu phù ở đó.
- Bí tịch?
Tâm thần Diệp Trần hơi động, hắn bây giờ vừa hay thiếu một bộ địa cấp công pháp, không biết cuốn bí tịch này là loại gì?
Tiến lên trước mấy bước, Diệp Trần tâm sinh cảnh giác, vội vàng lùi sang bên phải.
Xích!
Mặt đất vô thanh vô tức xuất hiện một chiếc quang gai bạch sắc dài hơn hai mét, quang gai tốc độ cực nhanh, tiếng phá không sắc bén, nếu như không phải Diệp Trần cảm tri nhạy bén, nói không chừng đã bị nó đâm xuyên, trực tiếp bị truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện.
Đứng im chỗ cũ, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên không trung, thầm nghĩ: Mặt đất có cơ quan, vậy thì bay qua không trung, tốt nhất không nên lỗ mãng, Thiên Mộng chiến điện thần bí khó đoán, sao có thể để lộ quá nhiều sơ hở, chắc chắn trên không trung còn có cơ quan nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trần lấy từ trong lòng ra một miếng hạ phẩm linh thạch, sau đó ném lên không trung.
Phốc!
Bức tường bên trái nứt ra một cái lỗ, từ trong lỗ bắn ra một đường quang tuyến, bắn vỡ hạ phẩm linh thạch, không để sót lại dù chỉ một chút.
- Với cường độ chân khí hộ thể của mình, căn bản không thể phòng ngự.
Diệp Trần đánh giá uy lực quang tuyến, sau đó lắc lắc đầu, không thể lướt qua không trung, vậy đành đi lên từ bên dưới.
Chân vừa nhấc lên, Diệp Trần lại đặt xuống, từ một cánh cửa khác, một nhân ảnh xuất hiện.
Là Ma công tử Lãnh Vô Tình.
Lãnh Vô Tình nhìn thấy Diệp Trần, thoáng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Trần trụ được đến bây giờ, nói như vậy, đối phương cũng bước vào Bão Nguyên Cảnh.
- Ta cần chính là võ kĩ bí tịch, ngươi cần loại gì.
Lãnh Vô Tình không nhúc nhích, hỏi.
Diệp Trần nói:
- Công pháp.
Gật gật đầu, Lãnh Vô Tình nói:
- Vậy cũng dễ xử lý, nếu đây là võ kĩ bí tịch, thì thuộc về ta, nếu là công pháo bí tịch thì thuộc về ngươi, nếu cả hai thứ đều không phải thì để lại cho những người khác, chắc ngươi cũng không muốn tranh đấu vô ích!
Lãnh Vô Tình có phần kiêng kị Diệp Trần, Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì lĩnh ngộ kiếm ý, tuyệt đối khó nhằn, hắn thà đối diện với Tiền long bảng cao thủ cũng không muốn trực tiếp đối diện với Diệp Trần, đương nhiên, hắn không sợ Diệp Trần, chỉ là không muốn đấu một trận gian khổ mà không có thu hoạch gì.
- Được, nhưng phải thêm một điều nữa, võ kĩ bí tịch rơi vào tay ta, ngươi không thể lấy không mà phải dùng vật có giá trị tương đương đổi lại, ngược lại cũng vậy.
Diệp Trần đồng ý, hắn không phải kẻ cuồng chiến, cái gì không cần phải chiến đấu thì tốt nhất không nên đấu, huống hồ hắn bây giờ mất đi Vân ẩn kiếm, không có cách nào động dụng mười phần thực lực.
- Được.
Lãnh Vô Tình không tin mình không lấy được, đối phương nói vậy, càng kích thích sự háo thắng của hắn.
Dừng lại một chút, Diệp Trần nhìn lướt một lượt xung quanh, lên tiếng nói:
- Bây giờ lại gần thạch trụ trước, chỗ này không đơn giản.
Nghe vậy, Lãnh Vô Tình dậm dậm chân, khí kình thuận theo mặt đất phúc tán.
Xích xích xích xích xích xích...
Từng mảng quang gai từ mặt đất nhô lên, xuyên thủng không khí.
Sau hai cái chớp mắt, quang gai bạch sắc biến mất.
