Kiếm Ảnh Trọng Lâu
Chương 26
…… Lời này thật sự là làm lòng người dao động.
Người nói vô tâm, người nghe tay lại run lên, đầu ngón tay lơ đãng, mang theo quyến luyến sát qua da thịt hơi có vẻ nóng rực. Rõ ràng chỉ là bởi vì vết thương cũ tái phát mà nhiệt độ cơ thể lên cao, tại sao lại làm cho người ta cho rằng độ nóng đó chính là nhiệt độ trong lòng người nọ?
Lúc này, người nọ lại đột nhiên ngẩng đầu, mục quang sáng quắc, cứ như muốn xóa đi hết vẻ cô hàn thanh lãnh ngày xưa. Hoàng Di Nguyệt như vậy……
Mộc Thanh Lưu vô ý thức lui lại mấy bước, cánh tay lại bị người sử lực mạnh bắt được. Hoàng Di Nguyệt chẳng biết đã đứng lên lúc nào, một tay bắt lấy cổ tay Mộc Thanh Lưu, cánh tay kia thì luồn ra phía sau, quấn chặt cái eo, tư thế triệt để khống chế.
Tựa hồ chỉ cần nhiều hơn một giây, trong nháy mắt là có thể thực sự ôm vào trong ngực.
Y như vậy…… Mộc Thanh Lưu kiệt lực bảo trì an định, trong nội tâm cũng đang dao động. Từ đầu đến cuối, Hoàng Di Nguyệt tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng là hàm ẩn ôn nhu. Giống như hôm nay cũng là chưa từng gặp qua, lãnh đạm khiến cho người tâm an nhất, như vậy lại……
Hơn nữa, tại sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, lại cái gì cũng không nói.
Mộc Thanh Lưu buông rũ mi cười nhạt, tư thái cung kính mà thuận theo. Thực chất chẳng qua là vì muốn tránh đi ánh mắt người nọ.
Địa cung có lẽ bị phong bế trên trăm năm, trong không khí chứa vị đạo ẩm mốc, dưỡng khí mỏng manh càng phát ra làm cho người ta không biết làm sao. Mọi âm thanh đều tĩnh, " Lộng sát" …một thanh âm giẫm lên toái thạch (đá vụn) đột ngột vang lên.
" Phụ thân, bên kia có người." Mộc Thanh Lưu nhàn nhạt nói.
" Ân." Ứng lại một tiếng, nhưng không có chút ý muốn thu tay lại.
Thanh âm đột nhiên ngừng, giống như bị cái gì kinh sợ.
“…… Ta nghĩ, sư huynh, ngươi có thể không muốn ta xuất hiện lúc này……"
Mộc Thanh Lưu tìm theo tiếng nhìn lại, nam nhân thân vận tử y, đầu đội tử kim bạch ngọc quan đang cười tủm tỉm đứng ở dưới bậc thang. Tiếu dung…… có chút xấu hổ, còn có hoảng sợ.
Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt nhìn sang, trong đôi mắt mỹ lệ như minh nguyệt nửa điểm tâm tình cũng không có. Không phải trách cứ, cũng không phải âm trầm.
Nhưng Lam Như Tất lại hung hăng rùng mình một cái, cười lớn nói:" Sư huynh đây là nói cho ta biết…… Hiện tại cút đi cũng được sao?"
" Không còn kịp rồi." Mộc Thanh Lưu mỉm cười, nửa thật nửa giả nói, một bên lại nhỏ giọng hỏi:" Cha, hắn tới nơi này làm cái gì?" Quên không được Hoàng Di Nguyệt từng chứng thật người này cùng Bà La môn giáo có cấu kết, hiện tại lại có rắp tâm gì?
“…… Không có gì." Thanh âm giống như thở dài.
Mộc Thanh Lưu vẫn cười ── vẫn như thế, quét mắt qua.
Lam Như Tất tả hữu nhìn nhìn, giả vờ khụ một tiếng:" Khụ…… Sư huynh, tòa thành nhiều nhất còn có nửa canh giờ sẽ không thể trụ. Ta là tới…… đưa sư huynh ra khỏi thành."
“Dẫn đường." Hoàng Di Nguyệt không đếm xỉa tới đáp ứng.
Lam Như Tất yên lặng nhìn hắn hồi lâu, tiếu dung càng ngày càng sáng lạn, đột nhiên nhẹ nhàng nói:" Sư huynh, ngươi cũng biết, đám bọ rệp Bà La Môn kia xứng để ta đến hầu hạ bọn họ sao? Ta chỉ đáp ứng đưa ngươi xuống địa cung, cũng không đáp ứng không tiễn ngươi ra. Ta chính là biết rõ sư huynh ngươi tuyệt đối ứng phó được, cho nên, sư huynh sẽ không trách ta a?"
Người được hỏi không có phản ứng, ngược lại là Mộc Thanh Lưu thay hắn, dùng nụ cười thay mặt đáp.
Để ra khỏi thành cần phải dựa vào mật đạo, nước trong thành này nếu muốn đào theo hệ thống mật đạo, chính là nan trung chi nan (khó trong khó).
Ra khỏi địa cung, một đường vội vã chạy về Lam phủ. Trong tiền điện cư nhiên chen chúc đông nghịt bách tính bình thường có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, có người xách lão mang theo ấu (dẫn cụ già mang trẻ nhỏ), đúng là cả nhà đều tụ tập tại đây. Rất kỳ quái, nhiều người như thế, tiền điện lại lặng ngắt như tờ. Ngàn ánh mắt lặng im nhìn Lam Như Tất đang thản nhiên đi vào đại điện. Vô cùng túc mục (trang nghiêm), vô cùng cung kính.
Lam Như Tất thấp giọng giải thích: “Mật đạo này vốn là vì chuẩn bị cho dân toàn thành tị nạn, trong đây cơ bản cũng là tất cả mọi người trong thành. Cũng có người không muốn rời khỏi gia hương, vẫn lưu tại trong thành. Các ngươi muốn đi cũng chỉ có thể đi từ nơi này."
Nhìn dòng người như thủy triều, hắn đột nhiên cất cao giọng nói:" Lan Âm, mở mật đạo."
Ở giữa đại điện có một đồ tiêu hình rồng, có thể dung hơn mười người đứng. Lúc này, khối đồ tiêu đó đang di chuyển, thong thả hạ xuống dưới mặt đất, lộ ra phía dưới một không động rộng lớn.
Thanh y nữ tử lãnh ngạo hai tay chắp trước người, lẳng lặng đứng ở cửa mật đạo.
Mộc Thanh Lưu đi qua bên người nàng hỏi:" Ngươi không đi?"
“Không được," Lan Âm cười cười lắc đầu, lại chuyển hướng Hoàng Di Nguyệt," Nguyệt công tử nếu có một ngày trở lại Bạch Mi cốc, thỉnh thay mặt Lan Âm hướng sư tôn xin chỉ thị. Hãy nói, Lan Âm may mắn không nhục sứ mệnh."
Gật đầu tỏ ý, Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nàng.
Mộc Thanh Lưu đối với nữ tử này tâm có hảo cảm, đang định hỏi thêm vài câu lại bị người bên cạnh cường ngạnh kéo ra." Nàng có chừng mực, làm gì quan tâm như vậy." (= =|||)
Mộc Thanh Lưu tức cười, người này hôm nay sao lại nói chuyện quái như thế?
Hoàng Di Nguyệt cũng không để ý, lập tức dắt lấy Mộc Thanh Lưu, cũng không quay đầu lại dung nhập vào dòng người cuồn cuộn, thân ảnh hai người dần dần biến mất không thấy.
Lam Như Tất đi đến bên người nàng, tiếu dung cợt nhã." Nguyệt công tử nhà ngươi đã đi, còn không mau đuổi theo? Ra khỏi phá thành này, tìm người rất không dễ dàng."
Lan Âm đối với hắn cho tới bây giờ chưa từng có sắc mặt tốt, lạnh lùng nói:" Công tử vẫn là mau mau rời đi thôi, thiết kỵ triều đình không thể khinh thường, kinh động công tử rất không tốt."
" Ta cũng muốn," Hắn không sao cả đáp trả," Chính là, lần đầu tiên đi nhiều người như thế, đạo sụp thì làm sao đây? Bổn công tử chỉ đành phải lưu lại đến khi ôn định mới đi."
Đã là chứa ngàn người, kỳ thật ngại gì có nhiều thêm một người.
Đã là người ngoạn vật tang chí điển phạm (chơi bời mất cả chí khí khuôn mẫu)! Công tử, ngại gì…… ngại gì lại vì chút tùy hứng?
Lan Âm kinh ngạc nhìn hắn. Hốt nhiên, lệ rơi như mưa.
…………
“…… Ngay cả tam sư bá cũng không đi?"
“Hắn sẽ không đi."
Dòng người như sóng như thủy, lúc này tất nhiên là kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn). Hai người không giống những người khác nhanh chóng chạy trối chết như vậy, chỉ là từ từ tốn tốn đi không nhanh không chậm. Cho nên Mộc Thanh Lưu ngoại hình còn là một thiếu niên mười lăm tuổi bị chen chúc dến ngã trái ngã phải.
Cuối cùng Hoàng Di Nguyệt không thể không kéo hắn ở bên cạnh người.
Hai tay Mộc Thanh Lưu dắt lấy cánh tay Hoàng Di Nguyệt, thuận thế tựa ở đầu vai y, rỗi rãnh thì quay đầu ngắm nhìn phong cảnh. (= =|||)
…… Cự ly cách người ở phía trước cũng bất quá là một đầu ngón tay, ngay cả khăn đội đầu của người nọ có mấy vết nhăn đều tính ra nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Biểu tình của mọi người hầu hết đều là hoảng loạn, còn có rất nhiều người lôi kéo cả gia đình, gánh nặng so sánh nặng, trên mặt đều dẫn theo hơn vài phần kiên định.
Đó là một loại biểu tình có thể làm cho người ta ấm áp, giống như lúc bình thường ở bên người người này.
Hắn đột nhiên trêu ghẹo nói:" Cha, ngươi xem chúng ta bây giờ giống người thường không, thực sự khó đương đầu liền cùng một chỗ chạy đi."
Khi hỏi ra những lời này thì hắn đột nhiên có loại ảo giác, bốn phía ầm ĩ đều bị hút ra, giống như chỉ còn nhân ảnh một người. Bạch y, tóc đen nhánh, đường cong mỹ lệ, mắt đẹp như minh nguyệt lạnh như tuyết, chính là một thân ảnh mỹ hảo như thế này.
Nhưng tựa hồ không chỉ có như thế…… Người nọ còn là ôn nhu như vậy.
Đáy lòng có cái gì đó dần dần rõ ràng.
Thật sự khó đương đầu, liền cùng một chỗ chạy đi……
Thì ra là thế, đáp án đơn giản như thế.
Vô luận là núi xa nước lớn, nhàn nhã giữa thế ngoại, hay là nơi phố phường, bôn tẩu chạy trốn vì những ngày đại nạn, nguyên lai đều là cuộc sống đồng dạng. Vô luận người bên cạnh có gọi là Hoàng Di Nguyệt hay không, hay là thay đổi danh tính, thay đổi khuôn mặt. Nguyên lai, đều là không có gì phân biệt.
Vì cái gì về sau thì bắt đầu so đo hắn chỉ có thể là hắn?
Chỉ là…… Không biết nguyệt trên bầu trời, có hiểu tình cảm nhân gian hay không? Còn cả huyết thống, thứ xiềng xích này sẽ là vực sâu vĩnh viễn. Cho dù hắn chưa từng để ý, làm sao biết trong nội tâm người nọ có cam tâm tình nguyện hay không?…… Là người bình thường, hẳn là không thể nào.
Hoàng Di Nguyệt đối với hắn muôn vàn hảo, đơn giản là…… là thân nhân duy nhất. Có lẽ cũng bởi vì, là bằng chứng duy nhất người yêu lưu lại.
Nghĩ đến cái loại sau, trong nội tâm nổi lên một trận khổ sở.
Nhưng hắn vẫn là Mộc Thanh Lưu, đổi lại Mộc Thanh Lưu nghĩ đến việc này, hắn sẽ có một cái ý nghĩ── thân phận thì như thế nào, ở lại bên cạnh y chẳng phải hảo sao, căn bản là không sao cả.
Ngẩng đầu, nghênh đón sự thăm dò của người nọ là mục quang mỉm cười, mi mục thanh nhã như nước.
Người nói vô tâm, người nghe tay lại run lên, đầu ngón tay lơ đãng, mang theo quyến luyến sát qua da thịt hơi có vẻ nóng rực. Rõ ràng chỉ là bởi vì vết thương cũ tái phát mà nhiệt độ cơ thể lên cao, tại sao lại làm cho người ta cho rằng độ nóng đó chính là nhiệt độ trong lòng người nọ?
Lúc này, người nọ lại đột nhiên ngẩng đầu, mục quang sáng quắc, cứ như muốn xóa đi hết vẻ cô hàn thanh lãnh ngày xưa. Hoàng Di Nguyệt như vậy……
Mộc Thanh Lưu vô ý thức lui lại mấy bước, cánh tay lại bị người sử lực mạnh bắt được. Hoàng Di Nguyệt chẳng biết đã đứng lên lúc nào, một tay bắt lấy cổ tay Mộc Thanh Lưu, cánh tay kia thì luồn ra phía sau, quấn chặt cái eo, tư thế triệt để khống chế.
Tựa hồ chỉ cần nhiều hơn một giây, trong nháy mắt là có thể thực sự ôm vào trong ngực.
Y như vậy…… Mộc Thanh Lưu kiệt lực bảo trì an định, trong nội tâm cũng đang dao động. Từ đầu đến cuối, Hoàng Di Nguyệt tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng là hàm ẩn ôn nhu. Giống như hôm nay cũng là chưa từng gặp qua, lãnh đạm khiến cho người tâm an nhất, như vậy lại……
Hơn nữa, tại sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, lại cái gì cũng không nói.
Mộc Thanh Lưu buông rũ mi cười nhạt, tư thái cung kính mà thuận theo. Thực chất chẳng qua là vì muốn tránh đi ánh mắt người nọ.
Địa cung có lẽ bị phong bế trên trăm năm, trong không khí chứa vị đạo ẩm mốc, dưỡng khí mỏng manh càng phát ra làm cho người ta không biết làm sao. Mọi âm thanh đều tĩnh, " Lộng sát" …một thanh âm giẫm lên toái thạch (đá vụn) đột ngột vang lên.
" Phụ thân, bên kia có người." Mộc Thanh Lưu nhàn nhạt nói.
" Ân." Ứng lại một tiếng, nhưng không có chút ý muốn thu tay lại.
Thanh âm đột nhiên ngừng, giống như bị cái gì kinh sợ.
“…… Ta nghĩ, sư huynh, ngươi có thể không muốn ta xuất hiện lúc này……"
Mộc Thanh Lưu tìm theo tiếng nhìn lại, nam nhân thân vận tử y, đầu đội tử kim bạch ngọc quan đang cười tủm tỉm đứng ở dưới bậc thang. Tiếu dung…… có chút xấu hổ, còn có hoảng sợ.
Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt nhìn sang, trong đôi mắt mỹ lệ như minh nguyệt nửa điểm tâm tình cũng không có. Không phải trách cứ, cũng không phải âm trầm.
Nhưng Lam Như Tất lại hung hăng rùng mình một cái, cười lớn nói:" Sư huynh đây là nói cho ta biết…… Hiện tại cút đi cũng được sao?"
" Không còn kịp rồi." Mộc Thanh Lưu mỉm cười, nửa thật nửa giả nói, một bên lại nhỏ giọng hỏi:" Cha, hắn tới nơi này làm cái gì?" Quên không được Hoàng Di Nguyệt từng chứng thật người này cùng Bà La môn giáo có cấu kết, hiện tại lại có rắp tâm gì?
“…… Không có gì." Thanh âm giống như thở dài.
Mộc Thanh Lưu vẫn cười ── vẫn như thế, quét mắt qua.
Lam Như Tất tả hữu nhìn nhìn, giả vờ khụ một tiếng:" Khụ…… Sư huynh, tòa thành nhiều nhất còn có nửa canh giờ sẽ không thể trụ. Ta là tới…… đưa sư huynh ra khỏi thành."
“Dẫn đường." Hoàng Di Nguyệt không đếm xỉa tới đáp ứng.
Lam Như Tất yên lặng nhìn hắn hồi lâu, tiếu dung càng ngày càng sáng lạn, đột nhiên nhẹ nhàng nói:" Sư huynh, ngươi cũng biết, đám bọ rệp Bà La Môn kia xứng để ta đến hầu hạ bọn họ sao? Ta chỉ đáp ứng đưa ngươi xuống địa cung, cũng không đáp ứng không tiễn ngươi ra. Ta chính là biết rõ sư huynh ngươi tuyệt đối ứng phó được, cho nên, sư huynh sẽ không trách ta a?"
Người được hỏi không có phản ứng, ngược lại là Mộc Thanh Lưu thay hắn, dùng nụ cười thay mặt đáp.
Để ra khỏi thành cần phải dựa vào mật đạo, nước trong thành này nếu muốn đào theo hệ thống mật đạo, chính là nan trung chi nan (khó trong khó).
Ra khỏi địa cung, một đường vội vã chạy về Lam phủ. Trong tiền điện cư nhiên chen chúc đông nghịt bách tính bình thường có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, có người xách lão mang theo ấu (dẫn cụ già mang trẻ nhỏ), đúng là cả nhà đều tụ tập tại đây. Rất kỳ quái, nhiều người như thế, tiền điện lại lặng ngắt như tờ. Ngàn ánh mắt lặng im nhìn Lam Như Tất đang thản nhiên đi vào đại điện. Vô cùng túc mục (trang nghiêm), vô cùng cung kính.
Lam Như Tất thấp giọng giải thích: “Mật đạo này vốn là vì chuẩn bị cho dân toàn thành tị nạn, trong đây cơ bản cũng là tất cả mọi người trong thành. Cũng có người không muốn rời khỏi gia hương, vẫn lưu tại trong thành. Các ngươi muốn đi cũng chỉ có thể đi từ nơi này."
Nhìn dòng người như thủy triều, hắn đột nhiên cất cao giọng nói:" Lan Âm, mở mật đạo."
Ở giữa đại điện có một đồ tiêu hình rồng, có thể dung hơn mười người đứng. Lúc này, khối đồ tiêu đó đang di chuyển, thong thả hạ xuống dưới mặt đất, lộ ra phía dưới một không động rộng lớn.
Thanh y nữ tử lãnh ngạo hai tay chắp trước người, lẳng lặng đứng ở cửa mật đạo.
Mộc Thanh Lưu đi qua bên người nàng hỏi:" Ngươi không đi?"
“Không được," Lan Âm cười cười lắc đầu, lại chuyển hướng Hoàng Di Nguyệt," Nguyệt công tử nếu có một ngày trở lại Bạch Mi cốc, thỉnh thay mặt Lan Âm hướng sư tôn xin chỉ thị. Hãy nói, Lan Âm may mắn không nhục sứ mệnh."
Gật đầu tỏ ý, Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nàng.
Mộc Thanh Lưu đối với nữ tử này tâm có hảo cảm, đang định hỏi thêm vài câu lại bị người bên cạnh cường ngạnh kéo ra." Nàng có chừng mực, làm gì quan tâm như vậy." (= =|||)
Mộc Thanh Lưu tức cười, người này hôm nay sao lại nói chuyện quái như thế?
Hoàng Di Nguyệt cũng không để ý, lập tức dắt lấy Mộc Thanh Lưu, cũng không quay đầu lại dung nhập vào dòng người cuồn cuộn, thân ảnh hai người dần dần biến mất không thấy.
Lam Như Tất đi đến bên người nàng, tiếu dung cợt nhã." Nguyệt công tử nhà ngươi đã đi, còn không mau đuổi theo? Ra khỏi phá thành này, tìm người rất không dễ dàng."
Lan Âm đối với hắn cho tới bây giờ chưa từng có sắc mặt tốt, lạnh lùng nói:" Công tử vẫn là mau mau rời đi thôi, thiết kỵ triều đình không thể khinh thường, kinh động công tử rất không tốt."
" Ta cũng muốn," Hắn không sao cả đáp trả," Chính là, lần đầu tiên đi nhiều người như thế, đạo sụp thì làm sao đây? Bổn công tử chỉ đành phải lưu lại đến khi ôn định mới đi."
Đã là chứa ngàn người, kỳ thật ngại gì có nhiều thêm một người.
Đã là người ngoạn vật tang chí điển phạm (chơi bời mất cả chí khí khuôn mẫu)! Công tử, ngại gì…… ngại gì lại vì chút tùy hứng?
Lan Âm kinh ngạc nhìn hắn. Hốt nhiên, lệ rơi như mưa.
…………
“…… Ngay cả tam sư bá cũng không đi?"
“Hắn sẽ không đi."
Dòng người như sóng như thủy, lúc này tất nhiên là kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn). Hai người không giống những người khác nhanh chóng chạy trối chết như vậy, chỉ là từ từ tốn tốn đi không nhanh không chậm. Cho nên Mộc Thanh Lưu ngoại hình còn là một thiếu niên mười lăm tuổi bị chen chúc dến ngã trái ngã phải.
Cuối cùng Hoàng Di Nguyệt không thể không kéo hắn ở bên cạnh người.
Hai tay Mộc Thanh Lưu dắt lấy cánh tay Hoàng Di Nguyệt, thuận thế tựa ở đầu vai y, rỗi rãnh thì quay đầu ngắm nhìn phong cảnh. (= =|||)
…… Cự ly cách người ở phía trước cũng bất quá là một đầu ngón tay, ngay cả khăn đội đầu của người nọ có mấy vết nhăn đều tính ra nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Biểu tình của mọi người hầu hết đều là hoảng loạn, còn có rất nhiều người lôi kéo cả gia đình, gánh nặng so sánh nặng, trên mặt đều dẫn theo hơn vài phần kiên định.
Đó là một loại biểu tình có thể làm cho người ta ấm áp, giống như lúc bình thường ở bên người người này.
Hắn đột nhiên trêu ghẹo nói:" Cha, ngươi xem chúng ta bây giờ giống người thường không, thực sự khó đương đầu liền cùng một chỗ chạy đi."
Khi hỏi ra những lời này thì hắn đột nhiên có loại ảo giác, bốn phía ầm ĩ đều bị hút ra, giống như chỉ còn nhân ảnh một người. Bạch y, tóc đen nhánh, đường cong mỹ lệ, mắt đẹp như minh nguyệt lạnh như tuyết, chính là một thân ảnh mỹ hảo như thế này.
Nhưng tựa hồ không chỉ có như thế…… Người nọ còn là ôn nhu như vậy.
Đáy lòng có cái gì đó dần dần rõ ràng.
Thật sự khó đương đầu, liền cùng một chỗ chạy đi……
Thì ra là thế, đáp án đơn giản như thế.
Vô luận là núi xa nước lớn, nhàn nhã giữa thế ngoại, hay là nơi phố phường, bôn tẩu chạy trốn vì những ngày đại nạn, nguyên lai đều là cuộc sống đồng dạng. Vô luận người bên cạnh có gọi là Hoàng Di Nguyệt hay không, hay là thay đổi danh tính, thay đổi khuôn mặt. Nguyên lai, đều là không có gì phân biệt.
Vì cái gì về sau thì bắt đầu so đo hắn chỉ có thể là hắn?
Chỉ là…… Không biết nguyệt trên bầu trời, có hiểu tình cảm nhân gian hay không? Còn cả huyết thống, thứ xiềng xích này sẽ là vực sâu vĩnh viễn. Cho dù hắn chưa từng để ý, làm sao biết trong nội tâm người nọ có cam tâm tình nguyện hay không?…… Là người bình thường, hẳn là không thể nào.
Hoàng Di Nguyệt đối với hắn muôn vàn hảo, đơn giản là…… là thân nhân duy nhất. Có lẽ cũng bởi vì, là bằng chứng duy nhất người yêu lưu lại.
Nghĩ đến cái loại sau, trong nội tâm nổi lên một trận khổ sở.
Nhưng hắn vẫn là Mộc Thanh Lưu, đổi lại Mộc Thanh Lưu nghĩ đến việc này, hắn sẽ có một cái ý nghĩ── thân phận thì như thế nào, ở lại bên cạnh y chẳng phải hảo sao, căn bản là không sao cả.
Ngẩng đầu, nghênh đón sự thăm dò của người nọ là mục quang mỉm cười, mi mục thanh nhã như nước.
Tác giả :
Mẫn Chúng Sinh