Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 102: Bát đoạn đỉnh phong! Thanh Phong Thịnh Hội
Trần Kim thấy Sở Mộ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt, tiếp theo là mừng rỡ. Những đệ tử khác vừa nhìn thấy Sở Mộ, mỗi người vô cùng kích động. Tuy nhiên trong sự kích động, bọn họ đồng thời lại cảm giác đặc biệt phức tạp.
- Hi vọng lần này, ngươi có thể phá được kỷ lục đã ghi lại trước kia, sáng tạo một kỷ lục hoàn toàn mới.
Trần Kim đưa một thanh Bách Luyện Kiếm chưa khai phong cho Sở Mộ, trịnh trọng nói.
- Hai tháng.
Sở Mộ tiếp nhận kiếm, nói ra một câu, khiến Trần Kim càng kích động hơn.
Sở Mộ lên đài.
- Sở sư huynh, một tháng không gặp. Kiếm thuật của ta đã tốt hơn so với trước đây. Xin chỉ giáo.
Người thủ đài sau khi làm kiếm lễ đối với Sở Mộ xong, nói với thần sắc có chút hưng phấn.
- Mời.
Sở Mộ đáp trả bằng kiếm lễ, mỉm cười.
Sở Mộ để cho đối phương công kích thoả thích hơn mười kiếm, sau đó một kiếm đánh bại đối phương. Tiếp theo, đài đấu kiếm chính là thiên hạ của Sở Mộ. Sở Mộ lại một lần nữa chiếm lấy đài đấu kiếm.
Hai tháng, kéo dài suốt hai tháng, mỗi ngày Sở Mộ đều sẽ ở trên đài đấu kiếm. Đồng thời, trên chỗ cao nhất của bia đấu kiếm có khắc lại tên họ của Sở Mộ cùng một thanh kiếm nhỏ bằng đồng thau, tượng trưng cho một loại vinh quang chưa từng có ai có thể vượt qua.
- Không biết cái kỷ lục này sẽ duy trì bao nhiêu năm, mới có thể bị người ta sau đó phá được.
Trần Kim chấp sự nhìn thanh kiếm nhỏ bằng đồng thau duy nhất ở chỗ cao nhất trên bia đấu kiếm thì thào lẩm bẩm:
- Đây là vinh quang thuộc về Sở Mộ, cũng là vinh quang thuộc về Trần Kim ta, thậm chí sẽ là vinh quang thuộc về Thanh Phong Kiếm Phái.
Hai tháng sau, Sở Mộ không xuất hiện nữa. Bởi vì tất cả mọi người biết, với tu vi của Sở Mộ đã không cần trở lại đài đấu kiếm. Ở chỗ này, lưu lại thân ảnh của Sở Mộ, lưu lại truyền thuyết của hắn, lưu lại kiếm của hắn. Mỗi kiếm đều tinh diệu tuyệt luân như vậy. Mỗi kiếm đều kinh diễm tuyệt thế như vậy, khiến người ta lưu luyến tới quên đường về, không có cách nào quên được.
...
Tại sân thượng của căn nhà tầng số 91 của Lăng Phong Viện, Sở Mộ đang ngồi xếp bằng, Bách Luyện Kiếm đặt ở trên hai chân. Hai mắt hắn tự nhiên đóng kín, ý niệm tập trung, kiếm khí vận chuyển.
Kiếm khí quyết Trung Nguyên đã tu luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, lại có đột phá, chính là tầng thứ năm, một tầng cuối cùng.
Mà tu vi của Sở Mộ, cũng dừng ở giữa bát đoạn hậu kỳ đến đỉnh phong. Chỉ cần sau khi hoàn toàn tiêu hóa một viên Luyện Khí Hoàn, liền có thể thành công tấn chức đến bát đoạn đỉnh phong.
Hai mươi bốn đại chu thiên, một đại chu thiên lại một đại chu thiên, dược lực của Luyện Khí Hoàn thoáng cái bị Sở Mộ hấp thu, chuyển hóa thành kiếm khí Trung Nguyên.