Lãnh Vô Tình mặc dù đã nhớ vị trí quang gai, nhưng hắn bẩm sinh cẩn trọng, dậm chân một lần nữa, phúc tán càng nhiều khí kình.
Một khắc sau!
Nửa căn phòng bị quang gai bạch sắc nhồi nhét, mũi quang gai nhọn hoắt dày đặc như sao trên trời, nhìn sơ qua cũng thấy da đầu tê rần.
Hơi nhíu mày, Lãnh Vô Tình nói:
- Quang gai mỗi lần xuất hiện vị trí đều không giống nhau, hơn nữa, lúc ẩu đả với hai bên đều không có lợi.
- Vậy hi vọng bí tịch không phải võ kĩ hay công pháp đi!
Diệp Trần cười nhạt, những lời Lãnh Vô Tình nói hắn không dám gật bừa, nếu ẩu đả, chỉ cùng dùng khí kình khoá chặt phương vị của mình, không cần lo lắng đối phương thông qua chấn động mặt đất, kích cơ quan.
Hai người cẩn thận đi về phía thạch trụ.
Xích!
Thỉnh thoảng có quang gai đâm ra, hai người vừa lo tránh né vừa giữ không dám dùng hết hơi thở, không ai biết nơi mình sắp hạ chân có cơ quan hay không, nếu như có cơ quan, thì vẫn có thể kịp thời tránh được, nếu như không có cơ quan thì lại tụ một ngụm khí mới.
Về phần mỗi điểm dừng chân đều có cơ quan hay không, khả năng có lẽ không nhiều, nếu có, chứng tỏ vận khí hôm đó kém đến cực điểm, phải biết với tu vi hai người, một ngụm chân khí mặc dù có thể giữ lâu hơn Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì bình thường, nhưng cũng chỉ có thể duy trì được bảy tám lần, sau bảy tám lần đó, điểm dừng chân vẫn là cơ quan, vậy thì xác định là bị đào thải.
May mà những việc như vậy vẫn chưa phát sinh, tình huống nguy hiểm nhất cũng chủ là liên tục bốn lần xuất hiện cơ quan mà thôi.
Chỉ một lúc, hai người đồng thời tiếp cận thạch trụ.
- Xuống.
Tựa hồ không trước sau, hai người cùng giơ tay chiêu, hút quang cầu về phía mình.
Không cầu không hề nhúc nhích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc này, Diệp Trần hai tay ẩn hàm chân khí, dính lên thạch trụ, nhanh chóng bò lên, trên đường, hai tay trao đổi có quy luật, giữ cho lúc nào cũng có một bàn tay tiếp xúc lên thạch trụ.
Lãng Vô Tình biết Diệp Trần không phải tự nhiên làm vậy, trong không trung có lẽ tồn tại rất nhiều nguy hiểm, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Có bài học này, hai bàn tay ẩn hàm chân khí của Lãnh Vô Tình cũng dính lên thạch trụ, đuổi theo sát nút Diệp Trần, tốc độ linh hoạt không thua gì một con khỉ.
Thạch trụ chỉ cao hai mươi tư trượng, sau hai cái chớp mắt, Diệp Trần đã lên đến đỉnh.
Ba!
Bề mặt quang cầu có lực đẩy cường đại, xém chút nữa đánh bay Diệp Trần.
- Có môn đạo!
Thiết thương rơi trên tay, Diệp Trần hô khẽ một tiếng, một thương đâm trúng quang cầu.
Đinh một tiếng, mũi thương bị một bàn tay chặn lại, vang lên âm thanh như tiếng kim loại chà xát.
- Dùng bản lĩnh bản thân đi!
Diệp Trần ha ha cười, thiết thương bùng lên hoả diễm xích hồng sắc, đánh bay bàn tay Lãnh Vô Tình, quang cầu vẫn đứng ở yên tại chỗ không hề nhúc nhích nhưng bề mặt đã chảy mất một mảng và vang lên những tiếng rắc khe khẽ.
- Địa ma toái thân trảm!
Lãnh Vô Tình không muốn tranh đấu cùng Diệp Trần, tay hoá thành đao, một đòn thủ đao chém lên mặt kia quang cầu.
Tiếp sau đó hai người như đã thương lượng trước với nhau, từng đợt xông kích rơi xuống quang cầu, trực tiếp làm cho quang cầu vặn vẹo biến hình.
