Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 164: Thánh quả tới tay. Ngụy Hồng nổi giận
- Không có khả năng a.
Ngụy Hồng lúc này hoảng sợ nói, coi như là hắn cũng không có cách nào dưới tình huống kiếm khí hộ giáp nghiền nát ngăn cản một đạo kiếm khí oanh kích. Nhưng mà Sở Mộ ngạnh kháng, lại không có bị việc gì.
Hắn cũng không biết Sở Mộ có hai tầng bí pháp kiếm khí hộ thể, dùng Vô Ảnh kiếm khí hộ thân, một đạo kiếm khí này tuy rằng trong lúc nhất thời đánh tan Vô Ảnh kiếm khí, nhưng mà cũng không có làm tổn thương tới Sở Mộ, ngược lại còn sinh ra một cỗ động lực, làm cho tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn.
Sưu một cái, Sở Mộ xông tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, vượt lên Ngụy Hồng một khoảng cách lớn, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái cành bên dưới, thân thể phi thân thẳng lên trên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả ở trên cao.
- Mau nhìn, là Sở sư đệ, hắn sắp hái được Thanh Lan thánh quả rồi.
Đám người Lý Dật lập tức đại hỉ.
Từ lúc Sở Mộ và Ngụy Hồng liên thủ, bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào hai người, nhìn thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng chiến đấu với một đầu hung thú giống như mãng xà, trong lòng mọi người lập tức căng cứng.
Cuối cùng lại nhìn thấy song phương nối tiếp nhau phóng tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, mục tiêu trực chỉ Thanh Lan thánh quả, càng khiến cho mọi người như ngừng thở, hai tay vô thức nắm chặt lại. Cổ họng như bị nghẹn, càng khẩn trương không thôi. Trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Sở Mộ ngạnh kháng mấy đạo kiếm khí của Ngụy Hồng, càng thiếu chút nữa ngất đi.
Hiện tại nhìn thấy Sở Mộ dẫn đầu xông lên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả, lập tức cả đám mừng rỡ vạn phần.
Trái lại, đệ tử Thanh Lan kiếm phái sau khi khẩn trương lại có chút uể oải, thoạt nhìn Thanh Lan thánh quả sắp rơi vào trong tay đối phương, đây là kết cục bọn họ không có cách nào tiếp nhận được.
Mặc dù nói Ngụy Hồng sư huynh cũng có tỷ lệ nhất định đoạt lại được, nhưng mà ai cũng không dám cam đoan, khi đối phương biết rõ Thanh Lan thánh quả này sẽ không xuất thủ hủy diệt Thanh Lan thánh quả, kết quả như vậy tự nhiên là ai cũng không chiếm được.
- Đáng chết.
Sắc mặt Ngụy Hồng vô cùng âm trầm giống như sắp chảy ra nước, trong mắt có sát cơ kinh người ngưng tụ, miệng khẽ quát một tiếng. Kiếm khí bắt đầu khởi động, cuồng bạo vô cùng, không khí quanh thân thoáng cái trở nên nóng rực. Thoáng chốc, kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm, ầm ầm giống như đánh nát không gian, không khí bạo liệt, chấn động, uy mãnh không thôi. Một kiếm này so với lúc đánh về phía Khô Mộc giác mãng còn cường đại hơn, hiển nhiên sát cơ của Ngụy Hồng bộc phát, không còn lưu thủ, ý đồ dùng một kiếm này giết chết Sở Mộ.
Ngụy Hồng chó cùng dứt giậu cũng nằm trong dự liệu của Sở Mộ, ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh thân đều được điều động, phát ta thanh âm ầm ầm, giống như là sóng biển cuồn cuộn, phóng tới đầu hỏa mãng đang đánh tới.
Sở Mộ biết rõ ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh cơ thể mình bộc phát toàn bộ cũng không làm gì được sát chiêu trung giai được Ngụy Hồng toàn lực thi triển, nhưng mà mục tiêu của hắn cũng chỉ là muốn tranh thủ một đoạn thời gian ngắn, như vậy đối với hắn cũng đủ rồi.
Quả nhiên sát chiêu hỏa mãng cường đại dưới ngoại kiếm khí mạnh mẽ như thủy triều trùng kích, lắc lư, tốc độ thoáng cái giảm xuống. Vẻ mặt Ngụy Hồng biến đổi, miệng hét lớn một tiếng, ngụy kiếm khí đột nhiên đâm ra, toàn lực trùng kích, trực tiếp phá vỡ ngoại kiếm khí, tiếp tục bắn thẳng về phía, thề không chết không bỏ qua.
