Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 153: Huyền kim mãng và Khiết bạch quang mang
Hồng Thiên Quân thấy Diệp Trần không động thủ, trong lòng mừng thầm, người này quả nhiên sợ đầu sợ đuôi, nhưng nếu đắc tội Hồng Thiên Quân ta, thì nên chuẩn bị tinh thần sau này bị giết chết, đến lúc đó ngươi sống không được mà chết cũng không xong, để trả mối nhục hôm nay, miệng nói:
- Võ giả chỉ có một cái mạng, nếu như không thả, sau này ngươi cũng rõ, có những lúc, không thể đi sai đường, chỉ cần đi sai một bước, hủy sẽ là tiền đồ của....
Xì xì!
Chữ cuối cùng chưa nói xong, một đường kiếm khí đã chém bay đầu hắn, máu tươi len vào thủy lưu phun xa mười mét.
- Đã đắc tội, thì chẳng còn con đương thứ hai để lựa chọn, cho nên ngươi phải chết.
Diệp Trần nhãn thần lạnh nhạt.
- Diệp sư đệ, đệ giết Hồng Thiên Quân?
Ba người La Hàn Sơn thấy Diệp Trần phá phòng ngự đối phương, vội vàng chạy lại, trên đường, Hồng Thiên Quân không biết nói gì với Diệp Trần, hai người đứng sát vào nhau, đợi họ đến nơi, vừa hay nhìn thấy Diệp Trần một kiếm chém đứt đầu Hồng Thiên Quân, nhất thời giật mình.
Diệp Trần nói:
- Hôm nay đệ không giết hắn, sau này hắn sẽ giết đệ.
- Cũng đúng.
La Hàn Sơn bất đắc dĩ gật gật đầu, Chân Linh Đại Lục là thế giới tàn khốc, người quá mềm yếu vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu nhìn mặt trời, phải thủ đoạn độc ác, không động thủ thì thôi, động thủ nhổ cỏ nhổ tận gốc, tránh để lại hậu hoạn.
Chu Mai thở dài, một Tiềm long bảng cao thủ mà chết như vậy, xét cho cùng, còn bị lòng tham của mình che lấp ý chí.
- Diệp Trần chết chắc, hắn chết chắc, giết Hồng Thiên Quân, người của Trọng Nhạc Môn sẽ không tha cho hắn, qua mấy ngày xuất Thiên Mộng cổ địa, đem thông tin Hồng Thiên Quân bị giết báo cho Trọng Nhạc trưởng lão, họ sẽ kích sát Diệp Trần.
Âu Dương Liệt nhướng mày, thủ đoạn độc ác của Diệp Trần khiến hắn run rẩy, đối phương đến Hồng Thiên Quân cũng dám giết.
Âu Dương Minh cũng bị làm cho giật mình, mặt tái nhợt nói:
- Hồng Thiên Quân bị giết là chuyện lớn, là hắn tự tìm cái chết, không ai làm bậy mà không phải trả giá.
- Đi, mau đi, không lại bị hắn phát hiện.
Hai người vận chuyển chân khí, đang định rời đi.
- Đi được không?
Phía sau truyền đến giọng nói, hai người quay đầu nhìn, tim như muốn vỡ ra, Diệp Trần với khí kiếm bao phủ quanh người lướt đến với một tốc độ kinh nhân.
- Diệp Trần, ngươi muốn làm gì, chúng ta là đệ tử Tử Dương Tông, giết ta, ngươi cũng không...
Âu Dương Minh đầu lìa khỏi cổ, hai mắt trợn tròn, tựa hồ không dám tin mình đã chết, hắn không muốn chết, hắn còn có con đường rất dài để đi.
Âu Dương Liệt tay chỉ Diệp Trần,
- Ngươi dám giết Âu Dương Minh, ngươi giết hắn, sau này Tử Dương Tông ta sẽ không đội trời chung với ngươi, Âu Dương gia tộc ta sẽ băm vằm ngươi, đợi chết đi! Đợi ngày Diệp gia ngươi bị diệt!
- Nói nhiều vô ích.
Diệp Trần vung cánh tay, kiếm khí dâng lên, chém Âu Dương Liệt thành hai mảnh.
- Hai tên khốn này, may mà không để cho chúng chạy thoát, nếu không chúng ta chết chắc, hắn khẳng định nói chuyện Hồng Thiên Quân ra ngoài.
La Hàn Sơn vẫn còn thấy sợ, hắn không dám tưởng tượng hậu quả sau khi Trọng Nhạc Môn biết Thiên Hồng Quân bị Diệp Trần giết.