Quang cầu tan vỡ trong chốc lát.
Thân thể Diệp Trần chấn động, khí kiếm rậm rạp huyền phù xung quanh, bao phủ lên quang cầu và Lãnh Vô Tình, đen xì một mảng.
Lãnh mang loé lên trong mắt Lãnh Vô Tình, hai tay giơ lên bảo vệ phía trước.
Sau một chuỗi những tiếng nổ đì đùng, Lãnh Vô Tình vẫn không hề hấn gì, số kiếm khí kia không làm rách dù chỉ chút da của hắn, chỉ là đợi hăn buông tay, quang cầu đã vỡ, còn bí tịch ám hồng sắc thì đang nằm trên tay Diệp Trần.
- Hừ!
Lãnh Vô Tình trong lòng mặc dù tức giận nhưng không hề có ý động thủ.
Bên trên quá không tiện, Diệp Trần buông mình, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Liếc nhìn Lãnh Vô Tình, Diệp Trần lật giở ám hồng sắc bí tịch, quan sát.
Một lúc sau, Lãnh Vô Tình lúc này đang đứng cách hắn hai mươi bước lên tiếng hỏi:
- Là loại bí tịch gì?
Diệp Trần cười nói:
- Vận khí của ngươi không tệ, một cuốn chưởng pháp bí tịch, hơn nữa rất lợi hại, đạt đến địa cấp trung giai cấp bậc, nói thực, ta cũng có chút động lòng.
Lãnh Vô Tướng sắc mặt sầm xuống,
- Trước đó không phải thoả thuận rồi sao, ngươi muốn nuốt lời?
Diệp Trần lắc lắc đầu,
- Lấy gì đổi đây!
Không chút do dự, Lãnh Vô Tình tháo chiếc túi đang đeo sau lưng, ném cho Diệp Trần, lên tiếng nói:
- Bên trong là bảy cuốn bí tịch địa cấp sơ giai, sáu mươi lăm cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai, một thanh hạ phẩm chuỷ, một món hạ phẩm khinh giáp, một thanh hạ phẩm đoản đao, ba miếng xích quang dung hoả đạn, còn có năm ngọn thảo dược, mỗi ngọn trị giá không dưới năm vạn lạng vàng, cho ngươi hết.
Nhận chiếc túi, Diệp Trần kinh ngạc nói:
- Ngươi không xem bí tịch sao? Nói không chừng không hợp với ngươi.
Lãnh Vô Tình nói:
- Chỉ cần là công pháp tay chân, đều hợp với ta, không cần phải xem.
Mở túi kiểm tra, đúng như Lãnh Vô Tình nói, bên trong không thiếu thứ gì, nếu không có gì bất ngờ, những thứ này chỉ có một phần nhỏ là Lãnh Vô Tình tự kiếm, đại bộ phận có lẽ lấy từ tay những đệ tử tông môn khác, có điều hắn chẳng quan tâm nguồn gốc của chúng, giá trị của chiếc túi này đúng là kinh nhân!
Bảy cuốn bí tịch địa cấp sơ giai trị giá hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch, sáu mươi lăm cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai là ba ngàn hai trăm năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, một thanh hạ phẩm chuỷ thủ trị trí không dưới năm ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, một món hạ phẩm khinh giáp càng quý trọng, có lẽ trị giá trên hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch, hạ phẩm đoản đao không dưới tám ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, ba viên quan dung hoả đạn là sát thương lợi khí, đủ để nổ chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì không kịp phòng ngự, cũng sẽ bị nổ chết, dùng một viên bớt một viên, trên thị trường giá trị kinh nhân, mỗi một viên đều không dưới hai trăm vạn lạng vàng, đổi thành hạ phẩm linh thạch là năm ngàn miếng, ba viên là một vạn năm ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, về phần ba ngọn thảo dược giá trị thấp nhất, nhưng cũng trị giá hai mươi vạn lạng vàng, tương đương năm trăm miếng hạ phẩm linh thạch.
Tổng giá trị xấp xủ bảy vạn ba ngàn miếng hạ phẩm linh thạch.