Bỗng nhiên, Sở Mộ cảm thấy kiếm khí của mình hình như phát sinh biến hóa nào đó, hình như trở nên nhiều hơn một điểm, càng tinh thuần hơn một chút. Hắn liền biết, mình không chỉ có đạt tới bát đoạn đỉnh phong, kiếm khí quyết Trung Nguyên cũng đồng thời đạt được tầng năm.
Đáng tiếc, kiếm khí quyết Trung Nguyên chỉ là một môn kiếm khí bí quyết rất bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Mỗi tầng đột phá, cũng chỉ khiến cho kiếm khí Trung Nguyên càng tinh thuần hơn mà thôi.
- Hai tháng qua, kiếm khí tu vi của ta được như nguyện, đạt được bát đoạn đỉnh phong. Phạm vi khống chế ngoại kiếm khí Tông Sư, cũng đạt được năm mét.
Sở Mộ nghĩ:
- Đáng tiếc, phong vân hai ý cảnh này đã không thể làm sâu sắc triệt để. Thật ra lĩnh ngộ kiếm thế sâu hơn, nhưng lại không rõ ràng. Về phần kiếm kỹ Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với kiếm kỹ Thanh Lang Khiếu Nguyệt đã đại thành.
Kiếm kỹ Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với kiếm kỹ Thanh Lang Khiếu Nguyệt, Sở Mộ chẳng qua có một loại hứng thú tu luyện mới, vẫn chưa xem là trọng điểm.
- Luận thực lực chỉnh thể, so với hai tháng trước, lại mạnh mẽ hơn ba bốn phần.
- Chỉ là cảm giác, lấy tu vi hiện tại, muốn thi triển bản Phong Chi Tương đơn giản hoá, hình như vẫn rất khó khăn. Sẽ đặc biệt miễn cưỡng.
Hai tháng qua đi, Sở Mộ cũng chưa từng dừng lĩnh ngộ Phong Chi Tương, từ từ làm sâu sắc. Trên lý thuyết, hắn đã có chút thành tựu. Nếu như dưới tình huống tu vi cũng đủ, hoàn toàn có thể thi triển ra.
- Sư huynh, nên dùng bữa tối rồi.
Lý Vi bưng thức ăn thơm phức, vẻ mặt mỉm cười, đã đi tới.
- Khổ cực cho muội rồi.
Sở Mộ cười nói, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ của hắn ra ngoài, chuyên tâm hưởng thụ những món ăn ngon do Lý Vi chuyên tâm nấu nướng.
Hai tháng qua, Lý Vi tiến bộ cũng rất rõ ràng. Có một lọ Tụ Khí Hoàn của Sở Mộ tương trợ, lại thêm hai tháng khổ luyện, kiếm khí tu vi của Lý Vi đã đạt được lục đoạn hậu kỳ.
Về phần kiếm thuật, kiếm thuật Phi Vân gần như viên mãn. Kiếm thuật Lăng Phong gần như đại thành. Mà tất cả những điều này, ngoại trừ do khắc khổ và thiên phú của bản thân Lý Vi ra, cũng không thiếu công lao Sở Mộ thỉnh thoảng chỉ điểm.
- Không tệ. Không bao lâu nữa, muội có thể đạt được thất đoạn, tiến vào làm đệ tử nội môn.
Sau khi Sở Mộ dùng xong bữa tối, nhìn Lý Vi cười nói.
- Tất cả những điều này đều Sở sư huynh tận tâm tận lực giúp đỡ chỉ điểm cho ta.
Lý Vi vui vẻ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đã ửng hồng.
- Ha hả, ta chẳng qua là thi thoảng trợ giúp mà thôi.
Sở Mộ mỉm cười nói. Nghĩ đến hai chữ chỉ điểm, sắc mặt hắn nhất thời có điểm kỳ quái. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới người kia: La Ngọc Linh.