Chu Mai sớm đã hận Âu Dương Liệt đến tận xương tủy, đối phương không biết tàn sát bao nhiêu đệ tử Lưu Vân Tông,
- Chết là đáng, tất cả đều là do chúng gây ra, nếu không Hồng Thiên Quân đâu có vô duyên vô cớ tìm chúng ta gây chuyện, bây giờ Hồng Thiên Quân chết, chúng còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta.
- Nói không chừng Cao tầng Tử Dương Tông sớm đã vạch ra kế hoạch này, muốn bốn người chúng ta bị diệt trong Thiên Mộng cổ địa.
- Đúng, Diệp sư đệ, sao đệ lại phát hiện ra chúng? Chúng ta ở cách xa chúng gần ngàn mét cơ mà!
Keng!
Vân ẩn kiếm nhập vỏ, Diệp Trần nói:
- Đệ sớm đã phát hiện ra chúng, nhưng không nói ra, như vậy chúng mới không có cơ hội chạy chốn.
Linh hồn lực của Diệp Trần cường đại, dồn hết tâm trí, linh hồn lực có thể mở rộng hơn một ngàn mét, lúc chiến đấu với Hồng Thiên Quân, hắn dùng linh hồn lực kiếm tra xung quanh, quả nhiên, Tử Dương Tông hai đại đệ tử đều ở gần đó, có lẽ là muốn tận mắt chứng kiến cảnh hắn bị giết chết, đáng tiếc đến cuối cùng, người chết lại là chúng. Như vậy, cộng thêm số đệ tử bị người khác trảm sát và số đệ tử bị Thiên Mộng cổ địa thượng cổ yêu thú tấn công, đệ tử Tử Dương Tông chết hết toàn bộ, không còn sót tên nào.
Từ Tĩnh nói:
- Từ nay trở đi, cuộc đời huy hoàng của Tử Dương Tông chấm dứt, khó lòng cạnh tranh được với Lưu Vân Tông ta.
- Mặc kệ chúng, mau đi Thiên Mộng chiến điện! Thời gian không còn nhiều nữa.
- Ừm, chúng ta đi.
Bốn người toàn lực vận chân khí, lặn xuống sâu hơn.
Đến độ sâu ba ngàn mét, hộ thể chân khí trên người Diệp Trần bị áp súc chỉ còn cách da nửa thước, đây là cự ly nguy hiểm, chỉ cần chân khí hộ thể bị vỡ, muốn khởi động lại rất khó, sau này chỉ có thể dựa vào công phu bế khí.
May mà qua ba ngàn mét là đã tiếp cận đáy hồ.
Ầm ầm!
Chấn động kịch liệt phúc xạ bốn phía, phía trước mơ hồ truyền đến quang mang lục sắc, những đường quang mang này sắc bén vô cùng, lại nặng như núi, đem khí lưu đông kết thành băng, kinh tâm động hồn.
- Một ngàn hai trăm mét phía trước có chiến đấu, chúng ta qua xem.
Diệp Trần thu hồi linh hồn lực, nói với ba người.
...
Đáy hồ tọa lạc một tòa cung diện nguy nga, cung điện khôn biết dùng nguyên liệu gì, như vàng mà không phải vàng, như ngọc mà không phải ngọc, toàn thân ánh lên hào mang bảy màu, mang đến cảm giác đại khí, thần bí.
Bốn phía cung điện là quảng trường rộng lớn trắng ngọc, trên quảng trường, gần bốn trăm đệ tử tông môn đang vây công một con cự mang màu xám dài mấy chục mét, toàn thân trơn tuột.
Con cự mang này cường hãn dị thường, cho dù đối mặt với gần bốn trăm người vi công thì vẫn hung uy hiển hách như thường, tung hoành ngang dọc, công kích bình thường đến phòng ngự của nó còn không phá được, cũng chỉ có Tiềm long bảng cao thủ bước vào Bão Nguyên Cảnh tầng thứ mới mang lại cho nó một chút thương tổn.
- Thượng cổ Huyền kim mãng rất lợi hại, nếu chỉ công kích thì không có hiệu quả, mọi người dàn chiến trận, cùng nhau công kích nó.
Người nói là Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn Bạch Lộc Động đại đệ tử Lục Chiêu, đồng thời cũng là cao thủ hạng sáu mươi mốt Tiềm long bảng khóa trước.
- Lục Chiêu nói không sai, mọi người tổ chức chiến trận.