Diệp Trần không đưa bí tịch ra luôn,
- Những thứ này mặc dù nhiều, nhưng vẫn không quý trọng bằng địa cấp trung giai bí tịch, nếu giao cho môn phái, ta có thể lấy được ba ngàn miếng trung phẩm linh thạch, cũng chính là mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, ngươi có lẽ biết tầm quan trọng của địa cấp trung giai bí tịch, đủ để trở thành cửu phẩm tông môn trấn tông tuyệt học, không dễ gì truyền cho người ngoài.
Lãnh Vô Tình sững người, đối phương nói không sai, địa cấp trung giai bí tịch không phải mớ rau con cá, cửu phẩm tông môn bình thường nếu có một cuốn đã là không tệ, bát phẩm tông môn cùng lắm có ba cuốn, giống như Mạn Ma Tông hắn mặt dù là thất phẩm tông môn, nhưng địa cấp trung giai bí tịch cũng chỉ có năm sáu cuốn, hơn nữa đại bộ phận hắn đã xem qua, có hai cuốn là công pháp, là công pháp phụ trợ cho Địa ma tôi thể ** của hắn, hai cuốn còn lại là thân pháp và thối pháp, đều không hợp với hắn, nếu không hắn đã không xem trọng cuốn bí tịch này như vậy.
Diệp Trần lại nói:
- Cuốn bí tịch này nếu như cho ngươi, ngươi không những không thiệt, mà còn kiếm được một món hời, Mạn Ma Tông cao tầng khẳng định sẽ thưởng một lượng lớn hạ phẩm linh thạch hoặc trung phẩm linh thạch cho ngươi, còn ta không chỉ mất một cuốn bí tịch, còn mất thêm bảy ván bảy ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, ngươi nói có đúng không.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Lãnh Vô Tình hỏi.
- Dễ lắm, ta đọc nội dung cuốn bí tịch này chỉ ngươi nghe, ngươi cố ghi nhớ lại, trở về tự mình tu luyện được rồi, bản gốc thì lưu lại chỗ ta.
Do dự một lúc, Lãnh Vô Tình gật đầu đồng ý.
Thân là thiên tài, trí nhớ cực kì kinh nhân, quyển chưởng bí tịch này chỉ có hơn tám ngàn chữ, Lãnh Vô Tình muốn ghi nhớ cũng không có gì khó khăn, về phần đồ hình vận hành chân khí, chỉ cần khắc hoạ lên một mảnh vải là được, không khác gì so với bản gốc.
- Chúng ta liên thủ thế nào, ta nghĩ Thiên Mộng chiến điện khẳng định không chỉ có hai chúng ta.
Thu hồi bí tịch, Diệp Trần đột nhiên đề nghị.
Lãnh Vô Tình nói:
- Có môn chưởng bí tịch này là đủ rồi, những thứ khác ta không muốn tranh.
Diệp Trần cười nhạt, Lãnh Vô Tình này cũng khá thú vị, mặc dù xuất từ Ma đạo tông môn, nhưng không tham lam tàn khốc như người trong Ma đạo, nhưng nói thế thì cũng không đúng, người trong Ma đạo không phải ai cũng như ai, có người bên ngoài ôn hoà, sau lưng hung ác không gì sánh được, có người ngoài mặt hung ác, nhưng có nguyên tắc của mình, Lãnh Vô Tình có lẽ thuộc loại ngoài mặc lạnh lùng, nội tôm có nguyên tắc, còn việc hắn có vô tình như cái tên của mình hay không thì Diệp Trần không biết.
Thông đạo dẫn tới một căn phòng rồi lại một căn phòng khác, cấu tạo phức tạp, rất khó tính toán, có lúc có cầu thang dẫn lên tầng hoặc xuống tầng, khiến người ta không sao nhớ nổi.
May mà ở mỗi căn phòng đều có một quang môn, có thể truyền tống ra ngoài bất cứ lúc nào, nếu không sau khi lấy bảo vật, muốn ra ngoài chỉ có thể dựa vào Thiên Mộng chiến điện chủ động truyền tống, tự mình tìm lối ra là điều không thể.
Vào một căn phòng, sau đó đi ra, cứ thế tuần hoàn...
Ong!
Không biết qua bao lâu, bên dưới truyền đến một trận dao động.