Đúng vậy, hai tháng trước, Sở Mộ nói từ chố với Lăng Phong Chưởng Viện về chuyện theo La Ngọc Linh luyện kiếm thuật, thỉnh thoảng, La Ngọc Linh sẽ đến đài đấu kiếm tìm hắn, muốn lên đài đấu kiếm với hắn.
Tuy rằng mỗi lần đều sẽ bị Sở Mộ dễ dàng đánh bại, sau mỗi lần bị đánh bại, trong lòng tràn đầy ủy khuất. Nhưng lần gặp lại tiếp theo, nàng lại có thêm một phần cứng nhiều lần bị đánh bại vẫn tiếp tục khiêu chiến.
Mặc dù Sở Mộ không đáp ứng đề nghị của La Ngọc Linh, đặc biệt theo nàng luyện kiếm, nhưng cũng sẽ không từ chối đấu kiếm với La Ngọc Linh ở trên đài đấu kiếm.
Ở trong mắt Sở Mộ, La Ngọc Linh người này chẳng qua là một thiếu nữ bị quá nhiều người nâng ở trong tay, mới bị nuông chiều quen thói sinh hư mà thôi, cũng không phải là người độc ác.
Về phần Văn Nhân Vân, ở trong mắt Sở Mộ, chẳng qua là một con châu chấu mà thôi.
- Ngày mai, chính là ngày thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm mở ra.
Sở Mộ đứng dậy, nhìn bầu trời tối đen, nhìn những vì sao lạnh lẽo lóe sáng trong màn đêm đen, trong lòng trào dâng một cảm giác hào hùng, nhộn nhạo:
- Ba vị trí đầu, ta phải chiếm một. Thanh Phong Kiếm Bia, Kim Chi Ý Cảnh!
...
Ánh bình minh của ngày tiếp theo xuất hiện. Thời điểm bắt đầu vào đông, lại càng lạnh hơn. Bên hồ nước phủ một tầng sương hoa. Ngay cả hít thở, cũng cảm giác miệng mũi mình lạnh lẽo. Từng làn khí trắng bay ra.
Sở Mộ vẫn dậy sớm, dùng nước lạnh như băng rửa mặt. Sau đó, cả người hắn tinh thần phấn chấn.
- Hi vọng lần này, ngươi có thể phá được kỷ lục đã ghi lại trước kia, sáng tạo một kỷ lục hoàn toàn mới.
Trần Kim đưa một thanh Bách Luyện Kiếm chưa khai phong cho Sở Mộ, trịnh trọng nói.
- Hai tháng.
Sở Mộ tiếp nhận kiếm, nói ra một câu, khiến Trần Kim càng kích động hơn.
Sở Mộ lên đài.
- Sở sư huynh, một tháng không gặp. Kiếm thuật của ta đã tốt hơn so với trước đây. Xin chỉ giáo.
Người thủ đài sau khi làm kiếm lễ đối với Sở Mộ xong, nói với thần sắc có chút hưng phấn.
- Mời.
Sở Mộ đáp trả bằng kiếm lễ, mỉm cười.
Sở Mộ để cho đối phương công kích thoả thích hơn mười kiếm, sau đó một kiếm đánh bại đối phương. Tiếp theo, đài đấu kiếm chính là thiên hạ của Sở Mộ. Sở Mộ lại một lần nữa chiếm lấy đài đấu kiếm.
Hai tháng, kéo dài suốt hai tháng, mỗi ngày Sở Mộ đều sẽ ở trên đài đấu kiếm. Đồng thời, trên chỗ cao nhất của bia đấu kiếm có khắc lại tên họ của Sở Mộ cùng một thanh kiếm nhỏ bằng đồng thau, tượng trưng cho một loại vinh quang chưa từng có ai có thể vượt qua.
- Không biết cái kỷ lục này sẽ duy trì bao nhiêu năm, mới có thể bị người ta sau đó phá được.