Chỉ thấy ngụy Thanh Phong kiếm trong tay Sở Mộ đâm ra một kiếm, giống như một kiếm từ trên trời rơi xuống, ưu nhẫ mà thong dong, tiêu sái mà phiêu dật, phản chiếu trong mắt mọi người ở phía xa lưu lại ấn tượng khó có thể phai mờ. Mũi kiếm vô cùng sắc bén đã chặt đứt chỗ dính liền giữa Thanh Lan thánh quả và Thanh Lan cổ mộc, thân kiếm khẽ run lên, Thanh Lan thánh quả bay vụt vào trong tay Thanh Lan thánh quả. Thân thể Sở Mộ giống như một con chim vòng qua vòng lại, theo khí lưu mạnh mẽ chấn động mà xoay về hướng khác, làm cho đầu hỏa mãng sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng ầm ầm đánh vào bên kia.
Nhanh chóng rơi xuống phía dưới, thu kiếm vào vỏ, từ trong lòng móc ra một cái hộp gỗ, bỏ Thanh Lan thánh quả vào bên trong rồi nhét hộp gỗ vào trong ngực.
Tuy rằng hộp gỗ gương đối với việc bảo tồn linh dược như Thanh Lan thánh quả hiệu quả rất yếu, nhưng mà trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng chỉ có thể làm như vậy, một khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, hắn sẽ lập tức tìm cơ hội phục dụng Thanh Lan thánh quả.
Sau khi nhanh chóng cất kỹ, mũi chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm vào một canh cây, bắn ra khỏi Thanh Lan cổ mộc.
- Đừng có mơ trốn thoát.
Trên không trung, Ngụy Hồng lửa giận trùng trùng, giống như là núi lửa sắp bộc phát ở ngực hắn, hủy diệt tất cả, hai mắt hắn trợn lớn, cơ hồ muốn vỡ ra, có lửa giận hừng hực tới cực điểm, tựa hồ muốn đốt Sở Mộ thành tro tàn. Sau một tiếng quát, kiếm khí thập đoạn hỏa hệ của Ngụy Hồng bộc phát, hung hãn cuồn cuộn giống như núi lửa bộc phát, hóa thành một dòng nham thạch nóng bỏng chấn động.
Sát ý giết chết Sở Mộ tràn ngập trong lòng Ngụy Hồng, thậm chí hắn còn có chút hối hận, hối hận tại sao lúc trước lại đưa ra yêu cầu cùng liên thủ với Sở Mộ đối phó với Khô Mộc giác mãng. Nếu như lúc ấy động thủ đối phó với Sở Mộ trước, giết chết Sở Mộ, lại đem toàn bộ đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, sau khi khôi phục, toàn lực ra tay đối phó với Khô Mộc giác mãng, không tiếc bất kỳ giá nào vẫn có thể giết chết được nó.
Khi đó Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay hắn, không có biến cố khác.
Nhưng mà hiện tại Thanh Lan thánh quả lại bị Sở Mộ cướp đi trước, một khi Sở Mộ biết không phải là đối thủ của hắn, nói không chừng sẽ nổi điên ăn tươi hoặc là hủy diệt Thanh Lan thánh quả đi, khi đó coi như hắn giết được Sở Mộ cũng không có chiếm được Thanh Lan thánh quả.
Cho nên phải đoạt lại trước khi Sở Mộ hành động, chém giết Sở Mộ, đoạt lại Thanh Lan thánh quả.
Ôm loại ý nghĩ này, lúc này Ngụy Hồng hoàn toàn không để ý tới việc kiếm khí của bản thân tiêu hao, toàn lực ra tay, thân thể giống như hóa thành một đầu hỏa mãng rít gào lao ra khỏi Thanh Lan cổ mộc, miệng hét lớn một tiếng, đuổi theo Sở Mộ.
Tiếp theo, Ngụy kiếm khí liên tục chém ra, từng đạo, từng đạo kiếm khí cường đại giống như từng đạo hỏa mãng phát ra tiếng rít gào điên cuồng đánh xuống. Không khí chung quanh bị đè nén. Cũng bởi vì nhiệt độ cao của kiếm khí mà trở nên nóng bỏng vô cùng, sôi trào lên, hơi nước trong không khí bị bốc hơi, biến thành vô số sương mù màu trắng lượn lờ bao phủ bốn phía, giống như là mây mù.
Trong sương mù dường như có một đạo năng lượng hỏa diễm đang rít gào, trùng kích về phía Sở Mộ, cơ hồ muốn xé tan Sở Mộ thành từng mảnh nhỏ. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong tức giận, uy lực quả nhiên đáng sợ vô cùng, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Ngụy Hồng lúc này hoảng sợ nói, coi như là hắn cũng không có cách nào dưới tình huống kiếm khí hộ giáp nghiền nát ngăn cản một đạo kiếm khí oanh kích. Nhưng mà Sở Mộ ngạnh kháng, lại không có bị việc gì.