Trận dao động này đến quá đột ngột, giống như nhắc nhở mọi người nó đang ở đó.
- Là món bảo vật thứ nhất?
Thở phào nhẹ nhõm, Diệp Trần quay người, đi về gian phòng sau lưng, trong gian phòng đó có một cảnh cửa thông xuống tầng dưới.
Chấn động càng lúc càng rõ, Diệp Trần không cần mất quá nhiều công sức, vẫn tìm được một căn phòng khá rộng.
Căn phòng này giống như được ghép bởi mấy chục căn phòng khác, rộng một trăm trượng, cao ba mươi ba trượng, trung tâm sừng sừng một cây cột lớn, đỉnh cột nâng một khối quang cầu bạch sắc, bên trong quang cầu, một cuốn bí tịch màu đỏ phiêu phù ở đó.
- Bí tịch?
Tâm thần Diệp Trần hơi động, hắn bây giờ vừa hay thiếu một bộ địa cấp công pháp, không biết cuốn bí tịch này là loại gì?
Tiến lên trước mấy bước, Diệp Trần tâm sinh cảnh giác, vội vàng lùi sang bên phải.
Xích!
Mặt đất vô thanh vô tức xuất hiện một chiếc quang gai bạch sắc dài hơn hai mét, quang gai tốc độ cực nhanh, tiếng phá không sắc bén, nếu như không phải Diệp Trần cảm tri nhạy bén, nói không chừng đã bị nó đâm xuyên, trực tiếp bị truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện.
Đứng im chỗ cũ, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên không trung, thầm nghĩ: Mặt đất có cơ quan, vậy thì bay qua không trung, tốt nhất không nên lỗ mãng, Thiên Mộng chiến điện thần bí khó đoán, sao có thể để lộ quá nhiều sơ hở, chắc chắn trên không trung còn có cơ quan nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trần lấy từ trong lòng ra một miếng hạ phẩm linh thạch, sau đó ném lên không trung.
Phốc!
Bức tường bên trái nứt ra một cái lỗ, từ trong lỗ bắn ra một đường quang tuyến, bắn vỡ hạ phẩm linh thạch, không để sót lại dù chỉ một chút.
- Với cường độ chân khí hộ thể của mình, căn bản không thể phòng ngự.
Diệp Trần đánh giá uy lực quang tuyến, sau đó lắc lắc đầu, không thể lướt qua không trung, vậy đành đi lên từ bên dưới.
Chân vừa nhấc lên, Diệp Trần lại đặt xuống, từ một cánh cửa khác, một nhân ảnh xuất hiện.
Là Ma công tử Lãnh Vô Tình.
Lãnh Vô Tình nhìn thấy Diệp Trần, thoáng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Trần trụ được đến bây giờ, nói như vậy, đối phương cũng bước vào Bão Nguyên Cảnh.
- Ta cần chính là võ kĩ bí tịch, ngươi cần loại gì.
Lãnh Vô Tình không nhúc nhích, hỏi.
Diệp Trần nói:
- Công pháp.
Gật gật đầu, Lãnh Vô Tình nói:
- Vậy cũng dễ xử lý, nếu đây là võ kĩ bí tịch, thì thuộc về ta, nếu là công pháo bí tịch thì thuộc về ngươi, nếu cả hai thứ đều không phải thì để lại cho những người khác, chắc ngươi cũng không muốn tranh đấu vô ích!
Lãnh Vô Tình có phần kiêng kị Diệp Trần, Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì lĩnh ngộ kiếm ý, tuyệt đối khó nhằn, hắn thà đối diện với Tiền long bảng cao thủ cũng không muốn trực tiếp đối diện với Diệp Trần, đương nhiên, hắn không sợ Diệp Trần, chỉ là không muốn đấu một trận gian khổ mà không có thu hoạch gì.
- Được, nhưng phải thêm một điều nữa, võ kĩ bí tịch rơi vào tay ta, ngươi không thể lấy không mà phải dùng vật có giá trị tương đương đổi lại, ngược lại cũng vậy.
Diệp Trần đồng ý, hắn không phải kẻ cuồng chiến, cái gì không cần phải chiến đấu thì tốt nhất không nên đấu, huống hồ hắn bây giờ mất đi Vân ẩn kiếm, không có cách nào động dụng mười phần thực lực.