Trần Kim chấp sự nhìn thanh kiếm nhỏ bằng đồng thau duy nhất ở chỗ cao nhất trên bia đấu kiếm thì thào lẩm bẩm:
- Đây là vinh quang thuộc về Sở Mộ, cũng là vinh quang thuộc về Trần Kim ta, thậm chí sẽ là vinh quang thuộc về Thanh Phong Kiếm Phái.
Hai tháng sau, Sở Mộ không xuất hiện nữa. Bởi vì tất cả mọi người biết, với tu vi của Sở Mộ đã không cần trở lại đài đấu kiếm. Ở chỗ này, lưu lại thân ảnh của Sở Mộ, lưu lại truyền thuyết của hắn, lưu lại kiếm của hắn. Mỗi kiếm đều tinh diệu tuyệt luân như vậy. Mỗi kiếm đều kinh diễm tuyệt thế như vậy, khiến người ta lưu luyến tới quên đường về, không có cách nào quên được.
...
Tại sân thượng của căn nhà tầng số 91 của Lăng Phong Viện, Sở Mộ đang ngồi xếp bằng, Bách Luyện Kiếm đặt ở trên hai chân. Hai mắt hắn tự nhiên đóng kín, ý niệm tập trung, kiếm khí vận chuyển.
Kiếm khí quyết Trung Nguyên đã tu luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, lại có đột phá, chính là tầng thứ năm, một tầng cuối cùng.
Mà tu vi của Sở Mộ, cũng dừng ở giữa bát đoạn hậu kỳ đến đỉnh phong. Chỉ cần sau khi hoàn toàn tiêu hóa một viên Luyện Khí Hoàn, liền có thể thành công tấn chức đến bát đoạn đỉnh phong.
Hai mươi bốn đại chu thiên, một đại chu thiên lại một đại chu thiên, dược lực của Luyện Khí Hoàn thoáng cái bị Sở Mộ hấp thu, chuyển hóa thành kiếm khí Trung Nguyên.
Bỗng nhiên, Sở Mộ cảm thấy kiếm khí của mình hình như phát sinh biến hóa nào đó, hình như trở nên nhiều hơn một điểm, càng tinh thuần hơn một chút. Hắn liền biết, mình không chỉ có đạt tới bát đoạn đỉnh phong, kiếm khí quyết Trung Nguyên cũng đồng thời đạt được tầng năm.
Đáng tiếc, kiếm khí quyết Trung Nguyên chỉ là một môn kiếm khí bí quyết rất bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Mỗi tầng đột phá, cũng chỉ khiến cho kiếm khí Trung Nguyên càng tinh thuần hơn mà thôi.
- Hai tháng qua, kiếm khí tu vi của ta được như nguyện, đạt được bát đoạn đỉnh phong. Phạm vi khống chế ngoại kiếm khí Tông Sư, cũng đạt được năm mét.
Sở Mộ nghĩ:
- Đáng tiếc, phong vân hai ý cảnh này đã không thể làm sâu sắc triệt để. Thật ra lĩnh ngộ kiếm thế sâu hơn, nhưng lại không rõ ràng. Về phần kiếm kỹ Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với kiếm kỹ Thanh Lang Khiếu Nguyệt đã đại thành.
Kiếm kỹ Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với kiếm kỹ Thanh Lang Khiếu Nguyệt, Sở Mộ chẳng qua có một loại hứng thú tu luyện mới, vẫn chưa xem là trọng điểm.
- Luận thực lực chỉnh thể, so với hai tháng trước, lại mạnh mẽ hơn ba bốn phần.
- Chỉ là cảm giác, lấy tu vi hiện tại, muốn thi triển bản Phong Chi Tương đơn giản hoá, hình như vẫn rất khó khăn. Sẽ đặc biệt miễn cưỡng.
Hai tháng qua đi, Sở Mộ cũng chưa từng dừng lĩnh ngộ Phong Chi Tương, từ từ làm sâu sắc. Trên lý thuyết, hắn đã có chút thành tựu. Nếu như dưới tình huống tu vi cũng đủ, hoàn toàn có thể thi triển ra.
- Sư huynh, nên dùng bữa tối rồi.