Những Tiềm long bảng cao thủ khác biết tiếp tục thế này, không biết đến bao giờ, lợi dụng uy tín của mình, thống nhất các phương đệ tử tông môn.
- Kháo, có lợi thì chúng độc chiếm, gặp phải việc khó thì mới lợi dụng chúng ta.
- Haizz, còn cách nào nữa, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao Huyền kim mãng sớm muộn cũng phải tiêu diệt, nếu không làm thế nào vào Thiên Mộng chiến điện.
- Nhịn đi! Đợi ngươi bước vào cảnh giới Bão Nguyên Cảnh, cũng sẽ được huênh hoang như họ.
Không ít đệ tử tông môn trong lòng khó chịu, sư huynh sư đệ họ bị cao thủ Tiềm long bảng giết không ít, lúc này nghe thấy đối phương muốn quản lý mình, tiềm thức thập phần mâu thuẫn, cảm thấy uất ức thế nào không cần nghĩ cũng biết.
A!
Bên kia, một đệ tử tông môn đột nhiên chết thảm, giết chết hắn không phải Huyền kim mãng mà là Nguyên Hoành Ưng - kẻ mà ai nghe đến tên cũng sợ vỡ mật.
- Cho ngươi thể diện mà không biết điều, giữ lại cũng vô ích.
Mỉm cười tàn nhẫn, Nguyên Hoành Ưng ngẩng đầu nói với những người khác:
- Ai dám không nghe chỉ huy, giết không tha.
- Quá tàn nhẫn, động cái là giết người!
Cách đó bảy tám trăm mét, Chu Mai phẫn nộ.
La Hàn Sơn thổ ra một ngụm khí, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta tốt nhất đừng nên qua đó, Nguyên Hoành Ưng đó sát tính cực nặng, nói không chừng qua đó lại bị hắn biến thành bia đỡ đạn, bắt chúng ta ra chiến đấu với Thượng cổ huyền kim mãng, Huyền kim mãng này mặc dù chỉ là yêu thú cấp năm, nhưng Thượng cổ yêu thú luôn cường hãn, phòng ngự lực cực cường, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng phải lùi xa ba thước, Diệp sư đệ, đệ cũng...
La Hàn Sơn tưởng thuyết phục được mọi người, ai ngờ Diệp Trần lại là người chạy lên trước, không khỏi ngây ra.
Đi mấy bước, Diệp Trần quay người nói:
- Không cần thiết phải tránh, chúng ta có thể lập chiến trận, đệ tin sẽ có rất nhiều đệ tử tông môn gia nhập vào chúng ta.
- Không sai, Diệp sư đệ thực lực không thua kém Nguyên Hoành Ưng, cần gì phải tránh.
Từ Tĩnh cũng bước ra.
La hàn Sơn cười khổ.
Khí mang hộ thể ngăn cách thủy lưu bên ngoài, chỉ có không khí cung cấp cho con người hô hấp là mới được xâm nhập, Diệp Trần hút một hơi thật sâu, hắn quyết định qua đó không phải tự tin có thể chống lại Nguyên Hoành Ưng, mà là không muốn mất đi một trái tim kiếm khách, kiếm khách, đầu tiên là không biết sợ, trong điều kiện thực lực chênh lệch, tránh né không phải cách giải quyết, ngược lại sẽ khiến mình mất đi nhuệ khí.
Bốn người tốc độ cực nhanh, vài cái chớp mắt đã đến chỗ các đệ tử tông môn.
- Là các ngươi?
Nguyên Hoành Ưng liếc mắt, có chút bất ngờ, sau đó liếm liếm môi, điềm nhiên nói:
- Các ngươi qua đây, đứng lên phía trước.
Những đệ tử tông môn khác nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút sợ hãi, Nguyên Hoành Ưng rõ ràng muốn lấy đệ tử Lưu Vân Tông làm lá chắn, đẩy họ vào chỗ chết, so sánh với họ, bản thân cũng không tốt đi đâu, Huyền kim mãng không phải là thứ mấy lá chắn có thể chống đỡ được, đến lúc đó khẳng định sẽ có lớp lá chắn thứ hai, nhưng, biết mình có khả năng thành lá chắn, mọi người vẫn chỉ có nhịn, không nhịn được thì cũng phải nhịn, họ không dám chống lại Nguyên Hoành Ưng, chí ít đối kháng Huyền kim mãng còn có một con đường sống.
Diệp Trần chẳng buồn nhìn Nguyên Hoành Ưng, thanh âm theo chân khí khuếch tán.