- Được.
Lãnh Vô Tình không tin mình không lấy được, đối phương nói vậy, càng kích thích sự háo thắng của hắn.
Dừng lại một chút, Diệp Trần nhìn lướt một lượt xung quanh, lên tiếng nói:
- Bây giờ lại gần thạch trụ trước, chỗ này không đơn giản.
Nghe vậy, Lãnh Vô Tình dậm dậm chân, khí kình thuận theo mặt đất phúc tán.
Xích xích xích xích xích xích...
Từng mảng quang gai từ mặt đất nhô lên, xuyên thủng không khí.
Sau hai cái chớp mắt, quang gai bạch sắc biến mất.
Lãnh Vô Tình mặc dù đã nhớ vị trí quang gai, nhưng hắn bẩm sinh cẩn trọng, dậm chân một lần nữa, phúc tán càng nhiều khí kình.
Một khắc sau!
Nửa căn phòng bị quang gai bạch sắc nhồi nhét, mũi quang gai nhọn hoắt dày đặc như sao trên trời, nhìn sơ qua cũng thấy da đầu tê rần.
Hơi nhíu mày, Lãnh Vô Tình nói:
- Quang gai mỗi lần xuất hiện vị trí đều không giống nhau, hơn nữa, lúc ẩu đả với hai bên đều không có lợi.
- Vậy hi vọng bí tịch không phải võ kĩ hay công pháp đi!
Diệp Trần cười nhạt, những lời Lãnh Vô Tình nói hắn không dám gật bừa, nếu ẩu đả, chỉ cùng dùng khí kình khoá chặt phương vị của mình, không cần lo lắng đối phương thông qua chấn động mặt đất, kích cơ quan.
Hai người cẩn thận đi về phía thạch trụ.
Xích!
Thỉnh thoảng có quang gai đâm ra, hai người vừa lo tránh né vừa giữ không dám dùng hết hơi thở, không ai biết nơi mình sắp hạ chân có cơ quan hay không, nếu như có cơ quan, thì vẫn có thể kịp thời tránh được, nếu như không có cơ quan thì lại tụ một ngụm khí mới.
Về phần mỗi điểm dừng chân đều có cơ quan hay không, khả năng có lẽ không nhiều, nếu có, chứng tỏ vận khí hôm đó kém đến cực điểm, phải biết với tu vi hai người, một ngụm chân khí mặc dù có thể giữ lâu hơn Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì bình thường, nhưng cũng chỉ có thể duy trì được bảy tám lần, sau bảy tám lần đó, điểm dừng chân vẫn là cơ quan, vậy thì xác định là bị đào thải.
May mà những việc như vậy vẫn chưa phát sinh, tình huống nguy hiểm nhất cũng chủ là liên tục bốn lần xuất hiện cơ quan mà thôi.
Chỉ một lúc, hai người đồng thời tiếp cận thạch trụ.
- Xuống.
Tựa hồ không trước sau, hai người cùng giơ tay chiêu, hút quang cầu về phía mình.
Không cầu không hề nhúc nhích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc này, Diệp Trần hai tay ẩn hàm chân khí, dính lên thạch trụ, nhanh chóng bò lên, trên đường, hai tay trao đổi có quy luật, giữ cho lúc nào cũng có một bàn tay tiếp xúc lên thạch trụ.
Lãng Vô Tình biết Diệp Trần không phải tự nhiên làm vậy, trong không trung có lẽ tồn tại rất nhiều nguy hiểm, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Có bài học này, hai bàn tay ẩn hàm chân khí của Lãnh Vô Tình cũng dính lên thạch trụ, đuổi theo sát nút Diệp Trần, tốc độ linh hoạt không thua gì một con khỉ.
Thạch trụ chỉ cao hai mươi tư trượng, sau hai cái chớp mắt, Diệp Trần đã lên đến đỉnh.
Ba!
Bề mặt quang cầu có lực đẩy cường đại, xém chút nữa đánh bay Diệp Trần.
- Có môn đạo!
Thiết thương rơi trên tay, Diệp Trần hô khẽ một tiếng, một thương đâm trúng quang cầu.
Đinh một tiếng, mũi thương bị một bàn tay chặn lại, vang lên âm thanh như tiếng kim loại chà xát.