Hắn cũng không biết Sở Mộ có hai tầng bí pháp kiếm khí hộ thể, dùng Vô Ảnh kiếm khí hộ thân, một đạo kiếm khí này tuy rằng trong lúc nhất thời đánh tan Vô Ảnh kiếm khí, nhưng mà cũng không có làm tổn thương tới Sở Mộ, ngược lại còn sinh ra một cỗ động lực, làm cho tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn.
Sưu một cái, Sở Mộ xông tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, vượt lên Ngụy Hồng một khoảng cách lớn, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái cành bên dưới, thân thể phi thân thẳng lên trên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả ở trên cao.
- Mau nhìn, là Sở sư đệ, hắn sắp hái được Thanh Lan thánh quả rồi.
Đám người Lý Dật lập tức đại hỉ.
Từ lúc Sở Mộ và Ngụy Hồng liên thủ, bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào hai người, nhìn thấy Sở Mộ và Ngụy Hồng chiến đấu với một đầu hung thú giống như mãng xà, trong lòng mọi người lập tức căng cứng.
Cuối cùng lại nhìn thấy song phương nối tiếp nhau phóng tới đỉnh Thanh Lan cổ mộc, mục tiêu trực chỉ Thanh Lan thánh quả, càng khiến cho mọi người như ngừng thở, hai tay vô thức nắm chặt lại. Cổ họng như bị nghẹn, càng khẩn trương không thôi. Trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Sở Mộ ngạnh kháng mấy đạo kiếm khí của Ngụy Hồng, càng thiếu chút nữa ngất đi.
Hiện tại nhìn thấy Sở Mộ dẫn đầu xông lên, một kiếm đâm về phía Thanh Lan thánh quả, lập tức cả đám mừng rỡ vạn phần.
Trái lại, đệ tử Thanh Lan kiếm phái sau khi khẩn trương lại có chút uể oải, thoạt nhìn Thanh Lan thánh quả sắp rơi vào trong tay đối phương, đây là kết cục bọn họ không có cách nào tiếp nhận được.
Mặc dù nói Ngụy Hồng sư huynh cũng có tỷ lệ nhất định đoạt lại được, nhưng mà ai cũng không dám cam đoan, khi đối phương biết rõ Thanh Lan thánh quả này sẽ không xuất thủ hủy diệt Thanh Lan thánh quả, kết quả như vậy tự nhiên là ai cũng không chiếm được.
- Đáng chết.
Sắc mặt Ngụy Hồng vô cùng âm trầm giống như sắp chảy ra nước, trong mắt có sát cơ kinh người ngưng tụ, miệng khẽ quát một tiếng. Kiếm khí bắt đầu khởi động, cuồng bạo vô cùng, không khí quanh thân thoáng cái trở nên nóng rực. Thoáng chốc, kiếm trong tay Ngụy Hồng giống như biến mất, hóa thành một đầu mãng xà bằng hỏa diễm, ầm ầm giống như đánh nát không gian, không khí bạo liệt, chấn động, uy mãnh không thôi. Một kiếm này so với lúc đánh về phía Khô Mộc giác mãng còn cường đại hơn, hiển nhiên sát cơ của Ngụy Hồng bộc phát, không còn lưu thủ, ý đồ dùng một kiếm này giết chết Sở Mộ.
Ngụy Hồng chó cùng dứt giậu cũng nằm trong dự liệu của Sở Mộ, ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh thân đều được điều động, phát ta thanh âm ầm ầm, giống như là sóng biển cuồn cuộn, phóng tới đầu hỏa mãng đang đánh tới.
Sở Mộ biết rõ ngoại kiếm khí trong vòng sáu thước chung quanh cơ thể mình bộc phát toàn bộ cũng không làm gì được sát chiêu trung giai được Ngụy Hồng toàn lực thi triển, nhưng mà mục tiêu của hắn cũng chỉ là muốn tranh thủ một đoạn thời gian ngắn, như vậy đối với hắn cũng đủ rồi.
Quả nhiên sát chiêu hỏa mãng cường đại dưới ngoại kiếm khí mạnh mẽ như thủy triều trùng kích, lắc lư, tốc độ thoáng cái giảm xuống. Vẻ mặt Ngụy Hồng biến đổi, miệng hét lớn một tiếng, ngụy kiếm khí đột nhiên đâm ra, toàn lực trùng kích, trực tiếp phá vỡ ngoại kiếm khí, tiếp tục bắn thẳng về phía, thề không chết không bỏ qua.