- Ai muốn gia nhập chiến trận của chúng ta, tề tâm hiệp lực đối kháng Huyền kim mãng.
Lời vừa xuất, chấn động toàn tràng, đến những người đang cùng Huyền kim mãng đối kháng cũng không kìm được quay sang liếc nhìn mấy cái.
Nguyên Hoành Ưng nộ quá hóa buồn cười,
- Hết lần này đến lần khác thử thách lòng kiên nhẫn của ta, tốt lắm, hôm nay các ngươi không ra cũng phải ra, bằng không giết không tha.
- Giết ta thì cũng phải lấy sinh mạng để trả giá, chỉ sợ ngươi không chơi được.
Diệp Trần thanh âm như kim thạch, xuyên qua thủy lưu, luồng phong mang chi khí trên người còn sắc bén ngưng thực hơn trên bờ, bên trong còn có ý chí sắt đá không thể lay chuyển.
Lúc nãy kịch chiến cùng Hồng Thiên Quân khiến Diệp Trần thể ngộ thêm một tầng kiếm ý, nếu không phải ép tu vi đến cực hạn, giết Nguyên Hoành Ưng như giết chó, cho dù như vậy, trước mắt cũng chỉ có ba phần chắc chắn, căn bản không cần thối lui.
- Tốt, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi, Ưng kích trường không.
Nguyên Hoành Ưng đã nộ đến cực hạn, thân hình hơi rung, bay lên thẳng tắp, sau đó, chân khí hùng ưng trên người thoát thể bay ra, lăng không lao về phía Diệp Trần.
- Trảm!
Kiếm khí vừa xuất, thủy lưu nghịch quyển, phong mang chi ý cường liệt khiến mọi người có chút thất thần.
Phốc!
Ngực chân khí hùng ưng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, nhất thời kêu lên một tiếng, hai cánh đập lên kiếm khí, phát ra âm thanh như tiếng kim loại nổ.
Một khắc sau!
Thủy lưu bị cuốn vào phương không gian này, hình thành một khối thủy cầu hỗn loạn rộng chừng mười mét, tốc độ bành trướng bạo phá!
Ầm!
Âm thanh chấn đãng ầm ầm vang lên.
- Cái gì, đỡ được một kích của Nguyên Hoành Ưng, Đệ tử Lưu Vân Tông này rốt cục là thần thánh phương nào?
- Phải biết Nguyên Hoành Ưng cho dù chỉ động dụng tám phần thực lực cũng không phải một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì có thể bằng được, thực sự không thể tưởng tượng.
- Các ngươi không cảm thấy, nó rất giống kiếm ý sao?
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ, đó tuyệt đối là kiếm ý, chẳng trách không sợ Nguyên Hoành Ưng.
Chúng nhân khiếp sợ vạn phần. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Nguyên Hoành Ưng mắt đỏ ngầu, như một tên ác ma, rõ ràng hắn đã động sát tâm, việc Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý không hề ảnh hưởng đế hắn, một kiếm khách đã chết, kiếm ý còn có tác dụng gì, hôm nay không giết hắn, sau này sẽ mang đến cho mình một đại địch.
- Hôm nay ngươi phải chết, lúc nãy trên bờ ta đã muốn giết ngươi, Nguyên Hoành Ưng ta muốn giết ai, kẻ đó chưa bao giờ chạy thoát.
Nguyên Hoành Ưng chân khí vận động đến cực hạn, một con chân khí hùng ưng lớn hơn thành hình, hai cánh đập liên hồi, thủy lưu chảy ngược, thanh thế cực lớn.
- Đủ rồi.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Chúng nhân ngoái đầu nhìn, mặt có dị sắc.
Người nói là Thiên Xà Quốc thất phẩm tông môn Vô Hình Tông đại đệ tử Tiết Ngân, hạng năm mươi bảy Tiềm long bảng khóa trước, còn cao hơn Nguyên Hoành Ưng hai bậc.
Hắn thản nhiên nói:
- Bây trờ diệt trừ Huyền kim mang quan trọng hơn, đợi hạ được nó, tùy các ngươi muốn ra sao thì ra.
Nguyên Hoành Ưng nghiêng đầu, sắc mặt âm trầm,
- Tiết Ngân, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện có ta ngươi có tư cách gì can thiệp.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đừng quên ngươi vào Thiên Mộng cổ địa là vì cái gì, tranh giành khí phách chỉ làm hỏng chuyện.
- Nguyên Hoành Ưng, Tiết Vô Nhận nói đúng đấy, trước mắt diệt trừ Huyền kim mang, mở Thiên Mộng chiến điện đại môn quan trọng hơn, những việc khác tạm thời để sang một bên.