Lý Vi bưng thức ăn thơm phức, vẻ mặt mỉm cười, đã đi tới.
- Khổ cực cho muội rồi.
Sở Mộ cười nói, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ của hắn ra ngoài, chuyên tâm hưởng thụ những món ăn ngon do Lý Vi chuyên tâm nấu nướng.
Hai tháng qua, Lý Vi tiến bộ cũng rất rõ ràng. Có một lọ Tụ Khí Hoàn của Sở Mộ tương trợ, lại thêm hai tháng khổ luyện, kiếm khí tu vi của Lý Vi đã đạt được lục đoạn hậu kỳ.
Về phần kiếm thuật, kiếm thuật Phi Vân gần như viên mãn. Kiếm thuật Lăng Phong gần như đại thành. Mà tất cả những điều này, ngoại trừ do khắc khổ và thiên phú của bản thân Lý Vi ra, cũng không thiếu công lao Sở Mộ thỉnh thoảng chỉ điểm.
- Không tệ. Không bao lâu nữa, muội có thể đạt được thất đoạn, tiến vào làm đệ tử nội môn.
Sau khi Sở Mộ dùng xong bữa tối, nhìn Lý Vi cười nói.
- Tất cả những điều này đều Sở sư huynh tận tâm tận lực giúp đỡ chỉ điểm cho ta.
Lý Vi vui vẻ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đã ửng hồng.
- Ha hả, ta chẳng qua là thi thoảng trợ giúp mà thôi.
Sở Mộ mỉm cười nói. Nghĩ đến hai chữ chỉ điểm, sắc mặt hắn nhất thời có điểm kỳ quái. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới người kia: La Ngọc Linh.
Đúng vậy, hai tháng trước, Sở Mộ nói từ chố với Lăng Phong Chưởng Viện về chuyện theo La Ngọc Linh luyện kiếm thuật, thỉnh thoảng, La Ngọc Linh sẽ đến đài đấu kiếm tìm hắn, muốn lên đài đấu kiếm với hắn.
Tuy rằng mỗi lần đều sẽ bị Sở Mộ dễ dàng đánh bại, sau mỗi lần bị đánh bại, trong lòng tràn đầy ủy khuất. Nhưng lần gặp lại tiếp theo, nàng lại có thêm một phần cứng nhiều lần bị đánh bại vẫn tiếp tục khiêu chiến.
Mặc dù Sở Mộ không đáp ứng đề nghị của La Ngọc Linh, đặc biệt theo nàng luyện kiếm, nhưng cũng sẽ không từ chối đấu kiếm với La Ngọc Linh ở trên đài đấu kiếm.
Ở trong mắt Sở Mộ, La Ngọc Linh người này chẳng qua là một thiếu nữ bị quá nhiều người nâng ở trong tay, mới bị nuông chiều quen thói sinh hư mà thôi, cũng không phải là người độc ác.
Về phần Văn Nhân Vân, ở trong mắt Sở Mộ, chẳng qua là một con châu chấu mà thôi.
- Ngày mai, chính là ngày thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm mở ra.
Sở Mộ đứng dậy, nhìn bầu trời tối đen, nhìn những vì sao lạnh lẽo lóe sáng trong màn đêm đen, trong lòng trào dâng một cảm giác hào hùng, nhộn nhạo:
- Ba vị trí đầu, ta phải chiếm một. Thanh Phong Kiếm Bia, Kim Chi Ý Cảnh!
...
Ánh bình minh của ngày tiếp theo xuất hiện. Thời điểm bắt đầu vào đông, lại càng lạnh hơn. Bên hồ nước phủ một tầng sương hoa. Ngay cả hít thở, cũng cảm giác miệng mũi mình lạnh lẽo. Từng làn khí trắng bay ra.
Sở Mộ vẫn dậy sớm, dùng nước lạnh như băng rửa mặt. Sau đó, cả người hắn tinh thần phấn chấn.
Tác giả :
Lục Đạo Trầm Luân