- Dùng bản lĩnh bản thân đi!
Diệp Trần ha ha cười, thiết thương bùng lên hoả diễm xích hồng sắc, đánh bay bàn tay Lãnh Vô Tình, quang cầu vẫn đứng ở yên tại chỗ không hề nhúc nhích nhưng bề mặt đã chảy mất một mảng và vang lên những tiếng rắc khe khẽ.
- Địa ma toái thân trảm!
Lãnh Vô Tình không muốn tranh đấu cùng Diệp Trần, tay hoá thành đao, một đòn thủ đao chém lên mặt kia quang cầu.
Tiếp sau đó hai người như đã thương lượng trước với nhau, từng đợt xông kích rơi xuống quang cầu, trực tiếp làm cho quang cầu vặn vẹo biến hình.
Quang cầu tan vỡ trong chốc lát.
Thân thể Diệp Trần chấn động, khí kiếm rậm rạp huyền phù xung quanh, bao phủ lên quang cầu và Lãnh Vô Tình, đen xì một mảng.
Lãnh mang loé lên trong mắt Lãnh Vô Tình, hai tay giơ lên bảo vệ phía trước.
Sau một chuỗi những tiếng nổ đì đùng, Lãnh Vô Tình vẫn không hề hấn gì, số kiếm khí kia không làm rách dù chỉ chút da của hắn, chỉ là đợi hăn buông tay, quang cầu đã vỡ, còn bí tịch ám hồng sắc thì đang nằm trên tay Diệp Trần.
- Hừ!
Lãnh Vô Tình trong lòng mặc dù tức giận nhưng không hề có ý động thủ.
Bên trên quá không tiện, Diệp Trần buông mình, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Liếc nhìn Lãnh Vô Tình, Diệp Trần lật giở ám hồng sắc bí tịch, quan sát.
Một lúc sau, Lãnh Vô Tình lúc này đang đứng cách hắn hai mươi bước lên tiếng hỏi:
- Là loại bí tịch gì?
Diệp Trần cười nói:
- Vận khí của ngươi không tệ, một cuốn chưởng pháp bí tịch, hơn nữa rất lợi hại, đạt đến địa cấp trung giai cấp bậc, nói thực, ta cũng có chút động lòng.
Lãnh Vô Tướng sắc mặt sầm xuống,
- Trước đó không phải thoả thuận rồi sao, ngươi muốn nuốt lời?
Diệp Trần lắc lắc đầu,
- Lấy gì đổi đây!
Không chút do dự, Lãnh Vô Tình tháo chiếc túi đang đeo sau lưng, ném cho Diệp Trần, lên tiếng nói:
- Bên trong là bảy cuốn bí tịch địa cấp sơ giai, sáu mươi lăm cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai, một thanh hạ phẩm chuỷ, một món hạ phẩm khinh giáp, một thanh hạ phẩm đoản đao, ba miếng xích quang dung hoả đạn, còn có năm ngọn thảo dược, mỗi ngọn trị giá không dưới năm vạn lạng vàng, cho ngươi hết.
Nhận chiếc túi, Diệp Trần kinh ngạc nói:
- Ngươi không xem bí tịch sao? Nói không chừng không hợp với ngươi.
Lãnh Vô Tình nói:
- Chỉ cần là công pháp tay chân, đều hợp với ta, không cần phải xem.
Mở túi kiểm tra, đúng như Lãnh Vô Tình nói, bên trong không thiếu thứ gì, nếu không có gì bất ngờ, những thứ này chỉ có một phần nhỏ là Lãnh Vô Tình tự kiếm, đại bộ phận có lẽ lấy từ tay những đệ tử tông môn khác, có điều hắn chẳng quan tâm nguồn gốc của chúng, giá trị của chiếc túi này đúng là kinh nhân!