Chỉ thấy ngụy Thanh Phong kiếm trong tay Sở Mộ đâm ra một kiếm, giống như một kiếm từ trên trời rơi xuống, ưu nhẫ mà thong dong, tiêu sái mà phiêu dật, phản chiếu trong mắt mọi người ở phía xa lưu lại ấn tượng khó có thể phai mờ. Mũi kiếm vô cùng sắc bén đã chặt đứt chỗ dính liền giữa Thanh Lan thánh quả và Thanh Lan cổ mộc, thân kiếm khẽ run lên, Thanh Lan thánh quả bay vụt vào trong tay Thanh Lan thánh quả. Thân thể Sở Mộ giống như một con chim vòng qua vòng lại, theo khí lưu mạnh mẽ chấn động mà xoay về hướng khác, làm cho đầu hỏa mãng sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng ầm ầm đánh vào bên kia.
Nhanh chóng rơi xuống phía dưới, thu kiếm vào vỏ, từ trong lòng móc ra một cái hộp gỗ, bỏ Thanh Lan thánh quả vào bên trong rồi nhét hộp gỗ vào trong ngực.
Tuy rằng hộp gỗ gương đối với việc bảo tồn linh dược như Thanh Lan thánh quả hiệu quả rất yếu, nhưng mà trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng chỉ có thể làm như vậy, một khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, hắn sẽ lập tức tìm cơ hội phục dụng Thanh Lan thánh quả.
Sau khi nhanh chóng cất kỹ, mũi chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm vào một canh cây, bắn ra khỏi Thanh Lan cổ mộc.
- Đừng có mơ trốn thoát.
Trên không trung, Ngụy Hồng lửa giận trùng trùng, giống như là núi lửa sắp bộc phát ở ngực hắn, hủy diệt tất cả, hai mắt hắn trợn lớn, cơ hồ muốn vỡ ra, có lửa giận hừng hực tới cực điểm, tựa hồ muốn đốt Sở Mộ thành tro tàn. Sau một tiếng quát, kiếm khí thập đoạn hỏa hệ của Ngụy Hồng bộc phát, hung hãn cuồn cuộn giống như núi lửa bộc phát, hóa thành một dòng nham thạch nóng bỏng chấn động.
Sát ý giết chết Sở Mộ tràn ngập trong lòng Ngụy Hồng, thậm chí hắn còn có chút hối hận, hối hận tại sao lúc trước lại đưa ra yêu cầu cùng liên thủ với Sở Mộ đối phó với Khô Mộc giác mãng. Nếu như lúc ấy động thủ đối phó với Sở Mộ trước, giết chết Sở Mộ, lại đem toàn bộ đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, sau khi khôi phục, toàn lực ra tay đối phó với Khô Mộc giác mãng, không tiếc bất kỳ giá nào vẫn có thể giết chết được nó.
Khi đó Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay hắn, không có biến cố khác.
Nhưng mà hiện tại Thanh Lan thánh quả lại bị Sở Mộ cướp đi trước, một khi Sở Mộ biết không phải là đối thủ của hắn, nói không chừng sẽ nổi điên ăn tươi hoặc là hủy diệt Thanh Lan thánh quả đi, khi đó coi như hắn giết được Sở Mộ cũng không có chiếm được Thanh Lan thánh quả.
Cho nên phải đoạt lại trước khi Sở Mộ hành động, chém giết Sở Mộ, đoạt lại Thanh Lan thánh quả.
Ôm loại ý nghĩ này, lúc này Ngụy Hồng hoàn toàn không để ý tới việc kiếm khí của bản thân tiêu hao, toàn lực ra tay, thân thể giống như hóa thành một đầu hỏa mãng rít gào lao ra khỏi Thanh Lan cổ mộc, miệng hét lớn một tiếng, đuổi theo Sở Mộ.
Tiếp theo, Ngụy kiếm khí liên tục chém ra, từng đạo, từng đạo kiếm khí cường đại giống như từng đạo hỏa mãng phát ra tiếng rít gào điên cuồng đánh xuống. Không khí chung quanh bị đè nén. Cũng bởi vì nhiệt độ cao của kiếm khí mà trở nên nóng bỏng vô cùng, sôi trào lên, hơi nước trong không khí bị bốc hơi, biến thành vô số sương mù màu trắng lượn lờ bao phủ bốn phía, giống như là mây mù.
Trong sương mù dường như có một đạo năng lượng hỏa diễm đang rít gào, trùng kích về phía Sở Mộ, cơ hồ muốn xé tan Sở Mộ thành từng mảnh nhỏ. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong tức giận, uy lực quả nhiên đáng sợ vô cùng, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Tác giả :
Lục Đạo Trầm Luân