Bạch Lộc Động đại đệ tử Lục Chiêu cũng lên tiếng nói.
- Võ giả chỉ có một cái mạng, nếu như không thả, sau này ngươi cũng rõ, có những lúc, không thể đi sai đường, chỉ cần đi sai một bước, hủy sẽ là tiền đồ của....
Xì xì!
Chữ cuối cùng chưa nói xong, một đường kiếm khí đã chém bay đầu hắn, máu tươi len vào thủy lưu phun xa mười mét.
- Đã đắc tội, thì chẳng còn con đương thứ hai để lựa chọn, cho nên ngươi phải chết.
Diệp Trần nhãn thần lạnh nhạt.
- Diệp sư đệ, đệ giết Hồng Thiên Quân?
Ba người La Hàn Sơn thấy Diệp Trần phá phòng ngự đối phương, vội vàng chạy lại, trên đường, Hồng Thiên Quân không biết nói gì với Diệp Trần, hai người đứng sát vào nhau, đợi họ đến nơi, vừa hay nhìn thấy Diệp Trần một kiếm chém đứt đầu Hồng Thiên Quân, nhất thời giật mình.
Diệp Trần nói:
- Hôm nay đệ không giết hắn, sau này hắn sẽ giết đệ.
- Cũng đúng.
La Hàn Sơn bất đắc dĩ gật gật đầu, Chân Linh Đại Lục là thế giới tàn khốc, người quá mềm yếu vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu nhìn mặt trời, phải thủ đoạn độc ác, không động thủ thì thôi, động thủ nhổ cỏ nhổ tận gốc, tránh để lại hậu hoạn.
Chu Mai thở dài, một Tiềm long bảng cao thủ mà chết như vậy, xét cho cùng, còn bị lòng tham của mình che lấp ý chí.
- Diệp Trần chết chắc, hắn chết chắc, giết Hồng Thiên Quân, người của Trọng Nhạc Môn sẽ không tha cho hắn, qua mấy ngày xuất Thiên Mộng cổ địa, đem thông tin Hồng Thiên Quân bị giết báo cho Trọng Nhạc trưởng lão, họ sẽ kích sát Diệp Trần.
Âu Dương Liệt nhướng mày, thủ đoạn độc ác của Diệp Trần khiến hắn run rẩy, đối phương đến Hồng Thiên Quân cũng dám giết.
Âu Dương Minh cũng bị làm cho giật mình, mặt tái nhợt nói:
- Hồng Thiên Quân bị giết là chuyện lớn, là hắn tự tìm cái chết, không ai làm bậy mà không phải trả giá.
- Đi, mau đi, không lại bị hắn phát hiện.
Hai người vận chuyển chân khí, đang định rời đi.
- Đi được không?
Phía sau truyền đến giọng nói, hai người quay đầu nhìn, tim như muốn vỡ ra, Diệp Trần với khí kiếm bao phủ quanh người lướt đến với một tốc độ kinh nhân.
- Diệp Trần, ngươi muốn làm gì, chúng ta là đệ tử Tử Dương Tông, giết ta, ngươi cũng không...
Âu Dương Minh đầu lìa khỏi cổ, hai mắt trợn tròn, tựa hồ không dám tin mình đã chết, hắn không muốn chết, hắn còn có con đường rất dài để đi.
Âu Dương Liệt tay chỉ Diệp Trần,
- Ngươi dám giết Âu Dương Minh, ngươi giết hắn, sau này Tử Dương Tông ta sẽ không đội trời chung với ngươi, Âu Dương gia tộc ta sẽ băm vằm ngươi, đợi chết đi! Đợi ngày Diệp gia ngươi bị diệt!
- Nói nhiều vô ích.
Diệp Trần vung cánh tay, kiếm khí dâng lên, chém Âu Dương Liệt thành hai mảnh.
- Hai tên khốn này, may mà không để cho chúng chạy thoát, nếu không chúng ta chết chắc, hắn khẳng định nói chuyện Hồng Thiên Quân ra ngoài.
La Hàn Sơn vẫn còn thấy sợ, hắn không dám tưởng tượng hậu quả sau khi Trọng Nhạc Môn biết Thiên Hồng Quân bị Diệp Trần giết.
Chu Mai sớm đã hận Âu Dương Liệt đến tận xương tủy, đối phương không biết tàn sát bao nhiêu đệ tử Lưu Vân Tông,
- Chết là đáng, tất cả đều là do chúng gây ra, nếu không Hồng Thiên Quân đâu có vô duyên vô cớ tìm chúng ta gây chuyện, bây giờ Hồng Thiên Quân chết, chúng còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta.
- Nói không chừng Cao tầng Tử Dương Tông sớm đã vạch ra kế hoạch này, muốn bốn người chúng ta bị diệt trong Thiên Mộng cổ địa.
- Đúng, Diệp sư đệ, sao đệ lại phát hiện ra chúng? Chúng ta ở cách xa chúng gần ngàn mét cơ mà!
Keng!
Vân ẩn kiếm nhập vỏ, Diệp Trần nói:
- Đệ sớm đã phát hiện ra chúng, nhưng không nói ra, như vậy chúng mới không có cơ hội chạy chốn.
Linh hồn lực của Diệp Trần cường đại, dồn hết tâm trí, linh hồn lực có thể mở rộng hơn một ngàn mét, lúc chiến đấu với Hồng Thiên Quân, hắn dùng linh hồn lực kiếm tra xung quanh, quả nhiên, Tử Dương Tông hai đại đệ tử đều ở gần đó, có lẽ là muốn tận mắt chứng kiến cảnh hắn bị giết chết, đáng tiếc đến cuối cùng, người chết lại là chúng. Như vậy, cộng thêm số đệ tử bị người khác trảm sát và số đệ tử bị Thiên Mộng cổ địa thượng cổ yêu thú tấn công, đệ tử Tử Dương Tông chết hết toàn bộ, không còn sót tên nào.
Từ Tĩnh nói:
- Từ nay trở đi, cuộc đời huy hoàng của Tử Dương Tông chấm dứt, khó lòng cạnh tranh được với Lưu Vân Tông ta.
- Mặc kệ chúng, mau đi Thiên Mộng chiến điện! Thời gian không còn nhiều nữa.
- Ừm, chúng ta đi.
Bốn người toàn lực vận chân khí, lặn xuống sâu hơn.
Đến độ sâu ba ngàn mét, hộ thể chân khí trên người Diệp Trần bị áp súc chỉ còn cách da nửa thước, đây là cự ly nguy hiểm, chỉ cần chân khí hộ thể bị vỡ, muốn khởi động lại rất khó, sau này chỉ có thể dựa vào công phu bế khí.
May mà qua ba ngàn mét là đã tiếp cận đáy hồ.
Ầm ầm!
Chấn động kịch liệt phúc xạ bốn phía, phía trước mơ hồ truyền đến quang mang lục sắc, những đường quang mang này sắc bén vô cùng, lại nặng như núi, đem khí lưu đông kết thành băng, kinh tâm động hồn.
- Một ngàn hai trăm mét phía trước có chiến đấu, chúng ta qua xem.
Diệp Trần thu hồi linh hồn lực, nói với ba người.
...
Đáy hồ tọa lạc một tòa cung diện nguy nga, cung điện khôn biết dùng nguyên liệu gì, như vàng mà không phải vàng, như ngọc mà không phải ngọc, toàn thân ánh lên hào mang bảy màu, mang đến cảm giác đại khí, thần bí.
Bốn phía cung điện là quảng trường rộng lớn trắng ngọc, trên quảng trường, gần bốn trăm đệ tử tông môn đang vây công một con cự mang màu xám dài mấy chục mét, toàn thân trơn tuột.
Con cự mang này cường hãn dị thường, cho dù đối mặt với gần bốn trăm người vi công thì vẫn hung uy hiển hách như thường, tung hoành ngang dọc, công kích bình thường đến phòng ngự của nó còn không phá được, cũng chỉ có Tiềm long bảng cao thủ bước vào Bão Nguyên Cảnh tầng thứ mới mang lại cho nó một chút thương tổn.
- Thượng cổ Huyền kim mãng rất lợi hại, nếu chỉ công kích thì không có hiệu quả, mọi người dàn chiến trận, cùng nhau công kích nó.
Người nói là Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn Bạch Lộc Động đại đệ tử Lục Chiêu, đồng thời cũng là cao thủ hạng sáu mươi mốt Tiềm long bảng khóa trước.
- Lục Chiêu nói không sai, mọi người tổ chức chiến trận.
Những Tiềm long bảng cao thủ khác biết tiếp tục thế này, không biết đến bao giờ, lợi dụng uy tín của mình, thống nhất các phương đệ tử tông môn.
- Kháo, có lợi thì chúng độc chiếm, gặp phải việc khó thì mới lợi dụng chúng ta.
- Haizz, còn cách nào nữa, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao Huyền kim mãng sớm muộn cũng phải tiêu diệt, nếu không làm thế nào vào Thiên Mộng chiến điện.
- Nhịn đi! Đợi ngươi bước vào cảnh giới Bão Nguyên Cảnh, cũng sẽ được huênh hoang như họ.
Không ít đệ tử tông môn trong lòng khó chịu, sư huynh sư đệ họ bị cao thủ Tiềm long bảng giết không ít, lúc này nghe thấy đối phương muốn quản lý mình, tiềm thức thập phần mâu thuẫn, cảm thấy uất ức thế nào không cần nghĩ cũng biết.
A!
Bên kia, một đệ tử tông môn đột nhiên chết thảm, giết chết hắn không phải Huyền kim mãng mà là Nguyên Hoành Ưng - kẻ mà ai nghe đến tên cũng sợ vỡ mật.
- Cho ngươi thể diện mà không biết điều, giữ lại cũng vô ích.
Mỉm cười tàn nhẫn, Nguyên Hoành Ưng ngẩng đầu nói với những người khác:
- Ai dám không nghe chỉ huy, giết không tha.
- Quá tàn nhẫn, động cái là giết người!
Cách đó bảy tám trăm mét, Chu Mai phẫn nộ.
La Hàn Sơn thổ ra một ngụm khí, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta tốt nhất đừng nên qua đó, Nguyên Hoành Ưng đó sát tính cực nặng, nói không chừng qua đó lại bị hắn biến thành bia đỡ đạn, bắt chúng ta ra chiến đấu với Thượng cổ huyền kim mãng, Huyền kim mãng này mặc dù chỉ là yêu thú cấp năm, nhưng Thượng cổ yêu thú luôn cường hãn, phòng ngự lực cực cường, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng phải lùi xa ba thước, Diệp sư đệ, đệ cũng...
La Hàn Sơn tưởng thuyết phục được mọi người, ai ngờ Diệp Trần lại là người chạy lên trước, không khỏi ngây ra.
Đi mấy bước, Diệp Trần quay người nói:
- Không cần thiết phải tránh, chúng ta có thể lập chiến trận, đệ tin sẽ có rất nhiều đệ tử tông môn gia nhập vào chúng ta.
- Không sai, Diệp sư đệ thực lực không thua kém Nguyên Hoành Ưng, cần gì phải tránh.
Từ Tĩnh cũng bước ra.
La hàn Sơn cười khổ.
Khí mang hộ thể ngăn cách thủy lưu bên ngoài, chỉ có không khí cung cấp cho con người hô hấp là mới được xâm nhập, Diệp Trần hút một hơi thật sâu, hắn quyết định qua đó không phải tự tin có thể chống lại Nguyên Hoành Ưng, mà là không muốn mất đi một trái tim kiếm khách, kiếm khách, đầu tiên là không biết sợ, trong điều kiện thực lực chênh lệch, tránh né không phải cách giải quyết, ngược lại sẽ khiến mình mất đi nhuệ khí.
Bốn người tốc độ cực nhanh, vài cái chớp mắt đã đến chỗ các đệ tử tông môn.
- Là các ngươi?
Nguyên Hoành Ưng liếc mắt, có chút bất ngờ, sau đó liếm liếm môi, điềm nhiên nói:
- Các ngươi qua đây, đứng lên phía trước.
Những đệ tử tông môn khác nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút sợ hãi, Nguyên Hoành Ưng rõ ràng muốn lấy đệ tử Lưu Vân Tông làm lá chắn, đẩy họ vào chỗ chết, so sánh với họ, bản thân cũng không tốt đi đâu, Huyền kim mãng không phải là thứ mấy lá chắn có thể chống đỡ được, đến lúc đó khẳng định sẽ có lớp lá chắn thứ hai, nhưng, biết mình có khả năng thành lá chắn, mọi người vẫn chỉ có nhịn, không nhịn được thì cũng phải nhịn, họ không dám chống lại Nguyên Hoành Ưng, chí ít đối kháng Huyền kim mãng còn có một con đường sống.
Diệp Trần chẳng buồn nhìn Nguyên Hoành Ưng, thanh âm theo chân khí khuếch tán.
- Ai muốn gia nhập chiến trận của chúng ta, tề tâm hiệp lực đối kháng Huyền kim mãng.
Lời vừa xuất, chấn động toàn tràng, đến những người đang cùng Huyền kim mãng đối kháng cũng không kìm được quay sang liếc nhìn mấy cái.
Nguyên Hoành Ưng nộ quá hóa buồn cười,
- Hết lần này đến lần khác thử thách lòng kiên nhẫn của ta, tốt lắm, hôm nay các ngươi không ra cũng phải ra, bằng không giết không tha.
- Giết ta thì cũng phải lấy sinh mạng để trả giá, chỉ sợ ngươi không chơi được.
Diệp Trần thanh âm như kim thạch, xuyên qua thủy lưu, luồng phong mang chi khí trên người còn sắc bén ngưng thực hơn trên bờ, bên trong còn có ý chí sắt đá không thể lay chuyển.
Lúc nãy kịch chiến cùng Hồng Thiên Quân khiến Diệp Trần thể ngộ thêm một tầng kiếm ý, nếu không phải ép tu vi đến cực hạn, giết Nguyên Hoành Ưng như giết chó, cho dù như vậy, trước mắt cũng chỉ có ba phần chắc chắn, căn bản không cần thối lui.
- Tốt, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi, Ưng kích trường không.
Nguyên Hoành Ưng đã nộ đến cực hạn, thân hình hơi rung, bay lên thẳng tắp, sau đó, chân khí hùng ưng trên người thoát thể bay ra, lăng không lao về phía Diệp Trần.
- Trảm!
Kiếm khí vừa xuất, thủy lưu nghịch quyển, phong mang chi ý cường liệt khiến mọi người có chút thất thần.
Phốc!
Ngực chân khí hùng ưng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, nhất thời kêu lên một tiếng, hai cánh đập lên kiếm khí, phát ra âm thanh như tiếng kim loại nổ.
Một khắc sau!
Thủy lưu bị cuốn vào phương không gian này, hình thành một khối thủy cầu hỗn loạn rộng chừng mười mét, tốc độ bành trướng bạo phá!
Ầm!
Âm thanh chấn đãng ầm ầm vang lên.
- Cái gì, đỡ được một kích của Nguyên Hoành Ưng, Đệ tử Lưu Vân Tông này rốt cục là thần thánh phương nào?
- Phải biết Nguyên Hoành Ưng cho dù chỉ động dụng tám phần thực lực cũng không phải một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì có thể bằng được, thực sự không thể tưởng tượng.
- Các ngươi không cảm thấy, nó rất giống kiếm ý sao?
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ, đó tuyệt đối là kiếm ý, chẳng trách không sợ Nguyên Hoành Ưng.
Chúng nhân khiếp sợ vạn phần. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Nguyên Hoành Ưng mắt đỏ ngầu, như một tên ác ma, rõ ràng hắn đã động sát tâm, việc Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý không hề ảnh hưởng đế hắn, một kiếm khách đã chết, kiếm ý còn có tác dụng gì, hôm nay không giết hắn, sau này sẽ mang đến cho mình một đại địch.
- Hôm nay ngươi phải chết, lúc nãy trên bờ ta đã muốn giết ngươi, Nguyên Hoành Ưng ta muốn giết ai, kẻ đó chưa bao giờ chạy thoát.
Nguyên Hoành Ưng chân khí vận động đến cực hạn, một con chân khí hùng ưng lớn hơn thành hình, hai cánh đập liên hồi, thủy lưu chảy ngược, thanh thế cực lớn.
- Đủ rồi.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Chúng nhân ngoái đầu nhìn, mặt có dị sắc.
Người nói là Thiên Xà Quốc thất phẩm tông môn Vô Hình Tông đại đệ tử Tiết Ngân, hạng năm mươi bảy Tiềm long bảng khóa trước, còn cao hơn Nguyên Hoành Ưng hai bậc.
Hắn thản nhiên nói:
- Bây trờ diệt trừ Huyền kim mang quan trọng hơn, đợi hạ được nó, tùy các ngươi muốn ra sao thì ra.
Nguyên Hoành Ưng nghiêng đầu, sắc mặt âm trầm,
- Tiết Ngân, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện có ta ngươi có tư cách gì can thiệp.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đừng quên ngươi vào Thiên Mộng cổ địa là vì cái gì, tranh giành khí phách chỉ làm hỏng chuyện.
- Nguyên Hoành Ưng, Tiết Vô Nhận nói đúng đấy, trước mắt diệt trừ Huyền kim mang, mở Thiên Mộng chiến điện đại môn quan trọng hơn, những việc khác tạm thời để sang một bên.
Bạch Lộc Động đại đệ tử Lục Chiêu cũng lên tiếng nói.
Tác giả :
Kiếm Du Thái Hư