Bảy cuốn bí tịch địa cấp sơ giai trị giá hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch, sáu mươi lăm cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai là ba ngàn hai trăm năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, một thanh hạ phẩm chuỷ thủ trị trí không dưới năm ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, một món hạ phẩm khinh giáp càng quý trọng, có lẽ trị giá trên hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch, hạ phẩm đoản đao không dưới tám ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, ba viên quan dung hoả đạn là sát thương lợi khí, đủ để nổ chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì không kịp phòng ngự, cũng sẽ bị nổ chết, dùng một viên bớt một viên, trên thị trường giá trị kinh nhân, mỗi một viên đều không dưới hai trăm vạn lạng vàng, đổi thành hạ phẩm linh thạch là năm ngàn miếng, ba viên là một vạn năm ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, về phần ba ngọn thảo dược giá trị thấp nhất, nhưng cũng trị giá hai mươi vạn lạng vàng, tương đương năm trăm miếng hạ phẩm linh thạch.
Tổng giá trị xấp xủ bảy vạn ba ngàn miếng hạ phẩm linh thạch.
Diệp Trần không đưa bí tịch ra luôn,
- Những thứ này mặc dù nhiều, nhưng vẫn không quý trọng bằng địa cấp trung giai bí tịch, nếu giao cho môn phái, ta có thể lấy được ba ngàn miếng trung phẩm linh thạch, cũng chính là mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, ngươi có lẽ biết tầm quan trọng của địa cấp trung giai bí tịch, đủ để trở thành cửu phẩm tông môn trấn tông tuyệt học, không dễ gì truyền cho người ngoài.
Lãnh Vô Tình sững người, đối phương nói không sai, địa cấp trung giai bí tịch không phải mớ rau con cá, cửu phẩm tông môn bình thường nếu có một cuốn đã là không tệ, bát phẩm tông môn cùng lắm có ba cuốn, giống như Mạn Ma Tông hắn mặt dù là thất phẩm tông môn, nhưng địa cấp trung giai bí tịch cũng chỉ có năm sáu cuốn, hơn nữa đại bộ phận hắn đã xem qua, có hai cuốn là công pháp, là công pháp phụ trợ cho Địa ma tôi thể ** của hắn, hai cuốn còn lại là thân pháp và thối pháp, đều không hợp với hắn, nếu không hắn đã không xem trọng cuốn bí tịch này như vậy.
Diệp Trần lại nói:
- Cuốn bí tịch này nếu như cho ngươi, ngươi không những không thiệt, mà còn kiếm được một món hời, Mạn Ma Tông cao tầng khẳng định sẽ thưởng một lượng lớn hạ phẩm linh thạch hoặc trung phẩm linh thạch cho ngươi, còn ta không chỉ mất một cuốn bí tịch, còn mất thêm bảy ván bảy ngàn miếng hạ phẩm linh thạch, ngươi nói có đúng không.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Lãnh Vô Tình hỏi.
- Dễ lắm, ta đọc nội dung cuốn bí tịch này chỉ ngươi nghe, ngươi cố ghi nhớ lại, trở về tự mình tu luyện được rồi, bản gốc thì lưu lại chỗ ta.
Do dự một lúc, Lãnh Vô Tình gật đầu đồng ý.
Thân là thiên tài, trí nhớ cực kì kinh nhân, quyển chưởng bí tịch này chỉ có hơn tám ngàn chữ, Lãnh Vô Tình muốn ghi nhớ cũng không có gì khó khăn, về phần đồ hình vận hành chân khí, chỉ cần khắc hoạ lên một mảnh vải là được, không khác gì so với bản gốc.
- Chúng ta liên thủ thế nào, ta nghĩ Thiên Mộng chiến điện khẳng định không chỉ có hai chúng ta.
Thu hồi bí tịch, Diệp Trần đột nhiên đề nghị.
Lãnh Vô Tình nói:
- Có môn chưởng bí tịch này là đủ rồi, những thứ khác ta không muốn tranh.
Diệp Trần cười nhạt, Lãnh Vô Tình này cũng khá thú vị, mặc dù xuất từ Ma đạo tông môn, nhưng không tham lam tàn khốc như người trong Ma đạo, nhưng nói thế thì cũng không đúng, người trong Ma đạo không phải ai cũng như ai, có người bên ngoài ôn hoà, sau lưng hung ác không gì sánh được, có người ngoài mặt hung ác, nhưng có nguyên tắc của mình, Lãnh Vô Tình có lẽ thuộc loại ngoài mặc lạnh lùng, nội tôm có nguyên tắc, còn việc hắn có vô tình như cái tên của mình hay không thì Diệp Trần không biết.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư